Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Ai chinh phục được ai?

Rain nghĩ rằng ở dưới một mái nhà là cơ hội tốt để khiến Phayu phải lòng cậu, nếu không phải ... anh cứ nhìn chằm chằm vào hông cậu và đe dọa cậu bằng đôi mắt sắc lạnh đó, thậm chí tiếng cười lớn của anh còn khiến Rain phải che mông mọi lúc.

Cậu ấy biết đàn ông đều như nhau, nhưng cậu ấy có thể làm gì khi biết Phayu thích đàn ông? Chẳng ích gì khi cậu ấy cảm thấy mình như một thiếu nữ trẻ ngây thơ.

Cậu thực sự lo lắng.

Cuối cùng, không thể chịu đựng nổi khi nhìn thẳng vào mắt anh, Rain đã thông báo rằng ... cậu sẽ về nhà ... với giọng nhẹ nhàng như tiếng mèo kêu.

Vì vậy, bây giờ họ đang ở trong chiếc xe đậu trước cửa một ngôi nhà trống.

"Ba mẹ em có nhà ?"

"Tại sao anh lại hỏi như vậy?"

Rain nhìn anh đầy nghi ngờ khi tài xế tháo dây an toàn.

" Anh phải xuống để chào, vì anh đã mang con trai của họ về nhà mình ngủ cả đêm."

"Oiiiiii! Nhưng chúng ta ngủ  khác phòng ."

"Anh không nói chúng ta ngủ chung một phòng."

Sau khi tranh cãi, bóng dáng nhỏ bé im lặng. Khi nhìn thấy Phayu đang nhướng mày nhìn mình, cậu ấy bối rối không biết mình có nói gì sai không. Đúng như cậu hiểu, cậu thể hiện sự bàng hoàng trên khuôn mặt mình ... ngủ chung giống như ... ngủ chung giường ... không chỉ là ngủ ... Cậu sẽ không để nó dễ dàng như vậy!

Vậy làm sao cậu có thể tha thứ cho bản thân đã vô tình nghĩ rằng P'Phayu đến để bày tỏ sự tôn trọng và xin lỗi...

Thật xấu hổ!

"Sao vậy?"

"Không, bố mẹ em không có ở đây. Họ đang có chuyến du lịch vòng quanh châu Âu và sẽ trở lại sau vài ngày nữa." Rain nói một cách chậm rãi đầy lo lắng khi Phayu ... mỉm cười.

" Anh trêu em à!"

"Sao mặt em trông buồn cười thế?"

"P'Phayu!" Người xấu hổ vung nắm đấm, cú đấm có trình độ của đứa con nít, cậu chưa từng đánh nhau với ai, thì có thể đánh thắng đàn anh lão luyện nhiều năm trong các giải đua xe sao?

Bụp!

Một nắm tay nhỏ được nắm chắc khi Rain đưa tay còn lại lên. Tất nhiên, cậu bị bắt từ cả hai phía.

"Ồ, Sức chỉ có nhiêu đây?"

Rain: "Hãy buông ra đi rồi sẽ biết sức em đến đâu." Người thanh niên cố gắng rút tay lại, nhưng cậu bị giữ chặt và chỉ còn lại cái miệng để phản đối.

Chưa kể nắm tay thế này cũng có thể khiến trái tim cậu ấy rung động.

" Anh tin rằng nếu buông ra, em có thể làm được nhiều hơn thế." Phayu nói

Nếu anh vừa bắt nạt cậu bằng lời nói, có lẽ Rain sẽ đáp lại, nhưng anh lại đang nghiêm người giữ chặt cậu trên ghế và cánh tay vươn tới tựa vào cửa kính, khiến cậu cứng đờ.

Cậu không kịp phản ứng, trước khi nhận ra rằng mình đã bị mắc kẹt dưới cánh tay mạnh mẽ của anh.

"Anh ... định làm gì?" Rain hỏi với giọng bối rối, miệng càng run hơn khi khuôn mặt sắc lạnh chỉ còn cách vài cm.

Chà, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã biết anh rất đẹp trai. Anh không cần phải đến gần như vậy!

Người tuyên bố muốn chiếm được trái tim của anh ấy, giờ đang né tránh ánh mắt của anh khi đôi mắt như chim ưng của anh nhìn chằm chằm vào cậu, nó trông sâu và mãnh liệt, nơi hơi thở sạch sẽ của anh chạy dọc đôi má và đôi môi hồng nhạt mà cậu đã cảm nhận được vào đêm qua...nó đang ở rất gần.

Đêm qua, Rain đã thách thức anh ấy. Nhưng khi trời sáng, dũng khí của cậu đã không còn nữa!

"Em nghĩ tôi sẽ làm gì?" Storm trả lời.

Khùng!

Ngực cậu run lên. Bởi vì khi Phayu di chuyển miệng, môi anh nhẹ nhàng chạm vào Rain, người nhanh chóng đưa cả hai tay lên đẩy vào ngực anh. Nhưng cho dù cậu ấy có cố gắng thế nào đi chăng nữa, bởi vì Phayu lớn hơn rất nhiều, nên anh ấy không hề động đậy.

"Em ... em không biết, tránh ra."

Cuối cùng, cậu chỉ có thể nhắm mắt. Cậu nghĩ cậu sẽ bị hôn.

Nếu ai đó nói rằng nhắm mắt sẽ khiến cậu ấy bớt cảm thấy dễ chịu hơn, hoàn toàn không phải vậy. Nó làn cho các giác quan trở lên mẫn cảm hơn, cậu cảm thấy một hơi thở ấm áp phả vào má khiến cậu nổi da gà, bàn tay nắm chặt nắm đấm của cậu, chuyển sang nắm lấy vai rồi di chuyển xuống bụng. Bộ não của cậy ấy sai không khi tưởng tượng rằng P'Phayu đang nhìn miệng của mình một lần nữa!

Ôi! Muốn hôn thì hôn đi, nhanh lên, ngại đến mức không chịu được rồi.

  "hahahahahahahahahaha"

Ngay khi tiếng cười vang lên, Rain tròn mắt ngạc nhiên. Chợt thấy người kia di chuyển ngồi thẳng dậy và nhìn cậu với nụ cười ngạc nhiên, cậu không để ý đến dây an toàn Phayu đã tháo ra còn gây ra tiếng to hơn cả người đàn ông to lớn đang cười  trong xe.

"Em có nghĩ rằng anh sẽ hôn em không?"

"Không !!!" Người đàn ông mặt đỏ gay hét lên bằng một giọng the thé. Cậu không biết cậu ấy nên tức giận hay xấu hổ.

Nếu cậu tức giận, cậu phải giận chính mình vì đã suy nghĩ quá nhiều.

"Em ... em biết anh sẽ không hôn em. Vì em không phải sự lựa chọn của anh." Rain vội vàng quay người ra mở cửa, không biết là con quỷ gì đã thúc giục cậu nói chuyện xảy ra tuần trước, khi cậu cố gắng mở cửa bước xuống xe. Nhưng bây giờ điều quan trọng là phải trốn thoát ...

Khi cậu cố gắng mở cửa xe thì...

"Điều đó làm em bị tổn thương ?"

"Tại sao em phải bận tâm? Đừng tự suy diễn." Rain không muốn khó chịu, nhưng bây giờ cậu ấy cứ động đậy đôi tay đã bị người khác nắm chặt như thể phải bỏng, miệng cất lên giọng the thé, không chịu quay đầu lại nhìn người đã để trêu chọc cậu ấy.

Chà, tôi chắc Phi Phayu đang giễu cợt tôi!

"Biết không khi lên năm hai, học sẽ khó hơn thế này."

Việc thay đổi chủ đề khiến Rain quay lại.

"Khi bước vào năm thứ hai, bạn phải thiết kế một cách nghiêm túc. Đó không chỉ là kỹ năng làm việc mà sẽ căng thẳng hơn rất nhiều. Công việc sẽ khó khăn và thường xuyên hơn. Nếu em không phân chia thời gian hợp lý, em sẽ không ngóc đầu lên mà làm việc khác được "Phayu nói tiếp.

"Tại sao anh lại nói với em điều này?" Rain đã nghe các đàn anh nói về điều này, nhưng điều đó có liên quan gì đến họ bây giờ? Và điều đó khiến đàn anh nở một nụ cười thật tươi, thả bàn tay đang cầm tay cậu.

"Anh chỉ nói vậy nếu Rain muốn tán tỉnh anh, em  phải làm điều đó trước năm thứ hai. Ồ, nhưng nhìn vào cách  của em ... thì có vẻ không kịp rồi."

 "!!!" Người nghe há hốc mồm. 

Cậu biết rằng khi  vào đại học, cậu sẽ học rất nhiều và  không có thời gian để tìm kiếm người yêu, nhưng thật xấu hổ khi anh ấy nói như vậy! 

 Sự xúc phạm,  xúc phạm, thật xúc phạm!!!

 Bây giờ chỉ có câu này vang lên trong đầu Rain, người còn vài tháng nữa mới đến năm thứ hai, nhưng chàng trai trẻ đã thề rằng ..


 "Chờ xem, em sẽ tán anh trong một tháng !!!" 

Phayu không khỏi ngạc nhiên. Nhưng miệng người nói tái nhợt và run rẩy khi cậu ta vừa nhận ra mình đang nói gì. 

"Anh sẽ chời đợi xem và em vẫn chưa vào nhà à?"

 Rain vừa bước ra khỏi xe trong trạng thái trên mây. Còn đối với người lái xe, hạ cửa kính xe xuống  và anh ấy lặp lại với một tiếng cười ... 

 "Một tháng, Rain." Sau đó, chiếc xe lớn lao đi khi Rain mở lời.

 "Mình...mình đang làm gì vậy?" 

Vậy đó. Vừa rồi cậu ấy vừa nói gì đó!

Cậu bé lững thững vào nhà, mặc dù nghe tiếng âm thanh lời nói của chính mình văng vẳng xung quanh.

 Một ...  sẽ làm cho anh ấy yêu mình

Hai ... sẽ tán tỉnh nhau trong một tháng.

 Cái quái gì thế? 

Rên rỉ, sờ soạng, sờ soạng

Rain sẽ ngồi như thế này lâu hơn nữa nếu không có chiếc điện thoại trong túi quần của cậu rung lên. Cho đến khi cậu cầm lên, và cái tên xuất hiện trên màn hình đã đưa cậu trở lại thực tại .. 

 "Sky! Mày ổn không?!"

 Đừng nghĩ là xấu, nhưng đến bây giờ cậu mới nhớ ra tối qua  đã đi cùng ai. 

Bên trong một căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố, Sky vừa bước ra từ phòng tắm trong bộ quần áo ngày hôm qua. Cậu đưa điện thoại lên tai và lắng nghe tiếng hét của người bạn thân, có thể khẳng định rằng cậu đã an toàn.

 Sky: "Tao không sao, mày thế nào?"

 ["Tao ... tao có thể thế nào? Tao ổn!"] 

Giọng nói run run ở đầu dây khiến Sky thở phào nhẹ nhõm khi Rain vẫn nói được. Có nghĩa là P'Phayu không có tom yum để làm cà ri*. Theo như những gì cậu ấy gặp đàn anh đã tốt nghiệp, Sky cũng không nghĩ rằng P'Phayu sẽ không độc ác như lời bạn mình nói. 

 (*)(ไม่มี ต้ม ยำา ท่า แกง) dùng để chỉ việc bắt nạt ai đó, cụm từ này xuất phát từ những từ đùa cợt, dối trá, lừa dối và lăng mạ. 

 "Được rồi. tao gọi điện nói là mày đánh rơi chìa khóa xe, nên tao lái nó về và đưa mày sau." 

Cậu không muốn bạn mình hỏi chuyện gì đã xảy ra sau khi họ chia tay. Bằng cách này, cậu ấy chuyển chủ đề khỏi việc nói về nó. Ngay khi cậu ấy nói về vấn đề xe hơi, Rain chợt nhớ ra. 

["Được rồi, tao sẽ lấy vào thứ Hai. Nhưng mày có ổn thật không?"] Người kia nói với giọng hối hận vì đã bỏ rơi người bạn của mình cho đến khi Sky bật cười. 

 "Tao thì có thể làm sao chứ. Tao không sao đâu."

Ngay khi Sky cúp máy với người bạn của mình, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cậu, cùng với cơ thể trần truồng của một người đàn ông quấn trong tấm khăn trải giường, áp đầu mũi vào đôi má mịn màng của cậu. 

 "Em sẽ trở lại chứ?" 

"Tôi không có lý do gì để ở lại đây." Sky nhấc tay đang tay ôm eo cậu. Cậu cất điện thoại vào túi rồi quay lại nhìn mặt anh ta và nói với giọng lạnh lùng không giống với giọng cậu thường nói với bạn bè... cậu nhìn PraPai. 

 "Lạnh quá, ngươi tối hôm qua rất nóng." Người nghe không bàn cãi, cậu ấy chỉ nhún vai và bước tới lấy túi xách và chìa khóa xe của người bạn mình cho vào túi quần rồi bước thẳng ra cửa phòng ngủ. Chủ nhân căn phòng thở dài tiếc nuối. 

 "Cho anh xin số của em được không?" Pra Pai hỏi. 

"Tôi không nhớ"

 "Vậy thì, tên cũng được" Sky mở cửa phòng ngủ và quay lại nhìn vào mắt anh.

 "Không biết, và đêm qua, nó đã kết thúc." 

Bang! 

Sky bước ra chỉ còn lại người đàn ông trần truồng nằm ngửa trên giường với đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.

 "Lạnh, nhưng ... mình thích." 

Phra Phai không nghĩ rằng mình sẽ tìm được nhưng vận may lại ập đến, trước đó anh ấy đã nói với Phayu rằng anh ấy chưa tìm được người mình thích. Lúc đầu, anh không để mắt tới, anh xem cậu là bạn đứa nhỏ của Phayu lên ra mặt giúp đỡ. Nhưng abnr tính ham vui nên anh đã đưa ra yêu cầu trêu chọc cậu ấy. Anh không nghĩ rằng cậu sẽ dễ dàng chấp nhận và khiến anh hơi do dự.

Chỉ sau khi lên giường, người thanh niên có khuôn mặt không nổi bật như bạn mình (nhưng vẫn đẹp trai) đang lạnh lùng nhìn mình, anh mới nhận ra mình nóng như lửa đốt.

Đó là đêm tuyệt vời trong nhiều năm qua

"Ồ, tôi muốn số của em!" Người thanh niên hét lên đầy tiếc nuối. Nhưng anh ấy không phải kiểu người chạy theo những người không quan tâm. Vì vậy đêm qua là một kỷ niệm đẹp. 

 Mặc dù ... trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối, nhưng cũng đủ khiến anh kích động.

 Một tháng có ba mươi ngày, nhưng chỉ có bốn tuần, nên chỉ có tám ngày nghỉ, mà cậu phải trừ đi thời gian cần thiết để chuẩn bị bài thuyết trình. Còn bao nhiêu thời gian nữa đây !? 

Nếu ai đó nghĩ rằng Rain có ý định nghiên cứu đề tài công nghệ xây dựng thì đó là một ý kiến sai lầm. Bởi vì thứ trước mặt cậu là một tờ giấy lớn, mà thứ cậu vẽ ra không phải là mô hình, mà là giải thích cậu phải làm gì trong ba mươi ngày này mới có thể chiếm được trái tim của người đàn ông tên là Phayu!

Khi lời đã được thốt ra cậu phải làm được!

Rain thừa nhận rằng cậu ấy cảm thấy xấu hổ vì những gì mình nói. Nếu đúng, bản thân anh cũng không muốn bỏ cuộc. 

Cậu không biết tại sao, nhưng khi có người thách đấu nên cậu muốn cố gắng giành chiến thắng, cho đến khi anh ta thua và không thể ngẩng đầu lên.

 "Này Rain " 

 "Ôi chào mày"

Người hạ quyết tâm liền cầm tờ giấy trước ngực. Sky tiến đến ngồi bên cạnh rồi mỉm cười dán mắt vào tờ giấy trên tay của cậu ấy. 

"Thật kỳ lạ, mày đột nhiên trở nên chăm chỉ vậy"

"Tao phải chăm chỉ vì sắp đến cuối kỳ rồi" 

Rain tự bào chữa cho mình, gần như thở phào nhẹ nhõm vì bạn cậu đã không nói gì về thứ sáu. Nhưng suốt thời gian qua, cậu ấy đã nhờ Sky giúp đỡ mọi thứ  và bây giờ miệng cậu ấy đang rất ngứa ngáy vì muốn hỏi xin một lời khuyên.

 Mình có nên nói với cậu ấy rằng mình đang tán tỉnh P'Phayu không?  Nó chắc chắn sẽ cười mình đến chết. 

Rain tự hỏi bản thân. Không cần phải nói, cậu ấy cũng vậy biết rằng bạn mình sẽ cười.

Sky sẽ không suy nghĩ nhiều nếu cậu ấy điên cuồng tán tỉnh một đàn ông. Nhưng chắc hẳn cậu ấy sẽ cười như điên nếu biết người mà cậu muốn tán tỉnh là người từng tuyên bố là người đáng ghét nhất, xấu xa nhất. Dù là bạn thân nhưng cậu vẫn muốn giữ chút mặt mũi cuối cùng. Vì vậy, cậu bước tới và huých vào người Sky.

"Chết tiệt,Nếu tao đang nghĩ đến việc tán tỉnh một ai đó và tao chỉ có ba mươi ngày, tao nên làm gì?" 

 "người đó không phải là Ple?"

 Khi người bạn của cậu hỏi lại, Rain đã rất ngạc nhiên. Cậu quay lại nhìn cô gái xinh đẹp mà cậu đã từng nhìn để ý, nhưng lần này cậu không có cảm giác gì.

 Có lẽ cậu ấy đã phát điên lên vì nụ hôn đó.

 "Được rồi. Mày nói cho tao biết đi."

Sky đoán chắc không phải Ple, vì thấy Rain tán tỉnh mấy tháng rồi mà vẫn chưa đổ, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của người khác. Không gì là không thể. 

 "Chà, nếu là Sik hay Po thì sẽ có nhiều thời gian. Nhưng với mày ..." Người bạn có khuôn mặt bình thường so với bạn mình, nhìn Rain đang phồng má. 

 "... Tao nghĩ mày nên xuất hiên hàng ngày trước mặt người đó. Nếu gặp may, mày sẽ thành công ".

 Sky nói đùa, cảm thấy nhẹ nhõm vì bạn thân của mình đã ngừng nghĩ về chuyện đó nữa, vì điều đó có nghĩa là cậu ấy sẽ không bị đau đầu, thế giới sẽ trở lại bình thường và yên bình, nhưng cậu ấy không biết  người mà cậu ấy đang nói là cùng một người.

 "Đúng vậy." Trước lời đề nghị đó, Rain gật đầu

 "Nhưng tao nên gặp người đó ở đâu?" 

 "Sao,là sinh viên khoa khác à?" 

 "Ồ đúng rồi, một người khác. Nhân tiện, mày đã bắt đầu làm báo cáo về chủ đề hiện đại chưa."

"Báo cáo của tao giống với báo cáo của mày vì bọn mình cùng một nhóm. Mày đã bắt đầu làm chưa? Bạn yêu?" 

Rain cười khi nhìn về hướng khác, cậu nhìn vào danh sách những ngày nghỉ của mình và rồi quyết định ...

 Đừng nghĩ nữa, hãy ló mặt ra trong ba mươi ngày và một ngày nào đó anh ấy sẽ mềm lòng.. 

Đó là suy nghĩ của một người lo lắng về việc không thể thực hiện được thử thách, nhưng khi cậu ấy nghĩ đến nụ cười của người nói rằng mình không thể làm được ..

 "Tôi sẽ làm được điều đó, hãy chờ xem!" Rain nói với ánh mắt nóng như lửa đốt. 

Chà, nếu Sky biết cậu ấy định làm gì, Sky sẽ hỏi...ước gì mày học tập cũng siêng năng như vậy? 

 Sau khi gần như gục ngã với công việc vì giáo sư nói phải gửi lúc 5 giờ, Rain lao ra khỏi trường đại học để thực hiện kế hoạch của mình. Sau đó, bộ não thông thái của  nói với cậu ấy rằng nơi dễ gặp Phayu nhất phải là ... ở gara. 

Giờ thì cậu ấy đã biết nhà và gara ở đâu rồi. 

"Ồ, bạn đến gặp Phayu à?"

Chết tiệt! lại là người lái xe cứu hộ!

Rain: "Xin chào Phi" Rain vội vàng giơ tay chào người mà anh đã quen mặt nhưng trong lòng lại thầm ôm mối hận vì chính anh ta đã khiến cậu bị bắt ở trường đua . 

Rain: "Anh không nghĩ rằng xe của em sẽ bị hỏng sao?" Rain nói một cách mỉa mai. 

Ôi, khi nhìn thấy gương mặt của người kỹ thuật viên này, tôi lại nhớ đến bộ mặt P'Phayu. 

 "Hahaha, không đời nào có chuyện đó. Nếu cậu Phayu đã kiểm tra xe thì không có chuyện xảy ra vấn đề gì. Trừ khi em vừa đụng phaie mông chiếc xe nào đó. " Rain cười theo anh, nheo mắt nhìn người đang ló mặt. 

 "P'Phayu ở đâu ạ?"

"Đúng vậy, anh biết ngay là em đến gặp cậu chủ Phayu. " 

Chết tiệt, mình quên rằng anh ấy nghĩ mình và P'Phayu có cái gì đó với nhau.

 "Này Phi, P'Phayu và em chỉ là Phi và Nong thôi." Rain cố gắng viện cớ giả vờ quên đi những gì cậu đang làm ở đây. Nhưng người nghe không tin cậu ấy vì anh ấy đã phá lên cười khi vẫy tay.

 "Đừng ngại. Anh biết tất cả mọi thứ. Cố lên, nếu em muốn đợi cậu Phayu, tốt hơn là đợi anh ấy ở văn phòng. " Cậu thanh niên ngứa miệng còn muốn phản bác nhưng không kịp được người quay lại hướng dẫn mình và đành phải đuổi theo. Ít ra là  cũng có người biết cậu hơn bí mât lén lút xung quanh và bị ai đó gọi cảnh sát. Ngoài ra thật may mắn khi biết P'Aon ( người tự giới thiệu mặc dù cậu không hỏi) người lớn tuổi trong gara và biết tất cả mọi thứ.

"Em hẹn cậu Phayu lúc mấy giờ?"

"P'Phayu không phải ngày nào cũng đến sao ạ?"

 "Không, cậu Phayu làm việc suốt ngàysuốt đêm, chủ yếu đến đây vào những ngày nghỉ. Ở đây, cậu Saifah phụ trách. Nhưng tối nay, anh ấy về trước vì đi gặp bạn gái." 

 "Saifah là ai ạ?" 

"Em trai." 

 "Ồ" người nghe gật đầu nhẹ và tiếp tục hỏi  "Vậy hôm nay P'Phayu có đến không ạ?"

"Sao em không gọi điện hỏi? Chắc em có số rồi."

 Rain gãi má không trả lời được. Cậu có số của anh ấy, nhưng ý nghĩ phải gọi và nghe giọng trầm thấp bên tai làm tim của cậu thấy nhột nhột nên cậu không dám gọi, nhưng có vẻ như nếu không muốn lãng phí chuyến đi đến đây, cậu phải gọi điện thoại.  

 "Ồ, em muốn làm cậu ấy ngạc nhiên? Được thôi, anh sẽ gọi cho cậu ấy và nói với cậu ấy rằng có người đang đợi để gặp." Cách bên kia phiên dịch khiên người trẻ tuổi không thể không hỏi ... 

 "Tại sao anh chắc chắn rằng P'Phayu và em không chỉ là Phi và Nong?"

Aon: "Ồ, là do cậu Phayu đưa em ngủ trong xưởng"

 Hôm đó, em bị dính mưa." 

"Không biết em có bị dính mưa không. Anh chỉ biết cậu Phayu đưa em lên xe lúc mệt. Chỉ có một phòng, chỉ có một cái giường thôi. Làm sao mà nghĩ khác được? Nong, anh sẽ gọi cho cậu Phayu trước ". P'Aon có thể nói điều đó mà không cần suy nghĩ, nhưng Rain chỉ có thể giơ tay lên trời.

 Chờ một chút, nếu anh ấy đưa mình về đây, ngủ chung một phòng khiến mọi người suy nghĩ xa như vậy... Thì anh ấy đã đưa bao nhiêu người về đây ngủ?

"Chà, bực quá. Anh ấy nói tôi không phải sự lựa chọn, vậy anh đã có bao nhiêu sự lựa chọn?"

Rain nắm chặt tay, nghiến chặt răng, dậm chân của mình một cách bực bội đến mức muốn tung cú đấm vào mặt người đàn ông đẹp trai.

 Được rồi, anh ấy là người như thế nào! 

Phayu rất ngạc nhiên khi người trong gara gọi đến và nói rằng có một cậu bé đang đợi để gặp anh. Anh  không nghĩ cậu lại dám đến nhanh như vậy... Anh còn đang nghĩ mình nên ghé qua Khoa một chút không.

Nhưng gì làm trước đây chắc đã có hiệu quả!

 Anh chàng kiến ​​trúc sư đẹp trai vội vàng thu dọn công việc càng sớm càng tốt, sau đó đi xem mặt cậu nhóc bướng bỉnh. Nhưng khi vừa bước chân vào văn phòng thì anh đã bắt gặp đôi mắt mờ mịt đang nhìn chằm chằm mình, sau đó quay lại tiếp tục nói chuyện với P. 'Aon.

"Muốn biết thêm thì cứ hỏi. Nếu biết thì anh sẽ trả lời giùm". 

"Anh đang nói gì vậy?" Phayu bước vào và nghe người kỹ thuật nói với Rain. 

"Ồ, cậu Phayu, cậu đến rồi à? Rain đã đợi hai tiếng rồi." 

Trong vòng hai giờ, dường như cậu bé đã tìm hiểu thông tin về anh. 

"Hôm nay là sinh nhật con trai anh đúng không?" Storm nhìn chằm chằm

 "À, vâng, tốt hơn là anh nên về trước, anh đi đây."

Người kỹ thuật vội xua tay, vẫy tay với cậu bé rồi lập tức chạy ra khỏi văn phòng. 

Tất nhiên, ánh mắt của cậu chủ thật đáng sợ!

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người. Phayu quay lại nhìn cậu bé mà anh mong đợi, cậu bình thường sẽ đỏ mặt hay làm vẻ mặt hài hước, nhưng hôm nay thay vào đó lại là ánh mắt giận dữ. Với vẻ mặt cau có bắt chước động tác anh ta dùng để đuổi P'Aon đi. 

"Kiến cắn miệng?" 

 "Chết tiệt!" 

Người nghe cau mày và sải bước dài về phía người đang ngồi trên ghế sô pha. 

 "Anh đã nói rõ ràng rằng anh không muốn em sử dụng những từ ngữ khó nghe"

Khuôn mặt Rain khẽ run lên, nhưng sau đó cậu ấy hoàn toàn đứng dậy đeo cặp lên vai. 

"Xin lỗi, em đi đây" 

nắm bắt

Tất nhiên, người đàn ông  cao lớn đã kịp thời nắm lấy cánh tay của cậu. Biết rằng có điều gì đó không ổn. 

 "Sao vậy?" 

 "Không có chuyện gì, em thấy anh vừa trở về chắc mệt mỏi, có thể muốn nghỉ ngơi,em không muốn quấy rầy." 

Phayu vẫn đang nắm chặt lấy cánh tay cậu.

 "Đừng nói với anh rằng em đã đợi hai giờ đồng hồ để nhìn thấy khuôn mặt của anh trong hai phút thôi cũng đủ mãn nguyện rồi ... em yêu anh nhiều đến vậy sao."

"Em không mê đắm anh như những người khác!" 

Dáng người nhỏ bé không thể tin được rằng ai đó lại có thể tự ái đến vậy. À, cậu ấy đồng ý rằng một khuôn mặt như thế có quyền tự ái. Nhưng đó là điều hết sức mỉa mai. Phong thái của đàn anh cau mày khi bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay cậu, và kinh nghiệm đã dạy cậu không nên chiến đấu vô ích. Hãy im lặng. 

 "Em ghen à?" 

 "Thật điên rồ!" Rain xúc động khi Phayu buông tay, khoanh tay trước ngực và mỉm cười. 

Nụ cười ấy thật ngọt ngào. 

 "Anh có thể thấy rõ ràng rằng Rain đang ghen tị với họ." 

"Em không ghen" Người khẳng định rằng cậu ấy không thích đàn ông và làm tất cả những điều này là để đánh bại cái đồ xấu xa này. 

Phayu: "Chắc chứ?" 

 Rain: "Chắc chắn rồi" 

Giọng cậu dần yếu đi khi bắt gặp đôi mắt sắc lạnh ấy, nên... cậu không chắc nữa!

Rain tiếp tục yếu đi vì ánh mắt tự tin và bắt đầu nhìn vào bàn tay của mình nơi vẫn còn hơi ấm của người kia.

"Rain." Cậu không muốn nhìn thấy mặt anh, nhưng khi anh gọi tên cậu, theo bản năng cậu ngẩng lên, điều đó mở ra cơ hội cho đôi môi ấm áp nhanh chóng áp vào đôi môi mềm mại.

 "Này!" Chàng trai lùi lại một bước nhưng bên kia đã nhanh hơn và ngay lập tức nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu. Áp chặt môi mình xuống trước khi rụt lại, anh thì thầm vào môi cậu. 

 "Nếu em không thích anh qua lại với người khác, thì hãy khiến anh yêu chỉ một mình Rain

 Sau đó, Phayu nở một nụ cười thân thiện khiến  người bị hôn... đỏ mặt  

Rain cảm thấy được hôn không đáng xấu hổ bằng nụ cười ấm áp của kẻ thích chơi khăm.

"Nhưng có vẻ như em sẽ bỏ cuộc." Cậu ấy lúng túng chưa đầy một phút. Bên kia khinh người đến mức người không chịu thua dễ dàng tóm lấy cánh tay cường tráng.

"Em có thể, em làm được!"

 "Khó"

 "Em đã nói là em có thể!" Rain nói to hơn trước, trước khi nhận ra rằng tính cách nóng nảy của mình đã làm mọi thứ rối tung lên, vì Phayu cũng đang cười thành tiếng. Chỉ có vậy thôi, cậu bé gạt tay anh ra, quay người bước ra cửa. 

 "Em đi đây"

 "Chờ đã" Nó không chỉ khiến cậu im lặng mà Phayu còn đưa tay ra nắm lấy tay cậu một lần nữa rồi... mỉm cười. 

"Hãy đi ăn tối với anh như một người bạn ... chỉ là...nếu như em muốn." 

"Ai muốn đi ăn với anh?" 

Khùng! Đáng lẽ cậu nên hất tay anh ấy với vẻ phẫn nộ, nhưng mà... lại bị anh ấy dẫn dắt như vậy.

 Đó là bởi vì cậu muốn chiến thắng mà không ngại trở thành kẻ nói dối. 

Trái tim cậu nói vậy, nhưng không hiểu sao tay cậu lại... quay sang nắm tay P' Phayu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl