Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Món quà ngọt ngào

Edit/ Trans: Ali

Beta: Sai cô nương

"..."

"..."

Căn phòng ngủ chìm sâu vào trong sự tĩnh lặng, một sự im lặng đến đáng sợ. "Lặng" đến mức mà nếu lúc này có một cây kim nhẹ rơi xuống cũng sẽ tạo nên tiếng động lớn dội vào tai của Rain.

Các giác quan của cậu chết lặng khi nghe những lời của P'Phayu ... "thời gian đã hết."

"P'Phayu"

Môi cậu mấp mấy tên anh, âm thanh phát ra không chỉ để ngăn bản thân bị chìm sâu vào nỗi đau đến quá đột ngột này mà nó còn là lời cầu xin của đầy tủi thân của Rain.

Đừng nói như vậy. Đừng để câu chuyện của chúng ta kết thúc mà không có bắt đầu.

Nhưng kẻ xấu nào đó vẫn nhấn mạnh một lần nữa khiến cậu có cảm giác như sàn nhà bị nghiêng.

"Rain không có thời gian để tán tỉnh anh nữa."

Điều đó lập lại lần nữa, tại sao vậy? chẳng lẽ cậu còn chưa đủ đau sao?

Sự đau đớn biểu hiện rõ ràng trên gương mặt tái nhợt vì bệnh của cậu, đó không phải nỗi đau về thể xác mà là đau đớn, dằn vặt của một trái tim đang đứng trên bờ vực của sự vỡ nát. Chỉ vì người đàn ông mà mình đã quen biết hơn hai tháng, người mà cậu đã ghét ngay từ lần đầu tiên nghe tên, câu ghét anh... Nhưng đồng thời cậu lại vừa mới phát hiện ra rằng P'Phayu cũng là người đã khiến cậu yêu đến chết đi sống lại. Người mà cậu đã cố gắng vượt qua bằng mọi cách và là người đàn ông ảnh hưởng đến trái tim cậu.

Cậu nhớ rằng P'Phayu luôn nói cậu không hiểu gì cả. Cậu nên hiểu điều gì đây? Trước đây cậu chưa bao giờ rung động, cũng chưa bao giờ phải chịu tổn thương, anh là người đầu tiên và duy nhất mà cậu nghĩ đến. Những hành động gần gũi với nhau, những ánh mắt không cần phải diễn đạt bằng lời. Cậu đã nghĩ rằng P'Phayu cũng cảm thấy như vậy khi anh ôm, hôn và chạm vào cậu.

Nếu anh chưa nghĩ đến thì sao lại cho em hy vọng?

Hay là do mình quá ngu ngốc?

Cuối cùng thì cậu cũng chỉ là một cậu bé ngốc nghếch như Phayu đã nói.

Ý nghĩ đó khiến Rain cúi gằm mặt vào lòng mình. Hai tay cậu bất lực rơi sang hai bên, kiệt sức, sự ngoan cường, háo thắng và ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất, những giọt nước mắt trong veo lăn tròn trên đôi má bầu bĩnh của cậu chảy ra từ đôi mắt đầy ắp sự tủi thân, sẵn sàng rơi xuống, gục ngã bất cứ lúc nào.

Cậu ấy mới nhận ra ... cậu ấy yêu P'Phayu

"Bởi vì chính anh sẽ tán tỉnh Rain."

Khực!

Khuôn mặt tái nhợt đột nhiên ngước lên, nhìn vào mắt người đối diện, không ngờ anh lại nói ra lời này. Một câu nói đã khiến cậu nhìn thấy được ánh sáng le lói cuối đường hầm. Đôi tay buông xuống bên mình run rẩy, cậu muốn vươn tay nắm lấy cánh tay của người kia, nhưng lại không dám. Sợ! Cậu sợ rằng nếu anh lại thay đổi, lại hất tay cậu ra một lần nữa thì lần này tim cậu sẽ tan nát mất, không thể phản kháng nổi.

"P'Phayu" Rain như là một đứa trẻ ngốc nghếch khi liên tục gọi tên người bên kia một cách chậm rãi.

Trong khi Phayu đặt tay lên gò má trắng nõn và nhẹ nhàng vuốt ve. Khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng, đôi mắt sắc sảo lộ rõ vẻ trìu mến, dịu dàng và môi anh cong lên thành một nụ cười quyến rũ.

"Đừng làm vẻ mặt đó. Anh còn chưa nói xong"

"Ý anh là sao? Anh lại định giả vờ trêu chọc em nữa à? Không vui đâu, em sẽ không cười. Nếu anh không thích em, em đã nghĩ chúng ta sẽ không chỉ là đàn anh và đàn em. Đừng làm tổn thương em như vậy. Em chỉ có một trái tim! Chẳng lẽ anh nghĩ rằng em có thể chịu đựng được khi anh làm tổn thương em nhiều lần như vậy? " Rain buồn bã nghẹn ngào nói, rồi bắt đầu nức nở khi P'Phayu đưa hai tay ôm má cậu.

Bóng dáng cao lớn tiến lại gần, bỏ qua động tác trốn tránh của cậu. Anh nghiêng người về phía trước cho đến khi trán hai người chạm vào nhau và trong ánh mắt chỉ có nhau.

"Anh sẽ nói lại lần nữa, Rain, hãy nghe cẩn thận."

"..."

"Rain không có thời gian để tán tỉnh anh rồi. Vì vậy bây giờ anh sẽ là người tán tỉnh Rain. Em có nghe rõ không?"

Thật ngạc nhiên, một phút trước cậu vẫn cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực thẳm. Nhưng khi nghe thấy giọng nói trầm ấm cất lên rõ ràng, tim cậu như muốn bay lên trời. Mặc dù đáng lẽ cậu phải la hét, đấm vào mặt hoặc đá vài cái vào kẻ xấu xa này. Nhưng thay vào đó, cậu bé đã đặt tay mình lên bàn tay to lớn đang áp chặt vào mặt mình và òa khóc trước những lời nói của anh.

"Rain không nghĩ về "điều đó" một mình, phải không? Không phải chỉ mỗi mình em cảm thấy như vậy, phải không?"

Phayu chọc chọc chóp mũi của thỏ con có đôi mắt đã đỏ hoe.

"Nếu Rain đang đề cập đến cảm giác "thích" thì Rain không đơn độc."

Bịch!

Cậu ấy không quan tâm đến việc mình có bị mắng là yếu đuối hay không. Bởi vì Rain đã nhảy và ôm cổ anh ấy cho đến khi họ gần như ngã trên giường. Dựa vào bờ vai rộng, cậu bối rối hỏi.

"P'Phayu thích Rain, đúng không? Anh có thực sự thích Rain không?" Phayu phá lên cười, anh ôm chặt eo cậu nhóc bướng bỉnh của anh.

"Có muốn nghe rõ không?"

"Uh - huh" Rain gật đầu lia lịa, nhìn vào mắt anh với vẻ mặt đầy hy vọng, còn bất ngờ hơn cả kết quả bài kiểm tra. Trái tim trong lòng ngực cậu nhảy múa với sự phấn khích cực độ chờ đợi lời nói từ miệng người trước mặt, nhưng ...

"Không được, em cứ hỏi đi hỏi lại, anh lười nói nhiều."

"P'Phayu !!" Lần này, cậu nhóc vừa đấm vào vai vừa hét lớn. Cậu không quan tâm rằng nếu bố mẹ cậu ấy sẽ nghe thấy và đến xem chuyện gì đang xảy ra. Cậu muốn để lại vài vết thương cho vị đàn anh có thói quen xấu thích trêu chọc cậu ấy. Dù ngay cả khi cậu biết với sức mạnh này thì cũng không thể làm được gì, nhưng khi nghe thấy âm thanh rên rỉ kia, cậu cảm thấy hài lòng.

"Đừng đánh mạnh quá, nếu không sẽ bị chảy máu."

"Anh bị khùng à? Nếu bị đánh thì sẽ bầm tím, chứ làm sao mà chảy màu được?"

"Vết cào" Phayu nắm lấy cả hai tay cậu, nhìn vào mắt người đang quỳ trên giường. Sau đó, với một nụ cười thật tươi, anh ấy nói ...

"À, đêm qua, Rain cào anh, giờ nếu em đánh mạnh quá, vết thương sẽ hở ra."

"P'Phayu!" Lần này Rain hét lên vì tức giận, chứ không phải vì cậu cảm xấu hổ đâu, không phải đâu. Cậu muốn bóp cổ anh ấy đến nghẹt thở. Nhưng trước tiên cậu muốn có câu trả lời chắc chắn cho câu hỏi rằng không chỉ có cậu nghĩ về "điều đó". Cậu không muốn khóc nữa, nhức hết cả mắt, đau hết cả đầu .

"Được rồi, Rain không thể tán tỉnh anh vì hết thời gian, nhưng anh sẽ tán tỉnh Rain vô thời hạn, phải không?"

Phayu gật đầu trước cách hỏi đầy tinh ranh của cậu, gần như mỉm cười, nhưng ...

"Chà, nhưng anh đoán anh không cần bắt đầu tán tỉnh nữa."

"Này tại sao?" Rain hứa rằng nếu anh ấy coi chuyện của cậu ấy là một trò đùa, cậu ấy đi xuống nhà, lấy một con dao và đâm vào giữa ngực anh ấy. Nhưng thay vào đó cậu phải thở hổn hển khi bị P'Phayu kéo cổ, hôn thật mạnh rồi bật cười.

"Chà, anh đoán là anh đã bị dụ dỗ."

Từ vực thẳm đến im lặng, từ im lặng đến xấu hổ, từ xấu hổ ... đến tức giận

"Ai đã dụ dỗ anh?! Cứ như thể P'Phayu đã tán tỉnh được Rain, chỉ có thể là ở kiếp sau !!" Bóng dáng nhỏ bé đã ngồi trên đùi Phayu, cậu làm vậy từ khi nào? Lúc này cậu đang hăng hái đánh anh thật mạnh với ý định làm cho người đàn ông to lớn cảm thấy đau sau khi trêu chọc cậu nhưng đàn anh lại bật cười trong khi kéo cánh tay ôm cậu vào lòng.

Ban đầu cậu khá phản kháng, nhưng khi anh tạo áp lực cho cậu một chút, cậu đã để anh ôm mình.

Rain thực sự không hài lòng bản thân mình!

"Không cần đợi kiếp sau, năm sau hay tháng sau. Làm ngay đi. Mới nãy anh hỏi Rain rằng có cảm thấy như vậy không? Chính Rain đã nói rồi ... Ugh. "

"... !!!" Phayu ôm cậu đầy yêu thương quay lại câu chuyện mà cậu đã thảo luận trước đó. Khiến người đang gật gật đầu dừng lại. Đó là... cậu thích anh ấy... mặt cậu đỏ bừng.

Nghiêm túc mà nói, sẽ có ngày mình có thể đánh bại P'Phayu chứ?

Hình bóng bé nhỏ nhe răng vì ngày đó có thể không bao giờ đến.

"Được, vậy anh sẽ hỏi Rain. Hãy nghe kỹ." Phayu kéo cơ thể nhỏ bé ngồi dậy, đưa tay ra nắm lấy tay cậu và giữ chặt nó, nhìn với đôi mắt nghiêm túc. Loại cảm giác chậm chạp quen thuộc đó lại xuất hiện, lúc này chỉ cần đoán xem anh ấy sẽ hỏi gì nhưng cậu không muốn tiếp tục ở thế bị động nữa, Rain tinh nghịch cắt đứt khoảnh khắc chờ đợi này.

"Anh muốn hỏi gì? Muốn Rain làm bạn trai anh sao? Rain giận anh. Rain không đồng ý."

Cậu nói như thể cậu đang nắm trong tay lá át chủ bài. Nhưng ở cấp độ của Phayu, anh ấy chỉ mỉm cười và xoa xoa nghịch tay cậu

"Không phải hỏi em có muốn làm bạn trai của anh không à?"

Cậu bé tròn xoe mắt, cố gắng buông tay anh, nhưng vẫn muốn biết anh sẽ hỏi những gì .

Trong khi Phayu có biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt chân thành, nụ cười dịu dàng có thể lay động trái tim bất cứ ai nhìn thấy.

Trong đầu cậu bất chợt lóe lên một ý nghĩ là bất kể cô gái nào nhìn thấy nó, họ sẽ trả lời đồng ý và chấp nhận nó mà không cần suy nghĩ kỹ, nhưng ...

"Anh sẽ hỏi Rain giữa việc muốn làm vợ của anh hay muốn anh là chồng của em, thì em sẽ chọn cái nào?"

Vâng, anh ấy nói với một giọng nghiêm túc. Nhưng mà câu hỏi ... khiến cậu há hốc mồm.

"Hả?!!" Rain không thể tin những gì anh ấy đang hỏi, nhưng đó là câu hỏi thực sự.

Lựa chọn giữa làm vợ của anh ấy hoặc để anh ấy làm chồng ... Điều đó không phải có nghĩa giống nhau sao?

"Hây! P'Phayu!!!" Chỉ có vậy thôi, Rain hét lên bật dậy bước ra khỏi giường, quên mất rằng mình đang bị bệnh. Điều này thật là khó chịu. Anh có phải là chồng của cậu không? Bọn họ đã ở cùng nhau. Bây giờ bọn họ còn hơn cả đàn anh đàn em. Đó là những điều hiện lên trong tâm trí cậu. Tại sao anh ấy cho cậu một sự lựa chọn mà cậu không thể có sự lựa chọn?

"Ồ, nếu em chọn nhanh sẽ có phần thưởng cho em."

"Anh đã cho Rain lựa chọn ở đâu?" Anh chàng nhỏ bé nói, đỏ mặt nhìn sang chỗ khác trong khi Phayu thở dài và giải thích với vẻ mặt thất vọng.

"Tại sao Rain lại giận anh? Anh thực sự hỏi nghiêm túc thật đấy, vì tối qua Rain đã nói em là của anh, nhưng sẽ có người nói anh đã ép Rain quá nhiều. Vì vậy anh đưa nhiều lựa chọn cho Rain, vậy em chọn cái nào?"

Ghẹo gan!

Cậu muốn đá anh ấy từ tận đáy lòng mình.

Cạch

"Rain"

Khi cậu đứng dậy và giả vờ mở cửa để tiễn khách, Phayu đã nắm lấy tay cậu trước.

"Anh sẽ nói rằng bất kể Rain chọn làm vợ hay chọn anh làm chồng, anh sẽ chăm sóc Rain thật tốt. Anh sẽ không để ai bắt nạt em (Vì chỉ có anh mới có thể bắt nạt em), anh sẽ không làm Rain khóc (Nhưng nếu em tự khóc vì xấu hổ thì lại là chuyện khác), anh sẽ không để cho Rain không còn cảm thấy cô đơn nữa. Muốn gì được nấy, anh sẽ tìm em, lắng nghe những gì Rain nói, quan trọng nhất là em có ông chồng là kiến ​​trúc sư. Tốt nghiệp bằng danh dự... em sẽ hoàn thành một nửa cuộc đời đại học, anh có thể giúp em làm mô hình và lập kế hoạch ".

Nghiêm túc mà nói, đây có phải là một quảng cáo bán hàng đa cấp không?

Nhưng ai đó có vẻ dịu đi, không phải là vì cậu quan tâm đến những "dịch vụ cao cấp" mà anh đưa ra. Mà là từ sự nghiêm túc trong ánh mắt và giọng nói dễ chịu cho biết anh sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt ... hãy lắng nghe thật kỹ câu chuyện.

P'Phayu hẳn đã biết rằng Rain đã làm những điều ngu ngốc. Đôi khi, cậu ấy nói về những điều mà người khác không muốn nghe, bạn bè của cậu ấy cũng nói rằng cậu ấy khó chịu, cứng đầu và luôn cố chấp.

Nhưng P'Phayu nói rằng anh ấy không thấy phiền và anh ấy không quan tâm nếu cậu làm phiền anh ấy. Hơn nữa, cho dù như thế nào đi nữa, anh ấy cũng chưa từng một lần buông tay.

Mặc dù thích ghẹo gan nhưng P'Phayu luôn là một người rất quan tâm đến cậu.

Người đàn ông luôn miệng nói không, nhưng lại là người ôm cậu thật chặt trong ngày cậu khóc.

"P'Phayu, Rain không chọn." Phayu biết người bên kia vẫn chưa nói xong vì đôi mắt đó đang nhìn thẳng vào anh.

Đôi mắt đã khiến anh mê mẩn ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ... đôi mắt kiên định không bao giờ chịu thua bất cứ ai.

"Vì Rain sẽ chọn cả hai"

Phayu cười rồi kéo cơ thể nhỏ bé vào lòng.

"Tệ thật"

"Không tệ bằng anh. Chờ xem, đến lúc nào đó em sẽ thu thập những chứng cứ xấu xa của anh, để đánh đòn anh". Người nghe không khỏi bóp nhẹ chóp mũi người kia. Khi đối phương không thở nổi, anh liền cúi xuống bịt miệng cậu bằng một nụ hôn thật mạnh, mút cho đến khi cậu nhóc đánh mạnh vào vai anh rồi mới lui ra.

"Nhìn xem, anh thật là độc ác. Định giết nhau hả?" Cơ thể nhỏ bé hét lên khi Phayu thì thầm vào tai cậu.

Khực!

Khi con người nhỏ bé trong vòng tay anh cứng đờ và ngước lên, Phayu mỉm cười với cậu, ấn một nụ hôn lên trán cậu một lần nữa rồi buông ra.

"Vậy anh về đây. Ngày mai anh sẽ lại đến thăm. Tối nay uống một chút thuốc trước khi đi ngủ cho khỏe, rồi sẽ tiếp tục nói chuyện về chúng ta sau." Người nói đến gần cửa nhưng trước khi rời đi, anh ta nhướng mày

"Em có thích món quà của anh không?"

Sau đó anh ấy rời khỏi phòng, để lại chủ nhân của căn phòng ... ngã và ngồi trên sàn nhà.

'Anh yêu Rain'

Phần thưởng cho câu trả lời vừa lòng P'Phayu của cậu là lời mà anh ấy thì thầm vào tai cậu vừa rồi, ai đó với khuôn mặt đỏ bừng như thể sắp bốc khói nói rằng... cậu ấy sắp chết.

Ai nói Rain sẽ đánh bại được anh ấy? Cậu nghĩ kiếp này có đánh bại được kẻ thủ ác hay không còn chưa biết, nhưng hiện tại...trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng.

Tuy nhiên, cậu đã sẵn sàng thua cuộc.

...........

"Chào Phi."

"Ồ, Rain, em đã mất tích đâu vậy. Em có khỏe không?"

Sau khi đồng ý, Rain đã ngủ thiếp đi và nằm trên giường trong nhiều ngày do bị sốt. Cho dù nói quá nhiều, khóc lóc hay lo lắng, cơn sốt của cậu ấy tăng lên và giảm xuống liên tục lặp lại khiến người đã hứa sẽ chăm sóc cậu ấy phải lái xe đến thăm cậu sau giờ làm việc hầu hết các ngày. Cho đến khi anh trở thành bạn thân của cha cậu.

Không chỉ vậy, Rain nhận ra rằng cha cậu thích những chiếc mô tô phân khối lớn nhưng ông không thể lái chúng vì mẹ cậu đã ngăn cấm. Nên khi có người đến cùng ông trò chuyện về xe cha cậu sẽ rất vui, ông ấy thích Phayu đến nỗi ngày anh ấy không xuất hiện, ông đã hỏi cậu liên tục. Còn người con trai yêu quý của ông ấy đã bị cho ra rìa.

Hôm nay là khi cậu ấy đã hoàn toàn khỏe mạnh. Cậu nhóc nằm lì trên giường đủ lâu để cảm thấy mệt mỏi vì ở nhà. Và đi tìm Phayu bằng cách lái xe thẳng đến gara.

Ngoài ra, trong thời gian này, Sky đã bỏ trốn về nhà của cha mẹ mình ở Lopburi.

"Khi em hoàn thành bài thi và gửi bài tập, em bắt đầu cảm thấy không khỏe, P' Aon"

"Chà, dạo này có khá nhiều người ốm. Thời tiết hay thay đổi, nắng nóng, mưa nhiều. Hôm nay ở văn phòng bận rộn lắm vì hai người bị cúm và sau đó một người khác bị tiêu chảy. " Aon nói rồi quay vào văn phòng trông còn lộn xộn hơn bình thường vì bản thân Saifah cũng đang bận rộn trong đó.

"Dù sao thì, em cứ ngồi đợi Phayu ở văn phòng đi. Đừng ra nắng nếu không sẽ bị sốt " người đàn ông nói, mỉm cười cho đến khi lộ răng.

Sau đó anh rời đi để trở lại làm việc. Để Rain đi vào văn phòng. Cậu giơ tay chào mọi người một cách quen thuộc.

Lúc đầu anh định đi ngồi chơi cho đến khi P'Phayu đến.

Nhưng nhìn thấy tình hình ...

"Em có thể giúp gì cho anh không?"

Rain bước tới gõ nhẹ Saifah, anh quay lại phía cậu ấy trông như thể vừa nhìn thấy một vị cứu tinh đến giúp đỡ anh vào giờ phút rối ren này.

"Em có thể gõ nhanh không, Rain?"

"Đủ dùng ạ."

"À đúng rồi, làm ơn giúp anh điền thông tin này cho anh. Này, Prim, dạy cho Rain." Saifah nhanh chóng ra lệnh, rồi quay lại biết ơn nói.

"Anh sẽ báo đáp em sau nhé ."

"Không sao đâu, em muốn giúp."

Cậu ấy hy vọng sẽ làm tốt, vì cậu ấy hiện đã là vợ (đỏ mặt) của anh trai P'Saifah. Rain muốn gia đình của Phayu thích cậu ấy. Ngoài ra, cậu ấy thường đến ngồi đây. Nên việc ngồi điền vào giấy tờ là chuyện nhỏ.

Giữa việc lựa chọn đợi người yêu ở nhà hay ở gara, nếu muốn thoải mái thì hãy chọn ở nhà. Nhưng đối với người nghịch ngợm không thích ở một mình, thật tốt khi có người để nói chuyện ở gara hơn là chỉ ngồi và chờ đợi anh ấy. Nhưng Phayu không ngờ rằng khi đến đón cậu bé đi ăn trưa, anh sẽ thấy cậu đang hòa nhập vào môi trường làm việc có cường độ cao một cách hòa đồng với những nhân viên đang in tài liệu.

"Rain, cậu Phayu đến rồi."

"Chờ một chút, Phi, trang này gần xong rồi."

Ô đúng rồi, em ấy đã vào đúng vị trí của mình.

Phayu nghĩ một cách thích thú, bởi vì người mới gặp mặt hôm trước đã nói nhớ anh, giờ còn không nghĩ tới việc ngẩng đầu lên nhìn anh một cái. Chỉ chăm chú luân phiên nhìn thẳng vào màn hình máy tính với giấy tờ trên bàn và những ngón tay lướt nhẹ trên trên bàn phím.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Phayu quay sang hỏi đứa em song sinh của mình.

"Hôm nay là một ngày bận rộn, hai người bị cảm cúm cộng thêm một đứa bị ốm. May mắn được Rain giúp đỡ. Mày không cần lo, tối nay định đi đâu vậy?"

Saifah giải thích trước khi đi tìm kỹ thuật bên ngoài, để Phayu đi đến phía sau người đang bận rộn với công việc giấy tờ mà không nhận ra anh ta đang đứng phía sau.

Phayu không muốn làm phiền cậu nên anh ấy đợi cho đến khi Rain in xong trang cuối cùng.

"Xong ... wow!"

Lần cuối cùng cậu nhấn Enter, Rain đã giật mình hét lên trong văn phòng khi có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào tai cậu.

"P'Phayu! Anh làm em giật mình." Rain nhìn tay Phayu và thấy đó là nước hoa quả đóng hộp, lạnh đến mức rùng mình.

"Lương" - Phayu cười nói

"Chỉ vậy thôi?" Rain dường như đang đánh giá thấp khoản thanh toán.

"Em chỉ in được vài trang tài liệu thôi mà?"

Phayu trêu ghẹo hỏi, nhìn người quay lại nhặt một xấp giấy trên bàn rồi rời ghế nhặt thêm hai xấp, ngẩng đầu lên đưa cho anh xem.

"Ai nói em chỉ làm được một vài trang? Em đã làm nó được bốn giờ rồi! Rain nói khi người nghe đưa tay xoa đầu cậu.

"P'Phayu, em đang bận."

"Bốn giờ bốn phút là như nhau." Rain không muốn nhận công vì cậu ấy là người đã đề nghị làm điều đó. Nhưng cậu không hiểu sự so sánh của những phép ẩn dụ mà anh đang nói với cậu, vì vậy cậu nhìn vào mắt anh và lắc đầu để bàn tay đang đặt trên tóc cậu thả ra. Nếu họ không phải đang ở văn phòng, cậu rất muốn hỏi người đã nói rằng sẽ chăm sóc cậu ấy đang ở đâu? Anh ấy thậm chí còn không khích lệ tinh thần của cậu.

"Vì đó đã là việc của Rain rồi." Cậu bé không có chút cổ phần nào cau mày.

Chụt!

Cậu dừng lại khi Phayu chống tay lên lưng ghế, đưa mặt lại gần và hôn lên miệng cậu.

"Phi ... có rất nhiều người." Rain vội vàng đẩy ngực nhưng bắt gặp một giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai.

"Vợ của chủ gara có nhiệm vụ gì?." Cậu ngẩng đầu lên, đưa gương mặt trắng nõn của mình bối rối nhìn anh, hai tay bủn rủn, thân thể cứng đờ ra, nhìn nụ cười của đối phương rồi... đỏ mặt.

"Phải không?"

P'Phayu không hôn nữa vì cậu sợ. Anh chỉ xoay người và đứng thẳng dậy. Để đứa trẻ ngồi yên ở vị trí cũ. Sau đó, anh ấy quay cổ cậu lại như cậu là một người máy phát hiện ra rằng có người khác đang nhìn mình. Nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt của cậu, họ đã cười và nhìn về các hướng khác nhau, chỉ còn lại Saifah lắc đầu buồn cười nói.

"Chà, tiền không phải trả, mà còn sử dụng người yêu của mình để làm việc."

P'Saifah vẫn tỏ ra thương xót, chỉ dùng từ "người yêu" để trêu trọc, trước khi quay sang cậu ấy.

"Anh thực sự cảm thấy tiếc cho Rain. Thực ra anh muốn hỏi, em có thể chịu đựng được Phayu xấu xa này không? Nếu em không thể chịu đựng được, hãy đến nói với anh, anh sẽ luôn chào đón em."

Trong lòng muốn khởi kiện, nhưng P'Phayu đã khoác tay lên vai cậu, nói đơn giản, nhưng ... ghen.

"Hiện tại em ấy là của tao."

Cử chỉ khiến Saifah đưa tay lên vai và lắc đầu như thể anh ấy không đùa nữa. Nhưng những lời cuối cùng anh ấy để trước lại trước khi ra ngoài ...

"Mày ghen cái gì chứ? Với em trai cũng không ngoại lệ à?"

Rain nghĩ rằng hai người này thực sự là anh em sinh đôi ... điều thích ghẹo gan, nó khiến cậu ấy mắc cỡ.

"Ngày mai chúng ta có đi xem phim nhé!'

Vì câu hỏi ngắn gọn của ngày hôm qua, làm Rain đang đứng trước tủ, càu nhàu nhìn trái nhìn phải không hài lòng.

Quần sẫm màu?

Ok, cậu đã đi ăn với Phayu nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên họ "hẹn hò" sau khi P'Phayu "ép" cậu vào vị trí người vợ. Nên nam thanh niên nào đó đã thay đi thay lại nhiều lần mà vẫn không chọn được. Cho đến cuối cùng cậu ấy chọn quần tây ngắn và áo phông trắng.

RRRrrrrrr

"Vâng, P'Phayu"

[ Anh đang ở trước nhà em.]

Người ở đầu dây bên kia vừa nói xong cậu liền xoay người rời khỏi phòng, tưởng rằng không có vấn đề gì. Dù sao P'Phayu cũng không hay quan tâm cậu ấy ăn mặc như thế nào cho đến khi bước xuống nhà.

"Đi thay sang quần dài đi, Rain"

Vừa nhìn thấy mặt cậu, Phayu cũng không thèm chào, chỉ trích bộ quần áo cậu đang mặc, cậu đã phải mất gần một tiếng đồng hồ mới chọn xong, Rain cúi xuống xem nó không ổn ở chỗ nào không.

Cậu có một ít lông ở chân, nhưng nó cũng không tệ.

Cử chỉ đó khiến Phayu bật cười.

"Đừng tức giận, anh không có ý đó, mà anh sẽ đưa em đi dạo một vòng."

Rain hiểu ý mà P'Phayu đã nói, nên cậu đi lên lầu và vừa thay quần trở xuống cậu đã nghe thấy những lời tán thưởng từ bố. Vừa ló mặt ra đã mắt tròn mắt dẹt, vì hôm nay P'Phayu không mang theo chiếc xe thường dùng mà là một chiếc mô tô phân khối lớn Ducati màu đỏ đen cực ngầu.

Không phải anh ấy là một tay đua trẻ muốn trông thật ngầu khi đi cùng một cô gái, mà là chiếc xe này ... giống chiếc xe mà P'Phayu đã sử dụng khi anh ấy giúp cậu thay lốp.

Vẻ mặt khó chịu của cậu ấy lúc đầu nhanh chóng chuyển thành một nụ cười thật tươi

Rain không hỏi nó có phải là cùng một chiếc xe không. Liệu anh ấy có nhớ rằng bọn họ đã gặp nhau trước khi anh ấy đến trễ bữa tiệc không? Bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa, điều cốt yếu là mối quan hệ đã thay đổi từ thời điểm đó.

"Ghen tị quá." Ông nhìn P'Phayu đang ngồi trên xe một cách chăm chú cho đến khi cậu con trai bật cười.

"Hahaha, bố, đừng ghen tị với Rain. Dù gì thì anh ấy cũng chỉ có thể mang một mình Rain đi cùng thôi."

"Ba chỉ muốn đi xe, ba không muốn đi cùng con."

"N giống nhau" Cậu con trai nói đùa rồi đứng yên để P'Phayu đội mũ bảo hiểm cho mình.

Ngay cả khi cậu ấy vụng về trèo lên chiếc xe máy, cậu ấy chỉ nhận ra rằng nó cao hơn nhiều so với chiếc xe máy mà cậu ấy vẫn quen ngồi. Và hình dáng của nó khiến cậu phải rướn người về phía trước cho đến khi cậu ấy chạm vào eo của Phi Phayu một cách không chắc chắn.

"Rain, đặt tay lên thân xe." Người đàn ông cao lớn kéo bàn tay đang ôm eo của mình, để tựa vào thân xe cho đến khi người phía sau cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Em không muốn"

"Em có muốn anh thả em ngã không?" Phayu ngay lập tức trả lời bằng một câu hỏi mà cha cậu không để ý đến. Chỉ đứng vẫy tay với chào con trai và nhìn chiếc xe phóng nhanh như một cơn gió ra khỏi ngõ của ngôi nhà cho đến khi khuất tầm mắt của cha mẹ Rain

"Đừng động tay động chân quá. Nếu như đụng phải "chân" của anh, anh sẽ không đảm bảo an toàn cho em đêm nay."

Rain tức giận đến mức muốn nhéo chân anh. Nhưng cậu ấy sợ rằng đàn anh của mình sẽ thực hiện lời đe dọa tức thì của anh. Tuy cậu ấy không thực sự sợ hãi nhưng cậu ấy chỉ muốn xem một bộ phim trước. Cho đến khi cậu ấy đang cố gắng điều chỉnh bàn tay của mình, dựa vào tấm lưng rộng của anh ấy, cảm thấy tốc độ ngày càng tăng dần cho đến khi cậu ấy hỏi.

"Có điều gì mà P'Phayu không thể làm được không?"

Ngoài vai trò là một kiến ​​trúc sư, một thợ cơ khí, là một ông chủ gara chân chính, còn rất giỏi đua xe nữa.

"Em ghen à?" Rain dùng tay gõ vào mũ bảo hiểm trên đầu anh.

À, anh ấy có ngoại hình đẹp, công việc tốt, mặc dù mình là vợ của anh ấy, nhưng không thể không cảm thấy ghen tị.

"Tại sao em lại đánh anh? Anh đang nói rằng Rain đang ghen à?" Người nghe nhíu mày lại, tiến lại gần hơn trước, cậu có thể nói rằng cậu đang rất bối rối và há hốc mồm, đông cứng lại khi nghe giọng nói cười thỏa mãn một cách không biết xấu hổ của người kia.

"Em ghen tị khi có một người chồng tốt như anh."

Ôi mình thực sự không nói lên lời.

Sau đó, Rain thậm chí không nghĩ đến việc nói nữa. Không phải vì cậu ấy cảm thấy xấu hổ khi ngồi ở phía sau xe bạn trai, mà vì cậu ấy sợ lỡ tay đấm ai đó, tự ái và khiến cả hai bị thương do tai nạn.

Trong khi chờ đợi, hãy để cậu ấy ngồi lại và tự ghen tị với chính bản thân mình trước rồi hãy đi.

Các rạp chiếu thứ Bảy chật kín các gia đình và các cặp đôi dành thời gian cho nhau. Giống như Rain đang đi bên cạnh Phayu bình luận về bộ phim cậu ấy vừa xem xong. Họ không quan tâm đến việc người khác sẽ nhìn nhận họ như thế nào.

Đến trung tâm thương mại giữa thành phố, Rain cảm thấy mình trở thành mục tiêu của những cái nhìn chằm chằm, ban đầu cậu nghĩ đó là do chiếc Ducati quá ngầu nhưng khi bước vào tòa nhà, nhiều ánh mắt vẫn nhìn về hướng cậu. Cho đến khi cậu nhìn thấy người bên cạnh, cậu mới biết là họ đang nhìn ai.

Hôm nay P'Phayu không ăn mặc như ngày thường, cũng không ăn mặc như lúc ở ga ra. Dáng người cao ráo, mặc áo sơmi trắng , quần jean sẫm màu và khoác bên ngoài một chiếc áo khoác da màu nâu. Mái tóc thường được buộc một cách ngẫu hứng để tôn lên các đường nét trên gương mặt trông anh chẳng khác gì người siêu mẫu nổi tiếng. Anh thực sự là một người đàn ông hoàn hảo có thể lọt vào mắt xanh của bất kỳ ai.

Ban đầu cậu cũng hơi bực mình, càng nhìn thấy anh ấy như vậy cậu càng thấy ghen tị. Nhưng chính người đàn ông đẹp trai này đã chăm sóc cậu rất chu đáo, để cho cậu ấy là người chọn phim, chọn chỗ ngồi, chọn đồ uống và bắp rang bơ. Tất cả, anh ấy đều tự mình giữ, anh cầm mọi thứ trong tay như thể anh không thấy mỏi, khi vào rạp chiếu phim anh ấy nhường cậu chọn chỗ ngồi trước và khi họ xem phim, anh ấy còn nắm tay để giữ ấm cho cậu.

Rain lo lắng rằng những người quen của cậu ấy sẽ nhìn thấy họ nắm tay nhau tại rạp chiếu phim, nhưng P'Phayu là một người xem phim rất tốt. Bởi vì bên kia đang tập trung vào nội dung và thì thầm bình luận một cách say mê. Lần đầu tiên họ xem phim cùng nhau đã kết thúc tốt đẹp.

Đi với người luôn quan tâm và chăm sóc cậu như thế này. Cậu có thể đến xem hàng tuần. (Chà, nếu cậu chưa bắt đầu đi học)

"Em đói chưa?"

"Đói." Rain khẽ gật đầu.

"Vậy em muốn ăn gì?"

"Hoy, P'Phayu, đừng chiều Rain quá , Rain sẽ hư mất."

Hôm nay cậu ấy đã chọn cả ngày trong khi P'Phayu chỉ mỉm cười nuông chiều.

"Được rồi, nhưng trước khi Rain trở nên tồi tệ, anh sẽ tập cho em một thói quen tốt."

Được rồi, cứ nói là tôi sẽ từ tốn.

"Vậy em muốn ăn gì? Em không cần phải làm bộ mặt như vậy, anh đang hỏi thật đấy, anh không có đùa ... anh muốn em vui vẻ" Câu kết thúc khiến ai kia đang tỏ ra dỗi hờn mỉm cười ngọt ngào, đâu cũng được chỉ cần ở bên nhau là là cậu hạnh phúc rồi.

"Món ăn Hàn Quốc"

"Cái mặt thế này còn chưa đủ Hàn Quốc hay sao?" P'Phayu trêu chọc, chọt chọt vào má cậu nhóc đang mở to mắt, vội vàng quay mặt đi.

"Sao anh bảo không đùa?"

"Anh không đùa, đây người ta gọi là tình tứ."

"Sẽ tin ... nếu đó là sự thật"

Cuối cùng câu nói mắc kẹt trong cổ họng, nhưng cậu đã nắm lấy cánh tay Phayu đưa anh đến cửa hàng mà cậu muốn, mỉm cười ranh mãnh.

Rain không để ý rằng cậu đang quen với việc chạm vào anh một cách công khai hơn. Nó không xấu, ngược lại, nó tốt vì Phayu muốn nó, nhưng anh ấy không muốn Rain cảm thấy tồi tệ. Đôi khi anh cảm thấy Rain sợ hãi cách nhìn của người khác vì cả hai đều là con trai và mặc dù anh rất thích trêu chọc cậu nhóc của anh, nhưng Phayu chắc chắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt không tốt của cậu.

Anh ấy muốn cậu ấy cảm thấy hài lòng và hạnh phúc về mối quan hệ này.

Phayu không chỉ muốn vui vẻ. Nhưng anh ấy muốn đi xa hơn.

Ý tưởng này đã trở thành thách thức khi bước vào phía trước của nhà hàng.

"Này Rain, sao mày lại đến với P'Phayu?"

Rain bất ngờ quay lại và phát hiện người bạn thân được cho là đang nằm ở nhà của gia đình cậu ấy ở Lopburi.

"Sky!"

Sky nhìn khuôn mặt của Rain bên cạnh khuôn mặt của P'Phayu. Sau đó ánh nhìn của cậu từ từ dời xuống để thấy hai bàn tay đan vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl