Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giới thiệu



Bang!

Bang bang bang

Rain: "chết tiệt, con tôi bị sao vậy !?"

Trên đường cao tốc ở trung tâm Bangkok, một chiếc ô tô cỡ nhỏ của châu Âu đã chạy theo xe phía trước với tốc độ rùa bò do tắc đường vào ban đêm. Nhưng sau đó, một tiếng nổ vang lên ở bánh trước bên phải, sau đó là tiếng bánh xe cào đường kỳ lạ, chiếc xe bắt đầu rung nhẹ khiến tài xế phải rú lên và bám chặt tay lái. Không dám ló đầu ra ngoài cửa sổ.

Hiện giờ Rain thực sự là một kẻ đen đủi !!

Đối với một cậu bé mười tám tuổi, vừa mới thi lấy bằng lái xe ba tháng trước và lái xe của cha mình trên đường chưa đầy hai tháng, vụ nổ giống như một thảm họa.

Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ, mình nên làm gì đây?

Người đàn ông bất lực. Trước khi một ý nghĩ hiện ra trong đầu cậu ta, À, bố nói rằng trong trường hợp khẩn cấp,mình nên bật đèn trước.

Ngay khi Rain nhấn nút đèn hiệu để xe phía sau hiểu ý, Rain cảm thấy thoải mái hơn vì đèn xi nhan của xe cậu đã bật.

Nhưng hiện tại xe của anh ấy đang ở làn giữa do kẹt xe, và anh ấy không thể dừng ở đây nên cậu ấy cố gắng điều khiển xe vào lề đường, nhưng ... Có khói cuồn cuộn trong xe.

Rain: "Chết tiệt!"

Rain chỉ có thể kêu lên như vậy khi trên bầu trời có tiếng ầm ầm, rơi từng giọt nước trên kính xe, cậu muốn giơ nắm đấm lên trời, hét lên và hỏi như thế này còn chưa đủ sao?

Bây giờ chiếc xe phía sau biết có gì đó không ổn với chiếc xe, nhưng ...

Rain: "Tôi nên làm gì tiếp theo !?"

Vào thời điểm như thế này, cậu chỉ có thể làm một điều duy nhất là ... gọi điện cho bố.

tock tock

Trước khi Rain có thể kết nối với người cha thân yêu của mình, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa sổ khiến cậu giật mình.

Một người mặc bộ đồ da đen hoàn toàn, đội mũ bảo hiểm đen, có hình ngọn lửa đỏ, đi xe mô tô phân khối lớn, nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt đe dọa cho đến khi anh tự nhủ ...

Chết tiệt! Có phải mình đã vô tình làm điều gì không tốt với anh ấy không?

Nếu là lúc bình thường, Rain sẽ tăng và bỏ chạy. Nhưng trong tình huống bánh xe ô tô của cậu bị nổ và bám xuống mặt đường, cậu không thể không khóc

tock tock tock

Người đàn ông đánh mạnh hơn, chỉ tay vào bánh xe của cậu.

Phayu: "$ & # _ *"

Rain: "Hả?"

Rain hét lớn khi anh ấy tiếp tục nói.

Cuối cùng cậu ấn kính chắn gió xuống và hét qua cơn mưa,

Rain: "Anh nói gì vậy?"

Khi cậu hỏi, người bên kia mở tấm che mũ bảo hiểm của anh ta ra, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén, giống như mắt chim ưng.

Phayu: "Phía trước Nong có đường vòng, lái xe vào đậu đi, để anh kiểm tra bánh xe"

Rain: "Thật không !!!?"

Rain thậm chí còn phanh gấp, hai tay chống lên bệ cửa sổ, cũng trừng lớn đôi mắt, vui vẻ hỏi người có vẻ ngoài có phần dè dặt này, sau đó gật đầu hai cái.

Phayu: "Tôi sẽ xem giúp cậu."

Anh chàng đi xe máy điển trai vừa nói vừa để Rain lái xe đi về phía trước và người đi xe máy phía sau cũng giúp đỡ anh ta bằng cách bật tín hiệu khẩn cấp, cảnh báo phương tiện phía sau rằng xe anh ta bị hư hỏng khiến người bị thương. Rain từ từ mỉm cười. Nhưng đột nhiên, anh nhớ ra.

Rain: Chờ đã, nếu khi đỗ xe tôi bị bắt cóc thì sao?

Chàng trai trẻ đến từ thành phố Bangkok nhớ lại tin tức mà cậu xem trên mạng về vụ bắt cóc mà mẹ cậu đã gửi cho cậu. Nhưng cậu tự thuyết phục mình, lập luận rằng anh ta sẽ không phải là một trong số họ.

Cộng thêm rất nhiều ô tô xung quanh đây, có rất nhiều nhân chứng. Cho dù bây giờ cậu có gọi điện cho bố, nhưng bố cậu sẽ đến vào lúc nửa đêm, vì vậy cậu không thể không làm liều.

Nghĩ đến người cậu nhìn thấy trong gương chiếu hậu, cậu thấy anh ta đang đi chiếc xe mô tô phân khối lớn bên cạnh chiếc xe của mình, điều đó cho phép cậu dễ dàng rẽ trái cho đến khi người mới học lái xe như cậu đến chỗ rẽ an toàn, mặc dù có tiếng bánh xe mài xuống đường làm cho cậu nhức cái đầu.

Nhưng mình phải làm thế nào để thoát khỏi người lái xe mô tô phân khối lớn đó?

Chủ xe lén nhìn vào gương chiếu hậu một lần nữa thì phát hiện người đàn ông mặc áo da vẫn dắt chiếc mô tô phân khối lớn đẹp đẽ đậu phía sau xe mình có bật đèn tín hiệu để thông báo cho những xe khác đang rẽ là có xe bị hư rồi anh ta. sải bước dài đến gần bên lái xe, cúi xuống đập kính khiến nam thanh niên giật mình giật nảy mình.

Rain: "Dạ, Phi?"

Phayu: "Lốp bị thủng rồi. Bạn có lốp dự phòng không?"

Chà, anh chàng đó không đáng sợ như anh ta có vẻ! Bất chấp tất cả những điều tồi tệ, vẫn có một cách để sửa chữa nó!

Dù không tin tưởng Phi lắm nhưng anh cũng đã dành những lời chúc tốt đẹp cho anh, dù anh vẫn nhớ đến những lời trăn trối và nguy hiểm mà mẹ anh gửi gắm và nó vẫn văng vẳng bên tai anh mỗi ngày, Rain bước ra, mở cốp sau, và chỉ vào bánh xe dự phòng và trang bị đầy đủ. Nhưng thành thật mà nói, anh không thể làm điều đó một mình. Tất cả là do bố.

Rain: "Vậy có sao không?"

Phayu: "Bạn đã từng thay bánh xe bao giờ chưa?"

Rain: "Chưa"

Phayu: "Vì vậy, đó là vấn đề."

Người đàn ông đi mô tô phân khối lớn lẩm bẩm, nhìn lên trời.

Phayu: "Lên xe đợi đi, mưa có vẻ còn nặng hạt hơn trước. Để anh làm giúp em."

Rain: "Nhưng ..."

Phayu: "Không phải là anh không làm được. Vậy để anh làm."

Rain: "Nhưng tôi ..."

Rain muốn cãi lại. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén nhìn mình, kết hợp với cơn mưa tầm tã, cậu rốt cuộc không thể phản bác. Thế là anh ta lên xe một cách dễ dàng, để người kia nắm lấy kích nâng xe phía trước lên. Và bạn có tin hay không thì tùy, chỉ một vài lần chạm Rain cảm thấy chiếc xe được nâng lên một cách dễ dàng, có thể nói anh ta là một gã rất chuyên nghiệp ...

Rain vẫn còn lúng túng cho đến khi Rain bắt đầu lo lắng về người bên kia. Nếu không có một chiếc áo khoác da chống thấm nước và một chiếc mũ bảo hiểm mát mẻ, có lẽ bây giờ anh ấy đã ngâm đầu mình trong nước. Nhưng điều đó không có nghĩa là quần của anh ấy không bị ướt bên trong. Vì vậy, cậu bé quyết định đi ra băng ghế sau, lấy ô và mở ra bên ngoài xe.

Rain: "Dù tôi không thể giúp bạn thay bánh xe, tôi có thể cầm ô để bạn không bị ướt, tôi có thể giúp gì khác cho anh không?"


Lo lắng, Chàng trai trẻ giơ ô ra che mưa, cúi đầu hỏi người đã tháo chiếc lốp cũ ra khỏi xe và đang lây bánh xe dự phòng ra để thay thế một cách trôi chảy cho đến khi nhìn lên bắt gặp ánh mắt của anh ấy, điều mà cậu không nghĩ đến người đàn đông đi mô tô phân khối lớn đang mỉm cười vì ánh mắt của anh ta có vẻ dịu dàng hơn, sau đó người bên kia lại cúi xuống cởi mũ bảo hiểm.

Phayu: "Bạn giữ nó cho tôi."

Rain vội vàng lấy mũ bảo hiểm cầm trên tay, cậu lén nhìn người đàn ông đang cúi đầu xuống để xoay ốc vào vị trí. Cậu không nhìn rõ mặt, chỉ thấy người kia là một người đàn ông rất to lớn, vai rất rộng khi di chuyển cái tuốc nơ vít của mình, cơ xương bả vai cử động rõ rệt mặc dù chúng được bao phủ bởi một chiếc áo khoác da , mái tóc đen và đủ dài để buộc hờ hững ở sau gáy.

Lúc này, câu chuyện về vụ bắt cóc trong đầu cậu đã biến mất, giờ trong đầ cậu chỉ có ý nghĩ. Cậu ấy rất biết ơn anh ấy và hơn thế nữa ... Anh ấy thật tuyệt!

Một người đàn ông trưởng thành đi xe máy phân khối lớn và biết sửa xe. Anh ấy là một chàng trai tuyệt vời! Chàng thanh niên nhìn chiếc xe máy Phân khối lớn đẹp đẽ rồi quay lại nhìn người đã tình nguyện thay bánh xe cho cậu. Dù đôi mắt có chút dữ tợn và ít nói, nhưng sẽ may mắn gặp dduocj người tốt giúp đỡ như thế này bao nhiêu lần trong đời. Môi Cậu bất giác nhếch lên nở một nụ cười thật tươi?

Rain: "Cảm ơn anh rất nhiều, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ không biết phải làm thế nào".

Phayu: "Nếu có lái xe thì cũng nên học cách chăm sóc xe của mình. Đừng chỉ biết lái xe, vậy lần sau nếu gặp vấn đề trước mắt thì ít nhất cũng có thể tự mình giải quyết."

Rain cảm thấy như anh đang mắng cậu vậy. Nhưng khi xe nổ máy trở lại, cậu để những lời nói từ tai này trôi qua tai kia, với niềm vui duy nhất cuối cùng cậu có thể về nhà, tắm rửa và ngủ một giấc. Cậu lúng túng gật đầu khi nghe anh gợi ý một cách thiện chí.

Khi đối phương thay xong lốp xe, anh ấy đã đứng thẳng lên, và điều đó khiến Rain cảm thấy rằng anh ấy quá nhỏ bé. Nhưng đó không phải điều khiến cậu chú ý nhất, chính là ... khuôn mặt sắc lạnh nhìn vào mắt cậu

Rain:...

Phayu: "Quay lại Nong, cất cái bánh xe này có thể sửa được."

Người thanh niên lùi lại một bước khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của người kia. Trong khi đó, người điều khiển mô tô phân khối lớn nhấc chiếc bánh xe bị hỏng lên, cho vào cốp xe rồi chống hai tay về phía trước.

Phayu: "Mũ bảo hiểm."

Nhưng Rain nói ...

Rain: "đẹp trai quá!"

Người trẻ tuổi chắc chăn cho rằng dù anh ta không phải là trăng của trường, nhưng nhìn anh ấy như vậy ai bảo là không phải! Phi đi xe mô tô phân khối lớn là người có mái tóc dài buộc sau gáy không chỉ khá cao mà khi bỏ mũ bảo hiểm ra, đôi mắt anh ấy sắc như diều hâu khi cậu nhìn thấy lúc đầu, kết hợp với lông mày đậm, mũi nổi bật và môi mỏng. Trông khuôn mặt sắc nét khi kết hợp với bộ ria mép mờ nhạt, nó trông đẹp đến mức cậu muốn hét lên với cả thế giới. Bạn cần trả bao nhiêu để có được vẻ đẹp này? Bất cứ nơi nào có anh ấy, các cô gái chắc chắn sẽ chết mê chết mệt với nhan sắc này.

Phayu: "Cảm ơn."

Người đàn ông bị u mê bởi vẻ đẹp trai chợt nhận ra mình vừa thoát ra khỏi cơn mê sảng, Cậu tự tát vào miệng mình một cái tát thật mạnh, mắt cậu mở to khi vừa nhận ra rằng cậu đang khen một người lạ mới gặp lần đầu tiên. Và điều đó khiến cho khuôn mặt tĩnh lặng của anh ấy nở nụ cười khiến tim cậu như quăn thắt

Phayu: "Cảm ơn vì lời khen, nhưng xin hãy đưa mũ bảo hiểm cho tôi."

Đột ngột

Rain đóng băng khi khuôn mặt điển trai đó nghiêng vào cho đến khi nó gần như chạm vào má cậu, Rain sốc đến mức suýt chút nữa đã đẩy ngực người kia, nếu không phải vì bàn tay to lớn trượt ra nắm lấy mũ bảo hiểm lại, trong lúc gió thổi mưa mang theo mùi nước hoa thoang thoảng vào mũi cậu cho đến khi cậu thanh niên nhận ra. rằng mình đã nhắm mắt, tại sao cậu lại phải tránh? cậu ấy không biết, nhưng bên trong lồng ngực này đang run rẩy

Người đàn ông điển trai đội lại mũ bảo hiểm khiến Bi Rain cảm thấy thoải mái hơn.

Phayu: "Nong, đừng làm bánh xe nổ trên đường nữa, mau về đi. Trời mưa thế này sẽ bị ốm mất"

Rain vội vàng gật đầu, nhưng cậu vẫn băn khoăn không biết có nên đợi Phi này về trước không.

Rain: "Vâng, cảm ơn."

Rain vội vàng lên xe theo chỉ dẫn, đặt chiếc ô ướt lên chỗ để chân cạnh tài xế, nhìn vào gương chiếu hậu lần nữa thì thấy Phi đã cưỡi chiếc Mô tô to đẹp rồi nhưng vẫn không chịu rời đi, mắt nhìn sau chiếc mũ bảo hiểm. nhìn thẳng vào chiếc xe của mình khi cơn mưa ngày càng nặng hạt cho đến khi cậu nhận ra rằng nếu cậu không rời đi trước, người công dân tốt sẽ không rời đi.

Thế là cậu ta vội vàng khởi động xe và ép mình lái xe với đôi mắt long lanh và miệng không thể không cười. Nam thanh niên lại nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy người kia giơ tay chào tạm biệt. Sau đó, anh ta tăng tốc chiếc xe mô tô phân khối lớn của mình vào một khúc cua song song và phóng đi, còn đối với cậu?....

Rain:" Thật tuyệt"

Tất cả những gì cậu có thể làm là hét lên một cách hào hứng, cảm giác như lần này cậu ấy vừa được tận mắt nhìn thấy một anh hùng cưỡi bạch mã, nhưng còn tuyệt hơn vì anh hùng năm nay cưỡi một chiếc xe phân khối lớn Ducati!!!

Thật là một chàng trai tuyệt vời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl