Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LOVE STORY (3)

Chương 1 ; Là tự em đa tình

Tập 3 ; Không hẹn mà gặp

Trong lúc Vân Ca bị chuốc thuốc mê , Bội Ngọc sai hai người đến khiêng Vân Ca đi đến ' Thanh Lâu '

Tại Thanh Lâu

- Bà chủ , tôi muốn bán cô nương này . - Bội Ngọc nói

- Ồ được . Đây đúng là hàng tốt .- Bà chủ nói

- Nhiêu đây đủ chưa . Chuyện hôm nay bà không được nói với ai . Nếu không tôi sẽ xử bà đấy - Bội Ngọc nói

- Được rồi . - Bà Chủ nói

- Biết vậy thì tốt . - Bội Ngọc nói

- Người đâu , mau mang cô gái này lên cho quan khách . - Bà chủ nói

Trên lầu

- Bà chủ , chuẩn bị cho ta một phòng . - 1 nam nhân nói

- Dạ được ạ . - Bà chủ nói

- Mang cô nương đẹp nhất ở đây ra hầu hạ ta  . Đây là ngân phiếu 100 lượng - Nam nhân đó nói

- Wow , nhiều tiền quá ! - Bà chủ nghĩ ( mắt sáng rực lên )

- Công tử , chúng ta đến rồi đây . - Một đám nữ nhân đi vào , mặt chát đầy son phấn

- Đi ra ! - Nam nhân đó quát lên

- Thưa công tử ... - Bà chủ khép lép

- Mau đem người khác ra đây . Đám người này ta đã gặp đến phát ngán rồi . - Nam nhân đó nói

- Nhưng tiệm chúng tôi đã hết cô nương xinh đẹp rồi . À ... hay là thử đứa mới bị bán vào đây . Mau mang nó vào đây . - Bà chủ nói

Hai người khiêng Vân Ca vào

- Cô nương này nhìn rất lạ . - Nam nhân đó nói

- Dạ . Nó hôm nay mới tới . Uống nhiều quá vẫn chưa tỉnh . - Bà chủ nói

- Cô nương này rất đẹp . Ta cho bà thêm 1000 lượng . Ta muốn dắt cô nương này về làm thê tử . - Nam nhân đó nói

- Dạ được ạ . - Bà chủ mắt sáng rực lên đếm tiền

- Người đâu . Mau mang cô gái này về phủ của ta nhanh lên . - Nam nhân đó nói

Tác giả : Bây giờ mình sẽ gọi cái tên nam nhân đó là hắn nha

Tại nhà của hắn (Sáng hôm sau )

- Đây là đâu ? - Vân Ca dần mở mắt ra

- Cô nương , cô tỉnh rồi . - Một người chạy tới

- Cô là ai ? - Vân Ca ngạc nhiên

- Tôi tên là Diệp Bích . - Diệp Bích nói

- Diệp Bích ? Tại sao tôi lại ở đây ? - Vân Ca nói

- Cô nương , cô tên gì vậy ? - Diệp Bích nói

- Tên tôi ... tôi họ Lục tên là Vân Ca . - Vân Ca nói

- Lục cô nương , lão gia của chúng tôi muốn cưới cô về làm thê tử . Bây giờ tôi phải thay đồ cho cô . - Diệp Bích nói

- Thê tử ?!! - Vân Ca ngạc nhiên

- Hôm qua cô bị bán vào Thanh Lâu , lão gia của chúng tôi đã mua lại cô và muốn lấy cô làm thê tử . - Diệp Bích nói

- Không , tôi không muốn . Cô phải giúp tôi . Tôi không muốn đâu . - Vân Ca hoảng loạn

- Lục cô nương , cô bình tĩnh đi . - Diệp Bích trấn an Vân Ca 

- Thê tử , nàng tỉnh rồi sao ? - Hắn đi vào

- Tiểu nữ tham kiến lão gia . - Diệp Bích nói

- Được rồi , ngươi ra ngoài đi . - Hắn nói

- Dạ . - Diệp Bích đi ra ngoài

- Thê tử , nàng không có điều gì muốn nói với ta sao ? - Hắn lại gần Vân Ca

- Tránh xa tôi ra . - Vân Ca sợ hãi

- Sao nàng lại nổi nóng như vậy chứ . Chúng ta đã sắp thành người một nhà rồi mà . - Hắn tiếp tục lại gần

- Tôi nói tránh ra !!! - Vân Ca tát hắn một cái đau điếng

- Con ranh con ! - Hắn định tát lại Vân Ca nhưng vì cô ấy sắp làm thê tử của hắn nên không dám làm gì cả

Vân Ca run lẩy bẩy vì sợ hãi

- Cứ chờ đi , sau khi thành thân ta sẽ xử lí nàng sau . - Hắn nói

Hắn gọi Diệp Bích vào thay đồ cho cô

- Hức ... hức ... hức - Vân Ca gục đầu xuống khóc

- Lục cô nương , cô không sao chứ ? - Diệp Bích nói

- Cô còn hỏi tôi không sao ư , cô nhìn tôi xem . Bị bán vào Thanh Lâu sau đó bị gả cho một ông già . Cô nói xem tôi còn không sao ư . - Vân Ca nức nở

- Lục cô nương , cô bình tĩnh đi . Tôi sẽ có cách giúp cô . - Diệp Bích nói

- Có cách giúp tôi ? - Vân Ca ngạc nhiên

- Cô lại đây . Trước tiên cô phải ... - Diệp Bích nói thầm vào tai Vân Ca

Trong lúc đó ...

- Lão gia , lão gia , lão gia ! - Diệu Nhu chạy tới chỗ ông Lục Chánh

- Có chuyện gì vậy ? - Ông Lục Chánh nói

- Thưa lão gia , tiểu thư ... tiểu thư Vân Ca mất tích rồi ạ . - Diệu Nhu ấp úng

- Vân Ca mất tích ! -Ông Lục Chánh hốt hoảng

- Cái gì ?! Vân Ca mất tích ư ... - Bà Trần Phương hớt hải chạy tới với vẻ mặt xanh lét

- Dạ ... vâng ạ ... - Diệu Nhu khép lép

- Ôi trời ơi ... - Bà Trần Phương ngất đi

- Phương Nhi , bà tỉnh lại đi . - Ông Lục Chánh nhanh chóng bế bà Trần Phương vào phòng

- Mẫu hậu , xảy ra chuyện gì vậy ? - Tố Tố và Trầm Ngư chạy tới 

- Dạ thưa .... tiểu thư Vân Ca ... tiểu thư ... mất tích rồi ạ ... - Diệu Nhu nói

- Vân Ca tỷ tỷ mất tích ư ? Ngươi rõ ràng là người hầu của tỷ tỷ ta mà tỷ ấy mất tích ngươi cũng không biết ư - Tố Tố tức giận

- Dạ , tiểu nữ đáng tội chết . Xin tiểu thư trừng phạt tiểu nữ . - Diệu Nhu quỳ xuống dập đầu trước mặt Tố Tố 

- Tỷ tỷ mất tích rồi ư ? - Trầm Ngư khuỵu chân xuống khóc lóc thảm thiết

- Các con bình tĩnh đi . Ta sẽ phái người đi tìm Vân Ca - Ông Lục Chánh nói

- Phụ thân ... tỷ tỷ sẽ không sao chứ ? - Trầm Ngư nói

- Con yên tâm đi . Vân Ca sẽ không sao đâu . - Ông Lục Chánh xoa đầu Trầm Ngư

- Lục Vân Ca , lần này cô chết thật rồi . - Trầm Ngư đắc ý

Tại phòng Trầm Ngư 

- Ha ha ha ha ha ha ha ha - Trầm Ngư cười đắc ý

- Chúc mừng tiểu thư . - Bội Ngọc nói

- Lần này con tiện nhân đó chết thật rồi . Ha ha ha . - Trầm Ngư nói

- Tiểu thư , tiểu nữ nghĩ nên phái người đi tìm tung tích của tiểu thư Vân Ca để chắc chắn . - Bội Ngọc nói

- Được . Ngươi thông minh lắm . Ta sẽ trọng thưởng cho ngươi . - Trầm Ngư nói

- Đa tạ tiểu thư ạ . - Bội Ngọc nói

Tại chỗ Vân Ca ( Khi Vân Ca đã thay đồ xong )

Vân Ca đã sẵn sàng ngồi trên xe kiệu , lòng Vân Ca rạo rực , lo lắng 

- Lục cô nương , cô phải nhớ đó . - Diệp Bích nói nhỏ

- Được . - Vân Ca nói

Khi xe kiệu đi đến nửa đường thì gặp một chiếc xe đang chở hàng nên dừng lại . Nhân lúc đó , Vân Ca cùng Diệp Bích chạy đi

- Tân nương chạy trốn rồi , mau bắt lại ! - Một người la lên

- Tân nương chạy chốn , mau bắt lại ! - Đồng loạt cùng hô lên 

- Diệp Bích , bây giờ phải làm sao đây ? - Vân Ca lo lắng

- Cứ chạy tiếp đi , tôi sẽ ở lại đây cản trở bọn chúng . - Diệp Bích nói

- Nhưng ... cô sẽ gặp nguy hiểm . - Vân Ca nói

- Không sao . Cô đi đi . Cứu được cô tôi rất vui . Vân Ca , cô biết không ? Cô rất giống với muội muội của tôi . Tính cách của nó cũng giống như cô vậy . Rất kiên định . Nhưng nó đã bị hắn ta giết chết rồi  . Tôi sẽ xuống dưới đó đoàn tụ cùng con bé nên cô không cần lo đâu . - Diệp Bích cười nói rồi đẩy Vân Ca ra xa . Sau đó chạy lên đằng trước

Một mũi tên bắn trúng Diệp Bích 

- Diệp Bích tỷ tỷ ! - Vân Ca hét lên

- Mau bắt lấy cô ta ! - Đám người chạy đến

Vân Ca mau chóng đứng dậy chạy đi . Đúng lúc đó , một con ngựa vội vã lao đến , người trên ngựa lao xuống đỡ lấy Vân Ca . Khăn trùm đầu của cô bị người đó mở ra . 

Tác giả : Theo luật thì chỉ có phu quân mới được vén khăn của cô gái .

- Sao lại là anh / cô - Hai người đồng thanh 

Đó chính là Mạnh Gíac

- Sao cũng được , cho tôi mượn cái này . - Vân Ca lấy đi cái áo chàng của Mạnh Giac choàng lên người mình rồi chạy đi

- Mau bắt cô ta lại - Một đám người chạy đến

- Ê ! Đứng lại ! - Mạnh Giac chặn đám người đó lại

- Anh là ai ? - Một người nói

- Các người làm gì mà làm cho tân nương người ta bỏ trốn vậy hả ? - Mạnh Gíac nói

- Liên quan đến anh sao . Không tránh đường đừng trách tôi . - Người đó nói

- Bảo vệ thái tử ! - Đám cận vệ bảo vệ cho Mạnh Gíac

Trong lúc đó , Vân Ca cứ chạy mãi , chạy mãi .




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: