Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22 /100%/


Nói trước là chap này hấy cưng lắm😽😽

Khi họ xem xong đồ cho trẻ em, Pim và Frank chia nhau đi xem quần áo cho Salmon. Nhưng Day và Itt vẫn loanh quanh trong khu vực đồ cho trẻ sơ sinh.

"Day, chúng ta cũng cần chuẩn bị một chiếc cũi và chuẩn bị một chiếc giường nhỏ đặt cạnh giường trong phòng của chúng ta" Itt nói vì cậu đã lập sẵn danh sách các món đồ rồi, nhưng hôm nay Itt đã học được nhiều hơn từ Pim

"Ừm, tao sẽ cố gắng tìm một cửa hàng có thể làm được việc đó. Sẽ tốt hơn nếu mày chuẩn bị sớm" Day đồng ý với điều này.

"Này, nếu chúng ta có hai đứa, mày nghĩ ngôi nhà chúng ta đang ở có đủ không gian không?'Itt hỏi.

Bản thân Day có chút im lặng.

"Có lẽ là không" Day trả lời thẳng thắn vì khi mua căn nhà anh đang sống ở Bangkok là mua cho hai người ở. Anh chưa bao giờ nghĩ tới tương lai bản thân sẽ có gia đình và con cái.

"Tao không muốn mua nhà mới. Ngôi nhà chúng ta đang ở vốn đã rất tốt rồi, cả về hàng xóm và môi trường xung quanh. Không biết phải thế nào mới đúng đây" Itt hỏi với giọng nghiêm túc.

"Hơn nữa, chúng ta đã mua một căn ở Kanchanaburi" Itt tiếp tục nói.

"Chúng ta hãy suy nghĩ từ từ. Bây giờ hãy tập trung vào đứa trẻ trước. Tất cả là về đứa trẻ sắp chào đời" Day cho biết, vì anh tin rằng vấn đề có thể được giải quyết.

Dĩ nhiên là Itt gật đầu. Và sau đó họ đi xem xét mọi thứ cho em bé. Họ giúp nhau mua đồ và kiểm tra một lúc cho đến khi gặp Pim và Frank đang mua quần áo cho Salmon trước khi mọi người đi siêu thị.

"Ôi Itt, sao em mua nhiều trái cây như vậy?" Pim hỏi Itt khi thấy em họ của mình đang bỏ nhiều loại trái cây vào xe đẩy hàng.

"Em định mua cho chị ăn. Em đọc được rằng những loại trái cây này tốt cho phụ nữ mang thai" Itt nói.

"Mỗi thứ chỉ lấy một ít thôi. Nếu ăn không hết thì sẽ hư đấy, rất lãng phí. Nếu chị muốn ăn nữa thì chỉ cần mua lại là được" Pim mỉm cười nói. Cô hiểu em họ mình vui mừng thế nào khi có một đứa con. Chẳng khác gì chồng cô khi cô mang bầu Salmon.

"Vậy cái này đem cho mọi người ở nhà bà ngoại nhé" Itt đề nghị.

Pim mỉm cười yếu ớt nhưng vẫn gật đầu chấp nhận. Về phần Day, anh không hề phản đối người yêu.

Sau khi mua sắm xong, Day đưa Pim và Frank về nhà bà ngoại và ở lại nói chuyện với họ hàng một lúc. Sau đó, anh đưa Itt trở lại cửa hàng phụ kiện ô tô để làm một số thủ tục giấy tờ, cùng với Salmon đi cùng. Bởi vì anh muốn đến gara và tìm hiểu về ô tô.

Cũng chính Itt là người đã kể cho bố mẹ nghe câu chuyện về chuyến đi đến bệnh viện ngày hôm nay. Họ lắng nghe với niềm vui vô bờ.

"Hôm nọ, bố đến gặp Khun Nirut" Bố của cả hia nói khi bước đến chỗ Day ở bàn làm việc.

"Bố của Khun Kem?" Day hỏi.

"Đúng, anh ấy đã hỏi bố về việc con và Itt sắp có một đứa con" Người bố tiếp tục.

"Khun Kem hẳn là người nói, vì bọn con mới gặp nhau gần đây. Vậy chú ấy đã nói gì?" Day hỏi lại.

Thực ra, anh không quan tâm liệu có ai biết hay không. Anh chỉ tập trung vào gia đình và những người chúc mừng anh về việc có con.

"Anh ấy không nói nhiều. Anh ấy chỉ muốn biết liệu điều đó có đúng hay không"

Sau đó Day kể với bố của người yêu rằng khi gặp Kem đã xảy ra mâu thuẫn với Pim. Nhưng anh chắc chắn rằng Nirut đã không xem xét vấn đề này, vì trong kinh doanh không có vấn đề gì.

"Thực ra, bố ơi, con có chuyện muốn bàn với bố" Day bắt đầu ngồi xuống và nói chuyện với bố bằng giọng nghiêm túc.

...............

3 tháng nữa trôi qua.

Lúc này Pim đã có thai được 6 tháng và bụng cô cũng to lên trông thấy.

Itt đến gặp Pim hầu như mỗi ngày vì cậu muốn nói chuyện với đứa con trong bụng của Pim.

Itt tìm kiếm những bài hát để hát cho đứa trẻ trong bụng Pim, Pim đã để Itt làm theo cách của mình.

Bản thân Day luôn đi cùng Itt và ngồi gần đó. Ban đầu Day không dám chạm vào bụng Pim, vì Pim là phụ nữ, cũng là chị gái và cũng đã có chồng, Day sợ sẽ rơi vào tình huống không hay. Nhưng Pim và Frank không quan tâm đến bất cứ điều gì, để Day cảm nhận đứa com của anh. Có như vậy Day mới dám chạm vào bụng cô.

"Hôm nay bố mẹ con lại đến thăm con đấy" Pim mỉm cười nói khi nhìn thấy Day và Itt bước vào nhà.

Về phần Salmon và Frank, họ trở về Mỹ vì Salmon còn phải đi học. Frank phải ở lại với con mình. Ban đầu, Itt thầm cảm thấy có lỗi vì đã khiến gia đình chị gái mình không được ở gần nhau. Nhưng cả Frank và Salmon đều nói không sao cả. Bản thân Salmon đã đủ lớn để biết và có thể tự lập. Khi Pim mang thai được hơn 4 tháng, Pim có chuyến bay hai tuần về Mỹ giải quyết mọi việc ở nhà rồi lại bay về ở Thái Lan cho đến ngày em bé chào đời. Còn Frank và Salmon thì sẽ thi thoảng đi rồi về.

"Chị sao rồi, vẫn khỏe phải không?" Itt lo lắng hỏi chị gái.

"Cũng ổn, nhưng vào buổi sáng. Nó bắt đầu đạp" Pim trả lời ngay.

Đôi mắt Itt ngay lập tức mở to. Cậu biết rằng đứa bé trong bụng chị mình đã bắt đầu cử động một chút. Nhưng khi Itt cũng đến chơi thì vẫn chưa cảm nhận được chuyển động của đứa bé, Itt vội vàng ngồi xuống cạnh chị gái. Về phần Day, anh mang theo một món quà nhỏ rồi đưa cho người giúp việc. Sau đó lại đến ngồi cạnh Itt.

Itt nhẹ nhàng xoa tay lên bụng chị gái.

"Con ơi, bố Itt và bố Day đã đến gặp con. Con có vui không?" Itt nói với đứa trẻ trong bụng chị gái mình bằng giọng dịu dàng.

"Em tự hỏi liệu đứa nhỏ có ngủ không. Vẫn im lặng, không có chuyển động nào" Itt nói với vẻ tiếc nuối vì không thể cảm nhận được con trai mình.

"Day, hãy thử gọi cho con trai chúng ta. Có khi nó sẽ nghe thấy mày đó" Itt vừa nói vừa nắm lấy tay người yêu đặt lên cái bụng tròn trịa của chị gái mình. Với Itt ở giữa Pim và Day.

Day đưa tay chạm vào bụng Pim. Có vẻ như Day đang ôm Itt vào bộ ngực rắn chắc của mình.

"Con à, bố mẹ con đang tới đây để gặp con đây" Day nói với giọng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Đội nhiên!

"Hừm, đứa nhỏ vừa đạp" Pim nói.

Đôi mắt Itt lập tức mở to nhìn vào khuôn mặt của Day, Itt thấy Day vẫn đang bất động và choáng váng.

"Tốt, nhìn vẻ mặt của Day lần đầu tiên em thấy nó mất bình tĩnh như vậy" Itt khiêu khích.

Sau đó, Day giơ tay nhéo mũi người yêu đang trêu chọc mình.

"Day, hãy thử gọi lại. Tao cũng muốn cảm nhận được con" Itt nói rồi cố gắng đặt tay lên bụng Pim.

"Con?" Day gọi lại.

Bang!!!!

•Bây ơi, sốp mù bộ phận tạo âm thanh bằng chữ😭😭

Lần này Itt là người sửng sốt, khi lòng bàn tay cậu cảm thấy chuyển động ở nơi bụng chị gái mình, sau đó dường như nó chuyển động mạnh hơn.

Pim cười nhẹ khi nhìn thấy vẻ mặt của hai người mới làm cha mẹ. Bản thân Day, tuy sẽ không thể hiện sự quá khích như Itt, nhưng qua việc cảm nhận sự chạm vào lòng bàn tay của anh không ngừng nghỉ, có thể thấy Day cũng hào hứng không kém.

"Ôi, sao em lại khóc rồi?" Pim mỉm cười nói khi thấy Itt khóc. Đó không phải là tiếng khóc nấc lên. Mà chỉ là hai hàng lệ đang lặng lẽ rơi trên má.

Itt lập tức giơ mu bàn tay lên lau nước mắt.

"Nó tự chảy. Em không muốn khóc" Itt trầm giọng nói.

Day ôm lấy mặt Itt và quay cậu về phía anh. Rồi anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Itt. Anh biết chính xác cậu như thế nào. Bởi vì Day cũng cảm thấy như vậy. Chỉ là anh có thể kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn Itt mà thôi.

"Chị nghĩ hôm nay đứa nhỏ đang có tâm trạng tốt. Đó là lý do tại sao nó chào đón hai bố mẹ mình" Pim mỉm cười nói.

"Khi sinh con có đau nhiều không Phi?" Itt hỏi vì cậu đã suy nghĩ về điều đó được một lúc rồi.

Itt đã đọc những bài viết của những bà mẹ vừa mới sinh con về cảm nhận của họ. Một số người nói rằng họ sinh con dễ dàng. Một số người nói rằng họ bị đau cả ngày lẫn đêm.

"Nói không đau là nói dối. Nhưng đó là nỗi đau mà phụ nữ có thể chịu đựng được. Em không cần phải lo lắng về điều đó" Pim mỉm cười nói.

Thực ra, ai sinh con mới là người phải lo lắng. Nhưng thay vào đó, Itt lại là người lo lắng hơn Pim.

"Chị có chắc mình sẽ sinh con theo cách thông thường không?" Day hỏi Pim để chắc chắn.

"Tất nhiên" Pim đáp.

"Cảm ơn chị" Itt ôm chị gái mình.

Pim mỉm cười, ôm lại Itt.

"Em biết rằng khi phụ nữ mang thai, có rất nhiều thay đổi. Cơ thể của chị, bên trong của chị, thậm chí cả sức khỏe và nỗi đau. Đàn ông như bọn em chỉ có nhiệm vụ cung cấp tinh trùng, còn những người thực sự tận tâm mới là người mang thai như chị" Itt nói với cảm xúc chân thành.

Lúc đầu, Itt không bao giờ quan tâm đến chủ đề này. Vì cậu thấy đó là chuyện xa vời. Nhưng khi Pim bắt đầu mang thai, Itt cũng bắt đầu nghiên cứu, đọc những thông tin khác nhau và khiến cậu nhận ra rằng một người phụ nữ phải mang thai và sinh con, nhìn thấy tất cả những gì cô ấy phải trải qua.

"Nhưng chị đã có em và Day chăm sóc chị chu đáo. Em hoàn thành nghĩa vụ của mình. Itt đã làm rất tốt" Pim vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa đầu em trai mình.

Day ngồi nhìn hai chị em ôm nhau, khiến anh mỉm cười dịu dàng. Như Day đã nói với bạn mình: Itt đã chuẩn bị kỹ càng hơn anh cho vấn đề này. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không học tập, học tập để trở thành một người bố tốt. Day cũng học theo phong cách riêng của mình.

Itt và Day nói chuyện gần như cả ngày cho đến khi Pim xin đi ngủ.

Day và Itt chia nhau đi tham gia khóa học dành cho bố mẹ mới mà Itt đã đăng ký để cả hai cùng trải nghiệm học tập ngày hôm nay. Thêm hai phụ huynh mới đến học cùng nhau, tổng cộng Day và Itt có bốn người.

Hai người bố mẹ mới đến trước, cho đến khi y tá bước vào phòng và bắt đầu gợi ý nhiều chủ đề khác nhau, khiến họ phải chăm chú lắng nghe. Họ sẽ phải học cách tắm, bế trẻ, thay tã và nhiều việc khác.

Cô y tá mang một con búp bê trẻ em đến làm ví dụ.

"Day, đừng cho nó uống nước" Itt trêu chọc người yêu khi họ phải học cách tắm cho em bé.

"Đừng để tao đánh mày, Itt" Day nói với Itt bằng giọng không to lắm.

Itt lè lưỡi với vẻ mặt hơi đỏ trước khi chuyển sự chú ý sang lời dạy của cô y tá.

Người làm tốt nhất là Itt. Day cũng làm rất tốt, vì việc chăm em bé có vẻ không hợp với vẻ bề ngoài của anh. Cô y tá và hai vị phụ huynh khác nhìn thấy, cùng với Itt, không khỏi tự hào về người yêu của mình.

Khi buổi học kết thúc, Day và Itt cảm ơn y tá trước khi đi tìm đồ ăn để cùng nhau ăn tối hôm đó. Itt chọn ăn shabu vì cậu đã muốn ăn nó từ nhiều ngày nay. Day làm những gì người yêu muốn.

"Day này, hàng rào bảo vệ xong chưa?" Itt hỏi Day khi họ đang ngồi uống trà cùng nhau.

"Tao thấy tuần tới họ sẽ đến và lắp trong nhà của chúng ta" Day nói lại.

"Còn nhà" Itt hỏi, vì Day đã nói với cậu rằng căn nhà bên cạnh họ đã được mua, vì chủ trước là một người Thái có chồng người nước ngoài, thỉnh thoảng về Thái Lan.

Bố của Day và Itt liên lạc và đề nghị mua từ đối phương, nói chuyện nhiều lần trước khi bên kia đồng ý bán. Sau đó, họ đi mua một khu đất mới trong cùng dự án vì họ cũng muốn có một ngôi nhà lớn hơn, giúp công việc kinh doanh thuận lợi.

"Đã mua. Có lẽ tao sẽ sớm bổ sung nghiêm túc hơn. Khi bé được khoảng 4 đến 5 tháng, tao sẽ cử công ty lo việc xây dựng vì tao muốn phá bỏ bức tường. Tiếp đó tao sẽ gộp hai ngôi nhà lại thành một. Phải mất một thời gian dài. Có lẽ tao phải đưa mày và con đến sống ở Kanchanaburi. Hoặc nhà của bà ngoại trong thời gian nhà được sửa" Day nói theo đúng kế hoạch mà anh đã vạch ra.

Itt gật đầu đồng ý. Cậu biết Day cần phải lên kế hoạch tốt cho mọi việc. Vì Day là người cẩn thận.

"Gia đình chúng ta vẫn tiếp tục vun đắp để hoàn thiện hơn" Itt mỉm cười nói. Từ lúc đầu chỉ có hai người họ, bây giờ thì sắp đón thêm thành viên mới, và tương lai sẽ còn nữa.

"Mày cũng đã trưởng thành" Day khen người yêu mình, Itt mỉm cười.

"Đương nhiên. Mà chúng ta sẽ phải gọi nhau một cách đàng hoàng vì tao không muốn con mình nghe những lời lẽ cay nghiệt. Mày nghĩ chúng ta nên nói chuyện thế nào?" Itt hỏi khi nhớ ra.

Day có chút im lặng vì hai người đã nói chuyện như vậy quá lâu nên đó chỉ là thói quen.

"Tao lớn hơn mày. Mày nên gọi tao là anh" Day nói nhưng Itt có chút im lặng.

•Tới rồi, cmn đây là thời khắc sốp mong ngóng😆😆😆😆😆😆😆😆

"Phi... Day.." Itt nói trước khi mặt đỏ bừng.

"Tao bối rối. Sao tao lại xấu hổ khi gọi mày như vậy? Liệu tao thực sự có thể nói được không?" Itt hơi hoảng. Itt nhận thấy hai má cậu hóp lại và nóng bừng khi cậu gọi Day là "Phi".

Bản thân Day không hề biểu lộ gì khi nghe Itt gọi mình là P'Day, nhưng anh cũng thầm cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

"Và nếu tao gọi mày là Phi, khi mày nói chuyện với tao, mày kêu tao bằng gì?" Itt hỏi lại người yêu.

•Đứa nhỏ này.... Không gọi em chứ còn gọi gì nữa!!!!!

"Nong Itt, đưa cho anh ít khăn giấy" Day vừa nói vừa hất đầu về phía tờ khăn giấy bên cạnh Itt.

•Bây ơi, sốp ngại 😳😳

Itt ngơ ra đó một lúc, kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Day. Day tự mình giơ mu bàn tay lên che miệng. Bởi vì anh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Itt lập tức đập mặt xuống bàn.

"Này, làm sao đấy" Day vội hỏi người yêu.

•Nhỏ hoảng anh ơi, lần đầu của nhỏ😆😆

Itt giơ lòng bàn tay ra hiệu cho Day đừng hỏi gì cả. Khi ngẩng đầu nhìn Day, mặt Itt còn đỏ hơn trước. Tai và cổ của cậu đỏ bừng. Day nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười nhẹ.

"Tao không nghĩ tao sẽ quen. Mà có quen, chắc chắn tao lúc đó tao chết rồi" Itt vừa nói vừa giơ tay tát vào má mình một cái.

"Tao cũng vậy" Day đáp.

Hai người nhìn nhau rồi cười nhẹ.

"Nếu tao gọi mày là Phi thì tao phải tập luyện phải không? Hay đúng hơn là tao sẽ thử ngay bây giờ" Itt lại nói, cố gắng nói nhỏ với chính mình.

"P'Day, làm ơn cho em cái này... P'Day, làm ơn cho em cái này" Itt lẩm bẩm một mình, như thể đang luyện tập.

•Chết rùi, sốp bấn loạn rồi. Đm, dễ thương quó😆😆😆

"Heh heh, chúng ta đang dần thay đổi. Những người thô lỗ như chúng ta phải mất một thời gian" Day nói.

Itt gật đầu và quay lại ăn shabu.


Dễ thương quá đúng không, hời ơi nghe P'Day gọi xong còn tưởng là anh người yêu ôn nhu nào đó của ai đó 😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro