Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Bây giờ em là của anh (18+)

Edit: Ali

Beta: Sai cô nương

Bên ngoài trời vẫn tiếp tục mưa, phòng tắm bên trong thì vang lên âm thanh của nước va chạm với da thịt và sàn gạch. Làn nước bốc lên làm hai bóng người trong gương trở nên mờ ảo. Một trong hai người đáng lẽ phải có làn da trắng bệch vì ngấm nước mưa lâu, nhưng nó lại ửng đỏ, không phải vì nhiệt độ của nước mà vì đôi bàn tay ôm lấy cậu từ phía sau.

"P'Phayu, em có thể tự tắm một mình."

"Em không muốn anh giúp em tắm sao, Rain?"

"Ồ, đừng chạm vào em!"

Rain chỉ có thể vặn vẹo trong sự bối rối tột độ khi đàn anh thì thầm vào tai mình. Hơi thở nóng ấm liên tục tấn công với những điểm yếu của cậu trong khi bàn tay to lớn vuốt ve khắp cơ thể cậu, mà không hề hỏi cậu có muốn tắm giúp hay không?.

Độc tài!

Cậu bé nhớ lại khi mình bị lôi vào nhà. Ban đầu cậu rất bàng hoàng và sau đó trở nên hoảng sợ vì bị kéo vào phòng ngủ, nhưng trước khi cậu có thể bình tĩnh, P'Phayu đã lao đến xé áo của cậu và ném nó đi nơi khác, sau đó bắt cậu tự cởi quần của mình và ném xuống sàn. Cho đến pháo đài cuối cùng thì cậu đã cố bảo vệ nó thật lâu.

Mà cậu ấy quyết không chịu thua thì P'Phayu đã làm gì?

Vị đàn anh ai cũng nói là đáng kính đã chộp lấy cậu rồi vác qua vai. Nhưng lần này, anh ấy không đánh mông cậu, anh ấy cởi phăng chiếc quần lót của cậu ra!

Sau đó đưa cậu đi tắm cùng nhau cho đến khi trong tình trạng này

"Làm sao anh có thể tắm cho em mà không chạm vào em?

" Em có thể tự tắm ở bên ngoài. " Rain không hiểu cậu chỉ muốn đến để báo tin vui, thế nào lại thành ra cậu ấy bị mắc kẹt trong nhà tắm cùng với P'Phayu

"Mưa ướt hết cả người. Nếu không nhanh chóng đi tắm bây giờ, một chút nữa sẽ bị ốm."

"Vậy thì anh đi tắm trước đi. Em có thể tắm sau" Cậu nhóc muốn tìm thứ gì đó để che đậy trái tim suýt chút nữa bị xé rách của mình, run rẩy chạy ra khỏi phòng tắm nhưng lại bị người kia giữ chặt cánh tay, cầm lấy vòi hoa sen phun nước vào đầu cậu cho đến khi cậu phải nhắm mắt lại.

"Không, không sao đâu. Ai bảo em đứng dưới mưa? Anh không biết em đã dầm mưa bao lâu rồi mà ướt sũng. Dù sao thì em cũng nên đi tắm và gội đầu ngay bây giờ."

Rain không biết điều gì đang làm phiền cậu lúc này. P'Phayu phải biết rằng các kiến ​​trúc sư đều rất cứng cỏi và bền bỉ chứ, mưa ướt có chút như này cũng không thể làm gì được cậu.

"Em chỉ muốn nhanh chóng nói với P'Phayu"

"Chỉ cần làm điều đó ngay tại đây"

"Hả?"

Rain không thể nghe rõ và không biết phải làm gì cho đến khi cậu mở mắt ra để nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng Phayu bắt đầu xoa dầu gội đầu lên đầu cậu.

"Ặc Ặc, P'Phayu, nước vào miệng em rồi"

"Vậy thì im lặng đi." Rain muốn phản bác rằng anh cứ để cậu tự tắm là xong, nhưng kinh nghiệm của cậu đã dạy cho cậu biết rằng không có ích gì khi chống cự lại, tốt hơn hết là cứ đứng yên, để anh làm theo ý mình, vì như vậy dễ dàng hơn. Bất chấp những cơn bốc hỏa ở khắp nơi trên cơ thể và tim cậu gần như nổ tung.

Kể từ khi cậu ấy được sinh ra và ngay cả khi ở trại hè, cậu ấy đã không không bao giờ tắm với bất cứ ai hoàn toàn khỏa thân trước đây, nhưng ...

Hình bóng nhỏ bé mở mắt ra và nhìn thấy một hình ảnh phản chiếu mờ nhạt trong tấm gương.

Cậu thừa nhận P'Phayu rất đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cơ thể khoả thân của anh ấy.

Rain không biết rằng P'Phayu đã tập thể dục từ khi nào, nhưng anh ấy có bộ ngực nở nang săn chắc, cơ bụng sáu múi và với những bắp cơ cuồn cuộn đẹp đẽ, đường nhân ngư kéo dài xuống...ờ, cái đó. Cậu không dám nhìn thấp xuống hơn nữa. Giả sử, chỉ cần nhìn lên phía trên là cậu có thể chết vì đau tim. Ai dám nhìn xuống dưới rốn!

Thân hình thật đẹp!

Tất cả những điều đó, kết hợp với khuôn mặt sắc sảo và mái tóc dài... khiến trái tim bao cô nàng xao xuyến

Anh đừng xoa đầu em, đừng cười như vậy... trái tim em vỡ mất

"Ối"

"Sao vậy"

"Không!" Nếu Rain không để tay che bên dưới, cậu ấy sẽ che mặt vì xấu hổ. Trong khi Phayu có gương mặt điển trai, dáng chuẩn, cao ráo mà cậu mặt thì gầy và thấp bé, cậu làm sao dám khoe thân thể này trước mặt người đang gội đầu?

Không, mình bình thường, nhưng anh ấy không thấy xấu hổ sao?

Ngoài ra ... nó rất ấn tượng.

"Cúi đầu, nhắm mắt lại." Rain vội vàng làm theo chỉ dẫn của anh, hy vọng ra khỏi phòng tắm sớm hơn một phút.

Khi cậu vừa cúi đầu nhắm mắt lại, một dòng nước ấm chảy xuống giữa đầu, kèm theo một bàn tay to xoa nhẹ nhàng, cũng bàn tay ấy nhưng nó không giống như lúc người đàn ông cầm cờ lê trong ga ra. Sau đó Rain càng lúc càng căng thẳng, mỗi khi đối phương cử động, làn da ấm áp của anh lại cọ xát vào người cậu, như bây giờ, hai tay xoa lên vai cậu, lưng cậu nóng đến mức dường như bị dính vào thứ gì đó.

Cậu không biết và cậu không dám quay lại

Xoạt!

"Úi...anh chạm gì vậy?"

"Nếu em không cho anh chạm thì tắm cho em như thế nào?"

Rain mở miệng, muốn phản bác. Nhưng cậu ấy đành phải im lặng khi đàn anh dùng cả hai tay để bôi xà phòng lên người cậu rồi bắt đầu xoa và điểm đến đầu tiên là ngực của cậu.

"Ưm" Cậu bé vội vàng cắn chặt môi để kìm lại tiếng kêu thoát ra từ cổ họng, mặt đỏ bừng khi bị anh xoa nắn lồng ngực đến nổi bọt, sau đó cậu cứng người lên mỗi khi lòng bàn tay anh xoa nắn hai đầu ti mũm mĩm, hơi thở ngày càng nặng nề. Cơ thể cậu bắt đầu nóng lên vì thứ mà lẽ ra không nên thức dậy lúc này và đáng sợ hơn là nó đang bắt đầu kêu gọi sự chú ý.

"Đủ rồi! Phi ... P 'Phayu, đủ rồi, anh đi tắm đi, để em tự tắm"

Rain cố gắng nắm lấy bàn người kia.

"Tại sao"

Đừng trêu đùa với tai của em nữa.

Chàng trai nhỏ bé vừa nghĩ vừa quay đầu né tránh khi giọng nói trầm thấp thì thầm quá gần tai cậu. Chóp mũi anh lướt qua tai cho đến khi nó quá nóng bừng lên và sau đó ... lồng ngực anh chạm vào lưng cậu

"Phi Phayu, em không đùa, em không đùa thật"

Lúc này não của cậu tạm ngừng hoạt động, tim cậu đập loạn xạ, và cơ thể thì nóng đến mức cậu không thể nói được gì.

"Lần này anh không đùa đâu."

Cái miệng ấm áp của anh thì thầm vào tai cậu một cách quyến rũ.

"Rain."

Mình phải dừng lại, mình phải dừng lại.

Rain lập tức bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy mạnh mẽ khi anh gọi cái tên quen thuộc của cậu. Cậu nghĩ không biết có nghe nhầm hay không? Giọng anh trầm khàn gọi tên cậu giống như kiểu đang cầu xin khiến toàn thân cậu run lên.

Một người như P'Phayu mà lại cầu xin cậu sao?

"Lùi lại đi Phi." Cậu nhóc quay lại nhìn anh, muốn ra khỏi phòng tắm trước nhưng hai má ửng hồng, đôi mắt đọng những giọt nước trong veo, đôi môi run run khiến đàn anh đang cố chịu đựng không kìm lòng được cúi xuống và nghiền nát đôi môi ngọt ngào của cậu

Nụ hôn nóng bỏng bất ngờ khiến Rain ngạc nhiên trợn tròn mắt.

"Phi ... uh..."

Bàn tay to lớn giữ chặt lấy cằm cậu, ép cậu nghiêng đầu về phía mình cho đến khi Rain cố gắng mở miệng nói, nhưng thay vào đó lại tạo cơ hội để Phayu mút mạnh môi dưới khiến toàn thân cậu run lên, đầu lưỡi nóng bỏng tiến sâu vào trong khoang miệng càng quét cho đến khi cậu bị dồn vào một góc.

Nụ hôn ngày càng mãnh liệt khiến Rain choáng váng.

Bàn tay vốn dĩ đang đẩy ra trở nên vô thức bấu chặt lấy bờ vai anh trong khi lưỡi cậu đang bắt đầu đáp trả một cách rụt rè và đôi môi đã lảng tránh cũng đang học cách đáp lại cho đến khi thắt lưng có phản ứng

Chụt... chụt...

Giờ đây, bóng dáng nhỏ bé chỉ còn nghe thấy tiếng hôn nhau vang vọng khắp phòng tắm. Một nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt như điện giật, xé rách, giành giật đánh bật mọi ranh giới. Nhưng P'Phayu không muốn để cậu ngạt thở mà ngất đi dễ dàng như vậy nên một lúc sau anh dừng lại để cậu bé hít đầy khí vào phổi rồi lại hôn hết lần này đến lần khác cho đến khi cả người cậu run lên, dựa vào lồng ngực anh, kiệt sức.

Mình không thở nổi... nhưng nó thực sự cám dỗ

"Ồ, đủ rồi." Cơ thể bé nhỏ dùng hết sức còn lại để đẩy anh ra, cho đến khi Phayu đồng ý dừng lại nụ hôn.

"Tất cả là tại anh ... tại anh ..."

"Sao vậy Rain?" Khi môi cậu được tự do, Rain che mặt bằng cả hai tay cho đến khi Phayu ngạc nhiên hỏi, và sau đó anh im lặng khi người đang trong vòng tay của anh liếc nhìn xuống...

Phần dễ thương đang dựng lên....

"Tất cả là tại anh !" Rain hét lên vì xấu hổ nhưng cậu ấy không thể trốn kịp... anh ấy đã nhìn thấy hoàn toàn.

Hình ảnh Phayu đã mờ đi một chút...

Cúi xuống!

"P'Phayu! Buông ra...không... sẽ ngã mất...P'Phayu"

Người đàn anh tắt nước và ôm lấy thân hình cậu bé trên tay, bỏ qua tiếng kêu phản đối, anh nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ. Đặt cậu bé xuống tấm nệm êm ái rồi di chuyển cơ thể của anh choàng qua người cậu, mà không nghĩ đến việc lãng phí thời gian trong khi bóng dáng nhỏ bé quay lại nghiêng sang một bên. Họ nằm cuộn tròn vào nhau, cậu bé ngượng ngùng lấy cả hai tay che mắt, nhưng vẫn để ngón trỏ và ngón giữa mở ra tạo một khoảng trống.

Khe đủ rộng để cậu có thể nhìn thấy hình ảnh khiến cậu không thể không nuốt nước bọt.

Khuôn mặt mà P'Phayu chưa bao giờ cho cậu nhìn thấy trước đây.

Một khuôn mặt dữ tợn có vẻ điên cuồng, hoang dã, đôi mắt rực lửa, hàm răng sắc bén nghiến chặt trên môi. Ngoài ra, phần tóc thường được buộc hờ hững ở gáy, giờ để buông rơi ra che mất phần khung xung quanh khuôn mặt, đáng lẽ bằng cách này nó có thể khiến khuôn mặt anh trở nên dễ thương hơn, nhưng ngược lại, nó trông đầy bí hiểm, dữ tợn... nhưng cũng đầy sự quyến rũ hơn. Giống như một kẻ săn mồi đang sẵn sàng để nghiền nát con mồi của nó.

"Phi ... P'Phayu" Rain gọi bên kia với giọng run run.

Vồ lấy!

"...!!!"

Phayu kéo bàn tay trắng nõn, đặt lên cây gậy nóng bỏng, gợi cảm của anh, cho thấy dục vọng của anh cũng không kém.

"Anh cũng vậy", giọng nói khàn khàn vang lên

Rain mở to mắt, rụt tay lại, nhưng những người kia không cho.

"Em ... Rain không đến gặp anh vì điều này. Rain ... Rain chỉ muốn anh biết trước rằng giáo viên đã khen ngợi em. " Cậu bé cố gắng nói rồi run lên bần bật nhìn vào đôi mắt long lanh.

"Vì Rain nhìn rất dễ thương nên anh không thể kiềm chến bản thân thêm được nữa!"

Người nghe tự giác đưa tay xuống khỏi mặt.

Phi Phayu như thế này thật sự do mình sao?

"Vì vậy, xin đừng ngăn cản anh"

Rain bối rối khi chóp mũi anh chạm vào má cậu.

"Anh không thể chịu đựng được nữa, cậu bé ngốc" Phayu đặt một nụ hôn thật mạnh lên gò má trắng nõn rồi lại hôn lên môi cậu.

"Phi, Umm", Nụ hôn dường như tiếp tục từ trong phòng tắm mạnh mẽ và nóng bỏng, sôi sục. Đánh thức tình yêu của một người thiếu kinh nghiệm, người đang ngày càng mềm nhũn trong vòng tay anh mà Rain không nhận ra rằng hai tay đang chống lên trước ngực tạo khoảng cách giờ đây đang quấn lấy chiếc cổ cường tráng của anh, kéo xuống cho đến khi cả hai hoàn toàn không có khoảng trống.

Rain không biết tại sao cậu ấy không phản kháng, nhưng cậu cũng không muốn nụ hôn này kết thúc.

Hai tuần không gặp anh, khiến cậu nhận ra mình nhớ P'Phayu như bị điên, cái đụng chạm thân thể đó, thay cho nỗi nhớ, thay cho lời nói... Bây giờ cậu không muốn nghĩ thêm gì nữa.

"Ah"

Khi bóng dáng nhỏ bé phát ra tiếng rên rỉ trong cổ họng, cậu nhìn lên trần nhà trong khi Phayu rúc vào kẽ hở nơi chiếc cổ trắng ngần của cậu và Rain giật mình khi chiếc lưỡi nóng bỏng liếm lên đầu cằm, xuyên qua trái táo Adam lướt xuống xương quai xanh của cậu. Hai tay cậu ôm lấy cơ thể của chủ nhân chiếc giường không quan tâm đến việc có làm ướt giường hay không, anh hôn nhẹ lên vai và cắn vào miếng thịt mềm như trêu chọc.

Màn dạo đầu khiến làn da trắng nõn tái nhợt, những hạt mồ hôi bắt đầu túa ra khắp làn da, cộng với hơi thở nóng hổi và đôi chân cọ vào ga trải giường

"Ư, Phi ... đừng làm vậy, đừng ..."

Phayu phủ môi lên đầu ti màu nhạt của cậu, liếm mút trong khi chủ nhân của nó đang run rẩy. Tay cậu vô tình luồn vào mái tóc của P'Phayu, những sợi tóc của anh chạm vào lòng bàn tay cậu, làm bùng lên một cảm giác ngứa râm ran. Nước mắt cậu trào ra khi một làn sóng kích thích quét qua cậu.

Đàn anh tiếp tục hôn từ ngực đến bụng, hôn vùng da dưới rốn, hai tay bóp ngực cho đến khi Rain lắc đầu, Vẻ mặt không còn giữ được kiên nhẫn, bóng dáng nhỏ nhắn phát ra tiếng rên rỉ và run rẩy toàn thân, cậu không thể kìm được mình. Sau đó, cậu giật mình mở to mắt cố gắng lùi lại khi Phayu liếm vào bộ phận nhạy cảm và đang thức tỉnh của cậu.

"Phi Phayu, đừng, đừng, đừng , không, a ... không, Rain không chịu được."

Dáng người cao lớn không những không dừng lại mà càng muốn nghe thấy tiếng rên rỉ của ai kia, khuôn miệng ấm áp, liếm mút đến rỉ nước, anh nuốt xuống một cách hài lòng đến mức thân thể bên dưới vặn vẹo, hai tay nắm chặt ga giường cho đến khi nhăn nhúm.

Chính lúc đó, Phayu đã nắm lấy chân cậu để tách chúng ra.

"Phi!"

"Suỵt, không sao đâu." Khuôn mặt đỏ bừng bừng bừng, vẻ mặt hoảng hốt khiến Phayu muốn bắt nạt, nhưng anh biết rằng đây là lần đầu tiên của người đang ở trong vòng tay của anh. Đến cả hôn một người con gái cậu còn chưa từng trải qua huống chi là với đàn ông. Cho đến khi anh ấy đưa cả cơ thể lại gần và di chuyển hông từ từ

"Có sao không?"

"Ugh, ugh." Ngọn lửa bùng cháy khiến cả người Rain bất giác run lên, câu không nhận ra đàn anh đang tìm thứ gì đó trong ngăn kéo cạnh tủ đầu giường.

Cạch

"Ồ không không, Phi Phayu không không không." Sau đó, Rain bị sốc cố thoát ra khỏi vòng tay đang siết chặt eo cậu, di chuyển hông và những bộ phận xinh xắn để khiến cậu cảm thấy thoải mái, Phayu siết chặt cặp mông tròn trịa của cậu khi những ngón tay dài của anh luồn qua kênh hẹp, trước khi đưa mình vào một cách bình tĩnh .

"Ồ!" Rain kêu lên, mặt cậu run lên dữ dội

"Không sao đâu, ôm anh."

Cậu nhóc ôm chặt lấy cổ anh, Rain cảm nhận được một ngón tay mảnh khảnh đưa vào trong cơ thể mình rút ra rồi lại ấn vào. Đàn anh không hề vội vàng, trao cho cậu nhóc những nụ hôn nóng bỏng, tìm đến nơi mà cậu cảm thấy kích thích. Cho đến khi Rain rên rỉ đến phát run cả người, đẩy eo một cách vô thức. Từ một ngón đến hai ngón, từ hai ngón đến ba ngón, để cho đứa nhỏ làm quen từng chút một.

"Phi ... P'Phayu."

Người thanh niên đã rút ngón tay ra khi bóng dáng nhỏ bé đang nằm kiệt sức trên giường, hai mắt mở to, nhìn anh và gọi anh bằng một giọng run run ngọt ngào.

Rain nhìn thấy người đàn ông dùng miệng xé bao cao su, hất tóc về phía sau khiến cậu run lên với cảm giác nhột nhạt trong bụng và giờ đây cậu không thể nhìn thấy hình ảnh bản thân đang đắm chìm trong cơn say dục vọng. Nhưng người đàn anh của cậu không nghĩ sẽ tới lãng phí thời gian như vừa nãy. Lần này không có màn dạo đầu, anh ấy đã nhét đồ thật của mình vào khiến Rain mở to mắt.

"Phi ... Đau quá! Đau quá, đau quá, đau quá."

Giữa những tiếng nức nở của Rain, Phayu vẫn bình tĩnh tiếp tục ôm người đang quẩy đạp điên cuồng, hôn lên đôi môi đỏ mọng quen thuộc rồi bắt đầu di chuyển từ từ. Anh nhìn người đang run rẩy mỗi khi cậy gậy nóng bỏng đẩy vào nơi mềm mại.

"Phi Phayu... hôn ..."

Rain nức nở cầu xin, Phayu trao cho cậu nụ hôn mà cậu muốn. Cho đến khi âm thanh của nụ hôn vang vọng khắp căn phòng. Hai tay anh vuốt ve làn da ướt đẫm mồ hôi, đang di chuyển ngày càng mạnh mẽ

Ah!

Phayu tiếp tục tiến về phía cậu không ngừng cho đến khi tiếng kêu đau đớn chuyển thành tiếng rên rỉ sung sướng, tiếng da thịt va chạm vang vọng khắp căn phòng ngủ rộng rãi kèm theo tiếng thở dốc dồn dập.

"P'Phayu, Phi ... hừ, ah, ah, hah ..."

"Bé ngoan."

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, chân giường đập xuống sàn phát ra tiếng vang, cho thấy sức nóng của bọn họ.

"Ah, P'Phayu!"

Đột nhiên người thanh niên bế bóng dáng nhỏ nhắn lên ngồi vào lòng mình, anh hôn lên đôi môi đỏ tươi, ướt át của cậu. Hai tay chống hông để có thể di chuyển theo một nhịp va chạm mạnh mẽ, cho đến khi Rain chỉ có thể dang rộng hai chân và vùi mặt vào bờ vai rộng, rên rỉ.

Bây giờ cậu bé gần như nghẹn ngào vì hạnh phúc đã được trao cho cậu.

"Rain."

Đôi mắt ngấn nước nhìn theo tiếng gọi.

"Em là của anh rồi nhé" Anh thì thầm với giọng trầm khàn gợi cảm khi người nghe ôm chặt lấy cổ anh

"Nói nhanh đi"

"Ah!"

Đột nhiên, Phayu ngừng cử động một cách cứng rắn, đến mức mà người gần như đã đến được bến bờ của giấc mơ hạnh phúc đã khóc trong sự hoài nghi. Và sau đó cậu bắt được nụ cười xấu xa trên môi anh, khuôn mặt sắc sảo ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt dữ tợn và mái tóc siêu gợi cảm phủ trên má. Nhưng Rain không có thời gian để suy nghĩ vì trò đùa này sẽ không tiếp tục ...

"Phi Phayu, xin đừng dừng lại."

"Nói trước đi"

"Không ... Phi, đừng làm loạn với em, em không thể chịu được nữa."

"Nếu em không nói, anh sẽ không tiếp tục"

"Phi, đồ ngốc!" Rain đập vào vai anh bằng tất cả sức lực, bởi vì không thể chịu đựng được nữa, nước mắt chực trào ra, nhìn vào mắt người kia cầu khẩn nhưng cậu vẫn nghe thấy điều tương tự.

"Mau nói đi ... Rain bây giờ là của P'Phayu."

"R...."

Phayu giữ chặt lấy "phần dễ thương" đến nỗi người đàn ông nhỏ bé cựa quậy.

"Rain ... Hừ ... bây giờ là của P'Phayu ... đừng trêu, đừng trêu nữa ... Em chịu không nổi nữa rồi, Rain thật sự không được."

Cậu nói khi vùi mặt vào bờ vai rộng của anh và van xin.

Chụt!

"Tốt lắm, bé ngoan."Khi anh ấy có được thứ mình muốn, Phayu thưởng cho cậu ấy một nụ hôn thật mạnh vào má.

Sau đó, người thanh niên lại đẩy bóng dáng nhỏ bé nằm xuống, nhìn vào đôi mắt ma mị ngọt ngào, hai tay nâng phần hông trắng nõn rồi tiến về phía cậu để giải thoát cho cả hai khỏi sự dày vò. Cho đến khi âm thanh của tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn phòng ngủ rộng rãi đồng bộ với âm thanh va chạm của cơ thể họ.

''Rain bây giờ là của anh nhé.''

Phayu lặp lại nó để Rain nhớ.

Trong khi đó, Rain chỉ biết gọi tên đàn anh, siết chặt cơ thể cậu vào một vòng tay ấm áp và đầy tin tưởng.

Lần này, không phải là những biến cố đã đưa cậu vào hoàn cảnh này mà có lẽ Rain đã "vô tình mắc phải" đi cùng người xấu mà cứ nghĩ là tốt bụng.

Rên rỉ , sờ soạng, sờ soạng

Trong một căn phòng ngủ hỗn loạn như một bãi chiến trường, chàng trai trẻ vừa kết thúc trận ân ái cách đây vài giờ chậm rãi mở mắt, nghe thấy tiếng rít khó chịu từ thứ gì đó dưới lớp quần áo vương vãi bên dưới giường. Liếc mắt nhìn về phía ánh đèn, thoạt nhìn không nhớ rõ cậu đang ở nơi nào, thâm chí còn có .. .

"Ốii!"

Rain hét lên một tiếng, bấu chặt lấy hông cậu khi cơn đau truyền khắp cơ thể.

Cậu nằm bất động trên giường trong vài phút trước khi hồi tưởng. Vậy là... xong rồi.

Vâng, là mình đã "làm" điều đó với P'Phayu.

Cậu nhóc lấy hai tay che mặt, há miệng nhưng không phát ra tiếng, đưa chân đạp mấy cái xuống giường để trút bỏ nỗi xấu hổ nhưng cậu phải dừng lại khi cậu bị đang đau nhức khắp người, đại não nóng bừng nhớ lại những sự kiện: Phòng tắm, trên giường, P'Phayu đưa cậu trở lại để tắm thêm một lần nữa, lau người rồi trở lại giường.

Cậu không muốn thừa nhận điều đó, nhưng ... cậu đồng ý.

Nếu sau khi bị vật lộn, không tắm lại, có lẽ cậu sẽ không nằm trên giường được nữa.

Ý nghĩ khiến cậu bé từ từ hạ tay xuống quét mắt nhìn xung quanh để tìm hung thủ, nhưng chỉ thấy phòng ngủ trống rỗng. Cậu không buồn vì sau trận chiến cậu bị bỏ rơi. Bây giờ, cậu ấy cần bình tĩnh một chút vì cậu ấy vừa "mất trinh". Và cậu không mất ở đằng trước, mà là... ở đằng sau.

"Một người đàn ông có bộ ngực rộng và chắc, thân hình to lớn có thể chấp nhận được!"

Rain tuyên bố rằng cậu ấy không thể nhìn thấy tình trạng của mình, người thích phụ nữ trước đây cần thời gian để trấn tĩnh. Cậu ấy không thể phủ nhận rằng rằng cậu ấy là người cố gắng giành chiến thắng và khiến người khác phải lòng mình. Cậu không ngu ngốc khi không biết chuyện như thế này có cơ hội xảy ra, nhưng cậu không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy.

Nếu được hỏi cậu có hối hận không, thì câu trả lời là không, nhưng nếu được hỏi có do dự không thì ... câu trả lời lại khác.

Ban đầu cậu chỉ định làm cho anh yêu rồi sau đó bỏ rơi anh để có thể thoả mãn rằng cậu cậu có thể chiến thắng được anh. Nhưng bây giờ, suy nghĩ đó đã mất đi. Hai tuần không gặp mặt anh, cậu nhớ anh muốn chết, khi nhận được tin vui, cậu muốn anh biết trước tiên, và sau đó khi cậu có câu trả lời cho mọi vấn đề, thì mọi chuyện đã đủ rõ ràng rồi.

Nếu Rain thực sự muốn chóng lại ít nhất cậu phải đấm vào mặt P'Phayu một cú đấm trời giáng thay vì tiếng rên rỉ đồng ý nói rằng ... "Em là của P'Phayu"

"Oái, xấu hổ quá !!!"

Trái tim cậu đủ khôn ngoan để thừa nhận điều đó, nhưng sự xấu hổ đã khuất phục cậu và chỉ cần nghĩ đến những gì mình đã làm, cậu không dám đối mặt với người khác, với tính khí như P'Phayu, anh nhất định sẽ giễu cợt cậu. Sau đó cậu ra khỏi giường và lê người để tìm tất cả quần áo của mình, mặc quần áo vào và ra ngoài càng nhanh càng tốt, trước khi tìm ra nguyên nhân khiến cậu tỉnh lại.

8 cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

"Hôy!"

Chỉ có vậy thôi, mắt Rain tối sầm lại, quên mất rằng mình không gọi điện về bảo rằng cậu sẽ không về. Lúc đầu cậu ấy không có ý định ở lại đây, cậu ấy đến chỉ để báo tin vui và về ngủ ở nhà. Vả lại, ai còn nhớ gì nữa trong hoàn cảnh lúc đó, chắc chắn người đó sẽ trở thành một vị thần. Mà lúc đó P'Phayu vẫn không quên đeo bao cao su.

Lần này, Rain vội vàng gọi điện về nhà và nghe thấy tiếng hét lớn sau tiếng chuông đầu tiên vừa vang lên

[Nếu con không về nhà, tại sao con không gọi và nói với ba má? Ba má đã rất lo lắng!]

Bố mẹ không cấm cậu ấy ở lại chỗ khác. Khi phải nộp một số bài tập, cậu ấy thường ở trong phòng của Ai' Sky, nhưng cậu ấy phải gọi điện trước để họ không phải đợi cửa và không phải lo lắng. Bây giờ Rain chỉ có thể nhỏ giọng xin lỗi khi nói rằng cậu ấy đến nhà của đàn anh và sẽ về nhà ngay bây giờ, nhưng cậu ấy lại thầm cảm thấy tội lỗi khi nhìn sang chiếc giường sau lưng.

Mẹ sẽ làm gì? Mẹ sẽ giết cậu mất!

Đó là ý nghĩ của người vội vàng nhét điện thoại vào túi, nhìn trái nhìn phải tìm chủ nhân ngôi nhà rồi lén lút chuồn ra khỏi phòng ngủ, cậu rón rén đi tới khi một cánh cửa phòng mở ra.

Căn phòng bừa bộn hơn nhiều so với phòng ngủ. Rain nhận ra rằng đây là nơi làm việc của P'Phayu.

Trong khi đàn anh chỉ mặc bộ quần áo ngủ, đang ngồi ở chiếc bàn lớn làm việc để mở toàn màn hình máy tính, nhìn tập trung đến mức không thể nghe thấy tiếng cậu ra khỏi phòng.

Ban đầu, Rain còn do dự không biết có nên nói với anh ấy trước hay không, nhưng chỉ khi thấy bóng lưng của người kia. Vậy đó... hai chân lùi lại và cúi xuống càng thấp càng tốt.

Đó là việc tôi đã làm!

Tấm lưng rộng của anh đầy vết xước và vết cắn khắp người, không biết làm sao bản thân "làm" được như vậy.

'Ôm anh'

'Cắn anh nếu em thấy đau'

Cậu nghe thấy tiếng ầm ầm trong đầu, nhưng trên hết ...

'Rain bây giờ là của anh'

Rain nghe câu này quay cuồng trong đầu khiến cậu cảm giác như người bị ốm. Lắc đầu nguầy nguậy, sau đó lao ra khỏi nhà P'Phayu và lái xe ra ngoài với hy vọng trở về nhà sớm nhất có thể.

Hoàn toàn quên mất rằng họ vẫn ... chưa thể nói rõ mối quan hệ của cả hai.

Nếu Rain biết rằng việc bỏ chạy có thể khiến ai đó tức giận, cậu sẽ lao về giường, trùm chăn ngủ ngay ngắn, mở mắt rên rỉ trông thật tội nghiệp. Chờ bữa sáng được phục vụ tận nơi, Nhưng vì Rain không biết nên giông bão chắc chắn sẽ ập đến vì cậu đã về đến nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl