Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Buông bỏ cái tôi

Trans: Ali
Beta: Sai Cô Nương

"Thằng Top"

Ngay khi biết Rain đang ở cùng ai, Phayu hét lớn, đôi mắt sắc bén bùng lên ngọn lửa tức giận, ngọn lửa đó lớn đến mức nó như thiêu rụi toàn bộ lý trí còn sót lại của anh từ lúc Rain biến mất, anh muốn tự tay giết chết hắn ta.

[Thật vui, khi mày nhận ra giọng tao.]

"Nếu mày không muốn chết, thì thả người yêu tao ra ngay." Người đã từng rất bình tĩnh và lý trí trong mọi việc giờ đây hét lên như mất hết kiểm soát khiến người nghe bên kia muốn điếc tai. Trong khi đó bản thân Saifah bắt đầu hiểu được tình hình của Rain và những gì đang xảy ra.

[ Mày có nghĩ rằng việc sử dụng giọng điệu như vậy nói chuyện với tao là một ý kiến hay không? Nếu tao vô tình động tay, rạch một nhát trên mặt người yêu của mày thì sẽ thế nào nhỉ?]

"Thằng khốn!" Tay Phayu run lên vì tức giận.  Nhưng lời nói ở đầu dây bên kia khiến anh phải hít thở thật sâu cố gắng thả lỏng để xoa dịu trái tim đang hừng hực ngọn lửa phẫn nộ của mình. Nhưng điều đó không giúp ích gì cả. Anh ấy càng mất kiểm soát cảm xúc của bản thân thì càng thấy lo lắng hơn về những gì nó sẽ làm với Rain. Và thậm chí còn hơn thế khi anh nhớ đến lời Saifah, rằng chiếc túi đựng đồ mà Rain mua, có lẽ đã được treo vài giờ ở lối vào.

Nó đã bắt cóc Rain bao lâu rồi!

"Mày muốn gì?."  Người thanh niên hỏi đối phương bằng giọng nói vô cùng lạnh lùng.

"Nói như vậy còn dễ nghe."

"Đây là chuyện giữa tao với mày, không liên quan tới người yêu tao. Hãy thả em ấy ra."

["Đừng lo lắng, tao sẽ để nó đi, nhưng sau khi mày tới đây để thế chỗ."]

Phayu nhận ra rằng Rain chỉ là mồi nhử để dụ anh ta cắn câu. Nếu là lúc bình thường trước khi gặp cậu, người như Phayu sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng những lúc như thế này ...

"Ở đâu?! Tao sẽ đến gặp mày ngay bây giờ?"

"Này Phayu, bình tĩnh lại".  Saifah vỗ vai anh trai mình cố gắng trấn an ông anh song sinh để anh ấy có thể bình tĩnh lại trước. Biết rằng đây là một cái bẫy mà anh ấy vẫn bước vào.

Nhưng ông anh trai sinh đôi này của anh không quan tâm được việc gì khác vào giờ phút này ngoại trừ chuyện về 'đứa nhỏ của anh ấy'!

"Mày muốn tao đến đâu nói đi?!"

[Nửa tiếng nữa mày phải đến một mình. Nếu tao phát hiện mày bày trò, tao sẽ rạch mặt người yêu mày ...]

"Thằng khốn, tao hỏi mày đang ở đâu!"

Phayu lại bùng nổ khi người ở đầu dây bên kia, thằng Top vẫn không cho anh biết mục đích của hắn và địa điểm cần đến.  Anh ấy sẵn sàng làm theo lời nó nói. Nếu phải đi một mình, anh ấy sẽ đi một mình. Miễn là đứa nhỏ của anh ấy được an toàn!

[Bình tĩnh đi, nếu mày nổi nóng với tao, tay tao chẳng may trượt một phát rạch trúng mặt người yêu mày cũng nên .]

Người nghe nghiến chặt quai hàm, muốn bóp chết hắn trong lòng bàn tay.  Nhưng bây giờ nó đang chiếm ưu thế và miễn là Rain được an toàn, anh ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

[Mày phải đến một mình. Nếu người của tao thấy mày dẫn theo người đi cùng, tao sẽ chơi người yêu mày. Và đừng dại mà báo cảnh sát, chắc mày không muốn chuyện này kết thúc tồi tệ đâu nhỉ? Đừng lo, tao không ngại chơi với người yêu mày đâu. Nếu mày làm như lời tao nói, tao sẽ để mày và người yêu mày đi. Mày nghĩ lời đề nghị này hấp dẫn không? ]

Phayu biết rằng không phải mọi thứ đều dễ dàng như hắn nói. Làm gì có chuyện khi đến nơi, hắn lại để Rain đi dễ dàng như vậy. Và con chó thua cuộc này, nó chỉ nghĩ đến việc chơi xỏ anh mà thôi.

Một kế hoạch ngu ngốc mà chỉ một kẻ ngu mới có thể nghĩ ra, nhưng ... nó đã thành công.

Nếu anh ấy bình tĩnh hơn vào lúc này, nếu anh ấy tỉnh táo hơn, hoặc nếu anh ấy không quá lo lắng, anh ấy đã có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng. Nhưng bây giờ trong đầu anh không tồn tại bất cứ chữ "nếu như" nào hết, vì chỉ cần có thể cứu Rain nhanh hơn dù chỉ là một phút thì anh cũng chấp nhận làm đồ ngốc, khi đồng ý chui vào cái kế hoạch trả thù ngu đần của hắn.

Phayu sẽ không để hắn lôi Rain vào chuyện này!

[Tao sẽ gửi địa chỉ cho mày. Tao cho mày nửa tiếng. Hãy nhớ, một- mình- mày- đến!]

"Đồ khốn!"

Bộp!

Vừa cúp máy, Phayu lớn tiếng chửi bới.  Đôi chân dài của anh đá vào chiếc bàn cạnh đó, đồ đạc văng tung tóe xuống sàn. Nhưng người đàn ông nào đó làm gì còn tâm trạng để quan tâm vì bây giờ anh ấy đang rất tức giận.

Mày không được phép chạm vào người yêu của tao!

Tinh!

Đột nhiên vang lên âm thanh thông báo có tin nhắn đến. Khi Phayu nhấc máy, anh càng tức giận hơn, không phải vì hắn dùng điện thoại của Rain để gửi tin nhắn qua Line, mà vì hắn đã gửi cho anh bức ảnh Rain với khuôn mặt tiều tụy, bị bịt miệng và một con dao đang chĩa vào khuôn mặt xanh xao của cậu ấy!

[Đừng nghĩ đến việc giở trò với tao...]

"Này Phayu! Bình tĩnh nào anh trai, bình tĩnh nào."

Phayu vội vàng chạy ra khỏi nhà và Saifah chạy theo sau nắm lấy vai anh ấy, cố gắng bảo anh ấy bình tĩnh một chút. Nhưng Phayu đẩy tay anh ra, cho tới khi Saifah vội vã bước tới chặn phía trước Phayu.

"Mày thôi bảo tao bình tĩnh đi! Rain đang ở trong tay nó. Tránh ra! Tao không muốn lãng phí thời gian ở đây!"

"Nhưng đó là một cái bẫy."

"Đúng, tao biết đó là một cái bẫy. Nhưng nếu nó muốn tao. Tao sẽ tự mình bước vào bẫy miễn điều đó khiến cho Rain an toàn. Thằng Saifah! mày không liên quan gì đến chuyện này, vì vậy hãy tránh ra trước khi tao nổi điên."

Con chó thua cuộc không thể làm gì khác ngoài việc đe dọa anh đi cứu Rain. Dù có thù hận với anh đến đâu, hắn cũng không thể làm điều gì đó ngu ngốc như muốn giết anh chỉ vì những gì diễn ra trên sân đấu.

Anh ấy biết rằng điều cần thiết bây giờ là đưa Rain thoát khỏi đó. Anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì miễn là bọn chúng không chạm vào Rain.
Ánh mắt không chút do dự nhìn thẳng vào người em song sinh của mình, nhưng Saifah cũng không hề né tránh.

"Đừng lo, nó không dám giết tao đâu."

Phayu bình tĩnh lại một chút khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của thằng em trai. Cả hai đã lâu không thể hiện sự quan tâm đến nhau, nhưng mỗi người đều biết rằng họ luôn quan tâm, lo lắng cho nhau. Lần này, Phayu biết rằng Saifah cũng đang tức giận, nhưng cậu ấy bắt buộc bản thân phải cố gắng bình tĩnh khi thấy Phayu ngày càng tức giận mất kiểm soát.

Nhưng sau đó một lần nữa, Phayu nhắc lại.

"Nó sẽ không dám làm gì tao đâu ... mày không cần phải làm gì cả."  Người anh trai vỗ vai em trai sinh đôi của mình, trong khi ánh mắt cả hai đang nhìn thẳng vào nhau, khiến Saifah phải quay nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên vai của mình.

Sự đầu hàng của em trai tạo thuận lợi cho Phayu bước đi ngang qua để leo lên chiếc xe mô tô của mình khởi động, tăng tốc động cơ và phóng đi thần tốc, trong khi người em sinh đôi của anh ấy giơ tay đánh một cái mạnh vào đầu của mình.

"Nếu mày không phải anh em sinh đôi với tao, thì còn lâu tao mới lo lắng cho mày."

Saifah tự nhủ với chính mình. Khi bước vào nhà, cầm lấy điện thoại và gọi cho ai đó.

...............

"Top! Mày có nghĩ đây là một ý tưởng hay không? Đây không phải là một trò chơi, mà là một vụ bắt cóc."

Top dập máy với Phayu với vẻ mặt hài lòng, nhưng lại chuyển sang vẻ mặt nham hiểm khi thấy người bạn thân của hắn ta - Varen nói lời cảnh báo và lộ ra vẻ sợ hãi trên khuôn mặt đỏ bừng của bản thân cậu ta, đồng thời cũng là khi hình bóng nhỏ bé của ai đó đang vùng vẫy điên cuồng để cố gắng thoát khỏi đây mặc dù đang bị trói chặt vào ghế.

Ánh mắt giận dữ của chàng trai khiến người bạn thân thầm sợ hãi.

Top luôn là kiểu người cư xử như một thằng khốn nạn, nhưng những người trong nhóm bạn thân của hắn thích những gì hắn làm, như thưởng thức xe hơi, tiệc tùng, tán gái hoặc bất cứ thứ gì Top có thể cho họ. Bạn bè của Top rất vui vẻ, thậm chí còn hùa theo hắn quấy rối và chà đạp lên những người mà hắn không thích. Nhưng hành động bắt cóc lần này thì thật quá đáng rồi, nó đã vượt quá giới hạn được cho phép.

Nếu hắn gọi họ đến chỉ để bắt và đánh Phayu, anh ta sẽ giúp đỡ thoải mái.  Nhưng đây là một vụ bắt cóc một ai đó rời khỏi nhà và họ có thể gặp rắc rối với cảnh sát, đó không chỉ là trường hợp đánh nhau. Quá khó để tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra.

Sẽ không có chuyện gì xảy ra với Top vì bố hắn có tiền, còn người khác thì sao?

"Vậy thì sao?"  Người nào đó vẫn ôm mối hận vì thất bại trước đó của mình, giận dữ hỏi bằng giọng điệu cộc lốc.

"Tao nghĩ mày nên thả tên nhóc này đi. Nếu người mày muốn trả thù là  Phayu, chúng ta có thể bắt nó đến đây đánh cho tơi bời là được rồi."

"Vậy nó có ngốc đến mức đứng yên để bị đánh không? mày đang nói cái quái gì vậy hả?"

Top nhìn vào người mà hắn đã bắt cóc và thấy rằng Rain không hề sợ hãi chút nào. Mặt khác, hắn rất khó chịu bởi Rain đang nhìn hắn với ánh mắt khinh thường tương tự như người yêu của cậu ấy.

"Mày đang nhìn cái mẹ gì hả?!"

Top cũng nghĩ nên làm theo lời người bạn của mình, nhưng có điều gì đó mách bảo hắn rằng việc di chuyển những người như Phayu không hề dễ dàng. Cho đến khi cuối cùng, hắn nghĩ ra cách làm cho Phayu tự mình phải đến đây, hình ảnh một cặp đôi đồng tính ôm và hôn nhau giữa đường đua hiện lên trong đầu hắn. Nếu thằng đó thực sự yêu người yêu của nó, thì nó chắc chắn sẽ đến để giải cứu cậu ta và khi đó thằng chó đó chỉ có thể đứng yên để hắn đánh nó cho đến khi hắn hài lòng.

Hơn nữa, giữ thằng nhóc này lại và chứng kiến cảnh ​​Phayu hoảng sợ là điều hoàn toàn xứng đáng sau những gì hắn cảm thấy mình đã phải chịu đựng sau trận thua.

Tất nhiên là hắn không muốn giết người. Hắn ta chỉ muốn ... lấy lại sĩ diện đã mất của mình cho đến khi hắn cảm thấy hài lòng.

"Nếu mày là một phụ nữ xinh đẹp, tao có lẽ sẽ chơi mày đến nát bét rồi vứt lại cho thằng người yêu của mày. Nhưng mày là gay tao sẽ không động vào, bẩn tay tao."

"Ư ư!"

Rain cố gắng di chuyển chiếc ghế bằng cách lắc chân trên mặt đất tạo tiếng kêu cót két. Cậu cố gắng tiến về phía trước như thể muốn đấm vào mặt hắn.

Phựt!

Top kéo miếng vải bịt miệng Rain ra và đó là...

Thúy! (Tiếng nhỏ nước bọt )

Cậu bé trông vô hại nhổ nước bọt vào mặt người chủ mưu bắt cóc mình.

"P'Phayu không thể bị đánh bại bởi một người như mày đâu, đồ khốn!"

Bụp!

Top đấm mạnh vào mặt Rain khiến cậu chảy máu mũi. Nhưng Rain chớp chớp đôi mắt và nhìn hắn lần nữa như thách thức.

"Loại như mày, nếu không chơi bẩn thì không thể làm gì được anh ấy đâu. Ôi, không! Dù có chơi bẩn cũng không thể thắng được mà. Đồ thua cuộc!" Rain có thể sợ một người như P'Chai, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ sợ hãi một kẻ thua cuộc nhưng không chịu chấp nhận thất bại, thay vào đó hắn chơi bẩn như thế này. Cậu thừa nhận khi mình bị tấn công một cách bất ngờ và đầy sự liều lĩnh của tụi nó cậu có hơi hoảng loạn, nhưng nghĩ đến hắn đã lấy cậu ra uy hiếp và gọi P'Phayu đến cứu mình, cậu thực sự tức giận.

Đừng có động vào chồng tao, thằng khốn!

"Mày!"

Vội vàng! (Từ chỉ hành động)

"Top, bình tĩnh trước đi. Bình tĩnh nếu mày đánh chết nó bây giờ, thì khi Phayu đến nhìn thấy liệu nó có đứng im cho mày đánh không?" Rain mở to mắt vì cậu đã đoán được đối phương muốn gì, khi bảo P'Phayu một mình tới đây.

Nếu là lúc bình thường, cậu tin P'Phayu sẽ không bị đánh bại.  Nhưng bây giờ cậu lại bị bắt làm con tin như thế này ...

"Thả tao ra, lũ khốn! Thả tao ra. Nếu mày chạm vào P'Phayu, tao sẽ giết mày!"

"Câm miệng!"

Người bạn thân nhất của Top đã ra lệnh cho người được thuê bịt lại miệng cậu, bởi vì để đứa trẻ này nói chuyện càng lâu, Top sẽ càng tức giận. Và khi Phayu đến thì nhóc này mặt mũi sẽ bê bết màu và bầm tím cho coi.

Lệnh này khiến người của Top bịt miệng Rain lại. Cậu nhìn chằm chằm vào mặt kẻ thua cuộc với sự tức giận tột độ.

"Lau sạch vết máu đó đi"

"Ugh." Rain cố gắng né tránh với một âm thanh bị bóp nghẹt qua lớp vải buộc trên miệng.

Trong khi bản thân Top cười ranh mãnh.

"Ban đầu, tao định để mày đi. Nhưng có lẽ sử xong thằng Phayu, chắc chắn sẽ đến lượt mày."
Người đàn ông hẹp hòi nào đó gầm lên và biến mất khỏi tầm nhìn.

"Tao nghĩ tốt hơn là tao nên rời khỏi đây. Mày có nghĩ thằng Phayu có báo cảnh sát không?"
Rain dừng lại khi nghe được lời thì thầm của hai người đàn ông, bạn thân của Top.

"Ờ, tao cũng nghĩ vậy. Lúc đầu tao nghĩ rằng TOP chỉ là đánh nhau, giống như những lần trước người khác khiến cho nó không vui thôi. Cùng lắm là thuê người để đánh. Nhưng giờ nó lại bắt một người không liên quan. Mày có thấy thằng Phayu là đứa đáng sợ không? "

Thật đáng thương! Bạn của mày lại không nghĩ như mày và họ sẽ chạy trốn sạch khi nguy cơ xảy ra.

Rain nhìn quanh tòa nhà vẫn đang xây dựng.  Khi đưa cậu đến đây, họ đã bịt mắt cậu lại. Mặc dù trong lòng vô cùng sợ hãi, chàng trai trẻ vẫn cố gắng tìm xem ai đã làm điều này. Người duy nhất cậu có thể nghĩ đến chỉ có tên thu cuộc kia và kết quả không hề sai lệch chút nào so với phán đoán của cậu.

'Cậu ấy đã từng hỏi P'Phayu liệu hắn ta có quay lại và tấn công anh ấy không' và Top đã thực sự làm như vậy sau ba ngày từ khi thua cuộc đua lần hai với P'Phayu kết thúc.  Điều này có nghĩa là P'Pakin đã không có thời gian để nói chuyện với hắn. Hay là hắn không thèm để ý đến những lời P'Pakin nói?  Điều gì thực sự đã xảy ra?

Rain bây giờ không biết cậu ấy đang ở đâu, vì sau khi cậu được đưa vào đây, họ đã bắt cậu ấy ngồi quay lưng về phía cửa sổ. Điều duy nhất có thể thấy là bản thân đang ở trong một căn phòng vẫn còn đang xây dựng, với ba người đàn ông là tay chân của thằng Top đứng canh giữ và Rain cũng có thể nghe thấy âm thanh cuộc trò chuyện giữa hai người bạn của Top.  Ngoài ra không có người nào khác.

P'Phayu, đừng đến một mình nhé.

Rain biết người yêu mình là người thông minh, mạnh mẽ và xuất sắc trong mọi phương diện, nhưng cậu cũng hiểu rất rõ rằng trong tình trạng bất lợi hiện giờ không nên nghe lời nói của thằng khốn đó, trong lòng cậu lúc này lại dâng lên một nỗi lo lắng bất an, cậu cảm thấy sợ hãi đến kỳ lạ.

Cậu sợ rằng P'Phayu sẽ làm theo lời hắn.
Rain không sao đâu Phi ơi.  Chỉ là một vài vết thương thôi không sao đâu.  Ngoài kia có rất nhiều bác sĩ giỏi. Nhưng xin đừng đến một mình.

Rain chỉ có thể cầu nguyện trong lòng lúc này. Cầu khấn tất cả những lời cầu nguyện mà cậu ấy biết. Mặc dù bản thân đang rất sợ tuy là cậu biết rằng bọn chúng không định làm gì cậu, nhưng chúng lại muốn đánh người yêu của cậu và Rain thực sự sợ hãi rằng P'Phayu đồng ý rơi vào bẫy của bọn chúng vì cậu! Cậu bị tụi nó bắt làm con tin, cậu trở thành điểm yếu chí mạng của anh ấy.

Nếu tao có thể thoát khỏi đây, tao sẽ không báo cảnh sát đâu. Tao sẽ đưa ảnh của tụi mày lên mạng xã hội. Lên án những điều xấu xa tụi mày đã làm và lan truyền nó đi khắp nơi.

Và điều mà Rain lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.

"Vừa đúng lúc, Phayu"

Người đàn anh đẹp trai với mái tóc dài buộc gọn sau đầu, đang đứng trước mặt cậu. Cho đến khi Rain cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn bị kẹt tại chỗ, chúng đè mạnh vai cậu và ấn chặt vào ghế.  Đôi mắt vốn dĩ không một chút sợ hãi nào, giờ đã rơm rớm nước mắt, cậu không thể tin được rằng P'Phayu lại ngốc như vậy.

Phayu nhìn cậu như để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn.

Khuôn mặt sắc sảo của anh trông nghiêm nghị, đôi mắt anh bùng lên sự tức giận. Nhưng nó đã biến thành sự lo lắng điên cuồng khi Phayu bắt gặp ánh mắt hoang mang, hoảng sợ từ cậu bé của anh, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm. Rain biết P'Phayu hiện giờ muốn đấm vào mặt ai nhất... chính là tên ngồi ghế bên cạnh cậu. Làm thế nào để bạn có thể dập tắt tiếng ồn?.

"Tao đã đến như mày muốn, bây giờ hãy thả Rain ra."

"Nếu tao để nó rời đi bây giờ, mày có tiếp tục chịu làm theo những điều tao nói sao."

"Thằng TOP!"

Phayu hét lên nhưng Top chỉ giơ tay ra hiệu.

Lạch cạch!

Một trong những thuộc hạ của hắn rút dao ra, di chuyển lưỡi dao lên và áp nó lên má Rain.

"Nói chuyện tử tế"

Phayu sắp nổ tung, nhưng khi nhìn thấy chàng trai nhỏ bé của anh với lưỡi dao trước mặt, anh cố gắng trấn tĩnh hết mức có thể và khi nhìn vào đôi mắt to đang ướt đẫm nước mắt đó, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì Rain đã không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại Phayu nhìn thấy được ánh mắt kiên cường, không chịu khuất phục của người yêu. Nhưng rõ ràng nhất là sự lo lắng.

Rain không lo lắng cho bản thân mà cậu lo lắng cho anh và anh hiểu được điều đó.

Nó khiến Phayu cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

"Không sao đâu, mọi chuyện sẽ kết thúc và chúng ta sẽ về nhà thôi."

Chỉ một vài từ thôi cũng khiến một người mạnh mẽ phải rơi nước mắt.

P'Phayu vẫn luôn lo lắng cho cậu, mặc dù cậu không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì!
Rain không nghĩ rằng mình sẽ khóc vì tên khốn đó. Nhưng khi nhìn thấy P'Phayu, nghe thấy giọng nói và nhìn vào mắt anh ấy, sự yếu đuối của cậu liền bị phơi bày, đôi mắt không tự chủ được lại trào ra nước mắt. Cậu cố gắng vùng vẫy mà không quan tâm đến việc sợi dây buộc cứa vào tay hay chân mình, không quan tâm đến việc lưỡi dao sẽ cứa vào mặt cậu. Cậu ấy chỉ muốn P'Phayu được an toàn!

"Đúng, bọn mày có thể về nhà. Nhưng không nhanh như mày nghĩ"

Phayu nhìn sâu vào đôi mắt ngấn lệ một lần nữa rồi hướng ánh mắt về phía Top.

"Mày muốn gì?"

Một câu hỏi khiến Top cười lạnh.

"Quỳ"

"Ugh!" Rain cố hét lên, lắc mạnh đầu để P'Phayu không làm vậy, nhưng ...

Bộp!

Một người đàn ông đầy bản lĩnh vứt bỏ mọi thứ và quỳ xuống trước mặt người mình khinh thường.

"Cúi đầu xuống sàn"

Không, P'Phayu, đừng làm vây. Đừng làm những gì nó nói!

Rain cố gắng lắc đầu, cố gắng hét lên với P'Phayu đừng làm điều này. Và càng cố gắng, cậu nhóc càng cảm thấy bất lực, càng muốn khóc vì chẳng giúp được gì cho người yêu cả. Nếu cậu cẩn thận hơn và không bị bắt cóc, thì P'Phayu đã không phải làm cái việc khốn nạn như vậy, nhưng bây giờ cậu không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc diễn ra. Trái tim cậu đau đớn hơn khi thấy P'Phayu ... cúi mặt xuống đất.

"Không phải ở đó, ngay dưới chân tao."

Xoẹt!

Phayu ngẩng đầu lên với ánh mắt tàn nhẫn. Còn thằng khốn đối diện nhìn anh chỉ mỉm cười hài lòng. Rung chân của nó để anh biết cần cúi đầu ở đâu.

"Mày nhìn tao như vậy, không sợ mặt người yêu mày có thêm vài vết rạch à?"  Top gật đầu với cấp dưới của mình.

Vút!

Đột nhiên, Rain bị túm tóc và buộc phải nhấc đầu lên. Sau đó, cậu hoàn toàn bị sốc khi lưỡi dao không chỉ chĩa vào má mà nó như đang đâm thẳng vào mắt cậu.

" Đủ rồi. Tao sẽ làm như lời mày nói!"

Phayu nói với một giọng căng thẳng và ánh mắt hoảng sợ. Giờ đây anh không thể duy trì được sự bình tĩnh của mình nữa, anh nghiến răng và quỳ xuống trước mặt TOP, nhìn chằm chằm vào Rain, người đang phải ngước nhìn vào chùm đèn đang rung chuyển. Và rồi anh ấy... cúi đầu xuống chân thằng khốn kia.

Một cảnh tượng khiến TOP cười toe toét và vô cùng hài lòng.

"Hãy chụp ảnh nào bọn mày. Đây là kết quả của việc mọi người nghĩ rằng nó tốt hơn tao."

Thằng khốn! bỏ P'Phayu ra. Mày không có quyền chạm vào P'Phayu.

Rain nức nở trong cổ họng, khi Top đặt tay lên tóc P'Phayu, bóp đầu anh như một con chó và đưa hai ngón tay lên máy ảnh trong khi P'Phayu cúi đầu dưới chân hắn.

Đó là một cảnh tượng đau lòng.

Rain nghĩ rằng bản thân cậu còn đau như thế khi chứng kiến cảnh tượng này. Còn P'Phayu thì sao? Làm thế nào một người đàn ông xuất sắc như anh, người đàn anh chưa bao giờ bị đánh bại, sẽ cảm thấy như thế nào khi phải làm điều này vì cậu?

Đó là lỗi của mình, nếu mình không bị bắt thì P'Phayu sẽ không chịu cảnh như thế này.

Ha ha ha!

Người ban đầu rưng rưng nước mắt giờ vỡ òa, nhưng giọt nước mắt rơi xuống. Cảnh tượng đáng thương này không làm cho TOP cảm thấy gì hơn ngoài từ hài lòng. Nó sẽ khiến hắn cảm thấy vượt trội hơn bình thường, nó sẽ khiến hắn ta quên đi thất bại và thay thế nó bằng cảm giác chiến thắng.

"Bây giờ, ai mới là con chó thua cuộc đây?

Bộp!

Vừa dứt lời, Top vung chân, đá mạnh hết cỡ vào cằm người đang cúi xuống trước mặt khiến Phayu ngã lăn ra đất, nhưng hắn vẫn chưa kết thúc.

Bịch!

Top nhảy tới người Phayu, giơ tay đấm thẳng vào mặt anh. Nhưng ... Phayu đã bắt được nắm đấm của hắn đúng lúc.

"Mày dám à? Người yêu mày trong tay tao, mày dám chống lại tao à? Muốn nhìn thấy người yêu mày bị thương ? Tao nói cho mày biết nếu mày khiến tao không hài lòng, tao sẽ cho người của tao 'chịch' người yêu mày cho đến khi nó không thể đi nổi, thằng khốn Phayu!!!"

Dù bị Top đá vào cằm, nhưng Phayu vẫn quay lại nhìn hắn với ánh mắt coi thường, không khác lúc trước. Điều này khiến người tưởng rằng mình đã thắng phải hét lên tức giận. Nếu không có Rain làm con tin, anh ấy đã nghĩ đến việc sẽ chơi hết mình hơn thế.

Cả Phayu và người yêu của thằng ấy đều hắn khó chịu!

  "Mày đã nói sẽ không làm gì người yêu của tao !"

Phayu hét lại.

"Này! Tát vào mặt thằng nhóc đó để cho nó thấy tao có thể làm gì nếu nó không làm hài lòng tao" Như thể cho người kia thấy những gì hắn có thể làm được.Top hét lên, gã cấp dưới đã giơ tay tát vào má Rain cho đến khi mặt cậu biến sắc. Và điều đó khiến Phayu sợ hãi về tình trạng của đứa nhỏ.

  "Mày làm gì vậy? Đừng đụng vào người yêu tao, đồ chó chết tiệt!"

"Mày dám chửi tao hả, thằng Phayu ?!" Lần này, Top lại quay lại hướng sự chú ý vào người Phayu, rồi rút ra nắm đấm đã bị Phayu nắm lấy, lại giơ lên ​​đánh vào sườn của khuôn mặt tuấn tú kia. Lần này Phayu không đáp trả, chỉ im lặng đón nhận nắm đấm đang giáng xuống mặt mình.

"Đừng thử thách tao, bất cứ ai dám làm điều đó thì sẽ nhận hậu quả như thế này."

Nắm đấm đập vào da thịt với một âm thanh vang dội, đến nỗi bản thân người đấm còn không quan tâm đến việc các đốt ngón tay của mình có thể bị gãy, bởi vì các bộ phận của người hắn ghét nhất định phải bị nát bét.  Mặc kệ hắn sắp đánh vào bộ phận nào trên cơ thể, những nắm đấm vẫn tiếp tục tấn công anh không ngừng, hắn hài lòng vì Phayu không thể tự vệ, không thể trả đũa theo ý muốn của nó.
Nếu có một đám đông tụ tập, họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn ta đang đánh một cái bao cát không chút phản ứng.

Choáng váng, lạc lõng.

Tách! Tách!

Không...P'Phayu, hãy đáp trả nó, đánh lại nó, đừng lo cho Rain, đánh trả đi, đừng để nó  làm điều này.

Cảnh tượng mà Rain đang phải nhìn thấy khiến những giọt nước mắt lần lượt rơi xuống. Đau đớn như bị ai đó dùng dao đâm vào tim, khi phải chứng kiến người mình yêu thương bị tấn công mà không thể đáp lại.  Trong lòng cậu kêu gọi, khẩn cầu P'Phayu đánh lại, đừng lo lắng cho cậu.  Nhưng đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cậu như muốn nói ... không sao đâu.

Anh không sao, Rain, đừng lo lắng.

Nhưng làm thế nào mà cậu có thể không lo lắng?

"Ugh ugh..."

Thả tao ra, thả tao ra, lũ khốn.  Đừng có động vào chồng tao!

Rain khóc tức tưởi trong khi vẫn đang cố gắng cử động toàn thân, cậu làm nó như thể điều đó sẽ khiến cơn đau biến mất hoàn toàn. Nhưng chỉ cần nhìn thấy người đàn ông của cậu bị thương, cậu liền tức giận đến mức muốn giết Top ngay lập tức.  Nhưng cậu có thể làm gì?
Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy trái tim cậu, nỗi buồn đau tràn ngập khiến cậu chỉ biết trơ mắt ngồi nhìn mọi thứ diễn ra.

Làm ơn! Ai đó giúp P'Phayu với! Xin làm ơn đi, con sẽ làm bất cứ điều gì, con sẽ là một cậu bé ngoan, con sẽ không nghịch ngợm, con sẽ học tốt, con sẽ làm điều tốt cho phần còn lại của cuộc đời mình, xin dừng lại.  Ai đó, hãy giúp P'Phayu.  Làm ơn hãy giúp anh ấy!

Rain nức nở hết sức, nhìn người đàn ông đã bị thằng Top đá ngã dưới đất qua làn nước mắt đã nhòe đi của bản thân.

"Ugh-ooh"

Xoạt!

Rain xoay người và hất đầu cậu từ bên này sang bên kia, cho đến khi tấm vải buộc miệng cậu cuối cùng cũng bung ra.

"Dừng lại đi, thằng khốn! Đừng chạm vào P'Phayu, dừng lại đi, đồ khốn. Có giỏi thì đánh tao đi, đồ khốn! Buông tao ra, lũ khốn, lũ khốn!. Nếu mày không chơi bẩn thì mày còn lâu mới có thể động đến được P'Phayu, mày là kẻ thua cuộc! Mày chỉ có thể là kẻ thất bại trong suốt quãng đời còn lại của mình !! "

Rain giận dữ hét lên, không quan tâm rằng những lời này lại khuấy động cơn giận của thằng chó nào đó.

Bốp!

Top lại đá vào xương sườn của P'Phayu đang nằm trên mặt đất. Sau đó hắn quay lại nhìn cậu bé kiêu ngạo đang ồn ào mắng chửi đằng kia.

"Mày muốn bị đánh giống như chồng mày phải không?"

"Ôi, mày có ngon thì tới đây. Nếu mày không chơi bẩn như vậy thì còn lâu mới động được vào chồng tao!"

Vút!

Top lao về phía khuôn mặt đầy nước mắt của Rain. Trong ánh mắt của cậu, không có một chút sợ hãi nào mà tràn ngập trong đó là một sự khinh thường đến tận cùng. Nhưng đã dừng lại vì ...

"Phayu!"

Người mà hắn tưởng rằng anh đã ngất đi thì giờ lại túm lấy mắt cá chân của hắn khiến Top giật nảy mình nhưng anh không chịu buông ra.

"Mày ... không được chạm vào  ... vợ tao ..." Người đang đau đớn toàn thân nói không cho hắn làm gì người yêu của mình.

Sau đó Top đưa chân còn lại lên để dẫm nát tay Phayu.

"ahhhhhhhh"

Một tiếng hét đau đớn vang lên khắp căn phòng khiến bàn tay đang giữ hắn cũng phải buông ra.

Trước khi TOP tiến thẳng đến đứa bé của anh, Phayu vẫn có thể đưa tay còn lại nắm lấy mắt cá chân của hắn một lần nữa.

"Tao đã nói là - không được - chạm vào - vợ tao!"

Ực!

Ánh nhìn lạnh lùng trong đôi mắt sắc bén của người đàn ông bị thương nhìn lên khiến cho trái tim người nhìn xuống sợ hãi, hắn cảm nhận được cái lạnh đến tận xương tủy. Và hắn cũng nhận ra rằng nếu hắn ta không ở trong tình huống này, Phayu sẽ đánh lại hắn đến khi hắn chịu thua thì thôi.  Vì vậy hắn ta cố gắng tự an ủi bản thân bằng việc hắn đang chiếm thế thượng phong và thằng ôn này không thể làm gì hắn ta.

"Mày thực sự yêu nó phải không?! Tao sẽ làm cho vợ mày giống tình trạng của mày bây giờ!" Top trấn an nỗi sợ hãi của bản thân bằng cách quay sang nói với thuộc hạ của mình.

"Bọn mày đánh thằng bé đó cho tao."

Rain không hề sợ hãi khi cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào người đang ra lệnh. Ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu lại lóe lên sự lạnh lẽo.
Bọn thuộc hạ nhìn cậu e dè mà không ra tay.

"Nhanh lên!"  Nỗi sợ hãi, bất an nào đó bỗng chốc khiến Top hét lớn, và ngay lúc này ...

"Tôi nghĩ là đủ rồi đấy."

Trước khi bất cứ điều gì khác xảy ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trước cửa căn phòng. Cho đến khi tất cả đều quay đầu lại và cuống cuồng nhìn thấy...  người của Khun Pakin.

Một người đàn ông mặc vest đen đang nhìn chằm chằm vào Top, không che giấu ánh mắt tàn nhẫn của mình. Người mà Rain sợ hãi ngay từ lần gặp đầu tiên ... P'Chai.

Người mới đến chỉ có hai đồng đội đi cùng ít hơn một nửa so với người của Top, nhưng không ai trong tòa nhà dám nhúc nhích vì một tên thuộc hạ của Chai đang nắm tay người canh cửa ra vào và tên thuộc hạ còn lại đang giữ một vật đen cao cấp mà ai nghĩ đến cũng thấy sợ (ở đây là chỉ cây súng nhé)

Thấy tình thế bất lợi, bạn của thằng Top đang chụp ảnh tròn mắt, quay lưng bỏ đi.

Bịch!

Trước khi anh ta có thể chạy qua cửa sau, cả cơ thể đã bị ném trở lại phòng phòng với khả năng ... Saifah.

"Tao đến muộn à?"

Saifah quay sang hỏi anh trai song sinh của anh ấy, người như không còn có đủ sức để chống trả.

"Sẽ tốt hơn nếu mày không đến"

Đúng vậy, khi Phayu chuẩn bị ra khỏi nhà, đột nhiên anh nhìn thấy ai đó đang lảng vảng bên ngoài hàng rào. Và tất cả những gì anh ấy làm là quay màn hình về phía người em song sinh của mình để chỉ cho anh ấy địa chỉ đã được gửi cho anh, ngay cả khi họ hét vào mặt nhau.

Cuối cùng, sự giúp đỡ đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl