Chương 5 : Bữa tiệc chào năm mới trên mảnh đất được ban phép lành !
Chương 5 : Bữa tiệc chào năm mới trên mảnh đất được ban phép lành !
Sau những ngày tháng dài đếm ngược từng giây, cuối cùng khoảnh khắc giao thừa cũng gần kề .
Ngôi nhà tôi ở vắng bóng người lớn, luôn được lựa chọn làm chốn tụ họp của lũ trẻ mỗi dịp Tết đến.
Từ sáng sớm đã thấy thằng Chiều và cu Văn qua nhà tôi . Hai thằng lúi húi đẩy xe củi rồi vẫy tay nói vọng vào :
" Ê Gia ! T chuẩn bị củi để đốt lửa trại xong rồi đấy lát bọn t chuyển vào sân nhé "
" Bọn m cứ để đấy đi , mấy hôm rồi tao nhờ bác quản gia bắt mấy con gà nhốt sẵn sau hè . Còn heo sữa mày khéo tay qua sớm thịt giúp tao "
Ba thằng cặm cụi xếp thành 1 tháp củi khô , thằng Chiều đứng ngắm nghía chỉnh sửa cho tới lúc hài lòng rồi quay qua nhìn tôi :
" Tao thông báo cho cả bọn rồi tầm đầu chiều tụi nó qua . Giờ t với cu Văn treo đèn led với kiểm tra dàn âm thanh "
Tôi gật gù rồi bảo nó :
" À vào nhà mang mấy dàn pháo hoa lên sân thượng để giao thừa còn đốt. Bia với mấy món khô tao mua đầy đủ cho cả bọn rồi ấy. Mấy đứa sẵn gì thì mang theo "
Tết đến rồi, niềm vui như vỡ òa trong lòng mỗi người. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm, khi mọi lo toan muộn phiền đều như tan biến. Những người con xa quê cũng sẽ trở về sum vầy bên gia đình.
Người lớn thì bận rộn sắm sửa, đi chợ Tết, lo toan bao nhiêu công việc để ngôi nhà đón một năm mới thật ấm cúng.
Còn chúng tôi, đám trẻ vô ưu vô lo ngày Tết lại càng đặc biệt hơn , chẳng cần lo lắng gì ngoài việc khoe những bộ quần áo mới, hạnh phúc vì được diện lên những bộ cánh đẹp đẽ nhất trong những ngày xuân sang .
Có một giai thoại xưa cũ được truyền tụng qua bao thế hệ rằng Lâm Thao là mảnh đất được ban phép lành, nơi hồn thiêng đất trời vĩnh viễn ngự trị. Chính vì vậy, mỗi triều đại qua đi, ngôi làng nhỏ này luôn sản sinh ra những bậc kỳ nhân, những người con ưu tú của đất nước.
Năm xưa trong cuộc chiến vệ quốc vĩ đại, khắp dải đất Việt Nam đâu đâu cũng có những gia đình liệt sĩ, nỗi đau và niềm tự hào ấy dường như là số phận chung của mọi miền quê. Nhưng riêng Lâm Thao, như một phép lành không một người con nào ra trận mà ngày về vắng mặt. Càng tự hào khi trong trận chiến ấy, đất mẹ đã sinh thành hai vị tư lệnh, những người đã góp phần quyết định vận mệnh của dân tộc. Mỗi tấc đất nơi đây, dường như ẩn chứa trong mình một sức mạnh thiêng liêng của hồn thiêng sông núi .
Lứa năm đó, bọn tôi có tất thảy bảy chàng trai và năm cô gái. Trộm vía, có lẽ nhờ uống chung dòng nước trong vắt của con suối chảy ra từ cánh rừng thông bạt ngàn mà làng tôi luôn được mệnh danh là "vùng đất sản sinh trai xinh gái đẹp" nổi tiếng khắp các vùng đất xa gần .
Chàng trai nào cũng cao ráo, dáng dấp như những cây thông đứng vững trước gió, lại giỏi thể thao, lúc nào cũng là niềm tự hào . Bóng đá, bóng chuyền, hay bơi lội, chỉ cần có ai đó chơi giỏi nổi tiếng nhất trong trường chắc chắn là trai làng tôi.
Nhưng giữa đám bạn ấy lại là một ngoại lệ. Hừm! đó là tôi, từ bé nổi tiếng học giỏi ngoan hiền, lớn tý được trời phú cho khuôn mặt hút vận đào hoa , biết thêm một chút võ công . Ừm hết rồi đó ! Tôi chẳng biết chơi bất kỳ môn thể thao nào .
Còn những cô gái làng, mỗi người một vẻ đẹp thanh tao như những đoá hoa trắng ngần bên suối. Da các em ấy trắng như cánh hoa bưởi nở vào mùa xuân, dịu dàng và thuần khiết . Vẻ đẹp e ấp, đằm thắm, tựa như những đoá hoa bên bờ suối đầu làng khiến bao chàng trai lỡ gặp phải ánh mắt các nàng đều ngẩn ngơ.
Đầu chiều đám trẻ trong làng lần lượt tới nhà tôi . Mấy ông con trai chia nhau ra đứa làm gà đứa quay heo . Còn 5 nàng thơ được phân công trang trí nhà cửa .
Cây thông do chính tay tôi lặn lội vào rừng chọn lựa suốt cả ngày trời, giờ đây đang được Hồng và Ly Ly trang trí. Hai cô gái xinh nhất vùng lướt đôi tay trắng ngần nhẹ nhàng treo từng dải rua băng, từng hộp quà nhỏ xinh lên cành thông.
Sau buổi chiều dạo chơi thú vị trong khu rừng hôm qua, tôi và Hồng lại trở về với mối quan hệ bình dị như những ngày thường. Chẳng ai nhắc tới những điều kỳ lạ đã xảy ra trong khu rừng đẹp như tranh ấy, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ vội vã, thoảng qua.
Trong không khí se lạnh mùa đông còn quyến luyến chưa rời, chúng tôi ngồi quây quần thành vòng tròn chạm tay nhau những lon bia không đá rồi kể nhau nghe những câu chuyện vui.
Ánh lửa trại bập bùng, như những vì sao vụt tắt trong đêm, lấp lánh trên những khuôn mặt ửng đỏ của những đôi trai gái đang chớm độ tuổi trăng tròn, ánh sáng ấy làm ấm cả không gian, xóa tan đi cái lạnh băng giá của đất trời .
Tiếng pháo bi thi thoảng lại vang lên từ xa, những âm thanh đì đùng như tiếng thở dài của đất mẹ, như lời chúc tụng của năm cũ dành cho năm mới. Cứ thế, thời gian chầm chậm đếm ngược.
10... 9... 8... 7... 6... 5... 4... 3... 2... 1... Chúc mừng năm mới!
Khoảnh khắc ấy, pháo hoa nổ rực rỡ, vẽ nên những vệt sáng lung linh, như những ước mơ bay lên trời cao, nở ra muôn ngàn ánh sáng. Và cũng chính khoảnh khắc ấy, năm cũ như lặng lẽ qua đi, nhường lại cho những hứa hẹn của năm mới. Tôi đứng đó ánh mắt ngước lên bầu trời, lặng lẽ chắp tay cầu nguyện điều chỉ riêng mình biết, một lời nguyện ẩn kín trong trái tim, như một mảnh sáng lấp lánh giữa vô vàn tinh không.
Nhìn những khuôn mặt bên cạnh, Hồng, Ly Ly, Trang, Chiều, Văn... những người bạn của tôi đang trao nhau những lời chúc đầu xuân, lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Chúng tôi đã cùng nhau đón bao nhiêu giao thừa rồi nhỉ ? Tôi chẳng còn nhớ nổi nhưng điều tôi dám chắc từng khoảnh khắc đều khắc sâu trong trái tim mỗi người . Và tôi tự hỏi, liệu thời gian có thể vĩnh viễn ngừng lại cho chúng tôi, để chúng tôi mãi mãi bên nhau, như những cánh hoa không bao giờ tàn phai trong mùa xuân bất tận !
Đêm đã khuya, nhưng không ai trong chúng tôi muốn khoảnh khắc này trôi qua nhanh chóng. Mọi thứ như đang dừng lại, thời gian như lặng yên để nán lại thêm chút nữa. Ly Ly bỗng đứng dậy, nhẹ nhàng bước về phía cầu thang bên hiên nhà. Trước khi khuất bóng, nàng không quên dành cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý, sâu thẳm, như một lời mời gọi không lời.
Dường như hiểu được điều gì đó từ ánh mắt ấy, tôi cạn ly một hơi rồi đứng lên bước theo nàng.
Trong nhóm chúng tôi, Ly Ly và Chiều là hai người lớn tuổi nhất. Ly Ly hơn tôi một tuổi, gia đình nàng thuộc loại có điều kiện bậc nhất trong vùng. Nàng được bảo bọc như một viên ngọc quý, nên tính tình có phần hồn nhiên, ngây thơ như một cô gái chưa từng biết đến những lo toan ngoài cuộc sống yên bình của mình.
Ly Ly được mệnh danh là bông hoa xinh đẹp nhất nở trên vùng đất lành. Khác biệt với Hồng - cô gái có đôi mắt biết cười với nét gợi cảm hút hồn những người đối diện . Ly Ly lại sở hữu vẻ đẹp như một làn sương mỏng, nhẹ nhàng nhưng quyến rũ vô cùng.
Dáng nàng cao thanh thoát, làn da trắng ngần như ngọc, ánh lên một cách mượt mà dưới ánh sáng mờ. Khuôn mặt nàng sắc sảo với chiếc cằm V-line mềm mại, đôi mắt long lanh như những viên ngọc, sâu thẳm và đầy ẩn ý. Nụ cười của Ly Ly nhẹ nhàng, đôi môi hồng tươi như cánh hoa đào nở rộ lúc xuân sang . Nàng ta mang đến một vẻ đẹp ngây thơ tựa như mối tình đầu .
Được bao bọc kỹ vậy nên cách nàng nói chuyện trong sáng và hồn nhiên nhẹ nhàng làn gió thoảng qua. Đó là một sự kết hợp hoàn hảo khiến bao chàng trai trong vùng đều phải ngẩn ngơ, và không biết đã có bao nhiêu con tim lặng lẽ trao về nàng mà chẳng hề hay biết.
Bước lên lầu 2, tôi thấy Ly Ly đã đứng chờ sẵn bên lan can, dáng cao thanh thoát, mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng như thác nước đêm, cuốn theo những làn gió lạnh. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn gần đó chiếu lên, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên làn da trắng ngần, khiến bóng lưng nàng quyến rũ lạ kỳ.
Ánh mắt nàng hướng về phía dòng sông xa, nơi mặt nước lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng.
Nhìn bóng lưng nàng, tôi chợt cảm thấy một nỗi xao xuyến lạ lùng. Lòng tôi bỗng dưng vội vã quay về những bí mật đã xảy ra giữa tôi và nàng trong suốt mấy tháng qua, những khoảnh khắc thầm lặng, những lời chưa nói, như những đợt sóng ngầm không ngừng vỗ về trái tim tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro