Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 : Lời tỏ tình và cảm xúc kỳ diệu của Bà La Sát !

Chương 18 : Lời tỏ tình và cảm xúc kỳ diệu của Bà La Sát .

Lan Anh vỗ tay lớn, phá tan không khí lặng yên:
"Hay quá! Không ngờ cậu làm thơ giỏi như vậy. Phải không Linh?"

Mỹ Linh, vốn vẫn đang lắng nghe, khẽ nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh thường thấy. Nàng khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng:

"Bài thơ rất hay. Không ngờ cậu có nhiều tài lẻ thế này."

Nụ cười của nàng đẹp như ánh trăng rằm, nhưng lại mang theo một chút gì đó lạnh lùng, xa cách. Nét đẹp ấy, dù không phô trương, nhưng khiến tôi ngẩn ngơ, ánh mắt chẳng thể rời khỏi nàng.

Dũng Khùng ngồi bên, cười ha hả, phá tan không khí lặng lẽ giữa tôi và Mỹ Linh:

"Thôi thôi, làm thơ nhiều vậy đủ rồi! Nào, cạn ly! Chúng ta hôm nay không say không về!"

Cả bàn lại rộn ràng tiếng cười. Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, cây hoa trà trắng vẫn nở, như chứng nhân cho một buổi tối đầy cảm xúc. Trong không khí ấy, tình bạn, tình yêu và những cảm xúc sâu kín cứ thế đan xen, tạo nên một bức tranh hoàn mỹ của thanh xuân.

Buổi tiệc nhỏ khép lại khi màn đêm hoàn toàn bao trùm cả thị trấn. Sương trắng dày đặc trải dài khắp con đường, ánh đèn vàng từ những ngôi nhà mờ ảo xuyên qua làn sương mù như những ánh sao lạc giữa nhân gian. Trước cửa quán rượu, bốn người chúng tôi tạm biệt nhau trong không khí ấm áp của tình bạn vừa chớm nở.

Dũng Khùng, với dáng vẻ ung dung, đưa tay chào từng người, giọng trầm ấm pha chút hài hước:
"Nhớ giữ liên lạc nhé, mấy người. Lần sau mà không gặp thì đừng trách tôi đấy!"

Lan Anh kéo nhẹ khăn quàng cổ, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi, tinh nghịch nói:
"Anh Đặng, có gì thì cứ nhắn tin cho em nhé! Em lúc nào cũng rảnh!"

Mỹ Linh đứng khẽ khàng bên cạnh, vẻ đẹp của nàng như hòa vào làn sương, dịu dàng nhưng xa cách. Nàng mỉm cười nhè nhẹ, đáp lời:
"Cảm ơn mọi người, hôm nay thật vui. Hẹn gặp lại nhé!"

Tôi nhìn theo bóng dáng của nàng khuất dần trong màn sương, lòng như trống rỗng mà chẳng rõ vì sao.

Về đến nhà, không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng mưa lách tách trên mái hiên. Tôi buông mình xuống giường, hơi men cùng những hình ảnh của Mỹ Linh quẩn quanh trong đầu. Khuôn mặt nàng, ánh mắt nàng, giọng nói của nàng – tất cả như những mảnh ghép hoàn hảo không ngừng tái hiện trong tâm trí tôi.

Đột nhiên, điện thoại rung lên. Một tin nhắn hiện ra từ số của Lan Anh:
"Anh biết ai đây không?"

Tôi bật cười nhẹ. Lan Anh luôn là cô gái mang lại sự vui vẻ như thế. Chúng tôi bắt đầu nhắn qua lại, những câu chuyện ngắn nhưng tràn đầy tiếng cười. Nàng kể thêm vài câu chuyện nhỏ về lớp học, về Dũng Khùng, và không quên trêu chọc tôi vì hơi men làm tôi hơi lơ đãng lúc ở quán.

Sau một lúc, trong cơn nửa tỉnh nửa say, tôi lấy hết can đảm nhắn tin cho Mỹ Linh:
"Linh về nhà an toàn chưa? Hôm nay thật sự rất vui, cảm ơn Linh."

Một lúc lâu sau, nàng trả lời, lịch sự và nhẹ nhàng:
"Cảm ơn, mình về rồi. Buổi tối thật tuyệt, cảm ơn bạn nhé."

Tôi nhìn dòng tin nhắn ấy, lòng trào dâng cảm xúc mà hơi men như ngọn lửa thúc đẩy thêm. Tôi quyết định viết một tin nhắn dài, chân thành tỏ rõ lòng mình:
"Linh à, mình thật sự rất quý mến Linh. Từ lần đầu gặp, ánh mắt và nụ cười của Linh đã khiến mình chẳng thể quên. Linh là ánh sáng trong cuộc đời mình. Hy vọng mình có cơ hội được ở bên cạnh và chăm sóc cho Linh."

Khi ấn gửi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự bối rối nhanh chóng thay thế khi một tin nhắn phản hồi từ... Lan Anh. Hoá ra trong men say ngây ngất tôi đã gửi nhầm cho nàng .

Lan Anh nhận được tin nhắn ấy, trái tim nàng như lỡ một nhịp. Những dòng chữ ấy, ngọt ngào và chân thành, khiến nàng không khỏi hạnh phúc. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài. Nàng đọc đi đọc lại, nhận ra rằng tin nhắn ấy không dành cho mình, mà là cho Mỹ Linh – cô bạn thân nhất của nàng.

Một chút hụt hẫng len lỏi, nhưng Lan Anh nhanh chóng lấy lại nụ cười. Nàng biết rõ Đặng Gia, và nàng không muốn để anh rơi vào tình huống khó xử. Với chút nghịch ngợm thường ngày, nàng quyết định chuyển tiếp tin nhắn đó cho Mỹ Linh, kèm theo một dòng:
"Linh ơi, hình như Đặng Gia có chuyện muốn nói với m "

Sáng Hôm Sau Khi tôi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ vì rượu, điện thoại rung liên tục. Lướt qua màn hình, vài tin nhắn từ Lan Anh hiện ra:
"Anh ngủ quên luôn rồi à? Say đến mức nhắn nhầm người nhé!"
"Lần sau em sẽ giữ bí mật cho, nhưng lần này thì... hehe."

Tôi khựng lại khi đọc những tin nhắn tiếp theo , 5 tin nhắn giống hệt từ Mỹ Linh, tất cả chỉ vỏn vẹn một câu:
"Chúng ta chỉ là bạn thôi nhé."

Nhìn màn hình, tôi khựng lại. Những ký ức mờ nhạt về tin nhắn tối qua ùa về. Khẽ thở dài, không biết nên khóc hay cười. Trong đầu hình ảnh nụ cười tinh nghịch của Lan Anh và ánh mắt dịu dàng nhưng xa cách của Mỹ Linh cứ chồng chéo lên nhau, để lại trong lòng một cảm giác khó tả


Buổi sáng hôm đó, tôi như thường lệ cưỡi con xe màu xanh lao nhanh qua những con đường quen , tiếng động cơ gầm rú như xé tan màn sương mờ. Nhưng trong đầu tôi lúc này không gì có thể át đi hình bóng của Mỹ Linh.
Cả quãng đường, tôi tự tưởng tượng hàng trăm viễn cảnh lát nữa đối diện nàng ra sao : một lời xin lỗi nhẹ nhàng ? đến những câu chuyện nhỏ để xua tan sự ngượng ngùng từ tin nhắn đêm qua ?

Tới cổng trường, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi , Dũng Khùng đang quần thảo với đám băng Long Đức. Tiếng đấm đá, tiếng quát tháo hòa lẫn tiếng reo hò của đám học sinh tụ tập quanh đó. Băng Long Đức là thế lực nổi danh trong trường , ở đó bao gồm con em những kẻ thuộc khu vực Long Đức , khu phố đó tập trung những tệ nạn những kẻ xuất thân từ khu vực đầy tai tiếng về đâm thuê chém mướn .
Con em của chúng học ở ngôi trường này vẫn giữ bản chất ngông nghênh từ trong máu của cha anh luôn là một cái gai trong mắt băng nhóm của Dũng Khùng. Nhưng hôm nay, cục diện rõ ràng nghiêng hẳn về phía Dũng Khùng khi hắn cùng hơn 20 đàn em của mình đang áp đảo hoàn toàn 10 tên bên kia.

Dũng Khùng với vóc dáng cao lớn, những cú đấm mạnh như búa bổ, khiến từng tên nằm rạp xuống đất, không kẻ nào đủ sức đứng vững. Máu trên khuôn mặt một số tên Long Đức nhuộm đỏ cả nền sân trường, nhưng vẻ mặt của Dũng Khùng thì hoàn toàn lạnh lùng.

Vẫn như mọi lần tôi chỉ lặng lẽ bước qua không nói gì. Là người điều hành phía sau của băng nhóm do Dũng Khùng dẫn dắt, hiếm tôi khi xuất hiện trong những trận chiến chắc thắng như thế này. Chỉ những tình huống căng thẳng nhất – khi băng phải đối mặt với kẻ mạnh hơn thì lúc đó mới bất đắc dĩ ra tay.

Gần đó, Toàn Phong, một người anh em trong băng, đang tỏ vẻ oai phong trước đám đông học sinh. Cậu ta cười lớn, thái độ đầy tự mãn khi nhìn những ánh mắt sợ hãi xen lẫn ngưỡng mộ từ những học sinh xung quanh. Danh tiếng của Toàn Phong trong trường không nhỏ, nhưng người quen biết cậu đều hiểu rõ: Toàn Phong vốn nhát gan, chỉ nhờ sự khôn lanh và việc "dựa hơi" hai người bạn thân là Dũng Khùng và tôi mới có thể xây dựng được uy danh của mình . Hai chúng tôi cũng chẳng quan tâm dù sao Toàn Phong vẫn là đứa chơi được .

Bỏ lại những âm thanh hỗn loạn phía sau, tôi bước vào lớp, ngồi vào chỗ của mình một lúc rồi nhanh chóng ra hành lang. Tôi đứng đó, ánh mắt dõi về phía cổng trường, mong chờ một hình bóng quen thuộc .

Trong đầu tôi lúc này hình ảnh Mỹ Linh trong tà áo dài trắng, từng bước nhẹ nhàng đi qua cổng trường, mái tóc đen nhánh buông xõa trong làn gió sớm. Nhưng thời gian trôi qua, tiếng chuông reo vang báo hiệu giờ học đầu tiên, mà bóng dáng ấy vẫn không xuất hiện.

Trong lớp học, tâm hồn tôi như trôi dạt giữa những đám mây. Ánh mắt nhìn vào khoảng không, chẳng hề quan tâm đến bài giảng hay những lời giục giã của giáo viên.
Tới tiết Toán, cô Thu Phương người được mệnh danh là một trong "Tứ đại mỹ nhân" của trường lạnh lùng bước vào lớp.

Thu Phương sở hữu chiều cao 1m72 cùng dáng vóc đầy quyến rũ. Chiếc áo dài trắng ôm sát tôn lên những đường cong hoàn hảo, bầu ngực đầy đặn như muốn bung ra khỏi làn vải mỏng, khiến không ít học sinh nam phải lén nhìn nhưng chẳng ai dám buông lời trêu chọc. Cái danh "Bà La Sát" không phải tự nhiên mà có.

Ánh mắt sắc lạnh của Thu Phương nhanh chóng nhận ra sự lơ đễnh của tôi. Thông thường, với tính cách nghiêm khắc và nóng nảy của mình, cô ta không bao giờ bỏ qua những học sinh dám cả gan lơ là trong tiết học của mình.
Nhưng hôm nay thật lạ lùng khi nhìn vào đôi mắt đượm buồn của tôi có điều gì đó khiến cô ta khựng lại.

Thu Phương nhíu mày, nhưng không giống vẻ nghiêm nghị thường ngày. Thay vào đó, ánh mắt nàng thoáng lên một tia cảm xúc khó gọi thành tên. Dường như trái tim của người phụ nữ lạnh lùng ấy, lần đầu tiên trong nhiều năm, rung lên một nhịp rất khẽ.

Nàng im lặng, quay người trở lại bảng đen, không nói gì thêm. Dẫu vậy, những lời giảng của nàng hôm đó thiếu hẳn sự nghiêm khắc vốn có. Có lẽ, trong trái tim của "Bà La Sát", đã xuất hiện một góc mềm mại dành cho cậu học trò có ánh mắt buồn bã và dáng vẻ trầm ngâm ấy.

Còn riêng tôi vẫn chẳng hề nhận ra điều gì đặc biệt. Tâm trí vẫn ở nơi nào đó rất xa, nơi hình bóng Mỹ Linh đang hiện hữu. Nhưng ngay cả trong giấc mộng của mình , cô ấy cũng chẳng phải của riêng tôi.
Buổi sáng hôm ấy là một chuỗi những cảm xúc hỗn độn và khắc khoải đến khó quên.

Buổi học dài trôi qua trong sự ngơ ngẩn , Từng giây từng phút tôi không ngừng nghĩ về Mỹ Linh.
Phải chăng cô ấy đã gặp vấn đề gì hay liệu có phải vì lời tỏ tình của tôi đêm qua khiến Mỹ Linh ngại ngùng không tới trường hay không ?
Nàng ghét tôi tới vậy hay sao ? Có lẽ bị một đứa như tôi tỏ tình là sự xỉ nhục đối với nàng hot girl nổi tiếng nhất trường này . Tôi thấy mình nhỏ bé làm sao, có chăng một kẻ như tôi không xứng để nói lời tỏ tình với cô gái tuyệt vời như Mỹ Linh ?
Khi yêu thật lòng con người ta dường như luôn cảm thấy tự ti trước đối phương.Nhưng sâu trong lòng, tôi cũng cảm nhận được sự bối rối và khoảng cách mà tin nhắn đêm qua có thể đã tạo ra.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, tôi bước ra cổng trường, nơi vẫn chìm trong làn sương mờ ảo. Đầu óc hãy còn nặng trĩu, không chỉ bởi hơi men còn sót lại, mà còn bởi những cảm xúc khó gọi thành tên đang cuộn trào trong tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro