Say hay tỉnh?
Nguyễn Trung Hiếu ngước đầu lên nhìn về phía đồng hồ đã điểm mười một giờ hơn, đêm nay người anh trai cùng phòng khách sạn Rap Việt với em đã đi ăn từ chiều với team Bray tại nhà hàng gần khách sạn.
Hắn hứa với em sẽ về trước mười giờ vì sợ em lo, Trung Hiếu chắc chắn rằng theo đúng thì Thanh An đáng ra đã về từ hơn một giờ trước hoặc nếu có việc ở lại cũng sẽ nhắn báo cho em một tiếng để em không cần đợi cửa hắn. Nhưng dù đã qua hơn một giờ, máy em vẫn chưa hiện một thông báo tin nhắn hoặc cuộc gọi nào đến từ tài khoản Mai Thanh An.
Trung Hiếu tự tin rằng người anh trai Mai Thanh An đủ ngoan ngoãn và ý thức để biết rằng hắn đã quá giờ về và Trung Hiếu sẽ sẵn sàng khoá cửa bất cứ khi nào em muốn. Nhưng dù nghĩ ngược xuôi thế nào, em vẫn không nghĩ ra được lí do hắn về trễ.
"Hay anh ấy say quá nên ngủ lại phòng ai đó?"
Ý nghĩ chợt thoáng qua đầu em mà lập tức bị em gạt phăng đi ra khỏi đầu của mình, một gã trai đi Bar uống nước cam và đi nhậu uống nước ngọt thì làm gì có việc say bí tỉ đến mức không biết đường về?.
Cốc... Cốc...
"Hiếu... Hiếu ơi... Mở cửa cho anh"
Đang lan man trong dòng suy nghĩ thì giọng nói say loè nhoè của Thanh An vang từ bên kia cánh cửa giúp cắt đứt suy nghĩ của em. Trung Hiếu nghe giọng cũng đã biết hắn say bí tỉ quên trời đất phải lê lết tìm đường về nên cũng nhanh chóng chợt lấy chìa khoá trên bàn mà lao ra mở cửa cho hắn.
Đúng như em dự đoán, vừa mở cửa thân ảnh to lớn của hắn ngã thẳng vào người em. Em vội vã đỡ lấy trước khi cả hai cùng ngã xuống đất, em chật vật nâng người hắn lên để dìu hắn vào phòng khách.
Chạy ra đóng cửa lại rồi chạy vào phòng khách giúp đỡ người trên ghế, Trung Hiếu thở hắt ra một hơi rồi giúp hắn dìu vào giường ngủ để thay đồ. Nhưng rõ ràng Mai Thanh An không phải loại người dễ dàng ôm lặng khi say rượu, hắn dường như trẻ con gấp nghìn lần bình thường, hết dụi dụi vào ngực em rồi ôm em mè nheo.
"Anh An, anh ráng vào giường nhé, em lấy nước lau người cho anh"
"Không, anh muốn uống nữa, đưa anh chai rượu đi, anh không say"
Trung Hiếu cũng không muốn tranh cãi với người say, sau chỉ ậm ừ cho qua rồi dìu hắn vào giường ngủ. Chợt Thanh An nghiêm mặt đứng thẳng người lên nhìn Trung Hiếu, nói:
"Nếu...ức... Em không tin... Thì.. ức...anh chứng minh...ức. cho em xem"
Nếu không phải cái tình trạng đứng không nổi và mặt nóng bừng vì men rượu cũng như cái giọng nhão nhẹt của hắn thật sự Trung Hiếu tin rằng hắn không say, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở 'nếu'.
"Được rồi được rồi, em tin anh nhưng anh làm ơn về giường nghỉ giúp em"
"Em...ức...em"
Hắn có vẻ biết vẻ không mấy tin tưởng của em liền đâm ra có chút tức giận, nắm lấy cằm rồi cúi xuống hôn em như trút giận. Em mở lớn mắt nhìn như không tin vào hành động vừa rồi của hắn, cái ấm áp của môi hắn vẫn còn lưu luyến lại trên môi em khiến em buộc phải chấp nhận sự thật hắn vừa hôn em.
Định dứt ra,em bị tay hắn chặn lại, ép gáy lại càng thêm hôn sâu. Hắn hả hê trút giận cho sự không tin vừa nãy của em chỉ để chứng tỏ với em rằng hắn không sai.
Sau một hồi vật vã, Trung Hiếu cũng thành công đưa được hắn về giường, đến giường em nhẹ nhàng đặt hắn xuống rồi đi vào phòng tắm pha một chậu nước ấm để giúp hắn thay đồ.
"Hiếu ơi...ức..em...ức.. em đâu rồi?"
"Rồi rồi, em đây"
Em mang chậu nước ra, thấm khăn vào rồi bát đầu công cuộc thay đồ cho Mai Thanh An. Trung Hiếu thở hắt ra một hơi rồi bắt đầu cởi áo sơ mi trắng của hắn, dù biết chỉ là hành động bình thường giữa hai người trai nhưng lòng bàn tay em bất giác đổ một tầng mồ hôi mỏng. Ngay cả chân em nhìn kĩ chút liền có thể cảm nhận được sự run rẩy trong đó, mắt cũng không dám nhìn thẳng, chỉ có cúi gằm mặt xuống để tránh chạm mắt với Thanh An.
"Hiếu... Này... Ức... Anh với em..ức... Làm tình đi"
Em nghe câu nói của mình thì giật bắn mình rụt tay lại thảng thốt nhìn hắn. Không đợi em kịp làm gì thêm, hằn liền đảo thế đè em lại xuống giường,tay nhanh chóng cởi trang phục em ra.
"Chờ.. chờ đã"
"Em yêu anh không?"
Hắn hỏi em, trong mắt xuất hiện tầng nước mỏng như chực chờ em nói không sẽ như suối mạnh mẽ chảy xuống. Em không nỡ nhìn hắn như thế, huống hồ em cũng có chút 'gì đó' với hắn.
"Có không em ơi?"
"Em..em..."
Áo bị vén lên tận cổ, những nụ hôn mơn mởn được đặt hắn đặt trên ngực em làm nỗi hưng phấn cùng khoái cảm ngọt ngào làm em hứng tình.
"Cầu..xin... anh đi"
"... Xin anh,mình làm tình đi"
Hôn lên ngực mềm của Trung Hiếu, hắn cười thoả mãn đạt được ý nguyện, hắn bắt đầu hấp tấp xé tan y phục của cả hai rồi bắt đầu vào trận.
"Lần đầu..của em..à? Ức...anh sẽ.. nhẹ... Nhàng"
Hắn ép ngực em vào nhau rồi rúc mặt vào trong, bên dưới côn thịt sưng to trêu đùa cạ vào lỗ nhỏ khô khốc, em hoảng sợ với ý định chơi trần và không bôi trơn của hắn thì vội đẩy hắn ra, không cho phép hắn lại gần.
"Chờ ... Chờ đã, em cần bôi trơn"
Hắn nghe chữ được chữ mất nhưng vẫn nghe ra được hàm ý em muốn bôi trơn nên cũng xiên xiên vẹo vẹo đi lại tủ gần đó mò mẫm chai bôi trơn không biết đã được chuẩn bị từ lúc nào. Hắn đổ một ít ra tay, rồi nhẹ nhàng giúp em bôi trơn hậu huyệt.
"Aa..."
Sau bôi trơn, hắn cảm thấy em đã ổn liền một mạch đâm thẳng vào bên trong em,cả người Trung Hiếu như bị xé ra làm hai khi dương vật khổng lồ của hắn đụ thẳng vào. Trung Hiếu ré lên,em bị đâm vào thì hoảng sợ theo bản năng cố gắng gượng người bò ra khỏi người kia. Bên trên, Mai Thanh An thấy em tính chạy thì nắm lấy hông em, bên dưới như máy dập dập thẳng vào mông Trung Hiếu.
Hơi thở em gấp gáp, run rẩy khi cảm nhận bụng em bị khuấy đảo lên tan nát lúc dương vật to lớn cũng như cố gắng xoay quanh phân thân của Thanh An. Trung Hiếu cố gắng giữ cho lí trí của mình không bị lu mờ bởi tình dục,em sợ em yêu cảm giác này, em sợ rằng có thể từ đây về sau em sẽ không thể sống nếu thiếu vị của tình dục nữa thì em sẽ thế nào?.
Sẽ bị Mai Thanh An chơi đến ngày đêm không thể phân biệt hay bị Mai Thanh An đụ đến không thể lết đi làm việc?.
Em yêu thích hắn nhưng không đồng nghĩa với việc em sẽ là một cái bồn chứa tinh hoàn hảo cho hắn, em yêu thích vị của tình dục nhưng không đồng nghĩa với việc bên trong lúc nào cũng có thể chứa đầy tinh dịch đến tràn ra đầy mông.
Nhưng nghĩ kĩ lại... Làm tình với Mai Thanh An sướng chết được!
"Aa.. tiếp... Tiếp đi... S-Sướng quá"
"Dâm đãng... Em.. em... Đúng là... Chỉ anh mới có thể...thoả... Mãn em"
Người say thường sẽ không nhớ đến những việc họ làm khi say, có lẽ lần này em sẽ buông mình một chút rồi sáng mai dậy sớm để hủy bỏ chứng cứ về cuộc làm tình hoang dại này.
"Anh Chương ơimốt anh đừng cho anh An uống rượu nữa được không? Hôm qua anh ấy say tới không đứng vững đó"
"Mày dở người à Hiếu? Hôm qua thằng An là thằng tỉnh nhất đó, nó là người gọi anh Xuân Trường đón tao về này"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro