Chương 16: Làm Cha - Làm Chồng ( 18+)
Edit/trans: ALi
Beta: Sai Cô Nương
"Đây là ah-ah"
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhè nhẹ của chiếc điều hòa, một thanh niên cắn chặt môi, đang cố gắng kìm lại tiếng rên đang chực chờ phát ra từ cổ họng trên chiếc ghế sofa dài. Khuôn mặt dễ thương lắc qua lắc lại với một tay nắm chặt thành ghế bên cạnh đầu và tay kia thì đặt trên mái tóc đen của người đang rút mặt vào khuôn ngực phẳng lì của cậu. Và rồi cậu giật bắn người, cơ thể như có một dòng điện chạy xẹt qua, có một chút tê dại khiến cậu khẽ vặn vẹo khi đầu lưỡi ẩm ướt lướt trên đầu ti sáng màu của cậu.
Rain siết chặt tay hơn trước.
"Phi ... Ôi đừng liếm nó, đằng kia ... tê hết rồi"
Cậu bé vừa nói như nài nỉ vừa nhìn xuống người đang tiếp tục chơi đùa với đỉnh ngực của mình, cắn, rồi liếm, và kéo. Cho đến khi cậu vô thức nâng ngực lên vài lần.
"Anh phải cho Rain biết được sự khác biệt giữa bố và chồng?"
"Bố Rain không sờ ngực như vậy ... Đừng liếm nữa ... "
Bàn tay trắng nõn của cậu đập vào vai anh, nhưng rồi biến thành một cái siết chặt khi P'Phayu thổi luồng khí nóng ấm kèm theo sự ẩm ướt cho đến khi khiến cậu mất tự chủ.
"Em phải biết, một khi anh đã dạy một điều gì đó, anh sẽ dạy từ cái cơ bản nhất."
Phayu tiến đến nhìn thẳng vào mắt cậu và nở một nụ cười xấu xa khiến Rain run rẩy.
Rain muốn bỏ chạy, nhưng đã bị bắt lại bởi sự nhanh nhạy của P'Phayu vào thời điểm này. Cách anh nhìn cậu, giống như ánh mắt một con mãnh thú đói khát đang vô cùng thèm muốn con mồi của mình, chỉ chực chờ muốn được ăn tươi nuốt sống cậu mà không chừa lại xương.
Ánh mắt của người đàn anh mãnh liệt đến mức khiến cậu run rẩy.
Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cậu, mút chặt, cắn trêu chọc trước khi dùng đầu lưỡi khuấy động để khơi gợi cảm giác kích thích bùng cháy còn hơn cả trên đống lửa. Hai bàn tay luồn vào bên dưới chiếc sơmi, những ngón tay khẽ khàng mơn trớn trên làn da mịn màng của cậu, sau đó nắm chặt vạt áo sơ mi kéo...
Phựt!
Phayu tấn công một lần nữa, chiếc áo sơmi mỏng manh tuy đã bị vén lên quá ngực vẫn không thoát khỏi "số phận" bị lột ra và ném ra sau ghế sofa. Để lộ một cơ thể trắng nõn nà được tô điểm thêm những mảng màu hồng đậm nhạt có đủ, bởi vị "kiến trúc sư" tài của mọi người đã có một đêm lao động cật lực.
Người đàn anh liếm đôi môi đỏ mọng đầy khiêu khích khiến cậu nhóc há miệng ngậm lấy đầu lưỡi của anh mà mút đáp lại, đáng yêu đến mức anh muốn dạy thêm cho cậu nhiều hơn nữa... nhưng trước tiên phải dạy cậu nên gọi anh là gì!
"Ah"
Rain lắc đầu khi một bàn tay to lớn luồn xuống dưới đũng quần, nắm lấy bộ phận nhạy cảm đã cương cứng, lấy ra rồi dùng bàn tay anh vuốt ve nhịp nhàng khiến cậu gần như không thở được.
Cơ thể vừa mới nở rộ gần đây đã trở nên mẫn cảm về mọi mặt. Bất cứ nơi nào P'Phayu hôn hay chạm vào điều như có một luồng điện xẹt qua, nó khiến cậu run rẩy, siết chặt đôi chân mảnh khảnh của mình với hy vọng giảm bớt đi cơn ngứa ngáy râm rang vì ham muốn đã được đánh thức bởi người đàn ông nguy hiểm kia.
Xoạt!
Một lần nữa, cậu ấy lại bị hạ gục bằng những cái vuốt ve. mơn trớn.
Đột ngột!
Lần này, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào thân hình trần trụi không mảnh vải che thân.
Hình ảnh Phayu nhìn từ đầu đến chân mình không sót một chỗ nào khiến Rain phải lấy tay che thân
"Đừng che."
Giọng nói của anh khàn khàn đầy hơi thở dục vọng, Phayu nắm lấy cổ tay cậu, cho đến khi Rain nghiêng đầu, cắn chặt môi.
Trêu chọc thay, anh chỉ đứng nhìn, nhưng Rain lại cảm thấy như thể có một bàn tay vô hình đang vuốt ve khắp cơ thể cậu, cho đến khi một nụ hôn sâu khiến hai cơ thể cuộn tròn với nhau.
"Sáng quá"
Rain khẽ thì thầm. Không hiểu tại sao cậu ấy lại xấu hổ hơn cả đêm hôm qua. Mặc dù P'Phayu đã nhìn thấy hết tất cả. Nhưng vẻ mặt ngượng ngùng hết sức đáng yêu của cậu bé khiến đàn anh lật người cậu lại.
Bịch!
"Hoy! P'Phayu!"
Đột nhiên Rain bị lật người nằm sấp xuống, cậu sẽ không phàn nàn chút nào về điều này nếu không phải vì P"Phayu đang nâng mông cậu lên cao, khuỵu đầu gối của cậu vào nhau làm cho cúc hoa lộ ra rõ ràng hơn là khi nằm trên giường mở rộng hai chân. Làm thế nào để thoát khỏi việc này?
Đau!
"Ối! Không, P'Phayu, không ... uhm, uhm."
Đã quá muộn để thoát ra, mắt cậu càng mở to hơn và tay cậu nắm chặt lấy ghế sofa khi cảm nhận được hơi nóng ẩm ướt đang liếm láp vào cái vòng xinh đẹp, nó chọc ngoáy liên tục cho đến khi Rain thở gấp gáp, cổ họng cậu phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, cơn sóng triều của dục vọng tấn công cậu từ đầu đến chân.
Cậu ấy đã cố gắng né tránh, nhưng người phía sau không cho phép và tiếp tục đẩy đầu lưỡi càng hướng vào trong. Cho đến khi Rain bối rối, lắc đầu, thở hổn hển đến mức run rẩy. Những giọt nước trong veo rơi ra từ nơi khóe mắt của cậu là minh chứng rõ ràng cho sự sung sướng và thỏa mãn mà cậu nhận được. Hai chân cậu tự động mở ra. Hông nhỏ bất giác đẩy lên đáp lại cái lưỡi nóng bỏng không ngừng tấn công.
Cậu không nghĩ là P'Phayu sẽ liếm chỗ đó.
Cảnh tượng trước mắt như nhòe đi phần nào vì nước mắt cậu không kìm được. Khi cậu di chuyển hông để hòa nhịp với hơi ấm từ đầu lưỡi mà không hề ngượng ngùng.
"Nó vẫn còn mềm. Chắc là do đêm qua" Phayu thì thầm, khiến trong lòng cậu cảm thấy càng xấu hổ.
"Là tại anh... Này! Uh oh!"
Đột nhiên, Rain giật mình khi những ngón tay mảnh mai cắm sâu vào cái lỗ chật hẹp của cậu. Hai tay cậu nắm chặt lấy ghế sofa hơn. ( thấy tội cái ghế ghê zậy đó -_– !!!)
Phù!
Phayu lúc bắt đầu di chuyển chậm rãi trước khi tăng lên với tốc độ dữ dội hơn, lắng thấy tiếng rên rỉ từ người bên dưới khiến anh gần như không thể chịu đựng được. Nhưng chàng thợ săn không vội anh đang "vờn" con mồi ngọt ngào của anh nên chỉ tiến đến hôn lên hông cậu, rồi hôn dọc theo sống lưng, nhìn người dưới thân mình run rẩy mỗi khi môi anh chạm vào người cậu làm anh hưng phấn vô cùng.
"Phi ... đủ ... đủ ... huh ... Em ... không thể..."
Khi người thanh niên đàn anh chồm người về phía tai cậu, bóng dáng nhỏ bé phát ra tiếng rên rỉ run rẩy. Rain quay lại nhìn anh với đôi con ngươi long lanh đẫm nước mắt ...
"A ... Phi ... không ...đừng...ah."
Phayu mút mạnh vào các điểm kích thích trên cơ thể cậu trong khi nói với giọng khàn và trầm đầy từ tính.
"Sao em không gọi anh là chồng?"
Giọng của anh ấy thật quyến rũ, nếu là bình thường Rain sẽ lắng nghe một cách say mê. Nhưng lần này, cậu bé lắc đầu nguầy nguậy.
"Không"
Mặc dù lời từ chối này kèm theo sau là một hình phạt ngọt ngào đến nỗi khiến cơ thể cậu run lên bần bật, nhưng Rain vẫn nhắc lại những lời như cũ.
"Bố ."
"Rain!"
Đàn anh không muốn được gọi là bố, Phayu rút ngón tay ra, nhưng anh không để Rain nghỉ ngơi lâu vì anh ấy ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, Anh cầm lấy bao cao su đeo vào ngọn lửa thiêu đốt đang căng cứng của bản thân,ra sức đâm vào bên trong nơi mềm mại mà anh thèm muốn phát điên. Nhưng nếu anh ấy làm vậy, nó sẽ không phải là một hình phạt cho đứa trẻ bướng bỉnh này.
Sức nóng dữ dội ập đến cho đến khi người Rain gục đầu xuống ghế sô pha. Chỉ có phần hông nâng lên để đón nhận nó tiến vào.
Khi Phayu kéo ra và ... cậu gần như ngã xuống. Sau đó ... lại đẩy vào đến tận cùng.
"uh! ahh! P'Phayu, ahh."
Hành động gần như bóp nghẹt trái tim cậu ấy
"Này ... đừng có trêu chọc em ... đừng "
Rain cố gắng cầu xin sự cảm thông. Nhưng người đang vận động hăng say kia vẫn trầm giọng nhắc lại.
"Anh đã bảo Rain gọi anh là chồng."
"Không"
Cậu từ chối! người gần như không thể chịu đựng được nó đã lắc đầu nguầy nguậy với khuôn mặt đỏ bừng cho đến khi nhìn thấy đôi mắt sắc bén hiện rõ sự man rợ, sẵn sàng trừng phạt cậu ta vì sự bướng bỉnh của mình. Thật ra không phải Rain bướng bỉnh không nghe lời mà là bản thân cậu đã có câu trả lời cho câu hỏi này ngay từ đầu và cậu chỉ cố chấp với nó vì anh thôi.
"Phi, P'Phayu nghe Rain trước đã."
Cậu bé vội vàng nói trước khi P'Phayu trừng phạt cái miệng đỏ bừng của mình. Cậu vươn tay nắm lấy vai người phía sau, đôi mắt trong suốt nhưng cũng thật liêu nhân nheo lại nhìn anh chăm chú và thì thầm vào tai anh với giọng nói ngọt ngào run rẩy.
"Bởi vì từ Bố của Rain ... không có nghĩa là ... Bố."
Rain vừa nói vừa thở hổn hển, để lại Phayu ... bàng hoàng. Tuy nhiên Phayu không ngốc, nhưng chỉ khi đó anh mới hiểu.
Chính Rain thậm chí còn nuốt nước miếng khi đôi mắt sắc bén lóe lên vẻ bất mãn lúc ban đầu đã biến thành ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt, ẩn chứa bên trong là dục vọng cháy bỏng không thể kiềm chế... P'Phayu cuối cùng cũng hiểu những gì cậu muốn truyền đạt.
Bố không có nghĩa là Bố.
"Quá tệ, cậu bé hư "
"Rain không ... Ahh! P'Phayu, đợi một chút, đợi một chút."
Đột nhiên, cây gậy nóng bỏng lại bắt đầu di chuyển. Và khoảnh khắc đó đã khiến Rain ôm chặt lấy chiếc gối. Hông nhỏ của cậu bị giữ chặt bởi đôi bàn tay to lớn và người phía sau di chuyển liên tục, anh không nhịn được mà thở dốc, tiếng da thịt chạm nhau đầy kích thích vẫn không chịu dừng lại cho đến khi một âm thanh rên rỉ vang vọng khắp phòng khách với những giọt mồ hôi chảy ròng ròng, ướt đẫm cả hai người.
Cậu ấy sẽ không cử động nổi nữa.
"Phi ... phía trước..."
Phayu đưa tay chạm vào phần dễ thương, di chuyển và vuốt ve cùng một nhịp điệu cho đến khi Rain càng ngày càng rên rỉ, mặt mày trắng bệch lắng nghe âm thanh của da thịt. Không gian càng khơi dậy sự nóng bỏng hơn nữa.
Rain quay lại nhìn người phía sau, rồi trái tim như thắt lại.
Cơ thể cường tráng, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, mái tóc hất ngược ra sau. Tất cả những biểu hiện này xảy ra là bởi vì ... P'Phayu muốn cậu.
Một lần nữa, Rain gọi với một giọng run rẩy.-
"Bố...Bố..."
Bốp!
Phayu nắm lấy cơ thể nhỏ bé quay trở lại nằm ngửa đối diện với mình, sau đó ấn phần phân thân vào cho đến hết, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của người đang nằm trong vòng tay mình. Hai tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn siết chặt về phía mình, trong khi khuôn mặt sắc lạnh đó áp sát vào gò má của cậu cho đến khi hơi thở nóng hổi phả vào da thịt mềm mại.
"Nếu em lại gọi anh là Bố ... Anh sẽ phải "tiêu diệt" Rain bằng chính đôi tay của mình!"
Đàn anh lớn giọng nói. Nhưng cậu nhóc bướng bỉnh của anh đâu dễ dàng bỏ cuộc như vậy, cậu vẫn gọi anh là ...
"À, bố "
"Rain!"
Vì vậy, thân hình cao lớn kéo sát người khiêu khích mình đến mức Rain chỉ có thể ôm chặt cổ anh, rên rỉ bên tai và nghe thấy tiếng da thịt va chạm vào nhau. Trong khi nhiệt độ trong phòng ngày càng nóng và trước khi cậu đến được cõi mơ, Rain đã vùi mặt vào vai anh.
"Chồng... Chồng".
Cậu ấy đồng ý gọi theo y muốn của người bên kia.
Bố có nghĩa là ... Sugar Daddy hoặc chồng.
Lần này, Rai cuối cùng đã đánh thức ác quỷ thực sự.
"Anh sẽ gọi và nói với bố mẹ em rằng hôm nay Rain sẽ không về!."
"Chờ một chút!"
Phayu thông báo và sau đó chăm sóc cho cậu bé thích tự làm tổn thương mình suốt đêm. Lần này, không có vấn đề gì nếu Rain gọi anh ấy là Bố hay là chồng. Vì nó có ý nghĩa tương tự, nhưng anh ấy sẽ 'tiếp nhận' cho đến khi người gọi dừng lại và không còn tiếng kêu nào kích động anh ấy nữa!
Một lần nữa Rain nghĩ rằng cậu ấy có chấy trên đầu mình. Nhưng nếu con chấy này nên được đặt tên là Phayu, vì vậy ...
"Ừm...Chồng...Chồng"
Bây giờ, cậu có thể gọi bất cứ thứ gì cậu muốn. Nhưng khi nào câu chuyện kết thúc, lúc đấy cậu xấu hổ cũng chưa muộn.
..............
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm cửa mỏng manh chiếu vào phòng ngủ lớn, lộ ra bóng dáng nhỏ bé vẫn đang nằm sấp ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn. Tấm lưng trắng mịn lộ ra khỏi chăn làm thấy được tất cả những dấu ấn của tình yêu. Khi chủ nhân của căn phòng bước ra từ phòng tắm với quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi làm. Ánh mắt sắc bén quay đầu nhìn người đang ngủ trong khi khuôn mặt đẹp trai được tô điểm bằng một nụ cười thích thú, thỏa mãn.
Chà, anh đã bị cậu bé khiêu khích thành công.
Không thể tin được một người như Phayu lại mất kiểm soát?. Chơi cho đến khi Rain không thể dậy được.
Đây là suy nghĩ của người đang tiến đến gần giường để hỏi cậu bé của anh còn thở không.
"Rain."
Anh không lo lắng rằng cậu ấy sẽ không thức dậy, nhưng anh sẽ chỉ di chuyển cậu ấy một chút.
"Rain."
Phayu ngồi trên giường, hơi cúi người đưa tay vuốt tóc cậu.
"Anh phải đi làm bây giờ."
Nghỉ một ngày cũng được nhỉ?
Đây là những suy nghĩ của người biết rằng điều đó là không thể.
Nếu anh ấy biết rằng Rain sẽ khiêu khích đến mức anh ấy không thể nhịn được, anh ấy sẽ nghỉ làm. Nhưng hôm nay anh có một cuộc hẹn quan trọng không thể hoãn lại được nên phải tiếp tục công việc. Mà việc có thể trở về nhanh hay không lại là một câu chuyện khác. Đây là một trong số ít lần anh ấy không muốn sáng thứ Hai đến.
Ai lại muốn làm việc nếu có một đứa trẻ nằm trên giường cạn kiệt năng lượng?
"Ồ"
Kẻ lười biếng cố gắng di chuyển nhưng chỉ có thể chuyển động đầu.
Rain nghiêng má nhìn về phía anh. Cậu cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu khiến những người kia bật cười.
"Em cảm thấy thế nào?"
"Hừ, em không có sức lực, sắp không phát ra được âm thanh."
Rain nói giọng khàn khàn yếu ớt như thể để kiện. Nhưng thủ phạm không ai khác, chính là người mà cậu đang kiện.
"Ai đã làm điều này, Rain, Em có muốn trừng phạt anh ta không?"
Rain muốn mở mắt để nói chuyện với anh. Nhưng cậu thực sự mệt mỏi và chỉ có thể lầm bầm.
"Không, vì Rain tự nguyện. Nhưng giờ em không chịu được nữa."
Đêm qua không được gọi là hoạt động nhịp nhàng. Mà phải gọi là chiến trường và cậu đã anh dũng 'tử nạn trên xa trường'!
P'Phayu không dừng lại chút nào.
Suy nghĩ của một cậu bé cuối cùng cũng chịu mở mắt, nhìn người đàn ông đi chuyển đến và ôm cậu bằng cả hai tay.
"Anh xin lỗi."
Cậu đang muốn mắng, nhưng khi cậu nghe thấy giọng nói xin lỗi dịu dàng của anh, thì đã tha thứ cho anh ấy dễ dàng như vậy. Thành thật mà nói, cậu ấy không tức giận, bởi vì chính cậu ấy là lý do khiến anh ấy mất kiểm soát. Rain không biết chọc ghẹo nhưng mỗi lần gọi anh là bố, anh lại thấy nhíu mày nên làm đi làm lại.
"Ừm, em không giận, P'Phayu không đi làm à?
Phayu đặt lên chóp mũi cậu một nụ hôn.
"Ừ, anh đi đây. Hôm nay em có muốn ăn gì không? Anh sẽ mua cho em."
Rain lắc đầu.
"Không, sao cũng được"
Phayu đứng dậy với vẻ mặt không nỡ, vì anh ấy phải để người kia nghỉ ngơi hoàn toàn. Khi anh ấy quay lại, có lẽ vẫn còn ai đó đang lăn trên giường. Nhưng trước khi rời khỏi phòng ...
"P'Phayu"
"Sao vậy?"
Bóng dáng cao lớn quay đầu nhìn cậu nhóc dễ thương đang mỉm cười ngọt ngào, cầu xin, nhìn vào mắt cậu như một chú cún con.
"Rain thì không muốn gì, nhưng Phi ..... mau về nhé."
Chết tiệt, có sai không nếu anh bước tới và hôn lên môi cậu bé một lần nữa? Tên nhóc kiêu ngạo ngày nào giờ lại thành một tên nhóc quyến rũ và cũng đáng yêu vô cùng thế này, làm cho người như Phayu cũng không thể nào buông tay nữa rồi.
Một nụ hôn mạnh mẽ được hạ xuống, khiến Rain phải nắm vai người kia.
"Không chịu được nữa. Đi đi. Em đi ngủ đây."
Đừng đòi hỏi sự lãng mạn từ chàng trai đang buồn ngủ. Vì Rain đã nắm lấy chăn đắp cho mình thế là đủ để kết thúc cuộc trò chuyện và đi bất cứ đâu. Nếu anh đã chơi cho đến khi cơ thể của cậu ấy mệt mỏi, thì anh nên cho cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt.
Vẻ mặt Phayu không khỏi cười trừ. Anh lại ôm lấy thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn như cái kén rồi từ từ rời đi.
Saifah nói rằng anh ấy ghen tị với Rain, nhưng Phayu nói rằng anh ấy không chỉ ghen tị.
Đây là suy nghĩ của anh người đang lắc đầu tự cười bản thân, ai ngờ lại rơi xuống hố sâu do chính mình đào? Ngoài việc rơi xuống hố sâu, anh ấy còn quá lười biếng để tìm đường lên.
Tuy nhiên, nếu anh ấy yêu cầu rời văn phòng vào lúc năm giờ hôm nay, anh ấy có bị mắng hay không? Nhưng ai sẽ mắng ... thì không biết?
'Bố không cần mua thức đâu ạ ...'
"Anh không sợ đâu, đồ ngốc"
Sáu giờ chiều, Phayu rời văn phòng và kiểm tra tin nhắn trên điện thoại di động của mình, anh thấy cậu bé đang ở nhà đã gửi cho anh một tin nhắn trên Line. Đó có lẽ sẽ là một tin nhắn bình thường mà họ gửi cho nhau, nếu không phải vì đại từ mà cậu ấy dùng để gọi anh là ... Bố .
Một người bố nhưng không có nghĩa thật sự là bố.
Nó khiến Phayu muốn đánh yêu cậu bé của anh một cách thô bạo.
Cả ngày hôm đó, anh đã lo lắng không biết Rain thế nào rồi. Cảm thấy tội lỗi vì đã chơi lớn như vậy. Hơn nữa, hôm nay anh không có thời gian chăm sóc cậu, nhưng buổi chiều người kia gửi một bức ảnh cho thấy cậu đang ngồi trên ghế ở văn phòng, gác chân lên bàn, gương mặt rạng rỡ, đọc cuốn sách anh để lại cho cậu. Và cậu ấy tự tấm tắc khen ngợi chính mình vì ý chí học tập chăm chỉ của cậu ấy.
Một hình ảnh khiến anh không thể không bật tiếng cười.
Cậu ấy có vẻ ổn, bây giờ, cậu ấy chắc đã nghịch ngợm đến mức cả căn phòng làm việc của anh trở nên lộn xộn hơn rồi. Nhưng không sao căn phòng gần đây cũng đã rất lộn xộn, vì vậy nếu có thêm người giúp dọn dẹp nó, sẽ không có vấn đề gì... đặc biệt nếu đó là đứa trẻ này.
Đó là những suy nghĩ của người bỏ điện thoại di động vào túi và lau chùi, bảo dưỡng cho "đứa con cưng" của mình, nó rất thường hay được sử dụng, đặc biệt là dùng để tránh tắc đường. Sau đó anh ấy đi thẳng về với đứa 'con trai' của mình.
Con trai không có nghĩa là con trai.
"Ngày mai? Ừ, ngày mai tao rảnh."
Rain đang nằm sấp trên ghế sofa đung đưa chân trên không, nói chuyện điện thoại với người bạn thân đã gọi điện mời cậu đi ăn trưa. Nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa, hai mắt cậu mở to và vội vàng xác nhận cuộc hẹn rồi ném điện thoại đi, cậu bước nhanh về phía cửa của ngôi nhà.
"P'Phayu!"
"Hả, đây là người hay khỉ?"
Khi thấy người đàn ông to lớn bước vào, Rain đã nhảy bật lên và dùng hai tay vòng qua ôm cổ anh ấy. Sau đó dùng chân quấn quanh thắt lưng của anh, nói nếu ngã thì cùng ngã. Nhưng Phayu đã bắt kịp, đưa hai tay lên dưới hông cậu, siết chặt cậu vào lòng, sau đó thích thú hỏi, cho đến khi cậu phải nhăn mũi.
Nhưng ngay sau đó Rain nở một nụ cười ranh mãnh.
Hai tay đưa lên véo lấy má anh. Lùi lại giao tiếp bằng mắt và nói với một giọng trầm.
"Là - Vợ"
Lần này cho dù là Phayu nhưng cũng khiến anh choáng váng
"Hahaha, rõ chưa, thưa Bố?"
Người đã chọc tức anh phá lên cười. Nhưng cuộc vui không được bao lâu thì đã kết thúc, vì cậu ấy đã phải hét lên khi Daddy của cậu ấy cố gắng che miệng cậu bằng một nụ hôn mãnh liệt, nó giống như một cuộc khiêu khích dữ dội, là sự đáp trả đầy bá đạo của người đàn anh nào đó. Nhưng đây là cách đáp trả mà ngay cả Rain cũng thích.
"Ugh, Chồng đã nghe."
Em thực sự không nên chơi với anh.
Cậu bé chưa bao giờ biết sợ hãi đánh vào vai anh cho bớt xấu hổ, cúi đầu úp mặt vào vai anh một cách ngượng ngùng. Khi cậu tìm thấy được người bạn trai tràn đầy tình yêu của đời mình thì dù bướng bỉnh đến đâu rồi cũng sẽ phải biết e thẹn thôi.
Biểu cảm dễ thương của cậu khiến Phayu ấn mạnh mũi vào thái dương.
"Em thấy sao rồi? Còn đau không?"
Anh ấy chỉ hỏi, nhưng bàn tay to lớn đó đã bóp mạnh cặp mông tròn trịa đó cho đến khi Rain giật mình.
"Đừng bóp như vậy ... đau quá"
Một giọng nói nhẹ nhàng, nũng nịu khiến người kia vội vàng nở nụ cười toe toét, giả vờ hôn lên má mềm mại của cậu, nhưng ...
"E hèm"
Khực!
Bỗng có tiếng ho khan từ lối vào nhà. Rain giật mình quay lại....cậu bé choáng váng, nhìn người đàn anh vừa nói với cậu là vợ, cậu thở gấp trước khi mặt đỏ bừng. Bởi vì...
"Anh trai, mày quên rằng em trai mình vẫn sống ở đây sao?"
P'Saifah!
"P'Phayu, thả ra, để Rain xuống trước."
Rain cố gắng thoát ra khỏi cái ôm vững chãi của anh, nhưng cậu không thể đẩy mạnh vì sợ ngã và đập mông xuống đất. Ngoài ra, trong lúc cơ thể cậu bé căng thẳng, đàn anh vẫn không buông ra, mà vòng ôm thêm siết chặt cậu và quay ra trả lời em trai.
"Vậy khi nào mày chuyển ra ngoài?"
"Hoy, ngôi nhà này là tài sản thừa kế và được chia đôi"
Saifah nói trước khi cười với cậu bé đang cúi đầu. Nhìn gần như cậu đang chiếm hữu cả cơ thể của người anh trai sinh đôi của mình.
"Đừng lo lắng vì anh, Rain. Anh không muốn làm phiền em."
Nếu là P'Phayu nói điều đó, Rain sẽ nghĩ rằng anh ấy đang mỉa mai. Nhưng vì người nói là P'Saifah, Rain nghĩ rằng anh ấy thành thật. Cậu ấy là người cởi mở, dễ hòa đồng nên cậu không suy nghĩ nhiều thêm, tuy trên thực tế cậu ấy muốn làm gì thì làm. Nhưng ... ai dám?
"Mày đừng làm phiền em ấy, Saifah."
"Chà, nhưng mày có nhất thiết làm điều đó ở lối ra vào nhà không?"
Câu hỏi khiến Phayu nhìn người đang trong vòng tay mình.
"Chỉ là vợ tao không thể đợi được"
Rain thực sự muốn đánh cái người hay ghẹo gan này. Nhưng cậu không thể phản bác được vì ... chính cậu ấy là người đã bật lên và ôm chầm lấy P'Phayu.
Saifah cười lớn và vào nhà mà không muốn trêu chọc thêm để cậu bé càng cảm thấy xấu hổ nữa. Hãy để anh trai sinh đôi và vợ của anh ấy dành thời gian bên nhau khi chỉ mới vừa bắt đầu thời kì nồng cháy. Nghĩ đến diễn cảnh suốt thời gian qua anh phải sang phòng bạn gái. Anh ấy nghĩ rằng đó là một lý do chính đáng để bạn gái của anh ấy sẽ không quá bận tâm.
Khi P'Saifah đi khuất ...
"P'Phayu, buông Rain ra."
"Ồ, vậy thì tự mình nhảy đi."
"P'Phayu".
Rain nhìn chăm chú vào mặt anh nài nỉ, với nụ cười ngọt ngào cho đến khi đàn anh đồng ý để cậu đứng trên đôi chân của mình và đặt tay lên vai anh.
"Vậy em ăn gì chưa?"
"Ừ. P'Phayu đã xem tin nhắn của Rain. Anh không mua gì phải không?"
Vừa chuyển chủ đề, Rain tiếp tục cuộc trò chuyện, nhanh chóng quét mắt tìm ba lô của Phayu khiến anh mỉm cười.
"Hôm nay, Rain đang đi dạo quanh khu vực này, nên em thấy có một cái chợ cách đó hai con hẻm. Và em đói quá nên mua bốn năm món. Em cũng nấu cơm. Không sao đâu, đúng không?"
Buổi sáng Rain mệt mỏi, nhưng buổi trưa khi cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu ăn bữa sáng đơn giản mà P'Phayu đã để phần cho cậu giúp cậu lấy lại năng lượng và bắt đầu khám phá toàn bộ ngôi nhà. Nhưng khi ngồi đọc sách được một lúc thì cậu thấy chán. Vì vậy, cậu đi đến Seven Eleven, và mua một số đồ ăn nhẹ để ăn. Sau khi đi dạo xung quanh cậu ấy tìm thấy chợ.
"Có rất nhiều đồ ăn nên món nào em cũng muốn ăn thử, vì vậy em đã mua một phần hai
Rain thì thầm khi bước vào bếp và bắt gặp vị chủ nhân khác của ngôi nhà đang gắp con cá trứng chiên và đưa lên miệng.
"Anh có thể ăn với hai người không?"
Người em sinh đôi hỏi với miệng đầy thức ăn và phớt lờ ánh mắt của người anh trai muốn dành thời gian cho "con trai" riêng của mình.
(Con trai không có nghĩa là con trai)
"Dạ. Em mua nhiều lắm P'Saifah ơi. Em nấu cơm rồi".
Saifah vừa chậm rãi đi lấy cơm vừa nói.
"Mày đã lấy được một người vợ tốt "Có vẻ như lời trêu chọc này khiến Phayu có một tâm trạng tốt.
Lần này trên bàn ăn không chỉ có hai vợ chồng, em trai sinh đôi của Phayu cũng tham gia cùng. Người đang say sưa nói về các chủ đề khác nhau thường kể điều gì đó tốt hơn nhiều so với anh trai của mình. Rain cũng thích nghe. Đặc biệt là câu chuyện mà anh ấy thích "đốt nhà" anh trai mình.
"Ồ, mày có biết rằng Pakin đã ấn định ngày cho cuộc đua tiếp theo không?"
"Tao đã gặp anh ấy vào buổi chiều," Phayu trả lời em trai.
"Cuộc đua? Cuộc đua?"
Rain cũng có vẻ thích thú nên kiến trúc sư trẻ gật đầu.
"Ừm, nó là cuộc đua mà Rain từng đến rồi."
"À... cuộc đua đó."
Cậu bé cau mày. Vẫn nhớ rằng cậu đã phải chạy khỏi đám vệ sĩ và tự nhủ mình sẽ không lẻn vào nữa.
"Mày có thể dẫn Rain theo cùng."
"Hả ?!" Người đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến cuộc đua chết tiệt đó nữa, ngay lập tức nhìn Saifah, người ồn ào vẫn tiếp tục nói.
"Thật vui, giống như một cuộc gặp gỡ giữa những người yêu tốc độ. Nó ở trung tâm thành phố. Người tổ chức là người có ảnh hưởng. Vì vậy, không ai có thể chạm vào họ. Sự kiện kéo dài khoảng hai giờ. Tính cả thời gian chuẩn bị thì là ba giờ . Phayu là thợ máy chính nên anh ấy phải đi cùng đội để kiểm tra sự sẵn sàng từ 1 giờ rưỡi. Nếu Rain muốn xem có thể đến. "
Lúc đầu cậu ấy không muốn đi. Nhưng cậu muốn nhìn thấy P'Phayu khi anh nghiêm túc. Vì vậy, cậu quay sang nhìn người bên cạnh.
"Có rất nhiều người xấu." Phayu lắc đầu.
"Nếu mày mang em ấy theo, sẽ không có vấn đề gì. Điều khó chịu chỉ là một đám con nhà giàu kiêu ngạo nghĩ rằng họ đến để khoe những gì họ có. Tuy nhiên, nếu có vấn đề, họ sẽ bị cấm. Mày cũng biết rằng P'Pakin ghét rắc rối hơn bất cứ điều gì, bất kể bố mẹ bọn họ giàu có đến đâu. Còn mày vẫn luôn là người thợ máy yêu thích của anh ấy, nếu mày nói em ấy là người của mày thì sẽ không ai dám đụng đến em ấy ", Saifah nói.
Cậu thực sự muốn đi.
Rain nhìn vào khuôn mặt của Phayu đầy mong đợi khi người đàn ông nghĩ về điều đó.
"Thế giới của mày, mày không muốn Rain nhìn thấy nó sao?" Saifah nhướng mày khi Rain bất ngờ nắm lấy cánh tay anh.
"P'Phayu"
Cậu ấy không hỏi, nhưng lại dùng đôi mắt trong veo của mình để nhìn anh, nó ánh lên sự khao khát mãnh liệt, đến nỗi Phayu đã phải thỏa hiệp ...
"Được rồi, anh đưa em đi, đừng có lẻn vào nữa. Và nếu ai đó hỏi em thì cứ nói em là vợ của Phayu."
Chà, nó gần như ổn nếu như anh không nói ra từ vợ chồng. Anh ấy không thấy P'Saifah đang cười rất lớn trong nhà sao?
Đây là nội tâm ngại ngùng của người đang nhe răng. Nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười rạng rỡ.
Lúc đầu cậu không muốn đi. Nhưng bây giờ ... cậu muốn ngày đó đến thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro