Chương 8: Đánh mất chính mình
" P'Phayu muốn ăn món gì"
"Đây là muốn trả thù anh sao?"
"Anh nói cái quái gì vậy! Em chỉ muốn gọi món!"
Lúc nãy Rain không biết có phải Phayu đang trêu mình, nhưng giờ chắc chắn hơn 100% rằng anh ấy đang trêu mình. Bởi vì nhìn thẳng vào người trước mặt, làm vẻ mặt chê giễu, và cười thỏa mãn. Đôi mắt sắc lạnh ấy khiến cậu mê mẩn. Môi anh cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Anh đã biết nụ cười đó và nó khiến cậu bé cảm thấy tồi tệ.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt anh ấy khi cười, trái tim cậu không khỏi run lên.
"Vậy Rain muốn ăn gì? Người đàn ông đặt thực đơn đang cầm trên tay xuống, nhặt giấy và bút mà người phục vụ để sẵn và chuẩn bị viết ra thực đơn.
Vào giờ muộn này, bạn chỉ có thể ăn tối ở quán Khao Tom*
(*) là món cơm gà nổi tiếng của Thai hay còn gọi là cháo. Khao Tom được sử dụng như một món ăn sáng cũng có khi là một món ăn nhẹ cho bữa trưa và bữa tối. Món này tuy đơn giản nhưng lại là sự kết hợp của rất nhiều gia vị khác nhau
"Khao Tom phải có rau muống xào, củ cải, trứng chiên và gỏi chua cay. Không, gỏi trứng muối cay ngon hơn" Rain trả lờingay lập tức. Bất cứ khi nào cậu ấy đến ăn cùng các thành viên trong nhóm, cậu ấy không bao giờ nhờ người khác gọi món cho cậu cả. Vì vậy, khi Phayu hỏi, cậu ấy đã nói với anh thực đơn một cách tự tin, để người khác ghi chú.
"Cơm hay Cháo ..."
"Ừm, gọi chút cháo đi. Muộn rồi"
Phayu ghi chú lại và gọi nhân viên đến lấy danh sách
"Chờ một chút! Sao có mỗi mình em gọi món."
Rain mới nhận ra làm cho đàn anh cười lớn.
"Quá muộn rồi, Rain. Giá như em nhận ra sớm hơn"
Ối! Vậy, anh ấy đã lừa mình bằng cách hỏi mình muốn ăn gì và cố gắng dùng thức ăn để lấy lòng mình. Nhưng mình thực sự muốn biết... Anh ấy đang muốn làm cái gì vậy?
Rain dao động, nhưng khi Phayu không nói chuyện với cậu, cậu thấy rất nhẹ nhõm. Nhưng khi ngồi ăn với đàn anh vừa hôn mình, tâm trạng lo lắng của câu lại quay trở lại, hai má ửng đỏ và môi khẽ run lên, cậu cũng không dám quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Không khí xung quanh làm cậu nhột nhột trong tim, cậu không biết phải làm gì, vì vậy cậu đã làm những gì mà bất kỳ thiếu niên nào cũng sẽ làm... cậu lấy điện thoại di động của mình ra và chơi!
Rain vội mở một nhóm Line thường nói chuyện với bạn, bình thường sẽ có một hàng dài tin nhắn chưa đọc. Nhưng hôm nay không có tin nhắn nào. Sau đó cậu xem có ai gửi lời kết bạn với mình không nhưng cũng không thấy có lời mời nào. Vì vậy, để che giấu sự xâu hổ này, cậu mở tin nhắn cũ, clip mèo mà mẹ gửi đến.
"P'Phayu, nhìn này, thật dễ thương, em ấy kêu như khóc vậy." Rain đưa tay huých vào người đàn anh trong khi cười đắc ý vì khi ai đó đẩy, con mèo phát ra tiếng rên rỉ giống như tiếng khóc. Khi mẹ anh gửi cho cậu, tâm trạng của cậu lập tức tốt lên, vì vậy cậu muốn chia sẻ nó với người bây giờ đã đưa khuôn mặt của anh lại gần để xem cùng một màn hình.
"Ôi! nhìn xinh, dễ thương quá. Em muốn chạm vào mũi nó. Mẹ em rất thích mèo nên khi tìm thấy thứ gì đó dễ thương bà sẽ gửi cho em, tiếc là em bị dị ứng với lông mèo nên không thể nuôi được".
Khực!
Rain vui vẻ nói. Lắc cánh tay của người bên cạnh, nhưng nụ cười của cậu lại tắt ngấm, khi cậu nhìn lên ...
P 'Phayu không nhìn con mèo, mà đang nhìn ... mình!
"Anh nhìn gì đấy?"
"Đồ ngốc, ngay từ đầu anh đã nhìn em rồi!"
Rain ngốc này!!!Tại sao mình lại phải nhìn chằm chằm vào tường chứ!.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, không chỉ đôi má ửng đỏ. Nó nóng hết cả người. Cánh tay cậu bắt đầu đỏ lên cho đến khi cậu quay sang hướng khác. Cậu thực sự cảm thấy mình không thể chống lại đôi mắt sắc bén này.
"Nói thật, nếu em cứ ngốc nghếch như vậy, thì em sẽ tán tỉnh anh như thế nào được?"
"PHI PHAYU !!!" Không phải Rain không muốn cãi lại , nhưng Phayu đã nói đúng lúc nhân viên nhà hàng đã mang món rau muống xào kèm Khao Tom và những món ăn đẹp mắt khác. Cho đến khi người phục vụ đặt đồ ăn xuống, quay người lại, rồi vội vàng quay trở lại cửa hàng.
"Tại sao anh lại nói về nó ở đây?" Rain rít qua kẽ răng .
"Haizz." Thay vì tức giận, Phayu lại chỉ cười và thở dài
"Tại sao em lại hỏi như vậy? Em có thực sự nghĩ rằng em sẽ tán tỉnh anh không? Trong khi Rain không dám nói cho người khác nghe. Dừng lại đi, em không cần lãng phí thời gian"
"Đừng nói như em không dám!" Khi đối phương dường như không có bất kỳ hy vọng nào ở cậu, cậu nhóc đột nhiên cãi lại, mắt trợn tròn, mặt mày cau mày, và vẻ ngượng ngùng hoàn toàn biến mất.
"Ồ, Anh thấy em không dám" Phayu nói đơn giản, cho miếng rau muống xào vào miệng. Giả vờ bắt đầu ăn tối và mặc kệ đàn em nắm chặt tay.
"Em dám!"
"Chà, dám ăn cái này à." Rain nhìn anh đầy nghi ngờ khi anh đưa rau muống lên miệng như muốn nói 'im đi và ăn đi' khiến cậu cắn chặt môi. Nhưng thói quen không bao giờ bỏ cuộc lại xuất hiện. Vì vậy, cậu ấy đã cầm cánh tay của Phayu cùng lúc khi người phục vụ mang trứng chiên và gỏi trứng muối cay ra phục vụ.
Khi cậu ấy giơ tay chỉ về phía Phayu, Rain nói lớn ...
"Phi, em muốn tán tỉnh anh ấy. Anh giúp em với!"
Không tiếng động!
Lần này, cả nhà hàng im lặng nhìn tập trung một chỗ, cho đến khi người đàn ông dũng cảm (chỉ trong ba giây) từ từ hạ tay xuống, mặt đỏ đến mức không thể trở lại như ban đầu. Cúi đầu nhìn xuống bàn với vẻ xấu hổ tột độ.
Bộp ... Bộp ... Bộp ... Bộp (Tiếng vỗ tay)
"Tôi sẽ rất vui khi được giúp đỡ bạn."
"Wow, thật là một người dũng cảm"
"Bạn muốn làm gì?"
Khi tiếng vỗ tay của những thực khách từ bàn bên cạnh vang lên, Rain cảm thấy xấu hổ đến mức suýt chút nữa bỏ chạy khỏi bàn và khi những tiếng reo hò vang lên từ bàn bên cạnh, cậu muốn đặt tay lên mặt và dùng cỗ máy thời gian của Doraemon để xóa ký ức của mọi người và vứt chúng vào thùng rác.
"Em xin lỗi" Đột nhiên, kẻ gây ra chuyện này lại nói với giọng đầy tội lỗi.
" Anh thấy em ngại, cảm thấy không quen nên anh nghĩ sẽ chọc giận em chút để kiếm nói chuyện với em, không ngờ Rain lại liều lĩnh như vậy. "
Cái quái gì vây, nếu anh thực sự thông cảm cho em, vậy tại sao anh lại quay vào tường để cười?
Bốp!
Một cậu bé chưa từng xông pha trận mạc, đánh vào vai người ngồi bên cạnh. Đối với cậu để có thể chút bỏ sự xấu hổ cậu không quan tâm đàn anh có nói giận hay không. Nhưng người bên cạnh không nhịn được cười, cười đến nỗi chạy cả nước mắt rồi quay lại nhìn thằng nhỏ đang phồng má, còn lấy tay đấm vào vai anh mấy cái
"Xin lỗi, Rain quá đang yêu, anh không thể ngừng cười được."
Rain lẽ ra phải tức giận, nhưng khi những người khác khen cậu ấy dễ thương làm sao ... cậu ấy cười. Khi tâm trạng tốt đi ngược lại với hành động xấu trước đó, bàn tay đang muốn đánh vào vai anh đã hạ xuống hai bên cơ thể.
"Em không đang yêu chút nào."
Rain điên này! Mày sao lại quay mặt vào tường rồi !
Được rồi, cậu thừa nhận là cậu xấu hổ!
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi."
"Không, anh đã cười em."
"Hưởng thụ và trêu chọc không giống nhau. Đừng giận nữa"
Sau khi ăn Khao Tom xong mà chưa kịp biết vị thức ăn, Phayu đã đưa Rain trở lại nhà để xe. Cậu bé vẫn ngượng ngùng lúng túng bước vào xe, vờ đóng cửa định đi ngay nhưng Phayu tiến đến giữ chặt cửa cùng điệu cười không thay đổi.
Lúc đầu, cậu vẫn muốn cãi lại anh, nhưng khi anh ấy cười với cậu như vậy...lại khiến cậu ngạt thở muốn chết!
"Em ... Em đi đây."
"Trước khi đi, anh muốn nói với em một chuyện." Bão giữ cửa xe. Cúi đầu nhìn cậu, có lẽ nụ cười trên môi trước đó đã làm cho đôi mắt lấp lánh đã khiến người trước mặt lạc lối ...nhìn vào vô lăng.
"Gì vậy?"
"Nếu lần sau em muốn anh hoàn thành công việc nhanh chóng, hãy nhắn qua Line cho anh nhé." Rain quay lại nhìn anh, và bắt gặp ánh mắt lấp lánh ấy
"Anh biết việc học hành của Rain rất vất vả. Vì vậy, nếu em được nghỉ và đến gara, hãy gọi cho anh để em không phải đợi hàng giờ và lãng phí thời gian của em."
"Tại sao?" Rain không thể không hỏi, khi đàn anh đặt tay lên đầu cậu.
Cậu muốn lắc đầu để gạt tay ra, nhưng cái chạm nhẹ nhàng khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu, và cậu ngồi yên, chăm chú chờ đợi câu trả lời tại sao bên kia lại tốt bụng đến vậy.
"Anh chỉ khuyến kích người muốn tán tỉnh anh thôi." Người nghe cảm thấy một luồng sáng ấm áp chạy khắp trái tim mình.
"Vậy là em có hy vọng?" Đàn anh mỉm cười nhưng câu trả lời là ... trêu chọc.
"Ơ, anh sẽ không nói nhiều đâu, chỉ là ở bên cạnh em rất vui." Nói xong, anh đóng cửa xe lại cho cậu, lần này cậu bé vội vàng hạ của kính xe xuống
"Phi Phayu!" Rain giận dữ hét lên.
"Sao vậy, anh đang nhắc nhở em là học sinh cuối kỳ cần tập trung cho việc học, phân chia thời gian cho hợp lý. Con bây giờ em có thể về nhà ngủ đi."
Bàn tay đặt trên đầu Rain một lần nữa. Cậu vẫn còn tức giận vì mình đã biến thành chú hề, mặt vẫn cúi gằm.
"Em có hiểu không, cậu bé ngốc?"
Đáng ngạc nhiên, việc bị mắng là ngốc cũng không làm Rain bận tâm nhưng điều đó khiến cậu đỏ mặt khi khẽ gật đầu.
"Được rồi, đi đi. Lái xe cẩn thận." Phayu vỗ nhẹ lên nóc xe. Sau đó, anh ta lùi lại hai bước để những người kia đi, khiến một vài sự kiện hiện lên trong đầu anh vào lúc này.
Khi chiếc lốp xe bị nổ và anh ấy đã đến thay nó.
Rain sợ hãi chạy khỏi bãi đậu xe. Đưa tay lên trước ngực.
Tại sao lại bị trêu chọc như thế này, trái tim vẫn còn run rẩy hay là do ...P'Phayu chính là người lái xe phân khối lớn mà cậu ngưỡng mộ.
"Phi Phayu đồ lừa đảo"
Bây giờ Rain không chắc liệu cậu ấy đang tán tỉnh anh ấy hay là ngược lại. Trong khi cậu ấy cảm thấy trái tim mình mạnh liên hồi hơn cả khi chơi chiếc tàu lượn siêu tốc.
..............
"Ba ... Má!"
"Con trai yêu quý... Ba Má đã về rồi đây".
"Ôi, cuối cùng thì hai người cũng đã về."
Vào một buổi sáng ngày lễ đầy nắng, một chiếc taxi chạy vào trong sân của nhà Warren và khi các hành khách bước ra khỏi xe, cậu con trai của ngôi nhà chạy ra ôm lấy người cha thân yêu của mình và người bố to lớn ôm chặt con trai mình đến mức có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc. Người mẹ chỉ biết thở dài sau đó nhờ tài xế giúp mình bốc dỡ hành lý.
"Ba có vui không?"
"Rất vui! Cảm giác như trẻ lại vậy. Đáng tiếc là không có bé con đi cùng."
"Ba đừng gọi con như vậy. Má ơi, hai người đã đi những đâu thế?" Cậu con trai đáp và chạy đến giúp mẹ mang chiếc túi về nhà trước khi bà ta giết cậu ấy bằng đôi mắt của mình.
"Mọi thứ vẫn ổn khi Ba Má không có nhà trong vài tuần chứ ?
"Mọi thứ đều ổn, không có gì hư hỏng cả. Dì giúp việc đến nhà hai lần một tuần để đảm bảo nhà vẫn sạch sẽ. Ngày nào Rain cũng khởi động động cơ xe Benz của Ba. Con đảm bảo rằng ngoài việc dắt chiếc xe cũ vào gara, con chưa đụng đến xe của Ba. " Rain báo cáo, giơ tay một cách kiên quyết. Nghĩ rằng cậu không đủ can đảm để đối phó với người này.
Nhà này mẹ là lớn nhất!
"Được rồi, vậy con đã quẹt thể tiêu hết bao nhiêu tiền?"
"Con không quẹt thẻ. Rain chỉ sử dụng số tiền mặt mà má để lại trước khi đi du lịch".
"Ồ,còn tiền sửa xe thì sao?" Cậu bé sững sờ, hoàn toàn quên mất mình đã nói dối mẹ mình điều gì.
Trước đây, cậu không muốn nói về người gần như vật lộn với cậu, nhưng chuyện này chỉ mới vài ngày trước mà tình hình hiện tại đã thay đổi. Vì vậy, cuối cùng cậu ấy đã quyết định ...
"Thực ra, con không phải trả tiền. Rain chưa nói với ba má, con đã mang xe đến sửa tại gara của một đàn anh mà con quen biết, vì vậy con không phải trả bất kỳ chi phí nào." Cậu ấy đã nói sự thật.
"Có thật không !?" Người vừa trở về mệt mỏi ngạc nhiên kêu lên. Trong khi hai bố con xách đồ vào nhà, cậu kể cho bố mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra với xe của anh ấy.
"Đó là xe của con mà?."
"Dạ,Con biết nhưng anh ấy không lấy tiền công, và cũng không cần thay đổi linh kiện gì ạ."
Thực ra, thay đổi rất nhiều ạ!
Rain nghĩ nhưng không nói ra.
"Chà, anh ấy không nghĩ về tiền bạc", anh ấy nghĩ đến điều khác cơ.
Động tác xác nhận mạnh mẽ khiên người mẹ thở dài
"Nếu anh ấy thực sự không muốn, hãy nói với anh ấy rằng ba muốn cảm ơn anh ấy. Thực ra thì má cũng nên đi cảm ơn anh ấy. Nhưng Rain sẽ thấy xấu hổ và người bạn mới của con cũng có thể xấu hổ vì chúng ta. Má mua quá nhiều cho Rain, chọn cái nào con muốn mang đến để nói lời cảm ơn. "
Mẹ chỉ vào một chiếc vali lớn, cậu con trai nhảy lên và ngồi xuống hào hứng mở túi.
"Hãy chọn cho anh ấy. Không phải tự chọn đồ để con ăn đâu!" Bởi vì khi bà đi du lịch nước ngoài thì đưa con phải đi học luôn miệng đòi quà. Sau đó bà đi lên lầu để thay quần áo và quay trở lại lầu dưới thì thấy tất cả các đồ đạc trong phòng khách đang vứt bừa bãi.
"Cái này, cái này nữa, và cái này, cái này chắc không ngọt đâu, Phayu sẽ thích."
"Rain, má nói..."
"Dạ, con sẽ đưa nó cho anh ấy, con sẽ không ăn đâu. Rain đã chọn đồ cho P'Phayu rồi."
Người nghe nhìn những món ăn nhẹ, đồ lưu niệm và sôcôla tràn ngập vòng tay của con trai họ trong sự ngạc nhiên. Trông cậu ấy hoạt bát hơn bình thường.
"P'Phayu của bạn có phải là một cô gái không?"
"Một chàng trai. Một cô gái tên sao có thể tên Phayu và biết sửa xe chứ!
Một người mẹ tốt không muốn nói với Rain rằng ... Trông cậu ấy trông còn hào hứng hơn khi xách đồ cho con gái nữa. Bà không nghĩ chỉ có bà là cảm thấy điều này kỳ lạ.
................
... Mình phải làm nhanh nếu không mình sẽ không thể kịp đến gara trước bảy giờ ...
Hôm nay, Rain đã học rất chăm chỉ. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ấy đã hăng hái nghe theo cả lớp khiến đám bạn thân của cậu ấy cũng phải sửng sốt. Không phải Rain học không tốt, nếu là môn liên quan đến sáng tạo thì bài vở của cậu ấy đứng đầu lớp, nhưng khi là môn học tự chọn thì cậu ấy luôn gặp khó khăn. Nếu bóng dáng nhỏ bé ấy cũng không muốn nói với bạn mình rằng cậu ấy không có ý định học mà đang đợi đến tối nay, thì đó là chuyện khác!
Rain không biết thừ bao giờ, cậu không muốn chạy trốn khỏi Phayu, không muốn làm tổn thương anh ấy, không phải vì anh đẹp trai ngược lại dù bị trêu tức đến mang tai. Nhưng đến lúc về nhà, cậu luôn có những điều khiến trái tim quay cuồng và run rẩy.
Nếu có bất kỳ điều gì không ổn, đó là do anh ấy. Anh ấy không rung động với mình chút nào!
Bây giờ cậu lại càng quyết tâm chinh phục trái tim bướng bỉnh của anh.
Nhưng lần này, cũng có chuyện cậu phải giải quyết.
"Tao đi đây"
"Này Rain, mày đã làm xong bài tập phải thu ngày mai chưa? "
"Tao sẽ hoàn thành nó vào tối nay"
"Đừng quên!"
Ngay khi lớp học kết thúc, Rain thu dọn đồ đạc của mình và đi đến trước cửa phòng. Sky vội vàng hét lên, nhắc nhở người bạn đang không bình thường của mình, sợ rằng sẽ quên, nhưng bên kia chỉ xua tay, rồi bỏ chạy.
Trong khi đó, người vừa cảnh cáo cũng không có thời gian để bận tâm chuyện của bạn mình vì ngày mai cậu còn phải hoàn thành công việc sắp đến hạn.
................
"Chào buổi chiều P'Aon ... Chào buổi chiều P' Pong, P'Nui, mọi người khoẻ không ạ?"
Sau vài lần xuất hiện tại xưởng, Rain đã trở nên quen thuộc với những người ở đây đến mức cậu ấy giơ tay chào khắp nơi, vì vậy đến khi có người quan tâm đến cậu để cậu ấy ngồi đợi trong phòng kính.
Cậu ngồi trên chiếc ghế sofa, nơi cậu ấy có thể nhìn ra gara... đó là một nơi tuyệt đẹp và lý tưởng để nhìn ngay khi con trai của chủ nhân của nơi này đến.
Người thanh niên thoải mái ngồi xuống. Đặt một túi lớn đồ ăn vặt bên cạnh rồi nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi.
"Tốt hơn là mình nên làm bài tập trong khi chờ đợi"
Thấy vẫn còn thời gian, Rain lấy tất cả dụng cụ ra đặt lên bàn để bắt tay vào làm.
"Em đến sớm"
Hình bóng nhỏ bé thậm chí còn không có thời gian để làm bất cứ điều gì khi người cậu chờ đợi đã mặc quần và áo sơ mi. Một chiếc áo sơ mi sáng màu được cho là trông rất hợp với anh. Thân hình của anh cao đến mức đáng ghen tị.
Á!!
"Anh cũng đến sớm."
"Không bị tắc đường, Em đang làm gì vậy?"
"Bài tập về nhà" Rain chán nản trả lời với thiếng thở dài.
Phayu ngạc nhiên rồi bật cười
"Ồ, anh biết là bài tập về nhà, nhưng khi nào em phải nộp?"
Anh quan tâm đến em? " Bóng dáng nhỏ bé cố tỏ ra mạnh mẽ ở bên cạnh anh, nhưng khi đối phương lắc đầu như không có ý định giúp cậu rồi phá lên cười, cậu không khỏi nhíu mày.
"Anh muốn em tán tỉnh như thế nào?"
"Anh không bảo em phải tán tỉnh. Em có thể từ bỏ."
"Nếu em từ bỏ, em sẽ không thể đến đây nữa", bóng dáng nhỏ bé giận dữ trả lời. Tự hỏi liệu cậu có nên quên đi sự mất mặt và rồi bỏ cuộc không? nhưng Phayu lại chuyển đến ngồi bên cạnh xem bản vễ của cậu...
"Làm tốt lắm."
Chết tiệt! Đó có phải lý do mình không thể từ bỏ anh ấy. Đôi khi không khỏi cảm thấy P'Phayu nghĩ gì...thích trêu chọc con mồi rồi lại bỏ đi.
"Phi Phayu, mẹ em cho em một ít đồ ăn nhẹ. Bà ấy vừa trở về từ châu Âu." Nhìn thấy công việc chưa hoàn thành thì cậu bé xấu hổ nên nhanh chóng cầm lấy túi đồ ăn vặt, nhét vào tay anh
"Ồ, là má của Rain."
"Sao anh biết!" Những đại từ dễ thương chỉ được sử dụng trong nhà, cậu ấy quay lại nhìn thẳng vào mắt anh .
"Não cá vàng!"
Ngay sau khi bộ não cá vàng nhận ra điều đó ... cậu nhớ ra người đã gọi điện làm phiền mình vào buổi sáng và trả lời vì nghĩ đó là mẹ của mình.
"Thì sao? Em chỉ vô tình gọi anh là má" Rain phản bác lại anh ấy.
"Không sao, Thật dễ thương"
"Anh không định hỏi tại sao lại mang đồ ăn đến cho anh?"
"Điều đó chắc sẽ khiến em xấu hổ và em sẽ đổi chủ đề."
Đã nói đúng lại còn nói to! (câu này ý là bạn đã biết rồi thì đừng nói ra nhưng mình dịch thấy câu kia hay hơn này để vậy )
Rain cảm thấy nóng vì từ 'Dễ thương', nhưng cậu không muốn thừa nhận điều đó!
"Vậy thì tại sao em lại mang nó cho anh?"
Như thường lệ, khi thấy Rain không nói nên lời, Phayu đã hỏi lại khiến người nghe vội vàng nói thẳng mà không khỏi xấu hổ.
"Em đã nói với mẹ rằng đàn anh đã sửa chiếc xe của em và mẹ đã gửi nó như một lời cảm ơn. Mẹ nói anh thật chu đáo."
"Sao mẹ lại phải cám ơn? Anh đã nhận được phí từ em rồi. " Rain quay lại, bắt gặp ánh mắt anh và gặp một nụ cười xấu xa.
"Nói hay thật" dáng người nhỏ nhắn nói.
"Vâng, nhưng nó có lãi." Phayu đưa tay ra và giữ lấy gáy cậu, khi anh nhìn chằm chằm vào cậu, và chết tiệt, cậu biết anh ấy đang muốn gì bởi vì Rain giơ cả hai tay ra chặn lại để anh ấy không đạt được mục đích. Nhưng trước khi cậu ấy có thể hỏi anh đang nhìn gì,thì đàn anh đã nói một cách cợt nhả.
"Anh đã bị một cậu bé thô lỗ kéo vào phòng tắm, nói rằng cậu ấy sẽ tán tỉnh anh và ..."
"Nếu anh nói nhiều hơn, em sẽ tức giận!"
Rain hét lên với khuôn mặt đỏ bừng vì anh làm cậu nhớ lại lúc trong nhà vệ sinh anh đã lấy tay động chạm cậu... và chiếc quần lót size bé được giấu trong bộ quần áo ...đó là lý do tại sao Rain lại bùng nổ.
"Cầm tay"
"..." Rain ngạc nhiên
: "Đúng là một đứa trẻ đầu óc đen tối"
: "Anh là đồ biến thái!" Cậu cố gắng cãi lại .
"Nắm lấy tay anh"
Cuối cùng Phayu cũng phá lên cười, khi nhìn thấy người thanh niên tội nghiệp nghiến răng mà không thể tìm lại được màu da thật của mình. Anh thực sự muốn biết cậu ấy sẽ phản ứng như thế nào khi anh làm nhiều hơn những gì đã làm ngày hôm đó trong phòng tắm ... nhưng một số việc phải được thực hiện từ từ
Anh tự nhủ :' Từ từ thôi rồi mày cũng sẽ có một câu chuyện đẹp'.
"Vậy, khi nào thì em phải nộp bài?
"Làm gì?" cậu bé thẳng thừng hỏi.
"Nếu có thời gian, anh muốn đưa em đi ăn tối, nếu không em về nhà làm bài đi."
Rain ngập ngừng nhìn lên, cho đến khi anh ấy nói.
"Lần này không phải là Khao Tom, cũng chưa muộn, anh sẽ dẫn em đi ăn món ngon, nhà hàng này mới khai trương tuần trước, em có hứng thú không?" Rain trầm mặc, cậu ấy mới làm bài tập được hơn một nửa. Cậu biết rằng ngày mai sẽ phải nộp, nhưng loại cơ hội này không phải dễ kiếm có được mặc dù đối phương từng đưa cậu đi ăn Khao Tôm, nhưng cũng chỉ có một lần.
"Nếu em không hứng thú thì sao?" Cậu chỉ giả vờ đùa giỡn, chỉ muốn làm màu để nâng giá trị bản thân.
Phayu nhún vai.
"Được rồi, anh có thể đi một mình."
"Này, này, em đi, em đi, em rảnh!" Khi con trai chủ gara thực sự bước ra khỏi phòng, Rain vớ lấy những món đồ bên cạnh ném vào túi, la hét om sòm vì sợ bỏ lỡ cơ hội này. Món ăn có ngon hay không thì chỉ cần đi nếm thử là biết, nhưng bỏ qua cơ hội đi với người đàn ông cứng đầu này thì biết đến bao giờ mới lại có.
Thời gian tháng này được hơn một tuần rồi, nếu không nhanh tay thì sẽ không kịp mất!
Rain đuổi theo Phayu trong khi những kỹ thuật viên trong gara quay sang nhìn nhau và hỏi ...
"Có ai khác nhìn thấy cậu Phayu cười giống đồ khùng không?"
Có vẻ như đứa trẻ lại sắp rơi vào bẫy của Phayu.
.................
"Hoàn thành"
Vào lúc đó, kim giờ chỉ đến năm. Cậu Rain đã giơ cả hai tay lên trời với niềm vui sướng khi hoàn thành công việc đúng thời hạn và hoàn thành nó một cách hoàn hảo. Vì mới năm giờ sáng mà phải đến tám giờ rưỡi mới phải nộp. Một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cậu ấy thừa nhận rằng cậu chưa từng làm việc cả đêm như thế này.
Cậu ấy biết mình rất ham ngủ và nếu có thể muốn ngủ một giấc ngủ ngon. Vì vậy, cậu phải quản lý tốt thời gian của mình trong thời gian ôn thi và không được vội vàng làm bài vào giây cuối cùng. Nhưng cậu ấy vẫn chưa kết thúc năm thứ nhất thoải mái của mình. Mặc dù có vẻ như ý định của cậy ấy sẽ bấp bênh, nhưng dù sao thì cậu cũng đã làm xong.
"Ngủ thôi nào."
Mới năm giờ sáng thôi, mình còn có thể ngủ được một giờ.
Nghĩ đến đó, Rain ngả người xuống giường, mệt lả nằm xuống. Nhưng môi cậu nhếch lên thành một nụ cười ngọt ngào. Nhớ lại bữa tối đêm qua.
Đồ ăn rất ngon. P'Phayu có tâm trạng thoải mái. Mặc dù anh ấy đã trêu đùa cậu ... nhưng cậu ấy rất vui.
Chàng thanh niên nghĩ lại lần cuối trước khi lăn ra ngủ mà không tắm. Nhưng điều tồi tệ hơn là ... cậu ấy đã không đặt báo thức.
RRRRRRrrrrrrrrr
"Oh! Mày có thể im lặng được không"
Trong phòng ngủ chỉ nghe thấy âm thanh của máy điều hoà và tiếng điện thoại, vọng phá vỡ bầu không khí im lặng khiến người đàn ông trên giường lười biếng khịt mũi. Buồn ngủ đến nỗi cậu ấy không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, và điều đó khiến mọi người có khả năng nhấn mở máy mà không cần mở mắt sử dụng khả năng đó để... dập máy.
"Mình buồn ngủ, mình muốn ngủ"
Rain dễ dãng trở lại giấc ngủ, nhưng ...
RRRRRRrrrrrrrrr
Điện thoại của cậu vẫn đổ chuông nên lần này cậu không chỉ cúp máy mà còn tắt máy "
Ôi! Chết tiệt! Im đi!
Cốc cốc
Bang! Bang!
"Gì nữa vậy ?!" Người đàn ông đang say ngủ tỉnh giấc, đôi mắt lơ mơ, bởi vì lúc này có giọng nói truyền đến từ phía trước phòng, nơi mà người gọi thậm chí còn không nghĩ để đợi sự cho phép của con trai mình. Bà mở cửa bước vào cầm điện thoại.
"Rain. Hôm nay con có việc gì cần làm không?"
"Hoy, mấy giờ rồi má ?!"
Nói về công việc, mắt Rain sáng lên và cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
"Tám giờ mười lăm."
"Cái gì !?" Biết thời gian, người trên giường bật dậy, đi xuống lấy tác phẩm đã hoàn thành. Sau đó, nhanh chóng chạy xuống lầu không tắm rửa đánh răng, vẫn bộ đồng phục học sinh hôm qua, nghe thấy tiếng mẹ gọi điện thoại.
"Rain rời khỏi nhà. Cảm ơn vì đã gọi điện đánh thức cậu ấy."
Trời đất ơi!
Quay lại nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển, Rain nhận ra rằng số phận của mình đã được xác định!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro