Chương 9: Lời nói không giống với hành động
"Tôi không chấp nhận"
"Nhưng em đã hoàn thành nó đúng thời gian, thưa thầy."
Trong khu vực phòng của giáo viên, Rain đang đứng trước bàn giáo viên. Trong tay cậu ấy có một bài tập mà cậu ấy hoàn thành đúng hạn, nhưng vì ngủ quên nên cậu ấy không thể nộp đúng giờ.
Khi cậu ấy rời khỏi nhà lúc tám giờ mười năm, và cậu sẽ không thể nào có mặt tại trường lúc tám giờ rưỡi được. Mặc dù không bị kẹt xe, đường cũng thông thoáng nhưng cậu phải tìm chỗ đậu xe. Khi cậu chạy lên tòa nhà, kim đồng hồ ngắn gần như chỉ đến số chín. Khi bước đến phòng học, giáo sư đã bắt đầu giảng bài, sau khi hít thở một hơi, cậu ấy bước vào nói muốn nộp bài tập. Người bên kia trừng mắt nhìn cậu với ánh mắt dữ tợn và đáp rằng sẽ gặp cậu ở văn phòng trong giờ giải lao.
Lúc này Rain đã đứng với đôi mắt u sầu , cúi đầu vì lo sợ.
Khi Rain khăng khăng rằng cậu ấy đã hoàn thành đúng thời hạn, thầy giáo hỏi ngược lại ...
"Khi tôi yêu cầu nó, tôi đã cho cậu thời gian bao lâu?"
"Một tuần ạ" cậu bé nhỏ giọng đáp lại.
"Và nó nên được nộp vào lúc mấy giờ?
"8 giờ rưỡi ạ"
"Chính xác, đó là lý do tại sao tôi không nhận bài tập của cậu."
"Nhưng em đã làm xong đúng thời hạn, thưa Thầy."
Rain vẫn đang cố gắng thuyết phục thầy giáo. Mặc dù hy vọng đã tắt, nhưng trong lòng cậu vẫn cố niệm chú bằng tất cả những gì cậu đã học được trong đời để thầy giáo thương xót cậu, nhưng...
"Không quan trọng cậu có thực hiện công việc đúng lúc hay không, cậu có làm tốt hay không. Nhưng cậu phải nộp đúng giờ" Thầy giáo nói một cách dứt khoát. Ông không thích sinh viên nộp bài muộn dù họ tuyên bố đã hoàn thành đúng thời hạn. Những điều như thế này xảy ra hàng năm và ông ấy nghĩ rằng tất cả các giáo viên cũng có thể xác nhận điều này.
"Đừng quên rằng tất cả các bạn trong lớp đều có thời gian như cậu, điều đó có nghĩa là tôi không thể chấp nhận điều đó. Cậu phải chịu trách nhiệm và có trách nhiệm với chính mình, vậy tại sao tôi phải cho cậu điểm?"
Trong thâm tâm, Rain hy vọng rằng giáo sư sẽ không đánh rớt toàn bộ điểm của cậu ấy. Ít nhất một nửa giá trị hoặc chỉ một chút, nó sẽ ổn. Nhưng rõ ràng bây giờ ... Thầy ấy sẽ không nhận bài tập này.
"Thưa thầy, em biết đó là lỗi của em. Nhưng xin hãy chỉ làm điều này một lần ...
"Hãy hỏi những người đàn anh của cậu xem tôi có bao giờ cho họ một ngoại lệ không, nếu tôi làm vậy, tôi phải làm điều đó bao nhiêu lần?"
Thầy giao nói to và tiếp tục.
"Mọi người đều có khoảng thời gian như nhau. Việc quản lý thời gian tùy thuộc vào mỗi người. Cậu không làm được, cậu phải chấp nhận kết quả. Khi làm việc thực tế, không khách hàng nào muốn nghe những lời bào chữa, như là cậu dậy muộn, tắc đường hoặc chó chết. Họ chỉ quan tâm đến công việc phải nộp đúng giờ. "
Giáo sư không dùng những lời lẽ cay độc nhưng ý nghĩa lời nói lại chạm sâu đến trái tim người nghe.
Mắt cậu bắt đầu ngấn lệ.
"Em..."
"Ngay cả khi cậu khóc, tôi vẫn sẽ nói rằng tôi sẽ không chấp nhận bài tập này. Đó là việc của cậu."
"Em xin lỗi, thưa Thầy." Rain không muốn cho ai thấy sự yếu đuối của mình, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp phải điều này.
Vẻ mặt của người thanh niên cúi đầu, cố nén nước mắt với đôi vai rũ xuống, khiến thầy giáo chủ nhiệm nhẹ giọng, nhưng lại chọn cách nói trực tiếp và thành thật.
Nếu không thể chịu đựng được chỉ vì điều này, làm thế nào cậu sẽ sống sót sau này ?
"Tôi sẽ nói với em điều này để em có thể suy nghĩ về nó. Nếu bây giờ em buồn và bỏ cuộc, em sẽ làm thế nào để giữ công việc của mình sau khi tốt nghiệp? Rồi năm hai, năm ba, năm tư hay năm năm, làm sao em có thể vượt qua được? Những tiền bối của em họ phải đối mặt với nhiều thứ khó khăn hơn thế này. Hãy nhận lại bài tập của em, tôi sẽ không chấm điểm bài tập về nhà của em. "
Khi giáo viên nói như vậy, bây giờ Rain chỉ có thể làm là giơ tay chào giáo viên. Và bước ra khỏi phòng với đôi vai ủ rũ, mặt mày tái mét, miệng run run, đôi mắt ươn ướt vì tiếc nuối, cậu vẫn không chịu để nước mắt tuôn rơi, cậu chỉ biết nuốt nước mắt vào trong và bước ra khỏi văn phòng với bài tập phải rất khó khăn mới hoàn thành được, nhưng giáo viên chẳng buồn liếc nhìn.
Cậu biết tất cả là lỗi của cậu. Vì vậy, điều duy nhất cậu có thể làm là hối tiếc.
"Thầy ấy đã nói gì với mày?"
Sky lo lắng chờ đợi bên ngoài, mặc dù cậu ấy có thể biết từ khuôn mặt của bạn mình nhưng cậu ấy vẫn hỏi một cách đầy mong đợi, vì vậy Rain lắc đầu từ chối nói.
"Không sao đâu. Lần sau, sẽ ổn thôi"
Rain biết bạn của cậu đang cố gắng an ủi cậu. Nhưng bây giờ không có gì lọt vào tai cậu cả, nên cậu chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ ngầu để nhìn bạn mình và trả lời bằng một giọng run run.
"Chiều nay tao không đến lớp."
"Đi đâu vậy?"
Sky vội nắm chặt lấy cánh tay cậu bạn, mặc dù chiều nay họ có lớp học tiếng Anh mà Rain có thể bỏ một hai buổi học cũng chẳng sao vì cậu vốn đã giỏi ngoại ngữ rồi, nhưng tình trạng như thế này khiến cậu không dám mạo hiểm để Rain đi một mình, nhưng Rain đã buông tay khỏi người bạn của mình.
"Tao muốn bình tĩnh trước đã. Tao hiện tại không muốn làm gì cả"
Người nghe muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt u ám của người vừa thiếu ngủ, vừa chưa tắm, đành buông tay ra, cậu chỉ có thể gật đầu vỗ vai.
"Nếu mày muốn nói chuyện, tao sẵn sàng lắng nghe"
"Cảm ơn, tao đi đây" Rain gượng cười rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Cậu không biết phải đi đâu, lúc này cậu chỉ muốn rời khỏi trường đại học.
Chắn hẳn mỗi người đều đã trải qua cảm giác như ngày tận thế. Thậm chí sau khi vượt qua những chướng ngại vật đó rồi nhìn lại mới thấy đó chỉ là chuyện vặt vãnh mà cười cho qua chuyện . Nhưng ở thời điểm hiện tại, không ai có thể cười được
Trong cả cuộc đời của mình, Rain chưa bao giờ bị bất kỳ giáo viên nào chỉ trích gay gắt, vì vậy đây là lần đầu tiên của cậu ấy, và bây giờ cậu ấy nghĩ mình đang ở trong thời điểm đó.
Đối với người khác, đó có thể là một vấn đề nhỏ, nhưng với người đứng đây, nó còn hơn thế nữa. lớn hơn những gì người khác có thể nghĩ.
"Làm sao mình đến được đây?"
Rain ngạc nhiên nhìn ánh sáng gara quen thuộc. Tự hỏi làm thế nào mà cậu đến được nơi này, thành thật mà nói, chỉ cần không đâm vào bất kỳ chiếc xe nào có thể được coi là một kỳ tích.
Bịch bịch !
"Rain chết tiệt, Rain khốn khiếp, Đồ ngu ngốc!" Rain liên tục đập trán vào tay lái, tự mắng mình vì sự ngu ngốc của mình.
Mình đã hoàn thành bài tập của mình đúng thời hạn, nhưng không thức dậy để nộp bài đúng giờ.
Đó là những suy nghĩ của những người không muốn về nhà, không muốn học đại học nữa chứ đừng nói đến chuyện mình gặp khó khăn với bố mẹ. Thành thật mà nói, cậu muốn trở lại buổi sáng và ép mình không ngủ. Nhưng thay vào đó, sau khi hoàn thành công việc của mình, cậu ấy đã ngủ quên trong phòng của mình. Nhưng bây giờ chúng ta đừng nói về cơn buồn ngủ, vì cậu không thể ngủ, thậm chí không cảm thấy gì. Tất cả những gì câu ấy muốn làm là ... khóc.
Nhưng cậu không khóc được, cậu bé bướng bỉnh cố kìm những giọt nước mắt không chịu tuôn ra.
Tok tok tok
"Phi Phayu" Ngay khi nghe thấy tiếng gõ kính, Rain quay lại và nói ra cái tên hiện lên trong lòng đầy hi vọng, nhưng cậu bất ngờ khi người đàn ông đứng cạnh chiếc xe không phải là người mà cậu quen biết.
Không, anh ta... khuôn mặt đó... trông quen quen, nhưng người này có bộ ria mép và râu quanh miệng. Rain vội hạ cửa kính xe xuống.
"Tên em là Rain, phải không? Mọi người trong nhà xe đã nói với anh." Saifah tự hỏi và tự trả lời
"Vâng, em là Rain."
"Anh tên Saifah, là em trai của Phayu. Có người trong gara nói chiếc xe này là của em. Có chuyện gì vậy? Anh thấy em đỗ đây một lúc rồi." Saifah lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé của Phayu, bởi vì cậu bé kia không bao giờ đến vào ban ngày. Nhưng cho dù là lần đầu tiên của anh, anh cũng có thể thấy được cậu nhóc này có vấn đề.
"Khuôn mặt của hai anh trông không giống nhau."
"Hahaha, đừng như vậy, người ta nói mặc dù bọn anh là anh em sinh đôi, nhưng anh không đẹp trai bằng Phayu"
Saifah cười lớn nhưng Rain không thể cười. Trong điều kiện bình thường, cậu sẽ thích một người có đôi mắt to tròn như vậy, chứ không sắc lạnh như anh trai sinh đôi của mình.
Saifah dần dần ngừng cười một chút.
"Nào, vào nhà đi."
"Nhưng ..."
"Em không đến gặp Phayu à?" Rain lặng đi khi nhìn thấy ánh mắt chân thành. Vì vậy, cuối cùng cậu chỉ có thể cầm bài tập không giao được rồi đi theo người đàn ông trông như Phayu vào văn phòng.
"À, Rain là đàn em của Sếp Phayu, nhưng cậu cũng định tán tỉnh Sếp Saifah nữa a?"
Rain rất tức giận, nhưng cậu không có lời nào để phản bác lại, cho đến khi Saifah trả lời bằng cách khiến cậu mở to mắt.
"Có một số điều không nên đùa"
Lúc đó, mọi người trong văn phòng đều lặng đi vì chưa bao giờ họ thấy con người tốt bụng này lại có tâm trạng tồi tệ như vậy.
Vì Saifah không đưa cậu đến phòng chờ, mà đưa cậu lên phòng trên gác, Rain chỉ có thể lẩm bẩm nhẹ nhàng.
"Cảm ơn Phi."
"Được rồi, anh biết hiện giờ em không được khỏe." Saifah mở cửa phòng anh trai liếc nhanh để đảm bảo mọi thứ đã ngăn nắp, sau đó đẩy cửa ra, anh quay lại thì thấy cậu bé đang ôm chặt tờ giấy vẽ, mặc dù cậu biết đó là gì, nhưng anh không quan tâm, không hỏi và chỉ mỉm cười.
"Em có thể ngủ trong phòng này trước. Anh sẽ nói với Ai 'Phayu rằng em ngủ ở đây." Trạng thái khuôn mặt thất thần của một người thiếu ngủ khiến Saifah nói với một giọng vui vẻ.
"Cảm ơn"
Rain cảm ơn và tiễn người kia ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Sau đó cậu quay trở lại chiếc giường mà cậu đã ngủ và nằm xuống nhắm mắt lại, nhưng cậu không buồn ngủ chút nào.
Vẻ mặt thất vọng và lời nói của giáo sư cứ lởn vởn trong đầu.
Cậu là một người vô trách nhiệm.
Phayu đã rất mất kiên nhẫn kể từ khi em trai song sinh của anh ấy gọi điện đến vào buổi chiều, nhưng anh ấy bị kẹt với một công việc quan trọng mà anh ấy không thể rời đi. Vì vậy, khi mọi thứ đã ổn định, anh lập tức đến chào tạm biệt Sếp và lên xe, nhấn chân ga để về gara nhanh nhất có thể.
'Trông Nong của mày như sắp khóc.'
Anh ấy thích khi Rain đỏ mặt với đôi mắt đỏ hoe hoặc cậu ấy đang ngại ngùng. Nhưng nghe giọng nói của Saifah, đó chắc chắn không phải là dạng nước mắt khiến anh tưởng tượng .
Đùng đoàng!
Trời bắt đầu ầm ầm, sắp đổ mưa. Ngay sau khi nhận cuộc gọi, Phayu lo lắng cho cho đứa trẻ kia, cố gắng đoán xem nguyên nhân gì khiến cậu phải khóc, bởi vì ngày hôm qua cậu vẫn ổn. Nhưng trong thâm tâm anh không nghĩ rằng những lời trêu chọc của anh sẽ khiến Rain đau lòng đến phát khóc.
Nhưng nếu nó thực sự là do anh thì cậu ấy chắc chắn sẽ không đến gara.
Phayu suy nghĩ rất lâu và sau gần một tiếng đồng hồ, chiếc xe đáng tin cậy của anh cuối cùng cũng đã đỗ trong gara.
"Cậu ấy ở đâu?" Phayu hỏi với một giọng trầm khi nhìn thấy khuôn mặt của Saifah.
"Trên tầng"
Không đợi em trai song sinh giải thích thêm, Phayu tiến một bước dài. Đi lên lầu hai đến phòng của mình, trực tiếp mở cửa.
"Rain." Tình trạng cậu bé ngồi ôm gối trên giường khiến chủ nhân căn phòng càng thêm nhíu mày bởi dù nhìn thế nào cũng thấy lo lắng. Cậu ấy mặc quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, khuôn mặt của một người thiếu ngủ. Tuy rằng anh đã quen nhìn tình trạng này của các thành viên trong nhóm, nhưng bây giờ thấy cậu không giống như cậu bé ngoan ngày hôm qua.
Khi cậu bé nhìn thấy khuôn mặt của người chủ phòng, đôi mắt sáng lên lấp lánh những giọt nước trong veo. Ngạc nhiên, mặt cậu tái mét, nhưng mũi đỏ bừng và đôi môi run rẩy.
"Phi Phayu." Khi tên anh rời khỏi môi người yếu đuối, Phayu lập tức ôm chầm lấy cậu.
"Ổn rồi, anh đã ở đây rồi."
Rain không ngờ rằng chỉ một vài câu nói thôi cũng có thể khiến những giọt nước mắt đang dồn nén trào ra từ hai khoé mắt. Như thể lời nói của đàn anh đã xuyên qua một bức tường chắn. Hai tay anh nắm lấy tay cậu kéo sát, ôm cậu vào lòng.
"Phi Phayu, Phi Phayu, hức.... Phi Phayu"
"Khóc đi, Rain, khóc đi!"
Một giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai cậu khiến những giọt nước mắt lớn rơi xuống, trong khi lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve lưng câu an ủi, khiến Rain vùi mặt sâu hơn vào lồng ngực anh thổn thức cho đến khi run rẩy, chỉ là cậu đã tìm được người có thể khiến cậu khóc.
Sky có thể là bạn thân nhất của cậu ấy, nhưng cậu ấy không muốn bộc lộ sự yếu đuối của mình.
Bố mẹ cậu ấy có thể là người đầu tiên mà cậu nghĩ đến, nhưng cậu ấy không muốn họ lo lắng.
Còn Phi Phayu,cậu không biết sao cậu lại đi thẳng đến chỗ anh và giờ đang khóc trong vòng tay ấm áp của anh.
"Hức ... hức...... Phi Phayu..."
Rain liên tục gọi anh và sau đó, tiếng khóc của đứa trẻ đã nín nhịn từ sáng vang lên khắp căn phòng
"Em thấy khá hơn chưa?"
"Hức ... hức"
Lúc đầu anh không thể nhìn thấy rõ cậu, nhưng bây giờ anh có thể nhìn thấy tình trạng của cậu thật tệ. Bởi vì khuôn mặt cậu ấy lấm lem nước mắt và nước mũi. Rain càng dùng mu bàn tay để lau thì càng bị bẩn sang hai bên má cho đến khi chủ nhân căn phòng phải quay lại lấy khăn giấy và tự lau.
"Em có thể tự làm được."
"Ngồi im đi, nếu nước mũi của em làm bẩn quần áo của anh, anh sẽ ném em ra ngoài trời mưa."
Phayu đang nói đùa, nhưng người nghe lại ngồi đờ ra để anh ấy lau mặt và giữ im lặng theo chỉ dẫn.
Khi nước mắt ngừng chảy, Rain cảm thấy dễ chịu hơn trước nên Phayu bắt đầu hỏi thăm
"Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"..."
Nhưng khi Phayu hỏi, Rain đã quay lại im lặng.
"Không có gì xảy ra"
"Anh không phải đồ ngốc"
Người đàn ông nói thẳng, không nghĩ tới việc lãng phí thời gian, cho đến khi Rain vô tình quay đầu nhìn nguyên nhân (ý là bài tập) rơi xuống đất. Tất nhiên, Phayu nhận ra và bước tới, cầm lên.
"Phi đừng xem!"
"Đây không phải là bài tập mà Rain đã làm hôm qua sao?" Phayu cau mày, mặc dù anh chỉ nhìn lướt qua khi nó vẫn chưa hoàn thiện, nhưng anh chắc chắn rằng chính là nó. Điều đó khiến cho chủ nhân của tờ giấy cúi đầu cho đến khi cằm sắp chạm vào ngực, nhưng lần này Phayu có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Em bị rớt hay không nộp đúng hạn?" Phayu xuất thân từ một nhóm sinh viên như cậu ấy, đã biết vô số lần học sinh khóc lóc vì thất bại, một số bạn bè của anh bị mắng mỏ đến mức trầm cảm, một số đang trốn chạy thực tế với đống bài tập ngày càng nhiều, và cuối cùng họ không thể gửi bài tập đúng hạn..
Trong năm thứ năm, có thể gọi là 'Địa ngục' từ việc lấy đề tài cho luận văn, đến khi hoàn thành nó, mất rất nhiều máu. Nhưng Rain vẫn đang là năm đầu tiên... năm dễ dàng và thoải mái nhất, năm mà họ vẫn đang học những điều cơ bản trước khi học thiết kế thực tế, vì vậy anh ấy tự hỏi điều gì đã xảy ra khiến cậu ấy khóc như vậy.
Khi Phi Phayu bắt đầu nhìn chằm chằm vào cậu, Rain miễn cưỡng bắt đầu kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra.
Cậu kể lại việc về nhà vào tối hôm trước và hoàn thành bài tập lúc 5 giờ, từ việc bạn cậu gọi điện đánh thức cậu vì ngủ quên, từ việc không đến lớp đúng giờ, kể cả từng lời của giáo sư chôn sâu trong não cậu. Càng nói, mắt cậu càng đỏ hơn, mặc dù không khóc như trước.
"Được rồi, anh hiểu rồi." Cho đến khi kết thúc câu chuyện, cả khán phòng chìm vào im lặng cho đến khi Phayu cất tiếng.
Nhưng nếu có ai nghĩ rằng Phayu sẽ an ủi mình, thì người đó đã nhầm.
"Anh sẽ không ngồi an ủi Rain vì những gì giáo viên nói là sự thật."
"Em..." Cậu ngẩng đầu lêb, nhưng không nói lên lời, khi nhìn thấy ánh mắt dữ dội của người ngồi cạnh.
"Em biết mình đã sai"
"Thật tốt khi em biết và em phải chấp nhận nó nhanh chóng." Rain nhìn vào mắt người nói. Sau đó cậu phát hiện ra rằng Phayu dường như không hề nói đùa. Sau đó đàn anh bắt đầu giải thích.
"Anh sẽ không nhắc lại lời của giáo viên đâu, vì vấn đề đã qua rồi. Nhưng anh sẽ nói với em rằng nếu em có ý định học ở khoa này, thì Rain phải chấp nhận áp lực và những lời phê bình từ giáo viên. Bây giờ Rain chỉ gặp những một giáo viên tốt bụng và yêu thương học trò, nhưng khi em học xong, những lời nói của giáo viên sẽ chỉ trở nên tầm thường khi đối mặt với áp lực thực sự từ khách hàng. Bây giờ em có thể nghĩ rằng giáo viên là thô lỗ, nhưng nó là một lá chắn sẽ giúp em trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai. "
Phayu không nghĩ rằng mình sẽ dạy người khác vấn đề này sớm như vậy. Hầu hết trong số họ sẽ hoàn toàn mất trí trong năm thứ hai hoặc thứ ba.
"Em biết"
"Em nên biết và hiểu" Cậu bé không thể nói, không thể phản bác, nhưng cậu cúi đầu khi biết chuyện gì đã xảy ra.
"Rain, anh hiểu cảm giác của em, khách hàng vẫn mắng mỗi ngày"
"Phi Phayu? Phi Phayu là người được tất cả mọi người yêu mến?"
Phayu nhướng mày, nhìn người đặt câu hỏi đầy hoài nghi, nhẹ nhàng. lắc đầu.
"Ừ, Phi Phayu người đang ngồi trước Rain."
"Anh không nói vậy để khiến em cảm thấy dễ chịu hơn phải không?"
Lần này, Phayu dùng hết sức đẩy đầu người nói cho đến khi đầu Rain rơi xuống gối.
"Đau quá, Phi Phayu"
"Anh không nói chuyện với những đứa trẻ ngớ ngẩn nữa."
"Ừ, ngu ngốc và vô trách nhiệm quá." Nếu như trước đó mười phút, Rain chắc chắn phải nói với giọng hối hận hơn, nhưng bây giờ Rain đang tự nguyền rủa bản thân, chấp nhận sự thật, cho đến khi người bỏ đi lấy tờ giấy quay lại nhìn cậu.
"Em đã tự làm điều đó".
"Anh nghĩ nó tốt" Phayu bước đến tủ lấy một chiếc áo sơ mi và quần của mình rồi đưa cho.
"Bây giờ em có thể đi tắm, mặt của em giờ nhem nhuốc giống như một con chó con bị rơi xuống nước." Người nghe vội lấy mu bàn tay che mặt lại, bởi vì khi người khác nói ra thì cậu mới nhận ra từ hôm qua chưa tắm rửa hay đánh răng gì cả, nên cũng làm động tác lấy tay che miệng khiến Phayu nói:
"Em không cần che đâu, anh sẽ không hôn người có khuôn mặt lấm lem toàn nước mũi đâu."
"Và ai muốn anh hôn chứ?" Rain vừa tranh cãi vừa ôm lấy đôi má đang bắt đầu ửng đỏ.
"Em đi tắm đi, anh sẽ nhờ người đi mua đồ ăn cho em"
Cậu bé đứng dậy một cách dễ dàng, nhưng ngần ngại nhìn vào bài tập mà cô giáo không nhận với ánh mắt đăm chiêu, cậu thừa nhận rằng hiện tại cậu đã cảm thấy khá hơn, nhưng cậu vẫn rất lo lắng không biết điều gì sẽ xảy ra nếu không nộp bài tập này, có ảnh hưởng gì đến điểm số của cậu? Với thái độ như thế nào thì giáo viên sẽ chấp nhận nó? Liệu giáo viên có xem cậu như một đứa trẻ vô trách nhiệm hay không?
Đột nhiên, lòng bàn tay ấm áp của người nói rằng anh sẽ không hôn cậu bé có gương mặt bẩn thỉu, tựa đầu vào bờ vai rộng của Rain và thì thầm vào tai cậu.
"Chuyện gì đã xảy ra, hãy để nó xảy ra. Đừng lo lắng. Hãy tiếp tục làm việc tiếp theo. Em có hiểu không?"
Rain thực sự không biết tại sao, vì cái ôm ấm áp hay giọng điệu dịu dàng của người nói rằng anh sẽ không an ủi mình, điều này khiến cậu chậm rãi gật đầu, nghiêng đầu sang hướng khác, và rồi cậu thầm rùng mình khi cảm thấy một cái chạm nhẹ vào thái dương của cậu ấy.
Nỗi sợ hãi từ từ bắt đầu tan biến.
"Đàn anh sẽ không ghét em, phải không?"
"Anh ấy sẽ không ghét em, em chỉ là một đứa trẻ không thể hoàn thành bài tập đúng giờ"
Phayu nới lỏng tay và Rain ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh với hy vọng có chút tự tin.
Đôi mắt như một chú chó con đang cầu xin chủ nhân của mình, khiến Phayu mỉm cười.
Một nụ cười thật dịu dàng, nhưng câu sau lại là ...
"Em đi tắm đi. Đầu em hôi quá!"
Bộp!
"PHI PHAYU!" Rain hét lên ném nắm đấm thật mạnh vào vai anh, khi bàn tay Phayu nắm chặt lấy đầu cậu, sự tự tin của cậu dao động, nhưng khi cái nắm tay của Phayu dường như nới lỏng, cậu bé nắm lấy quần áo và nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Nếu mình không thể tấn công vì anh ấy sẽ bắt được mình, điều duy nhất mình có thể làm là ... bỏ chạy.
Đây là suy nghĩ của một người cảm thấy thoải mái hơn so với khi rời trường đại học, cậu cảm thấy như một con người khác.
Lần này Rain đi tắm và sau khi mặc lại quần áo rộng của người khác, cậu ấy rời phòng tắm với một chiếc khăn tắm quấn quanh mái tóc ướt của mình. Đôi mắt tròn xoe ấy nhìn vào chiếc bàn Nhật trải dài giữa phòng và trên bàn là một bát cơm rang thịt lơn hun khói cùng một cốc nước. Trong khi chủ nhân của căn phòng đã thay trang phục đi làm bằng trang phục thường ngày.
"Có muốn ăn không?"
Lạch cạch
Khi Phayu hỏi, Rain đã khóc thay vì trả lời. Sau đó người nửa ngồi nửa nằm trên giường bật cười, sau đó đứng dậy vỗ nhẹ vào ghế bên kia, cạnh một cái bàn kiểu Nhật.
"Vậy thì vào ăn cơm đi." Đứa nhóc vốn đã thoải mái, bởi vậy nên đói bụng nên vội vàng ngồi xuống sàn cuối giường kéo bàn Nhật về phía mình.
"Hoy! P'Phayu" Rain khá ngạc nhiên khi chủ nhân của căn phòng vắt một chân qua đầu cậu và để ngồi tách chân trên giường, và cậu ngồi trên sàn giữa hai chân anh ấy.
"Ăn đi, anh sẽ lau tóc cho" Phayu cộc lốc vừa nói vừa kéo chiếc khăn để thấm bớt nước trên đầu cậu. Cho đến khi Rain vô tình nhớ lại lần đầu tiên cậu bước vào căn phòng này.
Nếu lúc đó, có ai đó hỏi cậu có đồng ý quay vào trong nhà lần nữa không? Chắc hẳn cậu sẽ trả lời dõng dạc rằng điều đó là không thể, nhưng không ai biết trước được tương lai. Hãy xem bây giờ, ngoài việc không đấu tranh cho tự do của mình, cậu ấy đang dựa vào chân người khác, dựa vào cái ôm này cho đến khi cậu ấy bắt đầu xúc cơm vào miệng một cách thoải mái.
"Hahaha"
"Anh cười cái gì vậy?" Rain hỏi với cái miệng đầy cơm.
"Nghĩ đến người đã ngã dập mông khi rơi từ giường."
"Này, là do anh!"
Cậu thanh niên suýt sặc sụa khi vội vàng nuốt vội miếng cơm vừa nhai xong, bực bội quay lại hét lên khiến Phayu cúi đầu nhìn, đôi môi biến thành nụ cười quỷ dị quen thuộc và hai tay cũng đưa về phía .. .
"Phi Phayu!"
Rain giật mình khi đầu ngón tay anh lướt qua nhũ hoa của cậu qua lớp áo sơ mi, cậu thấy ngứa ran.
"Làm thế nào để mang những ký ức trở lại "
"Không, P'Phayu, em không muốn chơi, em muốn ăn, hahaha, đừng chạm vào eo của tôi...không...không...đừng chạm vào nhũ hoa của em, đừng ... đồ ngốc! Đừng làm vậy, hahaha. "
Khi Rain vùng vẫy, bàn tay to lớn ôm lấy eo của cậu tiếp tục cù cậu, cậu nhanh chóng dùng chân đẩy chiếc bàn của Nhật ra vì sợ cậu vô tình đạp đổ bát cơm xuống sàn. Đôi tay của cậu đang cố gắng tự vệ hết sức có thể, nhưng là một người chưa bao giờ chiến đấu, thì sẽ không thể giành chiến thắng.
"Đủ rồi Phi, đủ rồi hahahaha ... Em không thể chịu được nữa"
Lúc này cậu bé đang ở trên sàn nhà, chiếc áo sơ mi đang mặc của một người đàn ông khác bị vén lên trên bụng để lộ làn da trắng mịn, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đôi mắt ẩm ướt, nhưng không phải vì khóc mà vì cười và cũng vì thở hổn hển.
Cảnh tượng quá tuyệt vời khiến Phayu dừng lại.
"Phi Phayu em không chơi nữa. Đủ rồi . Em mệt lắm."
Rain leo lên giường và nằm kiệt sức, không để ý rằng chiếc áo sơ mi quá khổ bị tung khuyu ra, để lộ những mảng da thịt mềm mại và ngay lập tức nó thu hút ánh mắt của Phayu nhìn vào.
"Phi Phayu, kéo em lên với" Rain cầu xin, đưa tay ra, nhờ người kia kéo lên và ngồi xuống, nhưng ...
"Phi!" Bóng dáng cao lớn di chuyển tời dừng phía trên cậu cho đến khi mắt cậu mở lớn.
"Anh định làm gì?" Người thanh niên hỏi với giọng nhỏ nhẹ, hai tay đặt lên khuôn ngực rộng khi ánh mắt xuyên thấu khiến cậu nhận ra giữa họ có một vài cảm xúc đang bay bổng. Những cảm xúc mà cậu ấy không nên cảm nhận. Đó là một tâm trạng ngọt ngào và nhẹ nhàng cùng một lúc.
tik tik
Trong khi tiếng mưa bên ngoài ban đầu khiến anh nhăn mặt, nhưng bây giờ nó lại là âm thanh khơi gợi cảm xúc mạnh mẽ hơn.
Phayu rướn người về phía trước trong khi người bên dưới chỉ biết nhắm mắt mà không biết tại sao... anh sẽ không từ chối. vì thế
Một hơi thở ấm áp lướt qua bên cạnh Rain, cồn cào trong bụng anh, như một làn sóng ham muốn lặng lẽ quét qua anh.
"Rain ."
"Dạ" cậu nói trong cổ họng, không dám mở mắt.
"Rain, tốt hơn hết em đừng đến đây nữa."
"!!!".
Nhưng lời nói ra khỏi miệng Phayu đã phá huỷ tất cả và để lại một trái tim xốn xang.
Phi Phayu có ý gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro