Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Nụ hôn đầu

Rồi cả ngày dài chờ đợi, cuối cùng ông mặt trời cũng chịu xuống, để màn đêm nhẹ nhàng thay thế. Ánh hoàng hôn mỏng manh vắt trên bờ vai những ngọn tre, và cả thôn quê như chìm vào trong một không gian mơ màng, tĩnh lặng. Cái không khí ấy, lạnh lẽo nhưng cũng đầy mê hoặc, như thể mọi thứ đều đang chờ đợi một điều gì đó sẽ đến .

Tôi ngồi im trên tầng 2, nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, mắt lướt nhẹ trên những ánh đèn vàng mờ ảo của làng quê. Từng làn gió mát từ cánh đồng thổi vào khiến tôi cảm thấy dễ chịu, nhưng lòng thì lại nôn nao. Mặc dù nàng không nhắn lại, nhưng tôi có niềm tin nàng sẽ đến. Bởi vì, ít nhất còn có cu Văn làm tay trong, mà cu Văn thì luôn chẳng thiếu trò quái chiêu.

Đầu chiều tôi đã vội vàng gọi cho cu Văn, kế hoạch đã được vạch sẵn. Tôi cười nhẹ, trong đầu tính toán mấy thứ: "Ê, tối nay mày rủ Đỗ Quyên qua đây chơi nhé. Mày biết rồi đấy, đến rồi thì mày kiếm cớ đi đâu đó, để lại mình tao với nàng thôi . Thế nhé "

Cu Văn nghe thế, cười một cái rõ là gian xảo, gật đầu ngay lập tức. "Thế thì mày yên tâm, tao lo."

Vậy là, cả ngày dài chờ đợi trôi qua Ánh sáng từ những ngôi nhà xa xôi mờ ảo chiếu xuống con đường quê tĩnh mịch. Ở vùng quê , 8 giờ tối đã vắng lặng, chẳng mấy ai còn thức. Tôi ngồi lặng lẽ trong căn nhà nắm chặt tay, háo hức hồi hộp trong buổi đầu hẹn hò .

Rồi, đúng như dự đoán, bóng dáng cu Văn và nàng xuất hiện. Một tia sáng điện thoại le lói đằng xa , rồi cu Văn dẫn nàng đi lên cầu thang.

Một lúc sau, cu Văn lẻn xuống nhà, bỏ lại tôi và Đỗ Quyên trong không gian im lặng. Cả căn phòng như vắng lặng hẳn đi, chỉ còn lại hơi thở của hai người. Tôi cảm nhận rõ nhịp tim mình đập mạnh, như muốn thoát khỏi lồng ngực. Đôi mắt không rời khỏi Đỗ Quyên, người con gái trước mặt, như một đóa hoa mới hé.
Cả hai cứ đứng đó, nhìn nhau một cách im lặng. Đỗ Quyên bỗng bật cười, một tiếng cười như những giọt sương sớm trong suốt, trong trẻo.

"Ơ, mời người ta tới chơi mà sao không nói gì vậy?" – Nàng khẽ nói, đôi mắt vẫn nhìn tôi như có gì đó mong chờ .

Bất giác đỏ mặt, rồi tôi cười ngượng ngập: "Tại Đỗ Quyên cười đẹp quá, làm tôi quên mất phải nói gì."

Nàng khẽ nhếch môi: "Dẻo mỏ quá nhỉ?"

"À, là tại ngày thường chúng ta cạnh nhau mãi, chưa bao giờ thấy Đỗ Quyên cười với tôi như vậy," Tôi đáp, giọng có chút ngập ngừng.

Đỗ Quyên nhìn tôi, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng: "Bộ cười với ai là yêu người đó à?"

Rồi như nghe được ý gì đó từ câu nói, tôi vận dụng hết kinh nghiệm xem phim hàn, sách vở bao nhiêu năm nhìn nàng với ánh mắt chân thành nhất :

"Thật ra Gia thích Đỗ Quyên lâu lắm rồi, thích từ lần đầu tiên gặp mặt, từ ngày đầu gặp Quyên ở nhà nhóc Văn. Tim tui đã chỉ nghĩ về em rồi."

Nàng ngơ ngác sau lời tỏ tình sặc mùi phim tình cảm sến súa của tôi .Rồi nàng bật cười...
"Rồi tiếp đi"

"Ừ thì Quyên làm người yêu tui nhé hic"

"Hết rồi à? Mở bài dài sao kết bài nhanh dzị"

Thấy thái độ bối rối của tôi, Đỗ Quyên che miệng cười, và nụ cười ấy thật đẹp làm sao. Nó sáng tựa như ánh trăng vàng treo lơ lửng trên bầu trời đêm nay khiến mọi thứ xung quanh như mờ nhạt đi. Trong khoảnh khắc đó, tôi chẳng biết làm gì, chỉ đứng yên, để tâm hồn mình lạc vào những rung động khó tả.

Tôi không thể kiềm chế nữa, bước gần lại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng. Cái cảm giác mềm mại dưới tay tôi khiến mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Đỗ Quyên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi bằng đôi mắt sáng, ánh nhìn ấy như có một thứ gì đó không thể nói thành lời, một sự cổ vũ, một sự chờ đợi. Cảm giác đó làm trái tim tôi như muốn vỡ tung, đập loạn xạ trong lồng ngực.
Tôi nhẹ nhàng cúi xuống và 2 bờ môi khẽ chạm vào nhau .
Khoảnh khắc 2 bờ môi chạm lấy tôi dường như cảm nhận được nàng khẽ run , không gian yên lặng nghe rõ tiếng con tim đập khẽ khàng .
Tôi thấy như mình đang chìm đắm trong một giấc mơ ngọt ngào, trong làn môi nàng mềm mại . Từng giây trôi qua tôi lại càng tham lam ngấu nghiến đôi môi ấy. Sau phút ban đầu bỡ ngỡ, Đỗ Quyên nhẹ nhàng đáp lại tôi 2 bờ môi cuốn lấy nhau.

Khoảnh khắc hai bờ môi chạm nhau, tôi dường như cảm nhận được nàng khẽ run. Không gian yên lặng, nghe rõ tiếng con tim đập khẽ khàng. Tôi thấy như mình đang chìm đắm trong một giấc mơ ngọt ngào, trong làn môi nàng mềm mại, ngọt ngào. Từng giây trôi qua, tôi lại càng tham lam ngấu nghiến đôi môi nàng.

Sau phút ban đầu bỡ ngỡ, Đỗ Quyên nhẹ nhàng đáp lại. Hai bờ môi cuốn lấy nhau, như thể không gian và thời gian đều ngừng trôi.

Tôi không nhớ nụ hôn ấy kéo dài bao lâu, nhưng tôi biết rằng trái tim mình như nổ tung, như hòa quyện vào từng hơi thở, từng rung động nhỏ bé. Đỗ Quyên không nói gì, chỉ lặng lẽ khẽ rời ra, đôi má nàng thoáng hồng dưới ánh đèn mờ.

"Tui về đây, muộn rồi." – Nàng khẽ nói, giọng nhỏ như gió thoảng.

Tôi gật đầu, không dám giữ nàng lại, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân của nàng khi nàng rời khỏi căn nhà.

Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong phòng, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Từng cảm giác, từng hình ảnh của nụ hôn đầu cứ vương vấn mãi trong tâm trí tôi. Tôi không ngờ, Đỗ Quyên lại có thể khiến trái tim tôi rung động đến vậy, khiến tôi cảm thấy như cả thế giới đều thay đổi.

Rồi từ hôm ấy, mỗi ngày tôi và Đỗ Quyên lại gặp nhau . Trước mặt mọi người, nàng vẫn lạnh lùng với tôi như thế, nhưng thi thoảng không ai để ý đôi mắt nàng lại lén liếc qua tôi, rồi nháy mắt tinh nghịch làm tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực .

Mùa hè ấy ở quê tôi, trời trong thật cao và lúa chín vàng, không khí thanh mát mà quyến rũ lạ kỳ. Vào mỗi buổi sáng, đám trẻ lại rủ nhau chạy bộ. Sáng sớm, con đường làng vắng vẻ, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ, mùi cỏ ngai ngái và sương mù bao phủ khắp nơi.
Chúng tôi, bốn đứa trẻ, chạy quanh sân bóng trường tiểu học , hít thở cái không khí trong lành mà chẳng có gì có thể làm phiền. Cái cảm giác tự do ấy, giản đơn mà hạnh phúc vô cùng.

Đỗ Quyên và tôi, thường tìm một góc vắng, nằm cạnh nhau trên thảm cỏ xanh ngước lên nhìn trời . Từng ngọn cỏ xanh mơn như đùa nghịch dưới lưng, mềm mại và mát lạnh. Không gian xung quanh lặng im, chỉ còn tiếng gió thổi qua những tán cây như một khúc hát thầm thì. Cái lạnh của buổi sáng sớm khiến tôi rùng mình, nhưng bên cạnh Đỗ Quyên, tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường hơi ấm của nàng lan tỏa ra, hòa vào từng tế bào .

Trên bầu trời, những vì sao mai ngủ muộn vẫn chưa chịu tắt, chúng vẫn lấp lánh, ánh sáng dịu dàng như những viên kim cương nhỏ xíu. Cả bầu trời cao vút, xanh trong như rộng đến vô tận.

Sương mù nhẹ nhàng phủ lên mặt đất, mờ ảo như một tấm màn trắng mỏng manh, càng làm cho không gian thêm phần mơ hồ. Cái không khí se lạnh của sớm mai khiến tim tôi như thổn thức.
Trong làn sương mùi hương cỏ lá và thảo mộc dịu nhẹ cứ vương vất trong không khí se lạnh. Chúng tôi không nói gì, chỉ im lặng tận hưởng khoảnh khắc. Một cảm giác thật kỳ lạ, vừa gần gũi mà lại vừa xa xôi, như thể thời gian ngừng trôi.

Tôi lặng lẽ nắm lấy tay nàng, bàn tay nhỏ nhắn mà ấm áp trong cái lạnh của buổi sớm. Lúc ấy, tôi chẳng biết mình đang làm gì, chỉ biết là có một điều gì đó trong lòng cứ dâng lên, như những lời hứa hẹn chưa bao giờ thốt ra nhưng lại đủ đầy trong ánh mắt. Có thể nàng không hiểu, có thể nàng cũng chẳng cần hiểu, nhưng tôi vẫn muốn nói với nàng, rằng tôi thích nàng, thích từ cái lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

Chẳng bao lâu sau, kỳ nghỉ hè cũng kết thúc, Đỗ Quyên phải trở về miền Nam học. Ngày ấy, chúng tôi còn trẻ, mọi thứ đến rồi đi như một giấc mơ. Tình yêu trẻ con, giản đơn, trong sáng, nhưng cũng dễ dàng bị lãng quên kỷ niệm của 2 đứa mãi nằm lại ở buổi sớm mai nơi thảm cỏ xanh biếc đó.

Mãi tận nhiều năm sau vào những buổi sáng se lạnh, khi mùi sương còn vương trên cánh đồng lẫn mùi cỏ thơm thoang thoảng trong không khí, tôi lại bất chợt nghĩ về nàng. Một ký ức mơ màng, ngọt ngào, nhẹ nhàng của cái tuổi dại khờ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro