
Chương 5 Không lối thoát
Sky: "Ai Rain, bình tĩnh trước đã."
Rain: "Không, tao sẽ không bình tĩnh. Nếu mày không giúp tao, tao sẽ tự tìm hiểu!" Sky đặt một tay lên xoa thái dương, cuối cùng điều cậu sợ cũng xảy ra ... Rain đã đánh mất sự tỉnh táo.
Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra giữa người bạn thân của mình và đàn anh đã tốt nghiệp, nhưng khi Warren quay lại, mặt cậu ấy đỏ bừng, người cậu cũng đỏ bừng và đôi mắt rực lửa. Sau đó cậu ấy bước tới và đập bàn, tuyên bố rằng cậu sẽ đánh bại Phi Phayu.
Nó giống như lần trước, phải không? Nhưng không. Lần này ... trông cậu ấy rất nghiêm túc
Lúc trước xem ra hắn chỉ là bị chọc giận, nhưng hiện tại lại tức giận. Khi được Rain hỏi liệu cậu có đồng ý giúp tìm cách trả đũa P'Phayu không, cậu đã lưỡng lự, thực ra cậu không muốn điều đó chút nào.
Điều này làm cho người thanh niên tức giận quay lại và cau mày, cơn giận dữ và quay đi biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Thấy cậu phản ứng như vậy, đã khiến Sky lo lắng đuổi theo để cố gắng trấn an cậu, nhưng trái với ý của Sky, điều đó như đổ thêm dầu vào lửa.
Rain: "Nó ta nghĩ nó là ai mà dám nói về tao, như thể tao không phải là một lựa chọn?!"
Người nghe không thể hiểu được cuối cùng những gì Rain đang nói, nhưng cậu ta chắc chắn rằng, khi họ biến mất một lúc trước, P'Phayu hẳn đã làm một điều gì đó điên rồ , khiến Rain muốn phá hủy mọi thứ trên con đường, chạy một mạch đến phòng học của P'Som. May mắn thay, giáo sư vẫn chưa vào lớp, vì Sky không thể bắt kịp bạn của mình, và khi đến nơi, tất cả những gì cậu ấy có thể làm là giơ tay vái chào thể hiện sự tôn trọng với đàn anh.
Rain: "P'Som, anh có biết về điểm yếu của P'Phayu là gì không?
"Rain mày bị sao vậy?"
Rain đi thẳng đến chỗ P'Som, người ngưỡng mộ P'Phayu hơn bất cứ ai, sau đó hỏi trực tiếp cho đến khi khuôn mặt của Sky lộ vẻ sợ hãi
Rain: "Anh, trả lời em đi."
Som: "Anh không biết, và ngay cả khi anh có biết, anh cũng sẽ không nói với Nong." P'Som vừa cười vừa nói đùa : "Anh là fan thì phải bảo vệ thần tượng của mình chứ"
Rain: " Thần tượng cái quái gì vậy."
Som: "Này Rain!"
Ai bảo P'Som có khuôn mặt dễ thương, phải đến xem ngay, anh ấy hét lên với giọng điệu bất mãn cho đến khi Sky vội vàng nắm lấy cánh tay của bạn mình và giơ tay còn lại lên xin lỗi.
Sky: "Xin lỗi Phi, xin lỗi, đi thôi, Ai Rain".
Rain: "Tao không đi!" Cậu ta tức giận đến mức nhìn chằm chằm vào đàn anh, người duy nhất chắc chắn có thông tin về Phayu, vì vậy anh ta đã đi thẳng đến chỗ P'Som, mà không cần quan tâm rằng anh ta là đàn anh của mình hay tệ hơn rằng anh ta là anh trai của cô gái mà cậu ta thích! Cậu ấy sẵn sàng từ bỏ mọi thứ miễn là có cơ hội đánh bại Phayu.
Rain: "Anh có biết P'Phayu sẽ thực hiện cuộc đua xe ở đâu không?"
Som: "Cái gì? P'Phayu là một tay đua xe ??"
Rain: "Chà, Anh là fan hâm mộ nào, mà anh lại không biết P'Phayu sẽ tham gia một cuộc đua vào thứ Sáu tuần này?"
Rain nói với một giọng cứng nhắc, không quan tâm đến đàn anh, làm cho khuôn mặt của P 'Som trở nên cứng đờ, và anh ta đứng dậy đối đầu với cậu vì hành động thô lỗ.
Sky: "Rain, nói chuyện tử tế với đàn anh."
Rain: "Vậy anh có biết hay không?"
Som: "Đủ rồi, Rain." P'Som đã phản ứng lại sự liều lĩnh của cậu bé này, xắn tay áo sẵn sàng dạy cho cậu ta một bài học về sự tôn trọng. Rain không hề bị đe doạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chuyển từ đen sang đỏ, khiến những đàn anh xung quanh bắt đầu chú ý xem chuyện gì đang xảy ra.
Chứng kiến cảnh đó, Sky vội vã lao vào can thiệp trước khi sự việc mất kiểm soát, dùng hết sức giật mạnh lưng áo của bạn mình.
Sky: "Em xin lỗi P'Som, Rain chỉ giận quá hoá điên. Em biết anh là người tốt, anh có thể hiểu. Xin lỗi P'Som đi đồ ngốc." Người thanh niên cố gắng xoa dịu tình hình, nhưng người bạn của anh ta hoàn toàn bất hợp tác, vì vậy anh ta đã phải phá vỡ sự căng thẳng
Sky: "Bình tĩnh đi, tao sẽ tìm xem P Phayu co cuộc đua ở đâu" Sky thì thầm vào tai cậu. Vì vậy, người nghe quay lại nhìn thẳng vào mắt Sky.
Rain: "Mày nói thật?."
Sky: "Thật, nhưng mày phải xin lỗi ngay" Một lời đề nghị khiến Rain bình tĩnh. Cậu quay lại nhìn thẳng vào mắt P'Som, lần đầu nhìn thấy đôi mắt u ám của anh ấy
Rain: "Xin lỗi Phi, em hơi khó chịu."
Som: Huzz, Ôi Sky hãy đưa bạn cậu cút ra khỏi đây trước khi anh đánh gẫy chân cậu ta "
Không đợi đến lời đe dọa thứ hai từ đàn anh, Sky đã nhanh chóng lôi cậu bạn ra khỏi lớp. Cậu thở phào nhẹ nhõm vì lần này Rain đã dễ dàng đi theo, cậu đưa bạn mình đi càng xa càng tốt để không đàn anh nào nghe thấy. Khi cậu ấy coi là đã ở trong vùng an toàn,liền quay lại và đối mặt với Rain với vẻ mặt giận dữ.
Sky: "Mày có biết là mày đang làm gì không mà lại đi gây sự với đàn anh năm tư?"
Rain: "Tao đang tức giận!"
Sky: "Vậy mày có não để suy nghĩ không? điều gì sẽ xảy ra khi mày gây sự với đàn anh năm tư. Tất cả chúng ta sẽ sớm gặp rắc rối!"
Khi người người vốn lạnh lùng trở lên nóng tính hơn khiến Rain bình tĩnh và cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân của anh ấy vì xấu hổ.
Rain: "Xin lỗi"
Sky: "Thôi, từ giờ mày khỏi phải xin lỗi. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Khi Sky hỏi, người đàn ông nhỏ con hơn mở miệng với đôi mắt đỏ hoe.
Rain: "Tao đau."
Sky: "Nói cho tao biết ..."
Rain không trả lời. Cậu chỉ đưa tay lên xoa gáy, khuôn mặt vốn đỏ lại càng đỏ hơn, hàm răng sắc nhọn cắn chặt môi dưới đến khi trắng bệch, làm bộ mặt như sắp khóc. Nó hoàn toàn trái ngược với thái độ mà cậu đã làm trước đó, Sky thở dài.
Dù bực mình nhưng cuối cùng cậy ấy cũng bình tĩnh lại
Rain: "Tao không thể nói cho mày biết?" Chàng thanh niên vừa nói vừa nắm vạt áo.
Sky: "Và điều đó có liên quan đến P 'Phayu?"
Rain: "Tao..."
Sky bối rối trước phản ứng của bạn mình, vì không quen với việc bạn mình từ chối kể những gì đã xảy ra, trong khi cậu ấy đã quen với việc bạn mình nói quá nhiều và hành động trẻ con. Cậu cảm thấy đau lòng cho bạn mình khi hành động như đưa trẻ hư và gây sự với P'Som , đến nỗi cậu ấy chấp nhận tìm kiếm thông tin cho bạn mình để không phải gặp rắc rối với đàn anh.
Chỉ là không biết nó muốn chiến đấu vì điều gì?
Sky: "Ồ, tao không biết có tìn kiếm được thông tin mày muốn hay không không, nhưng tao sẽ cố gắng"
Để so sánh, Sky, người là thân thiện hơn Rain, quen biết toàn bộ nhóm sinh viên. Vì vậy, khi phó chủ tịch năm nhất hứa sẽ giúp đỡ, Rain ngay lập tức mỉm cười và chạy đến ôm trầm bạn mình.
Rain: "Tao yêu mày nhiều lắm, đồ khốn."
Sky: "Ồ, được rồi. Nhưng mày phải đồng ý với tao đừng có kê cổ lên thớt nữa. Tao lười dọn dẹp quá."
Người nghe gật đầu liên tục khiến cổ như muốn rụng rơi. Tâm trạng của Rain tốt hơn bao giờ hết, vì một người như Sky hứa sẽ giúp đỡ, thì cậu ấy sẽ tìm cách trả đũa P'Phayu, người cho đến nay luôn luôn thắng cậu.
Sky: "Đôi khi tao rất sợ thói quen không dễ dàng từ bỏ của mày."
Rain: "Cha tao đã dạy tao rằng một người đàn ông phải có sự quyết tâm."
Sky: "Quá quyết tâm để không tán được một cô gái nào"
Rain: "Đồ khốn!"
Sky: "Được rồi, đủ rồi. Đừng gọi tao như vậy. Đi ăn thôi. Tao đói rồi. Tao không thể đợi thêm được nữa. Vì phải đuổi theo mày khắp tòa nhà."
Sky bắt đầu đi về phía căng tin, cùng cậu bạn nhỏ bước tới với nụ cười đầy hy vọng, Rain bé nhỏ không biết rằng thói quen không thể tha thứ này sẽ rất dễ dẫn cậu vào miệng cọp.
Vào lúc hai giờ, khi những người dân thường đang say giấc, trên một trong những con đường cao tốc ở Bangkok, nhiều xe hơi đậu giữa đường. Chỉ để lại có một làn đường ở giữa làm lối vào đường đua, để xem một chương trình đặc biệt kéo dài hai giờ, sau đó sẽ biến mất không dấu vết.
Không phải ai cũng có thể vào được, bạn phải có pass để vào sự kiện. Thẻ không phải là vé giấy mà là danh sách thành viên độc quyền.
Người ngoài nhìn thấy đường đua, có thể nghĩ đó chỉ là cuộc đua đường phố. Nhưng người trong cuộc mới biết rằng nó đặc biệt hơn nhiều bằng cách nhìn những chiếc xe sang tiến vào sự kiện một cách suôn sẻ hoặc có thể nhìn thấy một vài chiếc ô tô đang đậu ở nơi này, bởi vì tính độc quyền của nó hoặc vì giá trị vô biên của nó.
Tất nhiên, đây không phải là một sự kiện bình thường mà nó là sự kiện của một người có sức ảnh hưởng, yêu thích tốc độ tốc độ.
Bây giờ các xe container đang đi vào bãi đậu xe, với một người kỹ thuật viên, người đang khoanh tay đứng nhìn, kiểm tra xem có vấn đề gì không ... Anh ấy là một thợ cơ khí toàn thời gian nhưng cũng là một kiến trúc sư bình thường.
Prapai: "Hôm nay đi xe gì?"
Phayu quay lại nhìn người hỏi. Sau đó nở một nụ cười trên khóe miệng.
Phayu: "Chờ và xem. P'Phakin đã gửi một lô hàng mới mà tao đã kiểm tra vài ngày trước."
Prapai: "Huh!, và mày đã hoàn thành nó kịp theo lệnh của anh ấy?"Prapai người to con, nước da ngăm đen thích thú hỏi.
Phayu: "Anh ấy đã ra lệnh và tao chỉ cần làm theo anh ấy."
Prapai: "Anh Phakin không tin ai ngoại trừ mày."
Phayu lắc đầu và vỗ mạnh vào vai Prapai.
Phayu: "Nhưng bây giờ mày là người anh ấy yêu thích nhất."
Trong khi Phayu có sở thích hoá trang cho những chiếc mô tô trị giá hàng triệu đô la, cung cấp cho sự kiện đặc biệt như này trong nhiều năm qua, còn anh ấy mới bước vào cuộc đua được khoảng một năm, và đã trở thành tay đua yêu thích của chủ sở hữu. Điều này khiến Prapai bật cười.
Prapai: "Có muốn đấu không? Từ lúc mày bỏ đường đua, tao vẫn muốn thi đấu với mày thêm lần nữa"
Nhiều năm trước, không chỉ Phayu có mặt tại cuộc đua mà em trai sinh đôi của anh ta cũng là tay đua thường xuyên. Và không có gì lạ khi, cặp anh em song sinh này là những người giỏi nhất ở đây, nhưng khi người anh khoa kiến trúc tập trung theo đuổi sự nghiệp, còn người em trai khoa kỹ thuật cũng quyết tâm chạy theo tiếng vẫy gọi của tình yêu, nên họ xin rút khỏi cuộc chơi. Chỉ khi nào P'Phakin yêu cầu thì anh ấy mới xuất hiện ở đây.
Với việc anh ấy không thi đấu trong vài năm, Phraphai đã có thể lên được top 1 mà không gặp khó khăn gì cả.
Phayu: "Vậy thì tao sẽ nhắc lại cho mày nghe" anh nói khi nhìn những người công nhân từ từ dỡ chiếc siêu mô tô mạnh mẽ ra khỏi thùng hàng.
"Tao không thích ai cả" Prapai đột ngột nói, cho đến khi Phayu hướng ánh nhìn về sự kiện đang nóng dần lên vì nó sắp bắt đầu.
Phayu: "Đua để có tiền, gái hay để thoả mãn?."
Prapai "Dù sao đi nữa, sự hài lòng là trên hết, nhưng đối với các cô gái cũng không thể thiếu. Thật tiếc là tao chưa tìm được người mà mình ưng ý. Nếu không, tao cũng sẽ không xuất hiện ở đây." Người đàn ông tiếc nuối nói. Bởi vì sự kiện này sẽ có cược không chỉ bằng tiền, để tăng thêm phần thú vị cho trận đấu này có một thỏa thuận treo giò giữa đôi bên. Nhưng không có ai anh ấy thích, điều đó khiến anh ấy muốn chiến thắng và vui vẻ.
Phayu: "Ra ngoài tìm không phải dễ hơn sao?" Phayu cười.
Prapai: "Mày nói như thể mày tìm thấy nó rồi."
Lần này Phayu không trả lời. Anh chỉ đơn giản là nhếch lên một nụ cười ở khóe miệng, khi đôi mắt Prapai mở to.
Prapai: "Tao sẽ coi đó là một lời đồng ý."
Người nghe bật cười, ước gì mình có thể gọi và nghe cậu bé mà mình vô cùng khao khát trước cuộc đua. Nhưng nếu anh ấy gọi bây giờ, Rain sẽ chỉ nhe nanh ra ...
Làm thế nào em ấy có thể làm điều đó? Nó quá đáng yêu.
.........
Rain:" Mày có chắc là nó ở đây không?"
Cùng lúc đó, cậu thanh niên đang tuyệt vọng hỏi người bạn ngồi bên cạnh. Họ đang trên đường đến trường đua, vì giữa đường, có một công nhân xây dựng chặn đường với tấm biển báo là đường đang sửa, nên để tránh đường họ đành lái xe đi đường khác. Người bạn bên cạnh cau mày vì bị nghi ngờ.
Sky: "Chà, tin tức nói nó ở đây"
Rain: "Vậy thông tin từ đâu ra?"
Sky: "Không cần biết, người đó nói với tao rằng có một cuộc đua ở đây tối nay." Rain rất ngạc nhiên khi biết từ người bạn thân của mình rằng một giải đua xe sẽ diễn ra trên một con phố quen thuộc. Đó không phải là thông tin chính thức, nhưng khi bạn của cậu ấy xác nhận rằng thông tin này không sai, cậu ấy đã đón Sky vào lúc một giờ và đưa anh ấy đến đây và phát hiện ra rằng ... họ không thể vào trong.
Tại sao người bạn thân nhất của mình lại không nói là cậu ấy lấy thông tin ở đâu?
Rain: "Nghiêm túc đấy, ai nói vậy?"
Người bên kia di chuyển một chút trước khi đồng ý nói sự thật với một cái nhìn khó chịu.
Sky: "Người yêu cũ của tao nói rằng anh ta sẽ ở đây."
Rain: "Này, sau đó mày có đi gặp người yêu cũ không? Nếu màu không ổn, tao sẽ đưa màu về trước và quay lại sau". Rain nói với giọng lo lắng. Được rồi, cậu ấy chưa bao giờ có bạn gái vì cậu ấy không giỏi tán tỉnh lắm ... Nhưng cậu ấy đủ để biết rằng đối phó với người yêu cũ chẳng có gì vui cả. Anh thậm chí còn cảm thấy có lỗi vì đã quá cứng đầu để bạn mình phải làm điều đó.
Mà này, làm thế nào người yêu cũ của cậu ta biết P'Phayu?
Sky: "Không cần đâu, nếu để mày đi một mình tao sẽ lo lắng, nên đậu xe phía trước, tao đoán giờ chúng ta phải đi bộ." Khi người công nhân từ chối cho xe đi qua địa điểm mà Sky được thông báo là sự kiện sẽ diễn ra, cậu ta đã báo cho người bạn đang lái xe đậu trên một con phố khác. Theo điện thoại, có lẽ đi bộ không quá xa.
Rain: "Tao có thể đi một mình" Rain trầm ngâm nói. Vì có vẻ như cậu ấy cũng đang kéo bạn mình vào rắc rối.
Sky: "Được rồi đi thôi" Sky bước xuống xe trước. Rain biết bạn của mình đang không ổn. Cho đến khi Rain do dự không biết nên tiếp tục điều tra về P'Phayu hay nên để nó kết thúc. Nhưng câu nói luôn ở bên cậu khiến ý chí trả thủ mạnh liệt trong cậu bừng sáng.
Chà! tôi đã đến đây, chúng ta cần phải nói chuyện.
Ý tưởng này khiến cậu nhanh chóng khóa xe và đi theo người bạn đang dẫn đường đằng trước.
Họ đi vòng qua những công trình làm đường và nhìn nhau. Bởi vì dù nhìn thế nào đi chẳng nữa thì cũng không có công trình xây dựng nào đằng sau biển cấm. Chỉ có một tia sáng từ chiếc ô tô đang đậu đèn xe đậu ở đằng xa, nếu không nhầm thì nó đang đậu ở giữa đường.
Khi đến gần hơn, họ nhìn thấy một người đàn ông cường tráng đang đứng canh cửa ra vào.
Rain: "Tại sao lại cấm ô tô bọn mình đi qua?"
Rain lầm bầm khi chiếc xe thể thao tối màu chạy qua con đường cấm và tiến thẳng tới người gác cổng, giảm tốc độ khi cửa sổ xe được hạ xuống và theo cách đó chiếc xe đã đi qua.
Rain: "Chúng ta có cần xin phép không?" Rain hỏi người bạn của mình, người này lắc đầu không biết.
Sky: "Bọn mình về nhà thôi?
Rain: "Mày có thể đợi thêm một chút nữa được không? Tao vẫn chưa nhìn thấy P'Phayu."
Sky cảm thấy bồn chồn nhưng cậu vẫn tiến lại gần sự kiện hơn, nơi đủ gần để nghe thấy tiếng tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng động cơ gầm rú. Điều đó khiến Rain đủ nghi ngờ để quay lại và nói ..
Rain: "Ở đây chờ tao, tao sẽ vào trong một lát."
Sky: "Tao đi với mày."
Rain: "Chờ đã, tao không muốn mày gặp rắc rối." Dù không đồng ý nhưng ánh mắt cảm thấy tội lỗi của cậu bạn khiến phó chủ tịch năm nhất thở dài, cậu gật đầu. Nhìn người bạn chạy vào cuộc đua với sự lo lắng.
"Mong rằng những người trong cuộc đua này sẽ không tệ như bạn trai cũ của mình"
Càng nghĩ về điều đó , Sky càng lo lắng.
Rain thực sự không nghĩ đến việc mình sẽ làm gì với sự yếu đuối của Phayu, cậu chỉ muốn trả thù anh ấy, muốn nhìn thấy sự bàng hoàng trên gương mặt anh ấy, cậu muốn xóa đi vẻ ranh mãnh và nụ cười xấu xa mà anh thường bày ra để đe dọa cậu. Nhưng khi lẻn vào một giải đua toàn xe sang trị giá tiền triệu, chàng trai chớp mắt, cảm giác như mình đến nhầm chỗ.
Cái gì thế này?
Có rất nhiều người ở nơi này, nhưng những người trong sự kiện này không phải là người bình thường.
Rain: "Mau tìm P'Phayu rồi chuồn khỏi đây thôi ."
Người thanh niên đang nói chuyện với chính mình, Cậu bé suy nghĩ đơn giản, cậu chỉ muốn chụp một tấm ảnh về Phayu và gửi nó để chế giễu rằng cậu biết bí mật của anh ấy. Cậu đưa đôi mắt trong xoe nhìn xung quanh cuộc đưa, nhưng ngoài một đám công tử nhà giàu cùng những cô gái xinh đẹp bốc lửa ở cạnh, chỉ có những tay đua chuẩn bị vào đường đua.
Sexy quá!
" Không P'Phayu P'Phayu"
Trong khi chú ý đến hình ảnh trước mặt, Rain nhìn mọi thứ với vẻ kinh ngạc, không nhận ra biểu cảm trẻ con của mình đã thành công thu hút người vệ sĩ nhìn chằm chắm về phía cậu và bắt đầu thông báo cho đồng đội.
Này! mình nhớ chiếc xe đó
Chiếc xe tuyệt vời đang được vận chuyển đến bên lề đường, trông giống hệt chiếc xe cậu đã thấy ở trong gara của Phayu.
Nghĩ về điều đó, cậu bắt đầu mỉm cười và đi thẳng về phía đó ngay lập tức.
Nếu xe ở đó, người cũng phải ở đó.
Bíp
Người vệ sĩ 1: "Xin lỗi, bạn đi cùng ai?" Nhưng mới bước được vài bước thì có người đàn ông cản đường, khi nhìn lên đối mặt với vẻ mặt đe dọa, cậu giật mình và lùi lại một bước nhưng...
Bịch
Sau lưng cậu cũng có một người vệ sỹ trông chừng.
Mưa: "Ơ"
Người vệ sĩ 2: "Này, bạn đi cùng ai?" Rain nuốt khan, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch vì sợ hãi, vì điều đó có nghĩa là họ đã bắt được cậu lẻn vào, cậu không muốn nhắc đến tên Phayu. Ngay cả khi cậu ấy đến tìm kiếm thông tin, cậu ấy sẽ không cho phép hành động của mình mang lại rắc rối cho người khác.
Rain: "Tôi vừa ... đi ngang qua và không biết họ đang làm gì, nên tôi đã ghé qua để xem thử." Nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng bên kia đường có những ngôi nhà nằm dọc đường ray, không lạ nếu có ai tò mò.
Người kia nhìn cậu chằm chằm từ đầu đến chân.
Vệ sĩ 1: "Vậy là không có ai đưa vào."
Chết tiệt!
Nhưng câu trả lời không như cậu ấy mong muốn, Rain còn bị sốc hơn khi người hỏi trực tiếp bước tới và nắm lấy cánh tay của anh ấy. Warren lắng nghe khi người đàn ông nói với đối tác của mình ...
Vệ sỹ 1: "Bắt cậu ta" Đó là khi Rain nhận ra rằng nếu cậu ấy không chạy trốn... cậu ấy sẽ gặp rắc rối.
Bịch
Vệ sĩ 1: "Này, dừng lại!"
Vì vậy, khi người vệ sĩ tưởng cậu đầu hàng, cậu gạt tay đẩy người vệ sĩ đang giữ tay mình, sau đó xoay người bỏ chạy. Cậu thực sự không thể tin được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu bị bắt, họ nhất định không đưa anh về nhà ngủ. Vì vậy, cậu ta nhắm mắt lại và chạy nhanh nhất có thể, trong khi một tiếng gầm lớn vang lên sau lưng.
Vệ sĩ: "Bắt đứa nhỏ lại." Rain thề rằng còn chưa chạy được hai trăm mét đã bị hai cánh tay mạnh mẽ giữ lại khiến cậu khóc lớn, cậu quằn quại hết sức quay đầu nhìn lại, thấy đám người đuổi theo đang lao về phía mình. Vì vậy cậu quyết định giẫm lên người đang níu kéo mình lại.
Phayu: "Ối!" Bên kia phàn nàn nhưng không buông tha, và điều gì tồi tệ hơn thế?
Rain: "Chà!" Cậu bị vác qua vai nhanh đến mức không dám chống trả, nhìn về phía xa xa rồi hai tay sợ hãi nắm lấy eo người đang ôm chặt, sợ té xuống đất.
Rain: "Buông tôi ra, buông ra!" Rain hét lên
Vệ sĩ: "Thằng nhóc này nhanh thật đấy! Rất cảm ơn anh Phayu đã giúp đỡ bắt nó."
Hả! Phayu!
Rain gần như muốn gãy cổ khi ngoái lại nhìn người ôm mình. Nhưng cậu chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh xõa ngang gáy, như vậy là đủ.
Chết tiệt, sao lại đụng trung P'Phayu!
Vệ sĩ: "Đưa cho tôi. Chúng tôi sẽ xử lý nó"
Phayu: "Không cần, tôi sẽ tự xử lý."
Phayu vẫn còn khá sốc trước những gì đã xảy ra. Chỉ một lúc trước, theo tiếng hét, anh nhìn thấy một cậu bé có vẻ ngoài quen thuộc, đang chạy trốn khỏi những người vệ sĩ. Anh cảm thấy một cơn tức giận trào dâng trong tim, thúc đẩy anh bỏ việc và lao vào kẻ đào tẩu. Và anh còn tức giận hơn, khi người bên kia thực sự giẫm lên chân anh ...
Sự kiện này sẽ khiến cậu rơi nước mắt!
Phayu: "Đứa nhỏ này đi cùng tôi."
Người vệ sĩ: "Ồ, nhưng cậu ta hành động rất đáng nghi ngờ?"
Phayu: "Cậu ấy bị sốc. Cậu ấy chưa bao giờ đến cuộc đua này trước đây. Tôi xin lỗi vì đã gây náo loạn. Dù sao, xin hãy giả vờ như bạn không nhìn thấy cậu ấy lần này. Xem như anh đang giúp tôi." Phayu thương lượng bằng cách siết chặt cơ thể đông cứng của cậu bé. Bây giờ có lẽ cậu ấy biết ai đang giữ mình.
Người vệ sĩ: "Nhưng tôi phải báo cáo với ông chủ."
Phayu: "Tôi sẽ tự nói với anh ấy."
Phayu nhìn đối phương mỉm cười, cũng đủ khiến người đối diện thở dài.
Người vệ sĩ: "Được rồi, nhưng lần sau hãy nói cho tôi biết. Nếu ngay từ đầu tôi đã biết đó là người của anh Phayu, thì đã không xảy ra chuyện lộn xộn như thế này."
Phayu: "Xin lỗi, người anh em." Phayu nở nụ cười như một lời cảm ơn. Thấy cả nhóm quay lại làm nhiệm vụ, anh bước nhanh qua PraPai đang đứng nhìn tò mò.
Phayu: "Chờ một chút, tao sẽ gọi Saifah đến xem. Tao về trước."
PraPai: "À, chúc bạn may mắn bạn của tôi, không, chúc may mắn." Câu cuối cùng, Phái nói với người đang treo ngược trên vai Phayu, bởi vì chỉ cần nhìn mặt của chuyên gia kỹ thuật là đủ để đoán đứa trẻ này sẽ gặp phải chuyện gì.
Nó sẽ là một cơn bão lớn!
Cùng lúc đó, người đang đợi bên ngoài sự kiện càng thêm lo lắng. Khi nghe thấy tiếng ồn ào, náo loạn phát ra từ sự kiện. Cậu không thể đứng yên được. Cuối cùng cậu quyết định lẻn vào trong. Có lẽ vì mọi người thích thú với mớ hỗn độn nên họ không để ý. Sky thực sự sốc trước cảnh tượng...
Chàng trai trên vai Phayu ... Chết tiệt Rain
Nó tiêu đời rồi!!!
Đó là suy nghĩ của người phóng nhanh đuổi theo họ nhưng không kịp, vì P'Phayu đã nhét Rain vào xe mà không cho cậu ta cơ hội chạy thoát. Đóng sầm cửa lại với một tiếng nổ, sau đó xoay người bỏ đi, để lại đám đông phải há hốc mồm. Và khi cậu quay lại...
"Em đi cùng bạn của Phayu à?"
Chết tiệt!
Sky nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen với nụ cười dễ mến. Anh nhìn vào cậu trong khi vẫy chiếc chìa khóa mà cậu nhớ là của bạn mình.
"Bạn tôi chắc đã vô tình làm rơi chìa khóa xe."
Sky bình tĩnh lại và hỏi với giọng điềm tĩnh nhất.
"Nếu tôi muốn lấy lại nó, tôi phải trả bao nhiêu?"
"Em có thể lấy nó." Người bên kia cầm chìa khóa trước mặt, Sky đưa tay ra, nhẹ nhõm vì lúc nãy mình bị hoang tưởng, nhưng khi rút tay lại ...
"Nhưng em có biết là sự kiện này cần phải xin phép không? Lén lút như thế này thì không hay đâu." PraPai nắm chặt tay người thanh niên, và mặc dù anh ta vẫn cười như một người lớn tốt bụng, vô hại và hiền lành, nhưng đầu ngón tay của anh ta lại ấn vào lòng bàn tay Sky đầy ẩn ý khiến Sky cắn chặt môi.
"Vậy cho tôi hỏi, tôi nên làm gì để ra đi trong thanh thản? Anh hỏi một cách bình tĩnh, trong khi khán giả của anh mỉm cười. Phái: "Tôi nghĩ bạn biết những gì tôi
Sky: "Vậy cho tôi hỏi, Anh cần gì mới chịu trao đổi? Để tôi có thể yên lặng rời đi?" Anh hỏi một cách bình tĩnh, trong khi người nghe cười nhiều hơn.
"Tôi nghĩ em biết tôi muốn gì."
Và điều đó khiến Sky, người đang cố gắng lấy lòng bạn mình, quay lại nhìn những người khác với ánh mắt lạnh lùng. Một cái nhìn mà Rain chưa từng thấy bao giờ.
"Vậy thì được," cậu lạnh lùng đáp. Cậu ấy thực sự quan tâm đến bạn của mình. Nhưng ít nhất Rain đã đi với một gương mặt quen thuộc. Về phần cậu ... Cậu phải ra khỏi đây trước đã.
(Đáng ra là sáng nay đăng chap này rồi mà vội đi làm ấn nhầm xóa nên giờ mới đăng được cho cả nhà đọc. Cám ơn đã đồng hành cùng mình nhé!)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro