Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Tuyên chiến

Ánh nắng ban mai chiếu qua những ô cửa sổ trong suốt len lỏi vào căn phòng ngủ nhỏ bé, làm lộ ra hai người đàn ông đang ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái, một người thanh niên đẹp trai với mái tóc dài ngang vai, người còn lại là một thanh niên nhỏ nhắn có nước da trắng nõn, cậu ấy đang ngọ nguậy không thoải mái, có lẽ vì cậu ấy không quen với cánh tay nặng trĩu đang quàng qua bụng mình.

Rain: "Mẹ ơi nóng quá, mẹ có thể giảm nhiệt độ điều hòa cho Rain được không?"

Có người đến quá gần cậu, khiến nhiệt độ dưới chăn nóng hơn bình thường, khiến cậu nhóc khẽ lẩm bẩm không chịu mở mắt, chỉ dùng tay xoay người tìm chiếc gối yêu thích.

Hôm nay gối hơi cứng hơn bình thường. Nhưng dù sao thì tôi cũng rất buồn ngủ. Đêm qua, nó là một vấn đề ...

chớp mắt

Rain: "...!!!"

Bạn đã bao giờ mở miệng khóc không thành tiếng chưa?

Đó là tình trạng hiện tại của Warren, khi mở mắt ra để chứng kiến ​​cảnh tượng kinh hoàng.

Ai mà không bàng hoàng trước sự kiện này thì thật sắt đá.

Cậu nhớ đêm qua anh ngồi ôm gối ngồi trên ghế sô pha, để tránh phải trả chi phí cho người kia bằng thể xác trên chiếc giường. Nhưng khi cậu tỉnh dậy thì phát hiện người vừa nói và cậu nằm cách nhau chưa đến ba phân. Đôi mắt cậu mở to và nín thở, cho đến khi mặt anh đỏ bừng.

Làm sao mình đến được đây !?

Rain hét lên khe khẽ.Cậu không dám động đậy khi được bao phủ bởi người cứng như đá, sợ con rắn khổng lồ tỉnh lại, bộ não cậu hoạt động điên cường nhưng nó trở lên trống rỗng, không có câu trả lời vì sao cậu lại ở đây, làm thế nào mà cậu có thể nằm dưới thân của tên đàn anh biên thái và tự luyến này.

Không, trước hết, đừng thắc mắc làm sao mà ngủ được ở đây, mà phải hỏi ... anh ta đã làm gì chưa?

Đúng rồi Warren nhắm mắt lại, vén chăn lên, suy nghĩ trong trong vài giây trước khi mở một mắt vì lo lắng và sợ hãi. Hy vọng mở ra không nhìn thấy con trăn khổng lồ đang ngủ.

Người ta nói chỉ có người say rượu sau khi tỉnh dậy không biết mình ngủ với ai, nhưng cậu chưa đụng đến một giọt rượu và thề nếu sống sót qua ngày hôm nay cậu sẽ không bao giờ đụng đến nó nữa !

Cậu bé đã hạ quyết tâm và quyết định mở mắt ra để xem.

Rain:"Woaaaaa, chờ đã"

Cậu gần như đã nín thở trong một phút, khi cậu đưa tay ra nhắc chăn lên, thấy phía dưới chăn tất cả quần áo của cậu vẫn còn trên vẹn, cả quần áo của cậu và của tên khốn dám đặt tay lên bụng cậu.

Phayu: "Hahaha!"

Rain lại nín thở và đông cứng người khi nghe thấy tiếng cười lớn từ trên đầu mà không cần hỏi cũng biết đó là giọng của ai.

Có hai người trong phòng này, đó là giọng nói của đồ ma quỷ đêm qua! Chết tiệt!

Phayu: "Quần áo đầy đủ không có nghĩa là không có làm gì cả."

Rầm

Câu nói của Phayu chính là liều thuốc cho cậu, bởi vì vừa nghe xong, Rain đã định thần lại, đẩy mạnh vào ngực người kia, cậu trừng mắt nhìn anh ta. Nhưng lại bắt gặp ánh mắt ranh mãnh chói lóa, khóe miệng nhếch mép cười. Trong khi cậu bị tổn thương sâu sắc ...

Rain: "Buông tôi ra !!!"

Rain cố gắng hết sức có thể. May mắn thay, lần này, cậu không có người kìm kẹp trên người. Nhưng mà...

Ầm

Khi người kia không giữ câu, mà cậu lại vùng vẫy thì kết quả là...rơi khỏi giường té dập mông!

Phayu: "Nếu em thích ngủ trên sàn, thì cứ nói ."

Người trên giường không có ý định giúp đỡ, chỉ tiến đến mép giường, gối đầu lên cánh tay anh ta nhìn cậu với vẻ thích thú. Khiến cho nam thanh niên vừa tức giận vừa xấu hổ. Cậu xoa chiếc mông bị đau trong khi đứng dậy.

Rain: "Đồ tồi."

Trước lời cáo buộc đẫm nước mắt của Rain, làm cho đàn anh mở to đôi mắt ngạc nhiên

Phayu: "Em có sao không?"

Trong lòng Rain thầm sợ hãi và lùi lại hai bước, nhưng nỗi đau khiến cậu nói to.

Rain: "Mày là đồ tồi, nghe thấy chưa?"

Phayu: "Nong có muốn biết người xấu thực sự sẽ làm gì không?"

Rain: "Đừng lại gần!"

Khi Phayu giả vờ tiến lại gần, cậu bé lùi lại, la hét ầm ĩ, trông thật đáng thương như thể đang bị bắt nạt. đàn anh này là đồ máu lạnh, anh ta chỉ đứng nhìn và mỉm cười.

Phayu: "Nong sợ à?"

Mưa: "Ai sợ mày!"

tiếng kêu bíp

Hừ

Phayu: "Tại sao không sợ mà lùi lại?"

Rain: "Và tại sao mày lại tiến lên?"

Phayu mỉm cười khi tiến thêm hai bước về phía cậu, trong khi Rain liếc nhìn về chiếc túi trên ghế sofa, tự hỏi liệu cậu có đủ nhanh để chạy, lấy và ra khỏi phòng hay không. Nhưng trong vài giây đó ... Phayu đã bước đến và cầm lấy chiếc khăn tắm và quàng qua vai một cách dễ dàng.

Rain: Hhhhhhhhh (thở dài)

Phayu: "Đồ nhóc chỉ giỏi mạnh mồm."

Rain: "Tao không chỉ giỏi mạnh mồm."

Phayu: "Vậy để tôi thử."

Chủ nhân của căn phòng lập tức quay lại nhìn, phản công, cho đến khi cậu bé giật mình vì thấy bóng dáng cao lớn đang di chuyển, cậu không có thời gian để xem xét thêm, vội vàng cầm lấy túi xách trên ghế sô pha và chạy vòng vòng. Phayu đang đứng ở giữa phòng và quay lại cửa một lần nữa, nắm chặt tay nắm cửa.

Rain: "Đi chết đi!"

Khi tay cậu nắm chặt tay nắm cửa, miệng cậu hét lên và chửi nhưng ...

lách cách

Rain: "Ồ"

Cậu ấy không thể mở nó! Nhưng không kịp, bóng dáng cao đã bước lại gần phía sau, áp sát vào lưng cậu cho đến khi cậu cảm thấy mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, và cũng cảm thấy cơ thể nóng lên.

Mẹ ơi cứu Rain !

Phayu: "Em biết không?"

Một giọng nói trầm thấp nguy hiểm vang lên từ phía sau cậu, thì thầm vào tai cậu, khiến cậu dựng tóc gáy, và khiến bộ não của anh hoàn toàn vô dụng. Nhưng thay vì ôm chầm lấy Rain, đôi bàn tay to lớn đó lại vòng qua cơ thể cậu và đặt lên bàn tay lên nắm cửa , tạo ra một lồng giam từ nhân hoàn hảo.

Phayu: "Rain."

Khỉ thật! Đùng gọi tên tôi!

Rain thấy rùng mình, không chỉ bởi âm điệu nguy hiểm mà còn từ việc đôi môi ấm áp ấy chạm vào tai cậu mỗi khi họ di chuyển, khi họ nói.

Phayu: "Anh sẽ nhắc nhở với tư cách chúng ta cùng chung dòng mã số nhé ..."

Rain: "..."

Phayu: "Đừng có ngu ngốc, khoe khoang, hãy thông minh lên nhé...Chụt (Hôn)."

Đột nhiên, cánh cửa mà Rain đang cố gắng đẩy hết sức mình nhưng không mở ra, cho đến khi Phayu kéo nó. Giọng nói trầm thấp đó cứ văng vẳng bên tai cậu với nụ hôn nhanh như chớp vào gáy cậu khiến Waren bất cẩn nín thở, nhìn chằm chằm vào sự tự do nằm cách cậu không xa. Nhưng dường như cậu không thể trốn thoát.

Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt của cậu, nhưng Phayu đã quay đi, cho đến khi cậu quay lại và nhìn anh ta với đôi mắt ngấn lệ.

Phayu: "Ồ,vẫn chưa đi hay muốn anh tiếp tục?"

Rain: "Đồ điên !!"

Rain vừa chạy, vừa ôm cặp và rời khỏi phòng rất nhanh nhất có thể. Dù đau lòng muốn chết vì tiếng cười sau lưng. Và tệ hơn nữa, tất cả các kỹ thuật viên đến làm việc vào buổi sáng đều nhìn cậu cười như thể cậu vừa đánh mất chính mình cho chủ gara!

Mông mình đau vì ngã ra khỏi giường! Không phải vì anh ta đã làm điều đó với mình!

Bây giờ không phải lúc thích hợp để giải thích, Rain rút lui sau khi thua trận, nhưng ngay sau đó cậu ấy đã thiết lập một chiến lược mới và chuẩn bị tấn công một lần nữa!

Ai nói P'Phayu là người tốt? Anh ta là đồ tồi, đồ đểu!

..............................

Sky: "Rain, tao đang hỏi mày nghiêm túc đấy, mày bị sao vậy?"

Sky không phải kiểu con trai thích tọc mạch về bạn bè của mình, đặc biệt với cậu bạn này dù cậu không quan tâm chuyện nào đó thì nó cũng sẽ tự kể cho cậu biết. Tuy nhiên, đã vài ngày kể từ khi ánh mắt Rain luôn rủ xuống và xoa xoa gáy anh ấy như thể bị phát ban, làm bộ mặt giận dữ, miệng lầm bầm chửi rủa ai đó và như muốn bẻ gãy xương ai đó.Nhưng mẫu chốt là Sky không biết là ai và cậu trở nên lo lắng.

Khi một người mồm mép tép nhảy tự dưng không nói gì, đó giống nhưu tín hiệu sắp cảnh báo sóng thần sắp tới!

Trạng thái tâm trí mà cậu ta sẽ đến như một làn sóng chết chóc cho cả cậu ta và những người xung quanh.

Rain: "Không có gì."

Đúng không? Người có thể kể một câu chuyện trong cả tuần, nhưng giờ lại không nói bất cứ chuyện gì, Sky nhíu mày tin mới lạ.

Sky: "Có chắc không? Từ khi đi dự tiệc gia tộc mã số, mày có vẻ rất ít nói."

Ngay khi bạn mình nhắc đến dòng mã, Rain đã siết chặt tay cậu ấy và dường như Sky cũng nhận ra điều đó.

Sky: "Đừng nói với tao rằng mặc dù mày đã gặp P'Phayu trực tiếp, mày vẫn ghét anh ấy."

Rain: "Đồ khốn! Đừng nói tên này với tao một lần nữa!"

Vâng, giờ tôi biết ai là nguyên nhân.

Khi Rain hét lên, người bạn của cậu ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào người đang đấm vào không khí với vẻ mặt tức giận.

Sky: "Tao hỏi thật đấy, có chuyện gì vậy?"

Rain: "Mày không muốn biết, mày chỉ cần ngưỡng mộ P'Storm của mày, anh ấy rất tốt."

Rain châm biếng nói.

Sky: "Chà anh ấy giỏi. Tao ngưỡng mộ người tài cũng không có gì lạ".

Sky thành thật nói, nhưng người kia dường như không thể chấp nhận sự thật đó.

Rain: "Không có gì tốt về anh ta cả, miệng chó và đầy tật xấu, ngoài ..."

Sky: "ngoài ra?"

Rain: "ngoài ra chỉ...... S..."

Sky: "S ...?"

Rain: "Anh ta chỉ đang giả vờ là một chàng trai tốt! ... Đó là giả!"

Người suýt phun ra từ 'tình dục' ngay lập tức im lặng vì nếu cậu ta nói ra, người bạn thông minh của cậu ta chắc chắn sẽ biết tất cả và cậu ta sẽ mất phẩm giá của mình. Ai biết được bạn cậu có hay không đè đầu cưỡi cổ cậu khi biết chuyện gì xảy ra.

Ai dám tuyên bố rằng họ suýt thì bị làm thịt!

Sky: "Ý mày là cùng một P'Phayu, mà tao biết?"

Rain: "Mày biết bao nhiêu người có cái tên đó?"

Sky: "Tôi chỉ biết một."

Rain: "Chà, chính là nó!"

Rain hét vào mặt cậu, nhưng rồi gương mặt cậu lại buồn khi nhìn thấy bạn mình.

Rain: "Tao xin lỗi vì đã la, Tao rất khó chịu".

Sky: "Tao chỉ muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra. Theo những gì tao biết về P'Phayu khi gặp anh ấy vài lần, anh ấy là một đàn anh khá tốt. Anh ấy đến để đưa ra lời khuyên cho mọi người trong câu lạc bộ . Ngoài ra, tao cũng thấy anh ấy giúp đỡ các sinh viên năm cuối, những người đang gấp rút hoàn thành dự án. Có nhiều đàn em đề nghị giúp đỡ, nhưng vì thời hạn dự án trùng với ngày thi cuối kỳ nên anh ấy đã thỏa hiệp và nói rằng anh ấy không muốn đàn em của mình ngủ muộn. ."

Sky nói theo những gì cậu ấy nghe được. Sky đang ở trong câu lạc bộ của giáo viên, vì vậy cậu ấy đã nghe một số đàn anh đàn chị nói như vậy về Phayu.

Sky: "Làm thế nào tao có thể nói với mày đó là giả?"

Ngoài việc liên tục nhấn mạnh rằng anh ta tốt, mày có muốn biết rằng anh ta đã buộc tội tao quyến rũ anh ta và kết thúc như thế nào không? Đừng nói với tao rằng mày đã phản bội tao!

Rain càng khó chịu hơn, cậu muốn nói với Sky nhưng cuối cùng lại không nói được. Cậu ta chỉ có thể đấm vào không khí một vài lần.

Rain: "Tao biết, mày không cần hỏi tao, tin tao đi, hắn là đồ đểu!"

Ple: "Bạn đang nói về ai vậy?"

Warren suýt chết vì đau tim khi giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Cậu quay lại nhìn thì thấy một người cô gái xinh đẹp đang đứng nghiêng đầu bên một người đàn ông khác.

Nếu là một cô gái khác, cậu sẽ không bận tâm chút nào. Nhưng cô ấy là Ple!

Sky: "P'Som, Xin chào!"

Sky vội vàng giơ tay bày tỏ sự kính trọng với đàn anh cho đến khi Rain vội vã làm theo.

Chà, nhắm vào em gái của anh ấy. Làm sao mình không chào cho được?

P'Som là sinh viên năm 4 có khuôn mặt giống với em gái của mình. Vì vậy, anh ta là một người đàn ông dễ thương, với làn da trắng mịn nhưng đôi mắt nghiêm túc khiến đàn em kiến ​​trúc không dám khiêu khích anh ta.

Som: "Mọi người đang nói gì vậy?"

Rain: "Không Phi. Nhưng, anh  có khoẻ không?" Rain hỏi với giọng điệu nịnh hot trong khi đầu dây bên kia lắc đầu.

Ple: "Khoẻ ư? Bọn mình còn chưa được ngủ !!! Cậu nghĩ xem, bình thường không bao giờ cho mình vào ký túc xá của anh ấy, thế nhưng tối hôm qua còn kéo theo mình đến phòng bảo mình giúp công việc cho anh ấy, nó vừa mới được hoàn thành một tiếng trước!" cô em gái lớn tiếng phàn nàn

Som: "Khi nào em cần hoàn thành dự án, anh cũng sẽ quay lại giúp em"

Ple:" Em có thể tin được không?

Som: "Chà, em không tin anh. Ôi, Rain, anh nghe nói em là gia tộc mã số của P'Phayu, phải không?"

Lại cái tên này!

Người đang cười rộng ngoác miệng từ từ thu lại nụ cười

"À, Ple cũng nghe nói anh ấy tổ chức một cuộc họp muộn vào tuần trước,"Ple hào hứng nói thêm.

Som: "Nong có biết Nong may mắn như thế nào không? Mọi người đều muốn trở thành hậu bối của Phayu, không chỉ để khoe khoang về việc biết anh ấy, mà còn vì tác phẩm cuối cùng của anh ấy tuyệt vời như thế nào!"

Anh nói, không để ý rằng Rain đang nhìn xuống, nắm chặt tay.

Ple: "Mình ghen tị quá! mình muốn gặp P'Phayu. Và thật tuyệt khi làm đàn em cùng dòng mã với anh ấy."

Som: "Mặt em cũng đẹp đấy, Ple. Sao em không thử tán tỉnh anh ấy? Nếu P'Phayu có hứng thú, anh sẽ cho anh ấy ba bao gạo. Anh muốn có anh ấy làm người nhà."
P'Som nói đùa trước khi đứng dậy vẫy tay chào tạm biệt
Som: "Tốt hơn là anh nên đi uống  một ly cà phê cho đỡ buồn ngủ, cho đến khi trả lời xong các câu hỏi của dự án.

Đàn anh nói xong rồi bỏ đi, nhưng cô em gái vẫn không đi đâu cả.

Ple: "Ồ, mình muốn ngủ. Có thể mình sẽ ngủ gật ở đây mất." Người phụ nữ ngồi đối diện với Rain và gục mặt vào vòng tay của mình rên rỉ, không nhận ra rằng bạn mình đang yên lặng như vậy.

Sky: "Làm ơn, nếu mày nói điều gì đó, cô ấy sẽ giận bọn mình."

Sky cố gắng tỏ ra không làm điều đó. Nhưng người bạn cứng đầu không nghe và tiếp tục ngay lập tức.

Rain: "P'Phayu không tốt như mọi người vẫn nghĩ."

Cậu đột nhiên nói ra.

Ple: "Ý cậu là gì?"

Chết tiệt, Cô ấy sắp tức giận!

Rain nuốt sự thật vào cổ họng, cố gắng bình tĩnh nhất có thể, lạnh lùng nhất có thể, và cố gắng sử dụng những từ nhẹ nhàng nhất...

Rain: "Hôm chủ nhật, P'Phayu đã nói những lời không hay đối với mình, nói mình ngu ngốc và khoe khoang, cố tỏ vẻ thông minh. Mình không thấy P'Phayu tốt như mọi người vẫn kể. Mình nghĩ cậu đừng tin P ' Som nói nhiều về anh ta quá. "

Ple: "Vậy là Rain bảo mình đừng nên tin lời anh trai mình?"

Ngay cả những người ngu ngốc nhất cũng biết rằng Ple có một giọng nói thân thiện, nhưng thực tế lúc này, nó giống như một bức tường khổng lồ sừng sững trước mặt bạn mình. Tiếp theo, người đang ngồi buồn ngủ chờ đến giờ học bắt đầu đột nhiên ngồi thẳng dậy, sắp sửa đứng dậy khỏi ghế trong giây lát.

Rain: "Không, mình không có ý nói vậy, mình chỉ nói rằng P'Phayu không phải là người tốt."

Ple: "Rain nhầm rồi."

Rain: "Nhưng ..."

Ple: "Tôi không phải là người dễ tin tưởng, nhưng mọi người xung quanh mình biết P'Phayu đều nói rằng anh ấy tốt. Mình không muốn có mối quan hệ hẹn hò với P'Phayu như PSom đã nói, mình chỉ coi anh ấy như một thần tượng trong trái tim mình. Vậy Rain, nếu có ai đó nói xấu thần tượng của cậu thì cậu sẽ cảm thấy thế nào ? "
Cơn mưa: "..."
Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong khi người nghe không thể thốt nên lời. Cậu chỉ có thể há hốc mồm đau lòng nhìn đối phương bằng ánh mắt tuyệt vọng.
Sky: "Này Ple, Rain chỉ đang kể câu chuyện mà cậu ấy đã thấy."
Ple: "Vì vậy, chúng ta chỉ nên nói những gì chúng ta nghĩ giống nhau. Mình nghĩ tốt hơn là mình nên đi uống một ít cà phê." Người đẹp không muốn không khí giữa những người bạn xấu đi. Vì vậy, cô đứng dậy và đi theo hướng mà anh trai mình đã rời đi, để lại hai cậu bé đang ngồi yên tại chỗ.

 Rầm

 Chúc may mắn

Phó chủ tịch năm nhất suýt chút nữa đã giơ tay đập trán khi nhìn người ngồi bên cạnh, và phát hiện ra rằng Rain đang nắm chặt cả hai tay của mình. Đôi mắt rực lửa, tức giận đến mức nghe thấy âm thanh căm hận như núi lửa phun trào. Cậu vội vàng an ủi.

Sky: "Nhưng tao tin mày, Rain."

Rain: "Chết tiệt! Tao phải lột bộ mặt thật của anh ta!"

Lúc này Waren không còn lắng nghe gì nữa, chỉ có tiếng nói vọng lại, cho đến khi một người bạn thân quen biết Phayu thở dài thườn thượt

Sky: "Rain ơi, tao không muốn làm mày nản lòng. Nhưng đó là P'Phayu là bão, còn mày chỉ là cơn mưa tầm tã. Mày sẽ làm gì để chống trọi với cơn bão? Anh  ấy chỉ cần phẩy tay một cái là mày sẽ bị thôi bay như một hạt bụi. "

Sky so sánh tưởng tượng cơn bão với trời mưa thì chỉ làm cậu thêm đau lòng mà thôi

Rain: "Tao sẽ xé nát mặt nạ của anh ta ra, chết tiệt, Anh ta chắc phải có điểm yếu!!!"

Giờ đây, Sky đang rất đau đầu, vì nhìn vào hoàn cảnh hiện tại của mình, nó hẳn đã kéo anh vào quá trình trả thù của mình. Nhưng dù chỉ ngồi một chỗ suy đi nghĩ lại , Sky cũng có thể đoán được ai sẽ là người chiến thắng trong trận chiến này ...

Tôi sẽ ở lại để hốt xác Rain sau này.

Không phải là anh ấy không ủng hộ bạn mình, anh ấy chỉ đang chấp nhận sự thật.

............................

Ban đầu, Warren quyết định rằng khi chiếc xe được sửa xong, cậu sẽ nhờ người đến lấy, sau khi tuyên chiến với P'Phayu. Nhưng khi gara gọi đến, nam thanh niên đã không ngần ngại tự mình bắt taxi đến đó. Giống như người xưa đã nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nếu không đến lần này thì làm sao tìm được điểm yếu của con trai ông chủ gara?.

Khi đến nơi, cậu bé đảo đôi mắt nhìn xung quanh để tìm đối phương. Nhưng cậu không tìm thấy, chỉ là những chiếc mô tô phân khối lớn, đẹp đẽ đậu thành hàng,  chúng có từ đủ các hãng, như BMW, Ducati, Honda, Yamaha, Kawasaki, Aprilia và nhiều hãng khác. Chuẩn bị sẵn sàng để thu hút khách hàng, nhưng chỉ cần nhìn vào giá cả cũng khiến bạn suýt ngất.

Cái này là cái gì? Tại sao chỉ có xe đua? Cộng với những chiếc xe ...

Rain quay lại nhìn hai chiếc xe thể thao đang đậu bên trong và bắt đầu đổ mồ hôi... Cậu thực sự có đủ tiền để trả phí sửa chữa sao?

Rõ ràng, đây là một tiệm sửa xe hạng sang.

Đủ để hiểu, quyết tâm trả thù của cậu đang dần lụi tàn. Rồi cậu tiến vào văn phòng bên trong:

Rain: " Dạ, Em đến lấy xe."

Lễ tân: "Vâng, xin vui lòng cho tôi biết tên của bạn ... Oh, cậu là "bé"của Phayu."

Người lễ tân đang xử lý giấy tờ kêu lên. Nhưng ngay sau khi cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy cô ấy nói một cách ầm ĩ khiến cho một người bạn ở bàn gần đó quay đầu sang nhìn, đến anh thợ kỹ thuật  phía sau cũng chạy ra xem thử.

"Hôm đó sao đi vội vàng vậy. Có cần anh báo với Phayu không?."

Chết tiệt, mình không muốn thấy anh ta. Sao lại là người lái xe cứu hộ hôm đó chứ !

Lúc này Rain mới hiểu vì sao người kia lại nhìn mình chằm chằm như vậy. Nhưng có vẻ như anh ấy đang suy nghĩ nhiều hơn về việc đã xảy ra với cậu ấy và thằng Phi khốn nạn đó...

Rain: "Em đến lấy xe."

Đừng làm loạn ở đây, bình tĩnh đi Rain.

 "Phayu đang ở đâu?"

Nhưng bên kia không nghe. Quay sang hỏi đồng nghiệp

" Phayu đang ở chỗ cỗ máy quái vật đằng kia"

"Đi , anh sẽ đưa em ra gặp cậu ấy. P'Phayu chắc đang đợi em"

Rain: "Không, đừng đi !!!"

Lúc đó anh ta thật sự định đưa cậu đi gặp Phayu, người liều mạng đến tìm điểm yếu nhưng giờ lại hét ầm lên trong phòng làm việc, để rồi mọi ánh mắt đổ dồn về cậu với vẻ nghi ngờ, chàng thanh niên vội vàng nói:

Rain: "Em .. Em đang vội anh ạ, hôm nay em thực sự rất vội, em có việc gấp cần giải quyết."

"Oh, vậy để anh dẫn em ra lấy xe."

Vâng, cuối cùng thì anh ta cũng hiểu, cậu lúng túng gật đầu, Rain thở phào nhẹ nhõm khi nhận được biên nhận xe và họ đi theo hướng ngược. Và điều an ủi hơn nữa là được nhìn thấy chiếc xe hơi châu Âu của bố đậu an toàn bên cạnh chiếc xe thể thao xinh xắn.

Nếu nó không có một chiếc xe thể thao sang trọng đậu bên cạnh, nó sẽ trông đẹp và có giá... nó trông còn tuyệt hơn cả trước khi nó được mang vào gara.

Rain: "Xe của em bị gì vậy?"

" Theo như hồ sơ ghi lại, chỉ có bộ tản nhiệt bị rò rỉ và bộ khởi động bị hỏng, vì vậy cả hai đều được thay thế. Nhưng  Phayu là người tự mình kiểm tra xe, nếu anh nhớ không nhầm thì hình như cậu ấy đã thay bình ắc quy vì nó rất cũ rồi, không bao lâu nữa cũng sẽ phải thay nó. Nhưng chắc chắn còn nhiều thứ nữa. Nếu nó rơi vào tay cậu ấy, Phayu sẽ không để nó ra đi  mà chưa được hoàn thiện. "


 Tiền của mình có đủ trả không đây? Không phải các gara sẽ gọi điện thông báo cho khách hàng trước khi thay và hỏi xem liệu họ có thay hay không sao?

Rain: "Tại sao lớp sơn lại trông mới vậy ạ?" Rain vỗ nhẹ vào xe để cho bớt căng thẳng và nhận thấy rằng màu sắc trông sống động hơn khi mới được đưa vào gara.


"Mr Phayu sơn bóng và đánh bóng lại" 

Họ có thể hỏi mình có muốn làm điều đó hay không ?. 

Lúc đầu cậu thấy ghét anh ta và bây giờ cậu càng ghét anh ta hơn vì  việc này chắc chắn sẽ rất tốn kém. Đó là cách anh ta chơi cậu, chắc bố sẽ mắng mình mất!

Rain: "Chi phí tất cả hết bao nhiêu ạ?

 
 "Ồ, không phải Cậu Phayu nói không phải trả tiền hay sao?." 

 "Hả ?!" 

 "Chà, mọi người đều biết em là "bé" của Phayu." 

Sao, trong vòng chưa đầy một tuần tôi đã được trao bằng danh dự  là "bé" của P'Phayu?

 "Em thực sự băn khoăn không biết chi phí cho mọi thứ là bao nhiêu?" 

"Anh không biết, Cậu Phayu đã xử lý tất cả, Và cậu chủ nói rằng phí sửa chữa sẽ tự mình nói với em. Thôi thế anh sẽ đưa em đến gặp cậu ấy, để cậu ấy sẽ nói cho em biết". " 

 "Không, Anh không cần đâu ... Xe của em sẽ ổn chứ?" 

Rain cảm thấy áy náy  khi nhận lại chiếc xe mới miễn phí. Nhưng lòng anh không khỏi lo lắng, khi biết được đàn anh kiến ​​trúc sửa chữa xe, Phayu sẽ không lấy xe của cậu làm thí nghiệm chuột bạch chứ?! Tôi chắc rằng anh ta là đồ nghiệp dư! 

"oh, em không biết gì à ?" Giọng điệu hoài nghi khiến người nghe nghi ngờ hỏi.

 Rain: "Em cần biết điều gì ạ?" 

Còn điều gì khác về anh ta mà cậu cần biết?

"Đây là tác phẩm của Cậu Phayu. Em có nhìn thấychiếc xe đua bên trong không? Đó là chiếc xe đua của  Cậu Phakin, Cậu Phayu tự mình kiểm tra tất cả động cơ của chiếc xe . Việc này thực sự khó khăn mà còn phải hoàn thành trước thứ sáu tới. Nhưng nếu không phải tự tay cậu Phayu làm thì chủ xe sẽ không đồng ý. "Cậu không biết có phải vì đối phương hoàn toàn tin rằng cậu có   gì đó với Phayu hay không nên vui vẻ kể cho cậu nghe. Vì vậy cậu miễn cưỡng nói.

 "Đó có phải là một chiếc xe đua không?"

"Đúng vậy , thứ sáu tuần sau có cuộc đua, nên kiểm tra động cơ trước khi ra sân. Ồ, đây em ký vào đây để nhận xe." 

 Rain muốn biết thêm chi tiết. Nhưng thông tin cậu nghe được hôm nay khiến cậu đủ choáng váng.

 Ngoài việc trở thành người nổi tiếng của khoa, anh ấy còn nhận được một công việc đặc biệt là kiểm tra các xe đua? Thêm vào đó, anh ấy phải thực sự giỏi thì chủ xe mới tin tưởng và chỉ định P'Phayu chăm sóc nó? Anh ta đã học những kỹ thuật này từ đâu? nó có khó không? Tại sao anh ta lại chọn đi theo hướng này? 

Càng nghĩ càng nghi ngờ. Ôi, Tôi muốn biết!

 Bây giờ Rain không nhận ra rằng câu chuyện về người đàn ông tên Phayu đang ngày càng chiếm nhiều không gian trong não cậu ấy. Thậm chí còn hơn cả một cô gái xinh đẹp trong khoa như Ple.

...............................

Một chiếc xe châu âu với động cơ tốt hơn nguyên bản đã lái đến đường chính trong vòng chưa đầy năm phút. Điện thoại đổ chuông inh ỏi cho đến khi Rain vội vàng nhấc máy để trả lời cuộc gọi

Rain: "Xin chào."

Phayu: [Tới không chào chủ nhà, người ta gọi là đứa bé không có phép tắc đấy]

Chủ nhân của chiếc điện thoại di chuyển màn hình để xem xét và phát hiện ra rằng đó là một số lạ.

 Rain: "Ai vậy ạ?" 

Phayu: [Não cá vàng.] 

Rain: "Này, đang muốn kiếm chuyện với nhau à?!" 

Phayu: [Haizzz! Là Phayu] 

Rain: "Này, làm sao mày biết số của tao?" Rain hét lên, rồi quay lại nhìn về đường lớn.

Phayu:[Nếu em suy nghĩ một chút sẽ biết ai đã cho anh số của em.] Hình ảnh cậu điền thông tin khi mang xe đến gara lướt qua tâm trí cho đến khi cậu tức nghiến răng. 

Phayu: [Ồ, và em phải quay lại gara ngay, tôi quên lắp một trong những cái bu lông.]

Rain: "Này? !!!"

 Người lái xe thậm chí còn nhấn phanh gấp. May mắn là không có xe phía sau cậu. Sau đó, cậu cho xe đậu vào lề đường vì mặt đã sợ tái mét mặt mày. 

Rain: "Nếu xe của tao có vấn đề và tao chết, tao sẽ theo ám mày đầu tiên!" 

Phayu: [Không cần đâu vì anh chỉ nói đùa thôi.]

Rain: "..." 

Người nghe há hốc miệng như một con cá bị mất nước, cho đến khi nghe thấy một chàng cười vang lên ở đầu bên kia điện thoại, lúc đó ý thức mới quay trở lại cơ thể

Rain: "Đồ khốn!" 

Phayu: [Anh gọi không phải để trêu đùa.]

Mưa: " ..."

Phayu: [Anh gọi để thảo luận về chi phí sửa chữa.]

Rain: "Sao bảo nó miễn phí?."

Phayu: [Trên đời này không có gì là miễn phí cả.] 

Rain nắm chặt tay, cậu rất muốn ghi lại để làm bằng chứng cho bạn mình. Nhưng điện thoại không thể ghi âm khi đang nói chuyện. Vì vậy cậu cảm thấy tổn thương, chuẩn bị quay đầu xe lại. Cậu biết rằng cậu sẽ sống xót khi bị bố mắng tiêu tiền không tiếc tay còn hơn phải mắc nợ tên khốn đó.

Cậu phải chống lại việc anh ta bảo cậu phải trả bằng cơ thể mình!

 Rain: "Bao nhiêu?" 

Phayu: [Không phải là bao nhiêu, mà là...]"

 Giọng nói trầm thấp đến mức khiến Rain sợ hãi, Cậu không thể không nghĩ rằng thay vì đi tìm kiếm điểm yếu của Phayu lại kiến cậu bị giáng một đòn mạnh vào chính mình. 

Rain: "Tao sẽ trả bằng tiền" 

Phayu: [Đó không phải là những gì anh yêu cầu.]

 Rain: "Vậy mày muốn gì?" 

Phayu: [Điều anh muốn là ...]

 Rain chăm chú lắng nghe đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng. Trái tim cậu loạn nhịp, sợ hãi trước cuộc đàm phán của đàn anh.

Phayu: [Từ giờ hãy nói chuyện với anh như một đứa trẻ được giáo dục. Hãy chỉ ra ai là Phi và ai là Nong. Anh không muốn họ nói rằng dòng mã  của anh không được tôn trọng. Thế thôi!] 

 Giọng điệu cứng rắn nhưng có vẻ đắc ý. Nói với những từ ngữ lịch sự nhưng mà rõ ràng đang xúc phạm cậu. Và khiến Rain không nói nên lời nhìn chằm chằm vào kính chắn gió của ô tô. 

Phayu"[Chỉ có vậy]

Rain: "Này, đợi một chút, không được mắng tao như vậy!"

 Rain phản đối, nhưng không làm gì được vì chiếc điện thoại đã ngắt kết nối. Cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình với đôi mắt giận dữ. 

Rain: "Bực bội!"

Cơ thể nhỏ bé bày tỏ cảm xúc. Nhưng cuối cùng, người được cha mẹ dạy dỗ tử tế vừa định mở miệng  liền nhìn khắp nơi chiếc xe đẹp đã được sửa sang thậm chí còn đẹp hơn trước. Chỉ bằng cách lái xe, cậu có thể biết rằng động cơ êm ru. Càng nghĩ rằng anh ấy đã sửa nó miễn phí, Rain càng thấy hối hận.

Rain: "Được rồi. Cảm ơn Phi Phayu, anh có hài lòng."

Rain nói với bầu trời trước khi nhìn xuống lại điện thoại.

Rain: "Tôi có thể gọi anh là Phi. Nhưng không có nghĩa là tôi không giận anh!"

Tôi nhận ra rằng anh tốt với tất cả mọi người, nhưng lại chỉ xấu với mỗi mình tôi! Tôi sẽ xé mặt nạ của anh để mọi người có thể nhìn thấy! Đồ tiêu chuẩn kép !!!

 Anh nói tôi là đưa trẻ hư....Vậy đừng gây rối với đứa trẻ hư như tôi ... ***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl