Love-What most simple(tình yêu- điều giản đơn nhất)
tac gia: HẠ TINH
CHƯƠNG I
ĐỊNH MỆNH 3 LẦN CHẠM TRÁN
Khung cảnh giờ ra chơi ở trường đại học KIM HOA diễn ra vô cùng náo nhiệt. Mấy nữ sinh năm nhất đang mải mê với trái bóng chuyền của mình thì 1 anh chàng lạnh lùng xuất hiện, lướt qua chỗ mấy nữ sinh đang chơi bóng. Bất thình lình, trái bóng bay đến và đụng trúng đầu anh chàng lạnh lùng. Vẻ tức giận, anh chàng chẳng nói chẳng rằng cầm luôn trái bóng và đi tiếp. Mấy cô nàng không biết làm thế nào chỉ đứng sững nhìn anh chàng lạnh lùng kia.Rồi những ánh mắt ấy nhanh chóng chuyển sang cô bạn Bạch Tử Tuyết- cô nữ sinh đang chơi bóng chuyền cùng họ. Giọng lạnh lùng, cô chỉ tay về phía anh chàng quát lớn
-
Tên kia ! Trả lại bóng cho chúng tôi..
Anh chàng lạnh lùng quay nhìn cô gái như thể xem ai đang lớn giọng với mình.Rồi vẫn im lặng, anh tiếp tục đi.
Trời ơi! Đẹp trai quá. Một mẫu người lí tưởng của hàng vạn cô gái. Nhìn cũng biết là anh ta phải cao đến hơn 1m80. Chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần bò giản dị mà toát lên vẻ quý tộc lạ thường. Khuôn mặt điển trai của anh ta đong đầy trong mắt Tử Tuyết.
Mái tóc đen đầy giản dị mà sao “đặt” vào khuôn mặt anh ta lại đầy tuyệt vời đến thế. Cái mũi cao như người nước ngoài, đặc biệt đôi mắt. Mắt anh ra sáng còn hơn cả pha lê. Nó toả ra 1 sự lôi cuốn đặc biệt.Tử Tuyết cũng đang mê mẩn. Trời. Thiên thần ư? Nhưng không, Tử Tuyết đã nhanh chóng thoát khỏi ánh hoà quang trong đôi mắt pha lê ấy
Lần này Tử
Tuyết nhanh như cắt chạy ra giật lấy trái bóng. Nhưng không, cô vô ý va phải chân anh chàng, cô trượt đà và ngã về phía sau. Càng nhanh, hơn cả hành động mà Tử Tuyết giành trái bóng trong tay anh, anh chàng đưa tay kéo lấy Tử Tuyết. Vòng eo nhỏ nhắn của Tử Tuyết đang nằm gọn trong tay anh chàng. Thừa cơ hội, Tử Tuyết đẩy mạnh anh ta về phía sau lấy thế thăng bằng cho mình . Kết quả là Tử Tuyết bình an vô sự. Mình rất giỏi chộp lấy cơ hội đó chứ. Hjhj. Một cái cười nhạt vô cảm. Cô lấy lại bộ mặt lạnh lùng nói chuyện với anh chàng. Lúc này đây anh ta đang ngã sóng soài dưới mặt đất:
-
Lần sau đừng có giở thói chăng hoa ra mà chọc ghẹo con gái nhà lành ngay trước bàn dân thiên hạ rõ chưa. lần này là còn nhẹ. Lần sau bản cô nương sẽ không tha đâu.
Cô phuổi tay đứng dậy, vênh mặt đắc ý bỏ đi không nói 1 lời, bỏ mặt anh chàng lạnh lùng với bộ mặt thê thảm trước sân trường và lũ bạn đang trợn tròn mắt nhìn trước những hành động ‘’ điên rồ’’ của cô bạn . Tử Tuyết lẩm bẩm:
-Mình đang làm gì vậy nhỉ? Anh ta rất đẹp trai cơ mà, mà anh ta cũng đâu lợi dụng mình, chỉ là muốn đỡ mình thui mà. Thôi kệ đi. Ai bảo anh ta dám trọc giận Tử Tuyết đúng không?
Một ngày với Tử Tuyết có lẽ là đầy suôn sẻ và hào khí chiến thắng. Nhưng cô đâu biết rằng mình đã đụng phải cậu ấm của Đinh gia, Tập đoàn kinh doanh địa ốc, bất động sản lớn nhất thế giới (do ông nội Minh Thiên đứng đầu), cùng tập đoàn kinh doanh xây dựng lớn nhất Việt nam của bố Minh Thiên(con k thích nối nghiệp cha đây mà). Minh Thiên cũng là thần tượng của cả lũ con gái năm thứ 4 trường đại học KIM HOA- ĐINH MINH THIÊN
Minh Thiên vốn là con nhà giàu lại đẹp trai nên vô cùng kiêu căng. Anh ta chẳng buồn để mắt đến bất kì cô gái nào và cũng tự cho mình là 1 thiên tài. Vì … cũng đúng thôi. Anh ta là 1 thiên tài trong toán học. 1 kẻ con nhà giàu , thông minh lại đẹp trai thì bản tính kiêu căng là điều khó tránh khỏi. Anh ta đã từng trả đũa rất nhiều cô gái dám đụng đến anh ta và việc Tử Tuyết bị trả đũa là điều không tránh khỏi. Nhưng Minh Thiên không xử Tử Tuyết theo cách thông thường anh làm với các cô gái khác như: buộc thôi học, quấy nhiễu cô gái và gia đình cô gái..v..v... Vì sao nhỉ? Cái này thì không ai có thể đoán ra được. Vì Minh Thiên luôn là 1 kẻ khó hiểu mà.
Tan học, Tử Tuyết rảo bước ra về
-Tử Tuyết!- Tiếng Thuần Nhi- cô bạn thân của Tử Tuyết gọi ý ới đằng xa
-Gì vậy?
-Sao trông mặt cậu vui thế. Có chuyện gì vui à.
-Tớ vừa trị cho 1 tên háo sắc 1 trận. hjhj
Có vài tiếng các nữ sinh khác bàn tán:
-Cô ta vừa đánh anh Minh Thiên đó!
Thuần nhi ngạc nhiên quay nhìn Tử Tuyết:
-Cậu vừa đánh Minh Thiên à?
-Tớ đâu biết anh ta là ai đâu. Nhưng mà người tớ đánh là 1 tên đẹp trai. Nếu mà tên đó không háo sắc thì mình đã thích anh ta rồi đó! hjhj- Tử Tuyết nói với giọng mơ mộng
-Trời ơi đồ ngốc. Cậu biết anh ta là ai không. Là người thừa kế tập đoàn địa ốc, bất động sản lớn nhất Việt Nam đó.
-Hả . Không nhầm chứ. (Tự Tuyết trợt tròn mắt, sốc nặng)Nhưng ai bảo anh ta dám đụng đến mình- Cô lại định thần lại, vênh váo
-Đồ ngốc . Cậu đang đụng đến anh ta thì đúng hơn đó. Tên này đã từng trừng phạt rất nhiều cô gái. Cậu sẽ là người tiếp theo. Biết chưa hả đồ ngốc kia.- Thuần Nhi ấn đầu Tử Tuyết
-
Kệ. ai biểu anh ta dám đụng đến bản cô nương.
-Cậu tỉnh mộng đi. Cậu là ai chứ. Là 1 nữ sinh bình thường ở cái ngôi trường này thôi.Rồi cậu sẽ nếm hậu quả. Mình không giúp được cậu đâu.
-Thuần Nhi ...
Nghĩ thầm: Nhỏ này, bỏ bạn trong lúc nước sôi lửa bỏng à. Thui. kệ. Chuyện đến đâu hay đến đó . đánh thì cũng đánh rồi, làm gì được chứ
Câu chuyện lắng xuống chưa được bao lâu thì Tử Tuyết lại tiếp tục gây chuyện. Ngày hôm đó là 1 ngày vô cùng tươi đẹp: Trời trong xanh và cao rộng. 8 gìơ sáng, ánh nắng mặt trời chan hoà rực rỡ, Bạch Tử Tuyết hớt hải chạy đến trường. Đúng lúc đó, Minh Thiên cùng ló đầu từ ngõ nhỏ đi ra. Hai người va vào nhau khiến cho chồng sách trên tay Tử Tuyết rớt xuống đất.Tử Tuyết vội vàng cúi đầu xin lỗi 1 cách lịch sự rồi cúi xuống nhặt lại những quyển sách của mình. Sao không thấy anh ta xin lỗi mình, cùng không thèm nhặt sách giúp mình nữa. Con người gì đâu chẳng ga-lăng chút nào Khi ngẩng đầu lên, cô mới để ý thấy bóng anh chàng đã sắp khuất theo con đường ngoành Cô tức giận đuổi theo. Đặt tay lên vai anh chàng , cô quát:
-Này anh.
Anh chàng kia quay lại. Hai người mắt nhìn mắt trợn tròn không chớp. Tử Tuyết nhận ra anh chàng đã bị cô “ xỏ mũi” ở trường. Cô ấp úng:
-Là… anh à.
Anh chàng lạnh lùng quay mặt bỏ đi, không nói..
-Đứng lại. – Cô ra lệnh
-Cô lại muốn gì nữa đây.ả điên kia.
Cơn tức giận sục sôi:
-Cái gì. Anh nói ai là ả điên vậy hả. Tôi còn chưa nói anh đó. Con người gì đâu mà đụng trúng người ta không thèm xin lỗi. Lại còn dám mắng tôi là ả điên nữa chứ. Phải tôi là ả điên đó. Sao không? Sao không? Anh tưởng anh tốt lắm hả. Đừng có nghĩ anh đẹp trai mà tôi sẽ siêu lòng nha.
Đừng có mơ. Tôi không như những cô gái khác đâu. Còn nữa, anh nghĩ mình là ai chứ, 1 câu xin lỗi cùng không biết. Vậy mà cũng là công tử Đinh gia hả. Tôi thấy còn không bằng 1 tên côn đồ đầu đường xó chợ đó.
Minh Thiên vô cùng tức giận, cười nhạt:
-Cô biết tôi là ai rồi mà vẫn dám đụng đến tôi. Cô không muốn sống nữa à.
-Thì sao chứ. Anh chẳng qua chỉ hơn được người ta ở cái gia cảnh thôi mà. Anh lấy quyền gì mà doạ nạt người khác chứ. Ha… Anh đang dọa tôi đó à. Tôi đâu phải là loại ham sống sợ chết như ai đó. Đồ chăng hoa.
Minh Thiên tức giận dơ nắm đấm doạ Tử Tuyết. Tử Tuyết vội lấy ngay đống sách trên tay che đầu lại. Thấy Minh Thiên không hành đống, Tử Tuyết vội chuyển sang thế chủ động kích bác Minh Thiên:
-Sao? Không dám đánh à? Đánh đi. Đánh đi. Nè. Đánh đi. Để tôi xem anh đàn ông thế nào. Để cho mọi người thấy bộ mặt đểu giả của 1 tên côn đồ được che đậy dưới 1 bộ mặt đẹp trai cuốn hút kia.- Vừa nói Tử Tuyết vừa dồn Minh Thiên vào chân tường.
Minh Thiên nở một nụ cười tươi rói, 1 nụ cười của 1 anh chàng vô cùng đẹp trai khiến Tử Tuyết suýt nữa thì quên mình đang đối diện với kẻ thù. Ghé sát đầu vào tai Tử Tuyết:
-Cô đang chết mê chết mệt trước vẻ đẹp của tôi đó à.
Tử Tuyết vội định thần, quát lớn:
-Gì chứ, ai mà thèm thích anh cơ chứ.
Tử Tuyết thụi vào bụng anh ta 1 đấm rồi chạy vọt đến trường.Một lần nữa Minh Thiên vô cùng tức giận trước con nhỏ đanh đá quái gở đó. Nhưng lạ thay, vẫn chưa thấy anh ra tay với Tử Tuyết. Lẽ nào anh đang chuẩn bị cho 1 kế hoạch trả thù hấp dẫn.
Lại nói về Tử Tuyết, 2 lần thắng trận nên cô cứ thế thừa thắng xông lên, không chịu buông tha đối thủ. Thế là xung đột lần thứ 3 lại tiếp diễn, thật tình cờ mà cũng thật éo le…
Lần này 2 người chạm chán với nhau ở phiên chợ huyện. Tử Tuyết đi chọn mua cho mình 1 chiếc khăn len còn Minh Thiên muốn mua quà sinh nhật tặng em gái. Đến gần quầy bán khăn, không biết là có duyên hay trùng hợp 2 người đều chọn cùng 1 chiếc khăn. Đó là most của năm này, chiếc khăn tròn carô tuyệt đẹp. Trên quầy chỉ còn duy nhất 1 chiếc lên 2 người đều giật lấy chiếc khăn đó. Ngẩng mặt nhìn nhau. Vốn không thích chiếc khăn len đó lắm nhưng vì biết người đang giành chiếc khăn với mình là Minh Thiên- đối thủ bại trận của mình nên cô nhất định không chịu nhường:
-Chiếc khăn đó là của tôi.
-Tôi lấy trước mà. Đó là của tôi.
-Bà chủ à. Tôi trả tiền nè. Giờ chiếc khăn là của tôi nha- Tử Tuyết vừa nói vừa cố giằng lấy chiếc khăn.
-Khoan đã. Tôi sẽ trả cho bà gấp 10 lần giá của chiếc khăn đó - Minh Thiên cũng cao giọng
-Được được tôi bán cho cậu. – Bà chủ nhanh nhảu
-Bà chủ à sao kì vậy. Rõ ràng là tôi hỏi mua trước mà.- Tử Tuyết tức giận
Bà chủ quay phắt sang phía khác, lẩn tránh ánh mắt của Tử Tuyết
Chuyển ánh mắt sang phía Minh Thiên:
-Trả lại chiếc khăn cho tôi. Tôi đã trả tiền mua nó
-Tôi cùng trả tiền rồi mà
Minh Thiên không nói gì, nhưng cũng không có ý nhường nó cho Tử Tuyết. Lần này anh còn nắm chặt chiếc khăn hơn lúc trước
Tử Tuyết cố sức giằng lấy nó. Minh Thiên cùng nhất định không chịu nhường đối thủ “ nặng kí ” của mình. Hai người giằng co vô cùng kịch liệt khiến cho chiếc khăn rách xẻ thành 2 mảnh
-Là tại anh đó. Giờ chiếc khăn rách mất rồi- Tử Tuyết cau có
Minh Thiên không nói gì.Thêm 1 lần nữa Minh Thiên vẫn im lặng. Tại sao anh có thể lặng im như người câm thế chứ. Thật là khó chịu.
Quay mặt, Minh Thiên bỏ đi, không nói 1 lời. Tử Tuyết tức giận trước 1 tên” Câm … lạnh lùng”, rồi bỗng nở 1 nụ cười huyền bí. Cô ấy lại định làm gì vậy nhỉ? Tử Tuyết luôn lém lỉnh và lắm mưu mẹo mà. Cô kéo tay Minh Thiên ra giữa đám đông. Trong khi Minh Thiên vẫn đi theo lực kéo 1 cách ngạc nhiên khi không biết mình bị kéo đi đâu. Giữa đông người qua lại, Tử Tuyết kéo tay Minh Thiên lên cao rồi vừa đặt tay anh nắm lấy tay cô vừa đổi mặt đáng thương, la lớn
-Mọi người xem này, Giữa bàn dân thiên hạ mà tên này định giở thói hành hung ra với tôi đó, xin mọi người hãy đòi lại công bằng cho tôi.- Bộ mặt Tử Tuyết như sắp khóc. Cô cũng không quên lấy tay còn lại nắm chặt lấy tay Minh Thiên đang để trên tay cô để tránh anh rụt tay lại
Rồi mọi ánh mắt đổ dồn về phía Minh Thiên, xì xào:
-Trời ơi, đẹp trai vậy mà bạo lực hả?
-
Thật là mất hết nhân cách. Cô gái thật đáng thương
Trong tình huống khó xử . Minh Thiên nhìn mọi người rồi lại nhìn Tử Tuyết. Tử Tuyết đang đắc ý cười thầm nhưng cô cố giữ bộ mặt tội nghiệp lúc đầu.
Đồ đáng ghét. Cô dám chơi xấu tôi ư. Tôi không tha cho cô đâu. Minh Thiên vội ôm chầm lấy Tử Tuyết:
-Xin lỗi mọi người. Bạn gái tôi đang giận dỗi thôi.- Nở 1 nụ cười xoa dịu lòng người
-Trời ơi . Anh chàng đẹp trai à. Tôi còn tưởng anh xấu tình vậy chứ. Đừng có làm bạn gái anh hờn giận nha. Chàng trai - Một cô trung niên nói với Minh Thiên
Minh Thiên gật đầu, Tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng Tử Tuyết như thể anh đang an ủi và xoa dịu nỗi giận hờn của người yêu.
Tử Tuyết bị rời vào thế bị động. Cô cố sức đẩy Minh Thiên ra xa. Nhưng càng đẩy Minh Thiên càng ôm chặt lấy Tử Tuyết:
-Anh xin lỗi. em à. Em hãy tha lỗi cho anh nha. được không em?
-
Thôi không có gì đâu. Mọi người về làm việc đi. Một bà lão lên tiếng.
Chỉ vài phút sau, khu chợ đã nhanh chóng trở lại bình thường.
Minh Thiên không nói gì, buông vòng tay ra khỏi người Tử Tuyết. Cô đứng sững người. Đôi mắt trợn tròn nhìn Minh Thiên. Cả người cô như khúc gỗ vậy, đứng như trời trồng, Không sao cử động đựơc:
-
Sao vòng tay tên điên đó lại ấm áp vậy chứ. – Cô nghĩ thầm, miệng mỉm cười như đang say mộng
Minh Thiên nhìn Tử Tuyết đờ người ra cùng chẳng thèm quan tâm, quay gót bỏ đi. Nhưng có cái gì đó cứ níu anh lại. Minh Thiên quay lại, vỗ nhẹ lên vai Tử Tuyết. Tử Tuyết tỉnh mộng ngay lập tức cho Minh Thiên 1 bạt tai:
-
Sao anh lại ôm tôi, lại còn nhận tôi làm bạn gái nữa chứ , cái tên điên này.(cười nham hiểm). À , hay là thích bản cô nương, không sao? cứ nói ra đi. Tôi sẽ suy nghĩ xem…
-
Mơ mộng hão huyền
-
Gì mà mơ mộng hão huyền. Anh nghĩ bản cô nương thèm để ý đến anh sao? Dù anh có thích tôi thì tôi cũng không thèm để ý đến anh đâu. Mà nè, tôi những tưởng anh là 1 kẻ lạnh lùng hiền lành vô cảm, không ngờ anh cũng xảo quyệt quá ha, nghĩ ra cách rất khôn khéo để thoát khỏi kế của tôi đấy.
-
Ngang ngạnh- anh luôn nói trống không và như chẳng thèm để ý
-
Phải đó, tôi ngang ngạnh . Thì sao chứ?
Nói rồi Tử Tuyết quay phắt người đi, mang theo cả nỗi bực dọc của mình. Cô dậm chân huỳnh huỵch trên đường tỏ rõ thái độ khó chịu. ÔI không! trước mặt cô là… vỏ chuối. Tử tuyết xoài ngã về phía dốc đê. Không ngần ngại , Minh Thiên chạy ra kéo lấy tay Tử Tuyết nhưng Tử Tuyết thì lại cố giằng tay ra khỏi tay Minh Thiên. Minh Thiên lăn xả cả người, mở rộng vòng tay đỡ lấy Tử Tuyết khi nhìn thấy cô đang lao mình xuống dốc. Kết quả: hai người ôm nhau lăn xuống dốc đê, cũng may là con đê thoải, không dốc lắm. Rồi… môi chạm môi… mắt chạm mắt. Hai người sững lặng hồi lâu không ai hành động. Rồi lại cùng lúc, 2 người đẩy đối phương ra.
-
Ả điên, luôn gây chuyện.- Minh Thiên bủi bụi bỏ đi, không quên ném lại 1 câu khiến Tử Tuyết… tức chết.
Tử Tuyết tức giận gọi với theo:
-
Anh mới là tên điên đó, đồ kiêu ngạo.
Tử Tuyết cũng bực dọc đứng dậy. Trong đầu cô bất chợt hiện lên hình bóng Minh Thiên. Mình làm sao vậy, sao tên điên đó cứ chui vào đầu mình làm gì nhỉ? bực mình quá đi.
Tử Tuyết vùng vằng ra về. Nhưng trong đầu cô cứ mông lung về hình ảnh”tên điên” . Cô sơ ý va phải 1 người đàn ông đứng tuổi
-
Mày mù hả? - Người đàn ông lớn tiếng
Cúi đầu vẻ rất lễ phép:
-
Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi…
Cô cứ mải cúi đầu xin lỗi người đàn ông mà không để ý bóng ông ta đã khuất xa và phía sau là chiếc xe đẩy hoa quả. Cô lại va phải chiếc xe, ngã sóng xoài ra đường. Ui da. Tên điên, gặp hắn là mình súi quẩy, đâu quá à?. về nhà, phụ mẹ nấu ăn. Cô băn hành mà băm cả tay luôn, sơ ý hết chỗ nói
-
Thôi con đi ra ngoài đi. Thơ thơ thẩn thẩn, chẳng giúp gì được mẹ cả
Mẹ Tử Tuyết có ý đuổi cô ra ngoài.
Chỉ đến khi về phòng, cô mới hết gây chuyện. Cô ngồi vào bàn và bắt đầu học, trời đất, toán dễ vậy àm làm sai tùm lum à. Mình bị bệnh gì thế này. Bực bội, Tử Tuyết lẳng bút sang 1 bên nằm vật xuống giường. Những tưởng sau 1 ngày lắm “ tai ương”, cô sẻ ngủ ngon lành như chú lợn con. Nhưng không! Hình ảnh về “tên điên” cứ xuất hiện trong đầu cô , đặc biệt là hình ảnh anh ta ôm cô lúc ớ chợ và cả lúc ở dốc nữa. Cô tự nhủ:
-
Tử Tuyết à. Mày làm sao vậy. Anh ta là kẻ thù của mày mà. Tên điên, sao cứ ở lì trong đầu tôi chứ, Biến đi, tên điên này.
Nhưng Tử Tuyết vẫn không thể nào thoát khỏi được hình bóng anh ta. Cô đã nhắm mắt nhưng cả đêm không thể nào ngủ được.
-
MÌnh thích anh ta mất rồi. Trời đất ơi. Mình không thể phá vỡ quy định của mình. Mình không thể lung lay trước “ tên điên “đó được. MÌnh không thể trở nên tầm thường như đám con gái A1 được. Không. Tình yêu đâu có lí lẽ gì chứ. Mình thích anh ta cũng đúng thôi. Vì anh ta đẹp trai quá mà. Còn lạnh lùng nữa. Đúng là mẫu người mình thích còn gì. À. Mình sẽ không tầm thường. Nếu như đám con gái kia chỉ dám thích không dám theo đuổi. Thì mình sẽ tán anh ra và để anh ta thích mình. Đến lúc đó, mọi người đều sẽ ngưỡng mộ mình vì mình có người yêu tuyệt vời. hj
Tử Tuyết nghĩ ngời, cười đắc ý vì đã giải quyết được điều khó xử trong lòng
CHƯƠNG II
Ý định trả thù. Tình yêu sét đánh
Còn về phần Minh Thiên, sau 3 lần bị Tử Tuyết chơi xấu, lại bị làm bẽ mặt trước mọi người , anh quyết chí trả thù Tử Tuyết. Đầu tiên, anh thuê 1 thám tử điều tra lý lịch của Tử Tuyết:
Bạch Tử Tuyết , học sinh lớp A9 trường đại học KIM HOA. Cha cô là 1 thợ điện nhỏ, mẹ là nhân viên lao công của công ty du lịch HÀNH TRÌNH XANH. Gia đình cô ngoài ba, mẹ còn có 1 chị gái. Gia đình cô thuộc hạng nghèo của huyện.
Tiếp theo, Minh Thiên cho người tung tin đồn trong lớp rằng: “Công tử họ đinh, Đinh Minh Thiên A1 bắt đầu để mắt đến Tử Tuyết của lớp A9 và rất có thể, tình cảm của anh với cô nàng quái gở này sẽ tiến xa hơn. Nếu nữ sinh lớp A1 không hành động thì rất có khả năng họ sẽ mất Minh Thiên”. Vì thế 1 à không, nhiều cuộc ẩu đả giữa nữ sinh lớp A1 và Tử Tuyết đa xảy ra. Nhưng lần nào Minh Thiên cũng là “anh hùng cứu mĩ nhân”.
-
Nè. Nhỏ kia. đứng lại cho tao.- là mấy nữ sinh lớp A1
-
Gì chứ. Tôi không phải là nhỏ này nhỏ kia. Tôi tên Tử Tuyết
-
hừm. Mày tên gì mặc xác mày. Tao không quan tâm. Nhưng nếu mày dám cướp anh Minh Thiên của bọn tao thì đừng trách tao không nói trước.
-
Gì chứ. Minh Thiên của các người ư ? tôi không thích anh ta. Tôi cũng chẳng thèm tranh anh ta với các người đâu. Còn việc anh ta có xiêu lòng trước tôi hay không thì tôi không biết được đâu nha.
Giọng điệu đầy khẩu khí. Nói rồi Tử Tuyết quay bước bỏ đi.
-
Con nhỏ này. Nó không xem chúng ta ra gì cả. Tụi bay. Xử nó đi….
Lũ con gái A1 nhảy xô về phía Tử Tuyết. Nè, các người định làm gì, cậy đông bắt nạt yếu hả.
-
Không phải việc của mày, ai bảo dám cướp Minh Thiên của bọn tao.
Lũ con gái xông đến chỗ Tử Tuyết đánh túi bụi…
-
Dừng tay lại…
-
1 giọng điệu lạnh lùng cất lên
Cả đám con gái dừng tay
-
Anh- 1 người trong số nữ sinh A1 cất giọng
-
Sao các người dám đánh bạn gái của tôi
Tử Tuyết trợn tròn mắt không biết có chuyện gì xảy ra . Đám nữ sinh A1 cũng sững sờ khi Minh Thiên thốt ra câu đó. Đây có được xem là 1 lời chính thức công bố Minh Thiên và Tử Tuyết đã bắt đầu… không nhỉ?
Minh Thiên lẳng lặng tiến về phía Tử Tuyết, phủi bụi trên người Tử Tuyết, kéo tay cô đi
Tử Tuyết cố sức giằng tay ra tỏ ý không muốn đi cùng Minh Thiên:
-
Thả tôi ra!
-
Nếu cô muốn thoát thân thì nghe lời tôi. Đi theo tôi đi. Nếu không nữ sinh lớp tôi sẽ xé xác cô ra khi cô dám cướp đi thần tượng của họ- Minh Thiên ghé tai sát tai Tử Tuyết, thì thầm
-
Thần tượng ư? hừ… Hình như đám có gái đó mù mắt rồi đó.
-
Không thần tượng mới lạ đó. Con nhà giàu, đẹp trai, tài giỏi như tôi, có ai mà không thích chứ. Không phải là cô cũng vậy sao?- Minh Thiên chế giễu
-
Gì chứ. Tên điên. Lúc trước tôi hỏi anh cũng không nói, như người câm. Sao bây giờ nói nhiều vậy chứ. Ngậm miệng đi. Mà nè. Đừng nghĩ là anh đang cứu tôi. Tôi có võ đó.
-
Vậy sao cô không thử ra tay đi?
-
Tại tôi không muốn trở thành người đặc biệt quá trong trường, mất công có nhiều người theo đuổi?
-
Nói thẳng ra là cái võ quèn của cô không làm gì được bọn họ
-
Anh… ai nói vậy.
Tử Tuyết giơ chân đá Minh Thiên. Rồi nắm lấy cánh tay anh đang nắm lấy tay cô nãy giờ, vặt ngửa ra sau. Minh Thiên kêu lên 1 tiếng:
-
A…a…a
Nhìn thấy “ thần tượng” bị bắt nạt. Đám nữ sinh A1 tức sôi máu
-
Mọi người. Nó đang đánh anh Minh Thiên kìa.
Hết thảy nữ sinh A1 xông về chỗ Tử Tuyết.
Minh Thiên lại kéo tay Tử Tuyết chạy ngay đi nới khác.
-
Không chạy nữa đâu, tôi mệt rồi…- Tử Tuyết thở hổn hển
-
Tại cô làm tôi cũng vạ lây đây nè
-
Ai bắt anh dám khinh thường tôi
Minh Thiên nở 1 nụ cười trọc quê Tử Tuyết
Nhiều lần như vậy , lại thêm tiếng sét ái tình ở phiên chợ huyện, Tử Tuyết đã bẳt đầu có tình cảm với Minh Thiên. Nhưng cô đâu biết rằng tất cả những gì Minh Thiên đang làm đều nằm trong kế hoạch trả thù Tử Tuyết của anh.
Và Minh Thiên càng bảo vệ Tử Tuyết mọi người lại càng tin là Minh Thiên và Tử Tuyết đang yêu nhau. Chuyện đó lọt vào tai của mấy tên côn đồ trong trường , từ trước đã có thù với Minh Thiên .Họ lên kế hoạch bắt cóc Tử Tuyết để uy hiếp Minh Thiên . Và kế hoạch được thực hiện đúng như dự tính.Một buổi Tử Tuyết đang trên đường đi học về thì bị một đám xã hội đen chặn đầu
-Các anh là … , sao lại chặn đường tôi . Lũ lưu manh , cẩn thận chị mày cho một bài học
-Đừng .
Đừng Chúng tôi là người của cậu Minh Thiên đền đón cô đi chơi
“Vô lý thật mình và anh ta là thù địch .Sao anh ta lại đón mình đi chơi được chứ”- Tử Tuyết nói thầm
-Thôi được …Tôi sẽ đi với các anh
Tử Tuyết vờ nói với bọn họ vậy rồi tìm cách chạy chốn.Nhưng cô chạy chưa được bao xa thì bọn họ lại bắt c
ô lại.Cô giãy dụa , giằng co để thoát thân .Rồi…….Phắc .Một tên đã đánh vào đầu cô khiến cô ngất đi rồi họ đưa cô lên xe .Khi Tử Tuyết dần tỉnh lại , trước mắt cô là ngôi nhà hoang vắng và bốn bên đều có lũ côn đồ bao quanh .Tay cô bị trói vào ghế không thể cử động được .
-A lô .Người yêu mày đang nằm trong tay tao , muốn cứu nó thì đến ngôi nhà hoang ở sau trường
khoảng một km .Mày phải đi một mình .Nếu không tao sẽ để bạn gái mày vĩnh viễn không bao giờ được gặp mày nữa nghe rõ chưa, Minh Thiên - Giọng tên thú lĩnh cất lên .Nghe đến đây Tử Tuyết mới tỉnh dậy và nhận ra tất cả là một kế hoach nhằm hãm hại Minh Thiên , cô vội la lớn :
-
Minh Thiên , đừng đến bọn chúng sẽ giết anh
Tên đầu xỏ hét lên :
-
Biệt miệng con danh này lại cho tao.....Minh Thiên ,mày mà không đến thì tao chắc nó sẽ không còn nguyên vẹn nữa đâu…..có thể nó sẽ ch..ết
-
Nhưng khoan đã .Các anh nói bạn gái tôi… là ai cơ?
-
Đừng vờ vịt. Mày không đến thì tao xử con bé đó. Cái mặt đẹp vậy mà có thêm vài vết sẹo thì đẹp quá ha. Đến ngay đi. Khôn hồn thì đến 1 mình, cấm báo cảnh sát.
Nói rồi tên đầu xỏ cúp máy.
Người yêu mình là ai ta. Mình chưa yêu ai mà. Không lẽ hắn lừa mình vào bẫy. Chắc chắn là như vậy rồi. Lũ
nhãi, định lừa tao ư, không dễ vậy đâu.
Minh Thiên cười đắc ý vì đã phát hiện ra bí mật của lũ đầu xỏ. Hai tay đút túi quần, tiến đến lớp học.
-
Minh Thiên. Tử Tuyết đâu vậy. Sao hôm nay chưa thấy bạn ý đến lớp. Anh đến thì bạn ý cũng phải đến rồi chứ. Hj- Mục Thuần Nhi giọng điệu tươi vui, đùa cợt
-
Cô tao không đến lớp sao?
-
Phải
-
Há. Là cô ta à. Nhà hoang. 1 km
Như nhận ra điều gì đó, Minh Thiên hoảng hốt 3 chân 4 cẳng chạy ngay ra nhà xe.
-
Nè, nè. Minh Thiên … Đúng là kì lạ. 2 người này yêu nhau kiểu gì không biết nữa à? Sao có vẻ hớt hải thế nhỉ. Miệng còn lẩm bẩm linh tinh nữa chứ! hừm…
Thuần Nhi lại nhấc máy lên gọi điện. Lần này đã có người nghe máy. Cô ấy gọi về nhà Tử Tuyết
-
Alô, ai vậy? – 1 giọng nói quen thuộc cất lên
-
Cháu Thuần Nhi nè bác. Tử Tuyết đi học chưa bác?
-
Nó đi rồi. Đi từ sớm con ạ. Con chưa gặp nó sao?
-
Dạ không, không, chắc là Tử Tuyết hỏng xe. Thôi cháu chào bác. Cháu vào lớp đây ạ
Nói rồi Thuần Nhi liền cúp máy. Kì lạ. Nhỏ này biến đi đâu ta. Có khi nào… dáng vẻ hồi nãy của Minh Thiên.
Thuần Nhi hớt hải chạy về lớp. Kì lạ. 2 người này làm sao thế nhỉ. Lẽ nào Thuần Nhi cũng hiểu ra điều gì đó trong lời nói của Minh Thiên
-
Bạch Long, Tuấn Hoàng, Tử Tuyết xảy ra chuyện rồi?
-
Gì cơ- Tuấn Hoàng Nhanh nhảu
( Tuấn Hoàng và Bạch Long vốn là 2 đại công tử Của A9, cũng đã từng rất thích Tử Tuyết. Nhưng cả 2 người đều bị Tử Tuyết cự tuyệt. Dù vậy, họ vẫn thân nhau như anh em)
-
Tớ không biết nữa. Giờ này chưa thấy bạn ấy đến lớp. Gọi cho bạn ấy thì tắt máy. Gọi về nhà thì bác gái nói Tử Tuyết đi học từ sớm.
-
Tưởng gì. Biết đâu bạn ấy bận làm gì đó. Đến lớp muộn thôi mà.
-
Không. Vấn đề là tớ vừa nhắc đến Tử Tuyết thì Minh Thiên có vẻ rất lo lăng. Cậu ấy chạy đi đâu mất tiêu luôn rồi. À.
Cậu ấy có nhắc đến nhà hoang gì đó.
-
Cậu ấy có nói gì nữa không. Tớ nghe cậu ấy nhắc cái gì mà 1 km. Tớ không biết nữa.
-
Chẳng phải lũ hắc, hổ hay tụ tập ở nhà hoang sau trường 1 km sao?- Bạch long nhanh trí
-
Nhưng liên quan gì đến Tử Tuyết và Minh Thiên- Tuấn Hoàng thắc mắc
-
Chúng có thù với Minh Thiên. Tử Tuyết lại là bạn gái của Minh Thiên.- Bạch long ôn tồn giảng giải
-
Phải , có khi nào…
-
Bắt cóc..c..c..c..- 3 người cùng đồng thanh hét lên
-
Đi thôi. Tuấn hoàng. Thuần Nhi, Ở lại đây đợi tin của bọn tớ
Bạch Long vốn là người thông minh và rất chu đáo như thế. Anh luôn sắp xếp mọi việc chu đáo,
ổ
n tho
ả. 2 người họ lại vừa tốt bụng
vừa ga lăng, vừa vui tính nữa. Còn so về gia thế thì cũng chẳng kém gì Minh Thiên. Chỉ là … Cái Tử Tuyết cần không chỉ có tốt bụng. Cô thích sự lạnh lùng của vẻ bề ngoài , sự ấm áp trong tâm hồn…và định mệnh. Định mệnh mang 1 người đàn ông như thế đến với cô. Giống như ông trời đã ban Minh Thiên cho cô vậy… Tình yêu sét đánh. Là vậy đó…
-
Nhưng…Nhưng…- Thuần Nhi ấp úng
Bóng Tuấn Hoàng và Bạch Long đã khuất mờ sau cánh cửa lớp
…Nhà hoang…
Chiêc xe ô tô đen hào nhoáng đỗ trước cửa nhà hoang. Căn nhà hoang tồi tàn. Từng hàng ngói lợp nhà đã mục rũa. Rơm rạ , rêu phong phủ kín.
Minh Thiên cố tỏ vẻ bình tĩnh bước vào nhà. Căn nhà hoang tồi tàn này bên trong cũng chẳng kém phần” đẹp đẽ” . Mạng nhện chăng từ cái cột nọ qua cột kia, lên trần nhà. Đâu đâu cũng toàn mạng nhện. Không khí ẩm ướt bốc mùi rơm rạ mục, thật ghê sợ.
-
Mày đến rồi à? Tao chờ mày lâu lắm rồi đó. -
Tên đầu xỏ lên tiếng
-
Phải. Tao đến rồi. Thả Tử Tuyết ra
-
Đâu có dễ vậy. Tụi bay… xông lên- Tên đầu xỏ ra lệnh
Ngày lập tức, 4 tên xã hội đen vội quây lấy Minh Thiên. Minh Thiên vốn đâu biết võ. Bình thường, mỗi lần gặp bọn chúng, Minh Thiên chỉ biết đánh bài chuồn và anh luôn thắng. Vì môn võ này của anh thì quả không ai bằng. Nhưng trong tình thế này, chưa cứu được Tử Tuyết, Minh Thiên không thể bỏ chạy. Anh chỉ biết lẩn tránh những chiếc gậy trên tay lũ côn đồ. NHưng rồi… tất nhiên 1 người không biết võ không thể thắng lại cả 4 tên côn đồ võ nghệ đầy mình, trên tay lại lăm lăm chiếc gậy được. Chúng giữ chặt tay Minh Thiên và bắt đầu lên gối, rồi đấm, rồi đá loạn cả lên.
Chiếc áo sơ mi trắng Minh Thiên đang mặc đẫm máu. Quần cũng rách tả tơi. Trán đãm mồ hôi. Mặt mày thâm tím. Miệng đầy máu me. Chúng thật là độc ác. Chúng đạp chân Minh Thiên quỳ xuống trước mặt tên đầu xỏ.
-
Mày ngon đó. Muốn đấu với bọn tao sao. Đâu có dễ. Ha.,. Không biết võ mà dám liều mạng đến đây, Định làm anh hùng cứu mĩ nhân hả. Nhưng rất tiếc mày không có cơ hội đâu. Cô em này vẫn đang ở trong tay bọn tao.
Tên đầu xỏ vừa nói vừa tiến lại gần Tử Tuyết, Phắc… Hắn phẩy ra con dao gọt hoa quả sắc như gươm, sáng quắc, ghè vào cổ Tử Tuyết. Tử Tuyết toát mồ hôi, nuốt nước bọt.
-
Ông định làm gì, không được đụng đến cô ấy. Muốn đánh muốn giết gì thì đánh tôi đây này- Minh Thiên gào lên.
Tên đầu xỏ cười ngạo nghễ:
-
Ha. Nếu tao đánh mày thì có gì là thú vị. Phải để mày nhìn thấy, Khuôn mặt của con nhỏ này có thêm vài nhát dao. Từng đường máu đỏ phun ra trên nền da trắng mịn màng của nó. Như vậy mới thú vị… hahaha…
-
Ông-
Minh Thiên tức sôi máu, cố hết sức vùng mình ra khỏi tay 2 tên côn đồ đang giữ chặt lấy anh. 2 tên côn đồ lại càng hung hăng, cầm cả cái gậy lớn đập vào người Minh Thiên. Minh Thiên ngã sấp mặt trên mặt đất, như 1 cái xác, chẳng còn chút sức lực nào
-
Tên đầu xỏ cười đắc ý, quay qua nhìn T
ử
Tuyết.
Mắt Tử Tuyết ngân ngấn lệ, đỏ hoe.
-
Sao thương à. Mày thương nó phải không?
Tử Tuyết trợn mắt, nhìn chằm chằm tên đầu xỏ. Ánh mắt sáng như
tuyết ấy giờ cũng như 1 lưỡi gươm sắc nhạy bén đâm thẳng vào mắt tên đầu xỏ.
-
Mày muốn nói gì phải không? Nói đi
Tên đầu xỏ gỡ miếng băng dính dán trên miệng Tử Tuyết
-
Tên côn đồ. Kẻ tán tận lương tâm
-
Cái gì. Con ranh con. Mày dám mắng tao à?- Tên đầu xỏ giận dữ.
-
Mắng này…
-
Mắng này…
Mỗi câu nói, Hắn lại vả vào miệng Tử Tuyết 1 cái
-
A.., Tử Tuyết kêu lên đau đớn. Miệng cô chảy xuống 1 dòng máu tươi rói
-
Dừng tay lại. Cô ta không phải người yêu của tôi. Cô nói đi. Nói sự thật đi – Minh Thiên hét lớn
-
Phải. Tôi và anh ta không phải người yêu. Tôi ghét anh ta
-
Hừm. mày nói cho cha mày nghe đấy à. Mày tưởng tao tin chắc, oắt con…. Hôm nay, nợ cũ,nợ mới tao sẽ tính luôn 1 thể với mày. Hừ
Tên đầu xỏ đưa tay ra hiệu cho tên đàn em đưa gậy cho hắn.
Hắn vung gậy. 1 đòn vào tay, 1 nhát vào lườn, rồi lưng…
-
A..a..a..a…
Minh Thiên kêu lên. Minh Thiên là con nhà giàu nhưng cũng không hẳn là công tử bột. Anh cái gì cũng được , chỉ mỗi không có võ. nếu không thì thật giống những anh chàng đẹp trai , nhà giàu , tài giỏi trong những câu chuyện tiểu thuyết.
Lần này, Tên đầu xỏ vung gậy lên cao, nắm chặt tay, dồn hết sức mạnh. Cơ bắp hắn nổi lên cuồn cuộn, Từng múi cơ rắn rỏi, chắc nịch đã thể hiện đầy sức mạnh của 1 tên …côn đồ…
Là người học võ, Tử Tuyết biết chắc chỉ thêm 1 đòn đó là Minh Thiên sẽ khó lòng bảo toàn tính mạng. Hoay hoay từ nãy đến gi
ờ
, cô đã đạp 2 chân, cởi trói được chân cho mình. Cô lao nhanh về phía Minh Thiên. Tên đầu xỏ thẳng tay phang cây gậy xuống người Minh Thiên, Nhưng gậy đã đánh xuống người Tử Tuyết. Chiếc ghế gỗ vẫn đang trói tay Tử Tuyết
gẫy đôi. Cô đã thoát ra khỏi chiếc ghế.. Cô xông vào đánh nhau với đám côn đồ. Biết mình đang ở thế bí, bị 1 con nhỏ chiếm thế thượng phong, tên đầu xỏ đâm ra tức sôi máu. Hắn túm lấy Minh Thiên, ghè con dao gọt hoa quả sắc bén vào cổ Minh Thiên.
Tử Tuyết nhìn thấy Minh Thiên bị bắt giữ vội dừng tay.
Hai tên vệ sĩ thừ cơ hội vội tóm ngay lấy tay cô rồi thụi luôn vào bụng 2 đấm. Tử Tuyết gập người đau đớn, máu từ miệng chảy trên nền da trắng muốt của TỬ Tuyết. Cô quỵ ngã xuống đất. Mấy tên đầu gấu đạp thật mạnh lên tay Tử Tuyết, hắn day day chân, tay Tử Tuyết tím bầm, đau đớn
-
A -. Tử Tuyết không thể không kêu lên
-
Không. Các người… Dừng tay lại. Cô ta không liên quan trong chuyện này
Đúng lúc này, Bạch Long và Tuấn hoàng vừa tới. Họ xông vào đánh lũ vệ sĩ giải vây cho Tử Tuyết và Minh Thiên. Đừng khinh thường họ nha! Họ là 2 anh em sinh đôi cùng bước ra từ võ quán nổi tiếng thành phố hà nội. Nhoáng cái, mấy tên côn đồ đã bò lăn bò càng ra đất.
NHìn thấy Tử TUyết được giải vây. Minh Thiên nở 1 nụ cười, mãn nguyện chăng? Có lẽ thế, Minh Thiên vui mừng khi Tử Tuyết an toàn. Lúc này, anh không còn chút sức lực nào để đứng vững. Anh ngã phịch xuống đất, ngất đi
-
Minh Thiên à. Anh không sao chứ?- Tử TUyết luống cuống chạy đến chỗ Minh Thiên
-
Cấp cứu… Tiếng còi xe cứu thương réo lên liên hồi
Minh Thiên được đưa đến bệnh viện. Tử Tuyết lúc này cũng bất chợt gục xuống, quằn quại vì cơn đâu bụng khủng khiếp
-
Tử Tuyết. Tử Tuyết. Tiếng Tuấn hoàng. Bạch long gọi to rồi chạy đến đỡ lấy Tử Tuyết
Mắt cô mờ mờ trong hình bóng nhị công Tử họ Triệu, mờ dần, mờ dần … rồi vụt tắt. Cô ngất đi trong cơn đau…đến điên dại…
… Bệnh viện …
Minh Thiên nhíu nhíu đôi lông mày, nheo nheo mắt rồi dần mở mắt, Tất cả đều trắng toát trong căn phòng sặc mùi thuốc khử trùng, trên bàn là 1 ít bánh trái…
-
Bệnh … viện…- Minh Thiên nói với vẻ nặng nhọc
-
Phải. Con đã hôn mê 2 ngày rồi đó- 1 giọng nói dịu dàng cất lên. Đó là tiếng mẹ Minh Thiên
-
Tử Tuyết đâu mẹ. NÓ nằm ở phòng bên
-
Nhỏ đó sao không mẹ. Cô ta không bị gì chứ - Minh Thiên liến thoắng
-
Xem con hấp tấp chưa kìa. Con bé tạm thời không sao? Nó đau bụng giữ lắm. Bác sĩ đã kiểm tra nói bị trấn thương nặng. Hồi sáng mẹ có qua nhưng chưa thấy con bé tỉnh lại.
-
Vậy…
-
Con yên tâm. Con bé sẽ sớm tỉnh lại thôi. Con không tin tưởng bác sĩ sao? Thôi con nghỉ đi, mẹ đi mua cháo cho con nha.
Nói rồi, bà Mạc liền ra ngoài. Minh Thiên ở lại phòng 1 mình, ngồi lẩm bẩm linh tinh:
-
Không biết con nhỏ rắc rối đó có sao không nữa? Đúng là toàn mang đến phiền phức cho mình. Nhưng dù sao, cô ta cũng cứu mình. Thôi, coi như tha cho cô ta. À, cô ta đỡ cho mình 1 gậỵ, à. Còn tay cô ta không biết có sao không nữa? Mình phải sang thăm cô ta mới được.
Minh Thiên toan xuống giường rồi lại lẩm bẩm 1 mình:
-
Mà sao mình phải sang thăm cô ta nhỉ? Mình cũng vì cô ta mới đến đó để rồi ra nông nỗi này mà. Nhưng không đúng. Lũ Hắc , Hổ chỉ nhằm vào mình. Cô ta là nạn nhân , mình nên sang thăm mới đúng.
Lí trí đã mách bảo anh thế. Và anh đã làm đúng như thế . Bước đến cửa phòng bệnh của Tử Tuyết, Minh Thiên đứng ngoài cửa chứ không vào. Tiếng mẹ Tử Tuyết đang khóc lóc rên rỉ:
-
Con ngoan của mẹ. Con mau tỉnh lại đi con. Con đừng làm mẹ sợ mà Tử Tuyết…huhuhu…
Tử Tuyết động đậy ngón tay… mắt cũng giật giật
-
Con gái, con tỉnh rồi sao?-
mẹ Tử Tuyết mừng rỡ.
-
Mẹ. Minh Thiên… có sao không?
-
Con đừng nhắc đến thằng đó nữa. Vì nó mà con…
Chưa để mẹ nói hết câu , Tử Tuyết đã ngắt lời:
Mẹ. Nếu anh ta không đến, có lẽ con đã không thể trở về.
Anh ta bị thương nặng lắm. Con phải sang thăm anh ta.
-
Không được. Con đang bị thương, con không được cư động
Tử Tuyết vẫn ương bướng xuống giường.
-
A
Tử Tuyết kêu lên. Vết thương ở tay đâu có khỏi được nhanh vậy. Cô chống tay xuống giường. Trời đất, đâu quá. Tử Tuyết liền rụt tay lại
-
Thấy chưa. Mẹ đã nói mà con không nghe. Sao lúc nào con cũng cứng đầu quá vậy
-
Con phải sang đó. Phòng anh ta ở đâu hả mẹ
-
Con…- Mẹ Minh Thiên tức giận
-
Không cần sang.Tôi đây nè – Minh Thiên ra mặt
Mẹ Tử Tuyết đứng phắt dậy:
-
Cậu đi ra khỏi phòng ngay.Vì cậu mà con gái tôi thành ra thế này.Cậu còn muốn sao nữa.
-
Mẹ.Con muốn nói chuyện với Minh Thiên
-
Mong bác hiểu cho,con không cố ý hại Tử Tuyết
-
Mẹ đừng làm khó anh ấy.Mẹ ra ngoài đi
Mẹ Tử Tuyết nhìn con gái,rồi nhìn Minh Thiên,tức giận bỏ ra ngoài
Minh Thiên kéo ghế ngồi bên giường bệnh Tử Tuyết.
-
Cô không sao chứ!
-
Tôi đang định sang thăm anh thì anh đã nhanh chân hơn tôi rồi.Không ngờ một người lạnh lùng như anh cũng biết quan tâm đến người khác cơ đấy.- T
ử
Tuyết mỉm cười nhìn Minh Thiên.
-
Cô đừng nói nhảm nữa.Nếu không phải tại cô,cứ thích làm anh hùng trượng nghĩa ra tay,cứu giúp người khác thì tôi đã đánh thắng được bọn chúng rồi.
-
Xạo.Anh bị họ đánh cho đến nỗi không dậy nổi còn bày đặt đổ thừa cho tôi.
-
Cô…đúng là ngang ngược. Không nói chuyện với cô nữa.Cô nghỉ ngơi cho khoẻ đi tôi về.
Nói rồi Minh Thiên đứng dậy.Tử Tuyết vội nắm lấy tay Minh Thiên.
-
Nè anh sang thăn tôi mà nói mấy câu vậy đã muốn về rồi hả?
Đừng quên tôi đã cứu anh đó.
Minh Thiên quay lại nhìn T
ử
Tuyết.Hai người chỉ nhìn nhau không nói không rằng cũng không để ý Bách Long,Tuấn Hoàng và Thuần Nhi đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.Mất vài phút,hai người mới như hoàn hồn.Minh Thiên nhìn vè phía cánh tay của mình đang bị Tử Tuyết cầm lấy rồi lại nhìn T
ử
Tuyết.Tử Tuyết ngượng ngùng,vội buông tay mình ra khỏi tay Minh Thiên.Bầu không khí yên bình như bị phá vỡ bởi giọng nói lanh lảnh của Thuần Nhi:
-
Thôi nào hai người.Muốn âu yếm thì cũng phải để khi khác chứ.
Hai người cùng đồng thanh:
-
Chúng tôi không có
Rồi 2người lại nhìn nhau
Bạch Long và Tuấn Hoàng thì chỉ yên lặng không nói. Thuần Nhi Thì cứ phá lên cười trêu trọc
-
Đúng là 1 đôi uyên ương. Hiểu nhau ghê!
-
Cậu này, Tử Tuyết tỏ vẻ ngại ngùng
-
Thôi…thôi…tớ không nói nữa… Được chưa?
-
Thôi. Mọi người ở lại chơi đi. Tôi về phòng- Minh Thiên nói rồi đi luôn vào phòng.
Tử TUyết chỉ mải nhìn theo Minh Thiên. Ánh mắt hiện chút buồn, nuối tiếc
Cánh cửa phòng đóng lại, Minh Thiên bước ra ngoài. Trong đầu anh xuất hiện hình ảnh Tử Tuyết ngượng ngùng buông tay anh ra. Rồi bỗng lắc đầu lia lia như muốn lấy lại tỉnh táo
-
Mình làm sao thế nhỉ. Toàn nghĩ linh tinh
Nói rồi, anh bước tiếp về phòng
-
A…
Minh Thiên ngồi thụp xuống, mặt nhăn lại như có cái gì khiến anh đau nhói. Đúng lúc này, em gái Minh Thiên, Minh Anh xuất hiện, chạy vội đến bên anh trai.
-
Anh, Anh mới tỉnh, sao ra ngoài này chi vậy?
-
Anh có việc - Minh Thiên ấp úng
Minh Anh lém lỉnh, nhìn ra phía sau, cạnh đây là phòng chị Tử TUyết mà, rồi cười 1 cách lém lỉnh;
-
Việc gì chứ. Anh lại sang thăm chị Tử Tuyết phải không?
Minh Anh vừa đỡ anh dậy, vừa trêu trọc
-
Tiểu quỷ, để anh yên
-
Hj. Em đoán trúng tim đen của anh rồi chứ gì. Có tình ý với người ta rồi phải không? Hjhj
Minh Thiên chỉ im lặng. Minh Anh đỡ anh trai vào phòng
Trải qua bao nhiêu lần tình cờ gặp mặt Minh Thiên. Tử Tuyết nhận ra 1 sự thật: cô đã thích Minh Thiên.
-
Có nhiều cảm giác, Trước giờ mình chưa bao giờ có. Nhưng sao mình lại có với anh ta được nhỉ? Đúng là điên mà. Lẽ nào mình đã yêu anh ta. Há.. Không được. Không được. Mình không thể thích anh ta. Tử Tuyết trước giờ luôn đặc biệt , chẳng giống ai cơ mà. Mình thích anh ta, thì mình lại giống đám con gái trong trường và lũ A1 à. Nếu mình thích anh ta, sẽ có biết bào lời khiêu khích:
Tử Tuyết mơ màng tưởng tượng:” Tưởng là Bạch Tử Tuyết không giống ai. Nhưng rồi cũng đổ rạp trước công tử Đinh gia, Đinh Minh Thiên mà thôi…hahaha”
-
Không. Không. Mình không thể để họ chế nhạo mình được. MÌnh không thể bị khuất phục được. KHông. Không.g.g.g.g.g.g.g…….
-
Tử TUyết. Con sao vậy.- Mẹ Tử Tuyết nghe tiếng hét thất thanh, liền hốt hoảng chạy vào
-
Dạ không. Không có gì đâu mẹ
Kể từ đó, trong đầu Tử Tuyết bỗng hiện lên thật nhiều suy nghĩ, làm đảo lộn cuộc sống của cô bé ” ngang ngược”
Sáng hôm sau, Mẹ Minh Thiên và Minh Anh đến thăm cô. Thấy Tử Tuyết đã thức dậy, Minh Anh nhanh nhảu:
-
Chị Tử Tuyết, Chị có sao không? Em muốn hỏi chị 1 chuyện. Có phải chị và anh trai em đang quen nhau không vậy
Tử Tuyết trợn tròn mắt, xua tay lia lịa
-
Không có, không có, em đừng có nghĩ linh tinh mà
Bà MẠc cười hiền hậu:
-
Nói linh tinh gì chứ. Bác cũng thấy như vậy. Thằng con trai này của bác luôn tỏ ra rất lạnh lùng. Nó rất ít quan tâm đến người khác. Nhưng vừa tỉnh lại. nó đã đòi sang thăm con. Bác dám chắc nó yêu con rồi đó
-
Đâu có ạ. Tại con đã ra tay cứu anh ta. Với lại, chắc anh ta nghĩ. Việc lần này là do anh ta nên con mới bị thương nên… Anh ta quan tâm đến con cũng là chuyện dĩ nhiên thôi ạ
-
Thôi được rồi. Không nói chuyện này nữa. Con thấy trong người sao rồi. Đã thấy đỡ hơn chưa
-
Bác yên tâm. Con đỡ nhiều rồi. Sức con thì sao được hả bác. Không chết được đâu ạ
-
Cái con bé này, chỉ
toàn nói linh tinh thôi à.
-
À chị Tử Tuyết. Em nghe anh trai kể. Chị 1 mình hạ mấy tên đầu gấu. Giỏi vậy. Chị dạy em võ được không? Sau này em ra đường sẽ ngẩng cao đầu mà đi. Ai mà đám đụng đến em thì… hây…hây…hây , em cho chúng vài trưởng. Chúng lại cúi đầu:” Xin đại cô nương tha cho. Lần sau tôi không dám, không dám nữ đâu ạ” hahaha - Minh Anh vừa liến thoắng kể chuyện, vừa cười đắc ý.
-
Con Thông cảm nha. Cái con bé này. Lúc nào cũng lém lỉnh vậy đó
Mọi người cười ngiêng ngả
-
Mẹ này. Con lớn rồi mà. Chị Tử Tuyết. Chị dạy em nha!
-
Ừm. Đợi chị ra viện. Chị sẽ dạy cho em. Hj
-
YEAH. Cối cùng cũng có người dạy em võ rồi. hj
Một ngày thứ hai đầu tuàn đầy sức sống. Chim hót líu lo trên cành, Ánh nắng nhẹ đã chan hoà khắp không gian. Minh Thiên và Tử Tuyết đã đi học lại
-
Minh Thiên. Anh đi học rồi sao?
-
Nói thừa. Lâu vậy rồi chưa đi học được để tôi nằm luôn trong bệnh viện hả?
-
Nè. Giờ là thái độ gì đây. Lúc ở bệnh viện… Cứ như là 2 con người khác nhau vậy
Minh Thiên toan đi
-
Nè. Anh nên nhớ, tôi có ơn với anh đó.
-
Cám ơn được chưa? Minh Thiên lại trả lời thẳng băng rồi đi về
Tử Tuyết mặt buồn buồn, cúi đầu lê bước về nhà
Chương III
ThiÖn Minh bÊt chÊp tÊt c¶ ®Ó
cã ®îc t×nh yªu cña Tö TuyÕt
Nhng võa bíc ra khái cæng, Tö TuyÕt ®· s¬ ý va ph¶i mét ngêi con trai rÊt tuÊn tó, nh×n anh ra chØ kho¶ng 24, 25 tuæi mà th«i. ChiÒu cao lÝ tëng ®ã còng ph¶i kho¶ng 1m 80, m¸i tãc hoe vµng lung linh trong n¾ng, tãc m¸i phÊp phíi bay thi tho¶ng lo¹i ®Ó lé ra l«ng mµy rËm, ®«i m¾t trong nh thuû tinh, khu«n mÆt nh×n ®Õn phóc hËu. ThÕ nhng Tö TuyÕt ch¼ng thÌm ®Ó ý vÎ bªn ngoµi cña anh ta mà chØ cói ®Çu xin lçi mét c¸ch ch©n thµnh.
- Xin lçi… xin lçi…. T«i kh«ng cè ý mong anh bá qua.
Anh chµng cø ®øng ng©y ngêi kh«ng nãi g×. Trêi xinh qu¸! M¸i tãc dµi phÊt ph¬ trong giã, m¸i b»ng gÇn ch¹m m¾t ®Æt duyªn d¸ng trªn khu«n mÆt tr¸i xoan cña Tö TuyÕt. §«i m¾t s¸ng ®Ñp cßn h¬n c¶ tuyÕt mïa ®«ng, m«i máng, ®á duyªn d¸ng laÞ thªm mòi däc dõa cao vó. Sao laÞ cã ngêi con g¸i xinh ®Ñp vËy nhØ. D¸ng nguêi m¶nh dÎ, khu«n mÆt th× nh thiªn thÇn
Anh chµng ng©y ngÊt tríc vÎ ®Ñp cña Tö TuyÕt, cø ®¨m ®¨m nh×n c« kh«ng chíp m¾t, Tö TuyÕt ®a tay hïa hïa qua mÆt anh. Lóc nµy anh míi chît tØnh:
- µ v©ng kh«ng sao? Kh«ng sao?
Tö TuyÕt chµo anh ta vµ ®i tiÕp vÒ nhµ.
- Khoan ®·, c« ¬i. Cho t«i hái c« tªn g×. – Anh chµng gäi víi theo.
- Sao t«i ph¶i nãi cho anh nghe?
- Coi nh lµ lêi xin lçi cña c« víi t«i di.
- Nhng t«i ®· xin lçi anh råi mà.
- T«i kh«ng chÊp nhËn lêi xin lçi ®ã.
Tử Tuyết liến thoắng 1 hồi:
- NhiÒu chuyÖn, t«i tªn B¹ch Tö TuyÕt, líp A9, häc sinh n¨m cuèi khoa qu¶n trÞ kinh doanh nghµnh x©y dùng, trêng ®¹i häc Kim Hoa ®îc cha, kh«ng ph¶i anh muèn b¾t ®Òn t«i ®ã chø
- oh kh«ng…kh«ng… T«i chØ muèn hái cho biÕt th«i. BiÕt ®©u sau nµy cã c¬ héi gÆp l¹i.
- å vËy h¶, chµo anh.
- Mµ c« ®ang cã chuyÖn buån sao?
- Kh«ng cã g×
Nãi xong Tö TuyÕt l¹i lª bíc vÒ nhµ. Cßn anh chµng kia võa ®i võ thÉn thê suy nghÜ:
- C« Êy mang l¹i cho m×nh mét c¶m gi¸c rÊt l¹ ngay tõ lÇn gÆp ®Çu tiªn. T¹i sao l¹i thÕ nhØ, lµ sao… Suy nghÜ mét l¸t chiÕc xe buýt ®· ®Õn, anh lªn xe vµ ra vÒ.
LÇn kh¸c Tö TuyÕt mang c¬m ®Õn c«ng ti cho mÑ.
- MÑ µ, con g¸i mang c¬m ®Õn cho mÑ nÌ !!!
- C¸m ¬n con, Nhng cßn 10 phót n÷a míi hÕt giê lµm viÖc, con chê mÑ ®îc kh«ng.
- §îc ¹ - Tö TuyÕt nhanh ng¶u ®¸p . Mµ mÑ ¬i ®Ó con phô mÑ, mÑ ra ¨n c¬m ®i.
- Th«i mÑ s¾p xong råi.
- Kh«ng sao ®©u mµ,®Ó con
- Th«i ®îc – mÑ Tö TuyÕt ®µnh b»ng lßng, bµ xuèng cÇu thang vµ ngåi ¨n c¬m. §ét nhiªn…
- A… - TiÕng Tö TuyÕt la lªn.
Bµ véi ch¹y lªn xem th× thÊy x« níc ®æ lªnh l¸ng vµ Tö TuyÕt ®ang ngåi «m c¸i ch©n ®au cña m×nh.
-Tö TuyÕt µ. Con cã sao kh«ng vËy h¶? – Bµ lo l¾ng.
- Con… xin l
ỗ
i mÑ
Đúng lúc đó giám đốc đi từ trên lầu xuống, không để ý đến vũng nước nên cũng bị trượt chân ngã.
-
Giám đốc à. Tôi xin lỗi . tôi sơ ý quá. Xin lỗi, xin lỗi - Mẹ Tử Tuyết vội chạy đến bên giám đốc. À không , không sao, cháu không sao ạ. – Giám đốc nhẹ giọng
Chỗ giám đốc ngã dưới chỗ cô. Lúc này cô cũng tập tễnh bước xuống cầu thang chỗ giám đốc
-
Xin lỗi ông. Là tôi đòi mẹ cho giúp. Xin cứ trách tôi. - Tử Tuyết ấp úng
-
Tử Tuyết. Đúng không?- Giám đốc hớn hở
-
Ông là…
-
Cổng trường đó. Nhớ không?
-
Là anh sao?
-
Hai ngưưoì quen nhau hả - Mẹ Tử Tuyết ngắt lời
-
Dạ không có. Chỉ alf tình cờ quen biết thôi ạ. - Tử Tuyết vội đáp
-
Bác à. Không có gì đâu ạ. Bác nghỉ đi. Cháu sẽ kêu người thu dọn chỗ này – Giám đốc lịch sự trả lời
-
Nhưng mà. Mẹ Tử Tuyết băn khoăn
Giám đốc nhấc amý gọi điện:
-
Cô điều cho tôi 2 lao công xuống dọn dẹp cầu thang tầng 2 nha
Nói rồi anh cúp máy, nở 1 nụ cưoiừ trang nhã, lễ phép với mẹ Tử Tuyết:
-
Bác, cho cháu đưa Tử Tuyết xuống phòng y tế được không bác?
-
Thôi. Khỏi phiền cậu. Để tôi. Có gì đâu…
-
Thôi. Bác để cháu.
-
Nói rồi, Giám đốc định dắt tay Tử Tuyết xuống phòng y tế
Tử Tuyết cản lại:
-
Ê, khoan đã. Tôi tự đi được. Tôi là Tử Tuyết mà
Cô nhanh nhảu nhảy lò cò xuống cầu thang nhanh nhưu 1 con sóc
-
Anh thấy chưa? Tôi làm được mà
Tử Tuyết ngoái đầu lại phía giám đốc, kheo mẽ như kiểu 1 đứa trẻ con đang khoa mình có thể tự đi được vậy, buồn cười thật. Cô sơ ý ngã đổ người xuống. Hai tay cô vung loạn xa, và mồm thì la inh ỏi. Giám đốc đã cố sức bước 1 bước lớn xuống cầu thang, đỡ lấy Tử Tuyết
Tử Tuyết nhắm nghiền mắt, không muốn nhìn cảnh tượng mình bị ngã xuống cầu thang và kèm theo đó là cảm giác như gãy xương. Bất chợt thấy 1 bàn tay đỡ lấy mình, cô mở to mắt, trợn tròn
-
Hj.Cám ơn anh ha.
Giám đốc bế Tử Tuyết xuống phòng y tế:
Tử Tuyết thì liên hồi giãy giụa:
-
Thả tôi xuống đi mà, thả tôi xuống…
-
Tử Tuyết à. Con đừng bướng nữa- Mẹ Tử Tuyết cười nhạt, có vẻ thích thú khi thấy giám đốc có cảm tình với con gái mình.
-Bác à. Bác cứ để Tử Tuyết nghỉ lại đây . Đến chiều thì về nhà cũng được
Mẹ Tử Tuyết suy nghĩ chốc lát rồi bằng long. Anh ta ra khỏi phòng và trở lại với vài món sanweek thượng hạng . Anh lễ phé vể thay quần áo (vì bộ quần áo anh mặc vừa rồi đã bị dính đầy nước)
- Cốc cốc - Anh giám đốc gõ cửa phòng khám
-Vào đi - Tử Tuyết trả lời
- Tôi mang cho cô bộ quần áo . Quần áo của cô đã bẩn rồi mà.
- Anh chu đáo quá. Thật sự cảm ơn anh.
- Không có gì . Mà tôi thật không ngờ là tôi lại gặp anh một lần nữa .
Liệu có phải là có duyên không nhỉ?
- Có duyên hả - Tử Tuyết tròn mắt nhìn ngạc nhiên
À . Mà tô cũng không biết nữa, Rồi 2 người đều nói cùng 1 lúc
- Anh…
- Cô…
- Anh nói trước đi:
- Thôi được . Tôi chỉ muốn hỏi … Anh tài giỏi thật đó. Còn trẻ như vậy mà đã làm tới giám đốc rồi
Anh ta cười nhạt:
- Đây là công ti của ba tôi . Thi đại học xong, tôi về giúp ba tôi quản lí công ty
Anh ta cũng là một người tốt đó chứ ( Tử Tuyết lẩm bẩm )
- Cô nói gì cơ.
- Tôi í ...à … Tôi … Anh tên gì vậy . Tôi đã gặp anh 2 lần . Anh đã giúp đỡ tôi mà tôi cũng quên chưa hỏi anh chuyện này ,hihi…
- Tôi hả. Tôi tên là Thiện Minh
- Thiện Minh, cái tên hay lắm .
Thiện Minh mỉm cười và cúi xuống nhìn đồng hồ đêo trên tay:
Cũng muộn rồi . Để tôi đưa cô về nhà.
-Được … Mà thôi. Tôi về cùng mẹ được rồi
-
Vậy thì để tôi đưa cả 2 người về . Chân cô vẫn chưa khỏi hẳn mà
-
- Vậy thì làm phiền anh . Cám ơn anh trước nha . Tử Tuyệt đắn đo rồi đưa ra quyểt định . Xe của Thiện Minh đỗ lại trước một ngôi nhà của Ba Đình
-
- Nhà cô ở đây sao ? – Thiện Minh lên tiếng
-
- Phải. Nhà tôi ở lầu 5 . Cảm ơn anh đã giúp đỡ mẹ con tôi ,còn đưa tôi chúng tôi về nữa.
-
- Thôi . Cô đã cảm ơn tôi rất nhiều lần rồi
-
- Vậy thôi . Anh về đi . Chào anh
-
Thiện Minh nhất định đòi đưa Tử Tuyết lên nhà bằng được rồi mới chịu về.
-
Thiện Minh lên xe và ra về . Vừa đi anh vừa suy ngĩ về chuyện giữa mình và Tử Tuyết:
-
- Mình và cô ấy… Một thứ tình cảm rất lạ … Lẽ nào là thứ tình yêu sét đánh mà mọi người vẫn thường hay nhắc đến đây sao … Phải không nhỉ … Không còn nghi ngờ gì nữa … Mình đã thích Tử Tuyếtt . Mình sẽ theo đuổi cô ấy, quyết định vậy đi…
-
( Thiên Minh vui mừng hớn hở , phóng xe băng băng về nhà )
-
Tử Tuyết vừa bước vào phòng mình thì thấy tiếng điện thoại reo lên
-
- A lô ! – Tử Tuyết nhấc máy
-
- Tử Tuyết . Mình Thuần Nhị đây.
-
- Có chuyên gì vậy.
-
- Ngày mai là sinh nhật Minh Thiên . Cậu tính thế nào tặng anh ấy cái gì?
-
- Đừng có hiểu lầm: Mình và anh ấy đâu có gì đâu
-
- Cậu đừng có giấu mình . Mình là bạn thân nhât của cậu mà.
-
- Không nói chuyện với cậu nữa. Mình cúp máy đây . Bye Bye
-
Tử Tuyệt tắt máy
-
- Ngày mai là sinh nhật của Minh Thiên ư ? Không đươc. Mình phải lên kế hoạch mới được .
-
Nói rồi Tứ Tuyệt chạy ngay xuống nhà đập trứng , khuấy bột mì và bắt tay vào làm bánh ga tô.
- Xong rồi. Tử Tuyệt mà đã làm thì không chê vào đâu được : Tử Tuyệt nói với giọng tự hào.
Ngày mai sẽ là một ngày tràn đầy ý nghĩa .
Sáng hôm sau. Tùng…Tùng…Tùng. Giờ tan học đã điểm
- Minh Thiên à, tôi có 1 thứ tăng anh nè – Tử Tuyết tươi cười
- Lại gì nữa đây, Cô rắc rối quá à?- Minh Thiên tỏ vẻ bực mình.
-Chẳng phài hôm nay là sinh nhật anh sao? Tôi chỉ muốn chúc mừng anh thôi mà. Nhìn xem. - Tử Tuyết mở hộp bánh ga tô ra
- Sao, rất dễ thương đúng không ?- Tứ Tuyết đắc ý.
Minh Thiên còn chưa kịp trả lời thì Mĩ Nhân( trưởng nhóm nữ sinh 12 A1) đã xuất hiên. Cô lên tiếng:
- Cô thử nhìn lại mình đi . Cô là ai. Cô có tư cách gì mà đòi với cao Minh Thiên của chúng tôi. Tin đồn anh ấy yêu cô chăng qua cũng chỉ là tin đồn mà thôi. Minh Thiên chỉ trêu đùa cô thôi. Cô tỉnh lại đi.
Mĩ Nhân đắc ý dựa vào vai Minh Thiên , mắt vẫn đăm đăm nhìn Tử Tuyết.
Minh Thiên khích vai , Mĩ Nhân trượt đà, loang choạng. Chộp ngay cơ hội, Minh thiên cầm chiếc bánh trên tay Tứ Tuyệt , ấp luôn vào mắt Mĩ Nhân rồi quay lưng bỏ đi. Mĩ Nhân vuốt bánh để lộ 2 mắt và miệng. Lườm liếc Tử Tuyết, Mĩ Nhân lên tiếng:
- Các bạn, nếu chúng ta không hành động . chúng ta sẽ mất anh Minh Thiên.
Thế là mấy nữ sinh bạo gan xông lại đinh đánh Tử Tuyết . Còn Tử Tuyết từ lúc Minh Thiên bỏ đi đến giờ chỉ biết trợn tròn mắt lên mà nhìn mọi người.
Ngoài cổng trường. Thiện Minh đã đứng chờ Tử Tuyết từ lúc nào . Nhưng mãi mà không thấy cô ra về, anh mới tò mò vào cổng thì nhìn thấy Tử Tuyết và một đám nữ sinh đang vây quanh cô .Thiện Minh vội chạy vào, giải cứu Tử Tuyết khỏi vòng vây của lũ con gái đó. Anh đưa cô lên xe và cỉơ cô đến một nơi rất đẹp , 4 bề chỉ toàn hoa , lá, cây . Khung cảnh thật bình yên
- Nào . Giờ thì nói đi. Có chuyện gì xảy ra với cô vậy?
- Không có gì. hj
- Cô còn giâu tôi ư? Chẳng lẽ cô không coi là bạn sao
- Không có
- Vậy thì kể đi. Tôi nghe nè
-Tôi thích 1 người ở trường tôi. Nhưng hình như
anh ta không thích tôi.Hôm nay là sinh nhật của anh ta đó
- Vậy lần trước , Khi cô va vào tôi, cô cũng rất buồn , có phải vì anh ta không
- phải - Tử Tuyết thở dài
Thôi đi ăn cơm thôi. Tôi đói rồi – Tử Tuyết cố tươi cười
- Được. Hôm nay tôi sẽ mời cô
- Không . Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều . Đáng lẽ tôi phải mời anh mới đúng
- Không sao mà
- Nếu anh không để tôi mời, tôi sẽ không đi ăn với anh nữa.
-Tôi thua cô rồi. Đi thôi
Thiên Minh đưa Tử Tuyết dến một nhà hàng Nga sang trọng.
- Woa . Nhà hàng đẹp quá – Tứ Tuyệt reo lên
-Ta vào thôi. Thiên Minh mỉm cười
Khi bồi bàn bưng các món ăn lên
-Trời ơi ! Chỉ cần nhìn thôi ,tôi đã thấy nó rất ngon rồi( Tử Tuyêt chép miệng và vỗ tay mừng rỡ)
-Tử Tuyệt tặc lưỡi thử từng món . Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ. Nhưng đến khi trả tiên
-Thưa cô, của cô hết 2 triệu – Người bồi bàn nói
Tử Tuyết trợn tròn mắt:
-Cái gì? 2…2…2 triệu hả
-Thưa vây.
Tử Tuyệt rút ra trong ví tiền chỉ còn vỏn vẹn 500 ngìn đồng . Cô quay sang nhìn Thiên Minh vẻ ngương ngịu
Thiên Minh nhìn cô phì cười rồi rút tiền trong ví của mình đưa cho người bồi bàn,
2 người ra xe trở về
- Thiên Minh à … - Tứ Tuyêt vẻ áy náy
Thiên Minh cướp lời
-Không cần nói nữa . Tôi biết cô định nói gì cứ coi như tôi mời cô đi.
- không được. Coi như tôi vay của anh . Sau này nhất đinh tôi sẽ trả lại
-Tôi mời cô mà.
- Như thế càng không được . Tôi không thể nhân từ ngươì khác một cái gì mà khi không có công lao được
- Cô thật là ngang ngạnh
- Cứ quyết định vậy đi … hihi.
-Thua cô rồi
-Tất nhiên . Anh làm sao thắng được tôi chứ - Tử Tuyệt cười đắc ý.
Một bữa tối vui vẻ đã giúp Tử Tuyết quên đi mọi ưu phiền và ngủ rât ngon lành
Trưa hôm sau :
Vừa nhìn thấy Minh Thiên . Lũ con gái 12A1 đã xúm lại. Mĩ Nhân lên tiếng:
-Minh Thiên à . Sao anh lại vậy chứ .Anh có biết đã có chuyện gì xảy ra không vậy?
Minh Thiên chẳng thèm đoái hoài đến những lời nói của Mĩ Nhân , lờ đi như không hay biết
- Là chuyện của Tử Tuyết đó – Mĩ Nhân lớn giọng
Lúc này
Minh Thiên quay phắt lại nhìn Mĩ Nhân . Cô nói tiếp:
- Hôm qua nhỏ đó đã lên xe cùng 1 anh chàng rất bảnh bao và phong nhã . Anh chàng đó có vẻ rât yêu Tử Tuyết
Đúng lúc, Tử Tuyết đi đến . Minh Thiên bước lại gần Tử Tuyết
-Hôm qua cô lên xe cùng ai vậy
-Không liên quan gì đến anh . Tử Tuyết đi tiếp. Minh Thiên chặn lại
- Nói đi
- Nè đó là đời sống riêng tư của tôi
-
Nhưng tôi muốn biết
- Còn tôi không muốn cho anh biết
-Cô nói không – Minh Thiên nắm lấy tay Tử Tuyết
- Anh..-Tử Tuyết cố giằng tay ra khỏi tay Minh Thiên
Ngay lúc đó , Thiện Minh từ đâu chạy đế
-Buông tay cô ấy ra
Minh Thiên vẫn nắm lấy tay Tử tuyết:
-Anh là ai
- Anh không cần biết tôi là ai
Thiện Minh giằng tay Minh Thiên ra khỏi tay Tử Tuyết và kéo Tử Tuyết đi.
Tử Tuyết theo Thiên Minh mà mắt vẫn ngảnh lại nhìn Minh Thiên vẻ nuối tiếc . Minh Thiên tức giận.Mĩ Nhân nói ngỏ vào tai Minh Thiên:
- Anh chàng bảnh bao hôm qua đó.
Giân quay măt vào lớp không them đếm xỉa đến Tứ Tuyệt
Lần này, Thiên Minh đưa Tử tuyệt ra biển cho khuây khỏa:
- Anh đừng có lo cho tôi . Người mạnh mẽ như tôi không biết buồn là gì đâu- Tử Tuyết cố tỏ ra vui vẻ:
- Cô đừng có giấu tôi. Đừng che giấu cảm xúc làm gì . Cô muốn khóc thì cứ khóc đi
- Thật sự là tôi không hề buồn mà.
-Người nắm tay cô vừa rồi có phải người cô thích không ?
-Đúng . anh ấy là Minh Thiên
Cô ấy có người yêu rồi mình hết cơ hội rồi sao?
Thiện Minh ngĩ thầm
-Anh sao vậy ? Tử Tuyết hỏi
- À không. Không có gì
- Cô hãy coi tôi là bạn nha. Có gì cứ nói. Nếu làm được tôi sẽ giúp
- Cám ơn người bạn tốt bụng của tôi.
- hihi: Thiện Minh cười vui vẻ.
-Anh có người yêu chưa vậy? – Tử Tuyết thắc mắc
-Chưa. Sao vậy,
- Anh có thể giúp tôi một việc được không, khi biết tôi quen anh , Minh Thiên tỏ ra rất tức tối, cứ như là anh ta đang ghen vậy. Tôi cảm giác anh ta cũng có chút tình cảm với tôi .Nhưng anh ta lại luôn lạnh nhạt với tôi. Tôi muốn làm rõ chuyện này . Anh có thể giả làm người yêu của tôi không?
- Tôi hả?
- Phải. Tôi muốn xem biểu hiên của Minh Thiên
Như thế cũng được . Mình càng có nhiều cơ hội gần gũi và tiếp cận Tứ tuyêt – Thiên Minh lẩm nhẩm
- Sao vậy
-Được ,tôi đồng ý
- Cảm ơn.( Tử Tuy ết hớn hở)
- Không có gì tôi đưa cô về.
* Sáng hôm sau
- Thiện Minh . Anh đến đón tôi đi học đươc không
- Ok
* Chiếc xe ô tô sang trọng đố lại trước cổng trường…
-Cảm ơn anh đã đưa tôi đi học _ Tử Tuyết niềm nở.
B ất chợt cô nhìn thấy Minh Thiên đang đi đến.
- Thiện Minh à. Cám ơn anh đã đưa em đi học. Trưa nay chúng ta gặp nhau được không - Tử Tuyết vừa nũng nịu vừa kéo lấy tay Thiện Minh
- Được. Trưa nha. Hj
Thiện Minh quay mặt về hướng
cổng trường , nhìn thấy Minh Thiên đã đứng đó từ lúc nào . Anh cười với Minh Thiên và bước vào xe lái đi -Tử Tuyết cũng nhìn Minh Thiên rồi quay bước vào trong.
- Tử Tuyết – Cô đứng lại cho tôi.
Tử Tuyết quay lại :
- Nè, tôi đi hay đứng là quyền của tôi . Sao anh lại bắt bẻ chứ
- Tên đó có phải là người yêu của cô không?
-Phải thì sao mà không phải thì sao?
- Xem điệu bộ của cô thì không cần hỏi cũng biết cô thích anh ta rồi . Đừng nhìn vẻ bề ngoài của anh ta , Tôi nhìn là biết anh ta không phải người tốt rồi.
- Tốt hay không tự tôi biết định đoạt không cần anh phải nhắc nhở.
Nói rổi Tử Tuyết
lại định đi vào lớp
- Con gài mà không biết giữ ý , ngang nhiên nắm tay người đàn ông xa lạ ngay trước công trường . Lại còn anh anh , em em ngọt ngào quá nhỉ
T ử Tuy ết rất tức giận nhưng vẫn cố tươi cười:
- Đ ối với tôi, Thiện Minh không phải người xa lạ. Mà anh đang ghen đấy à?
-Cái gì, ghen hả… Với cô ư .. không biết tự lượng sức mình .
Nói rồi Minh Thiên bướ vào lớp.Còn Tử Tuyết thì đứng ngước mắt nhìn, chỉ tay về phía Minh Thiên:
-Anh…
Lần khác , Tử Tuyết biết được truyện lũ con gái lớp A1 thì thầm to nhỏ rằng valentime nhất định phải mời cho được anh Minh Thiên đến quán kem mới mở gần trường với chúng. Tử Tuyết đã lên kế hoạch trêu tức Minh Thiên. Cô hẹn Thiện Minh đến quán kem và anh đã đồng ý . Khi ngồi ăn , Thiện Minh tỏ ra rất vui vẻ và niềm nở .Trái lại Tử Tuyết không vui mà chỉ mải nhìn về phía cửa ra vào.
- Tử Tuyết. Cô hẹn ai nữa à?
- À không Tôi.. không có gì … Chúng ta ăn tiếp đi nha.
Bóng dáng Minh Thiên và đám nữ sinh A1 đang bước vào cửa. Minh Thiên ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt khi nhìn thấy Tử Tuyết cũng có mặt trong quán và ngồi đối diện cô là anh chàng
Thiện Minh hay đưa cô đi học . Còn Tử Tuyết. T ất nhi ên là
cô phải cố tỏ ra không nhìn thấy anh, âu yếm, tươi cười, n ói chuyện rât vui vẻ với Thiện Minh . Chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ, Minh Thiên chọn 1 vị tri đối diện chỗ Tử Tuyết và ngồi xuống . Mĩ Nhân niềm nở gọi kem mời Minh Thiên ăn . Nhưng Minh Thiên chẳng them đoái hoài đến ly kem vô cùng ngon mắt trên bàn mà chỉ chăm chăm nhìn về hướng Tử Tuyết. Tử Tuyết biết Minh Thiên
đang nhìn mình . Cô cố tình ngồi sang ghế cạnh Thiện Minh, cầm li kem trên bàn, xúc một miếng và” đon đả” mời Thiên Minh:
- Anh ăn đi . Em sẽ đút cho anh..
- Được … Được - Thiện Minh nghe lời Tử Tuyết 1 cách vui vẻ,thật lòng là anh rất vui khi được Tử Tuyết đút kem cho mặc dù anh vẫn biết là Tử Tuyết chỉ đang cố tình trọc tức Minh Thiên
* Tối đó về phòng mình, Tử Tuyết lăn xuống giường và lẩm nhẩm:
-Rõ ràng là anh ta đã ghen khi thấy mình nắm tay Thiên Minh . Đó chẳng phải là anh ta thích mình sao . sao lại còn chối chứ.
Tút…Tút- Tiếng điện thoại của Tử Tuyết reo vang
-A lô. Thiện Minh có chuyên gì vậy?
-Tử Tuyết .Cuối tuân chúng ta đi du lịch 1 chuyến 2 ngày 1 đêm ở Hạ Long được không?
-Sao lại vậy . Đây là cơ hội tốt để cô thử lòng Minh Thiên. Nếu anh ta thật sự thích cô. Nhất định anh ta sẽ không để cô đi đâu
-Để tôi suy nghĩ đã nhé
-Được
Tử Tuyết cúp máy.
- Thật ra những lời Thiên Minh nói cũng đúng . Với lại đây chỉ là 1 “ âm mưu” của mình và Thiên Minh
Nếu như Minh Thiên giữ mình ở lại . Mình sẽ không đi . Còn nếu anh ta thật sự không thích mình, bỏ mặc mình thì mình đi chơi với Thiện Minh cho khuây khỏa cũng được mà..
Nói rồi, Tử Tuyệt gọi điện cho Thiện Minh nói về quyết đinh của mình . Nhưng cô đã quá ngốc . Chuyện Thiện Minh thích cô là sự thật và chuyện anh ta là người tốt cũng là sự thật . Nhưng chỉ có 1 chuyện Tử Tuyệt không đoán được là : chuyện này là sắp đặt của 1 mình Thiên Minh. Anh ta muốn Tử Tuyệt đi chơi cùng anh ta .Còn dù Minh Thiên có giữ lời Tử Tuyệt ở lại hay không thì anh ta vẫn bắt Tử Tuyệt đi cùng mình.
Ngày thứ 7, trước ngày du lịch , Tử Tuyết đã hẹn gặp Minh Thiên và nói có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh . Minh Thiên cũng tò mò muốn biết đó là chuyện gì lên đã đồng ý . Trong buổi hẹn…
- Minh Thiên : tôi sắp đi du lịch
- Chắc cô lại muốn đi du lịch vòng quanh Hà Nội này chứ gì.
- Không phải. Tôi đi Hạ Long 2 ngày 1 đêm cùng với Thiện Minh.7h sáng ngày mai sẽ xuất phát.
-Đâu có liên quan gì tới tôi .Nhưng tôi phải nhắc nhở cô : Đi cùng người lạ, đến nơi lạ lại ở đó 1 đêm . Có chuyện gì không ai cứu cô được đâu.
Nói xong, Minh Thiên đứng dậy ra về
- Chẳng lẽ anh không giữ tôi ở lại sao
- Sao tôi lại phải giữ cô
- Chỉ cần anh nói 1 tiếng, tôi lập tức sẽ không đi nữa-Tử Tuyết mỉm cười
- Đưng mơ.
Nói rồi , Minh Thiên đi thẳng về nhà . Về đến nơi , anh vào luôn phòng , không buồn ăn uống .Đặt lưng xuống giường, anh bắt tay lên trán, suy nghĩ :
- Cô ta thật sự quá ngốc . Sao lại vì thử lòng mình mà chấp nhận đi chơi cùng người khác 2 ngày 1 đêm cơ chứ: Đồ ngốc . Mà cô ta thích thì mặc cô ta. Đâu có liên quan gì đến mình . Minh đâu có thích cô ta
Anh cố bỏ hình ảnh của Tử Tuyết ra khỏi đầu mình bằng cách đi chơi game ở phòng game công công.
Tối , Anh trở về nhà và lại chui ngay vào phòng.
- Minh Thiên xuống ăn tối nè con- tiếng mẹ Minh Thiên gọi dưới nhà
-
Mẹ ăn đi con không muốn ăn – Minh thiên nói to
- Nhưng trưa con đã không ăn rồi mà.
- Mẹ mặc kệ con đi
- Nói rồi . Minh Thiên áp chiếc gối vào mặt và nằm yên lặng . Nhưng đầu óc của anh lại bắt đầu nghĩ đến Tử Tuyệt
- Ôi!Bực mình quá .Sao cô ta cứ xuất hiện trong đầu mình nhỉ
Và lúc này, dù có làm thế nào , đầu óc anh cũng không thể quên đc Tử Tuyết . Mãi loay hoay rất lâu anh mới có thể chợp mắt
* Khung cảnh buổi sang chủ nhật thật thoáng đãng và yên ả. Không khí trong lành tỏa ra bắt đầu ríu rít bên ngoài cửa sổ.
Minh Thiên đã tỉnh dậy nhưng anh vẫn chưa buồn mở mắt :” Hôm nay là chủ nhật mà , đâu cần phải dạy sơm”. Anh nghĩ thầm .Rồi đột nhiên 2 con mắt mở to tháo láo:
-Chủ nhật…
Như sực nhớ đến chuyện của Tử Tuyệt anh bật dậy như
1 cái lò so.6h30..
- Chỉ còn 30' nữa thôi… Không kịp mất
Anh nhanh chân chạy vào phòng vệ sinh rồi sau 2 phút anh luống cuống chạy ra . Mở tủ quần áo lấy đại 1 bộ véc mặc lên. Đây là lần đầu tiên anh như vậy. Bình thường, mẹ không dựng dậy thì 9h anh vẫn đang cuộn tròn trong chăn . Mỗi khi ra ngoài, anh phải mất nửa tiểng đồng hồ để chọn cho mình một bộ quần áo ưng ý. 6h40 anh đã có mặt dưới phòng khách . Anh vơ vội chiếc chìa khóa và chạy ra xe:
- Con đi đâu mà hấp tấp vậy- Mẹ Minh Thiên hỏi lớn.
- Con có việc
Nói rồi anh nhanh chóng lên xe và phóng vụt đi . Chưa đến 10 giây trước mặt mẹ Minh Thiên đã không còn chiếc xe đen hòa nhoáng mà chỉ còn lại làn bụi mờ mờ . Con trai bà đã đi khuất.
Nơi bến cảng, Thiện Minh đã đặc biệt chuẩn bị riêng 1 chiếc cano để 2 người đi du lich.
Nhưng Tử Tuyệt không quan tâm đến chuyện đó. Cô hết đứng lên rồi lại ngồi xuống . Cô nhìn bên nọ rồi lại nghé bên kia : Minh Thiên vẫn chưa xuất hiện.
-7giờ rồi, đi thôi Tử Tuyệt, chắc anh ta không đến đâu
- Ta chờ thêm 1 lát nữa được không. Chỉ 10 phút nữa thôi.
Thiện Minh ậm ừ đồng ý
Tử Tuyết vẫn không rời mắt nhìn về phía cửa bến 10 phút đã trôi qua.
- Hết 10phút rồi . chúng ta đi thôi. Nếu không sẽ muộn chuyến hành trình mất. Cậu ta không đến đâu
Dứt lời, Thiện Minh nắm tay Tử Tuyết dẫn lên tàu. Chân Tử Tuyệt bước lên tàu mắt vẫn nhìn về phía cảng . Cô vẫn đợi Minh Thiên. Thuyền
nhổ
leo, bóng dáng Minh Thiên xuất hiện.
Tử Tuyết, tôi yêu em . En hãy quay lại đi . Tử Tuyết. Tử Tuyết
Nge tiếng Minh Thiên , Tử Tuyết vừa mừng rỡ, vừa luống cuống.
- Thiện Minh à. Cho tàu quay lại đi . Minh Thiên đã đến rồi
- Không được
- Tại sao? Anh ấy đã nói yêu tôi rồi mà.
- Nhưng cô đã hứa sẽ đi du lịch cùng tôi.
- Tôi tưởng là kế hoạch anh bày ra giúp tôi thử lòng Minh Thiên
- Phải nhưng tôi không nói nếu anh ta đến , tôi sẽ hoãn chuyến du lịch
- Anh vẫn cứ đi du lịch . Chỉ mình tôi quay lại với Minh Thiên thôi.
- Không được. Nếu vậy thì chuyến du lịch đó không còn ý nghĩa. Chẳng lẽ cô không nhận ra rằng tôi yêu cô sao
- Tôi đã nhận ra từ rất lâu rồi . Nhưng nếu anh yêu , anh hãy để tôi hạnh phúc, đừng níu kéo tôi. Hay là anh cho tào quay lại đi 3 chúng ta sẽ cùng đi
- Không thể được
Trên bến Minh Thiên vẫn gào lên :
- Thiện Minh, dừng tàu lại, trả Tử Tuyết cho tôi.
Trong giây phút cấp bách không biết làm cách nào , Tử Tuyết gọi cho Minh Thiên.
- Minh Thiên mau đến cưu em
Rồi Tử Tuyết lao xuốngnước
- Tử Tuyết … Minh Thiên vừa gọi to vừa chạy về phía mũi cảng . Anh lao xuống nước và tìm kiếm Tử Tuyết . 1’ sau anh nổi lên hít thở không khí và nhìn quanh rồi lại lặn xuống tìm Tử Tuyết.
Thiên Minh lúc này mới tỉnh ngộ trước những những bất ngờ đó. Anh vội lao xuống nước
Nhưng Minh Thiên đã tìm thấy Tử Tuyết . Anh bế cô lên bờ mà ấn nồng ngực cho nước ộc ra.
Tử Tuyết vẫn chưa tỉnh . Anh liền hô hấp nhân tạo cho cô.Lúc này,Thiện Minh mới ngoi lên, nhìn thây Minh Thiên và Tử Tuyết ,Anh liền lên bờ
:
- Khụ… khụ…- Tử Tuyết đã tỉnh lại
Cô khẽ mở mẳt và…cô nhìn thấy Minh Thiên . Anh đang mỉm cười rạng rỡ.
Anh ôm chầm lấy Tử Tuyết:
-Đồ ngốc . Sao emlại ngốc đến vậy chứ. Nếu em có mệnh hệnào , anh sẽ ra sao
- Em biết là anh sẽ cứu em mà - Tử Tuyệt mỉm cười và ôm Minh Thiên trong hạnh phúc.
Còn Thiện Minh đã đi về từ lúc nào.
Vài hôm sau , Thiện Minh hẹn Tử Tuyết và Minh Thiên nói là để chào tạm biệt trước lúc anh lên máy bay , mong 2 người sẽ đến
.
Ở sân bay.
-Tử Tuyết anh xin lỗi . Vì anh quá nông nổi lên suýt nưa đã làm hại đến em.Em có thể tha thứ cho anh không?
- Tôi biết anh là người tốt. Tôi đã hết giận anh từ lâu rồi
Thiện Minh quay sang Minh Thiên :
- Chúc mừng anh đã nhặt được viên ngọc trai Tử Tuyết từ dưới đáy hồ. Anh phải biết trân trọng đó.
- Tôi biết rồi ,cảm ơn anh.
Rồi anh ôm lây Tử Tuyết và Minh Thiên hồi lâu . Không ai nói 1 lời nào.
Sau đó,anh lại cầm tay Minh Thiên và Tử Tuyết . để 2 người nắm chặt tay nhau
- Chúc 2 bạn hạnh phúc. Tạm biệt.
Thiện Minh bước lên máy bay và chào tạm biệt mọi người
* Tử Tuyết và Minh Thiên vẫy chào Thiện Minh .Anh đã đi xa, máy bay đã cất cánh: Thiện Minh sang Mĩ du học có thể là 3 năm,5 năm, không biết khi nào mới về nữa.Nhưng anh không hề biết , Minh Thiên và Tử Tuyết không những không giận anh mà trong lòng còn rất cảm ơn anh, vì nhờ có anh mà họ đã hiểu được tình cảm họ giành cho nhau sâu sắc đến nhường nào…
!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro