Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 : Khu vườn trên mây !

Chương 8 : Khu vườn trên mây !

Ngôi nhà mà tôi đang sống không cách nhà Ly quá xa. Có những hôm rảnh rỗi đứng tương tư trên ban công nhìn về phía xa thấy nàng cũng đang hướng về phía bên đây. Những ngày ấy, ban ngày người lớn đi làm, lũ trẻ thì ngoài giờ học, mỗi đứa lại vùi đầu vào công việc riêng: đứa phụ giúp cha mẹ, đứa đi chăn trâu, đứa nhặt rau cho heo ăn . Trong làng chắc chỉ có hai đứa chúng tôi là những đứa trẻ nhàn rỗi nhất thế gian . Có lẽ cũng vì thế mà chúng tôi dễ dàng tìm thấy được nhau .

Những đứa trẻ được sinh ra từ ngôi làng xinh đẹp này chúng nó ai ai cũng giỏi cưỡi trâu , đá bóng trên cánh đồng lởm chởm gốc rạ , chơi mệt rồi lại nhảy ùm xuống bơi lội thoả thích dưới dòng sông La. Còn với riêng tôi, từ thuở bé ông bà quản thúc rất chặt, dường như tôi biệt lập ra khỏi tuổi thơ của những đứa trẻ ở chốn làng quê .Tuổi thơ tôi trôi qua trong khu vườn nhà, nơi đầy những cây trái trĩu quả. Mỗi ngày, tôi dành hết thời gian cho sách vở, cho những bài quyền đều đặn luyện tập, chờ đợi đến khi bóng chiều đổ xuống tôi háo hức ngóng đám trẻ dẫn trâu ra sống tắm , bọn nó ghé ngang qua nhà tôi hái trộm những trái cây chín mọng. Tôi chẳng bao giờ ngăn cản, chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ lấy những trái cây tươi ngon dụ dỗ chúng kể cho nghe về những cánh đồng xa tít bên kia sông, về những trái cây lạ lùng trong khu rừng sâu . Lời kể của chúng như những bức tranh vẽ lên trong lòng tôi một thế giới tươi mới, đầy mơ mộng, nơi tôi chưa từng đặt chân đến.

Bọn trẻ chúng nó ước ao ghen tị có căn nhà lớn và mảnh vườn nhiều cây trái như tôi mà đâu biết rằng ngay cả con sông phía sau nhà cách vài bước chân tôi còn chưa từng một lần xuống tắm . Rằng tôi cũng ngưỡng mộ cuộc sống của bọn nó , tự do chạy nhảy với đôi chân trần trên cánh đồng, đùa giỡn dưới dòng sông mát lạnh, hay thoả thích khám phá những khu rừng sâu mà tôi chưa bao giờ dám bước tới. Trong mắt tôi, cuộc sống của chúng như một thế giới khác, tự do, mênh mông và đầy ắp những điều mới mẻ mà tôi chỉ biết nhìn theo với niềm khao khát thầm lặng .

Khu vườn gắn bó với những năm tháng tuổi thơ này
dù sao cũng là một niềm tự hào của tôi mỗi lần nhắc tới . Cả khu vườn xanh rộng mênh mông với hơn 10.000 mét vuông nằm im lìm giữa không gian thanh tĩnh như một thế giới riêng biệt của cây cỏ và đất trời.

Trước mặt con đường lớn rộng thênh thang uốn lượn, còn phía sau lưng dòng sông xanh lặng lẽ trôi, mang theo hơi sương mỏng manh và những làn sóng nhỏ gợn nhẹ. Gió lùa qua mặt sông, qua từng lá cây, khẽ lay động không khí trong vườn, làm cho không gian càng thêm phần huyền bí và thanh bình.

Những người dân từ nơi khác từng có dịp ghé qua hầu như đều ngước ánh nhìn xuýt xoa hướng vào mảnh vườn và đặt những câu hỏi về lối kiến trúc đối lập của 2 căn nhà cạnh nhau ấy .

Ngôi nhà tổ năm gian bằng gỗ là nơi ông bà tôi sống được xây dựng theo lối kiến trúc Bắc Bộ được truyền từ nhiều đời có lịch sử mấy trăm năm . Căn nhà vẫn đứng vững chãi như một chứng nhân của thời gian. Mái ngói âm dương đen đỏ, với từng lớp ngói phủ rêu, uốn cong như đôi cánh chim, toát lên vẻ trang nghiêm và cổ kính. Mỗi cột gỗ, mỗi vách tường đều chứa đựng những câu chuyện, những ký ức của bao thế hệ trong gia đình tôi. Bước vào trong, không khí như chậm lại, tĩnh lặng, để lại những ấn tượng khó phai.

Ngay bên cạnh là căn nhà tôi đã dành cả mấy năm trời thuyết phục ông bà được sang ở một mình . Và điều ước đó cuối cùng cũng thành hiện thực vào cái năm tôi tròn 14 tuổi . Có lẽ cái ngày định mệnh đó cũng khiến tôi thay đổi từ một đứa bé nề nếp , quy củ luôn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người lớn , trở thành một con ngựa bất kham của những năm tháng sau này .
Ngôi biệt thự cổ màu vàng nhạt, theo kiểu kiến trúc thời Pháp thuộc . Những cửa sổ lớn, những cột Ion thanh thoát, những họa tiết tinh xảo của những ngôi nhà xưa, tất cả đều tôn lên sự uy nghi, trang nhã, không hề gò bó mà rất tự nhiên, như thể ngôi biệt thự ấy đã sống cùng đất đai này từ bao lâu nay. Một vẻ đẹp khác biệt, nhưng lại hòa hợp hoàn hảo với sự tĩnh lặng của khu vườn xanh mướt.

Xung quanh mảnh vườn là những bức tường dày, bao bọc lấy không gian này như một chiếc lồng kính, giữ gìn vẻ đẹp của thiên nhiên. Cây cối trong vườn đã được chăm chút qua bao thế hệ, những cây trà cổ thụ cao vút, tán lá xum xuê mà tôi được nghe ông kể từ khi ông còn bé những cây trà đã hùng vĩ như vậy rồi. Cho tới tận giờ ông đã ở tuổi xế chiều cây trà cổ thụ vẫn che phủ bóng mát suốt ngần ấy năm tháng.

Mỗi khi mùa xuân về, những bông hoa trà trắng ngần như những giọt sương mai, tỏa hương thơm ngọt ngào, khiến người đi qua không thể không dừng lại để thưởng thức. Những cây roi hoa vàng cao lớn, trái chín mọng rơi xuống đất, từng chùm quả trắng xoá, khẽ đung đưa trong gió, như một món quà tặng thiên nhiên gửi đến con người. Đám trẻ trong làng ngày đó mê mẩn mảnh vườn nhà tôi không rời cũng vì thế .

Ở một góc vườn, hồ nước trong veo, mặt hồ phẳng lặng như một chiếc gương, phản chiếu bóng dáng của những cây cối xanh tươi, của ngôi nhà cổ kính và biệt thự sang trọng. Một hòn non bộ nhỏ nhắn, xung quanh được bao phủ bởi những lớp cây xanh mướt . Đằng xa, những con đường mòn được lát đá, dẫn lối qua những vườn hoa xinh xắn, tràn ngập sắc màu, như để hòa mình vào vẻ đẹp tự nhiên của khu vườn.

Dưới bóng cây trà cổ thụ, những cây ăn trái trĩu quả như khế , xoài, ổi, cam quýt, cứ vào mùa là cho quả ngọt lịm, màu sắc sặc sỡ. Đặc biệt là những chùm roi hoa vàng rực rỡ, ánh lên sắc trắng khi trái chín, đem lại sự vui tươi cho cả khu vườn. Mỗi mùa trôi qua, khu vườn này lại thay màu sắc, thay hương vị, tạo nên một nhịp sống vừa bình dị vừa huyền ảo, như lời thì thầm của đất trời, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người.

Khu vườn ấy, dù không có những điều ồn ào, náo nhiệt của phố thị, nhưng lại có cái đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng và sâu lắng của những nơi đã qua thời gian. Cái không khí trong lành, cái mùi của đất, của hoa cỏ, của những trái cây thơm ngọt, tất cả hòa vào nhau thành một bản nhạc không lời, dịu dàng nhưng đầy ý nghĩa.

Và trong cái tĩnh lặng ấy, khu vườn như một phần của ký ức, của những câu chuyện chẳng bao giờ kể hết , của những niềm vui, nỗi buồn, của những giai điệu cuộc đời được dệt nên từng ngày, từng giờ của rất nhiều thế hệ trong gia đình tôi và của cả những đứa trẻ sinh ra từ ngôi làng này .

Góc vườn yêu thích nhất của tôi là  băng ghế gỗ cũ kỹ, nằm dưới bóng mát của cây khế cổ thụ. Cái cây đã đứng đó bao nhiêu năm tháng, cành lá xum xuê, tỏa bóng râm mát lạnh, như một người bạn thầm lặng, chở che cho những khoảnh khắc tĩnh lặng của tôi.
Bên cạnh băng ghế là một bể cạn bằng đá, có niên đại từ lâu lắm, vẫn vững chãi như một chứng nhân của thời gian. Tôi vẫn thường nằm dài trên băng ghế, cảm nhận hơi gió nhẹ nhàng thổi qua, mắt lơ đãng nhìn lên tán lá rì rào, tay cầm cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh, chìm đắm trong những câu chuyện đầy hồn nhiên và lãng mạn.

Trong lúc tôi đang mơ màng về những vùng đất xa xôi, những cuộc đời chưa từng biết, và cảm thấy như mình đang hòa mình vào dòng chảy của những trang sách trên tay giữa không gian bình yên ấy. Bỗng dưng, ánh nhìn của tôi như bị một lực vô hình hút theo, dừng lại nơi những khoảng trống nhỏ hẹp của ô hàng rào. Một bóng dáng mơ màng xuất hiện, nhẹ nhàng và thanh tao, nàng đội chiếc nón lá trắng ngà, lấp ló bước qua. Dáng người ấy dong dỏng cao, mỗi bước đi như một điệu nhảy uyển chuyển, nhẹ nhàng . Tôi đang soi mắt qua ô bức tường soi cặp chân dài thẳng tắp như đôi kiếm kia là ai thì có tiếng gọi khẽ :

" Gia ơi , bạn làm gì đấy "

" Ủa , Ly ly hả . Tui đang nằm đọc truyện . Vào đây chơi "

Ly ly nhìn tôi cười khéo léo khoe chiếc răng khểnh của nàng , rồi leo qua tường nhảy vào vườn, nhẹ nhàng như một con mèo con nàng len qua khoảng trống giữa hai cành phong . Những đứa trẻ ở quê là vậy, dù Ly Ly lớn lên có hơi chút tiểu thư kiêu kỳ nhưng sinh ra trong nông thôn thì đứa nào chẳng giỏi món leo rào trộm trái. Nhìn nàng thoăn thoắt, nhảy xuống đất, tôi bật cười . Kỹ năng này chắc hẳn được rèn giũa từ vô số lần bọn tôi lén lút trèo tường, trộm những trái cây của nhà hàng xóm. Thú thực trong vườn nhà tôi chẳng thiếu loại trái cây nào, nhưng có một quy tắc ngầm của đám trẻ con mà người lớn sẽ chẳng bao giờ hiểu . Những cây trái đám trẻ chúng tôi trộm được của nhà hàng xóm luôn có cái gì đó ngon hơn , ngọt hơn trái cây có sẵn trong vườn nhà , như thể chúng được phủ lên một hương vị đặc biệt vậy .

Ly Ly phủi nhẹ những chiếc lá rơi trên làn tóc mây của nàng. Một chiếc lá xanh, dường như lưu luyến chẳng chịu rời, khiến nàng phải mạnh tay hất văng đi. Chiếc lá bay ra xa, xoay tít một vòng rồi rơi xuống , đậu nhẹ lên vai tôi. Nhìn thấy cảnh ấy, nàng khẽ tủm tỉm cười, ánh mắt ngượng ngùng, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tựa vào vai tôi .
Chúng tôi ngồi im lặng rất lâu, trong không gian vườn cây đầy âm thanh ríu rít của lũ chim, tiếng lá xào xạc và những bông hoa trà trắng nở rộ trên cành.
Tôi chợt nhớ ra dù hai đứa đã bên nhau một thời gian nhưng chúng tôi chưa từng nói lời yêu đương hay điều gì xác nhận mối quan hệ này. Nhưng mà thôi kệ đi ai mà quan tâm điều đó cơ chứ . Tôi kéo nàng ngồi lên đùi tôi , hai đứa trao nhau những nụ hôn dài và sâu như buổi chiều ngày hôm đó . Môi tôi tham lam hút lấy vị ngọt từ môi nàng còn cánh tay không quên mò mẫm gảy nhẹ hạt đậu nhỏ xinh hồng hào ngự trị trên ngọn núi tuyệt đẹp .
Trong vườn hương hoa trà ngào ngạt toả khắp chốn quyến rũ bao nhiêu ong bướm vây quanh. Vài tia nắng nghịch ngợm len qua những kẽ lá xanh, nhảy múa trên những cành hoa trắng, như thể muốn thêm phần sinh động cho khoảnh khắc kỳ diệu này .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro