Chương 17 : Làm thơ tỏ tình Bạch Nguyệt Quang .
Chương 17 : Làm thơ tỏ tình Bạch Nguyệt Quang
Lần đầu tiên, đầu óc tôi rơi vào trạng thái mộng mị. Cảm giác ấy thật khó diễn tả. Nó giống như một điều kỳ diệu, một thứ ánh sáng dịu dàng mà tôi không rõ nó đến từ đâu có lẽ từ chính nàng, bao quanh nàng, như một tia nắng ban mai len lỏi qua sương mù dày đặc. Cả không gian bỗng chốc tĩnh lặng trong mắt tôi, chỉ còn hình bóng ấy .
Dưới lớp khăn quàng cổ trắng tinh,khuôn mặt nàng đẹp đến nao lòng. Làn da trắng mịn hồng lên vì giá lạnh, đôi mi dài phủ một lớp sương mỏng ánh lên màu bạc. Nét đẹp ấy có chút hoang dại, lạ lùng nhưng đầy cuốn hút, như thể nàng vừa bước ra từ một câu chuyện cổ tích nào đó.
Khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh tôi dường như biến mất. Không còn tiếng cười của Lan Anh, không còn mùi thơm của phở nghi ngút khói, không còn cảm giác lạnh giá từ mùa đông ngoài cửa sổ. Chỉ có nàng, hình ảnh nàng, hiện hữu trong mắt tôi.
Lan Anh khúc khích cười, nhẹ huých vào cánh tay Mỹ Linh, kéo tôi trở về thực tại. Nàng thì thầm gì đó, và Mỹ Linh khẽ chào chúng tôi. Giọng nàng mềm mại, như dòng sông êm ả trôi qua, khiến tôi không khỏi bối rối.
Lan Anh, tự tin và đầy năng lượng, kéo tay Mỹ Linh bước vào bàn. Sự đối lập giữa hai cô gái hiện rõ rệt.
Lan Anh nhỏ nhắn, xinh xắn với vẻ loli dễ thương, đôi mắt sáng ngời và nụ cười tinh nghịch, luôn chủ động và tràn đầy sức sống. Còn Mỹ Linh, cao ráo và quyến rũ như một bức tranh hoàn mỹ, với vẻ đẹp rực rỡ nhưng không kém phần dịu dàng, như dòng sông chậm rãi nhưng sâu lắng.
Mỹ Linh có chút ngại ngùng khi ngồi xuống bàn, nét e thẹn ánh lên khuôn mặt. Trái lại, Lan Anh nhanh chóng hòa vào không khí, đôi mắt lấp lánh niềm vui khi trò chuyện. Tôi ngồi đó, ánh mắt như không thể rời khỏi hai nàng, đặc biệt là Mỹ Linh.
Khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng cả cuộc đời này sẽ chẳng thể nào quên được lần gặp gỡ đầu tiên này. Một Lan Anh rực rỡ như ánh mặt trời và một Mỹ Linh dịu dàng như tia sáng bình minh – cả hai đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong tim tôi.
Bữa Tiệc Nhỏ Trong Quán Rượu
Có thêm sự xuất hiện của 2 nàng thơ , quán rượu cũ kỹ hôm nay bỗng trở nên ấm cúng lạ thường. Bên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật đặt cạnh cửa sổ, bốn người chúng tôi quây quần, tiếng cười nói rộn ràng xua tan cái lạnh giá của mùa đông. Bên ngoài, màn mưa lất phất bay, cây hoa trà trắng nở rộ trong ánh sáng nhàn nhạt, những ngọn núi xa mờ trong sương mù như hòa quyện cùng cảnh vật bên trong, tạo nên một bầu không khí vừa thân mật vừa thơ mộng.
Dũng Khùng ngồi ở một góc bàn, khuôn mặt điển trai thoáng nét thoải mái, tay cầm ly vodka mát lạnh, vừa uống vừa kể những câu chuyện hài hước về lớp học của cậu ta và Lan Anh.
Dù nổi danh với sự đáng sợ những lúc hắn ta nổi điên thế nhưng phải thừa nhận rằng những lúc thế này Cậu luôn biết cách làm mọi người bật cười .
Mỗi lần cậu kể một câu chuyện, Lan Anh lại cười ngặt nghẽo, đôi mắt híp lại đầy vui vẻ.
" Hôm rồi mấy thằng nhóc Băng Long Đức tuyên bố Dũng Khùng với Đặng Gia chỉ cần bước chân tới khu vực đó là không có đường trở ra ấy haha " Dũng kể, đôi mắt ánh lên hào hứng lại lùng .
Lan Anh, ngồi bên cạnh Dũng, tay nghịch nghịch ly rượu , đôi khi lại nhìn lén tôi một cách tò mò , ánh mắt như lóe lên một tia sáng nhỏ, đầy tinh tế. Nàng hay làm những hành động nhỏ, như chỉnh lại khăn quàng cổ hay mỉm cười ngại ngùng khi tôi vô tình nhìn về phía mình.
Nhưng sự chú ý của tôi lại phần lớn dành cho Mỹ Linh.
Mỹ Linh ngồi đối diện Lan Anh, trong chiếc áo len cổ lọ trắng, đôi chân dài miên man , tất đen gác nhẹ dưới bàn, toát lên vẻ thanh lịch khó cưỡng. Nàng không nói nhiều, chỉ lắng nghe những câu chuyện vui vẻ xung quanh, thỉnh thoảng mỉm cười, khiến cả không gian như sáng lên.
Tôi ngồi cạnh nàng đôi mắt không giấu nổi sự say mê, thi thoảng lại vụng về hỏi những câu đơn giản như:
"Linh thích quán này không? Tớ thấy nó ấm cúng lắm."
"Ừm, rất đẹp. Mình thích ngồi gần cửa sổ thế này," Mỹ Linh trả lời, giọng dịu dàng như dòng suối, khiến tôi ngẩn người một lúc.
Lan Anh nhìn cảnh đó, đôi môi mím lại như để kìm một tiếng thở dài. Nhưng chỉ thoáng chốc, nàng nhanh chóng trở lại với vẻ hồn nhiên thường ngày, đập nhẹ vào vai Dũng Khùng và nói:
"Ê, ông kể chuyện gì nữa đi! Hôm nay bọn mình ngồi tới khuya luôn!"
Tiếng cười lại vang lên. Dũng Khùng kể thêm một câu chuyện khác, lần này về một cuộc tranh luận kỳ lạ giữa cậu và tay giáo viên Vật Lý mới về trường . Tay giáo viên có vẻ ngoài điển trai nhưng lại rất mê gái . Ham muốn của lão ta hiện rõ ngay trên lớp học khiến cả kẻ ít quan tâm tới chuyện người khác như tôi cũng không hài lòng.
Dũng Khùng kể về cách hắn trừng trị tay giáo viên dâm dê đó khiến cả bàn bật cười nghiêng ngả.
Lan Anh cười đến mức phải vỗ nhẹ lên bàn, đôi mắt sáng ngời trong ánh đèn vàng của quán.
Trong không gian u tĩnh của quán rượu hoang vắng, nằm ẩn mình nơi sơn thôn, cảnh vật tựa như bức tranh thủy mặc vẽ lên bằng những nét bút lững lờ. Quán rượu nhỏ, mái ngói xưa cũ, mờ sương, phảng phất mùi gỗ mục và khói củi hương ngạt ngào. Lời gió rít ngoài hiên, mưa lất phất như chuông bạc, thấm vào từng viên đá, từng mảnh gỗ, tạo thành một điệu nhạc u hoài, như tiếng thở dài của trời đất. Gió xuân dường như chưa chịu buông bỏ, nhưng vẫn mang theo hơi lạnh của mùa đông, vây kín lấy không gian. Nhưng trong quán, lại ấm áp như dòng suối mùa hè, làm lòng người thêm phần thư thái, dường như mọi bận lòng đều tan biến vào trong khói rượu.
Khi ấy, bên bàn gỗ mục, tôi cùng hai mỹ nhân ngồi thưởng trà, uống rượu, hòa quyện vào nhau trong cảnh sắc như mơ. Lan Anh thoạt nhìn như cánh hoa đào nở trong làn sương khói, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài như suối mơ màng chảy xuống vai, ánh mắt nàng trong trẻo như hồ nước mùa thu, chứa đựng những mộng mơ chưa bao giờ kịp tan. Mỹ Linh lại như làn sóng vỗ về, nhẹ nhàng nhưng cũng lắm âu lo, với đôi môi đỏ mọng, đôi mắt phượng rực rỡ mà dịu dàng, tựa như đêm trăng sáng giữa mùa hạ. Cả hai mỹ nhân, như hai đóa hoa lan, tuy thanh thoát mà đầy sức sống, không khoe sắc nhưng lại khiến lòng người phải mê đắm, như ánh trăng lặng lẽ chiếu qua màn sương, xoa dịu mọi nỗi niềm.
Rượu được rót ra trong những chiếc chén sứ trắng tinh, hương thơm nhẹ nhàng mà nồng nàn, làm cho không gian càng thêm phần huyền bí. Những giọt rượu trong veo như sương đọng trên lá, khi đưa lên môi, vương lại dư vị ngọt ngào, nặng trĩu như những hồi tưởng xa xưa. Chén rượu ấy không chỉ mang theo hương núi rừng, mà như thấm đẫm tâm sự, như lời mời gọi của đất trời. Tôi nâng chén, rượu tỏa hương ngào ngạt, hòa quyện với không gian huyền ảo, như cảm nhận được từng sợi dây liên kết giữa mình và cảnh vật.
Giữa lúc ấy, từ trong góc tối, tiếng nhạc Trịnh cất lên, nhịp điệu nhẹ nhàng của "Chiều một mình qua phố" như một làn sóng vỗ về, làm vỡ tan mọi tĩnh lặng, như thể mọi thứ trong không gian này đều được sắp đặt một cách kỳ diệu. Tiếng đàn vang lên, ngân nga như những cơn sóng, như vỗ về tâm hồn, làm cho lòng người thêm phần lắng đọng. Cứ như vậy, trong tiếng nhạc ấy, rượu thêm phần đậm đà, hương vị rượu cũng đượm ngọt hơn, làm cho thời gian như ngừng trôi, để chỉ còn lại những khoảnh khắc tĩnh lặng, những tâm hồn quấn quýt trong khói rượu và lời nhạc.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, tạo thành một bản nhạc nền dịu dàng cho buổi tối đặc biệt này. Cây hoa trà trắng lấp lánh dưới màn mưa, và trong ánh mắt mỗi người đều ánh lên niềm vui và sự gắn kết. Bốn con người, bốn mảnh ghép riêng biệt , nhưng tối nay tất cả hòa làm một, tạo nên một ký ức khó quên.
Hơi men từ những ly rượu vodka lạnh ngắt như luồn vào từng ngóc ngách tâm hồn, khiến không khí trong quán rượu càng thêm ấm áp. Cả bốn chúng tôi, qua vài vòng ly chạm ly, đã dần rũ bỏ vẻ ngại ngùng ban đầu. Những tiếng cười vang lên không ngớt, hòa lẫn với tiếng mưa lất phất bay ngoài cửa sổ, tạo thành một bản hòa tấu kỳ lạ mà tuyệt diệu.
Lan Anh, trong cơn hứng khởi, đặt mạnh ly rượu xuống bàn và nói lớn:
" Hôm nay Lan Anh rất vui nha , dù sao cũng học sinh lớp chuyên văn, nhân dịp này làm một bài thơ tặng mọi người ! "
Cả bàn bật cười, vỗ tay hưởng ứng nàng ta .
Lan Anh chống tay lên bàn, mắt lim dim như đang cố gắng tập trung vào cảm xúc của mình, rồi bắt đầu cất giọng:
"Ngoài kia mưa phủ một màn,
Cây trà trắng nở, nhẹ nhàng lung linh.
Ly rượu nồng, ấm lòng mình,
Bạn bè quây quần, tâm tình vấn vương.
Trong tim dường có ánh sương,
Khẽ khàng gửi đến người thương Đặng này.
Phải chăng định mệnh an bài,
Cho ta gặp gỡ đêm nay hữu tình."
Lan Anh đọc xong, cả bàn vỗ tay rào rào, tiếng cười vang lên đầy ấm áp. Bài thơ của nàng với ý thơ rõ ràng hướng đến ai mọi người đều rõ ràng .
Ánh mắt nàng lại lặng lẽ dừng lại ở tôi chờ đợi một điều gì đó.
Rồi Lan Anh lại tinh nghịch nhìn sang đôi mắt lấp lánh:
" Này Đặng Gia . Dũng Khùng bảo cậu giỏi văn thế này chắc cũng phải làm một bài chứ? Hay để em dạy anh vài vần?"
Tôi cười cười gãi đầu, nhưng cũng không từ chối.
Trầm ngâm nhìn ra cửa sổ bên ngoài quán vắng sương bay , gió lay lay cành hoa trà rung rinh , tôi hướng ánh nhìn về phía Mỹ Linh . Rồi chậm rãi lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng đầy cảm xúc:
"Trà quán vắng, sương khói bay,
Mưa sa hòa nhịp gió lay lay cành trà.
Cao sơn ẩn hiện xa xa,
Nhấp môi rượu ngọt, mặn mà nhân duyên.
Hữu tình hội ngộ nơi miền,
Gió xuân thoảng nhẹ đưa duyên vào lòng.
Cúc mỹ nhân ánh sắc trong,
Nguyệt hồ băng lãnh, sắt son một đời.
Nay gặp Linh giữa đất trời,
Tâm hồn lay động, rạng ngời thanh tao."
Cả bàn lặng người trong giây lát. Bài thơ không chỉ đầy ý vị vừa tả khung cảnh của quán vắng mà còn khéo léo bày tỏ tình cảm với Mỹ Linh .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro