Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: LOVE STORM


Trans/ Editor: Ali ( Fah)

Beta: Sai Cô Nương

"P'Phayu, anh đang làm gì vậy?"

Vài ngày gần đây, Rain sẽ luôn thức dậy với một cái ôm thật mạnh mẽ nhưng cũng đầy ấm áp, nó khiến cậu như đắm chìm trong mật ngọt và cũng không thể nào cưỡng lại nên nhóc con nào đó chọn cách cuộn tròn và ngủ tiếp. Tuy nhiên, sáng nay, cậu bị đánh thức bởi âm thanh va chạm đồ vật trong phòng. Khi cậu dùng tay tìm kiếm chiếc gối "cá nhân" của mình, cậu không thấy gì ngoài sự trống trải. Sau đó, cậu ấy cố gượng mở đôi mắt ngái ngủ của mình và trừng to đôi mắt lên khi cậu ấy nhìn thấy nguyên nhân của tiếng ồn.

Người đàn ông của cậu mới mấy ngày trước còn bị đánh đập bầm dập, hành hạ tơi bời, hôm nay đã mặc áo quần chỉnh tề chuẩn bị đi làm.

"Thì đi làm việc để nuôi vợ của anh chứ, anh còn phải hỗ trợ để cho em đi học thêm vài năm nữa.", Phayu nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Bố Rain trả học phí. Không phải anh đâu nhé" Rain nhìn anh, đứng dậy và nắm lấy cánh tay của người đàn ông bướng bỉnh.

"Em tưởng anh nói anh rảnh cả tuần. Mới ngày thứ ba thôi." Cậu bé nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sắc sảo, điển trai của ai đó, những vết bầm tím trên đó khỏi nói cũng biết nó còn đáng sợ hơn ngày đầu. Từ màu đỏ bầm chuyển sang xanh, hơi tím, vẻ đẹp trai của anh giảm đi hơn một nửa. Và đây chỉ là những gì cậu có thể nhìn thấy bên ngoài lớp quần áo.

Còn bên trong lớp áo, vết thương đã tím tới sâm đen rồi.

P'Phayu có thể nói rằng nó không đau như ngày đầu tiên. Nhưng nếu anh đi làm trong tình trạng như này. Đồng nghiệp của anh chắc sẽ không nghĩ rằng anh đã bị xe tải tông chứ?

"Nếu anh cứ nghỉ như thế này, anh sẽ không thể cùng em đi chơi nhiều ngày trong kỳ nghỉ." Phayu thở dài vì anh biết Rain chắc chắn sẽ ngăn anh lại, nên anh đã định lẻn đi trước khi cậu bé thức dậy, nhưng có vẻ như anh không thể đến kịp giờ làm. Bởi vì ngay khi Rain nghe được câu trả lời, cậu bé đã vội vàng kéo anh trở lại giường.

"Chà, không sao đâu, chúng ta sẽ đi nghỉ hai ngày cuối tuần thôi cũng được. Chồng à, hãy nghỉ ngơi thật tốt trước khi nghĩ đến việc đi du lịch nhé."

Đối với những gì đã xảy ra, nó đã trở thành một bóng mờ trong tâm lý của Rain, như chim sợ cành cong, nên trong hành động của bản thân cậu nhóc có một chút dữ dội. Và vì hiểu nên anh không buồn.

"Nhưng anh muốn chuyến du lịch của hai chúng ta được kéo dài hơn."

"Nếu chúng ta không thể đi trong tháng này, chúng ta có thể làm điều đó vào kỳ nghỉ học kỳ sau của Rain. Nhưng bây giờ quan trọng nhất là anh cần phải nghỉ ngơi nhiều vào và sớm khoẻ lại." Sợ P'Phayu sẽ không đồng ý nên Rain vội vàng cởi cúc áo của anh ra. Cậu ấy không thể lãng phí thời gian, vì cậu phải cởi hết được hàng cúc áo của anh trước khi anh chồng điển trai của cậu thực hiện những gì anh ấy dự định ban đầu.

"Cởi ra nào"

"Thật không tốt khi cởi quần áo cho một người đàn ông như vậy," Phayu nói đùa, dường như anh đã từ bỏ việc đi làm khi thân hình bị ai đó đẩy ngã, nằm bẹp trên giường.

"Đợi đấy, Rain sẽ chiến đấu với anh ngay bây giờ", cậu bé vừa hít thở dồn dập vừa kéo áo ra khỏi người đối phương, thậm chí cậu đã thở hổn hển vì P'Phayu không hợp tác chút nào.

"Được thôi, anh cũng muốn đấu với Rain."

Bốp!

"Ối! Đau quá"

Khi anh vờ như sẽ vùng vẫy, phản kháng, Rain liền đấm nhẹ vào bụng anh một cái trúng ngay chỗ bầm tím. Nó khiến Phayu giật mình, từ nụ cười toe toét mặt anh chuyển sang tái đi và anh đưa tay đặt lên bụng, quay người sang hướng khác.

"Đáng đời" Rain nói với giọng hài lòng khi cậu đi chuyển tay để nới mở thắt lưng, cởi cúc quần và kéo khóa quần của anh. Sau đó rút thắt lưng ra, giữ hai tay ở mép hông và kéo nó thật nhẹ nhàng để chiếc quần không cọ tríng vết thương tránh khiến anh người yêu cao to của cậu khỏi khó chịu.

"Nhắc hông lên nào, P'Phayu. Anh nặng quá."

"..."

Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự yên lặng tuyệt đối từ phía anh nó khiến Rain phải ngước lên và phát hiện bóng dáng cao lớn vẫn đang đưa tay đỡ lấy vết thương của bản thân. Sắc mặt tái nhợt nghiến răng nghiến lợi, trông anh đau đớn lắm hình ảnh đó khiến tim của cậu bất giác như thắt lại, sự nhức nhối bao phủ hết cả con tim.

"P'Phayu, có đau lắm không?" Hai tay cậu buông mét quần ra, lo lắng hỏi. P'Phayu giơ tay lên như thể biểu hiện anh ấy vẫn ổn, nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào đáp lại, cậu có thể biết rằng người kia đang đau nhiều hơn cậu ấy nghĩ.

"Rain xin lỗi. Có đau nhiều lắm không P'Phayu?" Cậu không ngờ mọi chuyện lại tệ đến vậy, Rain hoàng mang đặt câu hỏi và bò nhanh tiến lại gần cơ thể anh, cố gắng để nhìn khuôn mặt anh đang vùi vào gối như thể đang chịu đựng cơn đau. Bàn tay trắng nõn chuyển sang xoa vai anh để an ủi, cậu luống cuống tay chân một cách hoảng loạn chỉ mong có thể làm cho cơn đau biến mất.

"P'Phayu, Phi trả lời Rain đi". Giọng cậu run rẩy dò hỏi, do dự, bối rối về nơi cậu đã đánh vào, tuy là lực đánh rất nhẹ nhưng cậu không ngờ vết thương của P'Phayu vẫn còn đau như vậy. Hôm qua cậu thấy anh ấy làm đủ trò như không chuyện gì xảy ra. Nhưng có lẽ anh chồng của cậu vẫn còn rất đau và anh ấy chỉ không muốn làm cậu lo lắng.

"P'Phayu, Rain xin lỗi."

"Rain..."

"Vâng!" Cậu dõng dạc trả lời, nhìn người đàn ông đang nghiêng mặt, từ từ quay lại và ngước lên nhìn khuôn mặt mình, rồi sau đó...

Bụp!

"Ahhh! P'Phayu, buông ra, buông raaa~. Vết thương của anh không đau đúng không? Buông ra... vết thương sẽ lại đau mất." Rain hét lên khi cậu bị hai bàn tay nắm lấy và kéo cậu nằm xuống đè lên trên cơ thể to lớn của anh. Điều này khiến trọng lượng cơ thể cậu đè lên vết thương. Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng không thể chống lại anh ấy một cách mạnh mẽ vì cậu sợ làm anh bị đau thêm. Cậu chỉ biết hét và nói bảo anh buông tay ra.

"Ưm, vết thương thực sự rất đau. Nhưng nếu Rain có thể an ủi, anh cũng sẽ đỡ đau hơn."

"P'PHAYU!"

Lúc đầu, cậu ấy hét lên, không dám cựa quậy tay chân vì sợ làm anh ấy bị đau thêm. Nhưng khi ngẩng đầu lên thì cậu nghe thấy tiếng cười đầy ranh mãnh của người nãy giờ đang diễn vai nạn nhân đáng thương với cậu, Rain đã lớn tiếng gọi tên người bên kia. Bởi vì...cậu bị lừa.

Nếu vết thương thực sự đau, miệng anh có nở nụ cười toe toét không?

"Gì vậy? Vết thương của anh đau thật mà. An ủi một chút thôi mà". Người đàn ông ranh mãnh nói với một giọng nhẹ nhàng, đặt nụ hôn lên đôi má mềm mại của cậu, rồi quay xuống rúc vào hỏm cổ cậu.

"P'Phayu, Rain không đùa nhé."

"Nếu Rain còn vùng vẫy, anh sẽ đau thật sự đấy."

Khực!

Khi anh ấy đe dọa, cơ thể Rain cứng đơ. Đôi mắt lấp lánh của cậu chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của P'Phayu. Khi đối phương vùi mặt vào hõm cổ và áp một nụ hôn lên da thịt của câu, hít hà mùi hương cơ thể cậu, nó khiến cậu muốn hét lên với anh rằng mình còn chưa tắm, răng vẫn chưa đánh.

"Ưm! P'Phayu"

Sự đụng chạm của anh như thể truyền đến một dòng điện nhỏ len lỏi khắp da thịt, không đau nhưng tê dại nó khiến cậu bé khẽ rên lên một tiếng. Hai tay đang cố chống đỡ trên lồng ngực chợt buông lỏng và bất giác di chuyển lên trên bả vai, quàng lấy cổ của anh.

"Không được đâu! P'Phayu vẫn còn đau."

"Nhưng anh "muốn", "muốn" Rain ... an ủi anh."

"Ư! Em đã nói là không được mà",miệng đã nói rằng không được, nhưng cơ thể thì lại thành thật hơn, khao khát từ nơi sâu thẳm dần dần phá tan phòng tuyến. Hai tay đang đặt trên lưng bắt đầu vuốt ve qua lại, một tay đã luồn xuống dưới bộ đồ ngủ vuốt ve và khiến cậu hơi vặn người trốn tránh vì sự tê dại mà bàn tay kia đem đến.

Họ đã không làm điều đó trong vài ngày và khi chạm vào cơ thể nhau họ bắt đầu nóng lên.

Chụt!

P'Phayu đặt một nụ hôn lên vai qua bộ đồ ngủ mềm mại. Khi anh kéo vạt áo lên đến giữa lưng cậu, thì một tiếng nói thì thầm mờ ảo vang lên bên tai cậu.

"Nhưng Rainny bé bỏng không phải đang nói là 'không thể'."

"Ồ" Rain ậm ừ vì xấu hổ. Bởi vì cậu em trai nhỏ dường như đã thức dậy cùng với sự động chạm của anh.

"P'Phayu, Ah~~"

"An ủi anh đi, bé ngoan."

Phayu vẫn tiếp tục dụ dỗ. Dùng tay đẩy phần hông nhỏ của cậu ấy hạ xuống cho đến khi sát đùi anh, để cây gậy thịt dễ thương của vợ anh cọ xát với con quái thú đang căng phồng dưới lớp quần áo của anh. Đôi môi ấm áp của anh vẫn tiếp tục trêu đùa bên tai cậu, anh biết điểm yếu của người mình yêu là ở đó.

"Chỉ một chút thôi nhé" Rain cuối cùng cũng mềm lòng và khi gậy thịt đáng yêu của cậu cọ sát vào hông anh ấy, nó khiến anh ấy gần như phát điên.

"Không chỉ một chút, đúng không?" Phayu hỏi khi Rain nhìn lên để bắt gặp ánh mắt cháy bỏng của anh.

Hai ánh mắt chạm nhau họ đều thấy được tình yêu mãnh liệt từ phía đối phương, một người khát cầu sự an ủi, người còn lại do dự, sợ làm đau thêm vết thương của người kia. Nhưng cuối cùng...

Ah~~!

Rain ngượng ngùng gật đầu rồi rên khẽ lên khi đôi môi ấm áp đó áp mạnh vào miệng cậu.

"Em còn chưa đánh răng."

"Không sao, anh không ngại" Daddy của cậu nói như vậy. Thì cậu còn có gì để e dè, khi nụ hôn của anh tiếp tục phủ xuống thì lần này chính Rain chủ động mở miệng, đón nhận cái chạm nóng ấm và ẩm ướt xâm nhập vào khiến cậu đê mê và mềm nhũn. Hai bàn tay vuốt ve khắp cơ thể cậu, nó như đang sưởi ấm làn da của cậu, nhưng cũng đồng thời thắp lên ngọn lửa dục vọng từ sâu thẳm bên trong cậu.

RRRRrrrrrrrrrr!

"Ưm, P'Phayu, điện thoại của anh"

"Kệ đi"

Khuôn mặt sắc lạnh đẹp trai đó vẫn háo hức áp vào cổ cậu mút mạnh và liếm láp. Đôi bàn tay to lớn đó đang cố ép Rain cởi bỏ bộ đồ ngủ trong khi cậu nhóc vẫn đang ép chặt hông mình về phía anh, cho đến khi những tiếng thở hổn hển nặng nề bắt đầu vang lên. 'Như thế này rồi, tại sao em ấy lại còn quan tâm đến tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn chứ?'

Dù cho là công việc gấp cũng không cần lo lắng, vì giờ còn là trong khi đang được nghỉ phép.

Cuối cùng thì điện thoại cũng im lặng khi Phayu lật người Rain lại để đặt cậu lên giường.

"P'Phayu", Rain đưa cả hai tay ra hiệu muốn ôm anh. Người đàn ông to lớn tiến đến gần như cậu muốn, mặc dù ...

RRRRrrrrrrrrrr!

"Chết tiệt!" Phayu trầm tiếng chửi rủa.

"Nghe máy trước nhé?"

"Đừng bận tâm", người đàn ông gần như phát điên vì dục vọng nào đó lớn tiếng nói gạt nó đi, vì bây giờ đối với anh ấy có thứ thú vị và quan trọng hơn nhiều.

"Ah ah..."

Tiếng rên rỉ trầm thấp bắt đầu thoát ra khỏi miệng Rain khi điện thoại im lặng. Đó là cơ hội để Phayu có thể chạm vào cơ thể cậu bé như anh ấy mong muốn, nhưng ... (😏 dễ gì thằng bạn báo thủ nó buông tha anh)

Bang!

"Này Phayu, Pra Pai gọi và nói ... uh"

Đột nhiên, cửa phòng ngủ được mở ra bởi vị chủ nhân khác của ngôi nhà và nó khiến cậu bé trên giường giật mình, quay lại nhìn thấy khuôn mặt của Saifah cũng có vẻ ngạc nhiên.

"Chà, tao có làm gián đoạn không?"

"Cho dù mày là em trai của tao, tao cũng có thể giết mày!" Phayu hét lớn.

Rain, người giờ phút này đang nằm dưới thân anh cũng đã bị mê mẩn trước khuôn mặt lạnh lùng đầy nguy hiểm của chồng cậu, khi anh ấy hành động hoang dã như thế này thì thật ngầu, cũng thật quyến rũ. Thành thật mà nói, cậu cũng không biết sẽ phải đối mặt với hoàng cảnh bị bắt gặp hiện tại như thế nào nếu không có anh.

Kẻ ngáng đường đang mỉm cười trêu chọc, rồi vội vã lao vào câu chuyện trước khi anh ấy thực sự bị giết bởi ông anh song sinh của mình.

"Thằng Pai gọi cho mày mà mày không bắt máy nên nó đã gọi cho tao. Nhưng bây giờ tao đã biết tại sao mày không trả lời rồi. Nó nói rằng nó đang trên đường đến. Nó sắp đến thăm ... "

"Đừng để nó đến!" Phayu nói khẽ, che giấu sự thất vọng.

"Không kịp rồi anh trai." Saifah nhún vai như thể anh ấy không thể giúp được vì...

Ping pong!

"Nó đến trước cửa nhà rồi"

"Chết tiệt!" Phayu lại chửi thề. Anh muốn đá văng thằng bạn khốn kiếp đến mà không biết nhìn thời gian. Bởi vì vẫn còn sớm? Ai là người sẵn sàng tiếp khách lúc này? Nhưng vì nó là thằng Pai, tất nhiên sẽ không có cách nào khiến thằng bạn này của anh đến và đi mà không được tiếp đón. Cho nên anh phải nhanh chóng tiếp nó thật tốt và sau đó tống khứ ông thần này thật nhanh là tốt nhất.

Thôi, đã đến giờ Saifah đi làm rồi. Tốt! Không cần phiền đến nó.

Phayu không biết Rain đã nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ và mê mẫn đến nhường nào. Mặc dù khuôn mặt P'Phayu thâm tím nhưng không có nghĩa là nó có thể khiến cơ thể Phi sẽ không còn nóng bỏng. Ngay cả với bộ ngực trần không mảnh vải che thân và chiếc quần tây kéo khoá thấp, khi làm vẻ mặt tàn nhẫn, tất cả những hình ảnh này của anh ấy đã chạm trúng trái tim của đứa trẻ nào đó, khiến cậu nhóc nhìn thôi cũng đủ rạo rực khắp người.

"Rain, đừng làm vẻ mặt như vậy."

Ực!

Người nào đó đang lắng nghe nghi hoặc không biết bản thân đang làm gì vẻ mặt gì mà giật mình, đưa tay lên che mặt, ra vẻ ngại ngùng... không biết nói gì ... P'Phayu càng nghiêm túc hơn, Rain càng không muốn anh xuống tiếp khách...

Bây giờ P'Pai là ai?... Rain không biết anh ấy... Rain chỉ biết P'Phayu là... chồng của Rain thôi !!! ( Sao mà mê zai quá vậy con tui 😖)

Đây là những suy nghĩ mông lung của người đang vội vàng đứng dậy và đi thẳng vào phòng tắm để bình tĩnh lại ngọn lửa khát khao đang bùng cháy nào đó. Nếu không, vị khách không mời kia có thể biết chắc có điều gì đó xảy ra.

"Tao đi làm đây. Bọn mày nói chuyện vui vẻ và đừng giết nhau."

Saifah nói lời chào cũng như trêu ghẹo trước khi rời khỏi nhà, nhưng trước đó, anh vẫn kịp quay lại nháy mắt trêu chọc Rain, giữa lúc cậu đang bối rối, ngượng ngùng.

Pra Pai đến thăm với một giỏ trái cây đầy ắp, nhưng có vẻ như người được thăm bệnh không muốn nhìn thấy mặt vị khách của mình cho lắm.

"Khi nào thì đi?"

"Tao chỉ vừa mới đặt mông xuống thôi mà" Phayu hỏi bằng giọng cốc lốc, trong khi Pra Pai cũng không chút ngại ngùng càng không buồn đứng dậy, anh ấy nhìn từ trên xuống dưới như để kiểm tra thằng bạn thân của mình có thiếu đi bộ phận nào không.

"Vết thương của mày không quá tệ . So với những gì Saifah nói, tao nghĩ nó sẽ nặng hơn thế này."

"Như này vẫn còn chưa tệ lắm sao P'Pai?" Rain, người đang ở cách đó không xa, hỏi lại với vẻ mặt xụ xuống không hề đồng tình chút nào với ý kiến của anh bạn thân với chồng mình.

"À, Saifa nói nó bị đập rất thảm. Nên anh nghĩ nó có thể bị gãy xương sườn, gãy tay hay đại loại phần xương gì đó. Nhưng giờ nhìn nó có vẻ ổn." Pra Prai vui vẻ nói trong khi Phayu quay đầu lại.

"Được rồi, bây giờ mày đã thấy tình trạng của tao. Mày có thể đi được rồi." P'Phayu lại tiếp tục đuổi anh ấy về.

"Tao vừa mới đến. Đến một ly nước để mời khách còn chưa có"

"Để em đi lấy cho." Rain vội xung phong

"Không cần đâu. Để anh đi lấy cho nó." Phayu nói xong, xoay người vào bếp vội vàng rót nước thật nhanh để phục vụ vị khách không mời. Sau đó có thể nhanh chóng tiễn thằng ôn không mời mà đến này đi nhanh dùm. Để có thể quay lại với "việc" còn dang dở.

"Này, Phi tới đây đã làm phiền cái gì à?" Pra Pai hỏi một cách không chắc chắn. Sau đó anh ta nhận được câu trả lời từ cậu bé khi cậu với lấy cái gối và ôm nó thật chặt, giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

"Không, Phi. Anh không làm phiền gì cả ạ."

Cậu từ chối trả lời rõ ràng cho P'Pai.

"Được rồi, vậy thì tốt hơn hết anh nên nhanh đi vào vấn đề."

"Hả?" Rain lấy gối che mũi, chỉ để lại đôi mắt tròn xoe nhìn anh đầy nghi hoặc đáp lại. Bởi vì P'Pai nói như thể anh ấy không hề có ý định đến thăm P'Phayu như là lý do ban đầu mà anh ta đưa ra.

"Tên của người bạn đi cùng Rain tới tham dự cuộc đua là gì?" Rain lặng đi và khuôn mặt nghệt ra như chứng tỏ cậu không hiểu gì từ câu hỏi của P'Pai cho đến khi anh ấy phải vội vã giải thích thêm ...

"Lần Rain bị bảo vệ truy đuổi í."

"Oh! Thằng Sky, làm sao vậy Phi?" Cậu nhóc bối rối hỏi vì cậu không nghĩ là hai người họ quen biết nhau.

"Nong Sky?"

Cái tên thật dễ thương.

"Anh muốn xin số của bạn em", Pra Pai ngay lập tức nhận ra người bên kia đang nghi ngờ khi nghe xong câu hỏi của anh vì mắt Rain nheo lại đầy hoài nghi và đề phòng. Cho đến khi anh ta vội nở một nụ cười chân thành, nói với giọng nhẹ nhàng.

"Bạn của em có nói với em rằng hôm đó anh là người đã đưa cậu ấy ra khỏi cuộc đua không? Nhưng Nong Sky, cậu ấy đã để quên một số thứ ở chỗ anh và anh muốn trả lại cho cậu ấy. Anh không muốn làm phiền Rain. Anh muốn tự mình trả lại đồ. Cho anh xin số của Nong Sky nhé... Rain được không? " Pra Pai đưa ra lời giải thích hoàn mỹ cho bản thân và sau đó khéo léo quay trở lại mục tiêu chính của mình khi đến đây.

Trong khi Rain do dự.

Muốn số của Sky thì phải hỏi ý kiến của cậu ấy trước.

Cạch!

"Đây, uống nhanh rồi mau về đi". Đúng lúc đó, Phayu bước vào và đặt một cốc nước trước mặt thằng bạn. Nhưng Pra Pai vờ như không thấy và không hề chịu động tay vào cốc nước lạnh mà thằng bạn thân rót cho mình, anh ấy vẫn đang nhìn chằm chằm Rain bằng ánh mắt vẫn nài.

Bị nhìn như vậy khiến sau ót Rain mồ hôi lạnh chảy ròng ròng và cậu phải thừa nhận rằng áp lực lúc đó không phải từ P'Pai mà xuất phát từ P'Phayu, chồng cậu. Có vẻ như, nếu P'Pai không có số của thằng Sky, có lẽ anh ấy sẽ không chịu đi về dễ dàng như vậy.

Tao xin lỗi Sky nhé. Tao sẽ đãi mày một bữa ăn để xin lỗi.

"Được rồi, số điện thoại là ..."

Cuối cùng, số máy của Sky đã rơi vào tay P'Pai cho đến khi cậu đọc dứt con số cuối của dãy số.

Im lặng! ... thở dài.

"Ok, tao về đây, chúc mày mau chóng bình phục." Ngay khi số điện thoại được lưu lại. Pra Pai cầm lấy ly nước lên, nhấp ngụm. Sau đó đặt ly nước xuống và dứt khoát đứng lên chúc phúc cho người bệnh. Tay anh lấy chìa khóa xe với tâm trạng vui vẻ rời đi. Khiến Rain tự hỏi liệu cậu đã làm đúng hay chưa? Cậu bắt đầu lo lắng.

Nếu anh ấy chỉ muốn trả lại đồ đạc cho Sky, tại sao P'Pai lại hành động như thể đã tìm thấy con mồi thế kia? Ánh mắt háo hức và cử chỉ hưng phấn đến bất thường của anh ta khiến nỗi bất an vì thằng bạn của cậu lớn dần.

Cạch!

Ý nghĩ đó vẫn lởn vởn trong đầu và cậu không thể không nghi ngờ điều đó. Không biết có nên gọi cho bạn mình trước hay không. Nhưng tất cả những suy nghĩ vẫn vơ đó đã bay ra khỏi đầu cậu khi P'Phayu quay lại sau khi đóng cửa.

"Chờ một chút, P'Pai. Em phải gọi cho Sky trước."

Quá muộn, vì P'Phayu đã kịp nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu về phòng. Rain tự mình phản kháng ... Nhưng phản kháng của cậu quá yếu đuối trước cơn sóng tình sắp ập tới này rồi.

Có thể làm gì được? Họ cũng đang còn dang dở chuyện cũ.

"Anh sẽ không để bất cứ điều gì cản trở."

Bịch!

Người đàn ông to lớn bất ngờ bị đẩy nằm trên giường khiến anh thoáng ngạc nhiên. Bởi vì thay vì anh là người đẩy, người đáng lẽ ra đang nắm thế chủ động như thường lệ thì lần này lại trái ngược hoàn toàn, Rain lại là người đẩy anh, đôi tay trắng nõn đang áp vào ngực anh đẩy anh cho đến khi anh ngã ngồi xuống tấm nệm êm ái. Và mắt anh càng mở to hơn trước hành động tiếp theo của người đã đẩy mình... cậu bé đáng yêu của anh nhanh chóng, thành thục cởi bỏ quần áo của bản thân và để lộ ra hoàn toàn dáng hình khiến anh mê đắm.

"Rồi anh nghĩ Rain sẽ để thứ gì đó cản đường chúng mình sao?"

Cậu bé tiến đến càng gần anh bằng cách tách hai ra ngồi xuống. Hai bàn tay ôm lấy cổ anh và dùng giọng khàn khàn pha lẫn một chút non nớt nhưng đầy kiều mị trả lời cho câu nói của anh bằng một câu hỏi ngược. Nó khiến tất cả các tế bào trên người anh như đang gào thét tên cậu-Rain.

Ánh mắt họ chạm nhau và rồi ... một nụ hôn nóng bỏng bắt đầu.

Một nụ hôn không ai muốn dừng lại. Khi Phayu tiến đến, Rain sẽ đáp lại. Và khi Phayu lùi lại, Rain sẽ háo hức chạy theo mà mút lấy chiếc lưỡi trơn tru mềm mại của anh, khao khát và đầy tham luyến. Cho đến khi âm thanh của nụ hôn vang lên bên tai và hình ảnh của nó hiện lên trong tâm thức của họ cùng một lúc. Bàn tay trắng nõn không yên phận của người đang cưỡi phía trên thân chồng mình một lần nữa lại nắm lấy vạt áo của anh. Và lần này anh không tự mình cởi nó ra nữa vì Phayu muốn để Rain nắm quyền chủ động, cậu có thể làm tất cả những gì cậu muốn với anh.

Hai cơ thể tách ra để cậu có thể cởi quần áo của Phayu dễ dàng hơn và không ngần ngại mà vứt chúng xuống cuối giường nhưng cách ai đó hay làm với cậu.

"Hừ, hự hự", nụ hôn nóng bỏng khiến Rain thở hổn hển đẩy Phayu nằm xuống giường.

"Phi còn đau, hãy giao lại hết cho Rain nhé".

Dáng người nhỏ bé nói bằng giọng khàn khàn, bị bao phủ hoàn toàn bởi dục vọng. Sau đó Rain hôn từng chút một lên khuôn ngực rộng lớn và háo hức ngấu nghiến hai đầu ti sẫm màu. Đầu lưỡi nóng bỏng thì liếm láp, cắn mút, đảo qua lại xung quanh khu vực đầu ti của Phayu, trong khi miệng cậu khéo léo, nhẹ nhàng hoạt động thì phần bên dưới cũng sẽ không bị lãng quên, cậu ấn hông ép sát chỗ đang căng phồng lên của cậu chạm vào chỗ đang dựng cao lên và căng cứng của anh, cọ xát mạnh bạo vào nhau. Khi nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp của người đang nằm phía dưới, cơ thể cậu như có một dòng điện chạy xẹt qua nó khiến người cậu nóng bừng lên như thể bị lửa thiêu đốt.

Bóp!

Ngay cả khi Daddy để bé con chủ động, thì anh cũng sẽ không nằm im. Vì không biết từ khi nào hai bàn tay to lớn và thô ráp của anh đã bóp nắn và nhào nặn cặp mông mềm mại, đàn hồi kia, nó khiến Rain rùng mình theo từng cái xoa nắn của anh. Cho đến khi chính anh ấy cũng không thể tiếp tục nhẫn nại mà phải với lấy chất bôi trơn và bao cao su từ ngăn kéo đầu giường.

"Nâng hông lên nào" Phayu thì thầm với giọng khàn đặc. Cậu bé ở trên người anh làm theo điều đó một cách hoàn hảo bằng cách để chồng cậu ta kéo cạp quần vợ mình xuống dưới hông và thành công đưa những đầu ngón tay ướt đẫm kem bôi trơn của mình vào khe hẹp.

Chính Rain cũng giật mình.

"Ah Uh" Nhưng thân ảnh nhỏ bé lại quay lại hôn lên môi anh, khiến cho toàn bộ âm thanh rên rỉ mị hoặc của cậu chỉ có thể phát ra tiếng rên bên trong cổ họng, trong khi cảm nhận được một ngón tay thô dài đang ấn sâu vào khe hẹp và chậm rãi di chuyển, Rain có thể cảm thấy rõ ràng tất cả nên nó khiến cho cơ thể cậu cảm thấy nóng ran lên và nơi nào đó thì một sự ngứa râm ran đang chậm rãi dâng lên.

Khi đầu ngón tay khuấy động mọi xúc cảm của cậu, Rain cũng bắt đầu không thể khống chế bản thân mà tự di chuyển hông của mình để đưa ngón tay anh vào sâu nhất có thể. Nó không còn đau đớn như những lần đầu tiên, ngược lại, cậu cảm thấy nó thậm chí còn chưa đủ, cậu muốn thứ gì đó to lớn hơn, thứ có thể khiến cậu cảm nhận được sức nóng của anh rõ ràng hơn từ sâu bên trong.

"Anh muốn chết vì Rain rồi !"

Có một loại năng lượng hay sức mạnh nào đó đang kêu gào, thôi thúc mãnh liệt muốn được kết hợp, muốn được "bao bọc", nó làm anh nhận ra sự nhức nhối từ bên trong nên khiến Phayu gầm lên với đôi mắt sáng rực, nguy hiểm. Và khi tiếng gầm như khát cầu mãnh liệt vang đến tai Rain khiến người nghe ý thức được rằng anh cũng giống cậu, họ muốn nhau.

"Tới đi, P'Phayu"

Bóng dáng nhỏ bé tuy miệng nói vậy nhưng thay vào đó lại trườn xuống nơi đang dựng thành lều giữa hai chân anh. Cậu nhóc không cần phải cởi chiếc quần một cách hoàn toàn, mà chỉ cần để lộ phần quan trọng to lớn lòi ra khỏi quần, rồi vớ lấy chiếc bao cao su nhưng không hề có ý định dùng tay đeo vào mà từ từ xé rách bao bì chậm rãi Rain... đưa nó vào miệng!

"Rain không cần phải làm thế đâu."

"Ông!... uốn àm (Không!... muốn làm)" Rain nói và áp môi mình vào điểm đầu nóng bỏng, dùng lưỡi đẩy nhẹ điều chỉnh chiếc bao cao su trong miệng ở vị trí dễ dàng đeo vào. Mặc dù cậu chưa từng làm chuyện đó trước đây, nhưng thân hình nhỏ nhắn vẫn kiên quyết muốn dùng miệng giúp daddy của mình mang bao cao su vào. Điều đó khiến Phayu gần như phát điên và kiệt sức trong việc nhẫn nhịn không vùng lên "nuốt tươi" con mồi quyến rũ của anh.

Phayu vùi đầu vào gối thở hổn hển vì sơ suất của đứa trẻ nào đó mà suýt chút nữa đã giết chết anh!

"Khó quá!" Rain khó chịu lẩm bẩm. Thay vào đó, cậu ấy tiếp tục sử dụng đôi tay của mình để giúp hoàn thành các công đoạn chuẩn bị cuối cùng. Sau đó cậu lại bò về chỗ cũ.

"Lại đây, nhóc." P'Phayu như không thể chờ đợi thêm mà ra sức kéo hai tay của Rain để cơ thể cậu tiến về phía anh nhanh hơn, cho đến khi ngực họ chạm nhau và cả hai ở khoảng cách mà anh hôn được cậu.

"Miệng Rain có mùi cao su"

"Anh yêu tất cả các mùi hương của em." Phayu dùng môi ngăn chặn chiếc miệng nhỏ nhắn nhưng có thể khiến anh điên cuồng không dứt của cậu bé, mà không quan tâm chút nào tới vấn đề mà Rain lo lắng. Anh chỉ biết rằng anh muốn có cậu. Anh muốn chiếm hữu cả thể xác lẫn tinh thần của cậu!

"Uh ugh! Aah!"

Đột nhiên, Rain ôm chặt cổ Phayu. Rùng mình khi đôi bàn tay to lớn đó nắm chặt lấy hông cậu đẩy nó về phía cây gậy thịt to lớn đang căng cứng như thể đã đến giới hạn chịu đựng của sự bùng nổ. Sự chạm nhẹ lướt qua ở nơi mẫn cảm ướt át là khởi đầu cho sự nhấn vào và thúc sâu sau đó. Đau cũng đồng thời tê dại, hai cảm xúc trái chiều nhưng lại cho Rain một cảm nhận rất rõ ràng từ nơi gắng kết cả hai - Họ thuộc về nhau. Hạnh phúc là điều được thắp lên từ trong sâu thẳm trái tim, nó khiến đôi mắt của cậu run rẩy đến mức rơi lệ.

P'Phayu là người duy nhất chạm đến nơi sâu nhất trong cậu.

"Ha-ah, P'Phayu, P'Phayu"

Rain rên rỉ với âm giọng đầy run rẩy và cái hông nhỏ của cậu như tự di chuyển để phối hợp và đón nhận sự ra vào quá sức nóng bỏng của anh ấy, bản thân cậu cũng không kìm được. Cậu chỉ biết mình muốn nhiều hơn nữa và cậu muốn làm cho P'Phayu hạnh phúc giống như những gì cậu đã nhận được từ anh.

"Rain... Rain của anh... Rain."

P'Phayu càng gọi tên của cậu, Rain càng như bị kích thích, không thể chịu đựng được.

Lúc này, âm thanh của da thịt va vào da thịt càng lúc càng mãnh liệt, càng điên cuồng vang lên một cách rõ ràng trong căn phòng rộng lớn. Hòa cùng tiếng ga trải giường cọ xát vào nhau và tiếng chân giường đập xuống sàn từng nhịp, từng nhịp "cót két...cót két..." khuấy động cảm xúc yêu đến tột cùng.

Những nụ hôn nóng bỏng, ướt át kéo dài diễn ra lặp đi lặp lại. Những giọt mồ hôi thăng hoa của cả hai hoà lẫn nhau như không thể phân định được thuộc về ai. Khi mùi vị tình dục gợi cảm bay thoang thoảng khắp căn phòng kích thích mong muốn bày tỏ tình yêu của cả hai người thông qua sự gắn kết của cơ thể, sự sung sướng mà cả hai đem lại cho nhau và là khi tên của đối phương trượt khỏi môi họ một cách không ngừng.

" Em không nổi ... anh ...ná... không nổi nữa ... sẽ ...sẽ ..."

"Nào, Rain. Thôi nào, chút nữa thôi. Anh sẽ cùng Rain ra "

P'Phayu trầm giọng nói. Khi vẫn đang mạnh bạo tiến vào cơ thể cậu, đôi bàn tay to lớn của anh nắm lấy cây gậy thịt đáng yêu của người đang cưỡi trên thân mình để di chuyển theo cùng một nhịp điệu với những cú thúc. Cho đến khi Rain ngẩng mặt lên và nhìn lên trần nhà qua tấm màn nước mắt. Hơi thở cậu thêm dồn dập khi anh tiến gần hơn vài bước, khiến thứ thô dài, nóng như sắt nung của anh càng tiến sâu hơn vào bên trong cậu.

"Tình yêu duy nhất của anh"

"oh oooh!"

Bất ngờ!

Rain bỗng rên rỉ lớn tiếng. Giải phóng hoàn toàn những gì cậu có, cho đến khi làm bẩn hết phần bụng của người kia. Cơ thể cậu như rã rời nhưng người vợ đáng yêu nào đó vẫn cắn chặt môi, giật giật, để tiếp tục nhúc nhích, tiếp tục chuyển động, vì daddy yêu thương của mình vẫn chưa giải phóng được, anh đã đang không chịu nổi rồi.

Rain không nói với Phayu, nhưng cậu muốn hoàn thành tất cả, từ bước đầu tiên đến cả bước cuối cùng vì chữ ... Yêu.

"P'Phayu, anh cũng là ... Tình yêu duy nhất của Rain."

Không giống như cậu, khi Rain cảm thấy một cơn co thắt bên trong mình, trước khi P'Phayu gầm lên bên tai cậu. Áp má vào gò má của cậu ướt đẫm mồ hôi và phóng thích hoàn toàn bên trong cậu.

Lúc này sự vận động kịch liệt đã kết thúc, chỉ còn tiếng thở dốc vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.

Khi cơn nhục dục qua đi họ bắt đầu bình tĩnh lại Phayu lật cậu bé của anh lại để đặt cậu xuống giường. Bàn tay to lớn vuốt tóc người yêu bé nhỏ đang mệt mỏi đang áp vào ngực anh khẽ rên rỉ. Sau đó anh không thể kháng cự mà cúi xuống dùng chóp mũi chạm vào gò má mềm mại của cậu ấy cho đến khi cơ thể nhỏ bé khẽ thì thầm.

"Rain sẽ không thể thoát khỏi cơn bão này."

Cơn bão không phải do người mẹ thiên nhiên đưa đến, mà là do người đàn ông tuyệt vời này đã khiến tim cậu rung động ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau.

"Anh cũng sẽ không để Rain thoát khỏi cơn bão này đâu."

Cậu nhóc nhẹ nhàng đáp lại và trao cho anh một nụ hôn vô cùng ngọt ngào như một phần thưởng, vì đối phương cũng sẵn sàng đón nhận.

Vâng, Mưa nhỏ không thể thoát khỏi Bão lớn.

Cơn bão mang tên ... Cơn bão tình yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl