Chap 15
Quá khứ là quá khứ. Quãng thời gian con người chẳng thể quay lại ngoại trừ thông qua kí ức. Quãng thời gian mà làm nên hiện tại.
Rất nhiều người quan tâm đến quá khứ do có quá nhiều thứ bị che dấu ở đấy, như bí mật, lỗi lầm, hận thù và nhiều ký ức khác mà chẳng ai hay. Nỗi ám ảnh về qua khứ trỗi dậy và đeo bám thực tại là nỗi ám ảnh phổ biến mà những ai có quá khứ đen tối đều gặp phải.
Yaya ngắm hai con gấu bông bây giờ là sẽ ở dài hạn tại căn hộ của cô, Ocobot và Kokoa ngồi yên vị cạnh nhau. Con gấu màu vàng và đen đã xơ xác theo thời gian, như thể ẩn chứa rất nhiều câu chuyện mà Yaya chưa từng được kể. Từ đôi mắt kia, nó đã nhìn thấy những gì? Nó là kẻ chứng kiến câm lặng quá khứ của Boboiboy.
Suốt thời gian này, Yaya liên tục tò mò về quá khứ của Boboiboy. Phần là do chẳng có người anh em đồng sinh nào muốn kể lại, trừ một vài câu chuyện vụ vặt mà Yaya thu thập được từ những lần nói chuyện với các anh.
Cái hiển nhiên nhất, là nó không phải là một quá khứ tưởi đẹp.
Chỉ cần nhìn vào Ochobot, người bạn duy nhất của Boboiboy, Yaya có thể mường tượng ra một chút những điều chồng cô phải trải qua trong quá khứ.
Và thực ra thế là quá đủ.
Chuyện còn lại, Yaya muốn nghe từ chính chồng cô, bởi quá khứ đen tối sẽ dẫn đến nhiều tổn thương cho Boboiboy mà Yaya không thể chữa lành nếu cô chẳng rõ nguyên căn nguồn gốc của chúng.
Yaya giật bắn và bị kéo ra khỏi mơ tưởng của bản thân khi điện thoại của cô đổ chuông. Cô vội vàng nhấc máy và hơi thắc mắc khi thấy số lạ hiện trên màn hình.
"Assalamualaikum?" Cô cất giọng chào trước.
"Wa'alaikumsalam. Yaya đấy hả?"
"Vâng, đúng rồi." Cô trả lời.
"*Mạ đây, Yaya."
Mạ...
Yaya không gọi mẹ cô là 'mạ'. Và cô biết duy nhất một người thường dùng từ 'mạ' để xưng hô.
Bà Boboiboy.
"Oh... mạ... có chuyện gì mà gọi cho con đột ngột thế ạ?" Yaya lịch sự hỏi. Cô thấy hơi ngượng nghịu bởi cô vẫn chưa biết nhiều về bố mẹ Boboiboy, và chồng cô thì chẳng để lại một ấn tượng tốt đẹp vào về bố mẹ đẻ của anh cả.
"Này, con có thể tạt qua nhà một vài phút không? Mạ có việc cần con."
Yaya bắt đầu lúng túng. Cô không biết phải ứng xử như thế nào với bên nhà chồng cô, nhất là vì mối quan hệ giữ họ và chồng cô không được tốt cho lắm.
"Uhm, con muốn hỏi ý kiến anh Boboiboy trước." Yaya chọn câu trả lời an toàn nhất.
"Oh, được rồi, xong thì nhắn cho mạ nhé. Để mạ bảo tài xế qua đón con."
Yaya chỉ gật đầu cứng nhắc, quên mất họ đang nói chuyện qua điện thoại thì mẹ chồng chô không thể thấy được.
Cuộc gọi kết thúc và Yaya nhìn xuống cái điện thoại của cô, chắc chắn lúc này Boboiboy vẫn đang trong giờ làm. Cô vợ chuyển số gọi chồng cô.
Cô quả thực cô rất ngại gặp nhà chồng cô, cô chẳng biết phải ứng xử ra sao. Nhưng Yaya cũng biết cô chẳng thể né tránh nó mãi. Bố mẹ chồng bây giờ cũng là bố mẹ cô.
"Assalamu'alaikum, có chuyện gì thể, Yaya?"
"Wa'alaikumsalam. Uhm ... không có gì ... chỉ là... mạ gọi em qua nhà bây giờ ...," Yaya ngắc ngứ giải thích. Cô không đoán được ai đang nắm quyền điều khiển cơ thể chồng cô, nhưng cô hi vọng anh không phản ứng thái quá.
"Mạ? Có việc gì?"
"Em không biết ... mạ nói cần em có mặt ...," Yaya lúng túng đáp. Từ tông giọng của mẹ chồng cô, bà dường như không hề khó chịu, trái lại có phần vui vẻ.
"Uhm... vậy không sao. Sang đó nhớ cẩn thận."
Tim Yaya rớt xuống chút ít, cô đã một nửa mong đợi Boboiboy sẽ không cho phép.
"Vâng... Assalamu'alaikum."
"Wa'alaikumsalam."
Và cuộc điện thoại dừng ở đấy. Yaya thở dài thườn thượt.
Cô hi vọng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
>>>>>>>
"Bộ này thì sao? Đẹp đúng không?"
Yaya quả thực có thử đoán bên nhà chồng cô có việc gì với cô mà phải gọi cô về nhà, nhưng mẹ chồng cô gọi cô về vì bà mới mua được mấy bộ quần áo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Đúng, mấy bộ quần áo.
Mẹ chồng cô trông rất vui, như thể bà mua quần áo cho chính con đẻ của mình vậy, mà đúng đúng theo nghĩa đen thì Yaya bây giờ cũng là con bà.
"Hôm qua mạ có dạo quanh chỗ trung tâm mua sắm, vừa nhìn thấy mấy bộ này, mạ nghĩ ngay sẽ rất hợp với con. Cũng dễ hiểu, mạ thực ra từ lâu vẫn luôn muốn có một cô con gái."
Yaya mỉm cười. Cô có hơi đỏ mặt chút xíu, dù cô có phần không thoải mái khi nghĩ đến giá của mấy bộ quần áo vừa được đưa cho cô. Tất cả những bộ mẹ chồng cô chọn đều rất đẹp, và hơi trang trọng để mặc hằng ngày.
Nhưng quà thì vẫn là quà. Yaya biết mẹ chồng cô thực ra là một người phụ nữ trung niên tốt bụng. Có lẽ mấy cái phim truyền hình xây kia đã dựng lên một ấn tượng xấu trong cô, đâu phải mẹ chồng nào cũng khó ưa như mấy mụ phù thủy.
"Con thử mấy bộ này trước đi, hi vọng là vừa." Mẹ chồng cô gợi ý, Yaya khẽ gật đầu.
"Con cảm ơn mạ." Cô đáp, có chút lưỡng lự.
"Thôi... Có gì đâu. Giờ nhanh nào... com có thể vào phòng Boboiboy thay quần áo. Nó ở trên gác, cuối hành lang ấy."
Yaya ôm toàn bộ đống quần áo được mua cho cô và leo lên cầu thang trong khi mẹ chồng cô ngồi ngắm một loạt khăn trùm đầu mà bà mua được. Xem ra mẹ chồng cô rất thích đi mua sắm.
Mà nói chung, phụ nữ thì ai chả thích mua sắm, dù là mua đồ ăn hay mua quần áo.
Yaya đứng trước một căn phòng, Đây là lần thứ ba cô tới nhà bên chồng cô, nhưng duy lần này cô mới được bước chân vào phòng chồng.
Cô thấy có phần bất an, nhưng cố gắng suy nghĩ logic rằng cô là vợ của Boboiboy nên cô có quyền được bước vào phòng.
Khi cánh cửa phòng được mở ra, Yaya thấy một căn phòng rộng rãi với một ban công lớn nhìn ra phía sau căn biệt thự. Ngược lại với phong cách hiện đại và giản tiện của căn hộ của Boboiboy, căn phòng này có cùng thiết kế với ngôi nhà, tất cả đồ nội thất đều rất tinh tế. Một chiếc giường gỗ tếch lớn, một chiếc tủ màu gỗ tối siêu lớn được trạm khắc trông rất đắt tiền, một giá sách đen và bên cạnh có một khoảng trống vừa đủ cho một chiếc bàn làm việc.
Yaya đặt đống quần áo xuống và đi quanh căn phòng.
Cô có chút tò mò về căn phòng chồng cô ở hồi còn bé.
Cúng không có nhiều thứ để coi là mấy, có lẽ do hầu hết đã được chuyển tới căn hộ của Boboiboy. Nhưng Yaya có một mặc định là căn phòng này vốn vẫn trống hơ trống hoác như vậy từ lúc trước.
Cô nhìn thấy một chiếc tủ nhỏ cạnh bàn làm việc và có phần băn khoăn về cấu trúc của nó, nhìn nó không giống một giá sách cũng như một cái tủ quần áo. Cô mở nó ra.
Và Yaya tìm thấy một đống danh hiệu ở trong.
Mắt cô vợ sáng rực vì ngưỡng mộ
Tiếc thay chiếc tủ này phủ đầy bụi bặm phía trong, như kiểu nó chưa bao giờ được dọn dẹp lấy một lần. Yaya giờ từng danh hiệu ra xem.
Quán quân cuộc thi hùng biện Tiếng anh.
Chức vô địch trong giải đấu karate cấp thành phố
Vị trí thứ nhất trong cuộc thi gải toán Olympiad cấp tỉnh.
Và rất nhiều thứ khác nữa
Boboiboy chưa từng cho cô biết anh đã đạt được rất nhiều danh hiệu như thế này. Yaya cảm thấy vô cùng tự hào về chồng cô.
Nhưng rồi cô phát hiện một điều lạ.
Tại sao toàn bộ những danh hiệu này lại ở đây?
Cái tủ để chứa cũng là một chiếc tủ đóng. Thường thì các danh hiệu nên được trưng bày trong tủ kính hay thậm trí trưng bày tại phòng khách để mọi người được chiêm ngưỡng, một bảng danh hiệu. Bản thân Yaya chỉ có hai danh hiệu từ cuộc thi giải đố và cuộc thi biện hộ cấp trường, nhưng cả hai đều được trưng bày ở nhà cô.
Yaya cầm một chiếc cúp lên và nhìn nó đầy băn khoăn.
Tất cả những huân chương, cúp, danh hiệu đều phủ kín bụi và bị giấu đi, dù Yaya cũng chẳng dám nghĩ đạt được chúng là một điều dễ dàng.
Cô có thể hình dùng chồng cô đã hết sức nỗ lực ở trường để có được chúng. Chắn chắn không phải là chuyện đơn giản, có thể đằng sau đó là tất cả sự đấu tranh và hi sinh mà anh đã bỏ ra, dẫu vậy, những danh hiệu này không được bảo toàn như nó xứng đáng.
Đâu là lúc Yaya bắt đầu vỡ vạc ra.
Tất cả những danh hiệu ở mọi cuộc thi hay các giải đấu đều thể hiện cho nỗ lực của Boboiboy để...
Được yêu thương...
Có lẽ anh đã hi vọng với toàn bộ danh hiệu anh đạt được, anh có thể nhận được một câu khen ngợi và niềm tự hào từ cha mẹ, như bao đứa trẻ khác.
Tuy nhiên, đống danh hiệu bám đầy bụi và bị cất đi đã trả lời cho kết quả của nhưng thành tựu ấy.
Mười danh hiệu, với rất nhiều huy chương và kỷ niệm chương, phản ánh chồng cô đã cố gắng tới mức nào.
Đấu tranh để được yêu...
Yaya thở dài và đặt cái cúp trong tay cô về lại vị trí của nó, chợt mắt cô nhìn thấy một thứ.
Phía sau đống danh hiệu bụi bặm, có một chiếc hộp.
Yaya tò mò lấy nó ra. Chiếc hộp hóa ra là một thứ giống như cái hồm bí mật với một chiếc ổ khóa bằng sắt.
Điều kì lại ở đây là chiếc khóa không hề bị đóng.
Yaya mở nó ra.
Cô nhận ra chiếc hộp này chứa rất nhiều thứ.
Nhiều nhất là các bức anh và mấy tập giấy
Cô cầm một tấm ảnh lên và thấy hình ảnh chồng cô lúc còn nhỏ đang cười hạnh phúc bên một cụ ông, người mà Yaya đoán là tok Aba.
Yaya tủm tỉm coi bức anh, nhưng nụ cười của cô biến mất khi cô nhìn thấy thứ đặt trên đầu tập giấy.
ĐỪNG TỰ SÁT!
Yaya chớp mắt lúng túng, nhìn chết trân vào tờ giấy trắng với những nét chữ nghuệch ngoạc được viết bằng mực xanh. Cô cầm một tở giấy khác lên.
Chúng ta vẫn phải sống!
Tớ quá mệt mỏi rồi...
Tớ biết, nhưng cậu không hề đơn độc!
TOK ABA!
DỪNG LẠI ĐI!
Yaya bàng hoàng và đầy thắc mắc nhìn vào tập giấy trong tay cô.
Tự sát? Mệt mỏi? Sống?
Những tờ giấy này có nghĩa là gì? Yaya lục trong cái hộp, bỏ hết tất cả những tờ giấy có nét chữ nghuệch ngoạc và nội dung kinh khủng lẫn với những bức ảnh lưu tươi vui, cô cuối cùng tìm thấy một cuốn sổ và mọt phong thư.
"Yaya?"
Yaya nhảy giật lên khi cô nghe thất tiếng mẹ chồng cô gọi ở bên ngoài phòng. Cô theo phản xạ đóng chiếc hộp lại.
"Con thay xong chưa?"
"Mạ chờ con một tí." Yaya đáp lại, cảm tạ vì mẹ chồng cô không bước vào phòng. Cô đặt cái hôp xuống và quay lại với đống quần áo mới trên giường.
Rốt cuộc cái hộp đó là gì?
>>>>>>
Yaya nhìn một cách hoài nghi xen lẫn tò mò xuống cái hộp đầy khả nghi. Thật là một điều kì diệu khi cô có thể mang được cái hộp về nhà. Mẹ chồng cô chẳng hề có ý kiến gì dù Yaya ôm trong tay cái hộp mà rõ ràng trước đấy không hề có khi cô tới.
Thứ cất giấu trong chiếc hộp hoàn toàn khác xa với những vật đặt trong phòng kho bí mật của chồng cô.
Yaya thực ra không muốn bất cẩn mở cái hộp, nhưng cô đã nhìn thấy hết nọi thứ và độ tò mò của cô đã lên tới cực điểm, chẳng thể chờ đến khi chồng cô về nữa.
Nên cô mở nó ra, lần này đã chuẩn bị tinh thần.
Yaya để ý có rất nhiều tấm ảnh, giấy , một quyển sổ và phong thư trong hộp.
Các bức ảnh đều là ảnh của chồng cô và ông ngoại anh. Từ điều Yaya quans sát được, có vẻ chồng cô khi đó vẫn còn đang học tiểu học.
Trông anh thật hạnh phúc.
Yaya thậm trí có thể phân biệt được toàn bộ anh em sinh năm trong những tấm ảnh. Có Gempa cười bẽn lẽn, Taufan nhe hết cả hàm, Api cười toe toét, Air cười với khuôn mặt ngái ngủ, đến cả Halilintar cũng mỉm cười.
Cô sắp lại toàn bộ bức ảnh, rồi chuyển sang chồng giấy.
Tòa bộ sấp giấy chi chít chữ viết, hầu hết được viết bằng bút mực, số còn lại là bằng màu sáp.
Phía sau mấy tờ giấy vì vài nguyên nhân lại dinh dính, và Yaya phát hiện ra băng dính hai mặt được dán ở phía sau. Đâu có phải là dấu vết chúng được dán lên tường hay thứ gì đó trước kia?
Trên tất cả tờ giấy chứa rất nhiều kiểu chữ khác nhau lẫn cả màu sắc.
Tớ nhớ tok Aba...
Tôi thấy mệt mỏi...
Tôi không thể chịu đựng được nữa...
Đừng từ bỏ!
Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua!
Tất cả mọi người là một lũ khốn!
Yaya nhắm mắt, cô không thể nào đọc tiếp và quyết định sắp lại chồng giấy.
Những tờ giấy này rốt cuộc là gì, cô chưa hiểu.
Cô quay sang cuốn sổ và bức thư còn lại trong hộp.
Cuốn số này là một cuốn học sinh. Yaya lật nó ra, ai biết được cô sẽ tìm thấy điều gì.
Cô nhìn những dòng chữ nắn nót, ban đầu, cô nghĩ nó là vở ghi chép thông thường tới khi cô đọc nội dung bên trong.
Tên tôi là Gempa.
Yaya chớp chớp mắt và tiếp tục đọc.
Tôi không thể viết nhật ký, thú thực thì tôi chẳng biết cách viết, mà tôi cũng chả còn biết giải quyết những gánh nặng này như thế nào. Tôi chẳng còn mạnh mẽ nữa.
Thực ra thì nó cũng chả có ích gì, bới những người anh em sinh năm khác của tôi kiểu gì cũng có thể ngay lập tức đọc được điều tôi viết, nhưng còn gì đáng bận tâm đâu...
Thực sự... Tôi đã quá mệt mỏi rồi...
Tôi mệt mỏi với điều này...
Tôi mệt mỏi với tất cả mọi thứ...
Họ nói, con người sống để hạnh phúc. Nhưng có lẽ, điều đó chẳng đúng với tối. Rốt cuộc lỗi của tôi là gì? Tôi đã cố gắng hết sức rồi. Khi tok Aba mất, tôi vẫn tiếp tục cố gắng. Tôi chỉ muốn có được một nụ cười chân thành. Tôi chỉ muốn... được xoa đầu. Tôi chỉ muốn... có được một lời động viên, ngắn thôi cũng được.
Dù tôi phải tiếp tục điều trị cũng được, dù tôi có phải uống tất cả thứ thuốc đó cũng được, miễn là tôi được yêu, miễn là bố mẹ thôi không nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật lạ. Nhưng, cho đến cuối cùng, tất cả những cuộc điều trị đều chẳng đi đâu về đâu. Mọi thứ vẫn không thay đổi, vẫn giữ như vậy. Tôi vẫn một mình.
Tôi cần làm gì để bố mẹ nhìn lại vào mắt tôi?
Tôi còn có thể làm gì?
Vậy là tôi bất bình thường?
Tại sao tất cả mọi người đều bỏ đi?
Tại sao không có ai muốn làm bạn với tôi?
Tôi chỉ có một mình...
Tôi phải tiếp tục chuyện này đến lúc nào?
Tôi cảm thất mọi thứ sẽ chấm dứt
Tôi muốn nhắm mắt ngủ, và không bao giờ thức dậy nữa.
Vậy có nghĩa là tôi muốn tự sát?
Nhưng cơ thể này đâu phải của mình tôi.
Liệu tôi có thể được như Air, liên tục trốn đi và không xuất hiện lại nữa? Nhưng, nếu tôi làm thế, nỗi đau có dừng lại?
Yaya có thể thấy dòng chữ bị nhòe đi bởi giọt nước, có thể đó là nước mắt.
Tôi chỉ muốn nỗi đau này chấm dứt. Tôi... Tôi chả còn hi vọng sẽ có ai đó bầu bạn với tôi. Tôi chỉ muốn cuộc đời tôi dễ thở hơn một chút... Tôi chỉ muốn không còn phải cố gắng nữa.
Tôi thấy thật mệt mỏi.
Yaya chớp mắt để kìm cho nước mắt không tuôn ra.
Cô lật sang trang tiếp theo.
Gempa, tớ xin lỗi. Đây là lỗi của tớ, tất cả bọn tớ đã sai rồi. Bọn tớ bỏ mặc cậu cố gắng một mình suốt thời gian qua. Không phải tớ không quan tâm đến Gempa, tớ chỉ nghĩ, sau tất cả những việc và gánh nặng cậu trải qua, câu biết đấy, chúng ta xứng đáng được vui vẻ một chút. Tớ không có ý làm phiền cậu. Tớ chỉ muốn được cười thoải mái.
Tớ van cậu đừng bỏ cuộc. Tớ biết tất cả mọi thứ thật mệt mỏi. Tớ trải qua những gì cậu trải qua, tớ nghe những gì cậu nghe và chứng kiến mọi thứ. Làm ơn, Gempa... cậu nói đúng, con người sống là để hạnh phúc, nên đừng tự sát trước khi cậu được hạnh phúc...
Tất cả chúng tớ đều ở đây, câu biết là cậu đâu có một mình.
Cậu có thể san sẻ gánh nặng cho tớ, cậu có thể đổi lượt cho tớ nếu cậu thấy mệt mỏi. Tớ hứa tớ sẽ không quấy rối mọi người. Tớ hứa sẽ không làm phiền cậu nữa.
Vì thế, xin cậu đừng tự sát...
Yaya nhận ra vẫn còn nhiều dòng chữ với các nét viết khác nhau.
Cậu không đơn độc. Chúng ta không phải là những kẻ hèn nhát, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó. Tớ sẽ không để bất cứ ai làm tồn thương chúng ta. Và tớ cũng hứa sẽ không làm phiền cậu nữa, Gempa.
Yaya gấp quyển sổ lại và mím môi nhìn nó chằm chằm..
Cô không hiểu về tất cả những thứ cô tìm được, nó như thể tìm thấy một mảnh ghép trong quá khứ đen tối của chồng cô.
Yaya thở dài và nhận ra bức phong thư được gấp gọn gàng. Đây là thứ duy nhất sót lại. Cô vợ cuối cùng cũng mở nó và bên trong, cô lấy ra mảnh giấy được gấp gọn gàng.
Năm 2007
Gửi tôi 10 năm sau.
Anh bây giờ ra sao rồi? Mọi chuyện có khá hơn trước không hay vẫn như xưa? Anh vẫn còn một mình hay đã có người khác? Mọi chuyện có trở nên tồi tệ hơn không?
Tôi đã chôn hết tất cả những ký ức tôi có, từ cay đắng cho đến ngọt ngào. Tôi chắc anh vẫn có thể nhớ tất cá mọi thứ.
Đây mà cuộc sống tôi đã trải cho cho tới thời điểm này.
Sau 10 năm, khi anh mở chiếc hộp ra, nhìn lại tất cả những kỷ niệm và nghĩ về thứ anh đã làm được trong 10 năm qua, từ đây tất cả lựa chọn là của anh.
Anh sẽ làm gì tiếp?
Yaya chớp mắt.
Anh sẽ làm gì tiếp?
Cô lúng túng đọc lại bức thư.
Cô nhìn sang chồng ảnh, thứ có lẽ biểu tượng cho kỷ niệm đẹp đẽ của Boboiboy và tập giấy cùng cuốn sổ mà biểu tượng cho ký ức cay đắng.
Bức thư này là dành cho Boboiboy của năm 2017.
Vậy đây là một chiếc hộp thời gian?
>>>>>>>>
"Assalamu'aiakum! Yaya!"
Yaya tiến lại chỗ chồng cô với một nụ cười mỏng. Từ cái ôm nhõng nhẽo và nụ hôn ngọt ngào trên môi, cô lập tức biết cô đang gặp Taufan.
"Sao thế?"
Taufan ngay tức khắc nhận ra có chuyện gì bất thường, Yaya thực sự không có tài trong việc giấu vẻ mặt buồn bã của cô.
Cô chỉ đành lắc đầu.
"Có chuyện gì với mạ à?" Taufan hốt hoảng hỏi vội. Yaya lại lắc đầu lần nữa.
"Em chỉ..." Yaya chẳng thể giải thích. Cô nhìn Taufan mà mắt cô ngân ngấn nước mắt. Đương nhiên thấy cô như thế, chồng cô càng thêm lúng túng.
Yaya cuối cùng kéo tay Taufan và chỉ vào chiếc hộp cô tìm thấy lúc chiều.
Taufan khẽ liếc cô trước khi cũng nhận ra cái hộp.
"Đó..." Anh lẩm bẩm, không thốt nổi một từ.
"Em xin lỗi!'
Taufan quay sang Yaya.
"Em đã xem nó. Em lỡ tìm thấy nó rồi mở nó ra, em..."
Yaya ngưng lại khi Taufan vuốt má cô.
Anh kéo Yaya ngồi xuống ghế sofa, trước cái hộp thời gian.
"Anh cũng hơi bất ngờ, nhưng không sao. Thực ra, bản thân anh cũng suýt quên mất cái hộp, nhưng mà..." Taufan nhấc cái hộ và đặt nó vào lòng anh.
"Em xem hết rồi hả?" Anh hỏi.
Yaya khẽ gật, cô cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Cô biết quá khứ của chồng cô là nặng nề, nhưng chưa từng nghĩ chồng cô đã từng muốn tự sát.
Cô có thể hình dung toàn bộ sắp giấy là những lời cầu xin ngăn chặn hành động tự sát, được dán lên tường theo cách bất thường do mệt hoặc hoặc do hội chứng impingement.
Chúng như những dấu hiệu tồi tệ với Yaya.
Taufan buồn bã nhìn tất cả những thứ chứa trong hộp, nhưng có một nụ cười mờ nhạt trên môi anh. Một nụ cười trông càng lúc càng chua chát.
"Đây... là quá khức của bọn anh. Kỷ niệm đẹp... kỷ niệm cay đắng... nhất là..." Taufan nhấc tờ giấy có chứa dòng lời cầu xin đừng tự sát.
"Có lẽ đó là quãng thời gian tuyệt vong nhất trong cuộc đời của năm đứa bọn anh. Gempa đã quá mệt mỏi với chuyện phải chịu đựng tất cả mọi thức và hết cách để... được ai đó yêu thương. Anh chỉ liên tục tìm kiếm sự chú ý và gây rắc rối. Halilintar ghét tất cả mọi người. Api hoàn toàn mất khả năng bình tĩnh, và Air chẳng còn xuất hiện nữa..."
Taufan khẽ thở dài.
"Tất cả bọn anh đều rất cô đơn... nếu so với bây giờ. Sau khi em ở đây, anh mới nhận ra bọn anh từng cô độc đến như thế nào..."
Yaya nhẹ nhàng nắm vai anh và người chồng mỉm cười với cô.
"Dừng một Gempa khỏi việc tìm cách tự sát thực sự khó. Halilintar hồi đó đã trở nên vô cảm và chả còn quan tâm đến điều gì nữa. Api thì luôn chìm đắm trong thế giới riêng của cậu ấy... Nhưng anh đã làm được, cùng với cái hộp này."
"Nghĩa là sao ạ?" Yaya thắc mắc, chưa hiểu ý. Taufan lấy phong thư có mảnh giấy mà cô đã đọc nọi dung bên trong.
"Anh thuyết phục Gempa cố gắng sống tiếp, ít nhất là thêm mười năm nữa, để xem liệu cuộc sống của bọn anh có tốt lên hay xấu đi. Nếu sau mười năm cuộc sống của bọn anh trở nên tệ đi, thì tùy anh ấy... anh chẳng thể cản anh ấy được nữa."
"Đấy là lý do chiếc hộp này được tạo ra?" Yaya hỏi, Taufan gật đầu. Yaya chẳng thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ không kết hôn và cuộc sống của chồng cô không thay đổi khi thời hạn mười năm cuối cùng cũng đến. Liệu Gempa có tự sát và không một người anh em đồng sinh nào có thể ngăn lại?
"Không phải là anh không hiểu tính cách của Gempa là gì. Bố mẹ, bác sĩ tâm thần, tác dụng phụ của thuốc, trường học, các khóa học và cảm giác đơn độc... cuộc sống cảm giác thật khó khăn. Nhưng anh tin chắc, nếu bọn anh tiếp tục sống, chắc chắn một ngày nào đấy bọn anh sẽ hạnh phúc. Nên... khi đó anh không muốn từ bỏ..." Taufan giải thích. Anh thở dài và đặt lại tờ giấy đang cầm vào trong hộp.
"Em không nghĩ Gempa lại..." Yaya thấy thật khó để tưởng tượng ra. Người anh em sinh năm mà cô biết là người có khả năng tự chủ nhất, lịch sự và đa tài? Cũng phải, Yaya từng thấy Gempa bùng nổ lúc anh khóc trong sợ hãi và ôm chặt cô sau khi gặp ác mộng.
"Thì... thú thực khi đó tất cả bọn anh đều gục ngã... chỉ duy Gempa luôn có gắng là một đứa con ngoan, để được yêu thương, Bọn anh cứ làm những thứ bọn anh muốn, vì chỉ có Gempa phải đối mặt với bác sĩ tâm thần, với bố mẹ và ứng xử bình thường ở trường và ở khóa học. Sau cùng, toàn bộ những gì anh ấy nhận được là gánh nặng, và tất cả là lỗi của anh, Halilintar, Api và Air đã không nhận ra Gempa dần dần bắt đầu kiệt sức..."
Yaya đăm chiêu nhìn Taufan. Khóe môi của Taufan cong lên và anh cười chua chát với cô. Người vợ đặt một ngón tay lên môi anh
"Đừng cười nếu anh không muốn..." Yaya khẽ nói. Nụ cười của Taufan lập tức biến mất.
"Xin lỗi, thói quen." Anh đáp.
"Nhưng... từ lúc vào cấp ba, bọn anh được chuyển ra ngoài ở riêng... mọi chuyện cũng có phần khá hơn. Anh và Gemoa thay nhau làm bài tập, ngay cả Halilintar cũng đã không còn vô cảm nữa và thôi không tỏa ra sát khí. Api thì vẫn còn mất kiểm soát, nhưng chí ít thì ở đấy, cậu ấy muốn nổi khùng lúc nào cũng được..." Taufan kể tiếp với một giọng điệu vui vẻ hơn. Yaya chỉ có thể nhẹ cười.
Chỉ như vậy chồng cô đã coi là khá hơn.
"Rồi em tới và mọi chuyện càng ngày càng trở nên tốt hơn, anh nói đúng không?" Taufan tự hào hỏi. Yaya gật đầu.
"Em rất biết ơn khi tất cả các anh vẫn sống."
Nụ cười hãnh diện của Taufan lập tức hơi gượng gạo, khiến Yaya có chút bối rối. Anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi mỉm cười.
"Ừ... chúng là quãng thời gian thật khó khăn... tất cả bọn anh đều phải trải qua... đếm từng ngày, nó trôi qua thật chậm... cuối cùng..."
Yaya gật đầu và ôm chầm lấy Taufan. Chồng cô ôm cô thật chặt.
Anh đã rất cô độc.
Anh bị đối xử như một kẻ điên và mắc bệnh tâm thần. Như thể họ nghĩ vì sự kỳ dị mà anh sẽ chẳng cảm nhận được nỗi đau nên rất nhiều người đã làm tổn thương anh
Và ban đầu, anh ép bản thân phải giả vờ là một người bình thường.
Bởi anh luôn muốn được yêu thương.
Yaya vẫn chẳng hiểu sao chồng cô bị mọi người quay lưng lại, tại sao đến cả bố mẹ đẻ cũng không muốn chấp nhận anh. Thể trạng của chồng cô có thể kỳ lạ, nhưng anh xứng đáng được trân trọng.
Tất cả các anh đều rất tốt bụng và ngọt ngào.
Họ chỉ có một chút hơi khó để tiếp xúc bởi thể trạng đặc biệt và sang trấn trong quá khứ.
Dẫu vậy, tất cả các anh đều rất tuyệt vời.
Chính xác, các anh đều rất tuyệt.
"Oh, Gempa chắc đang giận anh lắm..."
Yaya lùi lại và lúng túng nhìn Taufan.
"Anh đã kể hết chuyện xấu của anh ấy cho em... hah... kệ đi, làm khao mà khác được?" Taufan nhún vai.
"Để em nói chuyện với anh ấy sau." Yaya an ủi. Taufan đảo mắt và đóng chiếc hộp chứa đầu ký ức lại.
"Anh cũng chả rõ, đôi khi anh ta cứng đầu lắm..."
>>>>>
Gempa mở mắt, thấy Yaya đã ngủ sâu bên cạnh anh. Anh nhẹ cười rồi cẩn thận ngồi dậy và lẳng lặng rời khỏi phòng. Trong màn đêm đen, anh vẫn xác định được cái hộp được đặt ở đâu.
Gempa mở nó. Ánh trăng lọt qua giữa hai mép rèm cửa chỉ cung cấp cho anh một chút ánh sáng, nhưng anh vốn thừa biết nó chứa những gì bên trong.
Thật đáng hổ thẹn...
Gempa cay đắng tự cười với bản thân.
Anh nhớ anh đã cố gắng như thế nào, anh đã vượt qua cả giới giạn của mình và hi vọng với tất cả sự nỗ lực ấy, mọi người sẽ quý anh một chút. Nhưng đến cuối cùng, anh nhận ra tất cả cố gắng ấy là hư vô.
Lúc đó anh chưa hiểu tại sao mọi người có được hạnh phúc thật dễ dàng, trong khi anh đã gắng hết sức mà chẳng có nổi dù chỉ là chút ít.
Những người anh em sinh năm khác cả giúp được gì. Taufan chỉ gây rối, Halilintar hay làu người khác bị thương, Api chỉ nổi giận và khóc, Air không còn ra ngoài nữa.
Lúc đó, cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa nữa và anh rất mệt mỏi.
Anh thực sự chán nản, anh chán với việc phải liên tục trốn trong tủ quần áo và chỉ có thể ôm Ochobot để có một chút giải tỏa từ nó.
Mười năm...
"Boboiboy?"
Gempa quay ra Yaya, người vừa bật đèn lên. Anh lập tức đóng cái hộp lại.
"Xin lỗi, đã làm em dậy..." Anh đáp. Yaya lắc đầu.
"Anh có sao không? Em xin lỗi, đáng nhẽ ra em không nên đem cái hộp-" Gempa lắc đầu và thở dài.
"Không sao... những người khác chắc quên rồi, nhưng anh vẫn luôn nhớ có cái hộp này. Lời hứa mười năm..." Gempa nói, Yaya yên lặng lắng nghe.
"Anh thật thảm hại nhỉ?"'
Yaya trau mày khi Gempa lại lôi bản thân ra làm trò đùa.
"Anh không hề thảm hại..." Cô khẽ đáp.
"Anh đã không dám đứng lên và trốn thoát khỏi căn nhà đó, dù Halilintar từng một lần đề xuất. Bởi anh nghĩ, dù anh có đi đâu, mọi chuyện sẽ vẫn như thế..." Gempa nói.
Cô độc. Bị coi là tâm thần. Là những điều anh không nói thành tiếng.
"Gempa..." Yaya tựa đầu anh lên vai cô và nhẹ nhàng xoa nó.
"Anh nghĩ, ssau mười năm, anh sẽ từ bỏ. Anh không biết nữa, anh không muốn tự sát, nhưng anh muốn tất cả những cảm xúc này dừng lại, có thể như hôn mê và không tỉnh lại nữa..."
Yaya vẫn nhớ như in ngày đầu tiên họ cưới, một Gempa luôn cảm thấy có lỗi ngay cả khi bí mật của anh đã được công khai, anh đã gợi ý cho Yaya đâm đơn ly dị.
Taufan liên tục tìm kiếm sự chú ý. Api háo hức được ngủ cùng người khác. Halilintar ngay lập tức đe dọa cô. Tất cả những biểu hiện đó là cách họ tồn tại, tất cả là vì các anh đã quá cô đơn và hay bị người khác làm tổn thương.
Vỉ chỉ những điều nhỏ nhặt cũng đủ làm các anh vui. Chỉ với vài lời động viên, những cái ôm hay xoa đầu, các anh trông như thể hộ cuối cùng đã đạt được điều học hằng mơ ước.
Cách các anh luôn cố làm Yaya vui, suy nghĩ của các anh luôn lo sợ cô sẽ bỏ đi.
Ánh mắt các anh luôn nhìn như thể Yaya là tất cả mọi thứ trên đời.
"Gempa..." Yaya nhẹ cất tiếng.
"Em thấy tất cả các anh đều rất tuyệt vời..." Cô tiếp tục.
Gempa khoongpharn ứng, vẫn yên lặng để Yaya xoa đầu anh.
"Họ thường nói, 'tôi nguyện chết vì bạn' là một thứ thật lớn lao. Nhưng đối với em, tiếp tục sống còn khó hơn. Khó khăn hơn rẩ nhiều... và anh thất đấy..."
Yaya lùi lại để cách cô mà Gempa một khoảng.
"Đó là lý do tại sao anh lại tuyệt vời. Anh có thể từng muốn tự sát, nhưng anh đã không làm. Anh đã vượt qua nó..." Yaya âu yếm vuốt ve má Gempa.
"Bây giờ mọi thứ đã tốt hơn đúng không." Cô cười hỏi. Gempa gật đầu và cười nhẹ.
"Tốt hơn nhiều." Anh đáp.
Nụ cười của Yaya càng tươi hơn.
"Anh hứa anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn." Gempa nói tiếp.
Cô khẽ thở dài.
Đây là bệnh của chồng cô rồi, vẫn chả thay đổi gì cho tới bây giờ.
Khi nào anh mới có thể hiểu rằng anh không cần phải nỗ lực để được yêu thương?
Khi nào anh mới hiểu rằng dù anh có là ai, anh vẫn xứng đáng được trân trọng?
Nhưng Yaya chẳng thể nói được. Thói quen ấy, thói quen luôn cố gắng ấy, sẽ chẳng bao giờ thay đổi tới khi bản thân chồng cô tự nhận ra.
"Miễn là anh không ép bản thân mình quá." Cô nhắc nhở. Gempa gật đầu.
"Anh thực sự rất biết ơn khu cưới em Yaya... Anh hứa anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc..."
Yaya chỉ cười nhẹ. Cô nhìn thẳng vào mắt Gempa mà đang coi cô như toàn bộ mọi thứ anh có trên đời.
"Em biết mà..." Cô thì thầm.
Ngay cả khi anh không cố gắng, Yaya thực ra vẫn rất hạnh phúc.
Nhưng cô không nói
Có phải khồng cô vẫn nghĩ cô kết hôn với anh vì thương hại? Vì chồng cô thấy anh thật thảm hại còn cô thì thật vĩ đại?
Tuy thế, Yaya hiểu.
Đó là con người của Boboiboy.
Bởi anh đã quen với việc ở một mình và bị tổn thương. Trái tim anh chắc như một thức dạng đã bị dính chặt với suy nghĩ anh chẳng xứng đáng được yêu thương dù chính bản thân anh cũng không nhận ra.
Và Yaya hi vọng cô có thể thay đổi cái thức dạng đó, một ngày nào đấy, trong khi từ từ hàn gắn lại tất cả những vết thương mà chồng cô đang phải gánh chịu tới tận bây giờ.
--------
*Mình đổi cách xưng hô của mẹ Boboiboy thành "mạ" cho sát với nguyên tác
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro