Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.


Hắn cúi đầu, ở cậu bên tại cậu khe khẽ thì thầm, nhưng trong thanh âm lại tràn ngập sự cầu xin. Đang chìm đắm trong tình dục cậu làm sao có thể phát hiện ra sự khác thường của hắn? Cậu chỉ hé cái miệng nhỏ nhắn mấp máy không tiếng động, nước mắt trong suốt bởi vì quá mức kích tình mà không ngừng chảy xuống.

Hắn cúi người kéo cậu vào lòng, khuôn mặt chôn sâu vào cái gáy đậm mùi hương của cậu, môi không ngừng hôn lên da thịt mềm mại mịn màng của cậu, bàn tay to dày nóng bỏng của hắn đã bao phủ lên chiếc eo mảnh mai, ôn nhu thong thả vuốt ve lên bờ ngực của cậu.

"Đẹp quá..."

Si mê nhìn chằm chằm vào bờ ngực vì làm tình quá sức có chút to lên, xinh đẹp hoàn mỹ không tỳ vết, hắn cuối cùng không nhịn được ngậm lấy nó, mân mê ngậm vào miệng tinh tế nhâm nhi thưởng thức.

"Ưm... a..."

Cậu há cái miệng nhỏ nhắn, rên rỉ không thành lời, cơ thể muốn né tránh, lại bất lực. Hắn nắm lấy một bên chân cậu vòng qua hông mình, toàn bộ phòng tràn ngập hương vị hoan ái, giường lớn hỗn độn nhưng toàn bộ gian phòng lại sạch sẽ không tỳ vết.

Nhịp điệu luân động càng nhanh, thanh âm thanh thủy lại càng gấp, mắt cá chân trắng noãn có một sợi xích sắt màu bạc, cho nên cậu mới không thể né tránh hắn không ngừng tấn công, chỉ có thể nhu nhược bất lực thừa nhận, một đầu khác của xích sắt cột ở đầu giường, đường kính rất nhỏ, nhiều lắm làm cho cậu có thể đi lại trong gian phòng này,  thậm chí ngay cả cửa đem đều không thể tới gần. Không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng thoả mãn, thân thể rắn chắc cường tráng sau một trận run rẩy, đem tinh hoa nóng rực của chính mình phóng thích đến chỗ sâu trong của cậu thân thể, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu xoay người. Thể xác và tinh thần mỏi mệt, cậu lập tức đã trầm vào mộng đẹp. Hắn lẳng lặng ghi nhớ kĩ dung nhan xinh đẹp đang say ngủ của cậu, khóe miệng của hắn xuất hiện một nụ cười ôn nhu. Hắn nhẹ nhàng đem nam căn cứng rắn của mình ra khỏi hoa huyệt mềm mại như tơ của cậu, làm cậu rên rỉ khe khẽ.

Xuống giường, cởi bỏ xích sắt đã khóa ở mắt cá chân cậu mấy ngày gần đây. Hắn đem chân cậu đến gần trên mặt mình, nhẹ nhàng hôn một chút, sau đó dùng tất cả ôn nhu ôm cậu đi vào phòng tắm, cậu mệt mỏi đến cực điểm nhưng cũng chỉ là bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ngay cả mắt đều không hề mở. Hắn nhẹ nhàng giúp cậu tắm rửa, từ đầu đến chân, không sót một cọng tóc, một chỗ da thịt. Ngón tay thô to thon dài vói vào hoa huyệt mềm mại vẫn đang sưng đỏ, ôn nhu xoa nắn, đem tinh hoa chính mình vừa mới lưu lại lấy ra từng chút một, rửa sạch. Đôi môi mỏng nhịn không được hôn lên đó, ngậm lấy đóa hoa ngọt ngào mà mút liểm, làm cậu đang ngủ say trong mộng kiều kêu ra tiếng. Cười khổ, trên mặt người đàn ông lan tràn vô số bi ai, bàn tay to ở lưng cậu nhẹ nhàng xoa xoa, làm cho cậu không còn cảm thấy tí xíu không khỏe nào.

"Bảo bối, thỏ con của anh". 

Hắn ôm thân mình mềm mại của cậu, nhẹ giọng nỉ non:

"Ngày mai chàng hoàng tử của em sẽ đến mang em đi, mà anh chỉ là gã thô lỗ ti tiện, chỉ sợ nửa đời sau đều phải vượt qua ở trong lao tù, bảo bối của anh, em yêu hắn đúng không? Đem hắn so sánh với anh, anh chẳng là gì cả..."

Khuôn mặt chôn ở gáy nhỏ của cậu, hơi thở nóng rực nhưng lại tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, người đàn ông thâm tình dùng môi hôn lên thân thể mềm mại trắng như tuyết trong lòng, miệng thì thào:

"Xin em đừng quên anh, xin em..." 

Hắn không dám mơ ước cậu thương nhớ hắn, chỉ cầu trong đáy lòng cậu có thể có vị trí thuộc về hắn, mặc kệ là chán ghét hay lửa hận, thậm chí là sợ hãi, cái gì cũng đều tốt, chỉ cần cậu không quên hắn, nhớ rõ hắn như thế nào cũng đều tốt.

Thỏ con  của anh a... Cho tới bây giờ anh cũng không là hoàng tử, thậm chí ngay cả kỵ sĩ cũng không có tư cách, hắn nhiều nhất chỉ là yên lặng nhìn cậu khi cậu đã lớn lên, là một mái hiên cho cậu trú tạm, nhưng mà tình yêu của hắn so với hoàng tử một chút cũng không thiếu, cho dù cậu không cần điều đó. Bảo bối của anh ... Em có từng biết, anh đã từng nằm mơ gặp em biết bao lần, nhưng anh biết, em chẳng bao giờ muốn gặp anh trong mộng, em luôn cười vui vẻ, lại ôn như giống đám mây trắng, mà anh, vĩnh viễn chỉ có thể hèn mọn tránh ở một góc, từ xa nhìn em. Lâu như vậy, anh mơ về em, mơ về chính mình, lại chưa bao giờ dám mơ sẽ có ngày chúng ta cùng ở chung một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro