Chương 17: Cuộc đua tình yêu
Edit/trans: ALi
Beta: Sai Cô Nương
Vào một đêm không trăng không sao, hàng chục chiếc xe ô tô đi qua các tuyến phố của thành phố vốn thường bị ùn tắc vào ban ngày. Nhưng vào lúc này, đường cao tốc bốn bề vắng vẻ lạ thường, như có ai đó dọn đường sẵn cho họ. Sau đó hai chiếc ô tô dừng lại chắn đường, phớt lờ luật lệ của nhà nước, chỉ chừa một làn đường để ra vào. Người thợ máy lành nghề giảm tốc độ và tấp xe vào lề đường.
"Hôm nay có ít người đến đây thì phải Phi?" Rain háo hức hỏi. Nhìn vào con đường chỉ có xe của ban tổ chức được di chuyển. Rồi cậu quay sang hỏi người đang lái xe về khu vực mà anh quản lý.
Mặc dù P'Saifah nói với cậu rằng công việc thực tế thì chỉ mất không quá ba giờ. Nhưng cậu ấy thấy P'Phayu bận rộn trong nhà để xe nguyên ngày cho đến nửa đêm, họ phải cẩn thận chất hàng chục chiếc xe đua vào container và đi thẳng đến con đường này ... đây không phải con đường mà cậu ấy đã đi lần trước.
Chủ nhân của sự kiện này hẳn là rất có quyền lực
"Nó vẫn chưa bắt đầu. Ở đây chỉ toàn là nhân viên thôi."
Người nghe bước xuống xe, không nhịn được chạy ra giữa đường chìa tay ra và nhảy lên vì phấn khích. Vì cậu ấy không thể làm điều đó vào ban ngày hoặc nếu như làm vậy cậu ấy sẽ chết vì bị một chiếc xe tông phải.
"Thật tuyệt vời, như thể được làm chủ con đường vậy, Phi"
"Đúng thế, bởi vì chúng tôi muốn khiến cho tất cả những người đến tham dự sự kiện đều sẽ cảm thấy như vậy."
Khực!
Rain quay người lại và đối mặt với giọng nói vừa phát ra, nhanh chóng hạ tay xuống. Cậu nhìn thấy một người đàn ông cao to trong bộ đồ vest đen tuyền. Chẳng biết tại sao, chỉ cần bắt gặp đôi mắt sắc bén kia, trái tim nhỏ bé đã chết lặng vì sợ hãi. Ngay cả khi khuôn mặt của anh ấy đang cười.
Bản năng cảnh báo cậu rằng người đàn ông này rất nguy hiểm ... quá nguy hiểm.
"Dạ, Ngài có phải là chủ nhân của sự kiện này không?"
Rain thậm chí còn tưởng tượng rằng chủ nhân của buổi sự kiện này phải là một người đàn ông lớn tuổi, có phong thái mạnh mẽ. Nhưng người trước mặt không già như cậu nghĩ, khuôn mặt uy nghiêm với bộ ria mép được cắt tỉa một cách chỉnh chu và đôi mắt sắc bén lấp lánh như kẻ săn mồi, đôi môi có bộ râu rậm vây quanh, có thể dễ dàng làm người ta tưởng tượng ông ấy là người của mafia. Cho đến khi cậu cắn chặt môi để không run giọng khi hỏi, cậu lùi lại, muốn tránh thật xa.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một người như cậu ấy lại sợ một ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Không, tôi chỉ là người quản lý công việc ở đây thôi."
"P'Chai, xin chào."
Rain gần như thở phào nhẹ nhõm khi P'Phayu cắt ngang, giơ tay chào người đàn ông kia.
Anh ấy chỉ là người quản lý? Vậy thì chủ nhân của sự kiện có phải sẽ rất đáng sợ không? Nếu mình mà gặp người đó, chắc sợ đái ra quần mất.
"Rain, P'Chai là bạn thân của chủ nhân của sự kiện này, và P'Chai, đây là Rain ... "bạn trai" của em."
Rain cũng vội vàng giơ tay chào đối phương. Cậu hiểu người trước mặt không phải loại người mà cậu có thể chơi cùng. Không giống như P'Phayu bất cứ khi nào cậu ấy cũng có thể gọi đùa anh ấy là bố nhưng đó chỉ là lời nói trêu chọc trong tình yêu, còn bây giờ là công việc trong cuộc sống hiện thực.
"Rất vui được gặp nong"
Người đàn ông tên Chai nói với giọng lịch sự. Nhưng người nghe vẫn thầm sởn gai ốc.
Xoạt!
Rain nắm lấy áo P'Phayu và ngay lập tức nấp sau lưng anh ấy, làm anh ấy cảm thấy thích thú.
"Hahaha, Nong Rain có vẻ sợ P'Chai."
Rain cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi P'Saifah bước xuống từ một chiếc xe khác đi thẳng về phía cậu, đằng sau là người đàn ông đẹp trai nhưng khá ồn ào đi cùng và khiến cậu vô cùng kinh ngạc là vì người ồn ào bước tới bá vai cậu.
"Phi đáng sợ ở chỗ nào?"
"Tất cả"
P'Saifah vừa nói vừa cười, Rain có thể thấy điều đó nhưng người tự hỏi lại không biết mình đáng sợ ở chỗ nào ... cậu giật mình mỉm cười.
Ugh, thực sự, dù anh có đẹp trai đến đâu thì mình cũng sợ chết đi được.
" Sếp của anh đâu rồi?"
"Hôm nay anh ấy không đến, anh ấy bận rồi."
"Ồ, nếu anh ấy bận, tại sao anh ấy lại sắp xếp việc này hôm nay?"
P'Chai ngập ngừng một chút nhưng sau đó anh lời câu hỏi mà Rain cũng đang thắc mắc. ( Phần về P'Pakin cũng hay không kém 🤣)
"Đứa trẻ bị ốm đột ngột"
"Ồ, em hiểu rồi"
Saifah gật đầu, trong khi Rain muốn hỏi thêm nhưng không dám. Cậu ấy chỉ dám liếc mắt nhìn người quản lý , có vẻ người đó nhận ra cậu sợ anh ấy.
"Thôi, tôi đi xem danh sách khách mời trước đã ... chúc vui vẻ."
Vừa dứt câu, anh ta xoay người bước về phía các vệ sỹ đang giơ tay chào. Cho đến khi chắc chắn người đàn ông đáng sợ đã vượt qua bán kính thính giác. Rain cầm chặt cánh tay P'Phayu, cười khúc khích.
"P'Phayu, anh ấy thật đáng sợ."
"Em vừa gặp P'Chai thôi mà em đã sợ rồi. Vậy nếu em gặp P'Pakin, em sẽ chết sao, Rain?"
Saifah nói đùa trước khi quay lại nhìn những người đi cùng anh.
"Được rồi, anh sẽ giới thiệu cho nong một người bạn của anh, đây là Oat, người bạn mà anh đã nói với em rằng chúng tôi đã giúp Phayu cắt mô hình vào năm hai. Tôi nghĩ Rain thật may mắn khi được gặp nó hôm nay. Vì dạo này nó rất bận."
Rain nhìn bạn của anh ấy và phải công nhận rằng người kia rất đẹp, nhưng điềm đạm hơn nhiều so với cặp song sinh.
Với một người như thế này, cậu không dám lại gần. Cậu không biết mình có thể cười đùa được hay không.
"Xin chào P'Oat, em là Rain"
"Xin chào, rất vui được làm quen với nong. Anh đã nghe Saifah kể về Rain."
Tại sao không phải từ P'Phayu?
"Anh hiếm khi gặp cậu ấy. Còn Saifah, nó thường kéo Oat đi uống rượu với nó."
Phayu trả lời câu hỏi từ đôi mắt của anh chàng nhỏ bé và sau đó giải thích thêm.
"Em thấy cậu ấy đẹp trai và điềm tĩnh như thế này thôi, trước đây cậu ấy là cánh tay phải đắc lực của anh đó."
"Trước đây?" Rain hỏi, nhìn xuống khuôn mặt của quá khứ một chút. Có vẻ như anh ấy không muốn quay trở lại.
"Từ khi tốt nghiệp, cậu ấy gần như không thi đấu. Chính vì vậy, cậu ấy đã trở thành một huyền thoại bất bại mà không ai có thể lật đổ được, và sau đó cậu ấy đã rút lui khỏi nơi này." Phayu tiếc nuối nói. Bởi vì anh độ xe đua cho bất kỳ ai thì cũng không giống làm cho những người bạn của anh. Nhưng làm thế nào được vì mỗi người có sự lựa chọn khác nhau.
"Mày có muốn thi đấu hôm nay không?"
"Có thể" Oat trả lời trong khi Saifah tiếp tục tiếc nuối.
"Tao đã kể với Phai rằng Oat hôm nay rảnh rỗi và sẽ chấp nhận thử thách. Nhưng thật không may khi tao gọi cho Phai thì cậu ta đã bay ra nước ngoài. Dù sao thì cậu ta cũng không về kịp. Cậu ta đã rất tức giận nên đã khiến lỗ tai tao muốn tê dại."
Rain nhìn người này, biết rằng P'PhraPhai giỏi nên chắc chắn rằng P'Oat cũng rất giỏi, nhưng vẫn có người muốn thách đấu với anh. Riêng cậu, cậu im lặng lắng nghe. Không nghĩ đến việc làm phiền những người bạn đang trò chuyện vui vẻ.
Rain không hề cảm thấy bị bỏ lại khỏi nhóm bởi vì người bên cạnh đã nắm lấy vai và xoa xoa bắp tay của cậu như để thể hiện rằng anh ấy vẫn luôn quan tâm cậu.
Vì vậy, cậu ấy đã để P'Phayu nói chuyện với bạn bè của mình mà không làm gián đoạn. Mặc dù vậy nhưng cậu vẫn mỉm cười và cảm thấy vui vẻ vì khi P'Phayu ở với bạn bè của anh ấy, họ nói chuyện và cười đùa không khác gì khi cậu ấy ở với Sky.
Trong mắt cậu, P'Phayu chỉ là một người bình thường đôi khi hơi xấu tính hoặc quá xảo quyệt, nhưng anh không quá xa tầm tay như những người trong nhóm thần tượng anh vẫn nói. Như bây giờ, người đàn ông to lớn đang cười đắc ý khi nói về một động cơ nào đó trong chiếc xe đua mà cậu không biết về nó. Có điều gì đó mà cậu không thể ngừng lắng nghe.
Rain rất vui vì cậu ấy đã quyết định đến đây... bởi vì không phải ai cũng có thể nhìn thấy một P'Phayu như vậy.
..........
"Top, mày là người giỏi nhất. Tao đã nghe tin đồn về sự kiện này từ lâu, nhưng tao không thể vào dù chỉ một lần ".
"Tất nhiên là bố thân với chủ nhân của sự kiện này, ông ấy tên là Khun Phakin"
Nửa tiếng sau, con phố lúc nãy còn khá vắng vẻ. Những chiếc xe của nhân viên cũng chuyển từ trước ra sau vì giờ đã chật kín những chiếc xe hơi sang trọng đang tăng tốc từ từ về phía sự kiện cho đến khi bầu không khí bắt đầu nóng lên. Những chiếc xe đua tiêu chuẩn xếp hàng dài trên đường đua cho khách lựa chọn để tranh tài trong các thử thách tốc độ. Khi đang ngồi trên xe, vị khách cuối cùng trong danh sách đã khoe khoang lớn tiếng với bạn bè khi được phép đi ngang qua để đưa thẻ.
Top, một thanh niên kiêu ngạo có bố là giám đốc điều hành một công ty tài chính, nhìn xung quanh sự kiện với vẻ hài lòng.
Cha của anh ta đã mất trọn vẹn ba tháng để sử dụng sức mạnh của đồng tiền của mình để tìm cách cho anh ta tham gia sự kiện này. Không có gì lạ khi khoe khoang về thành công mà không phải ai cũng có thể làm được.
Trong sự kiện này không phải chỉ giàu có là có thể tham gia bởi vì chủ nhân nơi này không quan tâm đến tiền bạc.
" Các cô gái thực sự rất tuyệt"
"Ồ, Phụ nữ thì mày có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, nhưng trong sự kiện này, tao ở đây để giành chiến thắng."
Top nói một cách miễn cưỡng, bước vào trung tâm của sự kiện đã bắt đầu với một số cuộc đua, nhớ lại lời của bố anh ta, rằng chủ sở hữu sự kiện thích những chiếc xe đua nó giống như nguồn sống của anh ấy. Nếu anh ta có thể chứng minh bản lĩnh của mình mà không chỉ là có một người cha giàu có, thì cơ hội để xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp không còn khó khăn nữa.
Ở đây toàn dân nghiệp dư, có gì mà phải sợ?
Mặc dù cuộc đua này chỉ là tin đồn, nhưng anh ta đã tìm kiếm một số tin tức rằng không có tay đua chuyên nghiệp nào ở đây. Đa phần họ là những người giàu có, yêu tốc độ và tìm kiếm những thử thách mới trong cuộc sống nên không khó để đánh bại những kẻ chỉ biết kiếm tiền bằng cờ bạc. Anh ta không phải là người mới chơi xe mô tô phân khối lớn. Nếu có một chiếc xe mô tô kiểu dáng mới mạnh mẽ, anh ta sẽ mua nó để chơi.
"Này, Top. Có phải bố của mày rất thân với Khun Pakin không? Tao nghe nói ông ấy là người rất khó gần."
"Tất nhiên, rất thân thiết, tao cũng từng đi ăn tối với Pakin." Ying hào hứng hỏi. Trong khi Top chém gió, khiến nhiều cặp mắt quay lại nhìn.
"Tuyệt vời."
"Chờ đấy, tao sẽ cho mày thấy thế nào là tuyệt vời thật sự. Chắc chắn, tao sẽ giành chiến thắng."
Nam thanh niên tự tin nói và khiến người đàn ông theo dõi tiến lại gần, dừng lại phía sau anh ta.
"Vậy, bạn có muốn thi đấu với bạn tôi không?" Người nghe quay ngoắt lại thì thấy một người đàn ông có bộ ria mép.
"Tên tôi là Saifah. Tôi đã đến sự kiện này nhiều lần nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy bạn."
"Tôi là Top, mới đến đây lần đầu. Khun Phakin đã mời tôi đến" Top dùng danh nghĩa của chủ nhân sự kiện để đàn áp khiến cho Saifah mở to mắt.
"Ồ, bạn biết Khun Phakin?. Vâng, thật tuyệt vời!"
"Bình thường thôi"
Nếu ai đó nhìn thấy anh, họ sẽ nghĩ rằng ánh mắt của anh đang ghen tị. Sau đó người kia nhún vai và hành động của anh ta càng cho thấy anh ta là kẻ thích thể hiện . Và điều đó đã khiến Saifah trở lại câu chuyện ban đầu... trước khi anh ấy quá lười để nói.
"Vừa nãy, tôi nghe nói rằng bạn sẽ thi đấu. Nếu vậy, bạn có muốn thi đấu với bạn của tôi không?"
Saifah vẫy tay về phía người bạn thân đang ở cách đó không xa. Khiến Oat cau mày và nhìn vào mắt bạn mình để xem anh ta đang chơi trò quái gì . Nhưng thay vào đó, người nói nhanh chóng tiếp tục với một giọng điệu tiếc nuối.
"Không ai chịu thi đấu với bạn của tôi. Tuy nhiên, nếu Khun Top muốn, bạn có thể thi đấu với anh ấy. Bạn sẽ không mất gì cả".
Người đàn ông kiêu ngạo quay sáng nhìn Oat, thấy trang phục của anh ấy không phải của một thương hiệu nổi tiếng như của người khác. Mặc dù anh ta đẹp trai, nhưng thoạt nhìn anh ta không giống một tay đua, vì vậy anh ta nghĩ rằng anh ấy không đáng bận tâm.
Những người bình thường khó có thể tham gia sự kiện này.
Tiêu chuẩn sự kiện này có vẻ thấp hơn những gì mình đã nghe thì phải?
"Tại sao không ai muốn thi đấu với bạn của bạn?" Anh ta nghi ngờ nói.
"Anh ấy không cá cược tiền bạc như những người khác. Cuộc đua chỉ vì danh vọng" Saifah nói rồi nói thêm.
"Đây cũng là lần đầu tiên bạn đến đây, hầu hết mọi người đều không muốn cạnh tranh với những người mới bắt đầu. Rất phù hợp! Bạn có thể thi đấu với bạn của tôi. Đây là đôi bên cùng có lợi."
Người nghe im lặng, lén nhìn vẻ mặt P'Oat đang thở dài thườn thượt, sau đó càng thêm tin tưởng.
Không quá khó đoán khi thấy biểu cảm sợ thua cuộc của anh ta.
"OK"
"Vậy, bạn mang theo chiếc xe của mình. Hay bạn sẽ chọn một chiếc từ đây? Tôi khuyên bạn nên chọn một chiếc từ đây, Khun Pakin đã đặt hàng đặc biệt xe đua của họ cho sự kiện nhân dịp đặc biệt này. Động cơ và thông số kỹ thuật không phải là thứ bạn có thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác.
Saifah ân cần dặn dò trước khi hét to lên với người khác.
"Hoy! anh thợ máy."
Người thợ máy quay lại với ánh mắt sắc lạnh là ... Phayu.
Saifah nén cười nắm lấy cánh tay của người đàn ông mới đang đi về phía anh trai song sinh của anh mà anh ta không hề nghi ngờ rằng họ là anh em. Bởi vì Phayu đang mặc trên người bộ đồng phục của kỹ thuật viên, anh làm việc tổng thể với đội ngũ kỹ thuật viên kiểm tra tất cả các máy móc để đảm bảo không có tai nạn. Mà, khi đến gần, anh ấy hỏi em trai mình với một cái nhìn ... 'Mày đang chơi trò quái gì vậy?'
Nhưng người em trai sinh đôi không quan tâm. Đưa người kiêu ngạo lại cho anh trai mình để được giới thiệu một chiếc xe. Sau đó, anh quay lưng bước đi để tìm bạn thân và người yêu của anh trai mình.
Rain đứng yên, nhưng Oat tiến lên đứng trước mặt hoàn toàn cản đường Saifah.
"Mày đang chơi trò gì vậy Saifah?" Oat mở màn ngay lập tức.
"Chà, tao chỉ đang chơi với sự ngu ngốc của nó thôi. Tao không thích khuôn mặt của nó kể từ khi nó bước vào sự kiện, ai có thể nghĩ rằng nó có thể hét lên như với một cái loa kêu quen biết Khun Pakin? Nếu họ thực sự biết nhau, nó sẽ biết gọi anh ấy là gì, như mày hay tao vẫn gọi là Phi. Bản thân tao đã ra vào nhà của P'Pakin nhiều lần nhưng không bao giờ khoe khoang rằng tao thân thiết với anh ấy. Tao chỉ dạy cho nó một bài học nho nhỏ. Để nó không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa. Đây là cách ta giúp P'Pakin lựa chọn người tham gia sự kiện. " Saifah nói với giọng thích thú. Vì vậy, Rain không thể không nói.
"Nhưng anh cũng không thể nói dối anh ta."
"Hahaha, tại sao anh lại nói dối, anh không nói dối một lần nào"
"Chà, không ai muốn cạnh tranh với P'Oat cả."
Rain nhớ khi đám đông bắt đầu đến, hầu hết đều đến chào P'Oat. Lúc này Saifah mới hiểu ý của cậu .
"Không hẳn. Ở đây, Rain thấy mọi người đến chào cậu ấy. Nhưng đó là những người từng thua Oat. Những người ở đây, họ biết điều đó nên không muốn thua để phải xấu hổ. Em đừng có bị mắc lừa. Hôm nay, tay đua được yêu thích không đến, nên không ai dám thách đấu với cậu ấy. Vì vậy, anh muốn giúp sự kiện này trở nên đầy màu sắc hơn. "
"Anh không nghĩ anh ta thực sự giỏi sao? Ý em không nói rằng P'Oat không tốt."
Rain nhanh chóng sửa lại lời nói đầy suy tư của mình. Nhưng cậu nghĩ rằng nếu người đó cố gắng, anh ta sẽ có cơ hội chiến thắng.
Trong khi Oat nói thêm vào.
"Tao đã không thi đấu trong nhiều năm rồi."
"Và mày nghĩ rằng mày sẽ thua?"
Saifah nhướng mày và điều đó khiến Rain hiểu tại sao em trai của bạn trai cậu lại chấp nhận thử thách.
Trong mắt P'Oat thậm chí không chứa một phần nào của chữ "Thua".
Người vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh chỉ nhếch miệng lên cười. Nhưng cậu đã nhìn thấy ánh sáng lấp lánh khát khao đường đua điên cuồng.
"Nó được coi là liều thuốc giảm căng thẳng"
Saifah vỗ vào vai bạn mình trong khi Rain cười rất tươi.
Cậu ấy nghĩ rằng cậu ấy có thể thấy nhiều thứ hơn là chỉ là giải tỏa căng thẳng trong thời gian này.
Bạn có hiểu câu nói 'Thậm chí không nhìn thấy bụi' Và đó là kết quả.
Rain rất ngạc nhiên trước lời quảng cáo của P'Saifah. Nó đã không làm cậu thất vọng chút nào. Bạn của anh ấy đã lái một chiếc superbike khổng lồ về đích một cách đẹp mắt để lại một đối thủ cạnh tranh tự mãn, người luôn khoe khoang về bản thân ở phía sau. Mặc dù nhiều đối thủ đã trải qua điều này luôn gần như giành chiến thắng trong vài giây, nhưng trường hợp này không phải vậy.
Sân đua ngày càng nóng hơn, cá cược trên sân đang được lan rộng, những người mong đợi người mới bắt đầu chiến thắng đã thất vọng và di chuyển một cách có trật tự theo giao thức.
Rắc
"Này, mày đang lừa tao?!"
Khi Top vừa bước xuống khỏi chiếc xe trị giá triệu đô, anh ta ném bỏ chiếc mũ bảo hiểm của mình đi. Sau đó lao vào túm cổ áo của Oat la hét ầm ĩ, tức tối và xấu hổ.
"Tao lừa gì mày?" Oat hỏi với giọng nghiêm nghị.
"Nếu mày nghĩ rằng tao gian lận, mày có thể yêu cầu người giám sát của cho xem camera và kiểm tra. Trên khắp đường đua có lắp camera để ngăn chặn điều này xảy ra, nhưng có lẽ không cần, mày nên hỏi những người ở đây, thì mày sẽ biết tao không bao giờ chơi bẩn."
Người chiến thắng không đánh trả kẻ thua cuộc, anh ta chỉ đưa ra một lý do để giải thích. Nhưng dường như bên kia không có hứng thú lắng nghe.
"Nếu không, làm sao tao có thể thua?!"
"Tại mày không có năng lực !"
"Mày nói gì ?!"
Không phải Oat là người trả lời. Mà là giọng điệu của Phayu nghe có vẻ lạnh lùng. Đến nỗi Rain ở cách đó không xa cũng phải nổi da gà.
Mình nhớ giọng nói này ... một cơn bão đã xuất hiện.
Phayu quay lại nhìn chiếc xe đua bị đổ nằm dưới đất, rồi quay lại nhìn kẻ thua cuộc với ánh mắt tàn nhẫn. Đi thẳng tới, đứng trước mặt anh ta và nói lớn.
"Nếu mày thực sự giỏi. Mày sẽ không thua ... tóm lại kỹ năng của mày thật tệ."
"Mày!"
Người nghe tức giận đến đỏ mặt. Buông cổ áo của Oat ra, sau đó anh ta giơ nắm đấm lên, định đánh vào mặt kẻ dám xúc phạm mình, nhưng ...
Bộp!
Chai bước vào, đưa tay ra và nắm lấy nắm đấm của anh ta đúng lúc. Cho đến khi Top quay lại lườm anh.
"Cậu đang làm gì ở đây? Không có bạo lực trong sự kiện này."
Đôi mắt sợ hãi của Rain nhìn chằm chằm vào mắt người có ý định thể hiện, nhưng anh ta đã bị cản lại. Cho đến khi Top loạng choạng và nhanh chóng rút tay ra khỏi tay người nắm giữ.
Anh ta nhớ rằng đây là bạn thân của Pakin, nhưng thì sao? Một người bạn thân và một người cấp dưới đều có ý nghĩa như nhau.
"Đồ khốn" kẻ thua cuộc nói thẳng vào mặt P'Chai.
Một từ biến môi trường vui vẻ trở nên đáng sợ chỉ trong nháy mắt.
"Mày nói gì?!"
Không phải P'Chai hỏi mà là những thuộc hạ xung quanh bước vào và bao vây người mới đến cho đến khi họ dừng lại khiến anh ta sợ hãi.
"Đồ khốn, tao quen ngài Phakin! Ô? Mày đang đi đâu vậy Ying? Cái sự kiện chết tiệt! Không vui chút nào."
Top nhìn xung quanh thì thấy bạn mình đã lùi xa bỏ lại một mình, rồi anh ta vội vàng lao về phía bạn của mình khi thấy tình trạng xấu nên bỏ chạy, anh ta thật sự tức giận và xấu hổ.
Kể từ khi sinh ra anh ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này!
Mình không thể để mất mặt như vậy!
Khi chủ sở hữu sự kiện đến, thường không có vấn đề gì. Nhưng khi không có ở đây, sẽ có một số xung đột nhỏ là chuyện bình thường, vì vậy khi người thua cuộc rời đi, cuộc đua trở lại điên cuồng như cũ. Thậm chí còn hơn bình thường một chút khi mọi người tiếp tục kể câu chuyện về người dám nói rằng P'Chai là đồ khốn.
Không có ai dám gây sự với chủ nhân sự kiện, ngay cả những người bạn thân thiết của anh ta.
Lúc này, Saifah có vẻ mặt khó tin và vỗ tay liên tục.
"Từ lúc sinh ra đến giờ mới gặp một người dám gọi P'Chai là đồ khốn, thực sự sợ hãi nhé."
"Đó không phải là lỗi của mày sao?" Oat lo lắng hỏi.
"Hừ, ôi, tao không quan tâm, tao chỉ nghĩ nó là một đứa trẻ kiêu ngạo. Ai ngờ nó cũng không có não? Nếu có thể đến sự kiện này, nó sẽ biết P'Chai là ai. Nó đang muốn gì? " Saifah quay sang hỏi người quản lý, người đã trở lại với vẻ mặt tĩnh lặng.
"Không sao đâu. Chỉ cần cậu ta không có hành động vi phạm nội quy là được."
Rain ngay lập tức trốn sau P'Saifah, bởi vì người nói rằng anh ta sẽ không làm bất cứ điều gì lại có ánh mắt hung ác như muốn giết một ai đó. Và trong nháy mắt, anh đã trở lại bình thường.
"Cậu ta có lẽ chỉ đang nổi điên"
Rain nhìn vào mắt Chai và sau đó nhận ra rằng bạn trai cậu đang cúi xuống đỡ chiếc xe đua với vẻ mặt bất mãn.
"Xin lỗi anh trai. Em đã khiến anh gặp rắc rối."
"Khun Phakin biết ơn vì cậu đã ở đây. Thật tệ là hôm nay anh ấy có việc bận."
Rain không quan tâm đến Saifah. Bởi vì cậu đã đi về phía người đàn ông to lớn của mình khi anh đang nhìn thấy chiếc xe đua được giữ gìn cẩn thận bị hư hại, thật đau lòng, cậu đặt bàn tay trắng nõn lên vai anh ấy.
"P'Phayu"
"Đưa nó vào thùng xe, chúng ta phải đưa nó về để kiểm tra tình trạng."
Phayu ra lệnh cho các kỹ thuật và quay lại nhìn người kia.
"Sao vậy Rain?"
"Phi, anh có sao không?"
Cậu biết P'Phayu đang tức giận.
Khi thấy Rain lo lắng hỏi, người bên kia đã nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu sang chỗ khác. Khiến cậu ấy cố gắng chạy theo đôi chân dài đang sải bước nhanh của anh với sự lo lắng .
Cho đến khi họ khuất sau chiếc xe không có người, Phayu đẩy Rain dựa vào cửa xe và người đàn anh đứng bên ngoài. Khuôn mặt điển trai đó thậm chí còn không che giấu được sự khó chịu của anh. Nhưng người kia biết rằng anh giận không phải vì cậu, nên cậu đưa hai tay lên chạm vào má anh và nhẹ nhàng vuốt ve.
"Đừng giận nữa P'Phayu."
"Hả"
Bóng dáng cao lớn thở dài thườn thượt. Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất đối với anh ấy là người đang vuốt ve má anh.
"Suýt nữa thì anh đã đánh thẳng vào mặt tên nhóc chết tiệt đó."
Rain không nghĩ rằng P'Phayu tức giận vì bạn mình bị buộc tội. Mà có lẽ là vì những gì anh ta đã làm với chiếc xe nhiều hơn. Dù mới quen anh vài tháng nhưng Rain hiểu, cậu biết đối với người khác đây có thể là lý do kỳ quặc hoặc bốc đồng, nhưng đối với Phayu cậu có thể chắc chắn một điều là anh rất tôn trọng những chiếc xe. Từ những gì anh ấy đã dạy cậu rằng 'nếu cậu biết lái xe thì phải biết cả cách chăm sóc xe' và cách anh chăm chút từng chiếc xe qua tay mình, không có gì lạ khi một người đàn ông tên Pakin lại tin tưởng anh đến vậy.
Người yêu xe không thể chịu đựng được khi chứng kiến những gì kẻ thua cuộc đã làm.
Rain hiểu, nhưng không biết làm thế nào để anh ấy cảm thấy dễ chịu hơn.
"Đừng làm gì cả. Rain rất sợ người tên P'Chai."
Cậu nhóc làm ra vẻ mặt sợ hãi, bộ dạng chọc người này của cậu khiến người đang khó chịu cảm thấy tốt hơn một chút.
"Em lo cho anh à"
Cậu nhóc liếc nhìn
"Em không quan tâm anh thì quan tâm ai. Anh là bố, là chồng và là bạn trai của Ran nữa"
Ngạc nhiên thay, người tưởng chừng sẽ tức giận trong chốc lát, giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu làm tâm trạng đang bốc hỏa của anh ấy hạ nhiệt một cách nhanh chóng, khuôn mặt sắc bén cuối cùng cũng mỉm cười.
"Ồ, anh cười vì thích vợ nói thế này." Đứa nhỏ trêu chọc, chọc đúng chỗ.
"Mau cười đi, vợ anh sợ anh xấu đi! Trong anh dữ dằn quá, vợ sắp khóc luôn rồi nè."
"Uhhhh."
"Đã cười rồi, vậy thì vợ sẽ thưởng".
Khi Phayu cười, Rain khẽ kiễng chân lên một chút rồi đặt lên môi anh một nụ hôn nồng ấm, rồi lùi lại. Cậu ấy rất vui khi thấy bạn trai của mình có tâm trạng tốt hơn, đến nỗi cậu ấy vòng tay qua cổ anh.
"Hiện giờ anh đang có tâm trạng tốt. Chờ đã, vợ anh sợ ." Khi anh ấy hiểu ý, anh ấy bắt đầu thay đổi đại từ xưng hô. Cho đến khi Phayu siết chặt cơ thể nhỏ bé vào ngực anh đung đưa qua lại một cách âu yếm. Đôi môi ấm áp đặt lên má vài nụ hôn, vài nụ hôn lên tai, cậu đứng yên, như không quan tâm đến điều đó, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Vậy em có bao giờ sợ chồng của mình không?"
Bộp!
Ồ, khi anh gọi cậu là vợ, đó là một điều bình thường. Nhưng khi Phi Phayu tự xưng mình là chồng. Cậu rất phấn khích.
Cậu bé không bao giờ tin rằng P'Phayu lại đáng yêu đến vậy. Nhưng khi được gọi như vậy chắc Rain không thể đi ra ngoài nữa rồi. Vì đôi má cậu ấy bắt đầu ửng đỏ, tim đập thình thịch, gương mặt xấu hổ tựa vào bờ vai rộng của anh. Nhưng người đàn anh dường như biết điều đó và nó làm anh thích thú vì anh vẫn đang vuốt ve đôi môi nóng ấm của mình vào tai cậu ấy.
"Vợ, em ổn không?"
"Em sợ quá, chồng em thích la mắng em".
"Bởi vì vợ cứng đầu."
Bây giờ, vì ai kia đã nói điều tương tự, dường như anh ấy đã bắt kịp suy nghĩ của cậu nên trước khi thua cuộc, Rain muốn bỏ cuộc.
Khi P'Phayu nói chuyện hài hước như vậy, cậu thực sự không thể chịu đựng được.
"Em cứng đầu ở chỗ nào? Là ai để anh ôm, hôn hay chơi đùa?."
Phayu cười toe toét khi thấy cậu nhóc đáng yêu của anh đang cố gắng giữ cho anh có tâm trạng tốt. Ngay cả bây giờ anh đang được lợi.
"Anh có thấy tâm trạng tốt hơn không?"
Rain ngẩng mặt đỏ lên hỏi một cách quan tâm, trong khi Phayu cúi xuống áp trán hai người vào nhau.
"Rain dường như rất yêu anh."
"Có gì sai sao?... Mà tránh xa ra"
Cậu bé vội vàng chất vấn, bởi vì cậu rất quan tâm đến những gì họ đang nói. Dù không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Vì ánh mắt nóng bỏng của P'Phayu lúc này giống như ánh mắt khi anh hát cho cậu nghe, xuyên thẳng vào tim làm nó tăng nhanh nhịp đập.
"Nếu em không yêu anh nhiều như vậy thì em sẽ không đáng yêu như bây giờ đúng không?"
Đúng là Rain chưa bao giờ có hành động dễ thương này với ai bao giờ.
"Bởi vì anh đang có tâm trạng không tốt"
"Cũng có nghĩa là em yêu anh rất nhiều nên nếu thấy tâm trạng của anh không tốt thì em cố gắng thay đổi anh đúng không?"
Phayu tiếp tục bắt ép người trong vòng tay mình trả lời khi mà cậu bé không dám giao tiếp bằng mắt và né tránh ánh nhìn của anh bằng cách nhìn sang hướng khác.
"Không hẳn."
"Được rồi vậy anh sẽ tiếp tục dạy cho tên khốn đó một bài học."
"P'Phayu!"
Rain giật mình khi nghe giọng điệu dịu dàng của anh trở lên lạnh lùng, cậu vội túm cổ người kia vì thực ra Phayu đang giả vờ bỏ đi khi cậu nói. Sau đó cậu thấy người đó quay lại và mặt anh đanh xuống cho đến khi cậu phải hét lên.
Anh ấy thích chiều chuộng trái tim cậu, nhưng Phi thật xấu tính
"Được rồi, em thừa nhận điều đó."
Phayu nhướng mày, như để hỏi cậu ấy đang thừa nhận điều gì khi Rain quay mặt đi chỗ khác.
"Ừ ..."
"Cái gì? Anh không thể nghe thấy em nói gì."
"Chà ... sao cũng được", cậu bé nói theo cách tương tự.
"Anh không nghe thấy gì cả."
"P'Phayu! Nếu anh còn giả ngu, em sẽ không nói chuyện với anh nữa đâu!"
Một người xấu tính không nhịn được cười. Vì vậy anh nên hành động thông minh cho người kia biết phải không?.
"Vậy thì anh sẽ hỏi lại ... Rain có vẻ yêu anh rất nhiều, vì vậy em đang cố gắng tạo cho anh một tâm trạng tốt, phải không?"
Phayu nhìn sâu vào đôi mắt to và run rẩy của cậu ấy mà không rời mắt khỏi chúng, rồi cậu bé trả lời.
"À....Uh."
Người nói khẽ trợn to hai mắt, bẽn lẽn cắn môi một cái đáng yêu đến mức anh phải ôm siết lấy cậu ấy.
Giờ đây, ai thua, ai thắng, ai làm hỏng xe đều không còn trong tâm trí Phayu nữa. Anh chỉ biết một điều... anh đã thua cậu bé kiêu ngạo trong vòng tay anh một cách triệt để rồi.
Cậu ấy thật dễ thương và anh sẽ không bao giờ từ bỏ Rain dù là có hết lần này đến lần khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro