Chương 18: Người của Phayu
Edit/trans: ALi
Beta: Sai Cô Nương
Hôm nay, nhà hàng bên cạnh trường đại học chật kín chỗ ngồi bởi các sinh viên khoa kiến trúc ở nhiều khóa học khác nhau, vừa kết thúc cuộc họp về hoạt động chào đón tân sinh viên cách đây một giờ. Vì vậy, các nhóm bạn rủ nhau đi tìm cái gì lót dạ trước khi chia tay. Và họ cũng nhân cơ hội này để cập nhật tình hình của mỗi người về những gì đã diễn ra trong kỳ nghỉ học kỳ vài tuần trước.
"Bọn mình đã tính về nhà cùng nhau. Nhưng P'Som không về. Anh ấy nói rằng anh ấy phải ở lại để thu thập dữ liệu cho luận án năm sau" Ple là một thành viên trong nhóm bạn học của Rain, biểu tình cau có khi nói về người anh trai đang ngồi giữa các sinh viên học năm thứ tư đang chuẩn bị lên năm thứ năm. Sau đó cô ấy quay lại nhìn các bạn học khác.
"Còn các cậu thì sao?"
"Cũng không có gì đặc biệt cả. Nếu không có việc gì làm thì mình chỉ ngồi đọc truyện cả ngày" Sky đáp rồi quay sang nhìn người bạn bên cạnh mình.
"Rain đã có một kỳ nghỉ đặc sắc và tuyệt vời hơn Sky nhiều"
"Thằng Rain đang có khoảng thời gian tốt đẹp. Nó chắc chắn trải qua những điều thú vị mỗi ngày."
Tất cả đều đồng loạt quay lại nhìn người bạn có làn da trắng nõn của họ, và Sig trăng của khoa, đưa tay lên ôm cổ cậu.
"Cái gì thế mày? Nói cho tao biết đi!"
"Tọc mạch"
"Uh huh. Bé 'Kỳ Quặc' thì thế nào"
"Tên tao là Rain, R-A-I-N, và tao biết mày không ngu đến mức không biết nó có nghĩa là gì!"
Vừa dứt câu, Rain đã dám chửi thẳng vào mặt thằng bạn đẹp trai dám gọi nhầm tên mình. Bố cậu đã đặt tên cho cậu và nó đã đủ để dùng ở khắp nơi
"Wow, từ bây giờ, tao sẽ gọi mày là Nong Rain, thật dễ thương."
"Mày đừng có ghẹo gan tao ." Rain nhướng mày, chửi bạn mình, nhưng người bị mắng lại cười một cách hài lòng.
"Vậy có gì thú vị?" Ple tò mò hỏi. Nhưng Rain, người vẫn trầm tính từ trước đến giờ, lúc này đây lại hơi nóng nảy khi nhắc đến "điều thú vị" nhất trong kỳ nghỉ. Bởi vì điều thú vị nhất không phải là tham gia một cuộc đua trong thành phố, cũng không phải là do gặp gỡ được nhiều người bạn mới hay là do các vấn đề khác, mà đó là về một người.
Những ngày này, trái tim cậu làm việc chăm chỉ mỗi ngày.
"Chà ... không có gì xảy ra"
Khuôn cậu mặt rạng rỡ đến mức không ai tin được. Cho đến khi tất cả các cặp mắt đều quay sang nhìn người mà có lẽ là người hiểu rõ nhất.
"Ồ, nó ấy hả? Nó có người yêu á."
"Hả! Ai vậy? Ai ngốc vậy?
"Chết tiệt!"
Rain không thể chịu được và đá mạnh vào thằng bạn đẹp trai nhưng chỉ có thể đập vào chân ghế bên cạnh người đang cười thành tiếng.
"Thực sự là ai vậy? Rain, người đó là ai?"
Về tình yêu sao? cô gái hỏi với sự tò mò khó hiểu. Nhìn nụ cười của cậu bạn trăng khoa là hiểu.
Nói đến tình yêu, cô gái tò mò nghi vấn. Ple nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ được biết là đã cố gắng tán tỉnh cô bấy lâu nay mà không hề được cô quan tâm. Cậu ấy chỉ ngừng tán tỉnh hai tháng trước khi nghỉ học. Điều đó có nghĩa là phải có người nào đó "đến" vào thời điểm đó, mà cô không biết đó là ai.
Là ai trong những cô gái của khoa này lại thích cậu ấy "tán tỉnh"?
"Không nói đâu"
Làm sao mà cậu có thể nói rằng người đó là P'Phayu nổi tiếng đã tốt nghiệp. Cậu không thể nói dù sao...
Không phải là hiện tại Rain không thể nói với họ rằng cậu ấy đang hẹn hò với một chàng trai. Vì trong lớp cậu cũng có nhiều bạn nam đồng tính. Chẳng hạn, Sig người đã tuyên bố ngay từ đầu rằng cậu ấy là người đồng tính, thế nên không có cô gái nào đến gần để làm phiền cậu ấy. Nhưng khi nghĩ rằng mọi người sẽ ngồi xuống và so sánh cậu với P'Phayu nổi tiếng... Dù sao thì cậu cũng quá lười để trả lời câu hỏi.
Điều quan trọng nhất là ... cậu ấy xấu hổ.
"Ai vậy Sky?"
"Người mà mày có thể đã nghe nói đến"
"Thằng Sky!" Rain gọi người bạn của mình bằng một giọng điệu u ám, nhưng khuôn mặt cậu ấy thậm chí còn đen hơn. Vì vậy, Sky chỉ nhún vai.
"Tao vẫn chưa nhắc đến tên anh ấy. Đừng nóng."
"Vậy đó là ai? Đừng khiến tao tò mò mà. Tao sẽ không ngủ được mất."
"Cái gì? Mày lo lắng về chuyện của tao đến mức mất ngủ á, Sig? Mày đang nghĩ cái gì vậy?"
Rain nói để chấm dứt vấn đề và cái cách anh chàng đẹp trai trăng khoa nheo mắt nhìn cậu từ đầu đến chân khi nghiêm túc nói.
"Xin lỗi, tao không tốt."
"Đồ khốn"
Đó không phải là một thái độ xin lỗi đúng đắn và nó còn gây khó chịu đến mức cậu không thể không nhìn nó.
"Đừng hỏi tao về điều đó. Hãy cứ cho điều đó là thật. Thế là xong. Chuyện đã qua rồi, tao không muốn nói thêm gì nữa"
Rain thông báo trong khi len lén nhìn Ple. Nhưng lạ thay, trái tim từng rung rinh vì cô gái nay đã nguôi ngoai. \ Không có cảm giác muốn lại gần, muốn nói chuyện hay giao tiếp bằng mắt.
Có thể vì cậu đã gặp được đúng người, đã nói chuyện và cũng có thể nhìn thấy hình bóng đối phương trong mắt của nhau. Người kia đã đủ khiến cậu hài lòng rồi.
Cho dù P'Phayu không phải phụ nữ, không xinh xắn, cũng không dễ thương chút nào nhưng P'Phayu có thể khiến trái tim Rain rung động mạnh mẽ. Và sự rung động này nhiều hơn bất cứ người nào khác cộng lại.
Nhớ anh quá!.
Nghĩ đến đó, cậu lặng lẽ nhấc máy trong khi mọi người đang bàn tán, la ó thì cậu phát hiện cậu có một tin nhắn Line từ P'Phayu.
'Em đã rời trường chưa? ...'
Tin nhắn ngắn ngủi khiến cậu cau mày. Rain đã gọi lại ngay cho anh, vẫy tay ra hiệu với người bạn rằng đừng lo lắng cho cậu. Cử chỉ đó đã khiến Sky thay đổi chủ đề thú vị về các giáo sư mà họ sẽ có trong học kỳ tới và những bài tập mà các tiền bối đã nói với họ rằng họ phải làm và giao nộp đúng hạn. Cho đến khi bầu không khí được xoa dịu và lắng xuống một chút.
Bởi vì khi họ nghĩ về những nhiệm vụ học tập mà họ phải hoàn thành và những lời chỉ trích thậm tệ mà họ có thể phải nhận, họ muốn học đại học cho tốt.
[A lô, Rain bây giờ ở đâu?]
"Chờ một chút ... Tao sẽ quay lại ngay."
Rain vội vã bước ra khỏi nhà hàng mặc kệ những lời chọc ghẹo từ những người bạn khác.
"A lô, Rain đang ở nhà hàng cạnh trường trung học. Ò Phi...có chuyện gì vậy?"
Cậu bé tò mò hỏi, cúi đầu nhìn đồng hồ và nghĩ rằng giờ này P'Phayu có lẽ vẫn đang làm việc. Ngoài ra, hôm nay cậu ấy nói sẽ đi gặp bạn của mình, thật ra cậu ấy không phải là người thích đi chơi đâu, nhưng thấy bạn bè lâu rồi không có tụ tập với nhau nên cậu cũng đề nghị đến và tham gia.
"Nhớ !."
Này, đừng đọc suy nghĩ của em.
Cảm giác tương đồng truyền qua đầu dây đã làm cho Rain cắn môi, cố nén nụ cười, cảm thấy mình như đồ ngốc.
Phụ nữ không có cũng được...Mình chỉ cần anh ấy!
"Chụp ảnh khuôn mặt của em bây giờ đi, anh muốn nhìn thấy em."
"Tại sao?"
Anh biết cậu sẽ đỏ mặt, nhưng cậu muốn biết Phayu sẽ nói gì. Anh ấy có thể làm cậu ấy xấu hổ một lần nữa, nhưng ...
"Sẽ thật buồn cười."
"Whoa, ai đang nói vậy?"
"Chính cái miệng hôm qua đã hôn Rain."
"..."
Người bên này im lặng trong khi đưa tay lên che miệng như thể P'Phayu đang đứng trước mặt mình. Nhưng sau đó, cậu đã mỉm cười ngọt ngào. Cậu biết anh chỉ đang nói những điều vô nghĩa để trêu chọc cậu. Cậu vẫn chưa biết tại sao anh lại gọi cho cậu, nhưng cậu muốn nói chuyện với anh nhiều hơn là quay lại nhà hàng với bạn bè.
"Rain muốn hỏi anh đang làm gì vậy?."
"Anh..."
"Oh Rain, cậu đang làm gì ở phía trước cửa nhà hàng vậy?"
Rain quay lại và nhìn thấy phía sau cậu là cô bạn xinh đẹp của mình.
"Chờ một chút ... Ple, cậu định về hả?"
Cậu hỏi cô gái mà không hạ điện thoại xuống khỏi tai trong khi cô bạn học lắc đầu.
"Chưa, họ vẫn đang trò chuyện. Nhưng mình sẽ đến 7eleven một chút. Rain có muốn mua gì không?"
"Cậu đi một mình à? Có cần mình đi cùng không?"
Không phải cậu vẫn thích cô, nhưng nhìn thấy cô ấy một mình nên cậu tình nguyện xung phong.
"Mình đi bộ một chút, không sao đâu, mình có thể tự đi"
Nói rồi cô chỉ vào chiếc điện thoại ra hiệu tiếp tục câu chuyện của cậu đi và tiến về phía mục tiêu mà cô đã nói. Để Rain tiếp tục trò chuyện điện thoại.
"Anh vừa định nói gì vậy?"
"Rain."
"Vâng?"
Tại sao P'Phayu lại sử dụng giọng điệu đó?
"Nhà hàng ở đâu?"
Dù ngạc nhiên nhưng Rain vẫn trả lời trước khi tiếp tục hỏi.
"Tại sao anh lại hỏi vậy?"
Nếu cậu biết trước tại sao P'Phayu lại làm vậy, cậu sẽ không trả lời câu hỏi này.
"Anh sẽ gặp em ở nhà hàng trong mười phút nữa."
"Này !!!"
Nói xong, P'Phayu kết thúc cuộc gọi, ngay lập tức khiến Rain trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại và khi gọi lại cho anh thì đầu dây bên kia từ chối trả lời. Người đàn ông trẻ tuổi quay lại nhìn quanh nhà hàng và sau đó cầu nguyện.
Trời ơi xin hãy cứu con...Hãy cho con sống thêm vài năm nữa!
Phi làm gì ở đây!
Nếu Phayu mà nghe được câu hỏi thì chắc sẽ trả lời ngắn gọn ... đến và thể hiện bản thân.
"Này, P'Phayu đang đến!"
"Anh ấy sao lại đến đây?"
"Chào Phi, lâu rồi không gặp"
"Thật là bất ngờ"
"Aaaaaa! Ai đã hẹn với P'Phayu? Tại sao không ai nói với tôi, để tôi có thể thay bộ váy thật đẹp để chờ anh ấy ?!"
Ngay khi P'Phayu xuất hiện trong nhà hàng, các tiền bối bất ngờ quay lại hét lên sung sướng và giơ tay chào anh. Mấy người thanh niên lập tức đi tới chào hỏi. Trong khi đó, các cô gái trẻ hơn cầm gương và trang điểm lại với một lớp phần dày trong khi ... nhìn chằm chằm vào P'Phayu.
Một cảnh tượng khiến những người phía sau không nói nên lời.
Tại sao họ lại như vậy?
Rain bực bội nghĩ. Nhưng cậu ấy có thể nói gì bây giờ? Cậu ấy chỉ có thể bỏ đi để ngồi với bạn bè, những người đang nhìn chăm chú vị đàn anh nổi tiếng nhưng không ai trong số họ dám đứng dậy chào hỏi.
Khi họ bước vào học kỳ đầu tiên, P'Phayu đã tốt nghiệp. Mặc dù họ thường nghe các giáo sư nói về anh ấy, nhưng họ không có cơ hội gặp trực tiếp hoặc tìm hiểu về vị đàn anh trong "truyền thuyết" này. Vì vậy bọn họ chỉ có thể nhìn cảnh tượng hỗn loạn hiện lên mà kinh ngạc.
"Mày còn ngồi đây được à?"
Sky ngả người ra sau khi thì thầm vào tai cậu.
"Tại sao tao lại không thể ngồi? Đây là chỗ của tao mà?" Rain cố gượng cười dù trong lòng thầm lo lắng. Bạn trai tuyệt vời của cậu đang làm gì ở đây?
"Chà, cái đó." Cậu bạn thân chỉ tay về phía đàn anh đang bị quay quanh giữa đám đông thanh niên cho đến khi Rain nhìn theo cậu ấy và rồi ánh mắt cậu bắt gặp một người ... P'Som.
Hừ! Ánh mắt ngưỡng mộ của anh ấy không che giấu chút nào.
Ngay từ đầu, Rain đã biết rằng P'Phayu sẽ sớm đến nhà hàng. Chắc chắn sẽ thấy phụ nữ nắm lấy tay hoặc dụi ngực vào cơ thể anh như những người bạn của anh trong một bữa tiệc khi anh đến muộn, nhưng cậu đã không chuẩn bị cho thực tế là có một đàn anh trong khoa, có bề ngoài khá dễ thương (hơn cả cậu) đứng sát bên cạnh anh ấy, nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh, thấy P'Som gian trá nhếch mép cười, khiến trái tim cậu ngứa ngáy như bị ai đó ném cây tầm ma vào người vậy.
P'Som, đó là chồng của tôi!
Cậu muốn hét lên giữa toàn bộ nhà hàng nhưng cậu chỉ có thể cúi đầu xuống.
"Mày không đi thể hiện quyền sở hữu à."
Sky gợi ý, cười cho đến khi vai anh rung lên.
Vâng, nghĩ lại trước đây Rain cho rằng P'Phayu là người xấu và có hành động không tốt. Đến mức cậu tuyên bố sẽ đánh bại anh ấy, thậm chí còn tìm kiếm điểm yếu của anh ấy. Nhưng bây giờ cậu đã không còn suy nghĩ đó nữa. Cậu quét mắt qua P'Phayu nhìn về phía các đàn anh. Chuyện này không vui chút nào, đây là trò đùa gì vậy?
Sky quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt của Rain và biết rằng cậu ấy gần như sắp bùng nổ.
"Không, tại sao tao phải làm như vậy?" Nhưng đứa trẻ bướng bỉnh này lại lắc đầu quay đi hướng khác.
"Tùy mày, nhưng tao đã cảnh báo mày, hãy cẩn thận một chút với người nói muốn gả em gái cho anh ấy để thành người thân của mình. Nhưng có lẽ thay vào đó, anh ta có thể còn muốn nhiều hơn là làm anh vợ."
Rain liếc nhìn P'Som một lần nữa để nhận ra rằng kẻ xấu tính đang cư xử như một con mèo con.
Chà! Những người hay xu nịnh thường tỏ ra dễ thương với nụ cười ngọt ngào.
Nhưng mà...
"Mày có đang bất mãn gì tao không đấy?" Người đang cố tỏ ra là bình tĩnh đến lạnh lùng đang tự hỏi không biết cậu bạn thân của mình có uống nhầm thuốc không? Sky nhún vai, đôi mắt sáng rực cười khúc khích.
"Cũng giống như mày giấu tao mấy tháng nay thôi."
Cậu nhóc "chăn cừu" tội lỗi từ chối nói với bạn mình, giữ im lặng cho đến khi Sky bật cười, vỗ vai an ủi.
"Thôi nào, chỉ một lát nữa về nhà, anh ấy sẽ lại là của mày và chỉ là của một mình mày."
"Mày thực sự là bạn tốt của tao " Rain nói với lòng biết ơn.
"Không, chỉ là nếu mày đánh nhau thì tao sẽ gặp rắc rối. Đêm muộn lại phải dậy nghe điện thoại của mày, từ khi mày có người yêu, tao cảm thấy rất thoải mái." Cậu bạn thân nói với bạn mình một cách lạnh lùng khiến cho câu nói "tao yêu mày" mà cậu ấy tính nói ra bị nuốt ngược vào trong, cậu cắn chặt môi mà không làm gì được. Cậu không muốn làm bạn mình tổn thương. Vì vậy cậu quay trở lại với bạn bè trong nhóm để nói chuyện vui vẻ, nhưng ...
"Tao luôn nghĩ đàn ông để tóc dài là những kẻ ngốc. Nhưng hôm nay tao đã thay đổi suy nghĩ". Người con gái nói duy nhất trong nhóm thốt lên. Người từng chê bai thậm tệ giờ nhìn chằm chằm vào bàn của đàn anh.
"Anh ấy đẹp trai quá."
Sau đó Rain càng ngạc nhiên hơn vì người theo sau lời khen mà không hề duy trì hình ảnh đoan trang chính là người trước đây mà cậu ấy từng theo đuổi ...Ple.
Bây giờ Ple đang hò hét với người bạn bên cạnh và là chàng trai trăng của khoa mình.
"Mình rất thích anh ấy, nhưng mình không dám đi xin số điện thoại của anh ấy"
"Mình có nó. Mình lấy nó từ P'Som. Nhưng mà ai dám gọi cho anh ấy?"
Ple nói một cách ngượng ngùng. Khi cô bị lay động bởi cánh tay của người bạn khác, cậu ta muốn có nó. Rain quay phắt lại.
"Mày có thể hỏi Rain. Nó có số Line, Facebook và IG của anh ấy." Sky nói xen vào khiến cả đám bạn quay phắt lại nhìn người bạn da trắng của mình bằng đôi mắt đầy hoài nghi.
"Cái gì? Tao không có?"
Người yêu thực sự của ai đó, vội vàng lắc đầu. Gõ đầu gối vào chân người bạn thân nhất của mình và nói khẽ, 'Tại sao mày lại làm điều này?' Và sau đó cậu bạn thân nhìn thẳng vào cậu rồi tinh nghịch đáp lại ... 'Hãy thể hiện quyền sở hữu đến cùng để mày để không phải bực bội'
"oh, Rain là đàn em cùng mã số với P'Phayu mà, đúng không?" Ple nhớ ra, vẻ mặt phấn khích đưa tay về phía cậu
"À...ờ, đúng."
Nếu bốn tháng trước người phụ nữ xinh đẹp kia lại gần cậu như vậy, có lẽ cậu sẽ giật bắn mình. Nhưng bây giờ khi cô ấy đang tiến lại gần hơn hết mức có thể nhưng cậu ấy đã không còn rung động và hứng thú nữa.
Cậu muốn thông báo cho tất cả mọi người dù có thể sẽ đem lại một chút chuyện rắc rối, cậu cũng không còn quan tâm người mình từng tán tỉnh trước đó có thất vọng hay không. Tôi không còn muốn một người vợ như này, tôi đã có chồng.
Bịch!
"Anh có thể ngồi cùng được không?"
"P'Phayu"
Người đang ngả ra sau giật mình vì đầu va vào ai đó đang đứng phía sau. Hai tay đặt trên bả vai cậu. Rain chào đón anh bằng cách ngẩng cổ ngước nhìn lên, mỉm cười ngọt ngào. Nhưng ... P'Phayu không nhìn cậu.
Cái quái gì vậy! P'Phayu nhìn Ple!
"Xin chào, P'Phayu, anh có nhớ em không? Chúng ta đã gặp nhau khi anh đến gặp Rain lần trước", Ple hào hứng nói.
"Tôi nhớ ra em, Som từng khoe ảnh của em gái cậu ấy. Anh từng nhìn thấy nó, anh nhớ rằng đó là Nong Ple. Nhưng anh không có cơ hội để chào hỏi."
Người đàn ông đẹp trai và tốt bụng này là ai vậy?
Người đến kéo ghế ngồi cạnh Rain rất tinh tế. Còn người ngồi bên cạnh thì... nắm chặt tay căng thẳng.
Bình tĩnh đi Rain. P'Phayu chỉ hành động như một tiền bối tốt như thường lệ.
"Em gái em dễ thương phải không? Em ấy có thể làm bạn gái của P'Phayu được không?"
Một đàn anh nào đó cũng đi theo đến bàn này. Quảng cáo em gái. Sẵn sàng bán em gái mình mà không sợ trời sợ đất.
Khi Phayu nhìn thấy cô gái xinh xắn đang ngượng ngùng nở nụ cười, anh quay lại nhìn người đàn em mà anh từng cho rằng mình thích. Anh nhớ khi còn chưa tốt nghiệp, Som đã khiêm tốn đi theo anh, nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Anh nhận ra rằng nếu cố gắng đến gần hơn, anh sẽ có thể dễ dàng có được cậu ấy, nhưng thành thật mà nói, suy nghĩ đó không hề xuất hiện trong đầu anh.
Chàng trai này chưa bao giờ khiến trái tim anh rung động ... và hôm nay cũng vậy.
Hôm nay, cả hai anh em đều khiến cậu run sợ... run sợ đến mức muốn giết họ.
"Anh chưa nói với mọi người lý do tại sao anh đến đây, đúng không?
Phayu đột ngột chuyển chủ đề khiến cả bàn đều chú ý đến mình không giống như người bên cạnh đang trợn tròn mắt.
"Ồ, P'Phayu, tại sao anh lại đến? Có ai đó đã mời anh đến cùng à?" Som trầm ngâm hỏi. Cái kiểu mà P'Phayu nở nụ cười...nụ cười thật tươi, nụ cười xinh đẹp, nụ cười quyến rũ chết người, nụ cười như muốn nói... Anh muốn kéo cậu lên giường và rên rỉ.
"Không, anh đến đón người yêu của mình."
"Cái gì ?! Bạn gái của P'Phayu là ai?
Chỉ có vậy thôi mà Som đã lớn tiến đến mức các đàn anh bàn khác cũng tò mò quay lại vì họ đã học cùng Phayu vài năm và không thể biết đây có phải là sự thật hay không, mọi người trố mắt ra nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phayu với vẻ mặt khó tin.
Gương mặt Phayu quay lại bắt gặp ánh mắt Rain trong chốc lát, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
"Đó là một bí mật"
Rain một lần nữa hiểu rằng P'Phayu đã cho cậu quyền lựa chọn. Nếu câu không muốn tiết lộ thì cứ ngồi đó và không nói gì, còn ngược lại...
Trong tích tắc, chủ đề đã thay đổi.
Nhưng nếu cậu muốn nói ra, cậu biết phải làm như thế nào.
Cậu đang quan sát vẻ mặt của mọi người, Rain nhìn cô gái xinh đẹp có vẻ bối rối và khuôn mặt của P'Som, người đang há hốc miệng. Và rồi Sky đá vào chân cậu không ngừng. Nhưng quan trọng nhất, cậu ấy đã nhìn P'Phayu, người đã đến với cậu sau khi làm việc mệt mỏi.
Khi vừa hạ quyết tâm, Rain đột ngột đứng dậy, đối mặt với sự bàng hoàng của bạn bè.
"Sao vậy Rain? Mày ốm à?" Ai Sig hỏi.
"Không, nhưng tao về đây."
Cậu ấy đã quyết định sau đó thông báo lớn như thể đang nói cho toàn bộ nhà hàng nghe.
"Tại sao lại vội về vậy, Rain?" P'Som bối rối nói. Nhưng anh càng bối rối hơn khi vị đàn anh đáng kính cũng đứng lên.
"Ồ, P'Phayu anh đi đâu vậy? Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em về người yêu của anh là ai? Ai trong nhóm bọn em ?"
Phayu nhìn cậu bé bên cạnh, xem đôi mắt to tròn của cậu ấy nói gì với anh, sau đó quay lại nói với Som
"Về nhà, ngay từ đầu anh đã nói là đến đón người yêu rồi."
Tất cả đều nhìn quanh nhà hàng để tìm người đã chạm vào trái tim P'Phayu, và sau đó quay lại nhìn anh. Môi họ mím lại bắt đầu thở hổn hển. Mắt họ bắt đầu mở to không tin nổi vì ... P'Phayu choàng tay qua vai Rain.
"Người yêu anh sắp về nên anh cũng phải về."
"Hả"
Giữa những tiếng la hét kinh ngạc, Rain quay đầu lại nhìn Ple đang bàng hoàng đến không nói nên lời. Sau đó cậu ấy quay sang nhìn P'Som, người cũng đang im lặng, rồi nhìn Sky, người giơ ngón tay cái lên như muốn nói 'Thật tuyệt vời' khi một người như đàn anh Phayu lại thích một người như Rain! ... hài lòng có, thất vọng có.
Cậu không quan tâm mọi người nhìn mình như thế nào. Không, cậu không quan tâm đó có phải là người phụ nữ mình từng tán tỉnh hay không. Cậu cũng không quan tâm đến thể diện của bậc đàn anh mà mình kính trọng. Lúc này, cậu chỉ muốn thông báo và cho cả thế giới biết ai đã ở bên cạnh mình. Sau đó Rain quay sang cậu bạn đẹp trai trăng của khoa cậu, cậu ta đang vuốt cằm trầm ngâm.
Ôm!
"Này Sig, mày đã hỏi người yêu của tao là ai đúng không?" Rain vòng tay qua eo Phayu rồi ngước lên với nụ cười ngọt ngào trên môi.
"Về nhà thôi Phi"
"Ừm, về thôi."
P'Phayu tỏ ra thân thiện, tinh thần thoải mái, trò chuyện một lúc với các đàn em khác và bắt đầu bước ra khỏi nhà hàng giữa sự náo loạn của đám đàn em trong nhóm. Nhưng trước khi rời khỏi nhà hàng, bóng dáng cao lớn dừng lại, quay lại nhìn vào đôi mắt u ám của Ple và tiếp tục nhìn xung quanh.
"Anh quên trả lời câu hỏi, tại sao anh lại đến đây... anh đến để nói cho mọi người biết đây là ai và đừng động vào người này."
Phayu sau đó mang theo nụ cười mỉm của mình ra khỏi nhà hàng. Điều này làm những người đàn em biết rõ về Thần Bão cũng phải bàng hoàng.
Hôm nay, vị thần của họ đã đến để thể hiện rằng vị thần của họ đã có chủ. Lời mở đầu học kỳ khiến cho mọi người ai cũng phải biết Rain thuộc về ai!
"Tuyệt quá! P'Phayu. Anh có nhìn thấy khuôn mặt của P'Som không? Thật là điên rồ."
Trong xe, Rain vỗ tay, cười thành tiếng và không quan tâm là hôm nay cậu đậu xe ở ký túc xá của bạn mình, cậu có thể lấy đi bất cứ lúc nào, nhưng hôm nay cậu sẽ về cùng bạn trai của cậu.
Bộp!
Tiếng cười biến mất khi Phayu cúi xuống nắm lấy cánh tay cậu, nheo mắt lại và nếu cậu không nhầm thì... anh đang rất tức giận.
"Em còn thích Ple không?"
"Hả?"
Cậu nhóc được hỏi bàng hoàng hét lên đầy hoài nghi khi bắt gặp ánh nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ từ mắt người kia với vẻ không tin được. Trước khi mở miệng để lộ chuyện xấu của mình,
Chết tiệt, Sky đã kể chuyện về Ple cho anh ấy!
Hình ảnh ngày Sky gặp P'Phayu vụt qua trong đầu. Vào ngày bạn của cậu ấy đã bán đứng cậu hoàn toàn. Nhưng khi đó cậu tin tưởng P'Phayu cũng không nghĩ nhiều. Đến bây giờ khi nhận ra lúc nãy khi đang nói chuyện điện thoại, cậu đã nói chuyện với Ple nên "người không ngốc tí nào" dần hiểu ra vì sao P'Phayu lại tìm đến đây.
Đúng, anh ấy đi thể hiện người thuộc về mình, nhưng không phải với tất cả đàn em, mà là ... Với cô gái mà cậu từng tán tỉnh!
"Anh ghen à?"
"Vâng, rất ghen!" P'Phayu thành thật thừa nhận điều đó khi Rain mở miệng hỏi, trước khi cười toe toét.
"Phi ghen tị với Rain?! Anh không nhìn thấy ánh mắt của Ple khi cô ấy nhìn anh sao? Ple không quan tâm đến Rain. Và đến chết cũng không quan tâm ..."
"Anh không quan tâm cô gái đó nhìn anh như thế nào. Anh chỉ quan tâm đến 'bạn trai của anh', và em nhìn cô ta như thế nào!"
Trước khi Rain có thể nói xong, P'Phayu đã cắt lời cậu ta bằng một giọng u ám, đôi mắt đen sắc lạnh. Cho đến khi nụ cười toe toét dần tắt. Nhưng Rain không hề sợ hãi. Cậu ấy chỉ thu lại nụ cười của mình để giữ cho bản thân trông nghiêm túc hết mức có thể.
Hôm nay cậu lại thấy thêm một điều đáng yêu nữa của P'Phayu
Ôi! Gương mặt của P'Phayu tàn nhẫn đến mức có thể quật ngã cậu trên xe. Nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh để cho cậu lựa chọn nên kể câu chuyện của mình hay giữ nó là một bí mật.
Làm thế nào mà điều này có thể khiến anh ấy không thực sự hài lòng?
Hai bàn tay trắng nõn đặt lên má người đàn ông to lớn. Rồi Rain ngước lên nhìn để hỏi với giọng nỉ non.
"Và anh đã thấy vợ của mình nhìn anh bằng mắt như thế nào chưa?"
Đôi mắt Rain không muốn che giấu cảm xúc của mình, vừa lưu luyến, vừa nghịch ngợm, vừa khẩn khoản, và vừa ngọt ngào. Cái kiểu nhìn mà cậu ấy chưa từng dành cho ai khác. Tay cậu xoa nhẹ lên má anh, như muốn an ủi cho người đang khó chịu ngày hôm nay. Dáng người cao lớn đưa tay đặt lên bàn tay nhỏ bé, giữ chặt.
"Rain sẽ nói với P'Phayu rằng, Rain chưa bao giờ dùng đôi mắt như thế này để nhìn người khác"
Cho dù cậu ấy đã từng tán tỉnh Ple hay chưa. Nhưng chưa bao giờ có tình cảm sâu đậm với người con gái đó, nên Rain chắc chắn rằng cậu chưa bao giờ dùng ánh mắt như thế này với bất kỳ ai trước đây. Chỉ là không biết đối với "kẻ ghen tuông" này câu trả lời như vậy đã đủ chưa?
"Hả"
Người đàn ông ghen tuông nào đó cuối cùng cũng thở dài.
"Được rồi, hôm nay em sẽ không bị phạt đâu."
"Này, nhưng Rain không làm gì sai cả." Cậu bé yêu cầu công lý trong khi P'Phayu hôn một cái thật mạnh vào đôi má trắng mềm của cậu rồi tách ra.
"Ừ, không sai khi khiến anh ghen. Nhưng nếu em lừa dối anh, em biết một người như anh có thể làm gì đúng không?"
Người đàn ông nói rồi quay người khởi động xe. Nhưng người nghe nuốt nước bọt một cách vô thức - đây chỉ là sự ghen tị. Nếu cậu ấy không chung thủy thì sao? ... uh huh. Hình ảnh chết chóc trên giường xẹt qua đầu cậu. Ngoài ra, nó không chỉ chết như trước đây. Trong hoạt động đó phải có nước mắt và tiếng khóc. Khóc đến chết đi sống lại.
"Rain sẽ không bao giờ lừa dối anh đâu, P'Phayu."
Rain nói xong vội vàng tiến đến ôm cánh tay anh, tựa cằm vào vai anh và ngước nhìn.
"Rain bây giờ chỉ có P'Phayu thôi. Ôi, em cấm P'Phayu cũng không được phép có ai khác".
"Nếu anh có thì sao?"
"Em sẽ phá hủy ngôi nhà của anh và đưa nó cho những người trong gara."
Thằng nhỏ nhe răng vừa đập vào vai anh nói với giọng gay gắt.
"Haha, vậy thì em không cần phải sợ."
Không phải vì đứa trẻ này có thể làm bất cứ điều gì bản thân đã nói, mà bởi vì...
"Anh tin Rain sẽ không bao giờ làm anh thất vọng vì những điều đó, không đời nào."
Một người chân thật, luôn nói sự thật, anh đã hứa rằng những điều như thế này sẽ không làm trái tim của Rain đảo lộn. Người như P'Phayu còn có rất nhiều cách khác để khiến trái tim chàng trai trẻ lắc lư như thể đang giữa một cơn bão nhưng lại không phải lo sợ... vì đó là cơn bão tình yêu của anh.
Nhưng Rain chưa kịp có tâm trạng hân hoan cho những giây phút ngọt ngào của cả hai thì có một vấn đề khác đã phát sinh.
"Phayu! Thằng nhóc ngu ngốc tại sự kiện lần trươc đã gọi điện để thách thức mày đấu một trận với anh ta."
Ngay khi họ bước vào gara, Saifah mở cửa và sốt ruột nói với khuôn mặt nhăn nhó. Anh giận dữ nói với anh trai song sinh của mình, cho đến khi Phayu nhíu mày.
"Thằng ngốc đó?"
"Kẻ làm hỏng xe giữa sự kiện"
Ngay sau đó, mắt Phayu sáng lên khi anh ấy sải bước dài về phía văn phòng.
"Nó nói gì?"
Khung cảnh khiến Rain phải lo lắng vội vã chạy theo.
Không, cậu không lo lắng cho P'Phayu, mà cậu lo lắng cho tên khốn dám thách thức một người như anh. Bởi vì lúc này ... người bị thử thách có vẻ ngoài mà Rain không muốn nhìn thấy chút nào.
Thành thật mà nói, mình không nghĩ rằng kẻ thách thức có khả năng sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro