Chương 2: Chi Phí
Mặc dù cơn mưa đã rơi liên tục trong nhiều giờ nhưng vẫn không có dấu hiệu cho thấy nó sẽ dừng lại. Mưa ào ào trút nước xối xả đập vào chiếc xe gây ra âm thanh chói tai. Nhưng nó không khiến Rain bận tâm chú nào so với câu nói trước đó và cái chạm nhẹ vào má từ đàn anh.
Có khi nào do vừa nãy tiếng mưa ầm ĩ quá khiến cậu nghe nhầm không?
Chàng trai trẻ vẫn cố gắng tự an ủi mình, khi cậu năm chặt chiếc ô, ngập ngừng lùi lại phía sau tao khoảng cách với đàn anh đang dựa vào nắp ca - pô .
Vừa dứt lời, đàn anh đưa tay ra mở nắp ca - pô lên , và nhìn vào động cơ như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có chủ nhân của chiếc xe là chưa muốn kết thúc.Nếu có cơ hội cậu vẫn sẽ nói rằng cậu không có tán tỉnh anh ấy, nhưng người kia không đợi để nghe câu trả lời của cậu. Cậu nhận ra điều đó một lần nưa khi đàn anh bảo cậu đứng dậy vì anh ấy sẽ thử nổ máy.
Người khẳng định mình không có tán tỉnh thì đã bị đuổi đứng ngoài xe mà không có cơ hội phủ nhận lời cáo buộc
Rain: "Cậu nhầm rồi." Cậu lẩm bẩm.
Phải, Cậu chắc chắn nghe nhầm. Vì P'Phayu là cùng một người với Hia xe mô tô phân khối lớn, anh ấy thật ngầu, Anh là bậc đàn anh mà mọi người đều kính trọng và nể phục. Anh ấy sao có thể nói ra nhưng câu như vậy được? Chắc anh ấy nghĩ cậu yếu đuối nên không thể tự sửa chưa được đúng không? Vâng có lẽ tai của cậu nghe có vấn đề nên không nghe rõ.
Rain bắt đầu mỉm cười. Cùng lúc đó đàn anh quay lại và bắt gặp ánh mắt của cậu và điều đó thật điên rồ khi cậu lại quay đi chỗ khác.
Làm thế nào bạn có thể đẹp trai như vậy? Cậu run hết cả người!
Phayu: "Tản nhiệt bị rò rỉ mà nghe tiếng khởi động chắc là có vấn đề, hôm nay phải đậu ở đây, giờ có lẽ không tiệm sửa xe nào muốn đội mưa kéo xe cho em, phải đợi đến sáng mai." ... nếu nước mưa không làm ngập Bangkok. "
Rain nghe xong như muốn rụng rời, cậu vô tình nhìn xuống sàn xe đầy nước, nếu trời mưa suốt đêm thì đúng là chẳng có tiệm sửa xe nào chịu vượt mưa bão để kéo xe cho cậu. Và quan trọng nhất là ... Cậu ấy không biết gara nào cả!
Phayu: "Vậy, anh đi đây."
Rain: "Chờ đã, Phi, đừng bỏ em!"
Trong trường hợp khẩn cấp, Rain đã hoàn toàn quên mất những gì mình vừa nghe thấy, anh vội vàng nắm chặt lấy tay người đó, ngẩng đầu lên với ánh mắt đáng thương.
Phayu liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, cho đến khi Rain nhanh chóng buông tay.
Rain: "Anh có thể quen tiệm sửa xe nào không, có thể nhận sửa xe ngay bây giờ không?"
Đàn anh đẹp trai trầm ngâm vuốt cằm. Điều đó khiến Rain cảm thấy thoải mái hơn. Đó là một dấu hiệu tốt cho thấy chắc chắn anh ấy có quen một một gara nào đó, nếu không thì anh ấy đã từ chối cậu rồi.
Phayu: "Ừ. Nhưng nó không rẻ, em có thể thanh toán được không?"
Rain: "Em có thể!"
Chàng trai trẻ rất tin tưởng vào sức mạnh thẻ tín dụng của Papa sẽ giúp được cậu giải quyết vấn đề này nên cậu đã mỉm cười. Nhận thấy người đưa ra lời đề nghị mấp máy khóe môi. Sau đó anh nhấc điện thoại lên và quay lại, chắc anh đang gọi cho tiệm sửa chữa, chỉ mất một lúc rồi anh ấy lại quay lại.
Phayu: "Người từ gara đang đến."
Đây là tin tốt nhất mà anh ấy có thể nghe được. Không, tin tốt nhất có lẽ là tin khiến tai cậu bị nghễnh ngãng. Có lẽ cậu đang bối rối vì những gì P'Phayu nói lúc nãy để lừa lỗ tai mình, trong phút chốc cậu cũng nghi ngờ rằng P'Phayu có tính xấu, miệng chó và anh ấy cố tình nói bóng gió rằng cậu đã tán tỉnh anh ấy. Nhưng thực tế P'Phayu rất đẹp trai, ngầu, thân thiện, hào phóng và sẵn sàng giúp đỡ Rain bé bỏng như trước. Vì P'Phayu là cùng một người trên chiếc mô tô phân khối lớn, nên cậu sẽ quên đi sự phấn khích của Ple dành cho đàn anh.
Thiếu niên suy nghĩ cởi mở hơn, cười ngọt ngào, tâm tình tốt hơn, không biết người tốt bụng bên cạnh cũng đang mỉm cười. Vâng ... nếu đó là một nụ cười.
Mặc dù trời vẫn tiếp tục rơi nặng hạt, nhưng không lâu sau một chiếc xe cứu hộ tiến vào bãi đậu, khiến người ngồi chơi điện thoại chờ trên xe thở phào nhẹ nhõm, hơi thở cũng trở nên thoải mái hơn. P'Phayu ra khỏi xe bảy chỗ sau đó đi thẳng đến chỗ người tài xế xe cứu hộ.
Trước đó, Rain đã lo lắng không biết P'Phayu có rời đi hay không, và trái tim cậu gần như căng lên khi Phayu chỉ nói ...
"Để anh nói chuyện với tài xế xe kéo trước. Chờ một chút, anh sẽ gọi cho em."
Cậu không phải lo lắng về xe, cậu chỉ cần ngồi lại và đợi P'Phayu sắp xếp cho cậu. P'Phayu thật tuyệt vời!
Phayu: "Xuống đi, để anh ấy xử lý chiếc xe."
Thân ảnh cao lớn đang tiến lại gần nói, khiến Rain vừa nghe thấy liền vội vàng cầm lấy túi xách và chiếc ô, bước xuống xe.
Rain: "Em có thể giúp được gì không? Chà, em nghĩ em nên ở yên một chỗ!."
Đôi mắt của người đàn ông lớn tuổi nhìn chằm chằm vào cậu như muốn hỏi cậu đã làm gì từ nãy đến giờ, khiến người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười khô khốc và lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào người tài xế xe cứu hộ đang xử lý thành thạo chiếc xe của mình nhờ sự trợ giúp của P'Phayu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của anh ấy, cậu cảm thấy tội lỗi vì đã làm phiền người khác cho đến tận nửa đêm.
Rain: "P'Phayu"
Chiếc xe của Rain đã được đưa lên xe cứu hộ. Nhưng chủ xe mới nhận ra ...
Rain: "Làm thế nào để liên hệ với thợ sửa xe?"
Cậu không biết số điện thoại của gara. Tuy chiếc xe đã dùng được bốn năm nhưng giá thành khá đắt.
Phayu: "Bây giờ chúng ta phải đến gara để hoàn thành các thủ tục giấy tờ."
Rain:"Ngay bây giờ!?"
Người thanh niên nhìn xuống đồng hồ, rồi ngước lên.
Rain: "Đúng, bây giờ là bây giờ, Phi."
Đôi mắt anh ấy nhìn chằm chằm như muốn hỏi có chuyện gì khiến cậu đột ngột thay đổi cách nói. Đàn anh là người bận rộn còn không phàn nàn, trong khi đó là xe của cậu thì có gì để phàn nàn về việc này?
Rain: "Nhưng em làm thế nào để đi được ?"
Phayu: "Là nó."
P'Phayu chỉ ngón tay cái qua chiếc ô tô bảy chỗ khiến Rain há hốc mồm.
Rain: "Này, anh định đưa em đi à? Không cần đâu, em không muốn làm phiền anh như thế này nữa. Em đã lãng phí rất nhiều thời gian của anh tồi,anh thật tốt."
Dì Pony đã dạy cậu thật tốt khi nên biết ơn và tôn trọng người khác.
Phayu: "Mất thêm một chút thời gian cũng không thay đổi được gì"
Ôi đau
Rain quay đầu đi ngay khi Phayu nhìn đồng hồ. Cậu gãi má và quay về phía người tài xế xe cứu hộ đang mỉm cười với cậu.
Tại sao anh ấy lại cười với mình ?
Nếu người đó cười bình thường, Warren sẽ cười đáp lại. Nhưng ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng về phía trước khiến cậu ớn lạnh lạ thường cho đến khi cậu chạy thêm hai bước về phía Phayu ...
Vì vậy, Phayu, người trước đó đang nhìn xuống, quay lại nhìn cậu.
Phayu: "Dù sao đi nữa, em có hai lựa chọn, một là đi với anh trong xe của anh hoặc hai là ..."
Rain, người tránh ánh mắt của người lái xe, ngẩng đầu lên để bắt gặp ánh mắt của anh ta. Sau đó, điều đáng ngạc nhiên là mắt phải của anh ta co giật, cười khúc khích không thể chấp nhận được.
Phayu: "Đi với tài xế xe cứu hộ."
Chết tiệt, mình sợ!
Khi Phayu nói xong, Rain quay lại nhìn người lái xe cứu hộ, người đang cười rất tươi với hàm răng lộ ra. Cậu không phải là người thích xúc phạm mọi người, nhưng tình trạng quần áo bẩn thỉu, đầu tóc bù xù, thêm vào nữa là mùi dầu mỡ khi làm việc ... dù họ có mắng mỏ cậu cũng chấp nhận. Những người nói rằng biết làm thế nào để tồn tại là suy nghĩ tốt nhất.
Có vẻ như đó là bối cảnh cho một trong những câu chuyện tin tức trực tuyến mà mẹ thích đọc và khiến mẹ bận rộn.
Đúng vậy, chàng trai trẻ đủ tỉnh táo để thêm một lựa chọn thứ ba ...
Rain: "Em sẽ đi taxi."
Rain tự hào tuyên bố, nhưng ...
Phayu: "Hahaha."
Rain: "Tại sao P'Phayu lại cười?"
Phayu: "Vì trời mưa như thế này và đã quá nửa đêm nên có bao nhiêu taxi vẫn còn ở đó? Và dù em có đợi đi chăng nữa thì xung quanh đây cũng rất yên tĩnh vào ban đêm. Mấy hôm trước tôi cũng thấy trên tin có người đã tìm thấy thi thể. của một học sinh bị giết và hãm hiếp ở con hẻm bên cạnh, bị đâm cho đến khi máu chảy ra khắp nơi. "
Không mất bao lâu, Phayu nói xong, bàn tay trắng nõn ngạc nhiên nắm chặt ống tay áo của anh, đôi mắt to ngấn nước ngước lên nhìn khóe miệng anh. Sau đó âm thanh bị bóp nghẹt
Rain: "P'Phayu, Rain cầu xin anh ... cầu xin anh cho Rain đi cùng."
Sau đó, như một đứa trẻ, cậu xoa dọc cánh tay của mình rồi uể oải bước lên xe của Phayu.
Đối với việc này, cậu hoàn toàn tự nguyện không phải là do cậu bị cám dỗ.
Phayu: "Đây là gara nhà anh!"
Rain: "Ừ !? Tại sao anh không nói sớm?"
Rain: "Anh không nói gì cả, ôi tim của em suýt thì bị tắc thở, nếu biết là của nhà phi, em sẽ không chần chờ lâu như vậy mới lên xe."
Rain nói với vẻ nhẹ nhõm khi nhìn vào khu gara chiếm một không gian rộng lớn. Ngoài ra còn có nhiều ô tô thể thao đậu thành hàng, chưa kể những chiếc mô tô phân khối lớn cực ngầu chờ được nâng cấp được để kía trong của gara .
Ở đây, nếu người tài xế cứu hộ không đến và giơ tay chào tạm biệt P'Phayu thì chắc còn lâu mới biết đàn anh là con của ông chủ gara. Thậm trí ngay cả trước khi anh ta rời đi , anh ta còn nhìn cậu với anh mắt kỳ lạ, kiểu như...
Lái xe: "Chúc bạn buổi tối vui vẻ nhé!"
Vâng, tất nhiên, thật vui vẻ. Xe thì hỏng, người thì ướt như chuột lột, rồi còn không biết làm thế nào để về nhà.
Rain nhanh chóng loại bỏ sự bực bội ra khỏi đầu, chuyển sự chú ý sang người chủ gara, người đã đưa cho cậu giấy tờ để điền vào.
Phayu: "Chỉ cần nhập tên, số điện thoại và địa chỉ của em."
Rain: "Vâng."
Phayu: "Nếu xe sửa xong, anh sẽ gọi điện báo cho Nong."
Rain: "Và nếu em muốn gọi để hỏi, em nên gọi tới đâu?"
Phayu đi lấy danh thiếp đưa cho Rain, Rain thấy đó là danh thiếp của gara, không phải của đàn anh đẹp trai nên lúc này trong lòng thầm có chút buồn.
Ồ, giờ cậu biết P'Phayu rất tuyệt. Anh ấy cũng là một người nổi tiếng ở trường đại học và cậu đã gặp anh ấy. Tốt đấy
Rain: "Vậy, em sẽ quay lại sau."
Phayu: "Theo anh đến đây."
Rain: "Mình đi đâu thế P?"
Rain, người chuẩn bị rời đi, vội vàng đi theo chủ gara khi anh ấy sải bước dài vào văn phòng bên trong, suy nghĩ tích cực rằng cậu vẫn chưa hoàn thành công việc giấy tờ của mình. Chân cậu không dài bằng anh ấy nên cậu vội vàng đuổi theo.
P'Phayu chỉ đang đi bộ, nhưng tôi đã phải chạy đuổi theo anh ấy.
Nhưng người ở phía trước, không đợi, bước nhanh lên tầng hai, cho đến khi Rain ...
"Ầm ầm!"
Khi Phayu dừng lại, Rain đã không thể dừng lại kịp thời, va vào tấm lưng rộng của anh.
Rain: "Tại sao anh lại dừng lại?"
Phayu: "Nếu anh không dừng lại thì làm cách nào để mở khóa bằng chìa khóa? Vào đi."
Thanh niên xoa nhẹ cái mũi, nhưng khi mở mắt ra lại nhìn thấy một căn phòng không lớn, kê một cái giường dựa vào tường. Chính giữa căn phòng, có một người đàn ông vạm vỡ đang tháo đồng hồ. Nhưng này, bạn đã bao giờ nhìn thấy mẫu đồng hồ trên bìa tạp chí chưa? Và đặt nó trên bàn một cách đơn giản nhưng rất tuyệt.
Rain:"Đây là..."
Phayu: "Phòng của anh, gara đóng cửa. Ở lại đây."
P'Phayu trả lời, bước đến tủ lấy khăn và quần áo đưa cho cậu.
Phayu: " Nong đi tắm đi không sẽ ốm." người đàn ông chỉ tay về phía cửa phòng tắm.
Rain: "Nhưng em không muốn làm phiền anh."
Phayu: "Sau khi tắm xong, chúng ta có thể nói về chi phí."
Rain: "Vậy em đi tắm nhanh một chút."
Thực ra kể từ khi Rain nghe câu chuyện về vụ giết người, xác chết đẫm máu, cậu cảm thấy lạnh sống lưng, sợ linh hồn của người chết sẽ đi theo, cậu ấy sợ nhất là khi phải về nhà một mình và cộng thêm nhà không có ai ... cậu ấy đã thầm rất sợ, nên khi P 'Phayu đề nghị cậu ở lại, cậu đã muốn nhận nó ngay lập tức nhưng đây là lần thứ hai họ gặp nhau. Nên nếu có lý do để ở lại , đó là một câu chuyện khác.
P'Phayu nói rằng chi phí sửa chữa ở gara này rất đắt, và tiền ăn ở sẽ được tính vào đó.
Vì vậy, chi phí của tối nay, nó phải đắt hơn cậu nghĩ. Nghĩ vậy, người phải trả tiền lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh. Điều mà Rain không biết là phí tối nay ... đắt hơn dự kiến!
Nếu mình là Ple, mình cũng muốn một người đàn ông như thế này làm chồng mình.
Người từ phòng tắm bước ra thầm nghĩ, trong khi nuốt một ngụm nước bọt lớn và kinh ngạc nhìn đàn anh đã ở trong phòng này, điều này khiến cậu bình tĩnh dừng lại. Đàn anh chỉ mặc một chiếc quần đùi dài đến đầu gối và một chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ bờ vai rộng, cánh tay vạm vỡ và một thân hình săn chắc khiến bất cứ ai nhìn vào cũng bị thu hút ...Trái ngước với thân hình thô ráp của anh ấy mái tóc sẫm màu , với những lọn tóc ướt xõa xuống phần đuôi nhọn trên khuôn mặt. khi anh ấy chơi với điện thoại di động của mình. Nó làm cho người đàn ông này trở nển sexy đến bất ngờ
Thật sexy!
Rain có thể cảm nhận được hào quang của người khác, và hào quang của chính anh ấy ngày càng nhỏ đi.
Rain: "Cảm ơn vì đã cho em sử dụng phòng tắm."
Chủ nhân của căn phòng nhìn lên để bắt gặp ánh mắt của cậu. Sau đó anh nhấc người ngồi xuống giường. Một bàn tay lớn vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh anh.
Phayu: "Nào, ngồi đây."
Thậm chí còn thắc mắc ngồi trên giường chi phí là bao nhiêu, nhưng người thanh niên bước tới ngồi xuống dễ dàng.
Phayu: "Anh sẽ lau khô tóc cho Nong, nếu không Nong sẽ ốm bây giờ."
Ôi thật nhẹ nhàng
Cơ thể bé nhỏ đông cứng lại khi có người khác đưa tay lấy khăn và lau khô. Và anh ấy có gần quá không? Ngồi sau lưng nhau như thế này có phải nó quá nóng đối với cậu.
Rain không thích đàn ông. Cả đời này cậu chỉ thích phụ nữ. Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy như vậy với anh ấy, cậu không biết?.
Phayu: "Nếu nó quá mạnh, Nong có thể nói với tôi."
Rain: "Hả !?"
Khi một giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai, Rain nghe xong thì nổi da gà, toàn thân cứng ngắc ngồi đơ ra, nhìn chằm chằm lên tường đối diện, để lão đàn anh nhẹ nhàng lau khô tóc. Phương pháp làm khô khiến cậu cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, khi đàn anh tựa khuỷu tay lên vai cậu.
Mùi xà phòng thơm tho sạch sẽ bay thoang thoảng vào mũi cậu.
Rain: "Ờ ... gần quá rồi Phi!"
Phayu: "Chà, không quá đâu."
Giọng nói trầm thấp vẫn vang lên sát tai khiến bụng Rain quặn thắt.
Rain: "Vậy ... P'Phayu nói rằng Phi sẽ nói về chi phí,"
Cậu nói một cách lo lắng.
Phayu: "Chắc chắn rồi, chúng ta nhất định sẽ nói chuyện, nhưng để anh lau khô trước đã."
Hơi thở ấm áp phả lên gáy cậu, khi Phayu đặt một tay lên chiếc cổ trắng ngần của cậu, tay kia nhẹ nhàng lau khô tóc cậu, cho đến khi Rain chỉ có thể nắm chặt cả hai tay vào gấu quần, hai má càng nóng hơn.
Tôi nhắc lại, tôi không thích đàn ông!
Phải, câu ấy không thích đàn ông. Nhưng tại sao vẫn thấy chưa đủ ? khi P'Phayu nhẹ nhàng lướt các đầu ngón tay qua gáy, cậu cảm thấy ngứa ran khắp người cho đến khi mặt đỏ bừng lên, cậu giật mình.
Rain: "Phi...em nghĩ em nên tự lau khô."
Những đàn anh không đáp lại, anh chỉ tăng sức mạnh và di chuyển cho đến khi ngực anh gần chạm vào sau lưng, khuôn mặt sắc bén dựa vào cổ cậu.
Phayu: "Em có chắc là muốn tự mình làm không?"
Hôn
Rain: "Phi ... Anh làm cái gì vậy?"
Bật dậy
Rain: "Này!"
Warren nhận ra nguy hiểm đã quá muộn, vì khi đó cậu cảm thấy khó xử, dáng người nhỏ bé nhanh chóng bị đẩy ngã, nằm lên chiếc giường êm ái cho đến khi chiếc khăn vẫn còn trên đầu rơi xuống sàn nhà. Nhưng đó chưa phải là điều gây sốc nhất. Bởi vì điều thậm chí còn gây sốc hơn là... bóng dáng cao lớn đang hiên ngang đè lên cơ thể cậu!
Rain: "Phi Phayu định làm gì vậy? Làm ơn thả tôi ra!"
Rain hét lên giọng run rẩy cố đẩy lồng ngực người kia ra. Nhưng bức tường người không hề di chuyển.
Rain: "Phi đã nói chúng ta sẽ nói về chi phí."
Phayu: "Chi phí ... trả...đây" Người vừa mới hiểu hết ý nghĩa của từ 'chi phí' đã mở to mắt. P'Phayu không muốn tiền, nhưng anh ấy muốn ... cơ thể của mình!
Rain: "Phi là Gay !?"
Rain run rẩy hỏi. Hy vọng rằng nó chỉ là một trò đùa.
Phayu: "Thành thật mà nói, thì anh là 'Bi'."
Phayu nhún vai đáp lại, không có vẻ gì là nói đùa, sau đó cúi đầu về phía người đang kinh ngạc đến quên cả chống cự lại
Phayu: "Và em là người đã quyến rũ tôi."
Mưa: "Cái gì !? ..."
Phayu: "Đột nhiên bộ tản nhiệt bị rò rỉ, xe không nổ máy và em vẫn nhìn chằm chằm vào tôi suốt cuộc liên hoan ."
Khi đàn anh giải thích từng yếu tố, Rain im lặng.
Đó là tất cả về việc xem xét sự việc có phải không? Nhưng về việc bộ tản nhiệt bị rò rỉ và xe không nổ máy thì đó là trường hợp bất khả kháng!
Mưa: "Tôi..."
Phayu: "Rõ ràng đó là lý do để gặp tôi!"
Rain chưa kịp nói hết thì một giọng nói trầm thấp vang lên gần tai khiến cậu bé tròn mắt.
Bíp
Vừa dứt câu, khuôn mặt sắc bén nhanh chóng chui vào kẽ hở của cổ cậu, khuôn miệng ấm áp áp lên làn da trắng nõn , đôi bàn tay như xúc tu ấy xoa nhẹ lên da mượt mà khiến Waren rùng mình, đôi mắt cậu choáng váng khi lòng bàn tay khổng lồ nằm sâu dưới lớp áo ngủ mỏng manh của mình. Và cậu như phát điên lên.
Rain: "Thả tôi ra, anh hiểu lầm rồi!"
Cậu cố bào chữa, đẩy bờ vai rộng. Nhưng sức lực của cậu biến mất khi đôi môi ấm áp ấy hôn lên vai mình.
Đừng làm vậy, Rain, đừng để bản thân bị thôi miên!
Phayu: "Em có chắc là tôi hiểu nhầm không?"
Kéo
Sai lầm Trời ơi, đừng tấn công cái thân thể tội nghiệp này!
Warren lại giật mình, cắn chặt môi đến khi nó trắng bệch, khi bàn tay to lớn trượt xuống và đặt ở giữa cơ thể cậu. Điên rồ, bởi vì chỉ cần Phayu vuốt ve Rain nhỏ đã khiến cậu phản ứng. Nhưng cậu chỉ có thể đưa tay lên miệng và lắc đầu nguầy nguậy thay vì từ chối.
Rain: "Phi, dừng lại..."
Rain biết rằng mình nhẹ giọng và choáng váng, nhưng cậu làm gì được? Cậu chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với cô gái nào cả chứ đừng nói là đàn ông, nên khi có người chạm vào thì toàn thân run nên. Đôi môi ấm áp chạm lên gò má và hôn xuống ,kéo dài nụ hôn xuống cằm...Chiếc lưỡi ướt át lướt trên làn da trắng nõn, Rain run rẩy thét lên, cố gắng chạy chốn theo hướng khác, nhưng không tài nào thoát được.
Chàng trai trẻ không có câu trả lời tại sao cậu ta lại như vậy. Nằm trên giường của người khác, có lẽ vì sốc, sợ hãi, hoặc có lẽ là sự ngưỡng mộ sâu sắc đối với anh ta kể từ khi đã giúp cậu thay lốp xe. Nhưng với phẩm giá vẫn còn xót lại trong cơ thể của mình, cậu ấy nói ...
Rain: "Dừng lại, chuyện này không vui đâu, Phayu!"
Cậu dồn hết sức đẩy mạnh lồng ngực và hét lớn khiến người nghe cứng đờ người.
Thình lình
Đột nhiên, toàn bộ cơ thể của Rain lạnh đi khi đôi mắt rực lửa của cậu trở lên ... lạnh lùng.
Phayu: "Dừng lại nhiều quá thật khó chịu."
Rain: "..."
Chàng trai ngạc nhiên hé môi, đôi mắt ngân ngấn những giọt nước trong veo. Nhưng không, cậu ấy không sợ hãi mà là anh ấy bị thương.
Trong khi đàn anh có vẻ hài lòng vì người bên dưới đã ngừng giãy giụa một lúc, khuôn mặt sắc lạnh đó cúi xuống ấn một nụ hôn lên đôi môi rực rỡ, nhưng ...
Ngay lúc đó, Rain vớ lấy một chiếc gối lớn đập mạnh vào đầu Phayu khiến chủ nhân của căn phòng sững sờ mất vài giây, tạo cơ hội cho nam thanh niên này tăng thêm sức mạnh, vùng vẫy, đến mức lăn xuống giường thở hổn hển, đầu tóc rối bù, bắt đầu chửi rủa...
Rain: "Đi chết đi, đồ khốn!"
Sự thật cậu đã nhìn hắn. Ok , sau đó cậu bị buộc tội tán tỉnh và thiếu sự quyết đoán và điều đó khiến thanh niên lau vội nước mắt trên má.
Sự ngưỡng mộ của cả tuần đã kết thúc vì sự đồi bại của người trước mặt!
Rain: "Không đúng! Tao chưa bao giờ quyến rũ mày, tao cũng chưa tùng có ý nghĩ như vậy. Mặt mày thì trông tốt đẹp nhưng xấu tính. Để tao nói cho mày biết, cho dù mày có đặt nhiều tiền trước mặt tao, tao cũng sẽ không dang rộng chân tao cho mày! "
Rain hét lớn, kéo áo che thân với sự thất vọng. Nỗi đau trong tim khiến nước mắt chảy ra.
Ngay sau khi nói xong, người nói đã lao thẳng về phía cửa, nghĩ là tránh xa gương mặt của P'Phayu nổi tiếng. Nhưng mà...
Rain: "Túi của tôi đâu?"
Đột nhiên cậu quay lại hỏi người đàn ông vẫn đang vuốt ve mũi trên giường
Phayu: "Em đi đâu ?"
Rain: "Đi về, ai thèm ở cùng một người điên như mày!"
Phayu: "Trong tủ."
Rain vội mở tủ. Nhìn thấy chiếc túi, cậu vội vàng giật lấy và ôm vào lòng. Đưa mắt nhìn người đối diện. Nhưng Phayu không theo sau, không hề đe dọa, chỉ nằm nghiêng và nhìn về phía cậu.
Phayu: "Ồ, anh muốn cảnh báo với Nong rằng âm thanh tiếng hét vừa rồi có thể đã đánh thức mọi người dậy, và với tình trạng của Nong lúc này... sẽ không thể bước ra ngoài quá ba bước."
Phayu tỏ vẻ tức giận, rồi nhìn đũng quần Rain đang bị phồng lên cho đến khi Rain vội vàng lấy tay che lại. Mặt cậu càng đỏ hơn. Nhưng không xấu hổ mà là tức giận!
Rain: "Nhìn cái gì vậy? Đồ biến thái!"
Phayu:" Ôi, anh hết hứng rồi"
Chủ phòng đứng dậy xoa đầu chán nản. Bỏ qua hàm răng đang nghiến chặt của người khác.
Phayu: "Làm sao mà em có thể trẻ con như vậy? ."
Rain: "Ai là trẻ con?"
Rain cãi lại, nghiến răng. Nhưng khi đến gần hơn, cậu lui về phía cửa phòng ngủ, không dám ra ngoài, tự nhủ rằng lời đe dọa đã có tác dụng.
tiếng đập mạnh
Phayu: "Ngủ đi, anh không có tâm trạng tiếp tục."
Rain: "Ai sẽ tin mày?"
Tôi mà tin tôi sẽ là đồ con trâu
Rain nhìn thấy một chiếc gối khác mà Phayu lấy từ tủ và ném nó lên chiếc ghế sofa dài, giống như chưa có gì xảy ra lúc nãy. Nhưng ai có thể tin được anh ta? Rain chỉ biết đứng ôm cặp với vẻ nghi ngờ tột độ. Mà chủ nhân của căn phòng chỉ hờ hững nhún vai, bước tới tắt đèn cho đến khi cả căn phòng tối đen như mực.
Rain: "Mày đang làm gì vậy?"
Người thanh niên trốn vào góc phòng, nhìn chằm chằm vào Phayu khi anh ta trở lại giường, sau đó kéo chăn lên vai như thể cậu không tồn tại.
Rain: "Mày đang làm cái quái gì vậy?"
Phayu: "Ồ, nếu Nong ở lại, hãy im lặng đi, để tôi còn ngủ ..."
Rain: "Hả"
Rain ngạc nhiên nhìn vào người trên giường lật người quay đầu về phía bức tường, không quan tâm cậu một chút nào.
Ban đầu cậu đứng ngồi không yên, nghi ngờ. Nhưng năm phút ... mười phút sau...Nửa giờ sau, Rain miễn cưỡng bước tới ngồi xuống ghế sô pha. Nhưng đôi mắt to long lanh như giọt nước vẫn đang nhìn thẳng vào người trên giường. Nghe tiếng ngáy khe khẽ, anh càng tức đến mức muốn khóc.
Cảm giác tốt đẹp của mình đã trở lại!
Chàng trai trẻ tự nhủ rằng cậu sẽ đi ngay khi trời sáng, bây giờ tất cả những gì cậu phải làm là ngồi và chờ đợi, chỉ còn bốn tiếng nữa thôi.
Sự mệt mỏi đã gắp phải suốt cả ngày cộng với nhiệt độ mát mẻ của điều hòa và tiếng mưa không dứt khiến cơ thể cậu ngày càng dựa vào ghế sô-pha sâu hơn...
Điều cuối cùng Rain nhớ trước khi chìm vào giấc ngủ là nụ cười của người mà cậu đã coi là kẻ thù số một!
Anh không cần phải cười như vậy, em thật sự rất giận Phi.
Đêm khuya, nơi chỉ có tiếng mưa gió va vào cửa sổ, Phayu chậm rãi xuống giường, nhìn thẳng thân thể cuộn tròn trên sô pha, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa dễ thương.
Thật dễ thương làm sao, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước và đôi môi đỏ mọng như muốn khóc.
Ý nghĩ về người đang ngủ trên sofa khiến Phayu phải nín cười hết mức có thể, anh ta bước đến gần người mà lẽ ra anh ta không thể ngủ cùng. Nhưng bây giờ, cho dù có cháy nhà, hắn cũng sẽ không tỉnh lại.
Phayu: "Tôi thích ." Anh ấy thì thầm.
Sau đó, người cao lớn luồn tay xuống phía dưới người thanh niên nhẹ nhành nhấc lên, tiến những bước dài đi thẳng về phí chiếc giường êm ái, đặt xuống rồi tiến lên nằm bên cạnh ngủ. Và nếu Rain tỉnh dậy, chắc cậu ấy sẽ mắng anh thẳng mặt không thương tiếc vì xấu hổ. Hai tay anh không ngần ngại nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu kéo cậu vào lòng ôm chặt.
Rain: "Uhhh."
Người thanh niên nghe thấy những tiếng rên rỉ khàn khàn của cậu bé bị lagm cho kích thích. Nhưng trong phút chốc, anh lại trở thành người chịu thua trước sự đáng yêu khi cậu áp mặt vào ngực anh cho đến khi môi anh... nở nụ cười tinh quái.
Tôi thích đứa bé này .
Khayu nghĩ rằng nếu anh em song sinh của anh nghe được điều này, hắn sẽ cực kỳ thương tiếc đưa bé này cho mà xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro