Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Yêu... giống nhau

Edit/Trans: Ali (Fah)

Beta: Sai Cô Nương

"P'Phayu. Anh thế nào rồi? Anh có đau nhiều không?

"Ừm! Anh không sao."

"P'Phayu, anh bị thương ở đâu, chỗ nào, nói cho Rain biết đi?"

Sau khi P'Chai xuất hiện, tình hình đã thay đổi theo chiều ngược lại.Vì chỉ cần một trong những thuộc hạ của anh ấy chĩa súng qua lại là người phía bên kia đã sợ hãi giơ tay lên trên đầu, sau đó cùng nhau lui thành một đống ở góc phòng. P'Saifah bước vào, tiến về phía Phayu để kiểm tra tình trạng thương tích của ông anh trai song sinh, nhưng lại được yêu cầu cởi trói cho Rain trước.

Ngay khi Rain được tự do, cậu bé không chần chừ mà lao tới ôm chặt lấy người đàn ông của cậu, anh ấy đang bị thương cũng vì cậu, Rain cất lời với giọng run rẩy và gần như bật khóc khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn phát ra từ anh.

Gương mặt sắc sảo sưng tấy và bầm tím, máu chảy ra từ mũi và khóe miệng bị rách... Thật nhiều chỗ bị thương, nó làm tim của Rain như bị ai đó bóp nghẹt, nỗi đau xuất phát từ tâm khảm truyền đến khiến đôi tay cậu run rẩy không ngừng nhưng vẫn cố gắng chạm vào anh một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Những giọt nước mắt trong veo của cậu rơi xuống và giọng nói run run khi nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra.

"Rain xin lỗi. Nếu Rain không bị họ bắt, P'Phayu đã không bị thương thế này ... Anh có thể đánh lại họ, có thể phản kháng, nhưng anh lại không làm gì cả, anh mặc cho bọn chó đó đánh đập hành hạ, điều chỉ vì Rain, điều tại Rain mà ra....."

Cậu bé quay mặt mình ra hướng khác trong khi bật ra những tiếng ho không thể kiểm soát được. Cậu ấy không sợ bất kỳ nguy hiểm nào cho bản thân, nhưng cậu lại không thể bình tĩnh trước bất cứ sự cố nào xảy ra với anh, nó làm cậu hoảng loạn, mất khống chế cảm xúc của mình. Và cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì cuộc tấn công từ một phía đã kết thúc. Không có ai là bạn của họ ở đó nên không ai chứng kiến được sự tàn bạo và khuất nhục mà P'Phayu đã chịu. Cũng sẽ không ai hiểu được cảm giác đau đớn của cậu là như thế nào khi chứng kiến ​​cảnh người yêu của mình bị đánh trong khi bản thân không thể làm gì để ngăn cản, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể đau đến xé lòng.

Tư thế của người đang ngồi ôm chân nức nở khóc, khiến người nào đó dù đang bị thương cũng muốn tiến lên một chút, lại gần thân ảnh bé nhỏ chỉ thuộc về anh kia thêm một chút, anh dùng bàn tay không đau để ôm người kia vào lòng.

"Anh không sao, không sao đâu. Không phải tại Rain mà. Đừng tự trách mình nữa, vì anh mới là người bất cẩn. Giờ chúng ta đã an toàn rồi. Chỉ hơi đau một chút thôi. Sẽ khỏi ngay thôi."

Phayu đặt một nụ hôn lên gò má đẫm nước mắt của cậu. Cố gắng chống đỡ cơn đau đang lan dần khắp toàn bộ cơ thể, để an ủi người vừa chứng kiến anh bị đánh, cũng để dỗ dành cậu nhóc nào đó đang tự đổ hết mọi tội lỗi lên bản thân mình.

"Rain đã khiến P'Phayu phải cúi đầu trước nó. Anh phải để nó đánh ngay cả khi anh có thể chiến đấu với nó ... nhưng anh đã không đánh trả vì bọn nó đang giữ Rain."

Chàng trai bướng bỉnh khẳng định đó là lỗi của mình và chỉ cần nhớ đến người yêu là anh đã phải cúi đầu dưới chân con chó đó, thứ súc sinh nên về với địa ngục.

Không phải vì P'Phayu trông thảm hại khi làm theo mệnh lệnh của nó. Mà cậu ấy đau lòng khi P'Phayu phải vứt bỏ cái tôi của mình để cứu cậu.

"Không quan trọng, chỉ cúi đầu và bị đạp vài cái thôi. Nếu Rain bình an vô sự, anh không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào." P'Phayu mỉm cười, rồi lại phải cau mày vì đau. Điều đó khiến Rain đưa tay chạm vào má anh một cách thận trọng.

"Rain, Rain nghe anh nhé." Thấy cậu nhóc bướng bỉnh không chịu buông tha bản thân, P'Phayu nói với giọng nhẹ nhàng.

"Đối với anh, Rain rất quan trọng. Vì là Rain, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là em luôn an toàn về với anh".

Khuôn mặt sắc lạnh ấy cúi xuống hôn lên trán cậu trìu mến. Anh dùng bàn tay không bị thương nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé rồi quay lại nhìn đôi mắt ngấn lệ mà phút trước còn không hề lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng lúc này lại tràn ngập nỗi bi thương và tự trách, nhưng hơn hết là sự quan tâm được thể hiện rất rõ ràng mà không thể lẫn với bất cứ điều gì, trong ánh mắt đầy ắp tình yêu xuất phát từ đôi mắt to tròn đã làm anh đắm say ngay lần đầu tiên chạm đến.

Rain khóc vì P'Phayu

Rầm!

"Uh, ooh"

Rain nhảy lên ôm lấy cơ thể bị thương cho đến khi P'Phayu gần như ngã xuống. Nhưng anh cố gắng chống đỡ cơ thể, sợ cậu bé trong lòng mình lại lo lắng thêm. Điều đó khiến những người đang đứng gần đó chứng kiến màn ân ái thâm tình của đôi trẻ suýt phì cười.

Đau thế này mà vẫn muốn thật cool ngầu trong mắt đứa bé của nó, thật là.

"Đủ rồi, Rain, vết thương của thằng Phayu không chịu đựng nổi đâu."

"Ồ, em xin lỗi. Rain xin lỗi. Rain có làm P'Phayu đau không?" Ngay khi Saifah nói, Rain đã nhanh chóng lùi lại và nắm lấy vai người đang nghiến răng kìm lại tiếng hét đau đớn bên trong cổ họng với gương mặt vô cùng lo lắng, ngược lại Phayu lại đưa mắt sang nhìn em trai mình, khẩu hình miệng rõ ràng đang nói ... tọc mạch!.

"Mày chửi tao được thì chắc còn có sức tự đi bộ đến bệnh viện rồi nhỉ?

"Vợ tao có thể đưa tao đi"

"Tất nhiên, vợ mày có thể và họ sẽ nói rằng cả hai đều bị ngã cầu thang, phải không?" Saifah lắc đầu.

"Tao sẽ mách ông chủ của mày!"

Đột nhiên, tiếng của Top vang lên ở một góc khác của căn phòng. Khiến cho cả ba người quay lại nhìn thì thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm vào mặt họ với vẻ tức giận nhưng không dám làm gì vì bị súng chĩa vào mặt. .

"Tao tính đưa sẽ đưa mày đến bệnh viện, nhưng chịu đựng thêm chút nữa nhé anh trai. Để tao xem trò vui trước đã". Saifah lẩm bẩm nhìn Phayu với một nụ cười.

"Mời cậu đến mách với sếp của tôi ", Chai đáp lại.

"Mày không biết tao là ai sao? Bố tao thân với sếp của mày đấy, đồ khốn." Kẻ kiêu ngạo vẫn không biết an phận, cố gắng nhắc đến bố mình và đe dọa như hắn đã từng làm từ trước đến nay. Điều đó khiến Chai cười lạnh.

"Phải, bố cậu thân với sếp của tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác không thân với sếp của tôi."

"Ý mày là gì?"

Chai nhìn đứa bé miệng còn hôi sữa bằng ánh mắt thờ ơ. Nhưng lại làm cho người đối diện dường như rét lạnh cả người, toàn thân run rẩy.

"Vậy cậu có biết rằng người mà cậu vừa làm bị thương là thợ cơ khí yêu thích nhất của sếp tôi không? Phayu là người duy nhất ngài ấy cho phép chạm vào mọi chiếc xe trong phòng trưng bày tư nhân của mình. Hãy nghĩ thử xem: nếu người thợ máy yêu thích của ngài ấy bị thương ở tay và ngài ấy phải dừng những cuộc đua lại vì lý do người thợ máy chính bị người khác hành hung, sếp tôi sẽ cảm thấy thế nào? " P'Chai hỏi nhướn mày.

"Tao..."

"Ồ! Chúng tôi cũng có quy định rằng cuộc đua phải được giữ bí mật. Hãy nghĩ xem, nếu câu chuyện này đến tai cảnh sát và họ có thể điều tra về cuộc đua. Sếp của tôi sẽ biết ơn bạn như thế nào?" P'Chai phớt lờ lời tranh luận từ phía người đối diện, nói bằng giọng lạnh lùng. Khiến Rain cũng vô thức nắm chặt lấy áo của Phayu.

Lần trước gặp mặt cậu đã thấy người này đáng sợ rồi, nhưng lần này còn khủng khiếp hơn.

Gương mặt của P 'Chai lúc này có thể gọi là ...nguy hiểm, như một con thú săn mồi khát máu!

"Bên cạnh đó ..." Người nói quay sang nhìn về phía này, Rain nghĩ rằng người đó đang nhìn vào tình trạng của Phayu trước khi quay lại và nhìn thẳng vào mắt thằng Top.

"Tôi ghét cách nói chuyện ti tiện và hành động hèn nhát của cậu."

"Mày dám sỉ nhục tao? ..."

Bốp!

Top vừa dứt lời, P'Chai lấy tay đấm mạnh vào giữa mặt người đang nói khiến khuôn mặt hắn lệch sang một bên và cả cơ thể ngã ra đất. Tiếng da thịt va vào da thịt mạnh đến nỗi người nhận đòn dường như muốn bất tỉnh trong tích tắc. Tiếng ho khan khiến thứ gì đó bật ra khỏi miệng... là răng.

"Khụ, khụ, khụ." Top bịt miệng đầy máu và nhìn những chiếc răng rơi ra với ánh mắt kinh hãi.

Thằng khốn! chết tiệt!

Rain thề rằng một cú đánh có thể nặng hơn tất cả những cú đánh mà Top đã giáng cho P'Phayu. Nhưng chỉ bấy nhiêu thì là không đủ đối với P'Chai, lúc này người đàn ông nguy hiểm đó đang tự cởi áo khoác, đưa nó cho cấp dưới của mình và mở khuy măng sét (khuy ở tay áo) chỉ bằng một động tác đơn giản như thế không gian trong phòng như thể bị chiếm hữu bởi chúa tể địa ngục, tiếp sau đó là xắn tay áo về phía khuỷu tay.

"Dậy đi, tôi muốn thấy khuôn mặt là người đàn ông chân chính của cậu trông như thế nào? Cậu có thể chiến đấu với tôi chứ"

Không cần trói tay hoặc chân của nó vì chỉ với một cú đánh, anh ấy đã khiến kẻ kiêu ngạo ngu ngốc kia hoảng sợ đến run lẩy bẩy toàn thân.

"Tao nghĩ hay là đi thôi, ở lại chỉ thấy thật đáng sợ", Saifah cười khổ nói. Nó không vui như anh nghĩ lúc ban đầu. Khi anh đề nghị nhờ P'Chai đến để hỗ trợ anh trai của mình và Phayu đã đồng ý. Nhưng hình như anh đã quên mất một việc, đó là bóng dáng to lớn đằng kia có thể đáng sợ đến mức nào.

Việc này anh để P'Chai xử lý tốt hơn. Họ tin rằng là anh ấy sẽ tự mình biết cân nhắc bản thân nên làm điều đó như thế nào là tốt nhất.

Lẽ ra ngay từ đầu cái miệng "tốt" của nó không nên nguyền rủa anh ấy.

Hai anh em sinh đôi đều cùng có nghĩ như vậy.

Nhưng mà...

"Chờ một chút, Phi"

Trước khi ai đó có thể ngăn cản Rain, cậu ấy đã lúng túng bước đến gần nơi sẽ diễn ra cuộc chiến. Ở giữa vòng người, cậu sẽ dạy cho thằng chó đó một bài học. Dù sợ P'Chai nhưng cậu muốn chính mình kết thúc tất cả mà không mắc nợ ai.

"Cho em một phút." Rain quay lại nhìn P'Chai, người đang mỉm cười với cậu.

Khi có được sự cho phép, Rain quay lại và nhìn Top với ánh mắt căm thù và sau đó ...

Bốp!

"Ahhhhhhhh!"

Đột nhiên, một tiếng kêu thé lên như một con thú bị thương vang lên khắp phòng khi Rain dùng hết sức đá vào giữa đũng quần của hắn thì người đàn ông gục ngã, đau đớn uốn éo giữa phòng.

"Đây là giành cho mày vì dám động vào chồng tao!"

Rain hét vào mặt hắn và định quay trở lại với P'Phayu nhưng ...

"Còn cái này", cậu bé quay trở lại lần nữa và đá vào hai bên sườn như cách hắn đã làm với P'Phayu.

"Mày muốn 'chơi' tao cho đến khi tao không thể lết đi được đúng không? Hãy ghi nhớ trong đầu mày rằng chỉ có một mình P'Phayu mới có thể 'chơi' tao mà thôi!"

Rain sau đó đi thẳng về phía cặp song sinh rõ ràng đã bị đóng băng bởi hành động bất ngờ của cậu. Cũng như cả căn phòng, không thể tin được rằng cậu bé lại dám làm chuyện như vậy. Trong khi Saifah giờ đây chỉ dám im lặng, âm thầm cảm thương thay cho Top. Nhưng nguyên nhân Phayu im lặng thì không giống người em trai sinh đôi của mình, anh đang chấn động vì lời của người kia đã hét lên cho thằng khốn đó biết là cậu ấy thuộc về ai và chỉ thuộc về duy nhất người đó.

"Nói chuyện dễ thương như này. Anh có thể bỏ đi đâu được chứ"

Bản thân Rain cũng mỉm cười thật rạng rỡ, tiến đến giúp P'Saifah đỡ cánh tay còn lại của P'Phayu. Hành động đáp trả đó của cậu bé khiến cho người em trai song sinh không thể cười được, nếu tinh ý còn có thể thấy được khóe miệng anh ta còn đang hơi run rẩy.

Đôi khi Saifah cảm thấy ngạc nhiên trước khẩu vị của anh trai mình, bởi vì anh ấy thực sự không hiểu điều này dễ thương ở đâu? Nhưng điều càng khiến anh ấy thắc mắc là... liệu 'nó' của thằng chó đó có bị hỏng không?

"P'Chai, vừa gửi lời xin lỗi. Anh ấy nói là do anh ấy bận việc cấp bách khác, vì vậy chưa kịp gửi lời cảnh cáo đến Top. Anh ấy cũng không nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy ra khi còn chưa đến ba ngày như thế này. Nhưng P'Chai đã hứa rằng anh ấy sẽ sắp xếp. Và anh ấy xác nhận rằng những tên khốn đó sẽ không làm phiền mày nữa. Thành thật mà nói, khi tao nhìn thấy khuôn mặt của P'Chai lúc đó khiến tao nổi da gà, nhưng anh ấy có vẻ thực sự đau lòng và hối tiếc khi để sự việc xảy ra. Có thể khi có chuyện gì đó xảy ra, thì P'Pakin đã cho phép điều đó ... nó phải ở trong tình trạng nghiêm trọng hơn mày."

Bên trong chiếc xe đang di chuyển về nhà, P'Saifah kể cho cặp tình nhân đang đồng bệnh tương liên, thương tích đầy mình nghe chuyện đã xảy ra.

Sau khi Phayu rời khỏi nhà, Saifah đã liên lạc với P'Chai, anh ấy đã lao đến ngay lập tức. Nhưng thật lãng phí thời gian để đảm bảo không có người nào đó ẩn nấp bên ngoài có thể trốn thoát để cảnh báo những người bên trong. Vì vậy, họ đã hơi chậm trễ và đi vào sau khi Phayu bị đánh.

"Thằng Top phải hiểu rằng từ việc này 'trên trời còn có bầu trời' "

Hình ảnh cuối cùng họ nhìn thấy là P'Chai ra lệnh cho tay sai của mình đến bắt hắn đứng dậy và đánh thức bằng một cú đấm khiến hắn ngã xuống sàn lần nữa nhưng cơ thể của hắn có lẽ đã bị tổn thương trước khi nắm đấm đập vào mặt của mình.

Rain sẽ khắc ghi trong đầu rằng tuyệt đối không được phép gọi P'Chai là thằng hèn.

"Ồ! Về tới rồi." Saifah đỗ xe trước cửa nhà và dừng lại để giúp anh trai xuống xe.

"Mày ngủ trong bệnh viện một đêm cũng không có ai trách gì đâu."

"Không, tao muốn về nhà. Ngoài ra, giường bệnh không thoải mái và lưng của Rain sẽ đau rất nhiều."

Tóm lại không phải Phayu không muốn ở lại viện. Mà là lo cho đứa nhỏ cứ nằng nặc đòi ở lại với mình sẽ cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy, người em trai nào đó nghe câu trả lời mà trợn to mắt hết cỡ nhưng sẽ không nói gì. Bây giờ, cả hai người họ vừa trải qua một ngày tồi tệ nên anh sẽ để họ có thời gian hồi phục tốt, đợi sau khi sức khỏe hồi phục lại chọc ghẹo cũng chưa muộn. Còn việc quan trọng trước mắt, tốt nhất là nên nhanh chóng đưa Phayu về phòng.

Nó không có gì ... nhưng nó nặng!

Khi đỡ được người bị thương lên giường, Rain nhanh chóng ngả người ra sau tìm một chiếc gối để làm chỗ dựa.

"Vậy tao đi ngủ đây."

"Cảm ơn, P'Saifah."

"Không có gì...Được rồi... Rain cũng phải nghỉ ngơi đi, chúng ta đã vất vả rối." P'Saifah nói những lời cuối cùng rồi rời khỏi phòng mà không quên đóng cửa lại.

"P'Phayu, P'Phayu có muốn thứ gì không? Hãy nói với Rain, Rain sẽ lấy nó cho anh."

Ngay khi người em song sinh bước ra khỏi phòng, Rain bước đến bên giường và hỏi han quan tâm anh người yêu đang bị thương của mình.

"Lại đây ngồi đi." Phayu vỗ bàn tay thuận của mình xuống giường và cau mày.

"P'Phayu! Bác sĩ nói không được dùng tay."

Rain chạy đến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang bị nẹp ở ngón tay mà xoa xoa nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa bé con, cho đến khi người bị thương bật cười.

Ban đầu, khi bị Top giẫm vào tay, Phayu tưởng tay mình bị gãy và vì đau quá dẫn đến hét lên. Tuy nhiên, khi thăm khám, bác sĩ cho biết ngón út của anh chỉ bị rạn xương. Các ngón còn lại vẫn ổn. Chỉ là cả bàn tay dường như bị đứt lìa bởi lớp da bị tách ra khi bị gót giày đập vào.

Vết thương sẽ lành trong vài ngày, may mắn là anh chỉ bị rạn xương ở ngón út.

Trong khi cơ thể không có gì nghiêm trọng. Hầu hết chỉ là vết bầm tím và xước da, các bộ phận bên trong không bị ảnh hưởng. Có lẽ do Top chỉ là ném nắm đấm chứ đó không phải là một cú đấm thật sự, một cú đấm "nặng" như của P'Chai. Lúc này nghĩ lại P'Phayu chỉ nhún vai trước sự việc đã qua. Nhưng người nào đó trông giống như cô y tá tập sự, cơ thể cũng bầm dập giống anh, lại không nghĩ như vậy.

Rain làm như anh ấy là một bệnh nhân nguy kịch vậy.

"Anh xin lỗi, đừng làm ra vẻ mặt như vậy mà."

"Tại Rain lo lắng thôi ạ."

Rain cầm bàn tay đang bị nẹp lên và nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn và giữ chặt nó.

Trong khi Phayu nhìn vào khuôn mặt của Rain, nơi có vết bầm trên má, nó là dấu vết tổn thương do bị đánh bởi lũ khốn tay chân của Top lúc cậu nhóc của anh kiên cường phản kháng, P'Phayu nhìn chăm chăm vào đó với ánh mắt đầy sự xót thương và đưa tay của mình lên chạm nhẹ vào nó.

"Có đau lắm không? Anh xin lỗi vì đã làm Rain vướng vào chuyện này."

"Không sao đâu anh, vài ngày nữa sẽ hết". Rain chỉ vừa sực nhớ rằng cậu ấy bị ai đó tát khi mà người đối diện chạm nhẹ vào má mình, tuy là cái chạm của anh rất cẩn thận và nhẹ nhàng nhưng điều đó vẫn khiến cậu cảm thấy hơi đau. Và khi nhìn thấy những vết thương trên khuôn mặt người yêu còn nặng hơn mình rất nhiều, thì triệu chứng của cậu cũng không có là gì. Vài ngày nữa vết bầm sẽ tan, cơn đau nhức sẽ hết rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Nhưng trong lúc đang cởi quần áo giúp cho P'Phayu, vị y tá tập sự nào đó nhìn thấy toàn bộ vết thương trên cơ thể của anh và nó khiến cậu tức giận đến mức muốn quay lại đấm vào mặt Top thêm một cái nữa.

"Đáng lẽ em phải đá nó thêm lần nữa," bóng dáng nhỏ bé giận dữ lẩm bẩm.

"Rain, em biết gì không?"

"Huh?."

Khi P'Phayu hỏi, người đang cau có nào đó quay mặt lại nhìn anh và ngửa cổ tò mò. Khiến người vẫn luôn chăm chú nhìn cậu nãy giờ lại muốn ôm lấy cậu thật chặt, chặt đến nỗi như muốn khảm sâu cậu vào trong cơ thể mình, nhưng hiện tại điều đó là không thể vì vết thương trên cơ thể anh không cho phép.

"Khi Rain nói 'cái này' là dành cho chồng tao'," P'Phayu tiếp tục vuốt nhẹ lên đôi má ửng đỏ của cậu trong khi đang nhắc lại câu nói khiến tim anh rung động mãnh liệt của Rain lúc ban ngày.

"Ồ! Lúc đó em rất tức giận vì thằng chó đó dám làm điều này với anh. Anh biết không, đáng lẽ em phải đá thêm một cú đá nữa để "công cụ làm việc" của nó không thể sử dụng được nữa. Nó muốn để bọn tay chân của nó chơi Rain đến khi không thể lết đi được. Nếu nó dám làm vậy, Rain sẽ chiến đấu tới chết. " Càng nghĩ đến càng giận dữ, cậu càng cảm thấy hai cú đá của mình là quá ít.

Biểu cảm đó khiến Phayu phải bật cười và anh ấy nói bằng một giọng nhẹ nhàng, du dương nhưng cũng đầy sự yêu chiều.

"Rain lại khiến rơi vào lưới tình với Rain lần nữa rồi nhé."

Ực!

Cậu nhóc đang tức sôi gan nào đó đột nhiên im lặng. Phayu nhận thấy má cậu ấy đang đỏ dần lên và khuôn mặt bắt đầu nóng bừng lên. Cậu nhóc nhỏ bé nhưng lại vô cùng dũng cảm của anh cúi gằm mặt như đang muốn chạy trốn sự ngượng ngùng mà anh chồng của cậu vừa đem lại.

"Khùng! Tự dưng nói cái gì vậy trời?"

"Thực sự lúc đó trong thâm tâm anh nghĩ rằng vợ của anh thật tuyệt" P'Phayu cười nói. Nhìn cậu nhóc vừa quay lại đang xấu hổ, ngượng đỏ cả mặt. Anh tin rằng Rain sẽ có vô vàn vẻ mặt đáng yêu như thế này và tất cả chỉ có một người duy nhất được nhìn thấy là anh mà thôi, chỉ thuộc về anh.

"Anh có yêu em thật không?" Rain thì thầm

Khi bên kia hỏi, Phayu nhận ra rằng mình chưa bao giờ thực sự nghiêm túc nói rằng 'yêu' cậu ấy.

"Em có muốn nghe không?"

Xoạt!

Rain ngượng ngùng cúi gằm mặt cho đến khi P'Phayu kéo cậu nằm xuống bên cạnh.

"Anh đã từng hát một bài tình ca."

"Hả. Không giống chút nào cả. Lúc đó, rõ ràng là P'Phayu đang trêu chọc Rain."

"Anh nói thật đấy, anh không nói đùa, em không tin hả?"

"Cũng ... không, nhưng em muốn nghe cả bài... nhé... P'Phayu nhé."

Nhóc bướng bỉnh nghiêng mặt lên nhìn anh như nũng nịu. Nếu không phải P'Phayu đang bị thương thì chắc cậu đã lắc cánh tay anh và năn nỉ rồi. Nhưng điều này cũng đủ để tim Phayu mềm nhũn, anh nắm lấy bàn tay trắng nõn của cậu và đặt lên ngực trái của mình.

Thịch! Thịch! Thịch! Thích!

Dưới lòng bàn tay, Rain cảm nhận được nhịp tim của anh. Tim anh đập thật nhanh và có lẽ ... cùng tốc độ với nhịp tim của cậu.

Phayu sau đó tiến đến gần hơn, nhìn vào mắt của người anh yêu, người sẽ luôn kiên cường và không bao giờ bỏ cuộc.

"Em có nghe thấy trái tim anh đang nói gì với Rain không?"

Chàng trai chăm chú lắng nghe với trái tim run rẩy, nhìn đôi môi mấp máy.

"Anh Yêu Rain nhé! Cơn mưa nhỏ của anh."

Đôi mắt to tròn của cậu bé đã ngấn lệ, Rain tiến càng sát lại gần phía anh và nhẹ nhàng nói.

"Rain cũng giống vậy."

"Cái gì giống vậy?" Cậu bé biết mình đang bị trêu chọc, nhưng lần này cậu sẵn sàng giả vờ như không biết khi cậu tiến lại gần anh hơn nữa, cậu biết rằng P'Phayu có thể cảm thấy trái tim cậu đang đập mạnh như thế nào. Sau đó Rain trả lời một cách bình tĩnh.

"Thực sự, Rain rất sợ khi bị bắt đi như thế này. Nhưng Rain lại luôn tin tưởng bằng cả trái tim mình rằng P'Phayu sẽ đến cứu Rain. Ngoài ra, Rain cũng rất đau lòng khi nhìn P'Phayu bị đánh. Lúc đó em thật sự mong muốn mình là người bị đánh và bị đau thay anh. Nếu loại cảm giác này được gọi là 'Yêu' ... " Cậu nhóc ngượng ngùng nói trong khi úp mặt vào ngực Phayu vì xấu hổ.

"Rain cũng yêu P'Phayu giống như vậy."

Phayu mỉm cười rạng rỡ, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu, siết chặt. Lắng nghe âm thanh của hai trái tim đang hòa chung một nhịp điệu, nhịp điệu của riêng đôi ta, nó như đang nói rằng... Chúng ta yêu nhau.

Sau đó cả hai chìm vào giấc ngủ giữa cảm giác 'Yêu' ngập tràn.

Mặc dù hôm nay gặp phải chuyện không hay, nhưng khi họ ôm nhau thì điều xấu cũng có thể biến thành tốt.

—------------------------

"Ô Hổ, Mày là bị đánh hay bị chém vậy?"

"Miệng xấu nhé, P'Saifah"

"Ơ, Anh xin lỗi, anh chỉ là trêu chọc Phayu thôi."

Chiều hôm sau, Saifah đến thăm P'Chai để thảo luận về những gì đã xảy ra đêm qua, tiếp đến đi đến gara để kiểm tra xung quanh, sau đó trở về nhà xem tình hình của ông anh trai. Nhưng anh thấy rằng chuyến đi thăm bệnh này của mình là vô ích, vì anh trai sinh đôi của anh đang nửa ngồi, nửa dựa trên gối, trông thật rực rỡ, sáng chói, với một vài vết bầm tím. Bên cạnh anh là một nam y tá đang tận tình đút cháo vào miệng cho anh ấy. Vì vậy, anh không thể không trêu chọc vài câu.

Anh nghĩ Phayu sẽ đáp lại, nhưng hóa ra sự đáp trả lại đến từ Rain, cậu trả lời với đôi mắt lo lắng như sợ rằng câu đùa của anh sẽ thành sự thật vậy và cũng do như thế nên anh mới phải nhanh chóng bào chữa.

Vì vậy, sẽ bảo vệ nhau đến mức như thế này luôn

"Ghen tị thế này là vì không được giống tao."

Phayu nhếch khóe miệng nở nụ cười.

"Chà, nếu tao mà ốm, người yêu tao có thể làm hơn thế này nhiều."

" Đợi chút, tao sẽ gọi và nói với Dok Khem của mày về những gì mày đã nói."

"Đừng, nhất định cô ấy sẽ mắng tao tơi bời" vẻ mặt sợ hãi của Saifah khi nghĩ đến cô gái duy nhất mà anh đã làm bạn suốt 4 năm đại học. Vì vậy, anh quyết định thú nhận tình yêu của mình với cô vào cùng ngày anh hoàn thành đồ án cuối cùng của cuộc đời sinh viên của anh. Đạt được kết quả suôn sẻ, viên mãn trước cả anh trai của mình vài năm trước. Nhưng đừng tìm sự ngọt ngào từ một người phụ nữ tên Dok Khem vì dù với tư cách là bạn trai, cô ấy vẫn cư xử với anh chẳng khác gì khi họ là bạn bè trước đây.

Đồ đểu này muốn gọi cho cô ấy. Anh sẽ không còn hy vọng được bình yên sống tiếp quá, vì cô ấy sẽ nói lải nhải đến điếc cả tai anh.

"Mày không sao rồi, cũng tốt hơn rồi. Vậy tao đi ngủ đây. Cả đêm qua chạy lo chuyện của mày, sáng nay lại phải đi sớm." Saifah ngáp dài một cái, đi trở về phòng riêng của mình.

Sau khi P'Saifah rời đi, Rain quay lại nhìn người bị thương.

"Hai người lại trêu chọc em à? P'Phayu tự ăn đi."

"Tay anh đau quá."

"Sao anh bảo ngón út của anh chỉ rạn xương thôi?"

Rain nhăn mũi, không có ác ý gì cả. Bởi vì sáng nay P'Phayu tỉnh dậy với cơ thể đau nhức, trông anh còn đau hơn hôm qua. Anh ấy phải uống thuốc giảm đau để đỡ hơn, thậm chí anh ấy còn ra khỏi giường, rửa mặt, đánh răng, phớt lờ tất cả những lời bác sĩ dặn dò, nói rằng anh ấy không được để chỗ bị thương đụng vào nước. Nhưng khi đến giờ ăn cơm ... anh ấy bỗng nhiên yếu đuối ngang và P'Phayu cũng không muốn ăn một mình.

Không phải anh ấy không muốn mà là anh ấy thuận tay phải. Lần đầu tiên ăn thử, anh ấy đã bị kích thích đến mức bỏng cả lưỡi. Khi thử lần thứ hai, anh để cơm cháo chảy xuống ngực. Và nó không lãng mạn như trong phim, vì vậy chính Rain đã nói rằng sẽ an toàn và nhanh chóng hơn nếu cậu tự thổi và đút cho anh ấy ăn.

"Anh là người bệnh mà"

Này! Ai mới là người lúc nãy còn trêu chọc người khác chứ? Thật là biết giả vờ.

P'Phayu làm bộ mặt đáng thương đến nỗi cậu không thể nhìn thẳng vào mặt anh.

"Để Rain làm cho, không anh lại đau hơn nữa" Rain nói với giọng nhẹ nhàng, khi trái tim cậu tan chảy hoàn toàn trước biểu hiện của anh bây giờ.

"Hoặc là gương mặt của anh xấu xí, nên Rain không còn hứng thú với anh nữa rồi."

"Này, không mà!" Biết mình lại bị rơi vào bẫy của anh ấy nhưng lần này là cậu hoàn toàn tự nguyện nhảy xuống.

"Cho dù anh không còn đẹp trai thì vợ cũng không bao giờ ngừng yêu chồng nhé."

Cuối cùng, sau khi nói xong, cậu múc cháo, thổi cho nguội bớt. Sau đó, cậu đưa nó lên miệng người bệnh và anh ấy đã sẵn sàng nhận lấy.

"Ngon".

"Anh nên khen P'Saifah, vì đã chuẩn bị nó cho anh sáng nay."

Rain nghĩ rằng đã kết thúc vấn đề, nhưng P'Phayu của cậu tất nhiên sẽ không kết thúc ở đó đơn giản như vậy.

"Món cháo bình thường thôi, nhưng khi có Rain đút cho ăn, nó trở nên ngon tuyệt."

Đừng làm em xấu hổ, ngượng ngùng như vậy chứ. Em đang cầm đồ nóng trong tay và chẳng may tay mềm nhũn ra có thể làm đổ cái bát xuống, thì mọi thứ sẽ rất lộn xộn cho coi.

Rain nghĩ mà hai má đỏ bừng, rồi vội vàng đút cháo cho người bệnh trước khi càng thêm xấu hổ. Khi đưa miếng cháo cuối cùng vào miệng anh, cậu định đi rửa bát, nhưng P'Phayu đã kéo cậu lại, lấy bát từ trên tay cậu và đặt lên bàn. Anh ấy trông không giống một người ốm với đôi tay yếu ớt và không có sức lục chút nào, vì vậy...

"Lại đây, nào." Bóng dáng cao lớn kéo cậu bé đến bên mình giống như cách anh vẫn làm cả ngày hôm nay.

Rain không biết anh ấy có nghĩ giống cậu hay không... nhưng có vẻ như P'Phayu dính cậu hơn bình thường.

"P'Phayu" Ý nghĩ này khiến cậu ấy gọi người bên kia bằng một giọng ngọt ngào và nhẹ nhàng chứa đầy tình ý.

"Rain không sao đâu, anh. Chỉ bầm chút trên má thôi. Và chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần thứ hai. Đừng lo, anh thấy vậy thôi chứ Rain rất thoải mái." Cậu nghiêm mặt nói. Cậu có thể cảm nhận được rằng P'Phayu đang dính sát vào cậu như thế này, bởi vì vẫn đang lo lắng về những gì đã xảy ra. Nhưng cậu đã hoàn toàn quên mất nó. Việc ưu tiên hàng đầu bây giờ trong tâm trí cậu chỉ là chăm sóc cho P'Phayu thôi và không có thời gian để cậu suy nghĩ về vấn đề khác nữa.

Phayu thở dài và dựa mặt vào mái tóc mềm mại của vợ anh.

"Đừng! Anh chỉ là cảm thấy có chút khó chịu thôi. Anh sẽ ở trạng thái lo lắng như thế này có lẽ khá lâu."

"Úi, đừng khó chịu mà, em biết anh đang lo lắng," Rain xoa lưng, quay sang an ủi P'Phayu một cách từ tốn và dịu dàng, để anh thoải mái hơn mà không cần mang theo mình bất cứ gánh nặng tâm lý nào.

Không chỉ có P'Phayu bảo vệ cậu. Mà cậu cũng có thể an ủi, vỗ về đối phương.

Sự im lặng bao trùm căn phòng ngủ rộng lớn trước khi âm thanh P'Phayu thở dài phát ra.

"Anh muốn ăn thứ gì đó thật ngon"

"Vậy thì hãy mau khỏe lại để chúng ta đi ăn một bữa ngon nhé." Rain mỉm cười, nhưng ...

"Ý anh là Rain"

"Hả?

P'Phayu nhìn thẳng vào mắt cậu và nói với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

"Anh muốn khỏe lại sớm để có thể ăn "món ngon" cực phẩm ngay trước mặt anh lúc này"

"Hừ ... thì khỏe lại đi em sẽ cho anh 'ăn'." Cậu bé hếch mũi, không chút sợ hãi trả lời. Dù hai gò má của Rain lúc này đã ửng đỏ lên hết cả.

Ai dạy, ai bảo P'Phayu ăn nói như vậy l

Bởi vì món ăn ngon là cậu ... anh có thể 'ăn' nếu anh muốn, nhưng với điều kiện tiên quyết là anh phải khỏe lại trước đã.

Nghĩ đến người đang cuộn tròn bên cạnh anh. Anh lại chỉ có thể tiếp tục thở dài thườn thượt. Có vẻ như 'cơn đói' còn khiến anh căng thẳng hơn cả việc được thử thách lái chiếc xe bị hỏng trong cuộc đua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl