Chương 13: Sự trừng phạt
Edit/trans : Ali
Beta: Sai Cô Nương
"Cơn bốc hoả" có thể xảy ra với con người ta vì một vài lý do nào đó, nhưng còn Rain thì biết rằng bản thân sẽ biến đổi ngay lập tức thành một quả cà chua khi ở gần bên P'Phayu và sẽ càng chín đỏ hơn khi anh ấy chạm vào cơ thể cậu. Vấn đề ở đây là cậu ấy lại quên rằng nó cũng là một trong những triệu chứng đi cùng với đổ mồ hôi, cơ thể run rẩy, ớn lạnh, nhiệt độ tăng cao... Và tất cả những triệu chứng trên là biểu hiện vô cùng rõ ràng của "cơn sốt".
Đúng! Cậu không phải bị P'Phayu hôn lên môi cho đến khi cậu choáng váng. Mà là cậu bị sốt!
"Hừ, điên mất."
Cậu bé thì thầm khi kéo tấm chăn lên để che đi đôi vai run rẩy vì trạng thái lúc nóng lúc lạnh của mình. Điều này thật tệ, nhưng nó không bằng một phần nào của cơn đau nhức đang lan tràn khắp cơ thể cậu. Mà không biết làm sao cậu lại có sức để lái xe về nhà vào sáng nay. Vừa nghe Mẹ mắng được ba câu thì Rain ngã sấp xuống ngay trên ghế sô pha. Và cho đến bây giờ, cậu cũng chỉ có thể ngủ li bì vì cơn sốt, đơn độc nằm trên giường cũng ướt đẫm mồ hôi.
Thật tệ.
Đây là suy nghĩ của người đang cuộn tròn cơ thể trong chăn.
Liệu P'Phayu có biết mình đã về nhà rồi không?
Khi cậu nghĩ về người ấy, cậu đã muốn bật khóc. Nhưng cậu không muốn mình hành động như một đứa trẻ, ngay cả khi cậu điều đó làm cậu cảm thấy vô cùng tủi thân. Cậu biết rằng mình đã lớn, nhưng khi bị bệnh thì bất kì ai cũng sẽ nghĩ đến người mà mình muốn ở bên cạnh nhất. Và điều bi ai nhất lúc này là chính cậu lại là người chạy trốn khỏi anh ấy, để rồi đến bây giờ, cậu không thể không nghĩ rằng nếu cậu còn ở nhà P'Phayu thì sẽ có người đến chăm sóc và lau thân thể giúp cậu chứ.
Còn đối với mẹ của mình?
'Ờ, uống thuốc rồi ngủ đi'
Sau khi bà đưa thuốc cho cậu, bà liền rời đi.
Cậu biết P'Phayu chắc sẽ không làm điều đó, cậu không lo lắng, bởi vì bọn họ chỉ là bạn bè.
Rain vừa nghĩ vừa chìm vào giấc ngủ, mà không để ý thấy chiếc điện thoại đã tắt tiếng từ hôm qua chớp đèn báo hiệu có cuộc gọi nhỡ liên tục. Lần này, thay vì chỉ tám cuộc gọi nhỡ, nó đã lên đến con số hai mươi cuộc gọi nhỡ.
"Cảm ơn má rất nhiều! Vừa rồi con thực sự rất lo lắng."
"Có chuyện gì vậy? Má đáng ra phải đến cám ơn con vì chuyện chiếc xe. Vậy mà chưa kịp nói thì hôm nay con lại dành thời gian để đến thăm Rain bị ốm nữa. Cám ơn con rất nhiều."
"Không có gì. Con sẵn lòng ạ."
Sao giọng nói nghe quen quen?
Rain không biết cậu đã ngủ bao lâu, nhưng khi tỉnh dậy một lần nữa lại nghe thấy giọng nói của hai người quen thuộc cách cậu không xa. Cậu mở đôi mắt đỏ ngầu vì sốt, suýt chút nữa cậu đã đưa tay lên dụi mắt, vì tấm lưng rộng và kiểu tóc quen thuộc khiến cậu tưởng rằng mình đang bị ảo giác.
P'Phayu đang ở trong phòng của mình. Mình chắc đang ngủ mơ rồi
Người thanh niên tự nói với chính mình. Sau đó cậu gần như nhắm mắt lại rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Giờ đây không chỉ là bóng lưng và giọng nói quen thuộc của Phi. Mà bởi vì một khuôn mặt như thế này, một cái mũi như thế này, một cái miệng như thế này sẽ chỉ có ở một người.
Không, còn có người khác, Saifah ... Nhưng khuôn mặt mịn màng này ... Đó phải là P'Phayu!
"Làm thế nào mà anh đến được đây?" Cậu chắc chắn rằng đã hỏi to, nhưng thành thật mà nói, chỉ có một giọng khàn khàn trầm thấp được phát ra từ cái cổ họng khô khốc của cậu, nó như thể không phải giọng của chính mình và rất yếu ớt, do đó đã thu hút được sự chú ý của một ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua khuôn mặt của cậu. Bóng dáng cao lớn tiến đến mép giường và trong khoảnh khắc Rain đã nghĩ không biết anh ta có bị điên hay không nhưng ... điều đó khiến cậu có cảm giác trông giống như mình đang đối diện với một gã khổng lồ.
"Mẹ Rain để anh lên"
"Mẹ? Mẹ, làm sao mẹ... làm thế nào mà mẹ để anh lên được đây?" Người bệnh kinh ngạc hỏi. Não cậu bị tấn công bởi một cơn sốt nên cậu đã quên mất rằng sáng nay đã xảy ra chuyện gì, trái tim cậu chỉ tập trung vào người mà cậu muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện trước mặt cậu, câu muốn được dỗ dành, được an ủi, cậu muốn nói nói chuyện với anh mà đầu cậu đau quá và cũng muốn hỏi anh rất nhiều điều, nhưng mà điều cậu muốn biết nhất là. .. Làm thế nào anh ấy đến được đây.
"Vậy tại sao anh không thể đến ?"
Một âm thanh cứng rắn vang lên
Rain thầm ngạc nhiên.
"P'Phayu, tại sao ...?"
"Oh! Chắc là vì Rain không muốn anh đến"
"Không, không phải vậy. Rain chỉ ..." Rain lắc đầu thật mạnh điều đó làm đầu cậu càng đau, nhưng nó không bằng sự đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của đàn anh, dù mới hôm qua anh ấy vẫn còn ôm chặt lấy cậu, gội đầu cho cậu, vuốt ve lưng và ôm vai cậu. Cậu cố gắng đưa tay ra để nắm lấy cánh tay của P'Phayu nhưng anh đã lùi lại một bước.
"Vậy thì tại sao Rain lại chạy trốn khỏi anh?
"Không, em không chạy trốn."
Cậu cố gắng bào chữa nhưng thay vào đó nó lại như đổ thêm dầu vào lửa. Bởi vì người có vẻ mặt nghiêm nghị đang nhìn cậu với ánh mắt sắc bén. Nếu không bị bệnh, cậu bé tin rằng mình sẽ bị đánh đến chết.
"Rain không chạy trốn?" Phayu lặp lại khiến người nghe rợn cả sống lưng.
"Nếu em không chạy trốn. Vậy tại sao em không nghe máy của anh? Được rồi, em đã không trả lời điện thoại của anh từ đêm qua, anh nghĩ rằng Rain sẽ gọi lại. Nhưng không, không có một sự hồi đáp nào từ em cả, em có biết là anh đã lo lắng như thế nào không? Buổi sáng anh thấy Rain bị sốt, vì vậy anh không muốn đánh thức em để cho em nghỉ ngơi thêm chút nữa nhưng ai mà ngờ được chưa đầy một giờ đồng hồ lại có người biến mất khỏi nhà, không một lời nhắn và không nghe điện thoại? Nếu Rain gặp tai nạn, làm sao anh biết được? Rain, em có nghĩ đến anh sẽ cảm thấy thế nào không? " Phayu lên tiếng, nhưng không gầm thét, không ồn ào, mà nói với giọng đều đều lại êm tai nhưng lại khiến người nghe hoảng sợ vô cùng.
"P'Phayu ..."
"Rain không quan tâm đến cảm xúc của anh chút nào, đúng không?"
Khi Phayu hỏi đến câu cuối cùng, cậu nhóc... nước mắt tuôn rơi.
"Xin lỗi ... Rain, em xin lỗi P'Phayu, đừng giận Rain nhé. Em xin lỗi, huh"
Nước mắt rơi từng giọt trên đôi mắt đỏ ngầu của cậu, cảnh tượng bi thương đến mức khiến bất cứ ai cũng phải yếu lòng. Nhưng đối với P'Phayu, người đã tìm kiếm cậu ở khắp nơi, điều đó không giúp giảm bớt sự tức giận của anh ấy chút nào!
Buổi sáng tỉnh dậy, anh lo lắng suýt chết vì thấy cậu bị sốt, Vốn anh định đánh thức cậu dậy sớm để ăn và uống thuốc, nhưng lại phải nhận một cuộc gọi, có việc gấp cần anh giải quyết trước. Nhưng ai mà ngờ được khi anh không mất nhiều thời gian để giải quyết công việc và quay trở lại phòng ngủ, nó trống không, anh thất thần, đi ra ngoài và thấy chiếc xe của cậu đã biến mất. Anh ấy lo lắng rằng có lẽ Rain đang tức giận về những gì đã xảy ra đêm qua. Nếu cậu ấy chạy trốn, Phayu sẽ không để cậu ấy chạy thoát. Cho dù có tức giận đến mấy, thì anh cũng đã không có cách nào buông tay.
Nhưng ... vâng, chỉ là, dù anh có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa, Rain cũng không trả lời. Từ lo lắng chuyển sang điên cuồng, Phayu gần như phát điên vì những gì đang xảy ra.
Khi không thể liên lạc được với cậu, Phayu không ngần ngại xông vào nhà Rain mà không hề sợ hãi bố mẹ cậu ấy. Sau đó, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Rain ở trong tình trạng tốt và không có gì nghiêm trọng, chỉ là một cơn sốt.
Anh ấy lo lắng, vì vậy anh ấy cố gắng thuyết phục, kết thân, xây dựng uy tín và sử dụng bất cứ kỹ năng nào để có thể khiến bố mẹ Rain tin tưởng cho đến khi họ cho phép anh ấy vào phòng ngủ của Rain. Nhưng nếu có ai hỏi anh ấy bây giờ cảm thấy thế nào, thì ... là rất tức giận.
Anh ấy càng tức giận hơn khi cậu bé hỏi làm thế nào anh ấy có thể đến ... và bảo cậu ấy không chạy trốn?
"Không phải Rain không nghĩ đến cảm xúc của anh. Lúc sáng nhìn thấy anh, Rain cảm thấy rất xấu hổ. Mà về đến nhà, Rain ngủ quên mất. Em không biết anh gọi. Đừng giận Rain nhé, P'Phayu. " Khi vẻ mặt lạnh lùng và giọng điệu dữ tợn của Phayu khiến thân thể nhỏ bé dù không còn chút sức lực nào nhưng Rain vẫn cố gắng đứng dậy, nắm lấy tay anh và lắc mạnh cánh tay để anh bớt giận. Dù cho mặt cậu ấy đã lấm lem những giọt nước mắt.
Cậu bé biết rằng P'Phayu không giả vờ tức giận, mà điều đó là thật.
Lần này, cơn cuồng nộ của anh khiến trái tim Rain như vỡ ra thành từng mảnh.
"P'Phayu, ahhhh!" Rain cầu xin rồi buông tay che miệng, ho sặc sụa. Vẻ mặt dằn vặt của người thanh niên đang cố gắng điều hòa cơn ho và thở khò khè do nước mũi dày đặc khiến đàn anh chuyển sang ngồi trên giường.
Bộp!
Hai tay của anh ôm ghì lấy cơ thể bệnh nhân siết chặt vào ngực.
"Vậy thì đừng biến mất như vậy nữa."
Khi vòng tay ấm áp bao bọc lấy cơ thể, Rain gật đầu cho đến khi cổ cậu gần như muốn rụng rời. Chỉ cần người kia không giữ vẻ mặt hờ hững, giọng nói lạnh lùng và không tránh xa cậu, thì cậu đều chấp nhận tất cả những gì đối phương đã nói, ngay cả khi cậu ấy bị chế giễu. Sau khi bị ốm, Rain cảm thấy mình trở nên yếu ớt, cậu thực sự rất tủi thân và ủy khuất.
Động tác nhẹ nhàng ôm lấy, siết chặt cánh tay hơn, khiến cậu cảm thấy nhiệt độ bản thân còn cao hơn cả ban sáng. Bàn tay to lớn vuốt ve lưng khiến cậu thoải mái. Sau đó anh đặt một nụ hôn lên giữa trán cậu.
Một lúc sau, có vẻ như P'Phayu đã bình tĩnh lại, để chắc chắn rằng đối phương thực sự không có gì. Người bệnh ngồi yên, dốc hết sức lực, dùng hai tay ôm chặt lấy eo anh ấy.
"Rain sẵn sàng nhận hình phạt chưa?
"Hả?" Cậu bé vừa khô nước mắt ngẩng đầu lên như không tin vào tai mình khi nghe thấy điều đó, rồi cậu bắt gặp ánh mắt sắc bén của đàn anh, nó làm cậu hoảng sợ.
"Hình phạt?" Rain khàn giọng hỏi. Ngay từ đầu, cậu đã nổi da gà. Thật đáng sợ đến nỗi lạnh sống lưng.
"Đúng vậy. Anh sẽ trừng phạt kẻ đã khiến anh lo lắng" Nụ cười xấu xa trở lại một lần nữa, câu nói không mang tính giải trí chút nào.
"Nhưng Rain bị ốm." Chàng trai cố gắng cầu xin sự cảm thông.
"Vâng, vì vậy anh đã chuẩn bị một thứ gì đó đặc biệt cho người bệnh" Đôi mắt tròn xoe của cậu ấy tình cờ liếc nhìn bàn tay của Phayu đang lấy ra thứ gì đó từ túi sau của quần ... là ống thuốc.
Cậu ấy chỉ bị sốt. Không phải mẩn ngứa, nổi mề đay hay nổi mụn. Tại sao anh lại muốn cậu bôi thuốc? ... Và điều đó khiến Rain hiểu ra.
"Đừng nói với em đó là giành cho ..."
"Ừm, Rain bây giờ đang đau ở đâu?"
Đẩy!
"Không, không, không, không, không, không." Đó là tất cả, người thanh niên đang đẩy và đẩy, cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của đàn anh. Nhưng cậu ấy thường không đủ sức để chống trả. Lúc ốm đau như thế này thì càng lấy đâu ra sức mạnh để đánh bại anh ấy? Cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ống thuốc trong tay P'Phayu như thể mình là người ngoài hành tinh đến từ thế giới khác, bởi vì lúc này chỗ đau duy nhất chính là ... mông của cậu.
Nếu cụ thể hơn, đó là trong cái rãnh hep.
Đột ngột! Chớp mắt!
"Nó có tác dụng, tin anh đi" Phayu nhẹ giọng nói, nhưng bàn tay to lớn đã lật tung chăn ra khỏi người cậu cho đến khi Rain cố gắng thoát ra khỏi giường. Nhưng làm gì có cách nào để cậu thoát ra dễ dàng? Khi dáng người cao lớn ôm trọn chủ nhân căn phòng bằng một tay, tay còn lại kéo cạp quần của cậu cho đến khi nó ra khỏi hông.
"Ồ, không, không, không, P'Phayu, không."
"Rain." Phayu nhẹ nhàng gọi tên cậu, nhưng với giọng điệu nguy hiểm.
"Nếu Rain ồn ào, mẹ của Rain sẽ lên lầu, và Rain không muốn mẹ nhìn thấy cảnh tượng này, phải không? "Phayu nhìn thấy rõ ràng mọi biểu cảm trên gương mặt cậu, khi cậu bé nghe thấy câu nói đe dọa của anh liền mở to mắt, sau đó lắc đầu, nhỏ giọng cầu xin.
"Không, P'Phayu, đừng làm vậy"
"Vậy Rain có để anh bôi thuốc cho không?"
"nhưng ..."
"Rain sẽ để anh cởi quần ra giúp hay Rain sẽ tự cởi?" Cậu có hai lựa chọn, mà lựa chọn cách nào thì cũng phải cởi, khiến người bệnh muốn khóc, muốn hét lên, muốn chửi thề nữa, nhưng đau lòng mà nói, tất cả những gì đứa trẻ bướng bỉnh làm chỉ là di chuyển bàn tay nắm lấy mép quần mà bình tĩnh trả lời.
"Ồ, lùi lại Phi." Cậu ấy yêu cầu tự cởi quần ra.
Phayu lùi lại theo yêu cầu nhưng không đi quá xa, chỉ di chuyển một chút.
"Đừng nhìn em"
"Không thấy thì bôi làm sao được thuốc cho em? "
"Rain sẽ tự làm điều đó." Cậu cố gắng thương lượng mặc dù mép quần đã được kéo qua hông nhưng cậu vẫn lấy tay che nó lại.
"Em có dám tự mình làm không?" Nhưng khi Phayu nhướng mày hỏi, nhấn nhá đưa mắt nhìn xuống, người mới chỉ dùng bộ phận đó nhưng chưa bao giờ làm gì khác ngoài việc lau chùi bên ngoài, kêu nên một tiếng KHÔNG, lắc đầu nguầy nguậy nói rằng cậu ấy không dám, điều đó khiến Phayu bật cười. Rồi ngoắc ngoắc ngón trỏ trái phải để thay lời nói ... 'mở rộng chân của em ra''
"Phi..."
"Anh sẽ đếm từ một đến ba, nếu đến ba, anh sẽ không mềm lòng đâu."
Vội vàng!
Cậu như thể nghe thấy âm thanh trái tim mình đang gào thét bên tai. Đây có phải là lòng thương xót của anh! Nhưng thực tế mà nói, anh ấy thậm chí không cần phải đếm đến ba Rain đã dang rộng hai chân, sau đó lấy hai tay che mặt và để lộ những phần bí mật của cơ thể cậu, cho người đã khám phá nó cả đêm hôm qua. Từ vị trí của P'Phayu có thể nhìn thấy tất cả mà không hề che đậy. Nói thật là cậu rất xấu hổ, nhưng ngón tay cậu vẫn không tự chủ được mà mở he hé ra để nhìn ai kia.
P' Phayu lại nở nụ cười xấu xa.
"Anh đang trêu chọc em?" Người bênh nhân thắc mắc, khiến Phayu nhìn chằm chằm vào cậu ấy với đôi mắt sắc bén.
"Không, anh không nói đùa. Anh đang trừng phạt một đứa trẻ bướng bỉnh."
Rain thề rằng ngay giây phút đầu ngón tay phủ gel lạnh lẽo của anh ấy bắt đầu xoa và chấm lên vết thương rằng ... điều đó sẽ không khiến P'Phayu tức giận chút nào! Cậu ấy hỏi thêm một lần nữa thuốc gì đây? Tại sao phải bôi thế này!
"Đủ rồi Phi, đủ rồi." Cậu bé run rẩy, nắm chặt cổ tay của Phayu lắc đầu nguầy nguậy, cầu xin, nhưng ai đó sẽ không dừng lại.
"Chờ một chút nếu không thuốc sẽ không vào"
Rain khẳng định rằng P'Phayu đang cười. Sau đó cậu cố gắng khép hai chân vào với nhau, nhưng lại bị một bàn tay to lớn đang cố đè chặt đùi xuống giường. Và sau đó anh ấy ...
"Không ... Không... Không." Một hình phạt mà Rain muốn kết thúc trước khi có chuyện không hay xảy ra. Nhưng nếu cậu ấy biết "ai" sẽ đi đến. Cậu sẽ không để P'Phayu tiếp tục làm những gì anh ấy muốn, vì lúc đó ...
Lạch cạch!
"Phayu, má mang đồ ăn nhẹ cho con ... Oh Rain, con dậy rồi à? Anh ấy đã đến thăm con được một giờ rồi. " Rain thở phào nhẹ nhõm. Cậu nghĩ mình vừa chết đi sống lại một lần nữa vì vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Rain đã nhanh chóng túm lấy chiếc chăn và trùm lên ngực. May mắn thay, mẹ cậu đang bưng một cái khay lớn nên cần chút thời gian mở cửa trước khi vào phòng con trai, nếu không bà sẽ nhìn thấy cảnh tượng làm cho bà choáng váng, có khi phải nhập viện cấp cứu mất.
"Sao vậy? Con có còn nóng không? Có muốn mẹ lau người cho không?"
"Không!"
Rain hét lên ôm chặt chiếc chăn như một tấm lá chắn. Lý do anh khó chịu cựa mình không phải vì nóng, không phải vì áo ướt đẫm mồ hôi, mà vì... chiếc quần đang nằm trong tay P'Phayu, nó được anh cầm bằng đôi tay sau lưng anh.
Bên dưới ... cậu hoàn toàn khỏa thân.
"Con bị sao vậy? Con đang xấu hổ khi được mẹ lau người cho con trước mặt đàn anh đúng không?"
"À ... vâng, Rain tự thu xếp được. Mẹ đừng lo" Cậu thì thào khi bám vào chăn, gần như hoảng hốt nghe thấy tiếng cười của P'Phayu từ đầu giường.
"Ôi, thật đau đầu. Phayu, con trai của má là vậy đấy. Nhiều khi cũng rất nổi loạn. Chà, có gì mà con không ăn được không?"
"Không thưa má"
"Thật tuyệt."
"Tại sao má lại hỏi P'Phayu như vậy?" Người bệnh hoang mang, thắc mắc vì người mẹ của cậu đang nhìn đàn anh đầy trìu mến, mẹ cậu chắc không phải người sẽ mê mẩn khuôn mặt đẹp trai ngăm đen kia, phải không? Và giờ đây cậu lại càng hoang mang, nghi ngờ không biết điều gì đã khiến má phải hỏi chuyện Phayu có bị dị ứng thức ăn gì không.
"Má đã mời đàn anh ở lại ăn tối, Rain biết đấy, cậu ấy thật sự rất tuyệt vời vì đã để Rain ngủ lại nhà cậu ấy sau khi bị ướt mưa. Nhưng khi con nhận điện thoại của má và trở về nhà mà quên không báo với Phayu một tiếng, nên cậu ấy rất lo lắng đến mức phải đến đây để gặp ba má xem con đã về nhà chưa. Và giờ má biết rằng Phayu là đàn anh của con, cũng là người đã sửa xe cho con ở ga ra của cậu ấy. Má cũng muốn cảm ơn cậu ấy đã giúp con sửa xe. Ngoài ra, cậu ấy còn chăm sóc cho con rất tận tình. " Rain biết mẹ muốn cảm ơn anh ngay từ khi nghe tin về chiếc xe, nhưng ai ngờ họ lại gặp nhau nhanh như vậy và ...
"Rain biết rồi. Má đi xuống đi"
"Đây là đang đuổi má hả?"
Đúng!
"Không" Người bệnh cúi đầu, cảm thấy bản thân đêm nay sẽ lại sốt cao. Khi di chuyển đôi chân của mình một cách buồn bã, cậu liếc nhìn Phayu và thấy rằng anh ấy đang cười rất tươi.
"Con nghĩ Rain đang lo, sợ má cũng sẽ lây cảm lạnh."
"Không thể nào, thằng bé ấy không muốn mẹ ở lại đây thôi"
"Con không nghĩ Rain sẽ nghĩ như vậy. "
Rain không hiểu chuyện gì mà P'Phayu lại ép mẹ mình nói nhiều như vậy, lúc đầu cậu nghĩ mình lạnh vì phát sốt. Bây giờ thì cậu không chắc tại sao chân mình lại lạnh như vậy. Cậu ấy quên rằng chiếc quần của mình vẫn còn trong tay người nào đó? Chỉ cần hơi nghiêng một chút thôi, mẹ sẽ nhìn thấy tất cả!
Đột nhiên, người bệnh trở nên căng thẳng vì người khách đó quay lại, nhìn cậu ấy và mấp máy môi.
Đó là tất cả. Rain ẩn mình trong vỏ bọc, không nói chuyện, không tranh cãi với ai và nếu có thể thì cậu ấy cũng không muốn làm anh ấy tức giận chút nào, vì anh ấy chỉ động đậy miệng nói ...
'Trừng phạt'
Hai từ khiến cho cậu bé không khỏi nhớ rằng tốt nhất đừng làm P' Phayu tức giận.
Còn bây giờ, Ma Ma, xin hãy rời khỏi phòng. Chân Rain...nó đang run rẩy.
"Vậy Phayu là đang anh cùng khoa của Rain."
"Vâng, Rain là đàn em cùng dòng mã của con"
Sau khi ngủ cả ngày dài, khi đến bữa tối, Rain có đủ sức để đi tập tễnh và ngồi xuống bàn ăn rồi nhìn từ trái sang phải, lắng nghe bố mình đang vui vẻ nói chuyện với P'Phayu, nhưng cậu không hiểu lắm đàn anh của cậu có thực tốt như vậy? Ngoài việc có thể lên phòng của cậu, mẹ cũng mời anh ở lại ăn tối và ở đây anh ấy cũng được bố yêu thích như vậy. Vậy còn cậu con trai của bố thì sao? ... giống một chú chó ngốc nghếch?
Thực sự muốn kiện anh ấy vì đã trêu chọc mình! Nhưng không biết liệu anh ấy có đang giả vờ hay không, thực muốn hỏi anh ấy muốn gì ở mình.
Đây là những suy nghĩ của người đang ngồi húp cháo một cách lặng thầm.
Bây giờ, bố cậu hỏi P'Phayu làm việc ở đâu, công việc của anh ấy như thế nào và anh ấy có bao nhiêu anh chị em? và sau đó trở lại chủ đề nghiên cứu, điều đó khiến mẹ Rain đến chợt nhớ ra điều gì đó.
"Rain, má nghe nói Rain nhờ Phayu dạy thêm cho con trong thời gian nghỉ học kỳ?"
Anh ấy dạy cái gì cơ ?!
Rain lặng người nhìn má như thể bà là người ngoài hành tinh, cậu suýt lắc đầu vì cậu không yêu cầu gì cả nhưng cậu không thể nói được gì, vì điều đó đã được trả lời trước bởi người đàn ông to lớn ngồi bên cạnh.
"Còn về việc Rain nói rằng Rain sẽ chuẩn bị "sẵn sàng" trước khi bước vào năm hai thì sao? " Phayu là người đáp lại, cho đến khi cậu quay đầu lại và giao tiếp bằng ánh mắt với anh thay vì mở miệng hỏi .... 'sẵn sàng cái gì?'
Phayu không trả lời câu hỏi trong ánh mắt cậu mà quay sang tiếp tục nói chuyện với bố mẹ của cậu ấy
Mẹ kiếp, anh là ai !?
"Hôm nay con được gặp hai người nên cho phép con xin phép. Có ngày Rain có thể phải ở lại muộn và Rain có thể phải ở lại chỗ của con qua đêm. Những ngày Rain phải ở lại, con sẽ gọi điện về báo, để ba má không phải lo lắng nghĩ xem em ấy đã đi đâu. " Người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện lịch sự và chu đáo với bố mẹ của cậu bé, nhưng bố của Rain đã phá lên cười khi anh chắp tay xin phép.
"Ôi, chắc con sợ làm Phayu thất vọng lắm. Đừng lo lắng hãy tiến về phía trước. Con là đàn ông đúng không?"
Cậu không còn sức để tranh cãi về điều này nữa.
"Nhưng chúng ta cũng phải cân nhắc lại đó Phayu. Con có việc phải làm và sau đó con lại phải dạy Rain."
"Không sao đâu ạ" Phayu mỉm cười hiền lành, làm hài lòng các bậc cha mẹ, trước khi họ quay sang nhìn con trai mình và sau đó mỉm cười với cậu ấy ... điều đó khiến cho cậu thấy tan nát cõi lòng.
"Con đã sẵn sàng"
Rain thực sự muốn hét lên và hỏi 'Cậu thực sự muốn và đã yêu cầu giúp đỡ sao ?"
Cuối cùng Rain quay lại cúi đầu chào mẹ mình và nghe bà hỏi cơn sốt của cậu đã hạ chưa. Cơn sốt của cậu thì đã giảm bớt, nhưng điều đó không có nghĩa nó có thể làm dịu đi là sự xấu hổ khi 'chồng' của câu đã xâm nhập vào nhà và có vẻ như trong kỳ nghỉ học kỳ, cậu sẽ không có thời gian để "lãng phí". Cậu sẽ rơi vào tay của một người đàn ông tên là Phayu, một người sẽ không bao giờ chịu buông tha cho cậu.
"Từ khi nào P'Phayu đã trao đổi với má của em vậy?"
Sau bữa tối, Phayu chỉ cần nói chuyện với bố mẹ Rain một lúc. Sau đó anh lấy cớ quay lại phòng tạm biệt người bệnh và ngay khi nhìn thấy mặt anh, Rain đã tung đòn trước.
"Em không tự xưng mình là Rain nữa à?"
"Anh có muốn em tự xưng là vợ luôn không? "Cậu bé nói một cách mỉa mai.
Hớ!
Nhưng rồi hơi thở của cậu ấy dồn dập khi nhận ra mình vừa thốt lên câu gì.
"Uh, P'Phayu trao đổi với mẹ của Rain lúc nào vậy?" Sau đó, cậu ấy nhanh chóng thay đổi câu chuyện mà không cần đợi anh ấy trả lời.
Phayu bước đến và ngồi xuống mép giường trong khi người vừa nhận sự trừng phạt chiều nay vội vàng bỏ trốn dù biết ở khoảng cách này có thể bị bắt chỉ với một bước chân và cậu ấy sẽ không thể phản kháng...
Ít nhất hãy tránh ra xa để bàn tay đó không chạm vào cậu. Mỗi lần chạm nó giống như một liều thuốc độc gây ngứa và làm cho mọi thứ đỏ hết cả lên.
"Khi anh đến" Phayu hài lòng để cho từ vợ trôi qua.
"Hả"
"Anh phải giải thích anh là ai, anh làm nghề gì để kiếm sống, anh đã gặp Rain như thế nào, anh cần phải tạo được sự tín nhiệm. Để sau này khi em thường xuyên không ở nhà, họ cũng sẽ cảm thấy hài lòng."
P'Phayu nói điều đó bằng một cách có vẻ rất bình thường, nhưng đối với Rain, nó rất quan trọng.
Cậu rất vui vì bố mẹ thích P'Phayu, nhưng trái tim cậu lại bí mật sợ hãi.
"Rain nên nói gì với bố và mẹ ạ?
"Em nghĩ gì thì hãy nói như vậy"
"Làm sao em có thể nói với họ, P'Phayu, rằng chúng ta ..." Cậu bé nói khẽ, giọng trầm xuống và cúi đầu. Dùng ngón tay chọc vào chăn và chơi đùa để che dấu đi xấu hổ.
Chúng ta đã thành vợ chồng mất rồi.
Rain xấu hổ nghĩ, hoàn toàn quên hết những điều đã nói, việc cậu nói rằng cậu sẽ tán tỉnh anh ấy và viết lên một câu chuyện tình yêu, nhưng bởi vì mọi chuyện đã đi đến mức này. Điều đó có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc.
"Chúng ta là đàn anh và đàn em" Nhưng những mơ mộng của cậu đã phải dừng lại khi P'Phayu trả lời bằng một giọng điềm tĩnh.
"Này!" Người bệnh lập tức ngẩng đầu lên, trong lòng chùng xuống, cậu cảm thấy bản thân trống rỗng và thất lạc.
"Mối quan hệ của chúng ta chỉ là đàn anh và đàn em thôi phải không Rain?"
Chộp!
Kể từ lúc bỏ trốn đến bây giờ, Rain luôn là người di chuyển và nắm chặt lấy cánh tay của P'Phayu, cậu lắc đầu dữ dội và không chấp nhận những gì từ miệng Phayu nói ra. Khi bóng dáng cao lớn nhướng mày như thể cậu đã nói gì sai, cậu ấy thậm chí lắc mạnh cánh tay nhiều hơn, cậu không thể không cảm thấy sợ hãi với những gì cậu vừa nghe.
"P'Phayu, anh không thể nói như vậy."
Cậu sẽ không, không đời nào cho phép điều đó, dưới bất kỳ hình thức nào!
Một người cứng đầu, vô tình hiểu một cách ngớ ngẩn về một quan hệ. Cậu bước tới và nắm tay anh với vẻ mặt đáng thương. Điều đó đã khiến Phayu đề cập đến chuyện khác.
"Một tháng trôi qua kể từ khi chúng ta đã đưa ra thỏa thuận, Rain."
Hơn một tháng trước, có người la lên rằng cậu sẽ tán tỉnh và có được P'Phayu sau một tháng nữa, Rain nghĩ lại thì thấy mấy tuần trôi qua, cho đến khi tim đập thình thịch, tay gần như không còn chút sức lực nào, nhưng cậu vẫn cố nắm lấy cánh tay của người đàn ông to lớn, trông cậu như thể sắp chìm.
"P'Phayu giận vì Rain bỏ trốn và về nhà lúc sáng sớm đúng không? Rain, Em xin lỗi , anh phạt Rain rồi, Phi đừng đùa như vậy" Cậu bé cố gắng cười dù biết giọng mình không khỏe đến mức nào, người bên kia không có phản ứng, nên cậu không có can đảm để tiếp tục.
Đây có phải là tất cả những gì cậu nhóc nghĩ về mình?
"Anh không tức giận. À, anh đã phạt Rain rồi."
"Vậy tại sao anh lại nói đùa như vậy"
"Anh không nói đùa. Anh chỉ nói sự thật mà thôi" Phayu bỏ tay ra khỏi tay cậu, nhưng Rain vẫn không bỏ cuộc cho đến khi cậu nghe câu tiếp theo khiến tay cậu gần như vô lực.
"Rain đã hết thời gian tán tỉnh anh rồi."
P'Phayu nói rằng câu chuyện của họ ... đã kết thúc?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro