Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

pt.7

Má :))) Tui thấy tui viết dở quá nên viết đi viết lại mà hong nổi 🥹

*****

bằng một cách thần kì nào đó, thành an dường như đã không còn bài xích minh hiếu nữa. có lẽ những lời chị nhàn nói hôm ấy đã một phần giúp nó hiểu ra vài điều. tại sao nhỉ? khi ta yêu đến vậy rồi mà còn phải chần chừ.

ngậm ống hút cắn cho đỡ căng thẳng, thành an đang cố bình tâm lại để xíu nữa còn diễn cảnh thân mật đầu tiên với minh hiếu. nó chỉ nghĩ đến thôi đã đỏ mặt tía tai.

nói gì chứ hai đứa yêu nhau vào độ tuổi không nhỏ, nhưng hai đứa nhóc trời sinh ngượng ngùng da mặt mỏng nên chưa được cơm cháo gì. nếu nói kỉ niệm nhất thì chỉ có là lần lén lút nắm tay dưới ngăn bàn chật hẹp, và nụ hôn đầu tiên phớt qua thay lời từ biệt hôm ấy. thành an cũng rất thắc mắc, minh hiếu liệu có còn muốn trả lại cái hôn năm đó không nhỉ? càng nghĩ càng ngại, thành an hơi cúi người xuống, đang dỗ mình nghĩ đến chuyện khác để thoải mái hơn.

"an hả bé?"

nghe thấy giọng nói quen thuộc, an liền ngẩng đầu lên. còn xa lạ gì đâu với giọng nói xứ huế quen thuộc này.

"anh hùngggggg."

an như gắn lò xo, nhảy tưng tưng đến chỗ hùng đang đứng, cười híp mắt nhìn hùng. hùng là ca sĩ nổi tiếng, cũng là anh em từ nhỏ với an. hồi bé, ba mẹ hai bên cứ chọc hai anh em vì hai đứa thân thiết, nhận đứa này làm con nuôi đứa nọ làm con ruột, riết rồi khăng khít như một gia đình. mãi cho đến khi lớn lên, cả hai đều trưởng thành rồi vẫn thân thiết như thuở nhỏ. gia đình hùng sau này có chuyển đi nơi khác sinh sống nên chỉ vào cuối tuần rảnh rỗi hùng mới có thể về để thăm nó được. có một khoảng thời gian, hùng thấy nó vui vẻ phấn chấn, trong ánh mắt ngập tràn hạnh phúc màu hồng. anh có hỏi trêu nó có người yêu à nhưng thằng nhóc chỉ cười gượng không đáp. sau đó, an từ một thằng bé hay nói hay cười, yêu cuộc sống trở nên trầm mặc ít nói hơn.

và hùng không ngờ được rằng, vào ngày anh về thăm nhà hôm ấy, lại không gặp được an nữa. bác gái nói an đi du học rồi, thằng bé vội nên không kịp báo. hùng chỉ biết buồn rầu vậy thôi. cái tiếc ở đây là tình anh em bao năm qua, nó đi xa vậy lại chẳng có nổi một lời từ biệt, thông tin liên lạc thì không có, ba mẹ an thì dường như không muốn tiếp đón hùng hoặc có thể là không muốn nhắc tới chuyện của an nên chẳng biết được gì về nó. nó dường như biến mất, tan vào không khí.

cho đến mãi sau này, cơ duyên nào đó khi hùng đi diễn lại vô tình gặp được đạo diễn tuấn tài, ảnh rất nhiệt tình lại mến quang hùng nên cũng mời đi ăn cùng đoàn phim. và hôm đó, hùng đã gặp lại được an, sau bao nhiêu năm trời thất lạc.

"ủa hùng nghĩ gì mà đơ ra vậy?"

quang hùng chợt bừng tỉnh. anh xoa xoa cái đầu tròn của an, mỉm cười nói.

"không có gì. tại nay em an nhìn bảnh trai quá!"

"eo ui anh không phải nịnh tôi nhé. à, sao anh biết mà đến đây hay vậy?"

"anh tài bảo anh đó. nhận dự án mới mà giấu tui à em."

quang hùng từ từ xếp lên bàn đống đồ ăn mình vừa mua tới. toàn là bánh ngọt và hoa quả vì quang hùng biết rõ nhóc em mình hảo ngọt đến mức nào. an nhìn mà mắt sáng lên. cười hì hì lấy một quả dâu ăn thử.

"này! chưa có rửa đâu đó! dơ lắm an."

"hì hì không sao mà. ngon nhắm nhưng mà lần sau anh không cần mua nhiều vậy đâuuu. em đang giảm cân huhu."

"trời ơi em giờ là đẹp lắm đó an ơi. sụt thêm mấy kí nữa ốm là xấu lắm đó. cái má phúng phính xinh trai thế này mới được chứ."

vừa nói, hùng vừa ôm má an nhào nắn đủ trò. an cũng không vừa, vùng vằng dùng chân ngắn của mình đạp anh. minh hiếu từ xa nhìn thấy, đôi lông mày không biết từ bao giờ đã nhíu chặt vào.

"an!!"

nghe thấy tiếng kêu như hét, an giật mình cuống cuồng suýt vấp ngã, quang hùng phải vội đỡ lấy nó nhấc lên. nhìn thấy người vừa gọi mình, mặt an tái xanh đi trông thấy. không biết sao nhưng nó nhìn hiếu giờ đáng sợ sao sao í. đằng đằng sát khí mà như muốn lao vào nuốt chửng nó luôn.

"d-dạ."

minh hiếu bước tới gần, hùng giờ mới để ý đến gương mặt đang lo lắng nuốt nước bọt đầy khúm núm của an. là sao nhỉ? theo phép lịch sự, hùng vẫn đứng thẳng người, tay cố tình đẩy an về phía sau mình chào hỏi đàng hoàng.

"chào! trần minh hiếu đúng không nhỉ?"

"chào anh hùng nhé. nay anh đến thăm ạ?"

"ừm. anh đến chơi thôi, tiện xem thằng em anh diễn thế nào ý mà. nó vẫn còn trẻ con chưa biết gì, mong em dạy bảo cũng như cố gắng giúp nó trong quá trình làm việc em nhé."

"anh không cần khách sáo, giúp đỡ đàn em là việc nên làm mà ạ."

sau khi trò chuyện vài ba câu, hùng cũng bớt cảnh giác hơn mà thoải mái với hiếu. anh cũng chưa tiếp xúc nhiều nhưng nghe kha khá lời đồn thổi về sự khó tính của minh hiếu, cũng như thái độ vừa rồi của an nên có chút đề phòng chứ không có ý nghĩ xấu gì về minh hiếu cả. nói chuyện một hồi, anh hùng cũng phải tạm biệt cả hai rồi ra về.

hiếu đi phía trước, an đi theo sau. nó cố ý tạo khoảng cách không đi sát anh. hiếu làm ngơ không để ý nhưng thật sự hình ảnh nó đang nhìn lén hiếu trông đáng yêu đến mức hiếu không biết mình đã mỉm cười khi nào.

"vào set quay thôi nào!!"

mọi người đều vào vị trí, an ngồi ở bên trong góc đang lâng lâng nhìn mọi thứ xung quanh. phân cảnh này là an bị chuốc say, túng quá làm liều mà hôn minh hiếu. trước mặt an là hiếu, gương mặt thân thuộc gần đến mức nghe thấy nhịp thở của cả hai.

"sao thế? cậu khó chịu hả?"

"hừm...."

an rướn người lên, một tay kéo cổ áo hiếu xuống muốn hôn nhưng hiếu né đi. tuấn tài thấy vậy thì nhăn mặt, nhưng không hô dừng lại hay gì vì đang muốn xem hiếu làm gì khi có ý muốn lách kịch bản một chút.

"cậu muốn làm gì thế?"

an lúng túng. không phải vì đột nhiên kịch bản khác mà không biết nói gì mà là vì thái độ của minh hiếu. cảm nhận được nhiệt độ đang nóng lên truyền từ cơ thể người đối diện, an ngượng ngùng, nuốt nước bọt cố gắng nói hoàn chỉnh.

"t-tớ.. muốn hôn cậu."

chưa kịp để an phản ứng, bờ môi ấm nóng đã chiếm lấy khoang miệng nó. hiếu ấn người nó xuống, ôm trọn lấy vòng eo nhỏ gọn của an. nụ hôn cuồng nhiệt làm nó không kịp tiếp nhận, tay không tự chủ mà quàng vào cổ hiếu. nó bao lâu nay đóng phim đều nhận vai phụ nên cũng chẳng có cảnh thân mật nào cả, cùng lắm là chỉ nắm tay rồi ôm ấp. nên đây vẫn là nụ hôn đầu tiên kể từ ngày nó bước vào nghề diễn viên.

nụ hôn đầu thời niên thiếu là dành cho minh hiếu, nụ hôn khi đã trưởng thành, cũng là của minh hiếu.

đột nhiên nghĩ tới hiếu quay phim đã từng hôn không biết bao nhiêu người, kĩ thuật cũng được rèn dũa tốt đến như vậy khiến an hơi bực, nó không chịu thua cắn lên môi hiếu một cái.

hiếu chỉ nhếch miệng cười, hơi nhích ra nhưng vẫn để hai bờ môi dính chặt vào nhau, tiếng thở hổn hển của an cứ quấn lấy hiếu làm anh hơi choáng. áo sơ mi đồng phục mỏng tanh dính chặt vào nhau càng khiến khung cảnh trở nên tình tứ hơn. hiếu khẽ thì thầm, khi vẫn đang liếm môi an như để mình nó nghe thấy.

"anh sẽ nghe lời anh của em, dạy cho em tất cả. kể cả việc hôn sao cho đúng. nên là, mở miệng ra đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hieugav