love so sweet
Chương thứ nhất - Lần đầu gặp mặt
“Áaaaaaaaaaaaa ! Lại muộn học nữa rồi ! “
Trên đường , một cô gái khuôn mặt xinh đẹp đang chạy với tốc độ tên lửa . Cô vừa chạy vừa hét :
“Cái ông anh chết tiệt kia ! Hôm nay không thèm gọi mình dậy ! Luật sư gì mà đi cả đêm không thấy về , để em gái khổ thế này đây !”
Cái cô gái xinh đẹp mà mồm thốt ra tòan lời lẽ “ đẹp “ như hoa này chính là Hàn Nhược Song – hoa khôi của học viện Hoa Anh Đào của chúng ta . Sở trường của cô chính là ngủ nướng , và kết quá của việc ngủ nướng… luôn luôn là đi học muộn. Nhưng mọi hôm đều có anh trai cô – là Hàn Ngự Thiên – đánh thức dậy . Hôm nay thì cô đợi mãi chả thấy ai gọi , lúc dậy thì đã là 9h5 rồi . Đã thế , lái xe hôm qua đã xin nghỉ vì vợ đẻ nữa chứ , làm cô phải vắt chân lên cổ chạy như thế này đây . Đẻ hôm nào không đẻ , lại đẻ đúng hôm nay . Làm đại tiểu thư của chúng ta , chưa bao giờ phải vất vả như thế này . Tiểu thư Nhược Song của chúng ta , không sợ muộn học , chỉ sợ vất vả thôi . Haizz …
Cổng trường …
Một cô gái , dáng người cao ráo , nhìn mặt cũng xinh xắn nhưng đã bị mồ hôi làm cho có chút nhễ nhại , đang đứng cầu xin , năn nỉ :
“Thôi mà bác ! Bác bảo vệ đẹp trai ! Cho cháu vào trường đi ! Nốt lần này nữa thôi mà ! Cháu sẽ không bao giờ đi học muộn nữa !”
Chẳng cần phải giới thiệu , đây chính là Nhược Song của chúng ta . Bài ca bất hủ nịnh bác bảo vệ - 1 tuần thì cũng được nghe đến 6 lần . Bác bảo vệ đã quá nhàm tai rồi , nên coi như không biết gì , bơ luôn . Nhược Song đành phải tìm cách lẻn vào trường . Vì thường xuyên đi học muộn nên cô đã tìm được một chỗ tường mà có thể nhảy qua . Tiểu thư Nhược Song này, tuy mặt rất dễ thương nhưng lại là chuyên gia trèo tường , trèo cây . Cho nên , một cái bức tường thế này sao làm khó được Nhược Song .
Thế mà cũng phải vất vả một lúc , Nhược Song mới trèo được vào trong trường , hăm hở tiến về canteen định làm một bữa .
…..
“Tôi lấy cái này !”
“Tôi lấy cái này ! “
Một khay thức ăn cùng lúc bị hai con người ngắm trúng . Đó chính là Nhược Song và một chàng-trai-lạ-mặt . Họ đều không có ý định buông tha cho cái khay . Hình như chàng trai này không phải kiểu người gă-lăng hay sao mà không muốn nhường khay thức ăn này cho Nhược Song . Mà Nhược Song thì lại là một cô gái tham ăn , quý đồ ăn như mạng sống . Vả lại , được nuông chiều từ bé , cho nên cô chưa biết nhường thứ đồ mình thích cho người khác bao giờ . Mọi người trong canteen tự nhiên thấy một trai một gái đang đứng nhìn nhau chằm chằm – chỉ vì một khay đồ ăn - ai không biết còn tưởng hai người họ có mối thù sâu đậm lắm chứ . Cô gái đột nhiên mở miệng nói :
“Bạn có thể nhường khay thức ăn này cho mình không ? “ , Cô cố tỏ vẻ dễ thương để mong chàng trai này có thể nhường cho mình .
“Không . “ , Chàng trai lạnh lùng đáp .
“Vậy chúng ta chia đôi nhé “ , Nhược Song cố nói với giọng ngọt như mía lùi . Nếu là người khác thì chỉ cần nhìn thấy cô thôi đã cứng đờ người ra rồi , chứ không cần phải năn nỉ thế này . Thế mà chàng trai này , cái mặt vẫn như vừa lôi trong tủ lạnh ra – như đá .
“Không .”
Đã thế , không nhường thì ta cướp . Nhược Song liền giật phăng cái khay không thương tiếc , chạy tót đi khiến cho chàng trai kia không kịp phản ứng , liền tức giận bỏ đi .
Trong lớp học A1 …
Lớp học đang ồn ào nhưng chỉ sau khi có tiếng chuông reo thì lập tức im bặt . Cô giáo bước vào lớp nhưng theo sau đó là một chàng trai . Mọi người lập tức ồ lên , bắt đầu bàn tán . Thực ra thì chuyện có học sinh mới ở trường khác không phải là lạ , nhưng ở học viện này thì khác . Học sinh trong học viện này học thông từ mẫu giáo học lên và không bao giờ nhận học sinh mới – trừ một số trường hợp cực kì đặc biệt . Cho nên , việc một chàng trai lạ mặt bước vào lớp , nếu không phải giáo viên mới thì chắc chắn là học sinh mới . Mọi người đóan giá đóan non xem nhân vật mới đến này là ai mà có thể vào trường lúc giữa năm học thế này .
“Các em ! Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới ! Bạn tên là Đường Hạọ Tử . Vì đã đứng đầu cả nước trong kỳ thi Quốc gia cho nên được đặc cách vào trường chúng ta học . Các em hãy giúp đỡ bạn nhé !”
Nói xong , cô chủ nhiệm quay sang nhìn Đường Hạo Tử với vẻ nịnh nọt :
“ Hạo Tử ! Em ngồi ở bàn trống kia nhé ! “
Hạo Tử đi xuống chỗ ngồi của mình , ngừoi đầu tiên bắt chuyện với anh chính là Gia Bảo :
“Cậu có phải Đường Hạo Tử không ? Đúng rồi ! Cậu có nhớ mình không ? Mình là Gia Bảo , hàng xóm hồi bé của cậu đây “ – Gia Bảo quay lại , cười cười nói nói với Hạo Tử , mong là cậu chưa quên mình .
“Gia Bảo ?” – Phải mất một lúc Hạo Tử mới định hình lại được , gật gật nói – “ Gia Bảo ! “
“Nhận ra rồi phải không ? Hạo Hạo , cậu trông khác quá , mình mãi mới nhận ra .”
“Sao mình tưởng nhà cậu đi nước ngòai rồi mà ? Sao lại ở đây ? “– Hạo Tử hỏi lại với vẻ mặt hơi nghi hoặc .
“Mình về nước lâu rồi . Định đi tìm cậu nhưng nhà cậu chuyển nhà nên không tìm được . Không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây . Còn học chung một lớp chứ . Hì hì ….”
….
Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì chuông reo hết giờ . Lúc đó , ở ngòai cửa , Nhược Song sau khi thỏa mãn với cái bụng no tròn bắt đầu từ từ lết vào lớp . Vừa vào đến cửa thì đập ngay vào mắt mình chính là cái tên chết tiệt lúc nãy giành đồ ăn với cô . Cô lập tức hét lên :
“Á ! Sao cái tên chết dẫm này lại ở đây ? – Nhược Song chỉ chỉ về phía Hạo Tử .”
Thấy Nhược Song đến . Gia Bảo tí tởn chạy đến bên , ngọt giọng nói :
“Hạo Tử là học sinh mới của lớp chúng ta ! Cô giáo phân cho cậu ấy ngồi cạnh cậu . “
Rồi , kéo kéo Nhược Song về chỗ ngồi . Trong lớp này ai mà chả biết : lớp trưởng Gia Bảo đẹp trai , học giỏi thích đại cô nương Nhược Song . Nhưng mà Nhược Song luôn luôn tỏ ra chán ghét cậu ta . Nên khi Gia Bảo kéo cô lại thì ngay lập tức bị cô đẩy ra . Hậm hực đi về chỗ mình , Nhược Song quay sang hỏi Ngọc Hân hỏi :
“Cậu ta là học sinh mới thật à ? ”
“Uk . Được đặc cách cho vào trường . Sao ? Quen hả ? Hi hi” , Ngọc Hân cười với vẻ ranh mãnh .
Ngọc Hân chính là bạn thân từ thưở nhỏ của Nhược Song , hai nàng như hình với bòng , đi đâu cũng có nhau , cùng với Nhược Song chính là hai đại mỹ nữ của học viện này . Tuy nhiên , hai người lại có hai tính cách hòan tòan trái trược nhau . Nếu nói Nhược Song có một vẻ đẹp thiên thần nhưng lại có nét tinh nghịch của trẻ con thì Ngọc Hân có vẻ rất trưởng thành , thục nữ , hiền lành hơn , tuy nhiên do lâu ngày chơi với Nhược Song cho nên cũng bị lây chút tính cách ngỗ ngược của nàng .
“Xí . Quen cái gì cái tên đó . Lúc nãy ở canteen dám giành đồ ăn với mình .”
“Ha ! Dám giành đồ ăn với Nhược Song tiểu thư cơ à ? To gan thế ? ”
….
Hai cô gái thì thầm to nhỏ , thì cũng có hai chàng trai ngồi một góc thì thầm nhỏ to .
“Gia Bảo ! Có phải cậu thích cái cô gái hung dữ ngồi kia không ?”
Hạo Tử tuy lạnh lùng với người khác , nhưng với người bạn thân này , cậu luôn tỏ ra có chút thân thiện , và đặc biệt nói nhiều hơn ngày thường .
“Cậu bảo Nhược Song á ? Ừh ! Mình thích cô ấy . Sao cậu biết ?” – Gia Bảo gãi gãi tai , mặt đỏ cả lên .
“Nhìn cách đối xử của cậu là biết rồi . Nhưng mình không hiểu tại sao cậu có thể thích được một cô gái hung dữ như thế .”
“Không phải đâu . Nếu cậu tìm hiểu về cô ấy , sẽ thấy Nhược Song rất dễ thương ”
Hạo Tử súyt chết vì sặc nước bọt
“Ai cơ ? Cô ta mà dễ thương á ? Bà chằn thì có . Mình chẳng hiểu cậu thích cô ta ở điểm nào nữa .”
“Nhưng mà cô ấy không hề thích mình ” – Gia Bảo mặt buồn buồn nói . Phải nói thật , Nhược Song chưa bao giờ đối tốt với cậu cả . Dù cho cậu có nói thích cô ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa , có đối tốt với cô ấy thế nào thì Nhược Song cũng luôn tỏ ra chán ghét cậu .
“Mình nghĩ cậu nên từ bỏ cô ấy đi . Mình thật không có hảo cảm với cô ta chút nào .”
Đúng lúc ấy , Nhược Song tiến về chỗ ngồi . Gia Bảo thấy thế liền lượn nhanh về chỗ của mình , nếu không sẽ ốm đòn với cô .
Nhược Song quay sang liếc Gia Bảo một cái như tỏ ý tôi biết cậu đang nói xấu tôi đấy ! rồi quay sang cười giả lả với Hạo Tử .
“Chạo bạn . Rất vui được ngồi cạnh . Chúng ta hãy giúp đỡ nhau nhé ” Rồi cười đắc thắng vì lúc nãy đã chiếm được khay đồ ăn của cậu ta . Còn Hạo Tử thì mặt vẫn tỉnh bơ như không , nhưng thật ra trong lòng sớm đã tức giận rồi .
Trong giờ học …
Tiết thứ nhất : Nhược Song ngồi nhắn tin để mắng ông anh trai vì cái tội kô gọi cô dậy đi học . Rồi lên mạng chat chit cứ cười một mình làm Hạo Tử mất tập trung . Rồi cô cứ tiện thể hỏi Đuờng Hạo có kẹo cao su không ? Hạo Tử nói : “Không”
Tiết thứ 2 : Nhược Song ngồi đọc truyện , tự kỷ một mình . Sau đó quay sang hỏi Hạo Tử “Cậu có đọc truyện không ?” , Hạo Tử nói : “Không ”
Tiết thứ 3 : Sau khi đã đọc hết đống truyện mang theo , Nhược Song quay sang kéo kéo rủ rê Hạo Tử chơi cờ caro .Hạo Tử tiếp túc nói “Không”
Lúc này Nhược Song thật sự điên tiết với cái máy học ngồi bên cạnh mình , “Cậu chỉ biết nói ‘không ’ thôi à ? Cậu có biết tiếng việt nào khác ngòai từ ‘không’ không ?”
Hạo Tử đáp , “Không”
Áaaaaaa , điên tiết với cái khúc gỗ này mất . Hừ , cậu không chơi tôi phá cho cậu không học được luôn . Và tiếp theo đó là đủ mọi trò để Hạo Tử không thể tập trung học được . Nhưng đáp lại chỉ là một thái độ thờ ơ vô cảm của cái máy chỉ biết nói ‘không’ . Cả một buổi học trôi qua . Nhược Song cảm thấy hôm nay chính là một ngày làm việc năng suất nhất trong cuộc đời học sinh của mình . Còn Hạo Tử thì thấy đây chính là ngày tồi tệ nhất . Rất lâu về sau khi hai người đã đến với nhau , Nhược Song vẫn thường hỏi Hạo Tử về ấn tượng của anh về cô ngày hôn đó . Hạo Tử suy nghĩ một lúc rồi phun ra hai chữ “Phiền toái” khiến Nhược Song khóc lóc một hồi . Nhưng đó cũng là chuyện của sau này . Còn hiện tại , cái phiền tóai kia phải là gấp 1000 lần .
Chương thứ 2 – Cậu là đồ thấy chết không cứu ...
Ngày hôm sau đi học , Nhược Song lại tiếp tục đi học muộn . Hôm qua cô rõ ràng đã nhắn bảo Ngọc Hân phải gọi cô dậy đi học rồi , nhưng vẫn không thể lết ra khỏi tấm chăn ấm trong cái thời tiết mùa đông lạnh thế này . Cho nên , đi học muộn là điều tất lẽ dĩ ngẫu phải xảy ra . Haizz , vừa đến lớp đã nhìn thấy ngay con mụ hắc ám dạy Giáo dục công dân . Con mụ này đã 33 tuổi đầu rồi mà còn chưa lập gia đình , chả bù cho bà dạy Tin , mới 26 tuổi đã có 3 mặt con . Mà bà này thì ghét Nhược Song kinh khủng chỉ vì cái tội xinh hơn bà ta . Mà nếu nói thế , chắc bà ta phải ghét tất cả con gái trên thế giới này mất ( hắc hắc ) .
“Cô kia ! Sao giờ này mới đến lớp ? ” – Bà công dân nhìn Nhược Song với vẻ khó chịu , hỏi.
Nhược Song không thèm trả lời mà đi thẳng về chỗ ngồi , hừ , trả lời làm gì cho tốn nước bọt ra . Ghét cũng ghét rồi , làm gì được nữa ~
“Hừ ! Cả lớp ! hôm nay chúng ta kiểm tra bài cũ !”
Hả ? Bà công dân này mọi hôm có bao giờ kiểm tra bài cũ đâu , sao hôm nay tự nhiên dở chứng thế ? Rõ ràng là giận cá chém thớt mà . Hừ ! Mong là bà ta không gọi mình .
“Đường Hạo Tử! Lên bảng ! ”
Ồ ! Đột nhiên mắt bà công dân như sáng lên , bà này tuy ghét con gái xinh nhưng lại rất thích trai đẹp . Cho nên nhìn thấy Hạo Tử thì như bắt được vàng. Liền lấy giọng dễ thương khác hẳn lúc nãy hỏi : “Em hãy cho cô biết thế nào là bình đẳng trước pháp luật ?”
Hở ! Cả lớp ngạc nhiên , chỉ hỏi mỗi một câu dễ như thế thôi á ? Đúng là thiên vị giai đẹp mà .
Hạo Tử trả lời rất lưu lóat và rõ ràng là cậu ta có học bài mà . Đúng là tên mọt sách . Nhược Song đang trong giai đọan khinh thường tên người máy kia thì tự dưng nghe tên mình “Nhược Song . Hàn Nhược Song .” Theo bản năng , Nhược Song liền “Hở?” . Sau đó là giọng bà công dân , “Hở cái gì mà hở ? Cô lên đây kiểm tra bài cũ .” Xong , động đến mình rồi . Chưa có học bài . Làm sao đây ? Nhược Song vừa đi lên bảng vừa ngó nghiêng xin cầu cứu . Nhưng rất tiếc , ánh mắt ngây thơ như con nai tơ ấy không được đáp trả , vì tất cả mọi người đều rất sợ bà giáo viên hắc ám này . Lần trước có người nhắc bài đã bị bà ấy trù cho không ngóc đầu lên được đành phải dung nam nhân kế mới xin được lên 5phẩy . Nhược Song đành liếc mắt cầu cứu hy vọng cuối cùng là tên Hạo Tử đáng ghét , nhưng tất nhiên , tên ấy đời nào chịu giúp cô , quay mặt làm ngơ , làm cô giận muốn chết . Không ai dám giúp . Nhược Song đành tự thân vận động , vận dụng hết khả năng tưởng tượng cuả mình để bịa ra câu trả lời .
“Em thưa cô ….. Bình đẳng giữa ông bà và con cháu là …. Là ông bà phải yêu thương cháu … phải …. phải chăm sóc cháu, không để ai bắt nạt cháu …. Còn , con cháu thì … thì … thì phải biết kính trọng ông bà , chăm sóc ông bà ạ, ”
“Ông bà phải dẫn cháu đi ăn sáng phải không ? Phải cho cháu tiền phải không ? ” – “Dạ” . Nhược Song đang mải suy nghĩ nên chả để ý . Thấy cả lớp đột nhiên cười ầm lên . Chả biết mình nói gì sai nữa , vẻ mặt lơ nga lơ ngơ như bò đeo nơ .
“Dạ cái gì ? Biết ngay là cô chưa học bài mà . Cho con ngỗng về nấu cháo ăn .”
Nhược Song đành hậm hực cầm điểm 0 về chỗ ngồi , tức giận nói với Hạo Tử “Cậu đúng là đồ thấy chết không cứu . ”
Tên đầu nhìn cô với ánh mắt ‘tại sao tôi phải cứu cô?’ . Á ! Muốn làm người ta tức chết mà .
Tan học , Nhược Song đi cùng với Ngọc Hân về nhà cô vì muốn tránh mặt tên Gia Bảo cứ lẵng nhẵng bám theo cô đói chở cô về nhà . Tuy Nhược Song biết tình cảm của Gia Bảo dành cho mình , và dù cô không phải là ghét bỏ già cái tên đó nhưng mà cô không muốn cho hắn hy vọng . Vì Ngọc Hân thật sự rất thích hắn , mà thích từ rất lâu rồi , nhưng Ngọc Hân lại ngại và biết hắn cũng chẳng có tình cảm gì với mình cho nên không dám nói , chỉ dám thường xuyên len lén nhìn Gia Bảo . Haizz , chuyện tình cảm thật là rắc rối mà . Chính vì thế cho nên đến tận bây giờ , Nhược Song vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai . Cô có rất nhiều người theo đuổi nhưng chẳng ai có thể cho cô được cảm giác thật sự của tình yêu như Ngọc Hân đã nói .
“Hân Hân à ! Sao cậu không nói cho Gia Bảo là cậu thích cậu ta đi ? Mình cũng không thể tránh cậu ta mãi được đâu ! Cậu phải chủ động chứ ! Phải tích cực để làm cho Gia Bảo phải say đắm cậu .” Nhược Song chán nản , nhìn Ngọc Hân khuyên vài câu chân thành .
“Cậu cũng biết tính mình mà . Mình ngại lắm . ” Ngọc Hân nắm nắm đôi bàn tay nhỏ nhắn , nói lí nhí .
“Ngại gì mà ngại . Tình cảm nếu không nắm lấy . Về sau hắn đi lấy người khác , cậu mà đau khổ , khóc lóc là tớ mặc kệ đấy .” Nhược Song không còn gì để nói với cô bạn này nữa .
Thấy Nhược Song có vẻ tức giận , Ngọc Hân liền đổi sang chuyện khác “Thế cậu với anh trai mình thế nào rồi ? Khi nào thì tớ có chị dâu đây ? ”
“Lại nhắc đến anh trai cậu . Cậu đừng nói nữa . Mình đã bảo chỉ coi anh ấy như một người anh trai thôi . Anh ấy cũng chỉ nên coi mình như một người em gái thôi . Ngòai ra thì không có gì hết . Thật là . Mọi người sao cứ không tin những lời nói thật thế ? ”
“Nhưng … anh mình thật sự rất thích cậu ” . Ngọc Hân thấy thương thay cho anh trai mình . Một người đẹp trai , tài giỏi như vậy , lại chỉ thích một con bé ngỗ nghịch như Nhược Song , đã thế tình cảm còn không được đáp trả nữa . Bọn họ đúng là anh em . Đến tình cảm cũng là đơn phương như nhau .
“Cậu đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa . Nếu không tớ sẽ không bao giờ đến nhà cậu nữa .” Lần này , Nhược Song tức giận thật sự . Cô không thích ai ép buộc mình bất cứ chuyện gì , đặc biệt là chuyện tình cảm .
Chương thứ 3 – Lần đầu bị ‘sét đánh’
Phải nói rằng , với Nhược Song ‘mỗi ngày đến trường là một ngày địa ngục’. Tại sao ư ? Đơn giản thôi , cứ thử tưởng tượng , mỗi ngày bạn đều đến lớp muộn , bị bảo vệ bắt nạt đã đành , khi vào lớp , lại còn phải chịu đựng một tên người máy cả ngày ngòai nói ‘không’ ra thì không biết nói bất cứ từ gì nữa . Hơn thế , lại phải chịu đựng tiếp một tên con trai mà mình không thích cả ngày bám lấy mình . Đã thế , còn suốt ngày bị giáo viên soi mói thì ai mà vui cho được . Đối với Nhược Song mà nói , đây chính là địa ngục trần gian .
Uể ỏai qua được 2 tiết đầu , cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa . Nhược Song luôn mong đến giờ ăn trưa để được giải thóat khỏi mọi thứ mình không mong muốn .
“Aaaaaa . Cuối cùng cũng được nghỉ rồi . Học nhiều để làm gì cơ chứ ? Mệt hết cả người .” Nhược Song chán nản nói với Ngọc Hân .
“Cậu ngủ cả 2 tiết còn kêu mệt cái gì . Chả lẽ , ngủ cũng mệt à ?”
“Ngủ cũng là một trạng thái gọat độg của con người , cũng tốn calo , tất nhiên là phải mệt rồi” – Ngụy biện chính là môn mà Nhược Song giỏi nhất . Cái này chắc kế thừa từ người anh trai làm luật sư của cô .
“Có đi ăn không ? Không lại hết giờ bây giờ !”
“Okie . Đi cho người nó đỡ mệt mỏi .”
Thế là , hai người , một lôi một kéo xuống canteen . Canteen đông nhất chính là lúc ăn trưa . Bởi tất cả mọi người đều tập trung tại đây lúc này . Ai mà không phải ăn cơ chứ . Nhược Song lại càng cần ăn . Chọn thức ăn xong , Nhược Song tìm đến bên cái bàn quen thuộc ở ngòai hành lang . Đây chính là chỗ ăn ưa thích của cô . Tuy tính cách Nhược Song có phần nghịch ngợm nhưng mà cô lại đặc biệt ưa thích những chỗ vắng người và đặc biệt yên tĩnh . Bởi , chỉ có ở những chỗ đó , cô mới có thể bình tâm , trở về đúng với con người thật của mình . Nhưng , hôm nay , khi đi ra đến nơi , cô lại thấy có một người-nào-đó đang ngồi ở chỗ đó .Mà người-nào-đó chính là Hạo Tử. Thấy cô bước đến gần , Hạo Tử nhìn cô một lát với ánh mắt không tin rằng cô có thể đến nhữung chỗ này , nhưng sau đó lại cúi đầu ăn tiếp bữa ăn của mình . Một suy nghĩ xẹt ngang qua đầu Nhược Song “Thì ra mình và hắn ít ra cũng có một điểm chung ” . Vì thế mà nỗi chán ghét đối với hắn cũng giảm đi một ít . Cô tiến lại gần và nói
“Hạo Tử , mình có thể ngồi chung với bạn không?”
Đây là lần đầu tiên Nhược Song đề nghị ngồi chung bàn với một người khác ngòai Ngọc Hân . Chả là hôm nay Ngọc Hân sau một ngày tác động của Nhược Song đã quyết định theo đuổi Gia Bảo , bây giờ đang chạy đi để ngồi ăn chung với người đó . Mà cô thì không muốn ăn một mình , cho nên cũng muốn ngồi cùng Hạo Tử cho vui . Ấy vậy mà Hạo Tử sau khi nhìn cô một lát rồi lạnh lùng phun ra một chữ .
“Không.”
Có lẽ do hai ngày ngồi cạnh hắn , cũng hơi quen với cách cư xử này rồi , cho nên Nhược Song cũng không có gì tức giận cho lắm . Thản nhiên ngồi xuống trước mặt Hạo Tử , bắt đầu cầm đũa lên ăn . Đúng lúc ấy, Hạo Tử liền đứng dậy , bỏ lại nguyên khay đồ ăn vẫn còn đến hơn một nửa lại , đi mất . Nhược Song liền thất thần một lúc rồi lẩm bẩm , “Chẳng lẽ hắn ghét mình đến thế sao ?” Nhưng mà , đầu óc của Nhược Song khi có thức ăn trước mặt họat động khôg được tốt lắm , cho nên liền quên luôn chuyện đó mà tiếp tục ăn .
Khỏang nửa tiếng sau khi đã chén xong bữa cơm vô cùng thịnh sọan , sờ sờ cái bụng no căng một chút rồi bắt đầu đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh thì chợt nghe thấy tiếng một tên con trai hét lên “Cẩn thận” và sau đó là một tiếng ‘Binh’ . Nhưng cô lại chẳng thấy bản thân đau đớn gì mà chỉ nghe thấy một tiếng ‘huỵch’ – người đứng bên cạnh cô ngã xuống đất . Mà người đứng bên cạnh cô chính là Hạo Tử . Hoang mang cực độ ! Nhược Song không biết làm gì thì đã có mấy người đến khiêng cậu ta đi . Nhược Song thầm nghĩ nếu cái chậu hoa ấy mà rơi vào đầu mình thì chắc chắn là sẽ không phải chỉ là ngất đi đâu . Chắc hẳn là cậu ta phải đau lắm . Nghĩ thế , Nhược Song liền chạy theo đến phòng y tế . Cứ liên tục hỏi :
“Bác sĩ . Hạo Tử có sao không ? Có bị chấn thương não không ? ”
Đến khi bác sĩ nói :
“Hạo Tử không sao . Chỉ bị trầy da chút xíu thôi . May là chậu hoa đó rơi sượt qua cánh tay nếu không thì … Chỉ cần nghỉ ngơi 1 , 2 ngày là khỏe”
Đến tận khi ấy , Nhược Song mới cảm thấy nhẹ nhàng thở phào . Thật may là cậu ta không sao . Mà tại sao Hạo Tưr lại có mặt ở đó lúc ấy chứ ? Tại sao cậu ta lại cứu mình , cậu ta ghét mình lắm cơ mà ? Nhược Song đột nhiên cảm thấy có một cảm xúc gì đó bắt đầu len lỏi vào trái tim cô mà cô không thể định hình được .Rõ ràng rất ghét tên con trai này , chỉ muốn chọc hắn đến phát điên nhưng mà khi nhìn thấy hắn bị thương thì lại không nỡ . Không ! Chắc là do hắn đã đỡ hộ mình nên mới lo lắng cho hắn thôi . Đúng vậy , Nhược Song tự trấn an mình như vậy ! Chỉ là vì hắn đã giúp mình thôi !
“Tại sao tôi lại ở đây ?” – Điều đầu tiên mà Hạo Tử nói sau khi tỉnh dậy . Cũng là điều đầu tiên mà cậu nói với Nhược Song ngòai chữ ‘không’ . Lần đầu tiên Nhược Song nghe thấy một âm thanh đầy ôn nhu và dịu dàng đến thế . Cô không ngờ , con người ngòai mặt lạnh hơn cả băng ngàn năm này lại có thể nói ra những âm thanh dễ nghe đến thế .
“Cậu đỡ cho tôi chậu hoa , bị ngất đi . Bây giờ cậu đang ở trong phòng y tế”
Sau đó , phòng y tế rơi vào một sự im lặng đến đáng sợ . Không ai nói với ai một lời . Hạo Tử đang lơ đãng nhìn ra phía cửa sổ , coi sự có mặt của Nhược Song như là không khí vậy. Thấy vậy Nhược Song liền lí nhí mở miệng :
“Cám ơn cậu vì đã giúp tôi . Nếu không có cậu , chắc giờ người đang nằm đây chính là tôi.”
Hạo Tử vẫn không mở miệng nói lời nào . Nhược Song liền lẳng lặng đi ra ngòai . Đến cửa , cô quay lại nhìn Hạo Tử như muốn nói gì đó thì chợt bắt gặp một hình ảnh xao động đến ngây lòng . Một chàng trai gương mặt tuấn lãng , mắt nhắm hờ , tận hưởng làn giớ thổi qua cửa sổ . Một tiếng hát vang nhẹ bên tai :
……. Từ bỏ chốn phồn hoa,nương nhờ nơi cửa Phật,gạt bỏ chuyện thế nhân
Giấc mộng lạnh lẽo,vòng đời chuyển xoay,nợ tình vấn vương
Nếu lặng yên phó mặc,sinh tử đều như nhau
Dù là 1 vòng luân hồi hay chỉ là 1 kiếp luân hồi
Tháp phù đổ đổ nát,xua tan linh hồn ai
Nỗi đớn đau theo ánh đèn trơ trọi rọi vào nơi cửa tháp
Hãy để tôi chờ đợi lần nữa,chờ đợi lịch sử đổi thay
Chờ đợi hương rượu nồng nàn,chờ đợi nghe em tấu 1 khúc đàn tranh
Mưa mịt mù,cố hương khuất sâu trong cỏ cây
Tôi nghe nói em vẫn mãi cô đơn
Cánh cổng lấm lem bám chặt gốc cổ thụ già
Vách đá chơi vơi vang vọng “lại đợi chờ”
Mưa mịt mù,cố hương chìm sâu trong những cỏ cây
Tôi nghe nói em vẫn đợi nơi thành trì cô đơn
Tiếng sáo du mục nơi ngoại ô lạc vào nơi thôn dã
Duyên phân gieo vào lòng đất đâm hoa kết trái chính là đôi ta
Tuổi thanh xuân rôm rả tiếng cười,người người khát khao
Sử sách ấy nhẹ nhàng,đặt bút viết thật không ngoa
Pháo hoa dễ tàn,đời người dễ tan
Em tự hỏi sao tôi không về tìm ra sự thật
Ngàn kiếp sau,hậu thế tình thâm,khi trở về vẫn có người đứng đợi
Nếu em muốn hãy bước qua cánh cổng kiếp trước
Cùng tôi đi khắp chốn hồng trần,lang bạt khắp nơi cho đến suốt cuộc đời
(Nghe tiếng mưa rơi ngoài đền tháp cổ,lại mong chờ đến sự vĩnh hằng)…..
《 Firework Cools Easily_ Jay Chou 》
Nhược Song chợt cảm thấy như bài hát này là nói về Hạo Tử vậy . Gương mặt lạnh , không quan tâm đến sự đời . Đột nhiên Nhược Song cảm thấy tim mình hình như vừa lỡ mất một nhịp rồi . Có phải tại hình ảnh kia không ? Vẻ không vướng bụi trần nhưng lại có gì đó cô đơn , làm cho người ta cảm thấy đau lòng , xót thương , cảm thấy chỉ muốn chạy nhanh đến bên người đó an ủi , xoa dịu nỗi đau đó . Liệu có ai lấp những nỗi cô đơn trong lòng Hạo Tử không ? Liệu có người con gái nào sẽ làm tan cái băng giá ấy không ? …
“Nhược Song ! Làm gì mà đứng ngây ra đây thế ? Không về lớp đi . Cô giáo sắp vào rồi đây ”
Gia Bảo không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh . Không biết cậu ta có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi không nhỉ .
“Ừ , ừ ! Mình về lớp đây !”
Nhược Song chậm rãi đi về phía phòng học , trong lòng tràn ngập suy tư .
Chương thứ 4 –
Đang ngâm nga theo bài hát yêu thích , Nhược Song đang trên đường đi học về , vừa đi vừa hát vừa cười . Hôm nay , ông anh già ở nhà có việc không đến đón cô được , lái xe thì vợ vừa đẻ xong không dám đi làm , phải ở bệnh viện túc trực chớ sai vặt ; “cái đuôi” Gia Bảo suốt từ sáng đến giờ bị Ngọc Hân ám sợ quá nên chuồn về nhà rồi . Còn tại sao Nhược Song lại yêu đời thế ? Có lẽ do cô vừa phát hiện được 1 việc mà còn hơn cả Ga-li-lê phát hiện ra Trái Đất hình tròn . Đó chính là 1 cái máy ít ra cũng không quá cứng nhắc _ còn cứu cô không bị chậu hoa rơi vào đầu chứ . Ấy ! Càng nghĩ đến cái chậu hoa càng tức . Tuy rằng , bổn cô nương đây đắc tội với không ít người , nhưng mà có ai hận cô đến mức đấy chứ ? Nếu mà để cô biết được là ai , Nhược Song thề sẽ đánh cho kẻ đó không nhớ nổi tên bố mẹ luôn .
Thôi ~ quên chuyện đó đi ! Dù sao một ngày đẹp trời thế này : gió thổi lồng lộng , lá bay lất phất , mây bay đầy trời thì không nên nghĩ đến những chuyện đó làm gì .
Đang thơ thẩn đi về thì tự dung Nhược Song nghĩ đến một chuyện là : trước khi về bà chủ nhiệm có dặn cái gì mà mai phải đến sớm nhưng Nhược Song nửa tỉnh nửa mơ , đương giấc mộng đẹp nên … I don’t care !
Về nhà , đi tắm , ăn cơm , đi ngủ ! Đó mới là những việc trọng đại nhất của đời người . Hắc hắc .
Sáng ngày hôm sau ….
… Tít … Tít …
I foung the way to let you leave
I never really had it comin’
I can’t believe the sight of you
I want you to stay away from my heart ….
Bài «Sick enough to die » - 1 trong số những bài hát yêu thích của Nhược Song vang lên . Mõi lần cô nghe thấy bài này , cô thường nhớ đến một chuyện gì đó . Lần thứ hai , tiếng bài hát lại vang lên và lúc này , Nhược Song đã nhớ ra chuyện mình phải làm :
“Dậy a ! Lại đi học muộn nữa rồi ! Trời ơi! Chí hai ơi !”
“Cô chủ quên rồi à ? Chú Hai về quê chăm vợ còn chưa lên mà ! ”Cô giúp việc hối hả chạy ra sau khi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cô chủ nhỏ .
“Sao cô không gọi tôi dậy ? ” , Nhược Song nhăn nhó .
Nói thật , có cho cô tiền cũng không dám đánh thức tiểu bảo bổi của nhà này . Lúc sáng mà gọi cô Nhược Song dậy thì chỉ có nước mất việc . Mọi ngày đều có cậu chủ gọi cô dậy nhưng mà không hiểu sao mấy hôm nay , cậu chủ đi đâu còn chưa thấy về . Chỉ khổ mấy người giúp việc như tôi thôi .
“Thôi ! Cô không phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi đâu ! Tôi đi học luôn đây . ”
Nhược Song cuống cuồng … lao đến trường . Thế nhưng …sao trường vắng te thế này ? Hả ? Đi đâu hết rồi ? Đột nhiên , một tấm bang-rôn nền trắng chữ đỏ đập vào mắt cô “Chúc các em đi du lịch vui vẻ .”
“Hả ~~~~~~~~ Cái quái gì thế này …………….. ? ”
Giữa lòng thành phố vang lên một tiếng hét bi thảm . Mọi người đi mà không đợi mình à ? Mà đi đâu cơ ? Lục lại cái mớ trí nhớ hỗn độn của mình , hình như Nhược Song nhớ ra hôm nay là bắt đầu kì nghỉ đông thì phải . Nhưng , mọi người đi du lịch ở đâu thì … chịu chết . Suối nước nóng hay sao í ? Ôi ~ cả cái đất nước này có biết bao nhiêu cái suối nước nóng , biết đi đâu mà tìm ! … Á ! Điên đầu mà chết mất ! Nhược Song đành lủi thủi xách cặp về nhà …
“Kính … koong ~”
…..Một lúc , không thấy air a mở cổng .
“Kính koong …. Kính koong …”
……..Vẫn không thấy ai ra mở cổng . Người trong nhà này chết hết rồi hay sao ?
Tít … tít …Nhược Song ơi có tin nhắn ! Nhược Song ngố mau đọc tin nhắn đi … Nhược Song …..
Bực mình rút điện thoại ra , là tin nhắn của anh trai – Ngự Thiên : “Em gái ! Anh đi công tác ! Một tuần nữa anh về ! Mọi người trong nhà anh cho nghỉ làm hết rồi ! Em đi chơi vui vẻ nhé ! ”
Hả ~~~ Thôi chết tôi rồi ! Làm sao bây giờ ? Tiến thì không mang , thẻ thì vất trong nhà rồi , ra khách sạn ở kiểu gì ? Ngọc Hân cũng đi du lịch rồi ! Tính sao đây ?
Ngồi thụp xuống đất , Nhược Song buốn bã suy nghĩ trong vòng một tuần tới sẽ sống như thế nào đây . Tự nhiên , có một cái bóng đứng trước mặt cô , nhìn cô
“Hạo Tử ! Sao cậu lại ở đây ? Cậu không đi du lịch với lớp à ?” , Nhược Song như vớ được vàng , như bắt được của báu , liền bám chặt vào Hạo Tử hỏi .
Hạo Tử lại nhìn Nhược Song với ánh mắt ‘Hỏi thừa ! Đi du lịch với lớp mà giờ này còn ở đây à ? ’ , rồi nói : “Không .”
Nhược Song giờ này đã nghĩ ra cách để sống sót trong một tuần tiếp theo , dày mặt hỏi Hạo Tử , “Hạo Tử ơi ! Hạo Tử à ! Mình có thể đến nhà cậu ở 1 tuần không ? Nhà mình đi hết rồi , mà mình lại không có chìa khóa mở cửa . ”
Mặt Hạo Tử vẫn lạnh như băng , nhìn Nhược Song 1 hồi , đáp ,“Không” .
Nhược Song tuy rằng rất tức giận cái tên Hạo Tử đáng ghét thấy chết mà không cứu này nhưng vì nghĩ đến tương lai 1 tuần tới của mình thì vẫn mặt dày , miệng ngọt nhạt năn nỉ , “Thôi mà ! Bạn Hạo Tử đẹp trai , tài giỏi , thông minh , sán láng ,đại nhân đại lượng cho tớ đến nàh cậu đi . Tớ ngủ ở nhà kho cũng được , 1 ngày chỉ cần 4 … à không 2 bữa ăn thôi ! Tớ sẽ lau nhà , rửa bát , giặt quần áo cho cậu , việc gì tớ cũng làm được mà . Năn nỉ cậu đấy ! ”
Nhược Song cố vận dụng hết khả năng nịnh hót của mình nhưng vô tác dụng . Đáp lại ánh mắt khẩn cậu của cô chỉ là những tiếng ‘không’. Cứ như thế, trên suốt một đọan đường dài , ngườ ta chỉ thấy cảnh 1 cô gái xinh đẹp như búp bê lẽo đẽo theo sau năn nỉ một 1 chàng trai với gương mặt lạnh lùng như được phủ một lớp băng tuyết , và đáp lại chỉ là nhưng tiếng ‘không’ đầy tàn nhẫn .
….
Hạo Tử bước vào nhà , đóng sập cửa lại , mặc cho Nhược Song ở ngòai vẫn năn nỉ ỉ ôi mãi không thôi .
Trời hôm nay rất lạnh . Nhược Song sáng nay đi vội chỉ tạm khóac cái áo mỏng , chẳng có khăn , chẳng có mũ cũng không có găng . Gió thổi rất mạnh . Mà ở đây lại là ngoại ô , trời càng rét thêm mấy phần . Nhược Song cố thu mình để tránh khỏi cái lạnh như cắt da cắt thịt này . Một cô gái bé nhỏ , ngồi trước cánh cổng thu lu một mình , người đi đường không khỏi tò mò . Nhưng họ cũng chỉ nhìn một lát và xót thương cho cô gái nhỏ nhắn này rồi lại đi mất .
Buổi chiều nhanh chóng qua đi , đường đã lên đèn . Mùa đông , trời tối rất nhanh . Con đường cũng trở nên vắng vẻ hơn . Trong không gian chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc , thỉnh thoảng lại có tiếng xe phóng vù vù qua càng làm tăng cái lạnh và cảm giác cô đơn trong lòng Nhược Song . Bây giờ là lúc mọi người quay quần bên bàn ăn , hưởng thụ không khí ấm áp của gia đình . Nhược Song cảm thấy tủi thân . Khi cô vừa ra đời , mẹ cô đã mất ví sinh khó . Một năm sau , người cha thân yêu vì thương nhớ mẹ cô cũng bệnh mà qua đời . Chăm sóc cô chính là người anh trai duy nhất . Dù cho Ngự Thiên có yêu thương , chiều chuộng cô đến mấy thì Nhược Song vẫn chưa bao giờ có được một gia đình thực sự theo đúng nghĩa của nó .
Miên man trong nỗi nhớ , Nhược Song thiếp đi trong nhạt nhòa nước mắt .
Trong nhà , có một bóng dáng cứ chốc chốc lại ngó ra ngòai cửa sổ nhìn cô , trên khuôn mặt ngày thường lạnh lùng , giờ lại hiện lên vài nét lo lắng .
…
“Cô em xinh đẹp ! Sao lại ngồi ở đây một mình thế này ?”
Chợt có một tiếng nói vang lên đấy ám muội . Nhược Song ngẩng đầu lên thì thấy một đám thanh niên đầu tóc nhuộm đủ màu , quần áo thì treo đầy những dây xích bằng bạc. Giọng điệu có vẻ như bọn chúng đang say . Nhược Song cảm giác sợ hãi . Cô tuy rằng có học võ nhưng nhiều người thế này cô làm sao có thể chống trả nổi . Nhưng ,cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh , đáp trả bọn chúng
“Tôi ngồi đây liên quan gì đến các anh ! ”
“Oa ! Cô em mạnh miệng thế ! Nhưng mà anh thích !Đi hầu rượu cho các anh rồi anh sẽ ‘thương’ em . HaHaHa”
Tiếng cười đầy thô bỉ vang lên làm Nhược Song cảm thấy rất chói tai .Đang lúc định bỏ chạy thì có một tiếng nói khác vô cùng trầm ấm nhưng lại làm cho người ta bất giác phải tuân theo “Vào nhà” . Và sau đó , có một người cầm tay cô kéo cô đi vào trong nhà . Nhược Song thấy lòng ấm áp lên rất nhiều , và cô mỉm cười , đi theo người con trai đó .
Hạo Tử sau khi kéo Nhược Song đi vào phòng khách thì như chợt nhớ ra điều gì đó liền bỏ tay Nhược Song ra , khuôn mặt có chút phiếm hồng . Đang định mở mồm nói thì thấy bố mẹ anh ngáp ngắn ngáp dài đi ra , “Hạo Tử , có chuyện gì thế con ? ” .Chắc hai người thấy đèn sáng nên chạy ra xem có chuyện gì không . Chợt , nhìn thấy một người con gái , khuôn mặt xinh như búp bê , làn da trắng nõn lại có vẻ nhợt nhạt . Hai người cùng giật mình , hét lên , “Hạo Tử , đây là … là … bạn gái của con à ?”
Cả Hạo Tử cùng Nhược Song đều há hốc mồm không nói được tiếng nào . Có phải trí tưởng tượng cảu bố mẹ anh quá phong phú rồi không , có phải uống lộn thuốc rồi không . Làm sao mà có thể nói rằng đây là bạn gái của anh chứ ?
Nhưng mà , trong mắt của 2 ông bà già thì tình cảnh trước mặt rất đáng nghi . Cô gái thì e thẹn , mắt sưng lên như vừa mới khóc , còn chàng trai thì mặt cũng có vài phần đỏ . Chắc chắn là vừa tỏ tình rồi . Ôi lại trời lại phật ! Hai ông bà này luôn sợ con trai mình quá lạng lùng mà sẽ không có bạn gái làm họ Đường này tuyệt tử tuyệt tôn . Nhưng bây giờ , đêm hôm khuya khoắt , Hạo Tử dẫn một cô gái về nhà , nếu nói không phải bạn gái thì chẳng có ai tin . Ông trời đã nghe thấy lời cầu khấn của con rồi , cho con một cô con dâu xinh đẹp thế này .
“Cháu gái à ! Cháu nếu đã là bạn gái của Hạo Tử thì cũng là con của bác ! Cháu cứ tự nhiên ở đây ! Cùng phòng với Hạo Tử cũng được ! Hai bác rất thoáng . ”
Mẹ Hạo Tử chạy ra nắm chặt lấy ‘con dâu tương lai’ như sợ cô chạy mất , liên mồm nói làm Nhược Song không chen vào được câu nào . Cuối cùng đành khiếm nhã một chút mà ngắt lời bác gái .
“Bác gái à ! Cháu với Hạo Tử chỉ là bạn bình thường thôi . Không có chuyện gì đâu . Còn đêm hôm thế này cháu đến nhà bác là do …..”
Sau đó Nhược Song kể lại chuyện một ngày hôm nay của mình ra cho bố mẹ Hạo Tử cùng nghe . Bố mẹ Hạo Tử nghe xong , không những không khen Hạo Tử vì hành vi nghĩa hiệp của mình mà còn trách mắng anh ,”Con thật là ! Để một cô gái yếu đuối mỏng manh thế này ở ngòai đường chịu nắng chịu gió cả một ngày trời . Con có còn là con trai bố mẹ nữa không ? Hu huh u … tội nghiệp con dâu tôi . ”
Có lầm không vậy ? Mình đã giúp cô ta rồi mà còn trách mình nữa là sao ? Mà cái loại con gái như cô ta thì liễu yếu đào tơ cái gì , chỉ biết bày đặt lấy lòng phụ huynh thôi . Không ngờ ba mẹ lại bị cô ta lừa .
Nhược Song định mở mồn thanh minh thì … “Ục ….. ục …. ục”
Cả 3 người cùng nhìn cái Nhược Song mặt đỏ như quả cà chua vì ngượng . Nhược Song liền lí nhí nói , “Bác ơi ! Cả ngày này cháu chưa ăn gì . Cháu đói quá !”
Thật là ngượng quá đi . Nhưng mà cái đầu không khống chế được cái bụng , nó cứ thế mà kêu . Đúng là làm trò đùa cho người ta mà .
Mẹ Hạo Tử chợt nảy ra một ý “ Con dâu xinh đẹp của ta . Làm sao mà kiếm được một cô con dâu như thế này ở đâu chứ. Nhất định phải cho hai đứa đến với nhau bằng được .” Nghĩ vậy , mẹ Hạo Tử liền nói , “Hạo Tử à ! Thức ăn trong nhà hết rồi . Con dẫn Nhược Song đi siêu thị mua ít đồ ăn đi ”
“Há ? Tại sao con phải đi ? Chẳng lẽ cô ta không có chân à ?”
“Con trai à ! Trời đã tối thế này mà để cho cô gái xinh đẹp như con dâu ta … à quên Nhược Song đi ngòai đường rất nguy hiểm . Vì để khen ngợi hành vi anh hung cứu mỹ nhân vừa rồi của con , ba mẹ giao nhiệm vụ cho con đi hộ tống Nhược Song đến tận siêu thị .”
Hạo Tử còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ba cùng mẹ hợp lực đẩy ra cửa . Đành phải đi thôi ! Cứ thế , một nam một nữ đi thẳng đến siêu thị không nói với nhau câu nào .
Nhược Song thích ăn nhất chính là thịt kho với trứng . Nhưng vì chưa đến siêu thị này bao giờ cho nên mới quay ra hỏi Hạo Tử , “Hạo Tử à ! Cậu có biết trứng bán ở đâu không ?”
Hạo Tử lúc này đột nhiên đần mặt ra , lắc lắc đầu , “Không biết.”
Trời , đúng là cái tên này ngòai học ra thì không biết bất cứ thứ gì cả .
“Thế cậu có biết thịt bán ở đâu không ?”
“Không biết”, hỏi những cái này quá là đánh đố bạn Hạo Tử mà .
“Hi hi . Cậu đúng đồ công tử bột.”
Thấy Hạo Tử có vẻ nhăn nhó thì Nhược Song không nói gì nữa .Sau đó , Nhược Song đưa một cái giỏ cho Hạo Tử bắt cậu cầm đi theo mình vòng vòng trong siêu thị , đi đến đâu cũng giới thiệu cái này như thế nào , cái kia ra sao … coi như khai phá nền văn minh (hắc hắc ) . Nhược Song nói như súng liên thanh còn Hạo Tử thì dường như đang chăm chú lắng nghe . Đột nhiên , Hạo Tử cảm thấy cô gái trước mặt mình này không đến nỗi đáng ghét như mình đã nghĩ , cô ấy luôn luôn làm người khác phải ngạc nhiên . Lúc trước là chỗ ăn cơm , lần này lại là hiểu biết về bếp núc .Thật là đáng kinh ngạc !
“Hạo Tử ! Mua đủ rồi . Thanh tóan thôi .”
Lần này thì không phải là Nhược Song lẽo đẽo theo sau nữa mà vị trí đã được đổi lại … take turn ( ha ha , cái này ai hiểu thì hiểu ko hiểu thì thôi ) .
Nhược Song lần lượt bỏ các thứ ra để chuẩn bị thanh tóan thì có hai đứa trẻ đùa nhau chạy qua làm cô trượt tay . Thế là cả một giỏ trứng .. đổ ụp lên đầu Hạo Tử . Lòng trắng lẫn lòng vàng chảy ròng ròng . Nhược Song vội bụm miệng lại , sợ sẽ lại làm cho Hạo Tử tức giận nhưng mà vẫn chưa thấy Hạo Tử có phản ứng . Hạo Tử thực ra lúc ấy cho quá kinh ngạc mà tòan thân đờ lại , mặt đần thối ra . Anh là một người ưa sạch sẽ mà bây giờ … cả một giỏ trứng . Chứng kiến cảnh tượng ấy , Nhược Song thật sự không thể nhịn cười được và sau đó là cười sặc sụa khiến tất cả mọi người trong siêu thị đều nhìn hai người . Hạo Tử thực sự tức giân rồi . Anh giật lấy cai khăn mà Nhược Song vừa định đưa cho anh , tự mình lau đi những vết bẩn rồi đi thẳng về nhà .
Nhược Song vội hét lên , “Thế không mua trứng nữa a ? Ha ha” Nói xong lại không nhịn được cười rồi chạy vội theo Hạo Tử .
Vừa đi , Nhược Song vừa xin lỗi Hạo Tử ,”Hạo Tử , mình không cố ý đâu . Cho mình xin lỗi nha .”
Nhưng lần này, ngay cả một tiếng đáp trả cũng không có . Hạo Tử không nói ra một lời nào , sợ rằng chỉ cần nghe thấy vài tiếng xin lõi nữa thôi là anh sẽ không chịu nổi mà bùng ohát lửa giận ngay tại đây .
Về đến nhà , bố mẹ Hạo Tử vẫn đang ngồi ở phòng khách nói chuyện . Thấy hai đứa nhỏ về mà không mang theo thứ gì , lại thấy Hạo Tử mặt mũi nhem nhuốc lại có vẻ đang rất tức giận liền hỏi Nhược Song đã xảy ra chuyện gì . Nhược Song vốn là con người thành thật liền kể lại tòan bộ sự việc . Và sau đó chính là một màn cười long trời lở đất . Hai ông bà này đúng là không hề thương con cái mà , có ‘con dâu’ là đáp con trai sang một bên luôn .
“Hạo Tử à ! Chuyện này là con không đúng rồi . Tại con không để ý đến Nhược Song cho nên mới như thế .”- Ba Hạo Tử lên tiếng bênh vực ‘con dâu nhỏ ’.
Hả ? Lại còn bênh cô ta nữa à ? Con có còn là con của ba mẹ nữa không đấy ? Tức giận bỏ về phòng . Chỉ còn lại ba con người ngồi trong phòng khách vẫn cười rũ rượi .
Chương thứ 5 – Thân bất do kỉ !
Hôm nay do Nhược Song đột ngột đến nên nhà Hạo Tử không có chuẩn bị đành phải để Hạo Tử ra ngủ ở ghế ngòai phòng khách và cho Nhược Song ngủ trong phòng của Hạo Tử . Nhược Song nằm trằn trọc mãi mới ngủ được. Không phải do cô lạ giường mà là cảm thấy ba mẹ Hạo Tử quá tốt đối với mình , khiến cô thật sự cảm động . Họ không biết cô là ai nhưng lại bênh vực , bảo vệ cô , đối tốt với cô , coi cô không khác gì con ruột của họ . Đây là lần đầu tiên Nhược Song có cảm giác như mình có một mái ấm gia đình vậy , có cha , có mẹ , và Hạo Tử là người anh trai khắc khẩu với cô . Tuy rằng biết Hạo Tử không hề thích mình đến ở nhà anh ta một chút nào , đã thế vừa đến đã chiếm hết tình cảm của ba mẹ anh mà vẫn nhường cô chiếc giường của mình mà ra phòng khách ngủ . Cô cũng càng ngày càng cảm thấy quý mến con người này hơn . Ở bên cạnh Hạo Tử , cô cảm thấy mình được che chở , như là một người em gái được anh trai bảo vệ vậy . Nhưng lại có một cảm giác gì đó ấm áp hơn , an tâm mà ngủ một giấc một mạch đến sáng .
………..
“Hạo Tử ! Ba mẹ đi làm . Con ở nhà nhớ làm bữa sáng cho Nhược Song rồi đẫn nó đi chơi – Ba + mẹ . ”
Hạo Tử vừa mới ngủ dậy thì như gặp sét đánh . Cô ta đã đến ở nhà mình rồi lại còn phải làm bữa sáng cho cô ta ăn , lại còn dẫn đi chơi nữa á ? Nhân lúc ba mẹ không có nhà , phải bắt nạt cô ta một chút mới được . Mà giờ này cái con nhỏ này còn chưa dậy , định ngủ nướng khét giường nhà người ta lên à ?
“Dậy !”
Nhược Song đang ngủ đột nhiên có cảm giác như ai đó đang đạp vào người mình .
“Ai vậy ? Đang ngủ mà ! Đừng có làm ồn !”Nhược Song gắt lên . Đang ngủ mà bị gọi là Nhược Song vô cùng vô cùng khó chịu .
Nhưng người nào đó không biết nên vẫn tiếp tục dùng … chân lay cô dậy , càng lay càng mạnh khiến Nhược Song không thể ngon giấc mà ngủ tiếp được .
“Ai thế ? Bị khùng à ? Người ta đang ngủ mà ….”
Đang nói dở thì gặp ngay ánh mắt lạnh băng của Hạo Tử , Nhược Song vội nhớ ra là hôm qua mình đã đến nhà Hạo Tử . Chết thật ! Nhà người ta mà cứ như nhà mình !
“Hì hì ! Xin lỗi bạn Hạo Tử nhé ! Bạn gọi tớ dậy có chuyện gì vậy ?” – Nhược Song lại khôi phục vẻ mặt nịnh nọt , hỏi Hạo Tử .
“Đồ ăn sáng !”
Hả ? Nhà này sao ăn sáng sớm vậy ? Mới có 6h mấy mà …. Hu hu …Khổ cái thân tôi ! Mới sáng sớm ra đã phải lao động khổ sai rồi .
Sau đó , Nhược Song lại níu níu áo Hạo Tử ngượng ngùng hỏi , “Hạo Tử à ! Mình có chuyện hơi tế nhị hỏi cậu . Cậu có bộ quần áo nào vừa vừa cho tớ mặc không ? Mình không đem quần áo theo . Hì hì ”
Hạo Tử như đã đóan trước được việc này nên không có gì là bất ngờ . Đáp cho Nhược Song bộ quần áo mình đang cầm trên tay , nói , “Quần áo của tôi ! Hơi rộng ! Mặc tạm .”
“Hì hi . Có quần áo thay là được rồi . Thank you cậu !”
Nhược Song cười toe tóet , ôm chầm lấy Hạo Tử rồi chạy vụt vào phòng tắm .
Bóng người vừa chạy đi , một bức tượng đứng ngay đơ giữa phòng , miệng đột nhiên mỉm cười . “Đúng là một con bé ngốc nghếch !”
“Hạo Tử à ! Trong cậu gầy như thế mà sao quần áo to thế ?”, Nhược Song bước từ phòg tắm ra . Nói thật , trông người cô không khác gì một cái cột phơi quần áo . Tuy rằng bộ quần áo này Hạo Tử mặc đã chật nhưng mà vẫn có thể nhét được 2 Nhược Song vào cùng một lúc . Nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch này của cô , Hạo Tử không kiềm chế được mà phụt cười .
Nhược Song ngây người ngắm Hạo Tử . Cậu ta tuy thường ngày nhìn cũng được , phải nói là đẹp trai nhưng mà mặt rất lạnh , lạnh như bang ấy , khiến cho không ai dám đến gần . Nhưng mà , khi Hạo Tử cười lên , thật sự rất giống thiên sứ . Không ! Thậm chí còn đẹp hơn cả thiên sứ . Hàm răng trắng , làn da trắng , một đôi mắt đen khi cười lại ánh lên niềm vui thích . Bây giờ nếu có thiên sứ ở đây chắc chắn cũng sẽ bị ánh hào quang này che lấp . Khi Hạo Tử cười , mọi vật dường như cũng trở nên đẹp hơn , tươi sáng hơn , ít nhất là trong mắt của Nhược Song .
“Bịch … bịch …. Bịch …” Tim Nhược Tử lại một lần nữa đập lọan nhịp . Không được rồi ! Phải kiềm chế thôi .
Mãi một lúc sau , Nhược Song mới thốt lên được .
“Hạo Tử à ! Cậu cười rồi . Cậu cười trông rất đẹp . Rất giống thiên sứ !”
Gần như ngay lập tức , nụ cười Hạo Tử vụt tắt . Thay vào đó lại là một khuôn mặt băng lãnh ngày thường . “Trời ạ ! Sao mình lại không khống chế được mà cười trước mặt cô ấy chứ ? “ Hạo Tử tự trách mình .
“Ăn sáng !”
“À ừ ! ” Nhược Song luống cuống đi vào nhà bếp , tim vẫn đập thình thịch không thôi .
…………….
“Thức ăn đến rồi đây !”
Đưa đĩa trứng lên mặt bàn , Nhược Song gọi với vào Hạo Tử đang ngồi đọc sách .
“Hạo Tử ! Cậu ăn thử đi !”
Món tủ của Nhược Song chính là các món về trứng , bởi vì cô nàng này đặc biệt thích ăn , lại thích nhất là ăn trứng , cho nên rất chịu khó xuống bếp mày mò học tập đầu bếp ở nhà . Tay nghế của cô cũng không tồi !
“Hạo Tử ! Thấy thế nào ? Có ngon không ? Có hợp khẩu vị không ? ” , vừa ăn , Nhược Song lại vừa hỏi Hạo Tử .
Hạo Tử nhìn đĩa thức ăn có vẻ bình thường , ăn vào lại có hương vị rất đặc biệt . Tuy rằng mẹ cậu cũng thường hay làm món này nhưng mà hương vị vẫn không giống nhau . Ăn vào vẫn còn hương vị của lòng đỏ trứng như vừa mới ấp vậy , thơm thơm , ngậy ngậy như có bơ , mà ăn nhiều cũng không bị ngán . Tuy rằng muốn khen ngợi Nhược Song vài câu nhưng lại không thể mở miệng nói ra được . Đành gật gật đầu vài cái , coi như đã có thành ý rồi .
Nhược Song biết Hạo Tử rất lạnh lùng cho nên thấy cái gật đầu ấy thì vui lắm , vừa ăn vừa cười .
Vừa dọn dẹp Nhược Song vừa nghĩ sẽ làm gì chiều nay a? Đằng nào cũng đang là kì nghỉ , nrrn tranh thủ đi chơi chứ ! Có nên rủ Hạo Tử đi không ? Rửa bát xong , Nhược Song liền chạy như bay ra chỗ Hạo Tử , giọng nũng nịu hỏi . Chiêu này bao giờ cũng có tác dụng với ông anh trai .
“Hạo Tử à ! Chiều nay mình đi chơi đi ! Ở nhà buồn lắm ! Chả có gì làm cả .”
“Không đi .” Hạo Tử vẫn đọc sách , mắt không thèm liếc Nhược Song lấy một cái .
“Thôi mà ! Bạn Hạo Tử đẹp trai ! Đi chơi đi ! Tớ muốn ăn kem, tớ muốn ăn bánh bông lan , tớ muốn ăn bánh bèo , ăn ốc , ăn pizza , ăn sữa chua nếp cẩm . Tớ muốn đi đu quay , đi rồng bay , đi tàu lượn siêu tốc , đi ếch nhảy . Cậu cũng đi chơi đi ! Cả ngày ở nhà đọc sách không sợ to đầu à ? Đi chơi cho biết đường biết phố , để giải trí . Học hòai chắc nổ đầu mất ………(lược bỏ 3 ngàn chữ lải nhải ).” Nhược Song không thèm để ý phản ứng của Hạo Tử mà cứ thao thao bất tuyệt .
Hạo Tử cố gắng gạt bỏ mấy lời lải nhải của Nhược Song , tiếp tục đọc sách .
Vẫn tiếp tục nói như lắp bang trong đầu vậy , bao nhiêu món ngon , bao nhiêu trò chơi hay cứ thế tiếp tục được phun ra hòng dụ dỗ Hạo Tử rời tay khỏi quyển sách .
Cuối cùng , Hạo Tử đứng dậy . Nhược Song đang trong quá trình sung sướng thì thấy cậu ta đi vào nhà tắm . Trời ! Tưởng xiêu lòng rồi chứ ? Chưa à ? Tiếp tục ‘ca’.
Kết quả , Hạo Tử ngay cả tắm cũng không yên nữa . Nhược Song như một bà mẹ già khó tính , cứ đứng ở trước cửa nhà tắm mà ca đi ca lại không biết chán và cũng bất cần biết thái độ của người đang phải hứng chịu .
Cuối cùng thì cái việc tốn nước bọt ấy của Nhược Song cũng có kết quả . Vì Hạo Tử không thể chịu nổi độ điên khùng và tự kỷ của cô nàng này , quyết định mặc áo đi cùng cô ta . “Dù sao cũng chỉ là đi cùng thôi , đâu bắt mình chơi , đâu bắt mình ăn đâu . Kệ cô ta muốn làm gì thì làm . “ Đấy là Hạo Tử nghĩ thế . Còn Nhược Song thì vui sướng như điên vì đã được đi chơi .Cô sợ nhất chính là giam mình trong bốn bức tường .
“Hạo Tử à ! Cậu muốn đi đâu ? ” . Nhược Song hỏi Hạo Tử một chút . Cô có rất nhiều chỗ để đi nhưng lại sợ Hạo Tử không quen .
“Tùy !” . Hạo Tử mặt không có một cảm xúc , lạnh lùng nói .
“Thế thì đi sở thú trước nha !”
Vào sở thú , quả thật độ điên khùng và bắng nhắng của Nhược Song càng được phát huy . Không thể tả nổi nữa ! Nhược Song cứ kéo Hạo Tử chạy hết nơi này nơi kia , giới thiệu cho Hạo Tử hết cái này cái nọ , y như là người ta chưa đến sở thú bao giờ vậy ! (Kỳ thực hồi nhỏ cũng có đi nhưng mà người ta lạnh lùng vô cảm để ý cái gì đâu !) ….
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh . Nhược Song sau khi chạy tóan lọan đã mệt muốn chết , liền tò tò đi theo Hạo Tử ra về . Chợt ,thấy Hạo Tử dừng trước một cửa hàng quần áo , mà lại là quần áo nữ nữa chứ . Chẳng lẽ Hạo Tử định mua quần áo cho mình ? Nhược Song mặt cười cười rất chi là tự kỷ .
“Này ! Tôi chỉ làm theo lời của ba mẹ thôi ! Không phải gì đâu …” Hạo Tử như đọc được suy nghĩ của cô nàng điên khùng kia , chống chế nói .
“Biết rồi ! Biết rồi ! Mình có nói gì đâu ! Ha ha ! Vào thôi .”
Sau khoảng tầm gần hai tiếng chọn đồ , Hạo Tử thành osin xách đồ không công , còn Nhược Song tung ta tung tẩy chọn hết cửa hàng này cửa hàng kia . Mua sắm đúng là thiên bẩm của con gái !
…………………………………..
Chương thứ 6 – ‘Kế hoạch tình yêu’ ♥
Hai ngày trước , ở nhà Ngọc Hân …
……Chàng là gió, thiếp là bụi.
Gió thổi nhẹ nhàng, bụi bay nhẹ bổng, luồng gió cứ thổi, hạt bụi cứ bay.
Luồng gió thổi đến Thiên Sơn, hạt bụi theo đến Thiên Sơn……..
Ngọc Hân tay vừa làm ,miệng vừa ngâm nga một bài hát nào đó mà cô không biết tên . Chả là hôm nay cả lớp tổ chức đi du lịch suối nước nóng . Cho nên , Ngọc Hân đại tiểu thư tuy tay nghề nấu nướng còn kém nhưng mà đã dậy từ 4h sáng để chuẩn bị hộp cơm bento tình yêu với Gia Bảo . Do tác động tâm lí một cách tàn bạo của Nhược Song mà cô đã không còn sợ gì cả , sẵn sang bày tỏ tình cảm của mình với Gia Bảo . Đây cũng là một trong số đó . Cơm hộp tình yêu – còn gì bằng … Hi hi hi , sung sướng , Ngọc Hân lại vừa làm vừa hát
……. Chàng như gió bay đến bên em
Cuốn sóng mịt mù về xa xôi
Chàng như gió bay đến bên em
Cuốn sóng bụi mù vào thiên thu …….
8h45 phút tại cổng học viện XYZ , có một cô bé xinh xắn , mái tóc ngắn đến ngang vai cùng đôi mắt hơi nâu , đứng ngóng lên ngóng xuống ở cổng , mặt lộ rõ vẻ lo lắng .
“Sao giờ này , Nhược Song còn chưa đến nhỉ ? Không lẽ quên rồi sao ?”
Không cần nói cũng biết đây chính là đại tiểu thư Ngọc Hân của chúng ta đang lo lắng cho cô bạn thân – Nhược Song giờ này còn chưa đến .
“Hay là lại ngủ quên rồi ? ”
Có nên gọi cô cậu ấy đậy không ta ? Thôi đi , gọi dậy để lại nghe mắng à ? Chả dại mà động vào !
Thêm 15p’ trôi qua , đến giờ xuất phát rồi mà vẫn chua thấy Nhược Song đâu , Ngọc Hân đành phải lên xe . coi như ‘kế hoạch tình yêu’ chỉ có cô thực hiện vậy ! Nhược Song chắc ngủ quên rồi !
“Mọi người ! Chúng ta xuất phát thôi ! ” . Lớp trưởng Gia Bảo sau một hồi đợi mãi không thấy Nhược Song đến thì chán nản lên xe ổn định chỗ ngồi . Tính chờ thêm 1 lúc nữa nhưng như thế sẽ ảnh hưởng đến lộ trình của chuyến đi cho nên là thôi .
“Gia Bảo ! Mình có thể ngồi cùng cậu không ?”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên . Chắc chắn là Ngọc Hân rồi . Cô nàng đã ngầm nhờ các bạn học ngồi hết chỗ chỉ còn lại đúng một ghế cạnh Gia Bảo . Xem phen này cậu có thể không đồng ý hay không ? Hắc hắc…
Gia Bảo nhìn một lượt thấy chỗ đã chật kín cho nên bắt buộc phải để Ngọc Hân ngồi cùng . Thành thật cậu sau lần bị Ngọc Hân cứ bám lấy cứ có một cái cảm giác kì lạ gì đó mà không thể giải thích được . Mà với Ngọc Hân , cậu cũng chẳng thân thiết gì cho nên cả một quãng đường đi rất dài , hai người hầu như không nói với nhau câu nào . Mà Ngọc Hân hình như không quen đi xe có nhiều người cho nên lên xe thì rất mệt , cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào . Cũng chẳng biết từ bao giờ , hai con người ngồi cạnh nhau này đã dựa đầu vào nhau ngủ rất ngon làng . Mà hình như càng ngủ càng ngồi gần vào nhau . Dần dần , cái khoảng cách ban đầu do Gia Bảo vạch ra đã không còn nữa rồi .
Một chập , xung quanh bắt đầu ồn ào . Mọi người hình như đang bàn tán một vấn đề gì đó rất sôi nổi thì phải . Ngọc Hân mở mắt ra , điều đầu tiên thấy chính là 1 khuôn mặt quen thuộc đang kề rất gần mặt cô , dường như chỉ cách nhau một hơi thở . Giật bắn mình , quay lại thì thấy bao nhiêu con mắt tò mò nhìn cô .
“Ngọc Hân à ! Cậu giấu thật là kĩ nha ! Hai người yêu nhau mà mọi người không hay biết !”
Không biết có phải là da mặt Ngọc Hân rất mỏng không mà chỉ nghe một câu như vậy đã đỏ hết cả lên rồi . Chẳng nói được câu gì . Quay sang nhìn Gia Bảo, buồn buồn vì ai đó vẫn ngủ như chết , nhưng cũng vui vì ai đó đang ngủ mà không hay chuyện vừa nãy cảu hai người . Nếu không , chắc chắn là cô muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống mất .
“Không phải như các cậu nghĩ đâu ! Mình và cậu ấy không có gì cả .” Ngọc Hân vội thanh minh với mọi người “Cùng lắm chỉ có mình là có thôi .” Câu sau cô nói rất nhỏ , gần như là tự nói cho mình nghe thì phải .
Mọi người ồn ào một chập rồi ai lại về chỗ người nấy , cũng không muốn trêu Ngọc Hân nhiều nữa kẻo muốn chết cũng không yên thân – chính là sợ về sau Nhược Song báo thù đó .
Ngọc Hân nhân lúc này ngắm gương mặt Gia Bảo lúc ngủ . Nhìn cậu thật là dễ thương a ! Dùng từ này với con trai thì có vẻ hơi quá nhưng mà thật sự mặt cậu lúc ngủ nhìn vô cùng khả ái . Thật sự làm bạn Ngọc Hân sức kiềm chế không giỏi này muốn hôn một cái .
“Không được ! Làm thế thì mất mặt lắm ! Không được !”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng , Ngọc Hân quyết định ngủ. Ngủ là không nhìn thấy , không nghĩ ngợi . Ngủ …. Trong giấc mơ , Ngọc Hân thấy Mình có đủ can đảm nói với Gia Bảo : Tớ thích cậu . Gia Bảo đang ngủ say đột nhiên mỉm cười .
………………………..
“Đến nơi rồi . Mọi người dậy đi ! Dậy đi !”
Tiếng hét chói tai của bạn tổ trưởng tổ 2 làm cho kể cả một con sâu ngủ như Gia Bảo cũng phải tỉnh dậy .Thật là nhanh a ! Đã đến nơi rồi . Đang định gọi Ngọc Hân dậy thì phát hiện cô từ lúc nào đã đi mất rồi .
Nhanh chóng xách hành lí xuống trước , Ngọc Hân phải chuồn nhanh trước khi Gia Bảo tỉnh dậy . Giấc mơ vừa rồi thật là … , bây giờ cô xấu hổ quá đi thôi ! Phải lên phòng trước , tắm xong rồi tính .
Vừa tắm xong thì cũng đã đến giờ ăn tối . Xuất phát từ sáng , trưa thì ăn qua loa nên giờ Ngọc Hân rất đói . Nhưng một điều thúc đẩy cô xuống ăn cùng mọi người chính là ‘hộp cơm tình yêu của ta .’ Hộp cơm đã vất vả chuẩn bị , nhất định phải để Gia Bảo thưởng thức mới được .
“Gia Bảo ơi ! Cậu ăn cơm chưa ? Mình có đem theo đồ ăn nè .”
“May quá , mình nhìn đồ ăn ở đây mà thấy ngán quá !”
Ngọc Hân sung sướng chìa hộp cơm ra trước mặt . Nhìn có vẻ bắt mắt , rất ngon , không biết thế nào . Gia Bảo ăn vào một miếng , có cảm giác như là lưỡi nổ luôn vậy . Quá cay ! Nhưng mà nhìn vẻ mặt mong đợi của Ngọc Hân lại không nỡ . Cuối cùng mới nói ra được một từ “Ngon .”
“Thật không ? Ngon thì cậu ăn nhiều vào .”
“Trời , lại bắt mình ăn nhiều à ? Muốn tui chết sao ?” Gia Bảo nghĩ thầm nhưng vẫn cố nhét miếng trứng vào mồm . ‘Cốp’ . Trứng sao lại cứng thế này ? Lôi ra . Trời ạ , cả vỏ . Má ơi , Ngọc Hân thực sự có biết nấu nướng không đấy ?
“Ngon thật không ?” , Ngọc Hân vẫn tiếp tục hỏi .
Gắng gượng gật đầu “Ừ . Ngon .”
Sau đó là một màn nôn mửa kịch liệt của bạn Gia Bảo .
“Gia Bảo . Cậu sao vậy ? Có phải ăn nhầm gì không ?” ( Bà ơi , giả nai ít thôi ! Không phải bị thức ăn của bà hại sao . Gia Bảo à ! Mama sẽ trả thù cho con .)
“Hay là thức ăn của mình có vấn đề .”
Ăn thử một miếng , kết quả Ngọc Hân cũng nôn thốc nôn tháo . Trời ơi ! Khó nuốt thế này mà Gia Bảo cậu ấy vẫn còn khen ngon .
Ngọc Hân mắt long lanh long lanh, cảm động muốn chết quay sang nhìn Gia Bảo
“Xin lỗi cậu nhé ! Mình không nên ép cậu ăn ! ”
Rồi tiện thể rút khăn tay ra lau cho cậu . Đúng lúc ấy , tim Gia Bảo đập thình … thịch … thình thịch . Sao lại thế này ? Đứng trước Nhược Song – người cậu thích – tim cũng đâu có đập mạnh thế ? Gia Bảo chính xác là một người có làn da trong suốt , mỏng đến mức , tay Ngọc Hân còn chưa chạm vào , mặt cậu đã đỏ không khác gì quả gấc . Ngượng ngùng nói , “Không sao đâu ” rồi chạy biến vào phòng , để mình Ngọc Hân ngơ ngác ngồi lại ,không hiểu chuyện gì xảy ra .
……………
Buổi tối .
Gia Bảo lần đầu tiên đi tắm suối nước nóng cho nên rất thích thú , liền lén mọi người đi lẻ . Ai ngờ đâu , do thuốc chống say xe tác dụng phụ quá lâu dẫn đến Gia Bảo người buồn ngủ lờ đà lờ đờ , mắt mờ chân chậm thế nào lại vào nhầm phòng nữ . Nhưng mà lúc này không có ai cho nên cậu vào nhầm cũng chẳng có ai nói cả. Cứ thế , Gia Bảo ngâm người trong nước ngủ đi , ngất lúc nào không hay .
“Gia Bảo . Cậu tỉnh lại đi , không sao chứ ?”
Lờ mờ trong cơn mơ , Gia Bảo thấy một người con gái xinh đẹp như tiên đang gọi tên mình .
“ Ngọc Hân à ? Sao cậu lại ở đây ? “ Gia Bảo thều thào vài câu rồi lại ngất đi .
……………
Lúc tỉnh dậy .
“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa . Chết tôi rồi ! Bị người ta nhìn thấy hết rồi còn đâu . Sao lại bị bắt gặp trong trạng thái ấy chứ … ”
Gia Bảo đau khổ thiểu não sau khi tỉnh dậy nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua . Thật là xấu hổ quá đi ! Lại để một người con gái nhìn thấy tình trạng không mảnh vải che thân , đã thế lại là trong phòng của nữ nữa chứ ! Muốn tìm một cái hố mà nhảy xuống luôn quá . Gia Bảo bất lực vò đầu dứt tai chỉ hận không có miếng đậu phụ nào cho cậu đập đầu vào chết luôn thôi . Kết quả , vài ngày sau cậu cũng không dám nhìn mặt Ngọc Hân làm Ngọc Hân tưởng cậu giận mình việc cho cậu ấy ăn lung tung, cho nên rất lo lắng , cố tình tìm Gia Bảo để xin lỗi . Thế là trò mèo đuổi chuột bắt đầu . Nhưng mà , mèo người cứ chạy , cứ tránh ; còn chuột thì cứ tìm bằng được mèo .
Buổi tối một ngày nào đó , Ngọc Hân tìm mãi không thấy Gia Bảo đâu đành chán nản đi ra phái ngọn đồi nhỏ mà cô mới phát hiện được . Ngọn đồi này rất đẹp . Đang là trời mùa đông nhưng không hề có tuyết , ngược lại không khí khá là dịu , giống buổi tối mùa hè . Hơn thế , bầu trời đầy sao . Từ bé đến giờ do sống trong thành phố đông đúc , cho nên Ngọc Hân chưa từng nhìn thấy sao thật sự bao giờ , chứ đứng nói đến cả một bầu trời đầy sao thế này . Đang đứng ngắm sao đến thất thần , cho nên cô không hề biết có một người đang đứng dõi theo cô nãy giờ .
Gia Bảo bị Ngọc Hân tìm cho nên mới chạy lạc đến đây . Cậu cũng bị vẻ đẹp nơi này thu hút cho nên đứng nghỉ một lát thì thấy Ngọc Hân đi tới . Đang định quay đi thấy Ngọc Hân có vẻ hơi thất thần . Nhưng mà sự thất thần này lại có một sức cuốn hút không tên , làm Gia Bảo không thể cưỡng lại được . Ngọc Hân bình thường đã rất đẹp rồi . Nhưng trong cái không gian này càng làm cho các nét đẹp của cô tỏa sáng hơn . Dường như mọi vật đang xoay quanh Ngọc Hân vậy .
Gia Bảo khẽ đi đến nhưng đã bị Ngọc Hân phát hiện .
“Giả Bảo ! Cậu lại đây đi ! Chỗ này rất đẹp , mình muốn nhờ cậu chụp ảnh .”
Cậu bạn cúa chúng ta đành phải chấp nhận thôi ! Cái gì chứ từ chối con gái là việc Gia Bảo không thể làm ! Chụp ảnh thì chụp , có phải bị ăn mất đâu mà lo . Nhưng mà , người không bị ăn nhưng mà hồn bị ăn mất rồi . Ngọc Hân thực sự rất hồn nhiên , cô chụp ảnh , nhìn rất giống trẻ con , đáng yêu cô cùng . Cô thực sự đã làm hồn của Gia Bảo bay đến tận chín tầng mây rồi .
“Gia Bảo ! Chúng ta chụp chung đi !”
Hả ! Giật mình , Gia Bảo gật đầu trong vô thức , từ đây chính thức bị dính vào cạm bẫy của tình yêu .
Bức thứ nhất : Gia Bảo có vẻ ngượng ngùng . Vì Ngọc Hân ngồi quá sát cho nên cậu cảm nhận được cả hơi ấm tỏa ra từ người cô , ngửi được cả mùi thơm nhè nhẹ không phải là nước hoa từ người con gái . tim cậu lại một lần nữa đập lọan nhịp ….
Không được . Phải kiềm chế ! Sao mình lại có thể có ý với người khác trong khi tim đã có người được ? Không được , dù Nhược Song chưa chấp nhận mình nhưng cũng không được phản bội cậu ấy ? Lắc lắc đầu xua đi cái ý nghĩ vừa rồi . Gia Bảo lại tiếp tục bị Ngọc Hân kéo vào chụp ảnh chung .
Bức thứ hai : “Tách “ – Tiếng bấm máy ảnh cuối cùng đã cướp đi linh hồn ngay thơ của bjan Gia Bảo . Tại sao ? Vì Ngọc Hân cuối cùng đã lấy hết can đảm … hôn Gia Bảo một cái đồng thời chụp lại luôn làm … tang chứng .
Hắc hắc . Vậy là kế hoạch tình yêu đã đại cáo thành công . Trong lúc Ngọc Hân sung sướng thì có mộc bức tượng vừa mới được đắp đứng ngay bên cạnh . Gia Bảo chuyển từ trạng thái ngạc nhiên sang xấu hổ chỉ trong vòng 1/1000s …..
Sau đó , lợi dụng lúc bức tượng còn chưa hòan hồn , Ngọc Hân đã gửi bức ảnh đó vào máy của Gia Bảo rồi chạy thật nhanh về phòng . Ih ! Xấu hổ chết đi được ! Nhược Song dám bày cho mình cái trò thật là …. ! Nhưng mà , rất vui ! Hi hi hi hi ….
Giở lại điện thọai ra xem , Ngọc Hân cười thật sung sướng , đắc thắng như vớ được chiến lợi phẩm . Gia Bảo ! Xem sau này cậu chịu trách nhiệm thế nào với tớ ! (Cô nương , cô ngây thơ thật hay giả vờ thế ? Nếu mà chỉ có hôn má một cái mà phải chịu trách nhiệm thì con trai trên thế giời này chắc chắn đi đầu xuống đất chết từ lâu rồi ! Mà là do cô hôn người ta trước mà . Người chịu trách nhiệm phải là cô chứ . Hắc hắc …)
Cùng lúc ấy , bức tượng đi như được lập trình sẵn đã về đến phòng an tòan không mất mẩu nào cũng giở điện thọai ra , bất giác nghĩ lại chuyện lúc đó , lại tiếp tục giai đọan ‘tượng-hóa’…
Chương thứ 7 – Tình cảm thật sự ?
Kì nghỉ đông 1 tuần cứ thế trôi qua thật là nhanh , vèo một cái đã đến lúc đi học lại rồi . Ngọc Hân vừa đến lớp đã tí ta tí tởn mua nào là bim bim hành , nào là kẹo mút , cả cocacola , rồi bánh kem …. bày một lọat lên bàn . Nhược Song vừa mới đến lớp đã thấy một bàn thức ăn , không kháng lại được sự hấp dẫn mà lao đến như sợ ai cướp mất , ăn một cách ngon lành cành đào , không mảy may nghi ngờ .
Ngọc Hân vừa nhìn bạn ăn vừa cười tủm tỉm , nhìn biết ngay là có ý nghĩ xấu mà .
Nhược Song sau khi xử lí gần hết đống đồ ăn mới có cảm giác Ngọc Hân hôm nay có gì đó rất kì lạ , nhìn rất giống người đang yêu nha .
“Ngọc Hân ! Cậu có chuyện gì giấu tớ phải không ?”
“Tớ có bao giờ giấu cậu cái gì đâu ?” Ngọc Hân vẻ mặt ngơ ngác trả lời , nhìn rất là giả nai .
“Cậu có khai không ? Hay là để tớ dung biện pháp mạnh . Nói trước , là vô cùng ‘ác liệt’ đó . Đảm bảo cậu xin khai hết luôn .” Nhược Song thấy nhẹ nhàng không được chuyển ngay sang tông đe dọa .
“Haizz ~ Đúng là không có chuyện gì qua được mắt cậu . Chuyện là thế này …. Thế này …. Sau đó … cuối cùng thì ….”
“CÁI GÌ CƠ ?” Nhược Song hét ầm lên, thiếu chút nữa là làm sập nguyên cái nhà ăn . Sau đó chuyển ngay từ ngạc nhiên sang vui mừng , hớn hở bắt tay Ngọc Hân .
“Ngọc Hân , chúc mừng cậu công thành danh toại , mọi chuyện như ý . Ha ha ! Hóa ra đồ ăn vừa nãy là trả công bà mai này hả !”
Nhược Song cảm thấy vô cùng hài lòng với thành quả bà mai này , nói chúc mừng Ngọc Hân liên hồi , cuối cùng bị một câu của Ngọc Hân mà làm cho suýt sặc nước bọt .
“Nhưng mà cậu ấy chưa có nói rằng thích tớ . Đấy chỉ là tớ nghĩ thế thôi !” Buồn bã nói , Ngọc Hân khẽ liếc nhìn về phía Gia Bảo , ánh mắt chờ mong .
Đúng lúc ấy , Gia Bảo như có cảm giác là có người đang nhìn mình , cho nên quay lung lại thì bắt gặp ánh mắt ấy của Ngọc Hân , ánh mắt làm cho cậu không nguôi nghĩ đến trong suốt mấy ngày hôm nay , đến cả mơ cũng mơ thấy . Không được ! Không được phản bội Nhược Song ! Gia Bảo liền tỏ vẻ ngu si như không biết ánh mắt của Ngọc Hân là gì , rồi quay đi , tiếp tục nói chuyện với bạn .
Còn Nhược Song thấy bạn mình sắp có được tình yêu hằng mong đợi mà vui mừng thay , cứ đập chân đập tay với Ngọc Hân mãi không chịu buông tha . Cả ngày cứ hớn ha hớn hở , làm cái mày lạnh Hạo Tử cả ngày nhìn cô như lên cơn thần kinh mà chán nản , mặt vẫn không cảm xúc …
Canteen
Lần này thì đến phiên Nhược Song kể cho Ngọc Hân nghe đủ thứ chuyện đen đủi xảy ra với cô suốt 1 tuần qua , và tất nhiên không quên kể đến việc ở trong nhà Hạo Tử , được gặp bố mẹ cậu ấy ra sao . Rồi cả những thứ tình cảm bắt đầu nảy sinh trong cô mà cô không biết nó là cái gì … Sau một hồi nghe cô bạn mình thao thao bất tuyệt , Ngọc Hân buông một câu kết luận xanh rờn .
“Cậu thích Hạo Tử rồi ”
“Hả ? Cậu nói cái gì cơ ? Mình nghe không rõ ? Có phải cậu vừa nói là mình thích Hạo Tử không ? Làm sao mà có chuyện đó được. Cậu ta vốn rất ghét mình , và mình cũng chẳng ưa gì cậu ta cả . Thích ư ? Chuyện hoang đường .”
“Mình không lầm đâu . Trước đây , khi mình bắt đầu thích Gia Bảo cũng có những cảm xúc giống hệt cậu bây giờ . Cho nên mình chắc chắn , chuyện này 100% là cậu thích Hạo Tử .”Ngọc hân giảng giải , làm giáo sư tình yêu cho con bạn gà mờ .
“Cậu nói thật à ? Cũng đúng là có đôi khi ở bên cạnh Hạo Tử , mình cảm thấy tim đập nhanh , mặt thì nóng lên . Cứ tưởng bị cảm lạnh rồi cơ ! Mình thích cậu ấy thật ư ?”
Nhược Song bắt đầu ngẫm lại một lượt các sự việc đã xảy ra xung quanh Hạo Tử và mình , cuối cùng cũng có thể kết luận : Cô đã thích Hạo Tử mất rồi . Mà từ khi nào cơ chứ ?
“Thế theo cậu , bây giờ mình phải làm sao ? ” Nhược Song không biết giả ngu hay là ngu thật hỏi Ngọc Hân .
“Chính là phương pháp cậu đã dạy mình a . Tấn công mạnh mẽ . Yên tâm ! Mình sẽ giúp cậu! ”
Hai con bạn thân của nhau = độ điên ngang nhau , đang ngồi rủ rỉ bàn kế hoạch tác chiến , cưa đổ cái máy lạnh Hạo Tử , thỉnh thoảng lại cười sằng sặc với nhau . Nhìn vào rất giống hai em vừa trốn trại =))
Giờ học lại tiếp tục , tất nhiên đó cũng chính là giờ mà bạn Hạo Tử phải hứng chịu một mớ những câu chuyện buôn của Nhược Song . Cô ngồi bên cạnh nói không ngừng nghỉ , chuyện gà chuyện vịt , trên trời dưới đất , không gì là không nói . May mà , Hạo Tử từ nhỏ thần kinh đã tốt , chứ không thì đã tử trận từ lâu rồi .
Bắt đầu từ những ngày sau đó , Nhược Song rất thường xuyên đến nhà Hạo Tử chơi , ăn cơm ở đấy luôn (tự nhiên quá cô ơi !) . Đương nhiên , con dâu xinh đẹp đến , thân là bố mẹ phải đón tiếp nhiệt tình . Còn ‘chồng-tương-lai’ Hạo Tử thì mặt lạnh hơn thường rất nhiều , đồng thời cảm thấy (vô cùng)n “phiền phức” ( Thế mà có người chết vì cái phiền phức đấy !).
Trong một lần ăn rình cơm ở nhà Hạo Tử , ba-mẹ-chồng “vô tình” tiết lộ ngày sinh Hạo Tử
“Nhược Song à ! Sinh nhật con là ngày bao nhiêu vậy ?”
Nhược Song mồm vẫn đang nhai nhòm nhèm ,đáp , “Dạ ! Sắp rồi ạ! Ngày 17-12 đó !”
Ba Hạo Tử thấy thế đột nhiên ánh mắt lộ vẻ vui mừng , “Thế là chỉ trước sinh nhật Hạo Tử 9 ngày à ?”
Con dâu , ta ngầm nói thế , con phải hiểu . Hắc hắc , ba Hạo Tử cười thầm trong lòng , ta tạo cơ hội cho con , phải biết tận dụng đấy .
“Ba nói cái gì vậy ? Chỉ là sinh nhật thôi ! Có gì to tát đâu ?” Hạo Tử đánh hơi thấy mùi nguy hiểm , vội vội vàng vàng nói lại ngay .
“Thế tại sao con lại phản ứng gay gắt thế ? Cũng chỉ là một cái sinh nhật thôi mà !” Mẹ Hạo Tử tiếp lời , nháy mắt nhìn con dâu .
Nhược Song như hiểu ra chuyện , gật gật đầu , cười muốn rách mồm luôn , trong đầu chợt nảy ra một ý rất chi là hay ho , ngóai lại nhìn Hạo Tử vẫn ngây thơ đang vùi đầu ăn liên tục .
--.—”
Thời gian hạnh phúc dường như trôi qua chỉ trong nháy mắt , Ngọc Hân sau ngày từ suối nước nóng trở về vẫn luôn mong chờ một câu nói của Gai Bảo . Nhưng càng chờ càng không thấy , cánh chờ thì niềm hy vọng càng sụt giảm . Gia Bảo dường như cố ý tránh mặt cô .
Và sự thật là như vậy ! Gia Bảo từ sau đêm ở ngọn đồi đó luôn luôn không chú ý đến Ngọc Hân . Mỗi lần thấy cố đều lẩn đi ra chỗ khác . Căn bản không phải do cậu không thích cô mà là sợ . Bởi , Gia Bảo cảm thấy mình bắt đầu nảy sinh 1 thứ tình cảm không nên có với cô . Rõ ràng đã xác định là thích Nhược Song nhưng khi ở bên cạnh Ngọc Hân , Gia Bảo dường như không thể kiếm sóat được con tim , nó cứ nhảy lên sung sướng , cứ như muốn ở bên cạnh người con gái ấm áp dịu dàng này mãi không nỡ rời đi .
Không được ! Như thế này là hồng hạnh vượt tường a ! Không được !
Ngọc Hân dường như không thể chịu đựng nổi , mà thấy hính như ngay cả làm bạn với Gia Bảo cũng không thể nữa rồi , cho nên vô cùng đau khổ . Cô thường hay tâm sự với Nhược Song nhưng mà Nhược Song cũng không biết phải giải quyết chuyện này thế nào , chuyện của mình với Hạo Tử còn chưa đến đâu , chỉ biết an ủi Ngọc Hân ,
“Ngọc Hân à ! Mình nghĩ là Gia Bảo cũng thích cậu mà ! Chẳng qua cậu ấy chỉ đang suy nghĩ mà thôi ! Cậu nên cho cậu ấy thời gian để xác định tình cảm của chính mình .”
Ngọc Hân im lặng . Cô bây giờ không còn tâm trí để ý đến những câu nói của Nhược Song nữa rồi .
…… 3 ngày sau ………..
Tại Highland Coffee , Ngọc Hân đã nói với Nhược Song một tin động trời khiến cô không kiềm chế được mà hét ầm lên , khiến tất cả người trong quán đều quay lại nhìn ,
“Cậu nói cái gì cơ ? Ngọc Hân ? Chuyện này là thật hay giả vậy ? Nếu mà chỉ vì chuyện của Gia Bảo mà cậu quyết định vậy thì cũng không đáng đâu .”
“Không phải vậy đâu ! Thực ra chuyện này gia đình mình quyết định lâu rồi , chẳng quá lúc đó chưa biết rõ tình cảm của Gia Bảo nên mình còn chần chừ chưa muốn đi . Nhưng bây giờ , chuyện gì cũng sáng tỏ , mình cũng chẳng còn lí do mà ở lại nữa rồi . Mình cũng không phải là đi mãi , chỉ 4 năm thôi mà ! Cậu đừng lo”
Ngọc Hân tuy rằng là một cô gái nhu mì , nhưng một khi cô đã quyết định chuyện gì rồi thì không ai có thể ngăn cản . Cho nên , Nhược Song cũng không nói gì . Vả lại , có lẽ đây cũng là một biện pháp tốt , có thể giúp Ngọc Hân quên đi mối tình đau khổ này .
“Tùy cậu . Mình không muốn ép . Biết đâu , sang đó có thể tìm một anh nào thì sao ?”
Hai người trò chuyện với nhau rất lâu .
……. Một tuần sau . Tại sân bay Nội Bài ………..
“Ngọc Hân à ! Cậu đi phải giữ gìn sức khỏe nghe chưa ? Sang đấy lạnh phải mặc áo , nóng phải uống nước , đói phải ăn cơm . Làn gì cũng phải cẩn thận .Ai mà bắt nạt cậu thì gọi cho mình . Mình sẽ bay ngay sang đấy với cậu …”
Nhược Song mặt đầy nước , không biết đâu là nước mắt , đâu là nước mũi nữa ( --.—”) . Dặn dò Ngọc Hân đủ thứ
“Thôi thôi ! Cậu cứ như mẹ tớ không bằng ấy ! Mà mẹ tớ cũng không nói nhiều thế đâu ! Nín đi , không mình không nỡ xa cậu đâu .”
Nói xong câu đó , như không kiềm chế được cảm xúc nữa , Ngọc Hân ôm Nhược Song , cả hai người cùng òa khóc . Đúng là , con gái là động vật yếu mềm , đến tim cũng mềm luôn .
Chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay , Ngọc Hân vẫn cố gắng ngóai lại nhìn . Cô có lẽ đang mong chờ một điều sẽ không bao giờ xảy ra ! Chậm rãi bước lên máy bay , chậm rãi ngồai vào chỗ của mình , Ngọc Hân lúc này mới nói một câu , “Gia Bảo ! Tạm biệt cậu !”
“Ngọc Hân ! Nhược Song , Ngọc Hân đâu rồi ?”
Gia Bảo lúc này không biết ở đâu chạy đến , mặt mũi đỏ gay , tóc tai bù xù , dường như đến đây rất vội . Nhưng đã muộn .
“Ngọc Hân , cậu ấy … lên máy bay rồi . Máy bay vừa cất cánh được 5p’”
“Sao cơ ?”
Gia Bảo ngồi thụp xuống như không tin . Dường như mọi thứ dưới chân mình đang sụp đổ , chẳng có gì để cậu bám víu lấy . Cả người con gái mà cậu mãi mới có thể xác định được tình cảm của mình cũng đã đi rồi . Còn gì để hi vọng nữa đây …
Nhược Song ôm lấy Gia Bảo , cả hai đứa lại khóc thút thít giữa sân bay ….
Một tháng sau khi Ngọc Hân đi . Gia Bảo trong một tháng này dường như là người mất hồn . Cậu chính xác sống như một con ro-bot được người ta lập trình sẵn . Có lẽ không phải là đang sống mà chỉ là đang tồn tại mà thôi . Cậu vẫn ăn , vẫn đi học , vẫn đi tắm , vẫn học bài . Nhưng mà ăn thì dù thức ăn có rơi vào người cũng không biết, uống nước thì rót tràn li cũng không hay . Học bài thì trong sách vở lại tràn ngập hình bóng của Ngọc Hân . Đến lớp thì chỉ ngồi im một chỗ nhìn vào khoảng không vô định. Mỗi khi về đến nhà , Gia Bảo thường ngồi vào một chỗ tối , mắt như không có tiêu cự , nhớ lại tất cả những kỉ niệm mà mình đã có cùng với người con gái đó . Ngọc Hân đi như mang theo một nửa trái tim của cậu . Đến bây giờ cậu mới biết rõ , tình cảm mình dành cho người con gái ấy đã sâu đậm đến như thế nào . Nhưng mà cô ấy đã đi rồi , có tình cảm thì đã sao nào ? Chẳng phải người ta cũng không thể biết hay sao ? …
Tiếc rằng ánh bình minh không thấu hiểu nỗi đau thương, khiến hai người đi về hai ngã
Ai có thể quên được khoảng thời gian đó, biệt ly quá dễ dàng mà tương ngộ lại thật khó khăn
Gió không thổi hết tang thương
Mưa đong đầy trong khóe mắt
Thế gian này còn ai là người sưởi ấm cho ta
Ta ở phương xa, trông ngóng đến bàng hoàng, trời đất mênh mông, nhìn cảnh lòng đau như cắt
Ta ở phương xa, nỗi tương tư càng thêm khắc khoải, lệ tuôn ướt đầm manh áo trắng
Ta ở phương xa, nhìn hoa rơi, cõi lòng tan nát, sống có gì vui, chết cũng không thanh thản
Ta ở phương xa, đau lòng tựa cửa, đợi chờ người đến tím ruột bầm gan
Người ở phương xa
Ta ở phương xa, nhớ về dĩ vãng, trái tim băng giá, lệ đọng thành sương
Ta ở phương xa, tình yêu thật khó phai mờ, không nén được nỗi thương tâm
Ta ở phương xa, mãi tiếc nhớ người xưa, giữa trời đất nhân gian, bướm thành đôi bay lượn
Ta ở phương xa, linh hồn bầu bạn cùng giấc mộng, muôn đời vẫn mãi hướng về nhau
Người ở phương xa
[ Phương xa _ Yuan Fang _ Lương Sơn Bá , Chúc Anh Đài ]
Nhược Song thấy Gia Bảo như thế thì vô cùng đau lòng . Một người con trai vì người mình yêu đã đi mà đau lòng như thế , thì thử hỏi tình cảm ấy đã khắc sâu đến mức độ nào . Cô kể chuyện này cho Hạo Tử nghe và nhờ cậu khuyên bảo cậu ta . Nhưng vô ích . Ngay cả Hạo Tử ngồi xuống bên cạnh Gia Bảo cũng không hay biết , những gì Hạo Tử nói cậu ta cũng không nghe vào một chữ nào . Ngồi im lặng , đến xuất thần … đến có cảm giác , nếu cậu ấy không chớp mắt thì người ta đã tưởng đó là một bức tượng rồi .
Nhược Song chịu đựng chuyện này gần một tháng thì thật sự nổi cơn điên . Hôm đó , trong giờ ăn trưa , cô kéo Gia Bảo lại , nói gần như hét với cậu ,
“Cậu thật sự còn muốn tiếp diễn chuyện này bao lâu nữa ?”
Gia Bảo quay lại cười với cô nhưng ánh mắt vô hồn ,”Mình không sao đâu . Cậu đừng lo . ”
“Cậu thật là … ” Nhược Song gần như muốn sử dụng bạo lực với cậu ta , nhưng đã kịp thời được Hạo Tử ngăn lại , “Hừ ! Cậu định không nói cho Ngọc Hân biết tình cảm của cậu hay sao ? ” .
“Biết rồi thì sao ? Mà không biết thì sao ? Dù gì cô ấy cũng đã đi rồi .”
“Haizz . Ngọc Hân bảo mình giấu cậu . Nhưng mà như thế này thì cả hai người đều đau khổ . Gia Bảo , đây là địa chỉ của Ngọc Hân . CẬU PHẢI ĐI TÌM CẬU ẤY .”
6 chữ ấy rót vào tai Gia Bảo không sót chữ nào . Gia Bảo như được đại khai đầu óc , chợt như New-ton phát hiện ra lực hút của trái đất . Hét lên sung sướng , ôm chặt lấy Nhược Song rồi chạy mất .
Chương thứ 8 – Ghen ư ?
Sắp đến giáng sinh là sắp đến sinh nhật của Hạo Tử rồi .Nhược Song muốn tự tay làm một món quà gì đó tặng Hạo Tử cho nên quyết định sẽ làm cơm hộp bento hình con heo tặng cậu . Tất nhiên , món ăn cô chọn rất đơn giản nhưng mà ngon , lại còn bổ nữa ,hơn thế lại vô cùng màu mè =))
Buổi trưa , lấy hết can đảm Nhược Song mới dám đưa cho Hạo Tử , không ngờ cậu ta cầm láy rồi chậm rãi ngồi xuống ăn . Nhược Song tuy đã từng nấu cho Hạo Tử ăn nhưng đó chỉ là mấy món đơn giản nên lần này có vẻ lo lắng , sợ không hợp khẩu vị . Ăn một miếng , Hạo Tử đột nhiên che miệng lại , dáng vẻ súyt nôn . Nhược Song thấy hoảng hốt , không biết đồ ăn mình làm có vấn đề gì hay không ?
Cái dáng vẻ ấy làm Hạo Tử cười muốn bể bụng . “Bị lừa rồi !” Ha ha …
“Á ! Cậu dám lừa tớ cơ à ? Chết nè !” Nói xong liền thuận tay đập Hạo Tử một cái , không ngờ lần này sặc … tất nhiên vẫn là giả , dù gì người ta cũng đường đường là thân nam nhi , mới bị đập có một cái , sặc làm sao …. Dọa người ta muốn chết mà .
“Hạo Tử ! Ngon không ?”
“Ngon” , Hạo Tử gật gật đầu .
“Nếu ngon thì mình sẽ làm cho cậu ăn , đến suốt đời luôn ”
Sặc thiệt rồi ! Cơm vào đến họng tắc lại không dám trôi xuống nữa . Hạo Tử biết Nhược Song nói gì , cũng biết ý tứ của câu nói đó . Nhưng mà , chuyện này …
“Cậu có thể cho mình thời gian suy nghĩ được không ?” Hạo Tử trả lời một cách nghiêm túc .
Nhược Song biêt rằng , khi người con trai có một người con gái tỏ tình mà nói rằng cho thời gian suy nghĩ tức là cậu không hề thích người con gái đó . Nhược Song đã bắt đầu cảm giác được tâm trạng lúc trước của Ngọc Hân : đau khổ tuyệt vọng . Mỗi ngày đến lớp đều gắng nói , gắng cười , nhưng lúc nào vẻ mặt cũng ủ rũ , buồn bã , cả những chuyện trước kia thích làm giờ cũng không còn hứng thú nữa rồi . Thỉnh thỏang , Nhược Song cứ quay ra nhìn Hạo Tử thật lâu , ngắm cậu thật kĩ , sợ khi cậu trả lời , cô sẽ không dám ngước nhìn khuôn mặt ấy nữa . Nhưng mà , Hạo Tử không hề để ý đến chuyện này .
Cùng cái thời gian đau buồn ấy , anh trai Ngọc Hân – Thiên Minh – thường xuyên đến thăm cô , kể tình hình em gái mình cho cô nghe , nhưng thực chất chính là để bồi dưỡng tình cảm với Nhược Song . Anh đã thích người con gái này từ lâu lắm rồi , nhưng mà mỗi lần thổ lộ đều bị cô từ chối , còn dọa sẽ không gặp anh nữa . Cho nên ,lần này thấy cô đau khổ vậy , Thiên Minh cảm thấy tim mình như thắt lại . Người con gái anh yêu đau khổ như vậy anh còn có thể vui được sao ? Anh luôn dành hết tình cảm và cả thời gian của mình để làm cho Nhược Song vui vẻ , và có lẽ cũng đã được chút ít .
Dần dần , tâm trạng của Nhược Song đã tốt lên nhiều .
Về phần Hạo Tử , cậu thấy Nhược Song có vẻ không quan tâm đến cậu nhiều như trước nữa . Không có sự bắng nhắng , điên khùng của cô ấy , Hạo Tử như cảm thiếu mất một điều gì đó vô cùng quen thuộc nhưng lại rất quan trọng mà cậu không thể xác định được . Nhưng , những suy nghĩ đó cậu chỉ để trong lòng , không cho Nhược Song biết bất cứ đièu gì . Mặt vẫn lạnh như thường .
………….
Thoắt cái , Giáng sinh trôi qua !
Ngày mai đã là sinh nhật Hạo Tử rồi , nhanh thật đấy ! Nhưng mà cậu ấy ghét mình như thế thì chắc là mình tặng quà cậu ấy cũng không nhận đâu . Ngồi trong giờ , Nhược Song cứ miên man suy nghĩ mà không biết tan học lúc nào .Đang loay hoay định đi về thì trời bất ngờ đổ mưa .
Haizz , sáng nay đã định mang ô đi rồi nhưng thế nào lại vất ở nhà . Giờ thì về lám sao ?
Từ đằng sau , Hạo Tử đang định cầm chiếc ô lên che cho Nhược Song thì thấy cô vẫy tay với một ai đó , rồi cười với chàng trai đó – một nụ cười mà đã lâu cậu kông còn nhìn thấy , rồi bước lên chiếc xe hơi sang trọng của người đó đi mất . Hạo Tử mắt vẫn dõi theo cô từng bước , cho đến khi cô lên xe , cho đến khi chiếc xe ô tô ấy khuất khỏi tầm mắt , cậu vẫn dõi theo . Chẳng biết là đang nhìn người , hay đang nhìn theo ảo ảnh của con tim . Cảm thấy đau lòng mà không biết tại sao , Hạo Tử đi về , chiếc ô vẫn nằm tại chỗ đó .
Mưa mùa đông rất lạnh . Nhưng mà liệu có lạnh bằng lòng Hạo Tử bây giờ ? Cô ấy đã có người khác rồi , đã có người chăm sóc dịu dàng , đến bên khi cô ấy cần rồi . Người ta lo lắng , quan tâm , chiều chuộng , yêu thương cô . Mình có tư cách gì mà so sánh , mà đòi tranh giành với người ta chứ ?
Cùng lúc ấy trong xe , Nhược Song đột nhiên cảm thấy tim nhói lên một cái . Có cảm giác tâm trạng bất an , hình như có ai đó đang dõi theo mình , bằng một ánh mắt yêu thương . Bất giác quay đầu lại tìm kiếm , cô chẳng thấy ai cả. Có phải nghĩ quá nhiều rồi không ?
Hôm sau , Nhược Song thấy Hạo Tử không đến lớp . Cậu ta là một người vô cùng chăm học mà tại sao hôm nay lại không đi . Chẳng lẽ bị ốm sao ?
Gọi điện về nhà Hạo Tử mà mãi không có ai nghe máy . Nhược Song thật sự cảm thấy rất bất an nên giờ học vừa kết thúc cô liền chạy ngay đến nàh Hạo Tử . Gọi cửa mãi mà chả có air a mở , Nhược Song đành tự tiện lấy chìa khóa mà lần trước mẹ Hạo Tử đã cho cô biết . Mở cửa , vào nhà . Đèn không bật , không biết Hạo Tử có ở nhà không .
Chợt nghe thấy tiếng ho phát ra từ phòng của Hạo Tử . Nhược Song lo lắng đến gần , thấy Hạo Tử đang nằm trên giường .
Đến gần thì thấy có vẻ Hạo Tử đang ngủ , nhưng người lại không an tâm ngủ , nhìn rất giống người đang bị sốt . Đặt tay lên trán Hạo Tử để kiểm tra , quả nhiên cậu bị sốt .
Hạo Tử do mê man với con sốt nên không biết Nhược Song đến , chỉ cảm thấy trong người đang nóng đột nhiên mát hẳn lên . Rồi có một bàn tay nhẹ nhàng chăm sóc cậu , cặp nhiệt độ cho cậu , rồi một giọt nước mắt rơi xuống .
Nhược Song thấy Hạo Tử ốm thì rất đau lòng , đắp khăn lạnh cho cậu xong liền chạy đi nấu cháo đợi Hạo Tử tỉnh dậy .
Khoảng gần 1 tiếng sau , cháo vừa nấu xong thì Hạo Tử tỉnh .
“Hạo Tử ! Cậu đã tỉnh rồi à ! Mình lo cho cậu quá !”
“Lo lắng cho tôi ư ? Phiền cậu rồi !” Hạo Tử nói bằng một giọng lạnh nhất mà cậu có thể . Cậu cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng . Cô ấy có người khác rồi , không còn cần mi nữa đâu .
“Tại sao cậu lại nói như thế ? Chẳng lẽ cậu không thích mình thì mình không được phép lo lắng cho cậu sao ?”
Hạo Tử bỏ mặc những lời nói ấy , không thèm nghe , cũng không muốn nghe .
Nhược Song liền chạy vào trong bếp , bưng ra một bát cháo nóng hôi hổi , muốn đút cho Hạo Tử ăn nhưng đã bị cậu gạt tay . Cả một bát cháo đổ bê bết ra sàn .
“Hạo Tử ! Cậu làm cái gì vậy ? Cậu có biết mình lo cho cậu như thế nào không ? Khi biết cậu ốm , tim mình dường như sắp rớt ra ! Tình cảm mình dành cho cậu như thế,cậu không thích có thể nói cho mình biết . Có cần thiết phải tuyệt tình đến mức này không ?”
Nhược Song tuy là một người con gái kiên cường , nhưng đối mặt với Hạo Tử cô cũng không biết nên làm sao nữa .
Hạo Tử liền kéo Nhược Song vào lòng , thì thầm nói bên tai , “MÌNH CŨNG THÍCH CẬU MÀ .”
Nhược Song người cứng đờ , mắt không chớp , mặt ngu ngu , phản ứng quá chậm . Sau đó , đợi Hạo Tử buông tay ra, Nhược Song với tâm hồn đã bay lên chín tầng mây , tiếp tục đi vào bếp , lấy cháo đưa cho Hạo Tử ăn . Nhưng mà , tất cả chỉ là … làm theo bản năng mà thôi .
Hạo Tử thấy cô như thế rất buồn cười , nhịn không được cho nên đã lại để lộ nụ cười thiên thần của mình . Nhược Song lại một lần nữa … hóa tượng , rơi vào trạng thái tòan thân tê liệt , đặc biệt là tim chịu ảnh hưởng nhiều nhất .
Chương 9 : Gia Bảo ngốc + Ngọc Hân ngố !
( Dành cho những ai yêu thích couple này !)
………….
Bên Paris xa xôi , Ngọc Hân đang trên con đường nhỏ đi vào lớp học . Cô sang đây cũng đã được một tháng rồi . Không biết mọi người ở nàh có khỏe không ? Không biết … Gia Bảo có nhớ cô không ? Chắc không đâu , người ta đâu có tình cảm gì với mình mà nhớ hay không nhớ . Cùng lắm chỉ là do Nhược Song nhắc nhở mà thôi .
Chậm rãi hướng về phòng học . Quả thật , ngôi trường này rất đẹp . Trường này xây đã được gần 500 năm , rất cổ kính nhưng không hề có phần cũ nát , ngược lại tôn thêm vẻ hoa lệ của ngôi trường . Trong trường trồng rất nhiều cây của xứ lạnh mà Ngọc hân rất thích . Tuy nhiên , người buồn cảnh có vui đâu bao giờ , tâm trạng không tốt thì dù cảnh có đẹp đến mấy trong mắt Ngọc Hân cũng chỉ là những thứ vô tri vô giác mà thôi .
Bước gần về phía lớp học, thấy mọi người ồn áo không biết tại sao .Đột nhiên xa xa thấy một bóng dáng quen thuộc , quá đỗi quen thuộc , chân thực đến độ hư ảo . Tự nhéo lại mình để biết chuyện này không phải là mơ . Mơ , cô đã mơ không biết bao nhiêu lần cho chuyện này . Tại sao lần này lại không thể ?
Tiếng bước chân ngày một gần , người con trai đó đã bước đến trước mặt Ngọc Hân , nói với cô bằng giọng nói ấm áp mà quen thuộc cực độ .
“Tớ đây mà , Ngọc Hân ngốc nghếch . Tại sao đi mà không nói với tớ một lời , để tớ phải đuổi theo cậu sang đây ? … Thật là …..”
Chưa kịp nói hết câu , Ngọc Hân đã chạy đến ôm chầm lấy cậu . Cái ôm cho thỏa nỗi nhớ , lấp đầy nỗi cô đơn và nói rõ tình cảm Gia Bảo dành cho cô . Chỉ cần thấy cậu ấy đến tận đây để tìm mình thì Ngọc Hân đã biết tình cảm của mình đã được đền đáp . Hai người cứ thế đứng ôm nhau thật lâu , mặc cho bao người để ý , bây giờ điều gì cũng đã không còn quan trọng nữa rồi .
Chương kết : Có thể coi đây là Happy Ending không ?
Ngày cuối cùng của năm , trường tất nhiên sẽ tổ chức Prom dành cho các học sinh trong trường , kể cả đã ra trường hay vẫn còn đi học . Đương nhiên đây cũng là dịp để các đôi yêu nhau có thể đến được với nhau , hẹn hò công khai , là cơ hội để chàng trai nào đó bắn các vệ tinh xung quanh bạn gái mình . Hì hì , là cơ hội của rất nhiều thứ .
Ngày 27 -12 , chính là ngày thứ nhất sau lần tỏ tình đó của Hạo Tử , Nhược Song đến lớp với trạng thái ngây ngất đến cực độ , đã thế lại còn đến lớp vô cùng sớm , làm cho mọi người tưởng rằng hôm nay sẽ có bão cấp 20 cơ . Vừa đến cửa phòng đã lao vào chỗ ngồi , ngồi rất im lặng , không quay ngang quay ngửa , nhưng nếu để ý kĩ có thể thấy , đại cô nương Nhược Song của chúng ta … đang ngồi tự kỉ . Đó chính là tay cầm điện thoại có vẻ đang chăm chú nhìn một cái gì đó , miệng cử cười không khép vào được . Mà cái gì đó chính là … hình nền điện thoại - ảnh của Hạo Tử . Đây là ảnh do bố mẹ chồng tương lai cho cô làm kỉ niệm . Ảnh của Hạo Từ hồi bé , bị mẹ mặc váy , trông vô cùng đáng yêu a . Hắc hắc , nhìn còn dễ thương hơn Nhược Song hồi bé nhiều …
Đầu giờ tự kỉ đã đành , trong giờ lại bắt đầu lên cơn điên . Người ta một ngày chỉ có 5 phút điên , Nhược Song một ngày chắc phải có đến 5 tiếng điên mất , không , ít ra thì cũng phải 10 tiếng . Ai đâu mà ngồi cả giờ cứ nhìn chằm chằm vào Hạo Tử. Nếu nhìn không thì cũng bỏ qua đi , nhưng mà nhìn với ánh mắt … rất ngây thơ như con nai tơ , xong thỉnh thoảng lại cười cười như con hâm . Làm bạn Hạo Tử thật sự hoảng sợ , tự hỏi , “Liệu đây có phải tính cách thật sự của cô ấy không ta ?” . Nhưng lòng nghĩ vậy mà mặt thì vẫn lạnh te , coi như không biết có người đang nhìn mình như thật thể lạ .
Cả buổi học cứ thế trôi qua trong cái sự điên của Nhược Song .
Ngày 28 – Một ngày trước buổi Prom . Mọi người đã bắt đầu náo lọan cho cái buổi prom cuối năm này . Chẳng còn ai có tâm trí mà học bài nữa cả , ngồi trong lớp chỉ nghĩ xem là sẽ mặc cái gì , đi đôi giầy hiệu nào , đi cùng với ai . Nếu ai chưa có người đi cùng thì cũng quyết rủ bằng được . Nhược Song đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì . Tất nhiên rồi , vì cô nàng có bao giờ để ý mấy cái hội họp này đâu . Tất niên là phải ở nhà với ông anh trai đi suốt ngày rồi . Thành ra bây giờ có vẻ giống người cổ đại giữa NewYork .
Vẫn đang trong quá trình tìm hiểu prom rốt cuộc là cái gì , ở đâu thì thình lình có tiếng gọi , “Nhược Song .”
Nhược Song quay ra với nụ cười tươi nhất có thể . Đóan bằng đầu gối cũng biết là ai gọi rồi .
“Hạo Tử , cậu gọi tớ có chuyện gì à ?”
“Uk thì … Ngày kia cậu có rỗi không ? ”
“Hả ? À ừ ! Rỗi ! Làm sao thế ?” Nhược Song biết là chuyện gì rồi nhưng mà vẫn cố tình hỏi lại , định bụng muốn trêu đùa với người máy này một chút .
“À … ừ thì … Cậu có muốn đến prom cùng mình không ?” Hạo Tử chưa bao giờ làm chuyện gì xấu hổ như thế này trong đời . Muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống quá .
Nhược Song giả vờ suy nghĩ một chút , cuối cùng lộ ra bộ mặt thật , cười toe tóet nói , “Tất nhiên là có rồi !” rồi hôn lên má Hạo Tử một cái .
Mọi người xung quanh nhìn thấy liền ngưng tất cả mọi họat động .
Bạn A nói , “Thật sự … người máy cũng biết yêu …”
Bạn B nói , “Nếu biết sớm thế này , mình đã cưa Hạo Tử rồi ” + vẻ mặt rất chi là hậm hực .
Bạn C nói , “ Phi lễ chớ nhìn ! Phim cấm trẻ em ”
Nhược Song vẫn vô tư như chẳng có chuyện gì xảy ra cả , tiếp tục công việc là ngồi ngắm Hạo Tử . Còn nhân vật nam chính của chúng ta đã chạy đi từ lúc nào rồi không biết . Vừa chạy còn vừa nghĩ , “ chuyện xấu hổ như thế mà dám làm trước thanh thiên bạch nhật . Muốn dọa chết người hay sao ?”
Ngày 29 – Let’s get party !
Đúng 9h (tối) , Nhược Song đã đến trường và chính xác làm cho tòan hội trường ngây ngất .
Bình thường , Nhược Song vốn đã rất đẹp rồi . Nhưng đó là vẻ đẹp của một đứa trẻ - dễ thương , thánh thiện . Hôm nay , thực sự cô đã lột xác , trở thành một con bướm rất rất xinh đẹp rồi .
Nhược Song mặc một chiếc váy màu trắng như thiên sứ , ngắn đến đầu gối , tà sau dài chạm đất , nhìn vô cùng thướt tha . Trên đó còn có đính những bông hoa nhỏ màu xanh bằng đá , sáng lấp lánh dưới ánh đèn pha lê . Chiếc váy ôm sát ở trên ngực , dọc theo các đường cong con gái ,làm nổi bật dáng người hòan mĩ của Nhược Song . Cô đeo một chiếc vương miện nho nhỏ lệch sang một bên trên mái tóc đã được ép thẳng thả dài phía sau lưng . Trên tay cầm một chiếc xắc nhỏ hình hồ điệp màu xanh nhạt , cùng tong màu với bộ váy , trông rất trang nhã . Tất cả hài hòa cới khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương , tạo thành một siêu cấp mĩ nhân , khiến người ta chỉ cần nhìn một lần đủ ngây đến ngất luôn .
Hạo Tử cũng nằm trong số đó . Vừa nhìn thấy Nhược Song thì con tim dồn nén đã lâu nay bỗng đập thình thịch thình thịch . Cậu thật muốn ôm Nhược Song vào lòng , để không ai có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp thiên sứ này ngòai mình ra .
Đi chậm rãi đến bên Nhược Song , Hạo Tử làm điệu bộ chìa tay ra , muốn mời cô nhảy cùng . Nhược Song cũng tỏ vẻ , cầm váy nhún chân . Hai người cùng bật cười , bước vào trong sân khấu . Hôm nay Hạo Tử mặc cũng rất đẹp . Một bộ véc màu trắng , đến cả áo sơ mi bên trong cũng trắng , nhưng trên đó lại có những đường viền màu đen rất nổi bật vòng quanh cổ áo và viền ống tay áo , trên chiếc túi trước ngực còn cài một bông hoa hồng đen . Nhìn Hạo Tử y như một hoàng tử bước từ trong truyện cổ tích ra . Đẹp trai một cách chết người ! Rất xứng đôi với Nhược Song .
Mọi người ăn mặc rất đẹp , nhưng hình như Hạo Tử và Nhược Song vẫn vô cùng nổi bật . Một giọng nói vô cùng ôn nhu , “Nhược Song ! Cậu nhảy với mình một bài nhé !”
Bài hát bắt đầu vang lên ….
If I had to live my life without you near me
The days would all be empty
The nights would seem so long
With you I see forever oh so clearly
I might have been in love before
But it never felt this strong
Our dreams are young and we both know
They'll take us where we want to go
Hold me now
Touch me now
I don't want to live without you
Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I'll never ask for more than your love
Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The world might change my whole life through but
Nothing’s gonna change my love for you
If the road ahead is not so easy
Our love will lead the way for us
Like a guiding star
I'll be there for you if you should need me
You don't have to change a thing
I love you just the way you are
So come with me and share the view
I'll help you see forever too
Hold me now
Touch me now
I don't want to live without you
……….
Bài hát kết thúc , mọi người dường như vẫn chìm đắm trong nó , và cả trong dư vị ngọt ngào của tình yêu .
Lúc ấy , Hạo Tử nhẹ nhàng rút ra một chiếc hộp nhỏ bọc bằng nhung và thắt một bông hoa màu xanh . Cậu nhẹ nhàng mở ra . Một chiếc nhẫn hình hồ điệp . Tuy không phải bằng vàng hay cái gì đó cao sang , nhưng mà nó chính là tình cảm của Hạo Tử dành cho Nhược Song .
“Nhược Song ! Tớ chính thức tỏ tình với cậu . Em có muốn làm bạn gái của anh không ?”
Nhược Song con tim không kềm được mà muốn nhảy ra khỏi lồng ngực . Giây phút này , có phải chờ đợi từ rất lâu rồi không ? Liệu đây có phải là sự thật không ? Người con trai trước mặt mình- người mà mình yêu mến – rốt cuộc đã tỏ tình với mình .Bất giác , vì quá xúc động , mà Nhươc Song tòan thân bất động . Không biết là đang rơi vào trạng thái gì rồi .
Trong lúc đó , Hạo Tử tuy là người mặt lạnh , nhưng cũng là người , tất nhiên biết xấu hổ là gì . Nhưng vì muốn chính thức có một câu trả lời từ Nhược Song , nên vẫn làm được những chuyện như này …
Nhược Song sau khi thất thần 1s liền trở lại thực tại , mỉm cười đầy hạnh phúc , đang định cất tiếng trả lời thì ….
“Nhược Song ……”
“Ngọc Hân!”
Cả hai người đều giật mình . Ai kia ? Không phải Ngọc Hân sao ?
“Nhược Song ! Mình về kịp chứ ?”
Ngọc Hân mặt tươi tỉnh kéo tay Gia Bảo đi vào . Nhược Song miệng cười nhưng thự chất muốn băm vằm con bé này ra 8 vạn 6 ngàn lần . “Con bé chết tiệt kia . Sao lại về lúc này cơ chứ ? Người ta sắp có giây phút ngọt ngào lãng mạn thì … Á ! Mai phải dạy dỗ lại cẩn thận mới được !”Bên cạnh đó , Hạo Tử khuôn mặt lại nghiêm túc , vẻ dịu dàng ban nãy biến mất hòan tòan .
Quắc mắt nhìn Ngọc Hân , Nhược Song quay sang nói với Gia Bảo , “Gia Bảo à ? Cậu nên dạy dỗ lại người yêu của mình đi ! Không nên phá đám chuyện tốt của người khác chứ .”
Gia Bảo nhún vai tỏ vẻ bất lực . Ngọc Hân liền hỏi lại , “Chuyện tốt gì cơ ?”
“Ngọc Hân !Mình muốn giết cậu !Tốt nhất nên chạy đi” rồi trong hội trường , có hai người con gái, một người chạy trước luôn mồm hét … “’Cứu mạng a !Giết người !’’ còn một nguời chạy sau thì … cầm dép đuổi , “Cậu tốt nhất nên chạy nhanh vào ! Không thì chết với tớ !”
Ở một chỗ nào đó , có một người con trai đang đứng , mỉm cười cổ vũ .
Và cũng ở một chỗ bên cạnh đó , một người con trai khác , đang đứng , vẻ mặt ngày thường lạng lùng giờ hóa thành niềm ôn nhu vô hạn .
--Chính văn hòan--
Phiên ngoại
5 năm sau ….
Giới báo chí trong 1 tháng gần đây đang rất sôi sục lên vì lễ cưới của tổng giám đốc công ty phần mềm bậc nhất trong cả nước – công ty Adudior - thậm chí , những phần mềm do công ty này thiết kế ra còn có thể so sánh ngang ngửa với cả Microsoft , IBM … Và , vị tổng giám của công ty này thực sự là một nhân tài . 23 tuổi đã tự tay thành lập công ty của riêng mình , không muốn dựa vào bất cứ tập đòan nào khác . Một năm sau , công ty đã nhảy lên đứng đầu bảng trong giới công nghệ thông tin . Đúng là tuổi trẻ tài cao !
Tất nhiên , vị tổng giám này , không ngòai ai khác , chính là Đường Hạo Tử a !
Đẹp trai , có tiền , lại vô cùng tài giỏi , là đấng phu quân như ý của tất cả các tiểu thư danh giá . Nhưng …. Cậu ta lại không thèm để ý đến một ai , đừng nói là nói chuyện , ngay cả liếc mắt cậu ta cũng không thèm .
Trong công ty , ai ai cũng sợ vị tổng giám đốc này . Ngòai thương trường , mọi người kể cả già trẻ đều kính nể cậu ta vài phần .
Đám cưới của một người như vậy , tất nhiên sẽ là tâm điểm chú ý của cả nước rồi .
Cô dâu của người này là ai ? Tất cả mọi người đều tò mò . Bởi vì thực sự chưa bao giờ cánh paparazzi chụp được bất cứ một bức ảnh nào thấy cậu ta đi cùng với một cô gái cả . Cho nên , cô dâu của tổng giám đốc công ty Adudior vẫn là một ẩn số . Điều này kéo theo rất nhiều người luôn luôn rình quanh nhà Hạo Tử để tận mắt nhìn mặt cô dâu , xem cô ta là một người đẹp như thế nào mà có thể hấp dẫn một người lạnh lùng như Hạo Tử .
Bạn đọc đương nhiên biết người này là ai ? Nhưng mà mọi người thì đâu có biết ! hắc hắc …
Chuyện phải trở về thời điểm 4 năm trước , khi anh Nhược Song – Ngự Thiên – biết chuyện của hai người thì kịch liệt phản đối với lí do vô cùng đơn giản nhưng lại hết sức hợp lí : Nhược Song là một đại tiểu thư , từ nhỏ được nâng như nâng trứng , hứng như hứng hoa , chưa bao giờ phải động tay vào công việc nhà , muốn gì được nấy ; còn Hạo Tử chỉ là con nhà bình dân , lấy đâu ra điều kiện để có thể chăm sóc , bảo hộ Nhược Song đây .
Vì thế , Hạo Tử bình thường học đã như trâu , nay lao vào học như điên . Đương nhiên với chỉ số IQ >200 của Hạo Tử , cậu ta học như điên bằng người ta học bán sống bán chết cả đời . Tốt nghiệp đại học khoa công nghệ thông tin chỉ sau 2 năm , ra nước ngòai tu nghiệp mất them 1 năm . Trở về , tự lập công ty và giờ có được một cơ ngơi như thế này .
Không còn gì để anh của Nhược Song phản đối nữa ,cho nên , đám cưới tất yếu phải xảy ra .
Nhưng , Hạo Tử là một thiên tài , tất nhiên sẽ biết là đám cưới của mình sẽ là tâm điểm chú ý cho tất cả mọi người , cho nên giấu Nhược Song rất kĩ . Bắt cô ở trong nhà , đi ra ngòai cũng phải không để người ta nhìn thấy . Hạo Tử lạnh lùng , không quan tâm người khác soi mói mình , nhưng mà Nhược Song thì khác . Nhược Song cũng biết điều này , cho nên vô cùng ngoan ngõan làm theo .
Thấm thoắt cũng đã đến ngày đám cưới , Trong một tháng này , cô tất bật chạy đông chạy tây , dù Hạo Tử có không cho cô làm cô vẫn cứ đi . Đám cưới của mình , tự tay mình chuẩn bị vẫn hơn . Từ nhà hàng , đồ ăn , thiệp mời …. Tất tần tật cô đều lo . Ấy vậy mà , đột nhiên một ngày trước ngày cưới , Nhược Song mất tích .
Hạo Tử vô cùng lo lắng , không biết cô lại bị làm sao rồi ? Trước lễ cưới mà bỏ đi đâu mất . Điện thoại thì tắt máy , cũng chẳng để lại lời nhắn gì . Có phải là đào hôn hay không ?
Đang trong lúc bấn lọan , đầu óc thiên tài của Hạo Tử đột nhiên lóe lên . Cậu lao ngay r axe , và chạy với tốc độ tên lửa .
Đến nhà cũ của Hạo Tử . Vì từ sau ngày Hạo Tử thành lập công ty , cả nhà đã dọn đi sang một chỗ khác . Chính là ngôi nhà đối diện nhà Nhược Song , cho nên ngôi nhà này vẫn để không .
5 năm , 5 năm rồi mà mọi thứ trong ngôi nhà này không có gì thay đổi . Thời gian trôi đi , nhưng mà những kỉ niệm của cô cùng Hạo Tử vẫn gắn bó trong ngôi nhà này . Đây cũng là nơi Hạo Tử sinh ra, trong đó chưa đựng từng thời khắc của anh ấy . Từ lúc bi bô nằm nôi , cho đến lúc chập chững biết đi , rồi học tiểu học , học trung học ,và cả những thời khắc họ vui vẻ bên nhau ,cùng bố mẹ của Hạo Tử . Mọi thứ vẫn khắc sâu . Cũng chính vì thế mà Nhược Song cũng không muốn bán ngôi nhà này , muốn về sau khi có con sẽ dẫn nó về đây , chỉ cho nó biết rằng , chính tại ngôi nhà này , bố đã cầu hôn mẹ của con .
Đang thả trôi mình trong dòng hồi tưởng , thì bên cạnh không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bóng dáng .
“ Anh biết là em sẽ về đây mà !”
“Sao anh biết em sẽ ở đây ?” Nhược Song tò mò hỏi .
“Vì anh là chồng của em !”
Thực ra , anh cũng không nghĩ đến đâu , nhưng mà vẫn muốn đến nhìn thử , thì không ngờ cô ở đây thật . Anh đã đứng thật lâu bên cạnh cô mà cô không hề hay biết . Nhìn cô , nhìn lại cả căn nhà này , thấy mình thật hạnh phúc , có thể lấy được người con gái mình yêu và người đó cũng vô cùng yêu thương mình .
“Tại nơi này anh đã cầu hôn em!” Nhược Song bỗng nhắc lại kỉ niệm
Đúng vậy , 1 năm trước , khi anh vừa từ nước ngòai trở về , liền lập tức cầu hôn Nhược Song . Nhưng mà cô lại nói rằng , “Nếu chúng ta kết hôn bây giờ , anh lấy gì nuôi em ?”rồi cười hì hì . Chính nhờ câu nói đó , Hạo Tử đã có quyết tâm , phải lập công ty , mà phải để nó trở thành một công ty đứng đầu , không thua kém bất cứ tập đòan nào .
Đột nhiên , anh quỳ xuống trước mặt Nhược Song , cầm lấy tay cô , nhẹ nhàng đeo vào tay cô một chiếc nhẫn . Lần này không phải là nhẫn bạc nữa mà là một chiếc bằng vàng Ý , bên trên cũng là một con hồ điệp bằng kim cương nhìn vô cùng tinh xảo, rồi bằng giọng nhẹ nhàng ấm áp nhất của mình , anh nói , “Hàn Nhược Song , em có đồng ý làm vợ anh không ?”
Tuy rằng hai người họ ngày mai sẽ tổ chức đám cưới , nhưng mà Nhược Song chưa có chính thức đồng ý lời cầu hôn của anh , cả hai người họ cứ ngầm hiểu với nhau. Cho nên , hôm nay Nhược Song vô cùng ngạc nhiên . Ngay lập tức , nước mắt cứ thế chảy xuống , đây là những giọt nước mắt hạnh phúc vô ngần . Cô liền nghẹn ngào nói , “Tất nhiên rồi ! Em đồng ý ! Em đồn ý cả ngàn lần .”
Hạo Tử liền đứng dậy , kéo Nhược Song vào lòng , hôn lên những giọt nước mắt của cô . Chính anh bây giờ cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc .
Ở đằng xa , bố mẹ Hạo Tử , cùng vợ chồng Ngự Thiên đang đứng mỉm cười , nhìn hai con người trong nhà mặt tràn đầy hạnh phúc .
--Toàn văn hòan--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro