7.
Bàn tay to lần thứ hai theo áo vạt áo sơ mi linh hoạt chui vào, dọc theo da thịt trắng mịn nắm được một bờ ngực mềm mại, ngón trỏ thô ráp không thể tin được nhợt nhạt vuốt ve đỉnh mềm mại đỏ ứng, làm cả người Jungkook đều nổi da gà. Nước mắt không ngừng chảy xuống, Jungkook thực sự hối hận, sớm biết gặp phải loại chuyện này, cậu tình nguyện về công ty của gia đình để đi làm, cũng sẽ không đến nơi trung học cơ sở này đi dạy. Nhìn thấy nước mắt trong suốt, trái tim vốn luôn cứng rắn của người đàn ông không khỏi mềm mại hẳn đi, đôi môi mỏng ấn lên, đem những giọt nước mắt xinh đẹp kia liếm đi, sau đó ôn nhu ở trên môi của cậu hôn nhè nhẹ, muốn cậu buông bỏ đề phòng, không cần lại khẩn trương như vậy.
"Đừng mà..."
Đôi mi cậu ngày càng ngấn lệ, trong vô cùng điềm đạm đáng yêu, lại làm cho hạ thể của người đàn ông bốc lên dục hỏa khó có thể dập tắt, hận không thể lập tức đem cậu áp đảo trong người hạ hung hăng yêu thương mấy trăm lần!
"Buông, buông ra!"
Cảm xúc của cậu lập tức liền lại bị kích động, bị hắn giữ chặt đôi tay nhỏ bé liên tiếp ở sau người giãy dụa, hàm răng trắng như tuyết đem môi cắn ra vết đỏ thật sâu. Đôi mắt đen thâm thúy toát ra đau lòng khó có thể che dấu, người đàn ông mạnh mẽ hôn lên đôi môi phấn của cậu, ngậm lấy cánh môi non mềm nhẹ nhàng mút, động tác lại vô cùng ôn nhu. Nhưng mà jeon Jungkook trong lúc sợ hãi làm sao còn có thể cảm nhận ra được? Cậu giãy dụa lợi hại hơn.
Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài một hơi, tựa hồ vì sự giãy dụa của cậu cảm thấy một tia khó xử, lại không muốn cứ buông ra như vậy. Thế là hắn rút thắt lưng bên hông, nhanh chóng đem hai cổ tay yếu ớt của Jeon Jungkook trói lại, không chặt mấy, nhưng cậu tuyệt đối tránh không thoát, làm cho cậu chỉ có thể đem thân mình mềm mại uốn lượn ở trước mặt hắn. Áo sơ mi màu trắng bị cởi ra mấy nút, lộ ra làn da trắng hồng của cậu, sớm bị người đàn ông đẩy lên trên cao, bờ ngực của cậu vì kích thích mà dựng cao ngất trông vô cùng xinh đẹp cứ như vậy hiện ra ở trước mắt nóng rực của người đàn ông, hai đóa hồng anh đỏ ửng kiều diễm ướt át, ở trong không khí lặng lẽ vươn mình, dụ dỗ người hái. Sợ da thịt mềm mại của cậu nằm dưới sàn sẽ bị tổn thương đến, người đàn ông cởi bỏ đi áo khoác của mình lót xuống dưới, sau đó bàn tay to liền thẳng tắp nâng vòng eo mảnh khảnh lạ thường kia.
Đôi mắt đen thoáng hiện nét đau lòng khó có thể nói thành lời. Nhiều năm rồi, cậu vẫn gầy như vậy, người kia không có đối tốt với cậu sao? Vì sao cậu vẫn yếu ớt như vậy? Mà người đàn ông kia lại cứ để cho người yếu ớt như cậu lăn lộn ngoài xã hội như vậy? Hắn ta hoàn toàn là không xứng có được cậu! Đôi môi mỏng yêu thương đè ép xuống, ngậm lấy một một quả hồng anh mềm mại, nhẹ nhàng cắn. Cho dù đáy lòng không muốn, nhưng thân thể lại dường như quen thuộc với mùi hương của ai đó, bất chợt lại có phản ứng, jeon Jungkook khó khăn nhắm mắt lại, cắn chặt môi, xấu hổ và giận dữ muốn chết. Cậu làm sao cũng không có nghĩ đến, bảy năm sau, cậu còn có thể có giờ phút ngượng ngùng đến chết đi được như thế này!
Quần áo không chỉnh tề, nằm ở dưới thân người đàn ông, bị hắn đùa bỡn, địa phương bí ẩn thần bí nhất của thân thể, đều phơi bày hiện ra ở trước mặt hắn, mặc hắn đùa cợt... Không, cậu không muốn như vậy, cậu không muốn! Thấy cậu khóc không ngừng, người đàn ông từ từ hít một tiếng, cúi đầu rời khỏi bờ ngực mềm mại làm hắn điên cuồng, hôn lên trán của cậu, ôn nhu, hết sức thâm tình để trấn an cậu.
Cho dù Jeon Jungkook ngu ngốc như thế nào, sợ hãi như thế nào, ở trước sự ôn nhu người đàn ông như vậy, cậu cũng phát giác được có cái gì không thích hợp. Trên đời này có người phạm tội cưỡng gian nào lại ôn nhu đối với nạn nhân như vậy?! Nhưng cậu cũng không có vì ý tưởng này của mình mà cảm thấy an tâm, ngược lại càng thêm sợ hãi. Điều đó không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Nhận thấy được thân thể mềm mại của người trong lòng đột nhiên xoay mình cứng ngắc lên, ánh mắt thâm trầm của người đàn ông hơi ảm đạm, bàn tay to lại nắm chặt vòng eo của cậu như trước, đôi môi mỏng hôn lên khắp trên mặt cậu. Thỏ trắng của anh, em có nhận ra anh không? Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ em cũng không từng quên mất anh, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro