Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Thật đáng yêu




Edit/trans: Ali

Beta: Sai Cô Nương

Các món ăn Hàn Quốc được mang lên bàn ăn của nhà hàng trông rất ngon mắt với nhiều món ăn kèm. Nhưng người vừa nói đói khi nãy lại vẫn chưa động đũa mà chỉ ngồi chăm chăm nhìn thẳng vào người bạn thân, đang nhìn trái nhìn phải đầy hoài nghi. Ánh mắt ấy khiến cậu không dám đối diện nên Rain chỉ có thể nhìn xuống cốc đồ uống của mình.

Sky nhìn cậu và Phayu ngồi cùng một phía.

Khi họ chạm mặt nhau trước cửa nhà hàng, người đàn anh đã thuyết phục đàn em Sky  tham gia cùng họ và ngồi vào chung một bàn. Nhưng thay vì đàn anh ngồi một mình một bên, P'Phayu nhắc ghế mời Rain ngồi xuống và còn bản thân thì trực tiếp ngồi xuống ghế bên cạnh cậu ấy. Nhìn cách hành động của đàn anh cũng đủ cho thấy mối quan hệ của họ không chỉ đơn giản là đàn anh đàn em.

Không có gì ngạc nhiên khi Sky không quan tâm đến đồ ăn. Cậu ấy quan tâm hơn đến việc họ ở bên nhau như thế nào.

"Ăn đi, anh đã chọn nó cho em" Phayu ân cần nói với đàn em trong câu lạc bộ đến nỗi Sky đã cầm đũa của mình lên. Nhưng cậu ấy vẫn không chịu gắp lấy bất cứ thứ gì, chỉ dùng ánh mắt để trấn áp người bạn của mình.

"À, tao tưởng mày đã về nhà" Rain nói với một nụ cười gượng gạo trên môi như chứng tỏ cậu không thể chịu được áp lực từ người bạn thân của mình.

"Tao phải quay lại Câu lạc bộ của trường để trao đổi về việc tuyển dụng cho nhiệm kỳ tới" Sky đáp, sau đó nói thêm một chút.

"Xong việc thì tao ghé qua đây lấy ít đồ rồi về kí túc xá ăn cơm, nhưng tao thấy mày ở đây ... còn mày đang làm gì vậy?" Sky quay lại nhìn đàn anh vẫn đang hoạt động như bình thường. Nhưng người kia lại thực sự đáng nghi ngờ.

"Tao, uhh, bọn tao đến để xem phim"

"Uhm"

Rain quay lại nhìn người bên cạnh. Cậu tin rằng P'Phayu sẽ giải thích mối quan hệ giữa hai người là gì, nhưng anh chỉ hành động bình thường và chăm sóc hai đứa trẻ như nhau.

Cậu hiểu ngay rằng ... cậu phải tự mình quyết định.

Nếu cậu không muốn nói cũng không sao, anh sẽ không trêu chọc hay làm cậu xấu hổ trước mặt bạn bè.

Một số người có thể nói rằng anh ấy lạnh lùng, vô tâm đến mức không muốn ai biết về mối quan hệ của họ nhưng Rain không nghĩ vậy. P'Phayu tôn trọng quyết định của cậu. Cho đến khi cậu nhìn vào ánh mắt đầy hoài nghi của bạn mình, như thể cậu ấy muốn hỏi cậu điều quan trọng nhất là ... làm sao cậu ấy có thể ở bên người mà bản thân ghét được?

"Tao đi xem phim với P'Phayu"

"Thật kỳ lạ, mày đi xem phim với P'Phayu"

Một lần nữa, Rain có chút do dự, bởi vì cậu luôn thích phụ nữ và đột nhiên cậu ấy bắt đầu thích đàn ông, thật là kỳ lạ. Thêm vào đó, anh ấy là một người đàn ông mà cậu từng muốn đánh bại.

Phayu can thiệp câu chuyện với vẻ bình thản.

"Thực ra, anh tình cờ gặp Rain trước rạp chiếu phim." P'Phayu đã giải quyết vấn đề theo cách mà đứa trẻ phải biết rằng đây là mệnh lệnh để kết thúc vấn đề. Sau đó Sky thở dài, và nghĩ rằng dù có hỏi cũng sẽ rất lãng phí khi bạn bè và đàn anh của cậu ấy không muốn nói chuyện. Chà, nó không phải là một vấn đề mà cậu cần quan tâm và để tự gây ra rắc rối cho bản thân, nhưng ...

"Chết tiệt, P'Phayu và tao đang hẹn hò."

Ực!

Đôi mắt Sky như chết lặng, nhưng có người còn kinh ngạc hơn cả cậu, chính là ... Phayu.

Anh không ngờ Rain lại dám nói về điều đó. Trong khi người nào đó vừa nói vừa lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt của bạn mình lộ vẻ rất ngạc nhiên

Sky giơ tay che mặt, bên cạnh là gương mặt đang quan sát cậu chăm chú của P'Phayu. Một lúc sau Rain im lặng và cúi đầu nhìn vào lòng mình lo lắng hơn. Cậu ấy cố che giấu sự sợ hãi rằng bạn mình sẽ tức giận và không làm bạn với cậu ấy nữa. Nhưng điều quan trọng là ... cậu đã "quyết định". Sự im lặng bao trùm toàn bộ bàn ăn trong giây lát khiến bàn tay Rain lạnh đi. Nhưng cậu ngạc nhiên vì vai bạn mình rung lên.

"Này Sky."

"Hahahahahahahahahahahahahahahaha" Rồi Sky phá lên cười. Cậu ấy giơ một tay đập bàn, tay còn lại cậu ôm bụng cười. Cho đến khi Rain bắt gặp ánh mắt của Sky, cậu ấy thực sự muốn hỏi điều gì gây cười như vậy. Bạn của cậu ấy vừa nói rằng cậu ta đang hẹn hò với một chàng trai. Nhưng vì đã giấu quá nhiều chuyện nên giờ cậu không muốn nói nữa

Sau đó Rain chỉ có thể bất lực nhìn thấy người bạn của mình đang cười như nấm cười. Thậm chí Sky còn lau nước mắt vì cười rất lâu với giọng run run... vì tiếng cười không ngớt.

"Xin lỗi, em xin lỗi P'Phayu. Em không cười anh đâu. Chỉ là em không nghĩ Rain sẽ nuốt lời theo cách này. Em đã từng thầm đoán ... một cơn mưa nhỏ có thể chống chọi với cơn bão khổng lồ như thế nào? Nếu cậu ấy cố gắng chiến đấu, cậu ấy sẽ bị thua bởi chính mình. Em không thể tin rằng em đã đoán đúng. Nếu không phải là cậu ấy đã  theo đuổi một cô gái trước đây thì em đã đoán đúng từ khi cậu ấy nói với em rằng làm thế nào để có thể tán tỉnh ai đó được trong một tháng?. "

Tại sao mày lại đọc được bí mật trong suy nghĩ của tao?

Mắt Rain mở to nhưng nỗi lo lắng của cậu thì đã tan biến theo gió, khi người bạn của cậu nói ...

"Tao không thể ngăn cản mày hẹn hò, yêu đương với bất kỳ ai vì tao là bạn của mày, chứ không phải mẹ mày. Nếu phiền tao sẽ không nói trực tiếp với mày, nhưng dù thế nào đi nữa, tao không bỏ mày đi đâu cả."

Người nói lắc đầu cho đến khi người nghe nở một nụ cười thật tươi, Rain cảm thấy thoải mái đến mức muốn tiến đến hôn lên hai má bạn mình.

  "Tao yêu mày, đồ khốn."

"Trước khi nói yêu tao, hãy nhìn người bên cạnh mày nhé"

Rain lập tức quay đầu lại nhìn, tưởng sẽ nhìn thấy một người đang ghen tị ra mặt nhưng cậu chỉ bắt gặp nụ cười dịu dàng nhưng.. âm trầm theo phong cách của P'Phayu tài năng trong mắt cả đám đàn em ( không phải là cậu)

"Anh không ghen đâu, đồ ngốc. Anh hiểu N'Sky là bạn thân của Rain."

Chà, cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

"Nhưng ... một người bạn thân như em có thể nói cho anh biết tại sao Rain lại muốn đánh bại anh không?"

Câu tiếp theo là câu khiến Rain giật mình. 

Cậu lắc đầu với người bạn của mình một vài lần khi cố gắng ngăn cậu ấy kể câu chuyện của Ple.  Cậu không sợ người ghen tuông bên cạnh mình, nhưng thật thảm hại khi không tán được gái. Sau đó còn bị hạ gục bởi chàng trai mà cô gái đó thích.

Phayu nhướng mày rồi lại dịu giọng mua chuộc Sky

"Nếu em nói với anh, em cũng sẽ có món tráng miệng cho mình".

Chỉ vậy thôi. Sky mỉm cười ranh mãnh và sau đó bắt đầu kể cho anh ta nghe về việc Rain đang cố gắng tán tỉnh một cô gái xinh đẹp tên là Ple và nhưng lại bị cho chim cút. Toàn bộ câu chuyện đến từ miệng của người bạn thân nhất của cậu, người đã quyết định bán cậu để đổi lấy một cốc bingsu.

Vì vậy, Rain không biết nên cảm ơn Sky vì sự cảm thông của cậu ấy hay là nên khó chịu khi nó quyết định "bán" câu chuyện của cậu nhanh như vậy.

Chết tiệt, có vẻ như sau chuyện này cậu ấy phải đi giải thích mọi chuyện với P'Phayu.

Không lâu sau, Sky rời đi trước vì phải lo một số việc và để lại anh thợ sửa xe và cậu bạn trai trong tay vẫn cầm một chiếc bánh mỳ ăn ngon lành.

Trong khi ai đó đang thưởng thức bữa ăn thì Phayu quay lại nhìn người bên cạnh với ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Phải, anh hơi bực bội vì chuyện Rain theo đuổi một người phụ nữ xinh đẹp bấy lâu nay.  Nhưng trên hết, anh ấy ngạc nhiên hơn khi Rain quyết định nói với Sky về mối quan hệ của họ. Phayu thậm chí còn nghĩ rằng anh nên giúp đỡ và giải quyết hết mọi vấn đề cho cậu bé của anh.

Một số chuyện không thể bị ép buộc, đó là về Rain và những người bạn của cậu ấy. Ngay cả khi đó là người cậu ấy theo đuổi, anh cũng không có quyền ép Rain nói tất cả cho anh khi mà cậu ấy không muốn.

"Tại sao em lại quyết định nói với Sky?"

Cậu nhóc cùng cái miệng đầy thức ăn quay lại nhìn vào mắt anh, với sự hoài nghi trong đôi mắt đang nhướng lên và cậu vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng  xuống.

"Và anh nghĩ tại sao Rain không thể nói điều đó?"

"Bởi vì anh nghĩ Rain sợ rằng bạn bè của em sẽ nhìn nhận em theo cách khác đi."

Dáng người nhỏ bé vẫn suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi gật đầu, nhưng một điều khiến Phayu chú ý chính là ánh mắt khiến anh ta say mê lại xuất hiện.

Ánh mắt của một người không bao giờ bỏ cuộc, một người luôn đưa ra quyết định mạnh mẽ.

"Thành thật mà nói, Phi, Rain thực sự sợ Sky sẽ không còn là bạn của em  nữa. Dù em biết cậu ấy không phải loại người như vậy. Nhưng như em đã nói, em luôn thích phụ nữ và cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, trong khi P'Phayu là một vị Thần được các đàn em tôn thờ. Nhưng Rain đã đưa ra quyết định. "

Cậu trai nhỏ bé mỉm cười ngọt ngào. Gương mặt của cậu ấy trông rạng rỡ hơn nhiều so với khi cậu ấy nói về quan hệ của hai người với bạn mình.  Sau đó cậu ấy tiếp tục và nói trong tâm trạng vui vẻ

"Dù anh không cho em lựa chọn từ chối thì Rain cũng đã quyết định cả hai rồi. Có nghĩa là chỉ cần Rain quyết định yêu P'Phayu ...thì Rain sẽ phải tự gánh lấy hậu quả."

Những người khác có thể thấy Rain bướng bỉnh, cứng đầu, hay khó chịu. Nhưng đứa trẻ này dám chấp nhận hậu quả từ những quyết định của bản thân, dù tốt hay xấu. Giờ đây kiểu suy nghĩ này đã làm rung động mãnh liệt trái tim của người đàn ông không ai có thể chinh phục được.

"Dù sao đi nữa, Rain sẽ không từ bỏ P'Phayu. Nhưng nếu Sky ngừng gặp em vì điều đó, Rain sẽ đá cậu ấy cho đến khi cậu ấy hiểu"

Đây có thể là một suy nghĩ đơn giản, nói một cách rất đơn giản, nhưng để thực sự thực hiện nó lại phức tạp hơn nhiều. Tuy vậy Phayu vẫn nghĩ rằng ... Rain sẽ làm theo những gì miệng cậu ấy nói.

Đây là điều luôn thu hút trái tim anh ở cậu. Và lần này, nó khiến anh gần như không thể đứng vững trên đôi chân của mình.

Rain chắc cũng không nghĩ mối quan hệ này chỉ để cho vui.

Đó là những suy nghĩ của người đang nhanh tay nhấc điện thoại bấm gọi.

"Má à, con là Phayu, tối nay con xin phép Rain ở lại chỗ con ... Không sao đâu. Cảm ơn má."

  "Chờ một chút, P'Phayu, có phải gọi điện đến nhà em không?"

Phayu ngay lập tức quay mặt về phía người đi cùng mình và nắm lấy cánh tay của cậu ấy trong khi tay còn lại anh ta ngắt cuộc gọi với mẹ Rain và nhìn sâu vào mắt cậu.

  "Rain, về nhà thôi"

"Nhưng ..."

Rain quay lại nhìn một nửa số thức ăn còn trên bàn. Nhưng khi nhìn lại đàn anh, người thậm chí không thèm giấu giếm ham muốn dục vọng của mình, Rain chỉ có thể cúi đầu.

"Đi thôi"

Và khi Phayu nói thêm một lần nữa, cơ thể nhỏ bé chỉ có thể khẽ lẩm bẩm.

"Đồ lừa đảo"

Nhưng cậu sẵn sàng để kẻ lừa đảo đưa cậu trở lại chiếc xe motor cực ngầu của mình.  Sẵn sàng được anh ấy kéo tay vào phòng ngủ, cởi áo và đón nhận một nụ hôn thật nồng cháy, say mê... sẵn sàng để đối phương có được điều anh ấy muốn.

Nếu không sẵn sàng, có lẽ cậu sẽ không kể cho bạn mình nghe toàn bộ câu chuyện về "người" đã sở hữu cậu ấy.

Khi mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, Rain từ tầng hai đi xuống phòng khách nơi ai đó đang làm việc với gương mặt còn ngái ngủ, cậu mặc chiếc áo phông rộng dài qua hông và một chiếc quần đùi.

Thình thịch!

"P'Phayu"

"Em dậy rồi à?"

Bóng dáng nhỏ bé ngã vào lòng anh, để Phayu nhẹ nhàng xoa đầu và vuốt vài cọng tóc lụp xụp ra khỏi mặt cậu.

"Ừm, em dậy đi tắm, nửa tiếng nữa lại ngủ tiếp."

"Lười biếng."

"Là lỗi của ai?!"

Rain tức giận đấm vào đùi người cậu đang ngồi trong lòng, rồi giận dỗi đứng dậy. Hôm qua, cậu bị mê hoặc làm đến tận 3 hiệp, nó thật tuyệt vời. Nhưng đến sáng cậu ấy rất mệt. Còn nữa, người khiến cậu mất đi lý trí đêm qua, mới sáng sớm đã làm việc ở tầng dưới.

Thực ra Phayu thức dậy lúc chín giờ, nhưng anh không đánh thức cậu ấy. Anh để Rain ngủ vì thấy cậu thật sự mệt mỏi, cậu ấy úp mặt vào gối ngủ li bì và cứ cách một tiếng anh lại quay về phòng ngủ xem cậu một lần. Một câu chuyện buổi sáng đầy ngọt ngào, sau khi làm xong công việc, anh gửi báo cáo và chờ xem xét, một điều nữa... là một thợ săn lão luyện như Phayu thì không hề tỏ ra ngại ngùng  mà đáp lại cậu.

"Mới có 3 hiệp thôi, làm quen đi"

Nhìn!

Rain lườm anh, khiến Phayu bật cười, đứng dậy kéo cánh tay cậu và vòng nó ôm lấy vai anh kéo cậu ngồi xuống.

"Nếu em đến tiệm sửa xe và quay lốp ô tô mười mấy lần, anh đảm bảo em sẽ không mệt mỏi như thế này"

Nghiêm túc mà nói.  Đây có thực sự là bạn trai của mình không?  Anh ấy có thực sự muốn mình đi quay lốp ô tô?

Dù rất khó chịu nhưng cuối cùng Rain vẫn tựa đầu vào vai anh vui vẻ nũng nịu.

"Em đói, P'Phayu"

"Gần trưa rồi. Em có muốn ăn món gì để anh gọi?"

Phayu nhìn vào mắt cậu để chờ đợi cậu suy nghĩ bản thân muốn ăn món gì và sau đó cậu nhóc của anh hình như nảy ra một ý tưởng tinh quái nào nữa rồi.

"Em muốn ăn đồ do P'Phayui làm"

Với gương mặt đó thì chỉ có thể là giả vờ gọi điện đặt hàng thôi chắc muốn kiểm tra mình đây.

Một cậu bé háo thắng, suy nghĩ tự tin, sĩ diện và thích thách thức đang nhìn chằm chằm vào anh ấy như thể thách anh làm việc này vậy, không biết anh ấy có chấp nhận thử thách hay không. Và biểu hiện của Rain khiến người đàn anh mỉm cười.

"Thật không?"

"Thật! Anh đã hỏi Rain mình muốn ăn gì."

Mình sẽ giành chiến thắng hôm nay, wow.

Dáng người nhỏ bé thích thú khi nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, người có thể làm mọi thứ. Vì vậy, cậu ấy vòng tay qua cổ, tựa cằm lên vai, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đầy mê hoặc của anh ấy và cất giọng như lúc cậu ấy năn nỉ với mẹ khi làm bà tức giận.

"P'Phayu, làm gì đó cho Rain ăn đi. Rain rất đói. Nhé!."

Cầu xin !

Khuôn mặt trắng bệch nhìn lên tỏ vẻ đáng thương, làm ồn ào như đứa trẻ lên ba. Và khi người đàn anh vẫn im lặng, Rain tựa má vào vai anh và hôn anh. Mặc dù cậu không chắc nó trông có đáng yêu hay không, nhưng một người đang cầu xin người yêu của mình như vậy chắc trông cũng không tệ lắm.

Trong tình huống như vậy, những lời của Sky vụt qua đầu anh.

'Người như mày, tìm chồng dễ hơn tìm vợ ... điều đó sẽ tốt hơn'

Rain có một ước mơ rằng cậu ấy muốn ở bên bạn gái của mình, muốn được hôn và dành thời gian ngọt ngào bên nhau. Và bạn có biết không những người trong khoa cậu ấy còn không có thời gian để ngủ nên việc không tìm thấy cô gái nào đó cũng dễ hiểu. Vì vậy, cậu chỉ có thể nhìn bạn bè mình phát cơm chó mỗi ngày. Cậu tưởng tượng một ngày nào đó sẽ được ôm lấy, nghe giọng nói ngọt ngào và nhìn những cử chỉ đáng yêu. Nhưng thay vào đó, hình ảnh đã được thay thế bằng những gì cậu ấy đang làm.

Không sao, cậu cũng muốn năn nỉ.

"Gọi điện thoại gọi món và đặt hàng sẽ dễ dàng hơn."

Phayu tiếp tục cố gắng né tránh.

"Không."Tất nhiên, cậu nhóc bướng bỉnh lập tức từ chối.

"Rain muốn thưởng thức tài nấu ăn của Phi. Anh không định làm điều đó sao? Mặc dù đêm qua anh đã chơi Rain lên bờ xuống ruộng cho đến khi mệt mỏi? Nếu anh không thể làm được. Tại sao anh lại nói với em rằng anh sẽ chăm sóc em?"

Rain không biết hành vi của mình lớn gan đến mức nào trong mắt người đối diện. Bởi vì bây giờ cơ thể "đứa con nhỏ" của cậu ấy gần như đang ngồi trong lòng P'Phayu. Vẫn chưa đủ, cậu ngượng ngùng nói với chính mình, má đỏ bừng, cúi đầu để tránh tầm mắt nóng bỏng của ai kia.

Cậu đoán điều đó nhắc nhở cậu về sự kiệt sức.

Thiếu niên có chút sức lực tiếp tục năn nỉ một hồi, run giọng nói 'em không thể động đậy được nữa. Xin vui lòng giúp đỡ'

"Được rồi, nhưng đổi lại em phải trả lại cho anh một thứ."

"Được rồi, đi thôi."

Mọi người chắc chắn sẽ nhìn thấy hình ảnh của anh chàng điển trai đã cạn lời, chủ động đáp lời.

"Nhưng đừng khó quá nhé, Phi".

Rain cố gắng thương lượng mà không để ý người kia đang cười như thế nào.

"Không khó lắm đâu. Anh chỉ cần em cổ vũ anh trong lúc nấu ăn là đủ"

Phayu mỉm cười và nói với một giọng thân thiện ... khác thường.

Rain cũng nhìn anh đầy nghi ngờ.

Nếu chỉ có thế thì cậu ấy có thể làm được, nhưng có điều cậu ấy không giải thích được là... tại sao cậu ấy bỗng dưng nổi hết cả da gà.

🎶"Thế giới mà anh từng thấy thật là tẻ nhạt, một thế giới không có gì ngoài hư vô, bầu trời tối tăm và những ngày buồn, anh không nghĩ mình có được ngày hôm nay ~ ..."

"Rain giọng em quá thấp."

Nếu Rain có thể quay ngược thời gian, điều mà cậu biết là không thể, cậu vẫn muốn quay lại và nhắc nhở bản thân rằng đừng cố đối xử tốt với P'Phayu. Không, không phải nhờ người khác hỗ trợ là điều đáng sợ hay là điều gì đó không thể làm được, mà nó thực ra rất dễ dàng nhưng Rain lại chọn một cách làm rất không dễ dàng. Nó là một hành động tự đào mồ chôn mình không thể tha thứ.

P'Phayu bắt cậu ấy hát. Điều đó nghe không tệ, phải không?

Đó là một bản tình ca. Vẫn không tệ lắm, phải không?

Nhưng Rain có một khuyết điểm mà cậu ấy không nói cho ai biết, đó là ... Cậu hát rất dở.

Hoàn toàn lạc điệu!

Giờ đây bài hát 'Em là tất cả' của Groove Riders nghe lạc điệu đến mức cậu ấy muốn giơ tay xin lỗi người viết.  Nhưng P'Phayu không hề tỏ ra thương xót. Tay anh đảo mì đang nằm trong chiếc chảo kiểu dáng Trung Quốc. Nhưng miệng nói nhẹ nhàng, yêu cầu giọng cậu cao hơn một chút giống như tiếng mèo kêu.

Nghiêm túc mà nói, giọng của mèo thậm chí còn hay hơn.

🎶"Em... em là tất cả của anh, làm cho cuộc sống của anh thật đáng nhớ. Từ khi anh gặp được em ...Oh! anh quên cho thịt vào rồi. Nhanh lên."

Ngoài ra, P'Phayu hát rất hay.

Người đàn ông nhỏ bé ngồi ở quầy bếp không kìm được mà vung chân đá người kia.  Cho đến khi người trước bếp quay lại nhìn mà không nói gì. Phayu cố gắng nín cười cho đến khi vai anh ấy rung lên cho đến khi cậu ấy nhăn mặt.

"Em không muốn hát nữa"

"Vậy, nghĩa là em không muốn ăn." Dáng người cao ráo xúc món mì xào trông ngon lành lên đĩa.  Sau đó, anh đưa đĩa thức ăn đến trước mặt cậu bé đang khóc thét với cái bụng đói meo của mình, để cho mùi thức ăn mới nấu xộc thẳng vào lỗ mũi đang đói của cậu. Và điều đó khiến Rain vung chân một lần nữa.

Bộp!

"Em hát còn chưa hết bài. Lại còn tấn công cơ thể của đầu bếp nữa."

Rain nói rằng trái tim rất đau!

Người kêu chăm sóc cho cậu đã ở đâu khi anh ấy nói với cậu ấy đến cổ vũ anh ấy trong khi P'Phayu xắt rau, thái thịt lợn, vung thìa và lắc chảo. Nhưng bây giờ anh ấy đang nắm lấy chân cậu nên Rain đành phải tách hai chân ra.  Để người to lớn di chuyển và đứng giữa hai chân của cậu.

Dù cậu nhìn vào đâu thì cậu cũng gặp bất lợi.

Bây giờ cậu biết mình chắc chắn đã bị bắt nạt.

"Rain hát không hay, nhưng nếu anh muốn nghe, hãy bật máy nghe nhạc, anh có muốn không?"

Đứa nhỏ khó chịu nói khi nhìn thấy đĩa mì xào kia, nước miếng chảy ròng ròng nhưng vẫn phải chớp mắt nhìn P'Phayu một lần nữa khi anh cố tình giấu đĩa mì xào sau lưng.

"P'Phayu!" Cậu ấy không thích bị gọi là một đứa trẻ, nhưng bây giờ Rain đang bắt đầu làm ầm lên.

"Em không muốn hát cũng không sao, nhưng em phải nghe anh hát."

"Chỉ nghe thôi, tại sao em không làm được?"

"Nhưng có điều kiện"

Sau nhiều tháng bị chế giễu, Rain nheo mắt nghi ngờ. Nhưng mùi mì xào thơm quá nên nước miếng chảy ròng ròng, bụng réo ầm ầm nên đành chấp nhận.

Bị P'Phayu trêu chọc nhiều như vậy, chẳng qua anh ấy chỉ muốn làm cậu xấu hổ.

"Được rồi", Rain cuối cùng cũng trả lời.

"Không khó đâu, chỉ cần nhìn thẳng vào mắt anh và đừng quay đi là được".

"Em có thể chớp mắt không?"

Đây không phải là một trò chơi nhìn chằm chằm, phải không?  Nếu không, cậu ấy có thể thua.

"Đúng vậy, em có thể chớp mắt, nhưng em cũng không được quên nhìn thẳng vào mắt anh."

Người nghe gật đầu, nhưng không hiểu tại sao cậu phải làm như vậy

Cho đến khi...

🎶"Cảm ơn bầu trời đã cho phép chúng ta gặp nhau ♪♪"

P'Phayu lại bắt đầu hát. Nhưng điều đó khiến Rain hiểu tại sao cậu không được nhắm mắt lại, không nhắm mắt mà nhìn vào mắt người kia. Vì đôi mắt sắc sảo ấy ... đầy ẩn ý.

Ánh mắt khiến cậu cảm thấy nóng bừng cả người...  khi P'Phayu hát một bản tình ca.

🎶"Cảm ơn những người đã khiến cho anh gặp được em ".

Anh ấy nói đó là cậu .

🎶"Cảm ơn vì tất cả những câu chuyện đó đã dẫn đến buổi gặp mặt của chúng ta ngày hôm nay."

Phayu nghiêng đầu để trán hai người chạm vào nhau, giọng nói trầm ấm vang vọng trong đầu người nghe khiến cả toàn thân cậu run rẩy. Hai tay để bên cạnh cậu là một mớ hỗn độn không biết đặt vào đâu, cậu muốn chạy trốn khỏi đôi mắt xuyên thấu khiến cậu gần như không thở nổi.

Mình nên làm gì?  Trái tim mình sẽ nổ tung mất.

Rain nhìn vào đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ dịu dàng.

🎶 "Em ... người anh yêu "

Xì xì!

Và khi P'Phayu hát đoạn cuối, mặt Rain đỏ bừng, hai tay nắm chặt. Nóng đến mức tưởng như có khói bay ra khỏi đầu.

Xoạt!

"Hừ, hết giờ. P'Phayu, em cần thời gian nghỉ ngơi!"

"Ồ, em đã chịu thua rồi à?"

Phayu không hề dời đi mà ngược lại còn ghé sát mặt vào tai cậu cười, giọng nói nhẹ nhàng khiến người nghe giơ tay vừa muốn che mắt lại cũng muốn bịt tai lại, cậu thật sự thua rồi, không hiểu tại sao lại như vậy rất xấu hổ mặc dù họ đã có một cái gì đó với nhau, ba hiệp tối qua không làm cho cậu ấy khó xử bằng một vài ca từ đơn giản.

Rain có cảm giác như anh đang nói với cậu rằng anh yêu cậu một cách rất ngọt ngào.

"Em không thể ăn như vậy."

"P'Phayu". Rain đưa tay khoác lên vai anh, ngước lên và nhìn người chỉ cách cậu trong gang tấc.

Hình ảnh cậu bé phồng má, mặt đỏ bừng, ánh mắt ánh lên vẻ xấu hổ, cắn chặt môi đến tái nhợt khiến Phayu không kìm được mà nở nụ cười thật tươi. Lúc trước, gương mặt của cậu khiến anh thích cậu, bề ngoài của cậu thì đúng "khẩu vị" của anh. Nhưng bây giờ thật ngại ngùng thừa nhận rằng anh thấy cậu ấy đáng yêu hơn vẻ ngoài của mình.  Cho đến khi anh nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi của cậu một nụ hôn.

"Em có thể ăn."

Rain gần như mỉm cười.

"Nhưng anh sẽ là người đút cho em ăn."

"Cái gì?"

"Người thua không có quyền thương lượng, em mau mở miệng ra." Phayu tàn nhẫn, lại di chuyển đĩa trước mặt anh, vươn tay cầm lấy cái nĩa sau lưng Rain và cuộn mì xào rồi đưa lên miệng cậu.

Rain nhìn sâu vào mắt anh khi Phayu gật đầu mời cậu ăn.

Người nghe cuối cùng cũng mở miệng để được nếm thử mùi vị của món mì xào giòn thơm, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng.

Ăn thế này cũng được.

Miễn là cậu không cần phải nhìn thẳng vào mắt anh ấy và nghe anh ấy hát những bản tình ca. Nhưng mà cậu ấy không thể mở miệng nhận từng miếng mì xào được.

"Rain tự ăn sẽ dễ dàng hơn."

"Không. Không được đâu. Sẽ có đứa trẻ nào đó quanh đây tỏ ra khó chịu và nói rằng anh không đủ quan tâm"

Phayu cau mày trả lời. Trong khi người nào đó đang nhăn mũi. Mặc dù cảm giác thật tuyệt khi có người đánh thức, nấu cơm cho cậu, đút đến tận miệng và quấn eo anh ấy như thế này. Điều này... như thể họ thực sự hòa vào nhau.

Phayu không ngừng đùa.

"Phải không? Tình yêu của anh."

Rain ngay lập tức quay mặt vào tường.

Cậu cho rằng sau này, tình ca sẽ trở thành đề tài cấm kỵ.  Bởi vì mỗi lần nghe ... Giống như bị người ta đánh rồi sơn mặt vậy!

Ăn xong, một thanh niên nào đó nằm dài hưởng thụ trên ghế sofa trong phòng khách. Cậu ấy biết được từ Phayu rằng Saifah đã đi du lịch đến một tỉnh khác với bạn gái của anh ấy, cậu cũng biết rằng cha mẹ của cặp song sinh không ở Bangkok, họ đã chuyển đến Korat vào năm ngoái để họ có thể trồng cây tùy thích, để hai anh em chăm sóc công việc trong gara, khiến nó trở thành công việc chính của Saifah và P'Phayu hỗ trợ anh ấy.  Sẽ mất một thời gian dài để họ trở về nhà.

"Rain, hãy đọc những cuốn sách này đi."

Khi thấy cậu bé rảnh rỗi, Phayu lấy ra ba cuốn sách bìa cứng và đặt chúng trên bàn trước ghế sofa.

"Cái gì vậy?" Rain bật dậy và kéo nó lại để thấy rằng tất cả đều là sách về kiến ​​trúc.

"Anh đã nói với bố mẹ em là sẽ dạy cho em. Hiện tại anh đang có thời gian rảnh. Hãy mở nó ra và đọc đi".

Cậu biết rằng P'Phayu là một người nghiêm túc, từ nhỏ anh đã được dạy cách phân chia thời gian. Nhưng cậu ấy không nghĩ rằng anh ấy sẽ lấy chuyện có thật để nói cho bố mẹ nghe. Cậu cho rằng đó chỉ là cái cớ để cậu có thể ở bên ngoài.

"Em thực sự phải đọc nó sao? Rain vừa kết thúc học kỳ mới hơn một tuần trước" Cậu nhóc bướng bỉnh đáp.

"Giữa lúc đọc sách và đứng dậy vẽ ra một kế hoạch  để trình bày, em thích chọn cái nào hơn?"

"Ối, thật độc ác."

Khuôn mặt như thế này thì chắc chắn là chê không kém gì giáo viên.

"Em phải học những điều cơ bản trước khi em gặp người thật"

Người đàn ông ngồi bên cạnh cười nói khi Rain thấy thứ trên tay là ... tạp chí xe hơi

Gì chứ!  Muốn mình ngồi học trong khi anh ấy dành thời gian cho những sở thích của mình?

Đó là ý tưởng của cậu bé không chịu khuất phục đang nheo mắt nhìn tờ tạp chí trên tay P'Phayu. Sau đó, một ý tưởng nảy ra trong đầu cậu.

"P,Phayu hành động như "bố"  vậy".

Cạch!

Cậu nhóc dừng tay, quay lại và giao tiếp bằng mắt cho đến khi Rain chết lặng... đôi mắt đó thật sự rất đáng sợ.

"Em gọi ai là bố "

Phayu lạnh lùng hỏi, đặt cuốn tạp chí xuống bên cạnh. Nhưng Rain nhất quyết gọi anh ấy bằng từ đó.

"Bố ơi, bố ơi, bố ơi".

Cậu bé hét lên trong khi ngẩng cao đầu thách thức ...

Rain lập tức bị đẩy ngã nằm xuống sofa, theo sau là một bóng người cao lớn đi theo, giọng nói trầm thấp đáng sợ.

"Vậy thì anh phải dạy Rain hiểu sự khác biệt giữa 'Bố' và 'Chồng" ".

Phayu nói với một giọng điệu dữ dội. Loại giọng điệu mà những người đã thách thức anh ấy luôn biết rằng anh ấy sẽ không bao giờ khoan nhượng bỏ qua cho người đã thách thức.

Mình có phải lại tự đào mồ chôn mình rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl