Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương20: Khi chó không chỉ sủa

Edit/Trans: Ali

Beta: Sai cô nương

"Ôi, P'Phayu, em không nổi nữa rồi, em mệt."

"Ai là người bắt đầu trước? Lần này không phải là anh đâu nhé."

Sau cuộc đua, Phayu đã lệnh cho những người trong nhà xe có trách nhiệm trả lại chiếc xe mà anh ấy đã sử dụng trong cuộc đua. Còn bọn họ trở về nhà, ôm hôn nhau từ trong xe, rồi lột sạch quần áo dọc theo đường từ cửa trước lên đến lầu hai không muốn lãng phí thời gian chút nào, kết cục là khỏa thân trên giường, khỏi phải nói cũng biết chuyện gì đã xảy ra trên giường.

Lần này, không biết là do Phayu dụ dỗ Rain hay là do Rain đã dụ dỗ Phayu đến mức giờ giường anh gần như hỏng.

Khi bắt đầu hoạt động nóng bỏng, bầu trời vẫn còn sáng, bây giờ thì trời đã tối hẳn. Thằng nhỏ khẽ rên rỉ không thể chịu nổi nữa, trong khi cơ thể cậu vẫn còn đỏ bừng và hơi thở vẫn còn nóng hổi từ khi hiệp cuối cùng vừa kết thúc.

Khi Phayu chồm lên âu yếm nhìn ngắm và vuốt ve làn da ướt đẫm mồ hôi của cậu một cách thèm muốn.

"Ồ, Rain là người bắt đầu, nhưng P'Phayu luôn muốn tiếp tục."

Rain nhăn mũi, viện cớ. Cậu là người có thể lực kém nhưng cứ thích mạnh miệng, thích khiêu khích, thân hình thì kích thích... Có thể có đủ khôn khéo để kéo bão lên giường? Nhưng người kia đã giữ lấy cậu, hôn và ôm cậu cho đến khi họ kết thúc trên tấm nệm êm ái của giường.

À, nhưng cậu ấy là người bắt đầu trước, Rain đã cởi quần áo của P'Phayu.

"Phi có mặc lại đồ đua xe nữa không?" Lúc cởi ra, từng chút từng chút nó vô cùng kích thích và gợi cảm.

"Rain thích kiểu này à?" Phayu nói đùa trêu chọc cậu bé.

"Rain cũng vừa mới biết thôi."

Lúc đầu, nhìn thấy bộ quần áo ôm sát vào người, cậu nghĩ nó thật hoàn hảo. Nhưng khi cởi ra ... sẽ còn tuyệt hơn nữa. Mà câu trả lời của cậu ấy khiến P'Phayu phá lên cười.

"Vậy lần sau anh sẽ chuẩn bị đồng phục bác sĩ, cảnh sát, quân phục và phi công, được không?"

"Khùng! Rain không phải kẻ biến thái nhé!"

Người vừa nhận ra mình thích bộ đồ đua đã hét lớn đánh vào vai kẻ chơi khăm. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy bờ vai rộng cùng cánh tay cường tráng, cậu không khỏi tưởng tượng khi người kia mặc y phục như những gì anh vừa nhắc tới.

Một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm sẽ không hợp với anh ấy, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ phù hợp với bộ đồ cảnh sát, quân đội hoặc phi công.

" Nhưng...cũng được đấy."

Vút!

"Hahaha, em điên rồi."

Nghe vậy, anh kéo lấy cơ thể không mảnh vải che thân của cậu ôm vào lòng thật chặt, khiến má cậu đỏ bừng, mà Rain đang cố gắng chống đỡ. Nhưng làm thế nào mà cậu có thể chống lại với một người mạnh mẽ như vậy? Dẫn đến đã mệt giờ lại kiệt sức, cơ thể nhão nhoét như thế này. Nhưng khi nhìn P'Phayu cười, cậu rất vui.

Những ngày qua, P'Phayu dường như cố tỏ ra là đang cư xử bình thường. Nhưng cậu biết rằng người đàn ông của cậu vẫn không ngừng suy nghĩ về cuộc thi. Khi mọi chuyện kết thúc, P'Phayu đã có thể mỉm cười như trước và điều đó khiến cậu cảm thấy dễ chịu.

Đây có phải là yêu không? Nhìn thấy anh ấy cười, cậu cũng sẽ cười!

"Vậy thì anh cũng sẽ chuẩn bị cho Rain. Một bộ đồ y tá ngắn, một bộ sinh viên Nhật Bản với đôi tai mèo và một bộ nữ tiếp viên hàng không nhé?"

Người đàn ông nhỏ bé không nhịn được đánh vào vai anh nhưng P'Phayu không hề nhúc nhích, vẫn cười lớn. Một tay âu yếm ôm eo cậu, một tay khoác vai cậu, vuốt ve làn da mềm mại của cậu

"Vợ của anh là con trai. Anh có muốn nhìn thấy bức ảnh phản cảm không?"

"Ghê tởm hay không thì đó là cảm nhận của anh. Vậy nên Rain phải mặc nó trước để anh có thể nhìn thấy đã." Rain đã nắm lấy vai người kia như một lời phản đối đáp lại và cậu cũng biết rằng P'Phayu không quan tâm đến điều đó.

"Tâm trạng tốt rồi hả!"

"Tốt từ lúc Rain nhảy lên và hôn anh rồi," P'Phayu nói. Rồi dùng chóp mũi mình cọ vào mũi cậu bé.

"Thế ...P'Phayu có đua nữa không ?"

Thằng nhỏ tò mò hỏi, vì thấy người đàn ông của cậu thật hạnh phúc trong cuộc đua. Nhưng điều đó khiến Phayu lắc đầu và nằm xuống bên cạnh cậu.

"Không, anh thích công việc ở hậu trường hơn."

"Tại sao?"

"Anh chỉ thích xe, nhưng không thích sự cạnh tranh."

"Thật không đó?"

"Vậy thì tại sao anh cần phải nói dối chứ?" Phayu trêu chọc, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của cậu, anh ấy đồng ý tiếp tục giải thích.

"Anh thích tiếng động cơ nhưng không có nghĩa là phải tự lái. Như khi anh xây nhà nhưng đâu cần phải để tự mình ở đâu." Khi Phayu đưa ra một ví dụ, Rain chợt nghĩ liệu những gì đối phương nói có đúng không. Anh ấy học kiến ​​trúc vì anh ấy thích xây dựng.

"Phi, đó là lý do anh chọn học ngành này à?"

"Ồ! Anh học vì mẹ anh mắng bố anh suốt rằng ông không làm được gì ngoài sửa chữa ô tô. Rằng bố nên học cách làm một ngôi nhà đẹp như người bản xứ trên núi. Nên anh liền có ý tưởng muốn làm cả hai...rằng mình sẽ làm những ngôi nhà đẹp và những chiếc xe trở lên thật ngầu. Vì vậy,anh đã học vì lý do này. Ngôi nhà này đã được sửa lại vào cuối năm thứ ba của anh. Anh biết mẹ muốn gì, vì vậy anh đã vẽ bản phác thảo như như mẹ yêu cầu, nhưng hồi đó anh còn trẻ. Nếu đổi lại là bây giờ anh sẽ làm tốt hơn rất nhiều, Rain nên đi xem ngôi nhà ở Korat. Anh tự thiết kế nó. Đó là một tác phẩm mà anh tự hào." Phayu kể câu chuyện của chính mình khi đang nghịch mũi cậu bé.

" Vậy Rain thì sao? Tại sao lại chọn ngành này?"

"Nhưng không được cười nhé."

"Anh sẽ cố gắng nhịn cười " Rain khịt mũi, nhưng đồng ý trả lời.

"Dì nói rằng Rain không thể thi đỗ đại học. Vì vậy, em đã học hành chăm chỉ để thi đỗ đại học".

Phayu nhìn người kể chuyện đang cau mày. Nhưng anh ấy quay lại và phá lên cười.

"Phi đừng cười. Sau khi nghe xong Rain cảm thấy bị xúc phạm, nên kêu bố mẹ cho đi đến lớp học thêm nâng cao, học không nghỉ buổi nào luôn. Em làm như vậy là muốn chứng minh cho dì em biết em cũng có thể thi đỗ đại học. Nhưng dì ấy chỉ nhún vai và nói rằng... 'Em họ của cháu sắp thi Y khoa rồi. Còn Rain suốt ngày chỉ biết than phiền thôi'. " Cậu bé bắt chước giọng nói của dì mình kiến người nghe cười ra nước mắt.

"Không vui đâu Phi. Đến bây dì ấy vẫn nói rằng... 'Học kiến trúc thì cũng được nhưng không biết có có trụ nổi không vì nó cũng khó. Nhưng học y còn khó hơn, nhưng em họ cháu học rất giỏi nhé. Vì vậy Rain cố gắng học mỗi ngày, để vượt qua em họ. Thật đáng ghét! !! " Rain hét lên nhưng anh vẫn không thể ngừng cười.

Không phải anh cười vì ai đó của anh đang tỏ ra giận dỗi người thân. Mà là vì lý do Rain đến học ngành này, nó không khác mấy so với những gì anh ấy đã đoán trước đó.

Cậu ấy là người không bỏ cuộc khi gặp thử thách.

Cậu ấy không nhận ra là bây giờ họ có thể ngủ với nhau cũng là do Rain chấp nhận thách thức sao?

"Thôi, không kể về chuyện này nữa, anh cứ cười đi" cậu bé quay lưng về phía anh nói. Nhưng P'Phayu đã kéo cậu trở lại trong vòng tay anh.

"Ồ, anh không cười em. Anh chỉ ngưỡng mộ bạn trai của mình là một người chăm chỉ."

Rain nheo mắt nhìn vào gương mặt anh ấy cảm thấy như anh ấy đang trêu đùa mình. Vì vậy, cậu ấy nhếch miệng lên, như muốn gợi đòn. Nhưng dù sao đây cũng là P'Phayu, nên tất cả những gì người kia làm là véo mũi của cậu và lắc qua lắc lại một cách trìu mến. Nhưng thật đáng ghét, nó làm cho Rain không thể thở nổi.

"Em giận rồi nhé"

"Được rồi, thôi mà".

Người nghe la hét ầm ĩ, quẫy đạp nhưng cuối cùng vẫn phải cười tươi rói. Cậu ấy biết những cuộc trò chuyện như này không có ý nghĩa gì, nhưng nó giống như việc dành thời gian cho người yêu của mình thì không phải lúc nào cũng cần có ý nghĩa hay lý do to lớn gì. Sau tất cả, Rain thích những khoảnh khắc như thế này ... dành thời gian cho nhau mà không vội vã.

"Ồ, P'Phayu. Nếu tên khốn đó lại đến khiêu chiến, thì anh sẽ làm gì?" Rain trầm ngâm hỏi.

"Nó không dám đâu. Hôm qua P'Phakin cũng tới xem cuộc đua nữa đó."

"Hả?"

Dáng người nhỏ bé trông có vẻ bối rối. Cho đến khi P'Phayu giải thích nhiều hơn.

"Anh không biết nó có biết P'Phakin đến xem hay không. Nhưng có lẽ là nó không biết, nếu không nó sẽ không hành động ngu ngốc giống như nó đã từng là người đứng đầu cuộc đua vậy."

"Sau đó thì thế nào?"

"Nó có lẽ sẽ bị cấm tham gia sự kiện đua xe nào nữa. Đừng lo lắng, nếu đó là hệ quả của một điều gì đó liên quan tới công việc của P'Phakin, anh ấy sẽ tự mình đến giải quyết vấn đề. Sau này, nó sẽ không còn dám đến gây sự với anh đâu, nhưng nếu nó đến anh cũng sẽ không sợ". Nghe đến đây, Rain cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cậu cũng muốn xem P'Phakin xử lý như thế nào.

P'Phayu cảm thấy nhẹ nhõm khi nói ra hết những lo lắng của mình.

Nhưng P'Phayu sợ rằng Top sẽ gây rối với Rain.

"Thôi đừng nói về người khác nữa. Em có rảnh vào giữa tháng sau không?" P'Phayu gạt mối bận tâm này sang một bên.

"Rất rảnh, cho đến khi bắt đầu học kỳ mới"

"Ừ ! Anh biết. Khi học kỳ bắt đầu,em không cần phải ăn với anh. Hãy dành đủ thời gian để ngủ."

"Đừng nói nữa, Phi. Ôi! chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã thấy sợ rồi"

Rain hét lên, gương mặt u ám, trong khi P'Phayu cười lớn. Anh ấy thậm chí còn muốn trêu chọc hơn nữa, mặc dù anh ấy không thể nói đùa về điều đó bây giờ. Rain bây giờ có nhiều thời gian rảnh rỗi. Nhưng khi khai giảng xong chắc chắn sẽ có tiếng trẻ con rên rỉ với anh ... vì thế ...

"Đi du lịch đi"

"Hả?" Người nghe chớp mắt trước khi mở to mắt.

" Đi du lịch! Ở đâu và khi nào? Chỉ có hai chúng ta à?" Rain hào hứng hét lên, hai tay bắt lấy cánh tay anh.

"Ừm, vào giữa tháng sau, anh có thời gian để nghỉ phép vài ngày, và chúng ta có thể đi trước khi em bắt đầu nhập học. Chỉ có hai chúng ta nếu em không muốn có người thứ ba. Rain hãy quyết định xem em muốn đi du lịch trong nước hay nước ngoài nhé".

Cậu nhóc đáng yêu nào đó đang run lên vì sung sướng, lúng túng gật đầu, một phần trong lòng cậu muốn ra nước ngoài nhưng nếu đi chắc chắn bố mẹ sẽ phàn nàn rằng cậu đang lợi dụng rủ rê anh đi cùng rồi sẽ làm phiền đến P'Phayu và không cho cậu đi.

Vậy nếu đi trong nước thì nên đi đâu nhỉ?

"Em cứ từ từ suy nghĩ đi, vẫn còn thời gian. Bây giờ em có đói không?"

P'Phayu xoa đầu âu yếm và Rain vội vàng trả lời.

"Em khát, P'Phayu. Em khô hết cả họng rồi, nhưng Rain không có sức để đứng dậy để đi lấy".

Chỉ cần nghe điều này, Phayu đã biết cậu ấy đang cầu xin anh đi lấy nó cho cậu.

Gương mặt của Phayu như lại muốn trêu chọc. Nhưng, nhìn thấy tình trạng mệt mỏi của cậu, anh hôn lên trán cậu, rồi đứng dậy mở tủ lấy quần mặc vào.

"Vậy thì anh sẽ phải tìm chiếc quần lót mà Rain đã cởi ra cho anh nữa. Anh không biết đã vứt đi đâu nữa."

Rain mặt mày đỏ ửng lên như sắp bốc khói đến nơi vậy, câu trêu chọc của anh làm cậu nhớ tới lúc cậu ấy cởi ra, rồi vội la lên bổ sung.

"Anh cũng đã cởi đồ của Rain. Mau trả lại đây!"

Đương nhiên nó cần được thu dọn trước khi Saifah trở về. Nếu không, cậu ấy sẽ xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy vì anh ấy sẽ biết chính xác vị trí và cách họ chơi khi họ trở về từ cuộc đua. Nhưng bây giờ...

"Nên đi đâu bây giờ?" Rain cố gắng với lấy chiếc iPad (của P'Phayu) để mở nó lên để tìm xem sẽ đi đâu.

P'Phayu nói rằng vẫn còn thời gian để suy nghĩ xem mình muốn đi đâu. Nhưng có rất nhiều điều phải suy nghĩ ngoài những địa điểm, cậu phải lên kế hoạch cho những nơi sẽ đến thăm. đặt khách sạn ... có rất nhiều việc phải làm và tháng sau sẽ đến rất nhanh. Vì vậy, cậu phải nhanh lên.

Cậu không nghĩ rằng mình muốn trải qua một hành trình căng thẳng, vội vã và không có nghi ngờ gì về điều đó nếu không bắt đầu chuẩn bị mọi thứ từ bây giờ.

Thật may mắn! Khi được học cùng khoa với P'Phayu.

Rain vừa nghĩ vừa múc những quả trứng đang luộc trong nồi nước sôi và nhúng vào nước lạnh. Cậu bắt đầu bóc vỏ cho đến khi thấy lòng trắng trứng, đẹp mắt thì cho vào bát. Sau đó, cậu dùng dao để cắt từng quả trứng một, sau đó trộn chúng với sốt mayonnaise rồi thêm một chút tiêu và muối để làm gia vị. Cậu nếm thử cho đến khi vừa ý, sau đó lấy bánh mì nướng ra cắt chéo thành hình tam giác rồi bày ra đĩa.

Rain làm thêm một phần sốt mayonnaise cá ngừ, sau đó quay sang pha cà phê hòa tan khiến cả gian bếp trở nên thơm lừng.

Còn tại sao Rain lại nói mình may mắn khi học cùng khoa với anh ấy? Nếu P'Phayu không nói với bố mẹ rằng cậu đến để học và chuẩn bị cho năm thứ hai, liệu Rain có cơ hội ngồi làm bữa sáng cho bạn trai như thế này không ?

Cậu ấy không biết P'Phayu đã nói gì, nhưng bố mẹ cậu ấy nói rằng sẽ không có vấn đề gì nếu cậu ở lại trong ngôi nhà này.

Đôi khi có được một người bạn trai cao cấp cũng tốt.

"Em đang làm gì vậy?"

"Bánh mì Sandwich"

Ngay khi Phayu xuất hiện với bộ quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi làm. Người vừa thức dậy đã tự hào nói. Nhưng đôi mắt sắc bén của P'Phayu dường như không nhìn vào bữa sáng mà cậu nhóc tự hào, mà là ...

"Em đang mặc gì vậy, Rain?"

Người đàn ông to lớn nhẹ nhàng kéo gấu áo của mình trong khi nhìn xuống.

Hiện tại, cậu ấy chỉ mặc quần đùi và áo sơ mi của P'Phayu.

"Dù nó là gì, thì nó cũng sẽ được gọi là đồ ngủ"

"Đây là của anh"

"Huh"

"Đồ ngủ của anh. Em có biết ở nhà anh mà em mặc như vậy gọi là quyến rũ không hả?" P'Phayu trêu chọc khi anh cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân trắng noãn và mềm mại của cậu, cho đến khi Rain đánh mạnh vào tay anh, thì người đàn anh đứng đắn nào đó mới ngẩng đầu lên.

"À, trước đây có người nói rằng Rain quyến rũ. Nên Rain cứ quyến rũ thôi. Thế nào ạ ? Đủ mượt không?"

" Nếu em muốn quyến rũ anh cần phải mượt hơn nữa."

Rain rất vui khi thấy bạn trai của chính mình bất ngờ xuất hiện. Cậu nghĩ mình sẽ nói gì đó về món ăn mà cậu đã chuẩn bị cho anh nhưng khi nhìn đến P'Phayu thì cậu khựng lại một chút, vì nụ cười gian xảo trên gương mặt anh lại nở ra.

"Nếu định quyến rũ anh, thì Rain phải quyến rũ hơn thế nữa. Mỗi thế này anh không 'lên' được đâu"

"P'Phayu, anh có biết ở nhà nói chuyện với vợ của anh như vậy, ở chỗ Rain người ta gọi là 'đểu' không?"

Lần này, cậu nhóc nào đó nhanh mồm cãi lại và nó làm Phayu phá lên cười. Anh bước tới, vòng tay qua eo cậu rồi lấy miếng sandwich cho vào miệng.

"Thế hôm nay mấy giờ anh về?"

"Có lẽ là tối, anh sẽ gọi cho em".

"Vậy anh có muốn Rain chuẩn bị bữa tối không?

Tuy hay thường bị trêu chọc nhưng Rain không thể cưỡng lại cảm giác muốn chăm sóc anh ấy. Ngoài ra, bây giờ cũng đang rảnh rỗi, cậu ấy có thời gian để đọc cuốn sách P'Phayu đã đưa cho và sau đó chuẩn bị bữa tối cho người đã làm việc chăm chỉ.

Nhưng câu hỏi của cậu khiến Phayu thở dài.

"Cái gì? Em hỏi gì sai sao mà anh lại thở dài?" người thanh niên khẽ hỏi.

"Rain, em biết gì không?"

"Em không biết"

"Hahaha không sao đâu."

Cậu bé cau mày và choàng tay qua vai người đàn ông của mình, trong khi người đàn ông ấy đang nhìn sâu vào mắt cậu.

"Nếu muốn quyến rũ anh, Rain có thể nấu bữa tối cho anh. Hiện tại anh đang rất khó chịu, nói thật là bây giờ anh không muốn đi làm." Vị đàn anh tốt bụng nào đó đang rất nghiêm túc nói, khiến người đang mặc quần áo của chồng mình phải cắn chặt miệng để giảm bớt sự xấu hổ, ngại ngùng. Cậu không nghĩ vài từ đơn giản này lại có sức ảnh hưởng lớn đến một người như anh.

"Đi đi. Anh đã nói rằng một người đàn ông nên có trách nhiệm với nghĩa vụ của mình."

Ực!

Đúng vậy.

Ngay khi Rain dùng lời của người đàn anh gương mẫu nào đó để nhắc nhở, Phayu dừng lại và nụ cười của anh ấy dần tắt đi. Sau đó, anh ấy nhét cả miếng bánh mì sandwich vào miệng, uống cà phê, lấy một chiếc bánh mì khác và đi lấy cặp tài liệu.

"Muốn đi đâu thì lấy xe của anh, đây là chìa khóa. Hôm nay anh sẽ lái chiếc Ducati."

Anh ấy nói xong liền sải bước dài ra khỏi nhà, nhanh đến nỗi chính Rain cũng phải lao theo anh ấy.

"P'Phayu, anh định làm gì mà vội như vậy?"

Người đàn ông của cậu quay lại và hét lên.

"Anh muốn nhanh đi làm nghĩa vụ của mình và sau đó sẽ nhanh chóng quay lại để làm nghĩa vụ của một người chồng."

Sau khi nhét nốt miếng sandwich còn lại vào miệng của mình. Phayu dắt chiếc mô tô phân khối lớn của mình ra khỏi ga ra rồi nổ máy, để lại cậu bé đứng kinh ngạc trước cửa. Cuối cùng cậu ấy cũng phá lên cười.

"P'Phayu điên rồi. Anh ấy luôn làm mình ngượng ngùng"

Ban đầu, khi thức dậy cùng P'Phayu mặc dù cậu còn rất buồn ngủ nhưng vì Rain dự định giành cả buổi sáng để cả hai ở bên nhau. Mà mới ở có một chút thì người kia đã đứng dậy rời đi rồi.

"Đừng bận tâm, mình rất vui vì P'Phayu đã ăn thức ăn mình làm." Rain vui vẻ nhìn đĩa bánh thiếu đi 3/4 chiếc sandwich, sau đó cắn miếng cuối cùng rồi thu dọn và sau đó quay trở lại tầng hai, cầm chìa khóa xe theo.

Ăn và ngủ thêm vài giấc để nạp năng lượng cho đêm nay.

"Tao phải làm gì đây, thằng Sky? Bây giờ bạn của mày cảm thấy như một người vợ vậy."

Nếu từ 'vợ' được sửa lại thành 'vợ của P'Phayu' ... thì thật là hay.

Khi Rain tỉnh dậy lần nữa thì đã gần trưa. Sau khi kiếm gì ăn, cậu ngồi đọc sách, sau đó nói chuyện điện thoại với người bạn thân, lướt mạng một lúc, rồi thấy đã đến lúc cần phải đi chợ. Vì vậy, người "vợ đảm đang" của P'Phayu lấy ví, điện thoại di động và chìa khóa xe ra khỏi nhà, nhưng ...

"Hôm nay không quá nóng"

Thời tiết hôm nay không nóng, có nhiều mây và mặt trời hầu như không xuất hiện, điều này cho cậu nảy ra ý tưởng hay.

"Có lẽ mình có thể đi bộ?"

Rain liền vứt chìa khóa xe vào chỗ cũ. Bởi vì có người nào đó hay thích nói rằng cậu ấy có ít vận động. Vì vậy, cậu sẽ bắt đầu bằng cách đi bộ đến chợ trước.

Ý tưởng này khiến ai đó vui vẻ huýt sáo ra khỏi nhà, khóa cửa bằng chiếc chìa khóa mà P' Phayu đã đưa cho cậu ấy. Sau đó, Rain đi về phía con hẻm với tâm trạng vui vẻ mà không để ý là cách đó không xa có hai người đàn ông đi xe máy không hề rời mắt khỏi cậu.

"Cậu Top, thằng bé đã rời khỏi nhà ... không, nó chỉ có một mình ..."

Đầu dây bên kia nói gì đó, anh ta bỏ điện thoại vào túi rồi gật đầu ra hiệu cho người đi cùng nổ máy chiếc xe.

Cậu chủ ra lệnh ... 'mang thằng bé đến cho tôi'.

Sau khi dạo chợ một vòng, Rain tìm ra được ba món và thịt viên nướng làm đồ ăn vặt để chờ "chồng" về rồi cùng nhau ăn tối. Cậu không quên mua thêm đồ phòng khi P'Saifah về nhà ngủ. Khi cậu đã chắc chắn mình đã mua đủ đồ thì hình dáng bé nhỏ quay trở lại lối đi cũ cùng với chiếc túi đồ ăn đầy ắp trong tay, trong khi bộ não không ngừng suy nghĩ sẽ đi đến đâu du lịch.

Biển hoặc núi.

Rain cho rằng P'Phayu cũng muốn sử dụng xe môtô của anh ấy trong chuyến đi. Vì vậy, có lẽ không cần phải đi xa lắm. Nếu không, cậu ấy sẽ phải ngồi đó cho đến khi cái mông của cậu bị hỏng. Và đó còn phải là nơi có không khí tốt, có phong cảnh đẹp để thưởng thức.

"Thật khó chọn".

Cậu ấy không biết những người thích đi môtô phân khối lớn thường đi đâu. Cho nên cậu không thể hạ quyết tâm, tốt hơn là tối nay cậu nên hỏi P'Phayu.

Rain tiếp tục suy nghĩ về điều này cho đến khi cậu trở lại con hẻm của ngôi nhà.

Nhà của P'Phayu nằm trên một con đường rộng xấp xỉ sáu mét. Mặc dù không thích hợp cho ô tô qua lại, vì mỗi căn nhà có diện tích khá rộng, lại chỉ có vài con hẻm. Do đó, không có vấn đề gì về giao thông xe cộ. Ngay cả ban ngày cũng không có xe thường xuyên ra vào.

Rain lui tới căn nhà này hàng tháng trời mà vẫn chưa thấy mặt hàng xóm. Sẽ không có gì là lạ nếu như ai nói với cậu khu phố này không có người ở ..

"Ai vậy nhỉ?"

Vì vậy, khi thấy một chiếc xe tải lớn đậu trước cửa nhà, cậu ấy cau mày và phóng nhanh về phía nó.

"Anh tới giao đồ cho nhà em ạ?"

"Có đồ gửi tới cho ngài Phayu ạ" người đàn ông mặc đồng phục giao hàng lịch sự nói.

Anh ấy đã mua món hàng gì vậy? Bất cứ khi nào anh đặt hàng gì đó, đều sẽ giao hàng đến cho gara.

"Tôi có thể nhận thay ạ."

Rain không bận tâm và đi theo người giao hàng ra sau xe.

"Đó là một gói hàng lớn. Bạn có thể giúp tôi bê nó xuống được không?"

Với lòng tốt của mình, cuối cùng Rain cũng bỏ túi thức ăn xuống và buộc vào hàng rào của ngôi nhà. Cậu đi theo người nhân viên đến phía sau thùng xe tải, cậu nghĩ nếu nặng quá thì để trước cửa nhà chờ chủ gói hàng giúp khiêng vào trong.

Nhưng mà...

"Hừ!!! ặc!"

Khi Rain đi ra phía sau xe tải, cậu ấy hét lớn nhưng không có đủ thời gian để chống trả. Người đàn ông giao hàng chộp lấy bịt miệng cậu lại từ phía sau và đẩy cơ thể nhỏ bé vào trong thùng xe, nơi một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ trùm đầu đang chờ sẵn. Cậu bé đã chiến đấu hết mình.

"Ugh...uh...uh"

"Lái xe mau!"

Rain cố gắng chạy thoát, nhưng tên khốn giao hàng đã áp mặt cậu ấy xuống sàn xe, một tay bịt miệng, tay còn lại giữ chặt cổ tay cậu ở phía sau lưng. Trong khi người đàn ông kia cố gắng đóng cửa xe và hét lên với người tài xế khiến Rain mở to mắt.

"Buông tôi ra, làm ơn cứu tôi với !!!"

"Câm miệng!'

"Cứu...ugh..."

Tên khốn hét lên với cậu, nhưng Rain nhất quyết hét lớn. Và điều đó khiến cậu bị đấm mạnh vào hai bên mạn sườn. Cho đến khi tiếng khóc la bị nuốt nghẹn trong cổ họng, nhưng lại vang lên âm thanh khẽ khàng rên rỉ đau đớn.

Đồng thời ngay lúc đó, bọn chúng cố gắng dùng bạo lực khống chế Rain, một người đàn ông xa lạ đang dùng vải để buộc chặt miệng của cậu trong khi một người đàn ông khác trói tay chân của cậu bằng dây thừng và lúc này chiếc xe tải lớn chạy ra khỏi con ngõ như không có chuyện gì xảy ra. Thứ còn lại duy nhất là túi thức đang được treo trên hàng rào trước cổng.

**

Lạ thật!

Phayu nhìn vào chiếc điện thoại đã im bặt từ chiều, tin nhắn cuối cùng là ảnh thức ăn cậu đã mua được gửi từ đầu giờ chiều hôm nay cùng với lời nhắn sẽ đợi cùng nhau ăn tối, nhưng sau đó, anh không còn nhận được liên lạc của cậu bé nữa. Thậm chí còn kỳ lạ hơn khi anh gửi tin nhắn qua Line nhưng người bên kia không đọc nó.

Bình thường Rain trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng đã ba giờ kể từ khi anh ấy gửi tin nhắn cuối cùng.

Sau khi rời khỏi văn phòng. Phayu đã gọi điện thoại cho cậu nhưng cuộc gọi không được chấp nhận.

Em ấy đang ngủ à?

Chàng trai cố gắng lạc quan khi cố nghĩ rằng anh đang lo lắng thái quá. Nhưng khi mà vấn đề ở đường đua chỉ mới trôi qua vài ngày và anh đã không nhắc nhở Rain là phải cẩn thận, bởi vì anh không muốn làm cậu lo lắng thêm. Và anh cũng đã thông báo nổi bất an này với em trai của mình, anh mong rằng sẽ không có điều gì tồi tệ xảy ra với Rain. Nhưng...

Đúng! anh có.

Một dự cảm không lành.

Vì vậy, Phayu đã tăng tốc chiếc môtô phân khối lớn yêu thích của mình, trở về nhà nhanh nhất có thể. Anh về cùng lúc với Saifah đang cho xe vào nhà.

"Ba ngày là quá đủ cho trái tim của mày rồi, anh trai. Thật xấu xa khi sẵn sàng đuổi em mình đến ngủ ở gara".

Safiah nói đùa, nhưng Phayu không quan tâm, vì đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào... túi đồ ăn.

"Có phải dì hàng xóm mang đồ đến cho không?"

Kể từ khi cha mẹ họ chuyển đến Korat, hiếm khi có ai ở nhà. Buổi tối hai anh em họ mới trở về ngủ, hàng xóm khi có đồ đạc gì để lại thì cũng treo lên hàng rào, nhưng chưa bao giờ họ treo cái gì như túi thức ăn cả.

"Không biết nó được treo ở đây lúc nào? Trời sắp tối rồi"

Phayu không nghe thấy lời nói của em trai song sinh. Bởi vì anh ấy nhìn thẳng vào căn nhà tối đen như mực, cho đến khi bóng người cao lớn nhanh chóng lao vào nhà, bật đèn và chạy khắp tầng trệt rồi lại lên lầu.

"Rain, em đang ở đâu Rain?" Người đàn ông hét to gọi tên người nắm giữ trái tim mình, nhưng không có dấu hiệu của một câu trả lời.

"Có chuyện gì vậy?" Saifah chạy theo và ngạc nhiên hỏi.

"Rain không có ở đây" Phayu nói với giọng căng thẳng.

"Cậu ấy đã trở về nhà chưa? Tối qua mày đưa Rain về đây? Có khi nào cậu ấy về nhà mình ngủ rồi không?."

Phayu ngay lập tức lắc đầu, anh chắc chắn rằng nếu Rain về nhà, cậu ấy sẽ nói cho anh biết. Bởi vì lần trước anh đã trừng phạt cậu rất nghiêm khắc, cậu bé sẽ nhớ trong lòng và sẽ không biến mất mà không nói một lời. Nhưng gọi điện cậu cũng không trả lời, ngay cả ở nhà cũng không có. Cho đến khi Phayu nắm chặt hai tay.

Anh vẫn tiếp tục gọi lại nhưng mà không có ai bắt máy, dù vậy anh ấy vẫn không từ bỏ nỗ lực của mình.

Có lẽ Rain đi tới cửa hàng 7eleven và điện thoại tắt tiếng thôi.

Phayu cố tỏ ra lạc quan bất chấp linh cảm bất an đang ngày càng lớn dần trong anh.

Người duy nhất anh có thể nghĩ đến xuất hiện trong đầu anh.

Lạch cạch!

"Rain!"

Khi cuộc gọi đến và anh ấy nhấn nút trả lời, Phayu hét lên tên người đó một cách nhẹ nhõm. Nhưng sự nhẹ nhõm không kéo dài...

[P'Phayu, cứu Rain với! Cưới với... Ugh]

[Có nhớ ra tao không ?]

Phayu siết chặt chiếc điện thoại trong tay, bởi vì anh ấy ... đã nhận ra giọng nói của thằng khốn ở đầu dây bên kia.

Cuối cùng, con chó thua cuộc đã quay lại và cắn người của anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl