Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

Con người thường có xu hướng giữ bí mật. Những chuyện cần giấu kín, những chuyện mà không ai được biết. Bí mật gần như là một biểu tượng, mà dù con người là những sinh vật xã hội, ở một vài khía cạnh, con người cũng đòi hỏi sự riêng tư.

Tuy nhiên, trong mối quan hệ hôn nhân, khi điều quan trọng nhất là sự kết nối, một bí mật có thể là thứ gây tổn thương cho người còn lại, bởi lẽ hai người đã cưới thì nên chia sẻ mọi thứ cho nhau. Nên, một bí mật không được nói ra, chẳng khác gì một khoảng trống giữa hai người họ.

[Thật chẳng thể nào tin được! Fang giấu tất cả mọi thứ về bạn gái cũ của hắn! Tớ đang thấy rất là bực mình đây Yaya! Không phải như thế có nghĩa là hắn vẫn chưa thể quên nổi cô ta sao? Hay vẫn mong chờ một ngày nào đó sẽ quay lại với nhau? Khi đấy thì tớ sẽ như thế nào? Arghhhhhhh!]

Yaya khẽ lắc đầu khi đọc dòng tin nhắn của Ying, cô bạn thân của cô. Đáng lẽ những lúc như thế này, gọi điện trực tiếp vẫn là tốt nhất. Có điều, khi Ying đang trong trạng thái bất ổn, cuộc điện thoại sẽ chỉ toàn tiếng khóc sụt sùi và Yaya sẽ chẳng tài nào hiểu được bạn thân cô đang nói cái gì. Có lẽ tốt nhất là Yaya tới thẳng chỗ của Ying. Khổ nỗi bây giờ đã tối muộn, và khác với Ying, Yaya đã kết hôn và không thể tự ý ra ngoài nếu chưa có sự cho phép của chồng cô.

Cô gái đành nằm trên giường và nhắn tin trả lời Ying, cố gắng tìm từ ngữ để giúp cô bạn bình tĩnh lại.

Vì một vài lý do, cô có chút mừng khi biết Boboiboy không có kiểu bí mật như vậy để mà giấu. Tới bạn bè xã giao chồng cô còn chẳng có, chứ nói gì đến người yêu cũ.

Mặc dù vậy, Boboiboy vẫn có quá nhiều bí mật, hoặc có lẽ thực tế chúng cũng chả hẳn là bí mật, chỉ là những điều chưa được kể với Yaya, như quá khứ của anh chẳng hạn...

Yaya hiểu, quá khứ của chồng cô không có gì đáng để nói ra. Và có khi, toàn bộ lí do cô chưa được biết là do chính bản thân Boboiboy cũng chả muốn nhớ lại.

Dù sao thì đấy chỉ là quá khứ đã qua, nhưng lại nhờ quá khứ ấy mới có Boboiboy của ngày hôm nay. Và Yaya quả thực có chút tò mò.

>>>>>>>

"Dọn dẹp lại toàn bộ căn hộ?"

Yaya cười gật đầu, miếng bánh mì vẫn ngậm trong mồm. Lần này nấu không có gì sai sót, ngoại trừ việc Yaya quên mất nhà hết mứt, nên cô và chồng cô bắt buộc phải phải ăn bánh mì nướng với bơ không.

"Chúng ta kết hôn cũng được một tháng rồi, em muốn thực sự lau dọn lại căn hộ một lần. Em thường xuyên quét và lau nhà hằng ngày, nhưng vẫn còn mấy cái khe bàn ghế và giữa kệ tủ. Mấy chỗ đấy cần quét dọn thường xuyên, không nó thành ổ bụi mất." Yaya giải thích. Cô thú nhận, cô thừa hưởng cái tính cuồng sạch sẽ này từ mẹ cô.

Taufan chỉ gật gù trong khi tiếp tục nhấm nháp nốt phần bánh của mình.

"Em có chắc là không cần anh giúp không? Chẳng phải mấy việc dọn dẹp này chỉ cuối tuần mới làm à?" Anh hỏi.

"Vâng, anh đi làm đã vất vả rồi, sao em có thể bắt anh giúp em dọn nhà được? Em có thể tự mình làm được, dù sao đồ đạc trong căn hộ cũng đâu có nhiều. Chỉ cần một ngày là xong rồi." Yaya nhanh nhảu đáp lại. Cô thích dọn dẹp, và trái ngược lại gần như các bà vợ, cô không muốn hỏi chồng cô giúp đỡ. Anh đã làm việc vất vả rồi, còn chưa kể đến phải chú ý đến thể trạng đặc biệt của bản thân.

"Nếu em đã nói vậy... à, em cũng không cần xin phép để làm mấy việc như thế này đâu." Taufan thắc mắc, không hiểu tại sao Yaya lại phải hỏi ý kiến anh trước. Cô vợ chỉ tủm tỉm cười khi chồng cô không đoán ra được lý do thực sự đằng sau câu xin phép vừa rồi.

"Không... ý em là, liệu em có thể, dọn dẹp phòng anh không?" Yaya cẩn thận hỏi.

Taufan chớp chớp mắt, đây mới là phản ứng mà Yaya đang đợi nãy giờ.

Mặc dù cả hai đã ngủ chung với nhau rất nhiều lần, ở phòng của Yaya hay phòng của chồng cô, nhiều lúc, người vợ vẫn cảm thấy căn phòng của anh vẫn là một nơi xa lạ mà cô chưa khám phá. Nếu chỉ nhìn lướt qua, không có gì bất thường, giống như chồng cô, nếu chỉ nhìn lướt qua bên ngoài, anh là một doanh nhân nhân đẹp trai, quyến rũ và đầy quyền lực, nhưng đằng sau đó...

Nói chung, Yaya thắc mắc liệu phòng của Boboiboy có giống như chủ nhân của nó.

"Uhm... được chứ. Nhưng chú ý đống tài liệu, em không cần sắp xếp chúng đâu." Taufan lưỡng lự đồng ý. Dù có thể nhiều khi anh chả khác gì mấy tên ngốc với đầu óc đen tối, lúc làm việc anh lại rất nghiêm túc. Yaya thực sự muốn được thấy chồng cô làm việc tại văn phòng như thế nào.

"Và... uhm... à mà thôi." Taufan đang định nói thì đổi ý. Điều này tương đối lạ, làm cho một bên lông mày của Yaya nâng lên.

Cô đột nhiên nhớ lại lời của Ying.

'Yaya, nếu một thằng đàn ông nói "à mà thôi" đấy chắc chắn là một dấu hiệu, một là hắn đang gợi ý, hai là hắn suýt chút nữa khai ra bí mật. Những lúc như vậy, là phụ nữ, ta cần phải ép hắn nói rõ ra ngay hắn định nói gì, bằng bất cứ giá nào!'

Yaya vội lắc đầu. Cô tập trung suy nghĩ về điều Ying nói.

Có điều, cô có quyền gì để làm thế với chồng cô. Họ đã cô đơn quá lâu rồi và vẫn còn rất nhiều thứ Yaya chưa biết. Cô nhất định sẽ không thúc giục mà kiên nhẫn chờ tới khi Boboiboy đã sẵn sàng để chia sẻ với cô.

Chỉ là... Yaya hoài nghi nhìn Taufan.

Có bí mật nào nằm ở trong phòng của chồng cô?

>>>>>>

Khác với hầu hết các cô gái khác, những người ưa trang điểm, mua sắm hay dạo quanh các cửa hiệu, bản thân Yaya lại thích dọn dẹp hơn. Sạch sẽ là một phần trong tôn giáo của cô, và Yaya cực kì mê dọn dẹp hay sắp xếp lại đồ đạc.

Chính vì thế mà cô hào hứng dọn toàn bộ căn hộ mà không một chút bận tâm.

Quét, di chuyển đồ đạc, rồi lại quét. Quét trước, quét sau, rồi lau, xoay lại đồ đạc, lau lần nữa lại cho kĩ, cô làm tất cả mọi thứ thật cẩn thận.

Cuối cùng đã tới lượt phòng của chồng cô.

Yaya cũng hay dọn dẹp phòng của Boboiboy, nhưng chỉ là quét sơ qua và lau lại đồ đạc. Cô chưa bao giờ thực sự lau dọn nó cả.

Đầu tiên, Yaya thay lại tấm ga trải giường, phủ lại bằng một tấm mới, rồi lau đồ đạc và sắp xếp chúng, ngoại trừ bàn làm việc của Boboiboy như đã được dặn. Sau đó, cô nhìn cái tủ quần áo siêu to khổng lồ của Boboiboy.

Chiếc tủ quần áo có tới tận năm cánh tủ, y như cái tủ đại tự của một ông họa sĩ nổi tiếng nào đấy mà cô từng coi trên ti vi. Yaya mở cửa tủ ra và như dự kiến, cô nhìn thấy hàng loạt bộ véc được gấp gọn gàng, số lượng thì hơn cả một trò đùa và toàn bộ đều rất đắt tiền. Dưới mấy cái giá treo quần áo là rất nhiều hộp giày bìa cứng. Ở ngăn tủ khác, cũng có đủ kiểu quần áo được gấp gọn gàng.

Yaya đúng là vẫn thường mở và đóng tủ, do cô phụ trách giặt dũ và là ủi nhưng cô chưa bao giờ thực sự mở hết các ngăn tủ. Dù có phần lưỡng lự, và băn khoăn liệu đây có phải là một kiểu xâm phạm vào đời tư của chồng cô, Yaya vẫn đành mở toang mấy cái cánh cửa tủ.

Trong lúc đang lôi hết đống hộp bìa cứng chứa những đôi giày da đắt tiền, Yaya dừng tay khi cô bắt gặp một thứ kì lạ bị che khuất bởi đống hộp bìa cứng.

Đó là... một cánh cửa trượt?

Yaya bò vào trong cái tủ quần áo để xem xét. Cái cửa có kích thước nhỏ, gần giống giống một cái cửa sổ hơn. Yaya khẽ nhích nó và mắt cô mở lớn khi thấy thứ đằng sau ô cửa trượt nhỏ.

Cô bất giác lùi lại và sững sờ nhìn chằm chằm vào đấy.

Chẳng phải đấy là một dạng kiểu như phòng bí mật sao? Ở ngay trong căn hộ này?

Thật khó tin, nhưng Yaya nhanh chóng xâu chuỗi lại mọi việc. Chính xác điều này đối với chồng cô thì dễ như bỡn. Yaya lờ mờ đoán rằng, căn hộ này thực chất thuộc về một công ty con của tập đoàn Aba, hoặc ít ra, chồng cô cũng có trong tay một phần cổ phần, như vậy đâu quá khó để anh thay đổi thiết kế của căn hộ.

Yaya không ngờ Boboiboy chẳng nói gì cho cô biết. Căn phòng trông có vẻ nhỏ, có lẽ nó là một căn phòng kho? Nhưng phòng kho gì lại có cửa bí mật thông sang tủ quần áo như thế này?

Tò mò, Yaya cân nhắc có nên chui vào căn phòng không. Logic Yaya trong đầu cô phán rằng cần phải hỏi chồng cô trước, yêu cầu một lời giải thích thỏa đáng mà anh không kịp trở tay.

Rốt cuộc, Yaya lẳng lặng sắp xếp lại mấy cái hộp giày.

Chốc nữa cô sẽ nhất định hỏi Boboiboy về chuyện này.

>>>>>

"Assalamualaikum."

"Wa'alaikumsalam."

Một nụ hôn ngắn và ngọt ngay trên môi, Yaya tủm tỉm với chồng cô, dễ dàng đoán được cô đang gặp Air

"Công việc ở công ty thế nào rồi?" Yaya hỏi, tay gập bộ véc mà Air vừa cởi ra.

"Thì... anh vẫn cố gắng được, chỉ có lúc họp thì anh phải đổi cho Halilintar." Air trả lời trong khi nới lỏng cái cà vạt, đột nhiên anh dừng lại và quay sang Yaya.

"Sao thế?" Anh hỏi, lập tức phát hiện có điều gì không ổn với cô.

Cô vợ thực sự choáng ngợp với khả năng quan sát của Air.

"Uhm... chúng ta ăn cơm trước đã. Em vừa rán cá đấy." Yaya đánh trống lảng. Cô tò mò về căn phòng bí mật đó thật, nhưng cô cũng biết chồng cô đang rất mệt sau cả ngày làm việc. Cô vẫn có thể hỏi sau khi cả hai đã ăn uống xong xuôi,

Air gật đầu, hiển nhiên biết Yaya đang bận tâm về một thứ gì đó và vợ anh cố tình đổi hướng cuộc nói chuyện, nhưng không nói gì.

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ và dùng bữa tối (cô dám hé răng rằng có một phần cá chưa được nấu chín kĩ) Yaya cuối cùng đã sẵn sàng để hỏi về thứ đang làm phiền cô.

"Em muốn hỏi về cái phòng kho ở trong phòng anh?" Air bất ngờ lên tiếng trước cả khi Yaya kịp mở miệng.

"Vâng." Cô trả lời theo phản xạ.

Air gật đầu, khiến Yaya có chút xấu hổ bởi anh đã có thể đoán chính xác ngay từ đầu. Anh đứng ra khỏi bàn ăn và kéo tay cô.

"Để anh chỉ cho." Anh đơn giản đề nghị.

Yaya vâng lời và đi theo Air vào phòng của chồng cô. Người chồng mở cánh cửa tủ, di chuyển một chồng thùng giày và mở ô cửa trượt nhỏ.

"Em đã vào đây chưa?" Air cất tiếng hỏi.

"Uhm, chưa ạ." Yaya ngại ngùng trả lời, ngần ngại chui vào theo anh.

Air bật đèn lên và cô có thể nhìn rõ nơi họ đang đứng hiện tại.

Căn phòng thực sự khá nhỏ khi so với phòng của Yaya hay Boboiboy. Nó đúng là một căn phòng kho, chỉ khác ở chỗ nó không hề bám đầy bụi mà lại được sắp xếp gọn gàng. Một chiếc kệ lớn gần như chiếm hết toàn bộ diện tích căn phòng được đặt ở đây, chỉ để vừa một khoảng diện tích nhỏ làm chỗ đứng.

"Đây là... gọi là gì ấy nhỉ? Bọn anh gọi đây là phòng chứa bí mật. Nó trông như một cái nhà kho, nhưng đồ đạc bên trong... là thứ bọn anh không muốn cho người ngoài biết." Air giới thiệu, ngắc biết chưa hiểu nên giải thích sao cho dễ hiểu.

Yaya trầm trồ ngắm nhìn những vật được đặt trên kệ.

Một bên kệ để đầy đủ các thể loại mô hình đồ chơi, còn được gọi là figure nếu cô không nhầm. Ah, chẳng phải chồng cô vốn rất thích sưu tập chúng sao? Yaya nhớ lại có một vài figure khác cũng được trưng bày ở phòng anh, và có vẻ số còn lại được cất ở đây.

"Đó là bộ sưu tập của Api." Air giải thích, cầm một figure lên.

"Masked Knight no.1," Anh giới thiệu. Yaya gật đầu và nhoẻn miệng cười.

Ở kệ khác lại bày rất nhiều những món đồ chơi khác, như mô hình của vô số loại phương tiện mà Yaya nghĩ có thể điều khiển được bằng điều khiển từ xa. Đủ các thể loại máy bay, trực thăng, thậm trí cả tàu hỏa đều có cả.

"Đó là bộ sưu tập của Gempa."

Yaya suýt nữa không tin nổi vào tai mình. Air có vẻ bỏ qua sự ngỡ ngàng của cô lần này, anh nhấc lên một chiếc mô hình tàu hoả hiện đại.

"Lúc còn nhỏ thôi, bây giờ anh ấy chả còn sưu tập nữa, nhưng toàn bộ chúng vẫn được chăm sóc cẩn thận." Anh giới thiệu tiếp.

Yaya im lặng gật đầu. Xem ra nếu nói về khoản đồ chơi, chồng cô vẫn ở trong phạm trù bình thường. Hầu hết con trai vẫn hứng thú với xe hơi, hay những món đồ chơi như thế này. Em trai của Yaya cũng có chung sở thích nên cô biết.

"Cây guitar này?" Yaya hỏi, chưa rõ ai trong số mấy người anh em đồng sinh của chồng cô lại có khả năng chơi nhạc cụ.

Nhất là một chiếc guitar cổ điện đang được treo trên kệ.

"Nó là của Taufan." Air trả lời.

Yaya ngạc nhiên, không hề ngờ rằng Taufan lại biết chơi đàn, chứ chưa nói đến đánh được cả loại cổ điển. Anh từng thừa nhận anh có thể nhảy break dance, và thích chơi game, nhưng chẳng một lần đả động đến việc anh thích chơi đàn.

Chợt Yaya để ý đến một chiếc hộp có hình dạng quen thuộc. Nếu cô không nhầm...

"Kia có phải là violin không?" Yaya ngỡ ngàng, thực sự bị ấn tượng.

Air gật đầu. "Của Gempa đấy."

Vì một vài nguyên do, lần này, Yaya không thấy ngạc nhiên là mấy.

"Có điều, anh ấy chơi tệ lắm, kéo được có mấy bài thôi, nhưng lần nào cũng nhầm nốt." Air kể thêm.

"Nếu thế thì sao nó lại ở đây ạ?" Nghe cách Air giải thích là đủ biết Gempa không hề thích thú gì đến việc chơi violin.

"Cây violin đó là quà của tok Aba..."

Yaya không cần thêm lời giải thích nào nữa.

Ngay cả khi anh chẳng thích cũng như chơi được thành thục, cô có thể hình dung được chồng cô không nỡ bỏ cây violin đi bởi đây là di vật thuộc về tok Aba yêu quý của anh.

Tại một ngăn khác đặt đầy khung vẽ với đủ các lọ màu vẽ, giá đỡ và cọ vẽ.

"Chúng là của Api phải không?" Yaya đoán, cầm một khung tranh lên.

"Ừ, thỉnh thoảng bọn anh vẫn để anh ấy dùng giá vẽ, nhưng hiếm lắm." Air nói. Yaya ngắm nhìn một đóa hoa hướng dương nở rộ tuyệt đẹp, dù màu sắc có hơi rối mắt, Yaya vẫn cảm nhận được vẻ đẹp của đóa hoa.

Ở phía khác của chiếc kệ lại có đầy các loại dụng cụ tập gym, như thanh tạ. Không quá khó để đoán chủ nhân của chúng là ai.

"Halilintar?" Yaya chỉ. Air gật đầu.

Yaya biết Halilintar thích tập gym, Taufan cũng có nhắc đến anh cũng rất giỏi karate. Nhưng cô chợt khựng lại.

Ah, nếu cô không nhầm...

"Không phải Taufan từng chơi ván trượt ạ?" Yaya thắc mắc. Api đã kể về nó đầu tiên, việc Taufan đã thôi không còn trượt ván như thế nào. Yaya cứ nghĩ cô sẽ tìm thấy một chiếc ván trượt ở đây, nhưng vẫn chưa thấy nó ở đâu cả.

"Ừ, nhưng chiếc ván trượt bị đốt rồi..." Air đáp lại với một biểu cảm không thể đoán được. Yaya sững sờ trước thông tin cô vừa nghe.

"Thực ra bọn anh có thể mua cái mới, nhưng Taufan khăng khăng không cần thiết phải làm vậy, kẻo lỡ chẳng may sau này anh ấy lại không dừng lại được." Air giải thích.

Yaya ngậm ngùi cúi đầu, cảm thấy thương chồng cô.

"Anh không giữ thứ gì ở đây à?" Yaya hỏi, chợt nhận ra hình như có mỗi Air là chăng đặt cái gì ở trong căn phòng này cả.

"Anh... chỉ thích bơi thôi." Air khẽ đáp.

Taufan từng một lần đề cập với Yaya về chuyện này. Yaya nhận ra bơi lội không phải chuyện cần phải giấu, và cũng chả có một vật dụng bơi lội nào đáng để sưu tầm.

"Oh, chiếc thùng này...?" Yaya phát hiện một chiếc thùng bìa cứng lớn đặt ở góc phòng. Cô quay sang Air, người lần này bỗng dưng chả nói gì, im lặng đến kì lạ. Cảm thấy có điều gì bất ổn với cái thùng bìa cứng, Yaya không dám lại gần, nhưng ngạc nhiên thay, chồng cô lại là người mở nó và lấy thứ được cất ở trong ra.

Một con gấu bông cỡ trung bình.

Lần này thì Yaya tột độ kinh ngạc.

Con gấu bông có màu vàng, với cặp tai màu đen. Nó có vẻ đã cũ và khá xơ xác, dù đã được bảo quản cẩn thận.

"Đây là người bạn duy nhất của anh khi còn nhỏ... và ngay cả tới tận bây giờ, Ochobot." Air giới thiệu. Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên gương mặt, anh hoài niệm nhìn xuống con gấu trong tay, Yaya bất giác chạnh lòng.

Người bạn... duy nhất?

"Uhm... cái tên nghe giống của một chú robot vậy." Yaya vô thức cảm thán.

Cô không thích nhìn thấy chồng cô buồn.

"Ừ, thực ra, cái tên đấy lấy từ trong một bộ phim siêu nhân mà bọn anh hay xem hồi nhỏ. Tên của robot Ochobot hỗ trợ cho Super Ranger. Tok Aba đã tặng anh nhân dịp sinh nhật khi còn học tiểu học." Air kể lại.

Yaya gật gù, và Air đặt lại con gấu vào thùng. Hành động đó khiến Yaya để ý, tất cả món đồ trong căn phòng thì chỉ có duy con gấu bông được cất trong thùng.

"Đi thôi nào, anh buồn ngủ rồi." Air đột nhiên làm nũng.

Yaya khẽ phì cười, trái tim thấy nhẹ nhõm hơn. Hóa ra đây là bí mật mà Boboiboy đã giấu cô. Không có gì to tát, chỉ để lại cảm giác có hơi xót xa khi những đồ vật này vốn dường như đâu cần phải giấu người khác.

"Đi nào." Yaya nói, mắt vẫn không rời chiếc hộp đựng con gấu bông của chồng cô trước khi luồn ra ngoài căn phòng chứa đồ bí mật.

>>>>>

Khi Yaya cất lời xin phép dọn dẹp căn hộ, Gempa đã biết chuyện như thế này nhất định sẽ xảy ra. Căn phòng cất đồ bí mật kiểu gì sẽ bị vợ anh phát hiện ra, mà quả thực, anh cũng chả có gì để giấu Yaya ở đấy cả.

Ngoại trừ...

Ah, anh đáng lẽ ra nên nói trước với Air.

Anh đã không lường trước được Air sẽ nói chuyện đó, chuyện của Ochobot, cho Yaya.

Gempa dừng tay sắp lại đống tài liệu và dựa vào ghế.

'Người bạn duy nhất...' Air đã nói thế với Yaya. Gempa cười buồn. Anh không muốn trông thảm hại trong mắt vợ anh, bởi thành thực mà nói, tất cả bọn họ đã quá thê thảm tới mức sắp chả còn tí tự trọng nào sót lại.

Nhưng, Ochobot... lại tạo ấn tượng anh vốn đã cô đơn ngay từ lúc còn nhỏ.

Đó là sự thật. Có điều Air lại khăng khăng họ chẳng có người bạn nào ngoài con gấu bông, thì vẫn là quá tội nghiệp.

Gempa vẫn nhớ như in cái thời anh còn bé, cái thời mà anh vẫn chưa hiểu hoàn toàn tình trạng của bản thân. Dù không biết, mọi người xung quanh coi anh là một đứa trẻ kì lạ. Lúc bình tĩnh, lúc tăng động, lúc cáu kỉnh, thái độ của anh liên tục thay đổi và chẳng phải ai cũng có khả năng chịu đựng được.

Vì thế, anh không có bạn.

Và đương nhiên, anh chỉ lủi thủi một mình.

Anh biết anh khác người, nhưng không biết làm thế nào để sửa.

Rồi một ngày, tok Aba tặng anh một con gấu bông vào dịp sinh nhật. Ochobot, là cái tên họ đã lập tức đặt cho nó.

'Làm bạn với cậu ấy.' Ông của anh đã nói khi ấy.

Và Ochobot trở thành bạn anh.

Quả thật, con trai mà chơi gấu bông trông tập hơi ẻo lả, và cũng chứng tỏ anh đã từng cô đơn đến như thế nào. Ngay cả khi Tok Aba vẫn còn sống, anh cũng đâu thể rủ ông chơi cùng những đứa trẻ khác.

Gempa nhớ lại, không chỉ bản thân anh, tất cả mọi người, từ Api, Taufan, Halilintar và ngay cả Air đều có tình cảm đặc biệt với Ochobot. Ở trong sâu thẳm trái tim, Ochobot là bạn của họ. Một nơi để trút bầu tâm sự, một nơi để chia sẻ bí mật. Đôi lúc, anh ôm cậu ấy khi anh cảm thấy thật cô độc và tok Aba không có bên cạnh.

Ochobot đã đem đến hạnh phúc trong một khoảng thời gian.

Tới khi họ lớn hơn và nhận ra rằng, họ thực sự đáng thương như thế nào. Làm bạn với một con gấu bông vô chi vô giác, không thể nói được?

Thật xấu hổ, nhưng đồng thời, họ cũng chẳng thể nào bỏ Ochobot. Nên, Ochobot trở thành người giữ tủ quần áo của họ.

Gempa nhớ, anh đã từng cố kết bạn với một con người như thế nào. Họ đã trở nên ngượng ép như thế nào khi biết về sự khác biệt của các anh. Họ chỉ quan tâm đến của cải của các anh như thế nào. Lúc thì họ có thể chịu đựng được anh, lúc họ lại không. Mỗi lần như vậy, anh lại chui vào tủ quần áo và ngồi đấy ôm chặt Ochobot. Trong góc tối, đôi khi anh có thể tự đánh lừa bản thân rằng anh không phải đang ôm một con gấu bông, mà là một người bạn.

Và mọi chuyện dần tệ đi sau khi tok Aba mất.

Cuộc sống của họ đi vào tuyệt vọng, bị bố mẹ kiểm soát. Gempa cảm nhận điều ấy rõ nhất, bởi anh là người duy nhất cương quyết phản đối bố mẹ họ.

Vô số khóa học tới mức chiếm hết cả thời gian ngủ, rồi thành tích ở trường, và sự kìm nén toàn bộ những thứ họ thích. Những khóa học violin, những khóa học ngoại ngữ, những khóa học khiêu vũ và hàng ngàn khóa học khác lấp kín thời gian biểu hằng ngày của họ, còn chưa kể tới hoạt động ngoại khóa và bài tập về nhà luôn chực chờ sẵn.

Ngay cả khi ở nhà, chẳng có người anh em sinh năm nào được tự ý xuất hiện. Tất cả bọn họ đều bị kẹt trong chính căn phòng của họ và luôn cảm thấy sợ hãi bởi họ cảm giác đên cả mấy vách tường đều đang theo dõi và nghe lén họ.

Đốt ván trượt, vứt bỏ hết các huân chương karate, rút cạn hồ bơi, phá bỏ hết đồ chơi chỉ là danh sách những thứ bố mẹ họ đã làm.

Để họ trở thành một đứa trẻ hoàn hảo, không một chút khuyến khuyết.

Có những lúc, mỗi ngày trôi qua thật khó khăn. Có những lúc, họ còn chả muốn rời phòng. Và có những lúc, họ còn chẳng thể nhuốt nổi. Tuy vậy, nếu họ có biểu hiện của sự trầm cảm, kiểu gì cũng sẽ bị lôi đi gặp một ông bác sĩ tâm thần mà họ ghét cay ghét đắng.

Chính vì vậy, Gempa sau cùng đã cầu xin bố mẹ cho họ được sống tự lập khi anh vào cấp ba.

Đã có rất nhiều thoả thuận, luật lệ để nguyện vọng ấy cuối cùng cũng được thông qua.

Căn hộ mà anh có khi ấy, không phải 'nhà', nhưng vẫn tốt hơn 'nhà'. Chí ít, tại nơi này, anh không cần giả bộ. Họ đã được tự do và chẳng còn lo sợ những bức tường có thể nghe lén hay nhìn trộm.

Anh đã đem theo Ochobot đi cùng.

Nực cười, bởi dù đã lớn, họ vẫn có những lần cảm thấy nỗi cô đơn quá mức giới hạn chịu đựng và ôm con gấu bông cũ lại khiến mọi thứ dễ thở hơn đôi chút.

Để sống cho hôm nay và ngày mai, và họ đã tiếp tục như thế khi thời gian cứ thế trôi qua.

Càng trưởng thành, họ càng tuyệt vọng và bị ám ảnh bởi suy nghĩ, đến giờ khắc cuối cùng, họ vẫn vĩnh viễn cô độc như thế. Có thể một ngày, họ sẽ kết hôn với một cô gái yêu tiền còn hơn bản thân cô ta để họ có thể tạm quên đi thể trạng đặc biệt của bản thân. Biết là thế, nhưng hiển nhiên, mỗi lần họ nhìn thấy một cặp vợ chồng hay một gia đình đi ngang qua trước mắt, cảm giác thật đau đớn.

Taufan thậm trí từng đùa rằng, tại sao họ không trả tiền cho một cô gái để bầu bạn với họ một đêm, nhưng rồi cười khổ và nhanh chóng gạt nó đi, anh đã ôm Ochobot đi ngủ sau đó.

Api từng phát khùng và suýt chút nữa phá hủy toàn bộ căn hộ khi một bên tay của Ochobot rơi ra, tận cho đến khi Gempa phải khâu cánh tay đấy lại, dù kết quả trông không được gọn gàng cho lắm.

Halilintar đã thôi hẳn việc thể hiện tình cảm với Ochobot, tuy nhiên hành động đặt Ochobot trên giường hay ở trong tầm mắt mà không thể hiện rằng anh thực ra còn quan tâm là quá đủ để hiểu anh cảm thấy như thế nào.

Bản thân Gempa, mỗi khi thấy mệt mỏi, mỗi khi thấy phát ốm, sẽ ôm Ochobot một giây chớp nhoáng trước khi bỏ ra.

Họ đã quá cô độc mà quên đi sự tiếp xúc cơ thể từ người khác. Đáng buồn hơn, họ chỉ có thể giả vờ nó từ Ochobot. Dù Ochobot luôn là một vật nhắc nhở rằng họ thảm hại, cô độc và thật tuyệt vọng, họ vẫn chẳng thể nào rũ bỏ được Ochobot.

Rồi kế hoạch đám cưới ập đến, và Gempa đành phải giấu Ochobot ở căn phòng bí mật của họ.

Bởi anh chẳng rõ vợ anh sẽ phản ứng ra sao nếu cô biết anh có cái tình cảm gắn bó kì lạ như vậy với một con gấu bông.

Khi tất cả trôi qua, Yaya hóa ra còn hơn cả những gì họ đã mong đợi. Cuối cùng, họ nhớ lại cảm giác được âu yếm, được vuốt ve, được trò chuyện hai chiều.

Họ cảm giác được trở lại làm người.

Và khiến tất cả bọn họ nhận ra, cuộc sống của họ trước khi có Yaya, thật quá đáng buồn.

Ochobot, trở thành vật nhắc lại tất cả mọi thứ.

Nhưng, lại lần nữa, chả ai nỡ vứt nó đi, kể cả Halilintar.

Gempa thở dài và nhìn chằm chằm lên cái trần ở văn phòng anh.

Anh cần phải làm điều gì đó với Ochobot.

>>>>>

"Anh... tặng em Ochobot?"

Gempa gật đầu, hít một hơi sâu và mong nụ cười của anh không quá ngượng ép. Tất cả đã thông qua và thống nhất rằng đây là điều tốt nhất. Ochobot là một mảnh quá khứ hạnh phúc của anh, sẽ thật tuyệt nếu Yaya, nguồn hạnh phúc hiện tại của họ, sở hữu nó. Có lẽ sau này, mỗi lần nhìn thấy Ochobot sẽ không còn cảm thấy chua chát nữa.

Yaya ngập ngừng nhận con gấu bông.

"Bọn anh nghĩ em giữ nó là tốt nhất." Gempa thành thật trả lời. Yaya nhẹ mỉm cười với anh và gật đầu.

"Uhm, Gempa... em xin lỗi, nhưng tối nay em có thể ngủ một mình không?"

Gempa chớp mắt. Phần ích kỷ trong anh không cho phép điều đó. Sau khi nhìn thấy Ochobot, nhớ lại quá khứ đen tối của họ rồi đưa Ochobot cho Yaya, ít nhất anh muốn được ôm vợ anh ngủ đêm nay.

Tuy nhiên, phần còn lại xuất hiện, nói rằng Yaya cũng cần riêng tư, giống như anh cũng có lúc cần thời gian ở một mình.

"Được chứ." Gempa ngắc ngứ đáp lại.

Yaya gật đầu và nhanh chóng biến mất sau cánh cửa phòng cô.


Người chồng thở dài, mường tượng đêm nay cái giường của anh sẽ lạnh lẽo như thế nào. Gợi lại cho anh về quá khứ, và điều khác là, bây giờ sẽ không còn Ochobot ở cạnh anh nữa.

>>>>>

"Ngón tay sao thế kia?"

Halilintar nhìn Yaya giật thót, rồi cười ngượng nghịu. Ngón tay vợ anh dán chi chít băng gạc, khiến Halilintar có chút hoài nghi.

Còn chưa kể mới sáng mà trông Yaya có vẻ buồn ngủ, rốt cuộc đêm qua cô đã làm gì vậy?

"Không có gì đâu ạ, chỉ là mấy vết xước nhỏ thôi." Cô trả lời.

Halilintar khịt mũi, anh biết thừa cô nói dối, nhưng quyết định không hỏi gì thêm.

"Hôm nay anh sẽ về muộn một chút." Anh thông báo. Yaya chỉ gật đầu. Halilintar lén liếc xuống tay cô.

Xem ra, cũng như anh không thể kể hết mọi thứ cho Yaya, cũng có những chuyện Yaya không thể chia sẻ cho họ. Vì một vài lý do nào đó, hiểu như thế cũng bớt đau hơn.

>>>>>

Gempa thở dài, đặt chân vào toà nhà chung cư nơi anh ở. Với bước chân nặng nhọc và lòng nặng trĩu, anh ra khỏi xe, vào trong thang máy ở tầng hầm và nhấn nút số tầng căn hộ của anh.

Bây giờ đã khá muộn, khoảng 9 giờ tối. Anh hi vọng Yaya chưa ngủ, bởi nếu cô đã ngủ, Gempa sẽ chẳng nỡ đánh thức cô dậy và anh sẽ lại phải ngủ một mình.

Thang mái dừng lại và có ai đó khác bước vào, một cặp vợ chồng cùng con cái họ. Gempa im lặng nhìn, nhớ lại mới chỉ một tháng trước thôi, khung cảnh đơn giản này cũng đủ làm anh đau đớn.

Nhưng sẽ không còn nữa.

Ừ thì, vẫn còn có cảm giác cay đắng, nhưng trước kia còn tệ hơn.

Gempa rời khỏi thang máy khi chuông báo kêu lên. Anh lấy thẻ ra và mở cánh cửa căn hộ.

"Assalamualaikum."

Không một lời đáp. Gempa lúng túng, anh cởi giày và đi tìm bóng dáng của vợ anh, bởi tất cả rèm cửa đã khép lại mà đèn vẫn bật.

Gempa ngó xung quanh, phát hiện cửa phòng vợ anh đang mở. Anh bước vào phòng và bắt gặp cô vợ đang ngồi dưới sàn và dựa vào giường, đang ngủ rất say.

"Yaya?" Gempa cất tiếng gọi, có chút bối rối đến khi anh nhìn thấy đống bừa bộn ở trên mặt sàn. Toàn vải, chỉ màu và...

Hai con gấu bông.

Một là Ochobot, con gấu bông màu vàng và đen rất đỗi thân thuộc với Gempa. Nhưng con còn lại, anh hoàn toàn không nhận ra. Kì lạ, hình dáng và thiết kế của nó gần giống Ochobot, nhưng lại có màu hạt dẻ.

Gempa không ngốc, anh có thể đoán ra ngay chính Yaya đã tự tay làm con gấu. Nếu không thì tại sao tay cô bị thương và cô có vẻ thiếu ngủ?

"Yaya..." Gempa nhẹ nhàng lay cơ thể của Yaya.

Vợ anh chậm chạp mở mắt, dù hai mí trông như muốn dính lại với nhau.

"Boboiboy... anh về rồi à?" Cô ngái ngủ thì thào.

"Ừ, anh mới về." Gempa cười đáp. Yaya dụi mắt và khẽ ngáp.

"Xin lỗi em ngủ quên." Cô nói. Gempa lắc đầu rồi quay lại phía hai con gấu mà anh chắc chắn chưa quên.

"Đây... là...?" Gempa ngập ngừng thắc mắc.

Yaya vươn vai, như thể để hít sức sống vào và dường như đã đủ tỉnh táo hơn để trả lời. "Uhm... chỉ là em thấy, Ochobot trông lẻ loi... nên em làm cho cậu ấy một người bạn."

Gempa chỉ chớp từng mắt một.

Yaya ôm con gấu màu hạt dẻ vào lòng.

"Tên của cô ấy là Kokoa. Xin chào." Cô vẫy vẫy tay của con gấu bông giả vờ như nó đang vẫy chào.

Gempa vẫn đứng bất động tại vị trí.

Anh để mặt Yaya dần dần đỏ lên và thoáng ngập ngừng.

Gempa hít một một hơi thật sâu để bình tĩnh lại và kết thúc với một nụ cười. "Cảm ơn em." Giọng anh khàn đi, khiến anh hơi xấu hổ.

Quả thực anh không ngờ rằng Yaya sẽ làm thế.

Ochobot trông lẻ loi...?

Nhìn Ochobot, Gempa nhớ lại quá khứ của anh, khi anh vẫn còn cô độc.

Nhưng Yaya...

"Gempa...?" Tiếng của Yaya đánh thức Gempa và anh chớp vội mắt để nước mắt không ứa ra.

Anh lập tức ôm chầm lất Yaya. Vợ anh bất ngờ nhưng nhanh chóng thả lỏng cơ thể. Gempa chẳng biết phải diễn tả cảm giác hiện tại như thế nào, nhưng hành động của Yaya thực sự làm anh cảm động. Nó giống như cô đã biến cảm giác tủi hờn mà anh có mỗi lần nhìn Ochobot thành một thứ cảm giác ấm áp hơn.

Giống như, cứu rỗi phần quá khứ mà Gempa chả hề muốn nhớ lại.

Gempa cảm nhận một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng anh, hơi ấm từ cơ thể Yaya, mùi hương tỏa ra từ cô, mái tóc mềm cọ cọ mũi anh hơi ngứa. Nếu so sánh với thứ anh cảm nhận được từ cơ thể của một con gấu bông với bộ lông đã bắt đầu tã ra...

"Cảm ơn em, đã làm điều này... vì anh..." Anh thì thào.

"Không có gì đâu." Yaya khẽ đáp lại.

Gempa cuối cùng cũng có thể làm chủ cảm xúc của bản thân. Một chút tự hào bởi lần này đã không khóc, anh nới lỏng vòng tay. Anh cười chân thành với Yaya, và vợ anh cười đáp lại. Tay anh khẽ vuốt ve bàn tay dán đầy băng gạc của cô.

"Ah, phải rồi, Kokoa là tặng anh đấy." Yaya nói, cầm Kokoa và trao cho anh.

"Tặng anh?" Gempa lúng túng hỏi.

"Vâng, anh đã tặng Ochobot cho em, nên Kokoa tặng cho anh." Yaya giải thích, ôm Ochobot vào lòng.

Gempa nhìn con gấu bông mới trong tay. Đường khâu dù chưa được hoàn hảo, nhưng nhìn nó lại khiến trái tim anh ấm áp. Con gấu bông đem lại cảm giác thật giống Yaya...

"Được rồi." Gempa khẽ nói. Yaya cười hì hì và anh dịu dàng cười lại. Đột nhiên, anh chồng cúi xuống và trao cho vợ anh một nụ hôn sâu. Tay Yaya theo thói quen nắm chặt vai anh. Cả hai người đều không nhận ra, hai con gấu bông trong tay họ cũng đang hôn nhau.

>>>>>>

Ban đầu, nó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.

Khi Yaya biết được Ochobot là người bạn duy nhất của chồng cô, cô muốn làm một điều gì đó. Nên, ý tưởng đấy đột nhiên xuất hiện, làm một người bạn cho chú gấu bông, để ánh mắt chồng cô không còn trở nên đượm buồn khi anh nhìn con gấu.

Chính vì thế, sau khi hỏi Ying cách may một thú bông và Ying đã mua cho cô hết tất cả vật liệu cần thiết, thậm trí vẽ sẵn mẫu, Yaya đã tập trung làm nốt phần việc còn lại.

Và Yaya đã cố làm nhanh nhất hết sức có thể. Cô cũng chẳng rõ tại sao cô lại gấp gáp như thế, nhưng một điều châc chắn là cô muốn hoàn thành con gấu bông càng sớm càng tốt.

Công việc của cô dễ dàng hơn khi Gempa tặng cô Ochobot, bởi cô có thể sao chép lại mẫu thiết kế và cách may của con gấu bông mà không bị chồng cô để ý. Cô muốn biến đây thành một bất ngờ.

Cô thực sự hạnh phúc, bởi điều bất ngờ đã thành công mĩ mãn.

"Api... anh đang làm gì thế?"

Yaya không nghĩ rằng nửa đêm, khi cô chẳng thấy chồng nằm cạnh lúc giật mình thức giấc, cô lại tìm thấy anh đang vừa trưng bày hai con gấu ở phòng ngoài vừa cười toe toét

"Anh đặt chúng ở đây... để chúng không còn bị chia cắt." Api vui vẻ đáp, trông có vẻ hài lòng.

"Không phải bày ở đây có hơi trẻ con à?" Yaya thắc mắc. Hai con gấu khá lớn và thường thì ít khi được dùng cho việc trang trí.

"Nếu Kokoa ở phòng anh mà Ochobot lại ở phòng em thì chẳng phải rất đáng thương hay sao, chúng không nên bị chia cắt như thế." Api nũng nịu, Yaya chỉ tủm tỉm cười và không nói gì thêm.


Phấn khởi vì Yaya không còn ý kiến gì nữa, Api quay lại nhìn hai con gấu đầy ấm áp.

"Anh... rất quý Ochobot nhỉ?" Yaya nhẹ nhàng cất tiếng.

"Ừ, cậu ấy là bạn anh." Api lập tức trả lời. Ánh mắt anh trở nên xa xăm, dù nụ cười vẫn nở trên môi.

"Anh chưa từng nghĩ Ochobot cũng cô đơn... cảm ơn em Yaya..." Anh nói bằng cả trái tim, nắm chặt tay cô.

Yaya lẳng lặng gật đầu. Mấy ai tin được rằng, chỉ một điều nhỏ nhặt như thế đã khiến chồng cô trông thật hạnh phúc. Tuy nhiên, cô chẳng lại chẳng biết nói gì.

"Mà đúng rồi... không chỉ có mình anh kết hôn, Ochobot bây giờ cũng đã lấy vợ rồi, đúng không Kokoa?" Api reo lên với một giọng vui vẻ hơn.


Yaya bật cười.

"Vậy khi chúng ta có con, Ochobot và Kokoa cũng phải có." Api hồn nhiên nói tiếp, thành công làm mặt Yaya đỏ chót.

Api tiến lại hai con gấu được đặt cạnh nhau. "Nếu có thêm một con gấu bông nhỏ đặt ở đây chẳng phải rất ngộ hay sao. Như thế, Ochobot cũng có một gia đình riêng rồi." Anh trông thích thú với cái í tưởng vừa được nêu.

Mặt Yaya vẫn còn đỏ, nhưng cô vẫn gắng gật đầu. Vẫn thật khó để mường tượng ra viễn cảnh cô và chồng có con, nhưng Yaya biết sớm hay muộn thù chuyện đó cũng sẽ xảy ra. Và cô thừa nhận nó không phải ý kiến tồi.

"Ah mà, sao tên cô ấy lại là Kokoa thế?" Api chỉ tay vào con gấu màu hạt dẻ.

"Em đặt theo chữ cocoa trong chocolate. Ochobot... tên của cậu ấy cũng từ chữ Choco mà mang nghĩa là chocolate phải không?'


Api chớp chớp mắt, ra vẻ nghĩ ngợi. "Chắc vậy? Anh quên rồi." Anh trả lời, Yaya lại bật cười.

"Api, đi ngủ thôi nào. Bây giờ đã muộn rồi mà em vẫn buồn ngủ lắm." Yaya nhắc. Api gật đầu, anh chỉnh lại vị trí của hai con gấu bông sao cho đầu con này dựa vào con còn lại, rồi chạy lại bên cạnh cô.

Yaya quyết định, cô không cần thiết biết thêm về quá khứ của chồng cô nữa. Cô đã biết quá đủ và chẳng hề muốn khơi lại nó. Bởi thay vì quá bận tâm với quá khứ, hướng đến tương lai sẽ hạnh phúc hơn nhiều, Yaya tin vào điều ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro