Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Chứng minh

ngạc nhiên!

"Cái ... Phi Phayu nói gì vậy?"

Thời tiết bên ngoài thay đổi cũng như không khí bên trong phòng cũng xáo trộn vì một vài câu nói của chủ nhân căn phòng.

Từ đó là  ... "đừng đến đây nữa "

Rain sững sờ. Sau đó gượng cười, từ bàn tay đẩy  ngực chuyển qua nắm lấy cánh tay người kia, hỏi một cách lịch sự và hy vọng, nếu cậu nghe nhầm hoặc có thể tiếng sét đánh khiến cậu hoàn toàn không nghe thấy.

Phi Phayu, người ngoan cố và tốt bụng vừa ôm cậu vào lòng an ủi lại cấm cậu đến đây.

Nơi mà cậu vừa gọi là nơi an toàn nhất vừa là lá chắn những lúc yếu lòng. Nhưng Phayu lại cấm cậu đến đây. Tim cậu như đập chậm lại, mặt đỏ bừng, bàn tay vốn đã đưa đẩy giờ lại nắm chặt áo người kia, nhìn chằm chằm, cố gắng tìm ra sự thật.

Nhưng đôi mắt sắc bén cũng không có ý giễu cợt.

"Không! Phi Phayu! Anh đùa em đúng không?" Cậu ấy hỏi một cách hy vọng. Ngay cả khi trái tim cậu ấy tan vỡ.

"Anh không đùa!"

Đoàng!

Tia sét không chỉ xé rách bầu trời bên ngoài, mà còn cứa vào tim người khác. Người nghe hụt hẫng buông cách tay người kia , mím môi, hình ảnh cũ không còn muốn nhìn thấy nữa hiện lên trong đầu.

'Rain có nghĩ rằng Rain đã suy nghĩ quá nhiều không? '

Cô gái mà cậu ấy đang tán tỉnh đã nói như vậy. (ý chỉ Ple)

'Mày có biết rằng mày là một người phiền phức không?'

Bạn bè thường nói cậu như vậy.

Đúng vậy, Rain là một người cứng đầu, đôi khi không nhận ra rằng mình quá phiền phức, vì khi có ý định làm việc gì đó, cậu ấy đều cố gắng thực hiện dù biết rằng không còn hy vọng gì nữa. Cậu cho rằng không gì là không thể, nếu không cố gắng thì không biết kết quả sẽ ra sao dù anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thiệt thòi. Cậu được dạy rằng không bao giờ được bỏ cuộc. Nhưng việc cậu từ chối bỏ cuộc đã khiến những người khác ... khó chịu.

Bây giờ, Phi Phayu mới là người khiến cậu khó chịu.

"Giờ em đang làm phiền anh hả? ... Xin lỗi, em sẽ không đến mà không nói với anh nữa. Em sẽ không can thiệp vào việc anh đang làm nữa, em hứa sẽ không tham gia cuộc đua đó nữa. Em ... em sẽ cố gắng không làm phiền anh. Nhưng đừng ngăn em đến đây "

Rain lắp bắp, van xin hết sức trong khi mắt cậu ướt nhòe, nhưng cậu không khóc.

Phi Phayu chắc cũng khó chịu với những giọt nước mắt của mình.

Rain cứ ôm lấy cổ anh cố gắng không khóc, khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu chắc khó chịu đến mức Phi Phayu không muốn gặp lại cậu, cho đến khi cậu phải dùng mu bàn tay để lau nước mắt, cố gắng kìm lại, tiếng nức nở dội vào lồng ngực, cậu không hiểu tại sao được mình tại sao lại đau khổ như vậy nếu không thể nhìn thấy khuôn mặt của người này?

Trước đây bị từ chối khi tán tỉnh ai đó. Nhưng cậu không thấy hối tiếc như thế này.

"Em vẫn muốn đến đây ... Em muốn gặp anh...Em muốn đến" Rain kìm nén tiếng nức nở của mình một cách đáng thương bằng đôi tay cố gắng dụi đôi mắt đỏ ngầu của mình. Trong khi đàn anh không nói một lời.

"Em sẽ không khóc, Em sẽ không khóc, anh không cần an ủi em. Em thật sự sẽ không khóc."

Người đó không hề khóc dù toàn thân đang run rẩy. Và điều đó khiến người đàn ông vô tâm thở dài một hơi.

Đừng khóc, Rain, đừng khóc.

Những tiếng thở dài khiến người nghe phải cắn chặt môi cho đến khi đau.

"Rain"

"Vâng" Chủ nhân của cái tên này trả lời, nhưng cậu vẫn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn vào mắt người kia, vì cậu không muốn người kia nhìn thấy đôi mắt kìm nén nước mắt của mình.

Phayu kéo bàn tay đang cố che mặt của cậu, buộc hai mắt họ phải giao nhau, và điều đó khiến Rain thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn anh.

"Anh không giận Rain"

"nhưng ..."

"Nhưng anh đã nói ngay từ đầu rằng Rain nên biết cách phân chia thời gian hợp lý."

Rain gật đầu với đàn anh mà không nói một lời.

"Em nhớ, nhưng em không hiểu, phải không?"

Cậu bé yên lặng.

" Anh đã từng nói với Rain rằng nếu em muốn tán tỉnh anh, em nên làm điều đó trước năm thứ hai vì em sẽ không có thời gian để làm điều đó? Nhưng em chưa học xong năm nhất và em không biết cách quản lý thời gian dù bây giờ em là người có nhiều thời gian nhất. Và Rain có hiểu lớp học khó khăn như thế nào không? Em có hiểu đàn anh khó khăn thế nào khi để đàn em lãng phí thời gian ngồi nhìn đàn anh không? "

Người nghe muốn phản bác nhưng không phản bác được.

Ngồi nhìn đàn anh ... nghe thật thảm hại, nhưng cậu cũng không tìm được lời nào hay hơn lời Phi Phayu đã nói vì cậu thực sự đến để gặp anh ấy.

"Và hôm qua anh đã hỏi khi nào Rain phải nộp bài tập, nhưng em không trả lời."

"Nhưng Phayu nói nếu em không đi cùng anh, thì anh ấy sẽ đi một mình" cậu nhẹ nhàng cãi lại.

"Đúng, nhưng Rain thực sự nghĩ sẽ rất xấu tính nếu Rain không nói với anh rằng bài tập sẽ phải nộp vào hôm nay không."

Một lần nữa người nghe lại im lặng vì hôm qua cậu ấy đã ý thức rõ rằng hôm nay cậu ấy phải nộp bài. Và cậu ấy biết mình vẫn chưa hoàn thành nó nhưng vẫn chọn đi ăn tối với P' Phayu trước khi quay lại đối mặt với thực tế.

Phi Phayu ý muốn nói cậu ấy nên biết điều gì là quan trọng nhất lúc này

"Đi ăn, chúng ta có thể ăn vào ngày khác. Có thời gian để ăn hoặc nói đùa, mọi người có thời gian để thư giãn. Bản thân anh không phải là sinh viên xuất sắc nhất thế giới mà mọi người thấy. Anh sửa xe, tham gia các cuộc đua, anh làm những hoạt động mà anh thích, anh cũng làm những việc anh muốn. Nhưng có một điều anh không bao giờ rời bỏ đó là ... công việc của anh. "

Còn Rain, Rain choáng váng, Rain lại muốn khóc,

Rain muốn khóc vì P Phayu đã nói đúng trong mọi chuyện.

Lý do khiến cậu muốn khóc nhất chính là việc Phi Phayu đưa tay lên lau nước ở khóe mắt an ủi, nhưng sau đó lại nói lời mà cậu không muốn nghe lập lại lần hai.

"Nếu Rain không thể tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, thì đừng đến đây nữa."

Nếu ai đó đuổi cậu ấy ra ngoài, nói xấu cậu ấy, hoặc đuổi cậu ấy ra khỏi quán, Rain tin rằng người như cậu chỉ cần thời gian hồi phục nhanh chóng và sau đó lại tìm cách trả thù, cố gắng quay lại và cố gắng chiến thắng bằng cách nào đó. Nhưng khi người bên kia nói với một cái cớ, một người cứng đầu không nghe lời ai cho đến khi lạc lối.

Cậu ấy không phải là kẻ ngốc phải lặp đi lặp lại nhiều lần mới hiểu được. Như vậy là quá đủ.

"Em thực sự không làm phiền anh?" Đây là điều khiến cậu lo lắng nhất.

Mình sợ Phi Phayu sẽ ghét mình ...

"Nếu khó chịu, có lẽ anh đã không ngồi lau nước mũi của em như thế này."

Người đàn ông nói, hất bàn tay dính đầy nước mũi của mình ra, Rain quay trái quay phải để tìm một chiếc hộp đựng khăn giấy, nhưng chiếc hộp đã bị đá văng vào gầm bàn kiểu Nhật.

Xoạt!

"Phi Phayu!" Người kia không tốn thời gian tìm kiếm và chỉ cần làm sạch nó với chiếc áo sơ mi cậu đang mặc khiến cậu hét lên.

"Chán ghét cái mũi của chính mình?"

"Không, nhưng anh lại đổi chủ đề."

Cậu thanh niên luôn hò hét giờ đã nhận ra bên kia đang giễu cợt mình nên sẽ không buồn nữa, điều đó khiến cậu đưa tay lên nắm lấy vạt áo Phayu một lần nữa, cầu xinu câu trả lời.

"Nếu em có thể chịu trách nhiệm việc học của mình, em có thể đến đây một lần nữa phải không?

Hai cặp mắt chạm nhau khiến Rain trông như cầu xin.

"Không"

Rain lập tức cúi đầu xuống, tái nhợt đáng thương.

"Cho đến khi Rain chứng minh được điều đó." Người nghe ngẩng đầu đầy hy vọng và lắc mạnh cánh tay của người nói.

"Làm thế nào để chứng minh điều đó?"

"Anh trả lời sau nhé. Bây giờ dậy ăn tiếp rồi ngủ một giấc đi và anh đưa em về nhà."

"Nhưng ..."

"Rain" Chủ nhân của cái tên đó im lặng ngay khi tận mắt chứng kiến anh mắt của anh ấy. Cậu không hiểu vì sao sợ đến mức tức giận, nhưng người thường nói nhiều bây giờ lại không nói được, càng ít cãi lại. Sau đó cậu ấy quay lại và ngồi vào bàn Nhật với cơm rang nguội.

Cơm rang từng ngon giờ trở nên vô vị. Tiếng mưa bên ngoài gợi lên trong cậu cảm giác ớn lạnh, mặc dù có người sưởi ấm trong phòng nhưng Rain vẫn rùng mình vì lạnh. Chỉ nghĩ rằng cậu ấy có thể sẽ không được phép quay lại đây một lần nữa.

Nếu bạn hỏi Rain làm thế nào để tán tỉnh Phi Phayu bây giờ, có lẽ cậu ấy sẽ trả lời. Nhưng nếu được hỏi làm thế nào để chứng minh điều đó cho Phayu, cậu ấy lại càng tuyệt vọng hơn.

Người khóc cho đến khi mệt lăn ra ngủ, trong khi người khiến cậu khóc vẫn ngồi ở cuối giường. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé đang nằm trên giường với vẻ mặt khó chịu, như thể vừa rơi vào một cơn ác mộng. Cho đến khi anh phải di chuyển đến ngồi cạnh, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm còn tay kia ôm lấy khuôn mặt.

Những điều trước đây không thể thì bây giờ mình gần như đã làm được những gì mình muốn...

Rain không biết rằng anh đã mất đi vẻ bất cẩn, khi Rain ở dưới vòng tay của anh. Một người có vẻ nổi loạn, nhưng ngoan ngoãn, có vẻ cứng đầu, nhưng dễ tính, một người trông có vẻ khó chịu. Nhưng, thực ra, nó rất đáng sợ. Vì vậy, người đàn anh tốt bụng đã chỉ dạy cho đàn em...suýt chút nữa là được rồi.

Phayu không nghĩ là khó để có được cậu. Nhưng vì anh không chỉ muốn có cậu mà còn muốn chăm sóc cho cậu?

"Bây giờ không phải lúc"

Không giống như trước đây, anh sẽ không bao giờ nói không. Vì anh ấy muốn Rain rơi vào một cái hố mà anh đào đủ sâu. Cho đến khi chắc chắn rằng không còn đường trốn thoát thì mới có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng giờ Phayu biết rằng anh ấy không thể làm điều đó khi có các yếu tố bên ngoài tác động vào.

Phayu có thể làm như đang chơi đùa, nhưng nếu đã chơi thì không ngồi dụ một con cá cả tháng trời như thế này, có lẽ anh đã khiến cậu ấy say mê ngay từ lần thứ hai gặp mặt.Nhưng đó là một hành trình khó khăn vì anh rất nghiêm túc.

Rain vẫn còn rất trẻ và có rất nhiều yếu tố kích thích có thể khiến cậu ấy chệch hướng. Phayu đã từng dành thời gian uống rượu và hẹn hò với những phụ nữ thuộc tầng lớp thấp hơn trước khi thành công trong mắt mọi người. Nhưng đó là bởi vì anh có thể biết dùng đúng lúc. Đó là lý do tại sao anh ấy không muốn Rain làm điều tương tự như mình.

Đùa giỡn với trái tim không có nghĩa là phải nhắm mắt đưa chân.

Nếu Rain không thể chơi trò chơi này với trách nhiệm của mình, anh ấy sẽ là người rút lui. Dù anh có muốn có cậu bé này thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể làm như vậy được.

Phayu rời tay khỏi khuôn mặt, di chuyển tay kia lên lên gò má lạnh giá của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve nó bằng các đốt ngón tay của anh. Sau đó anh ấy vén phần tóc che đi khuôn mặt của cậu...

Chụt

"Đừng làm anh thất vọng." Chàng trai đặt một nụ hôn lên trán cậu bé, nhẹ nhàng trượt xuống áp mũi vào gò má mềm mại của cậu. Sau đó ... hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu bé.

"Ồ, P'Phayu" Người ngủ lăn qua lăn lại và rên rỉ, trước khi chìm vào giấc ngủ trở lại.

"Chết tiệt"

Đàn anh đứng dậy khỏi giường và sải bước dài ra khỏi phòng... nếu không thì anh ta sẽ phá lệ mất .

Ai đã dạy em trở nên dễ thương như vậy!

...............

"Này, khỏe không?"

"Ồ, chào buổi sáng, Phi"

Giữa nhịp sống hối hả của căng tin, Rain ngồi ăn cơm gà một cách tuyệt vọng, thu hút sự chú ý của một cậu sinh viên năm 4 với cả hai tay cầm đầy đồ án bước vào, sau đó cậu dừng lại chào Rain. Mặc dù trước đây anh ấy có hơi gay gắt nhưng hiện tại anh ấy có vẻ bình tĩnh hơn.

Câu trả lời vô cảm của Rain khiến Som quay lại nhìn cậu bé ngồi đối diện.

"Bạn của nong bị sao vậy?" Sky nên là người kể cho tiền bối nghe những gì đã xảy ra với bạn của cậu ấy, và điều đó khiến người nghe của cậu ấy bật cười, và anh ấy vỗ nhẹ vào lưng Rain.

"Ối, cậu đang cảm thấy tồi tệ vì điều đó? Nghe này, gần đây có một giáo sư nói rằng trẻ mẫu giáo sáng tạo hơn anh. Nhưng anh không thực sự nghĩ về điều đó. Và nếu cậu muốn, anh có thể dạy cậu cách dậy đúng giờ, cậu có thể đặt báo thức trên bốn chiếc đồng hồ treo tường, sau đó đặt chúng ở các góc khác nhau trong phòng, nếu cậu không phải là chuyên gia, cậu phải dậy và tắt từng cái một. " Som sẵn sàng lãng phí thời gian quý báu để tiếp tục công việc của mình để ngồi lại an ủi đàn em

Sau đó  đàn anh có nhiều kinh nghiệm tiếp tục ...

"Hãy xem xét lời khuyên này từ một đàn anh có kinh nghiệm hơn cậu. Dù bài tập có tệ đến đâu, hãy nộp bài. Giáo viên mắng còn hơn cậu không nộp bài tập về nhà."

"Em biết Phi, em thực sự không nghĩ về nó nữa, nhưng em không muốn làm họ thất vọng."

"Chỉ cần cho giáo viên thấy rằng cậu có ý định làm tốt. Dù có chuyện gì xảy ra, đừng chán nản hay nản lòng vì cậu đã không nộp bài. Anh hụt hơi khi cố gắng hoàn thành bài tiếp theo của mình. Vì vậy, anh không có thời gian để nản lòng. Hãy xem nhóm đó ở đằng kia? Họ đi chơi và uống rượu. Chắc chắn họ sẽ không tan rã sau năm năm. Nếu họ không níu kéo thì không ai có thể làm được. "

Rain biết rằng vị đàn anh này đang cố gắng an ủi, cậu thấy cảm động. Nhưng cậu không thể cười thật tươi, giả vờ như vẫn ổn, vì người cậu sợ thất vọng không phải là giáo viên.  

"Hừ." Cậu bé năm nhất đẩy đĩa cơm lùi ra, rồi nằm bò ra bàn.

"Thôi, anh đi đây. Vui lên!".

Người chưa hoàn thành công việc chưa xong liền đứng lên, với hai tay đầy đồ đạc cho đến khi Sky đứng dậy vội vàng.

"Nào P'Som, em có thể giúp "

"Hãy giúp bạn của em trước đi."

"P'Som, nó đã như thế này một tuần nay rồi❞"

Sky đủ thông minh để trả lời. Cậu chỉ cần nhìn lướt qua người bạn thân nhất của mình một chút đủ để biết  là không phải vì những gì Giáo viên nói, bởi vì cậu ấy đang ngồi và nhìn vào điện thoại như thể đang chờ một cuộc gọi. Nhưng nếu Rain không muốn nói chuyện, cậu cũng sẽ không hỏi.

"Chà, nếu nong muốn giúp anh ... tối nay nong có rảnh không?" Khi Sky đề nghị giúp đỡ, người gần như kiệt sức liền mỉm cười.

"Ăn tối, cơm khuya và đồ ăn nhẹ lúc 2 giờ sáng"
Sky mỉm cười trước lời đề nghị của Som.

"Nhanh lên , Phi"

"Từ từ nào, hai đêm rồi anh còn chưa được ngủ. Nếu anh có mười tay, anh đã hoàn thành nó rồi."

Som và Sky đã đi được một quãng đường rồi, nhưng kẻ sa sầm mặt mũi vẫn ngồi bất động, nhìn họ rời đi rồi thở dài một hơi và lẩm bẩm một mình ...

"Mày không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ như thế này đâu, Rain"

Hôm đó khi thức dậy Phayu lái xe đưa cậu nhà rồi bắt taxi về. Trên đường đi không có bất kỳ một cuộc trò chuyện nào giữa hai người, thậm chí Rain không dám hỏi bất cứ điều gì.

Giờ đã một tuần trôi qua, vẫn không có một tin nhắn nào được gửi đến. Hình ảnh thông báo trên line của người kia không online đã lâu tối đen. Điều này càng khiến cậu bé cảm thấy đau khổ hơn.

Đối với việc không nộp bài tập đúng thời hạn, cậu đã bình tĩnh trở lại, nhưng điều khiến cậu bận tâm là cậu bị cấm vào gara.

"Mình phải chứng minh như thế nào để anh ấy chấp nhận? P'Phayu không nhìn thấy mình đã học chăm chỉ như thế nào."

Khực!

Đột nhiên, những lời nói của P'Som xuất hiện trở lại ... làm cho cậu hiểu ra.

Cạch

Người nằm bò trên bàn lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt ánh lên tia hy vọng, rồi lớn tiếng nói lớn tiếng.

"Mình phải đi và chứng minh điều đó"

Nghĩ đến đây, hai tay vội vàng thu dọn đồ và một đĩa cơm gà, mặc kệ mọi cặp mắt đang quay sang nhìn cậu.

Vào cuối học kỳ, mọi người có xu hướng mất trí và bắt đầu nói với bản thân về những điều nhỏ nhặt.

Trước khi ra khỏi nhà, Rain đã dùng hết sức lực của mình, nhưng càng đến gần mục tiêu, tim cậu càng đập mạnh vì sợ hãi. Vì vậy, vào thời điểm chiếc xe nhỏ tấp vào cửa gara, những sự tự tin thu thập tích góp mấy ngày qua đã bốc hơi, biến thành không chắc chắn cậu ấy thực sự có nên đến đây không?.

Đừng đến đây nữa ...

"Hức, đừng nghĩ tới nữa!" Rain lắc đầu nguầy nguậy, thu dọn đồ đạc xuống xe, cùng lúc nhân viên văn phòng ra mở cửa.

"P'Pa ..." Cậu bé vô tình hét lên sung sướng nhưng phải nuốt từng từ vào cổ họng, khi có một đôi mắt sắc bén ngạc nhiên quay lại nhìn cậu, nhưng nhất thời mặt lạnh tanh rồi anh quay sang nói với người thợ mà không cần suy nghĩ đến và nói lời chào.

Hành động như người xa lạ khiến hai tay cậu gần như vô lực.

Không, không, không, đừng bỏ cuộc.

Người không dễ dàng bỏ cuộc, hít một hơi thật sâu, không dám tới gần nam tử áo lam sẫm. Nhưng cậu ấy cũng không lùi bước. Bóng dáng nhỏ bé đi thẳng về phía văn phòng, giơ tay chào hỏi mọi người. Chào hỏi lại Phi Pa vừa nãy đột nhiên biến mất.

"P 'Aon, em có thể ngồi trong phòng chờ được không?"

"Anh xin lỗi, Rain. Cậu Phayu nói rằng nếu Rain đến, anh ấy sẽ không cho em vào."

P'Aon lo lắng nhìn ra ngoài và thấy con trai của chủ gara đang chế tạo động cơ Aprilia.

"Không sao đâu Phi, Còn phòng này thì sao ạ?". Rain gượng cười nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng khi người kia lắc đầu.

"Khách hàng ra vào liên tục, vì vậy cậu Phayu đã nói với anh rằng không được ngồi vào ở đây"

"Vậy, em có thể mượn một cái ghế được không?"

Cậu không yêu cầu gì nhiền nên a Aon gật đầu và mang cho cậu ấy một chiếc ghế nhựa, mặc dù anh ấy tự hỏi cậu sẽ làm gì với nó.

Rain cảm ơn và cầm ghế, xáh cặp đựng laptop ra khỏi văn phòng, từ từ nhìn trái, nhìn phải, tìm một góc yên tĩnh không làm phiền ai, và đi thẳng đến đó, đặt ghế xuống và hạ mông, mở laptop bắt đầu làm việc.

Một cảnh tượng khiến nhiều kỹ thuật viên phải ngoái đầu lại rồi mới quay sang nhìn Phayu.

Tất nhiên, bên ngoài nóng hơn bên trong có điều hòa, nên mồ hôi bắt đầu túa ra trên khuôn mặt trắng bệch và chảy xuống ướt đẫm cả lưng. Nhưng cậu bé không thèm quan tâm. Dùng mu bàn tay nhẹ nhàng tự lau cho mình, trong khi tập trung viết báo cáo tổng kết của mình.

Thật tốt khi cậu quyết định thực hiện một số công việc trên máy tính xách tay.

Rain tự động viên mình bằng cách cố gắng phớt lờ mọi loại âm thanh. Tiếng ồn của động cơ, tiếng ồn của thiết bị, tiếng ồn trên đường và chỉ cần tập trung vào các nhiệm vụ cần phải nộp và trình bày vào tuần tới, cho đến khi ...

"Anh đã bảo là đừng đến đây." Một bóng người cao lớn đứng lên và đổ bóng trước mặt cậu.

Bóng dáng nhỏ bé có chút giật mình ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa can đảm nhìn chằm chằm. Bởi vì ánh mắt vừa nãy của anh vẫn còn ám ảnh trong đầu cậu. Nhưng cậu đã sẵn sàng chiến đấu với con hổ.

"Em đến chỉ để thay đổi không khí "

"Vậy thì hãy đến quán cà phê hoặc căng tin của khoa đi" Phayu nói với giọng lớn đến mức cậu bé gần như bị choáng

"Em sẽ ngồi yên lặng, hứa sẽ không làm phiền bất cứ ai".

"Nhưng thật chướng mắt"

Rain cúi đầu xuống để xem nội dung bản báo cáo cậu đang làm mặc dù không nhớ rõ những chữ cuối cùng mình viết là gì, chỉ biết rằng thời tiết nắng nóng không làm tổn thương nhiều như lời người  không muốn nhìn thấy mặt cậu. Và không biết có phải áp lực từ người đứng trước mặt nên cậu nói giọng như thì thầm.

"Em chỉ đến để nhìn anh một chút thôi ... được không?"

"Em có kỳ thi không?"

Rain biết rằng khi Phayu thay đổi chủ đề, cậu phải suy nghĩ kỹ cẩn thận, vì phần lớn nó đều liên quan đến những gì họ đã bàn bạc trước đó. Và lần này, bóng dáng nhỏ bé ngay lập tức chuyển màn hình sang bên kia.

"Em đang làm báo cáo cuối học kỳ." Cậu không ngồi chơi.

"Vậy thì đến quán cà phê ngồi đi"

Phayu lại đuổi cậu đi, và cậu không biết có phải do áp lực dồn nén khiến não cậu suy nghĩ nhanh chóng.

"Ở quán cà phê mọi người đi lại ồn ào khiến cho não của em không thể tập trung hoạt động. Tương tự như vậy, thì thay vì đến quán cà phê thì em chọn chuyển đến gara. Em không thấy có gì sai cả. Thay vì bị phân tâm ở nơi khác thì nơi này khiến em luôn tập trung. Em chỉ xin một chút không gian. Em có thể yêu cầu như vậy được không, P'Phayu? "

Rain chỉ ra rằng không gian cậu ấy chiếm dụng rất nhỏ vì cậu ấy ngồi bắt chéo chân để cho anh ấy biết rằng chỉ cần kích thước của một chiếc ghế nhựa sẽ không ảnh hưởng đến công việc của người khác.

Tư thế kiên cường dù mặt đỏ bừng do nhiệt độ bên ngoài, khiến Phayu bình tĩnh lại.

"Haizz."

Rain không biết tại sao P'Phayu thở dài, nhưng anh ấy quay đi và  trở lại làm việc, đủ để Rain thở phào nhẹ nhõm.

Điều đó có nghĩa là anh ấy cho phép mình ở lại?

Ý nghĩ là làm cho người không đến trong vài ngày có thể mỉm cười, mặc dù thời tiết bên ngoài nóng nực, nhưng kỳ lạ là tâm trí cậu như được tưới mát...

"Rain."

"Dạ thưa Phi"

Cậu không biết mình đã ngồi làm báo cáo được bao nhiêu phút thì P'Aon đến và gọi cậu.

"Cậu Saifah bảo cậu vào trong đó ngồi" Kỹ thuật viên vừa nói vừa chỉ vào phòng chờ nơi một người đàn ông cao to, đẹp trai với bộ ria mép. Đang kiểm tra tài liệu trong văn phòng. Nhưng Rain đã nhìn sang một hướng khác, nơi người đàn ông mặc quần yếm đang đứng đổ mồ hôi

"Nhưng P 'Phayu bảo em không được vào." Khi cậu bé tranh luận, người công nhân nhìn ông chủ của mình, rồi cúi xuống thì thầm vào tai cậu.

"Đừng nói cho ai biết, cậu Saifah gọi em vì cậu Phayu đã đến nhờ cậu ấy. Chuyện này không ai biết đâu, nhưng nãy anh đang đứng sau cánh cửa và anh nghe thấy."

Nói rồi người đàn ông đứng thẳng dậy và di chuyển để đỡ lấy chiếc ghế. Vì vậy, Rain ngay lập tức đứng dậy và ôm chặt lấy chiếc máy tính xách tay của mình.

"Chúng ta vào trong đi. Trời nóng đến mức mặt mày đỏ bừng. Điều này có hại cho những người trẻ tuổi."

Phi Aon nói lớn. Sau đó anh quay lại nháy mắt với cậu, bước vào phòng kính, khi Rain nhìn chằm chằm vào người cho phép cậu ngồi trong phòng máy lạnh. Mặc dù Phayu không quay lại, nhưng Rain không khỏi cười toe toét, và hét lên đủ to.

"Cảm ơn P'Phayu đẹp trai!"

Rain không quan tâm đến người kia không quay lại nhìn và trong khi những người khác quay lại nhìn cậu, bởi vì cậu cảm thấy hài lòng khi bước vào căn phòng chờ được được quây bằng kính quen thuộc.

Em biết anh thật sự là người tốt mà, sẽ không để em chết đâu!

"Ôi, kẻ xấu xa"

"Đừng làm phiền tao"

Khi cậu bé đang cần mẫn ngồi làm việc trong căn phòng kính điều hòa với nhiều loại nước khoáng, đồ ăn nhẹ và sữa trên chiếc ghế sofa êm ái, Saifah bước ra gặp anh trai, rồi mím môi, vặn eo, bắt trước giọng the thé tố cáo anh đã làm cậu bé bị tổn thương.

Và Phayu chỉ đáp trả.

"Hahaha anh trai, tao không thực sự làm phiền mày"
Saifah đứng khoanh tay mỉm cười đầy hài hước, nhưng anh không ngần ngại cảnh báo anh trai mình.

"Mày muốn dạy gì cũng được, đừng độc ác như vậy, đứa nhỏ sẽ chạy trốn với cái đuôi gắn vào mông của nó của mình."

Lúc đầu, anh không hiểu tại sao đứa trẻ bị cấm vào gara. Anh  đã không nói gì trước đó, nhưng anh không thể ngồi yên được nữa, cho đến khi anh trai của anh nói ngắn gọn với anh ấy rằng cậu bé quan tâm đến việc đến đây hơn là trường học, vì vậy đàn anh (người nghiêm túc với công việc của mình) không thể cứ để yên, vì vậy nếu anh ấy muốn dạy đứa trẻ cách phân biệt điều gì cần ưu tiên, anh ấy phải làm điều này.

Phayu quay lại với một nụ cười thật tươi.

"Mày cười cái gì vậy?" Saifah tò mò hỏi.

"Chà, nếu ngay từ đầu đứa bé đã nhát gan bỏ chạy, chắc tao đã không chọn rồi"

"Đừng nói với tao ..." Saifah thở hổn hển, nhìn người vừa vỗ vai mình.

"Em zai , tao chắc mình đã chọn đúng người ... và chắc chắn rằng Rain sẽ không làm tao thất vọng"

Phayu nói trước khi bước sang phía bên kia. Để mặc em trai há hốc mồm xoa đầu mình một cách mạnh mẽ.

Đừng nói là anh trai mình thông minh đến mức biết rằng Rain sẽ đến ...

  Ý nghĩ khiến người đàn ông lắc đầu.

Nhưng dù sao, thói quen không bỏ cuộc cugx phù hợp với Phayu, nếu không, bất cứ ai bị anh uy hiếp sẽ bỏ chạy và biến mất.

Thật tốt khi trở thành một người không dễ dàng bỏ cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl