Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14.

Cậu trong gương kiều diễm như hoa đào, gương mặt dưới làn khí nóng bốc hơi có vẻ đỏ tươi khác thường, da thịt toàn thân vô cùng mịn màng, nõn nà, không được hoàn mỹ duy nhất đó chính là vết hôn xanh xanh tím tím trải rộng khắp người. 

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve cổ, Jeon Jungkook hơi hoảng thần. Ấy là dấu vết người kia để lại trên người cậu a.... Tại sao hắn còn muốn trở lại đây? Còn có thể sống được đã là chuyện vô cùng đáng giá cảm ơn rồi, tại sao hắn còn chết tâm muốn quấn quýt lấy cậu không buông? Bọn họ không thể nào, đạo lý này, sao hắn lại không hiểu chứ? Yêu một người, thật liền nhất định phải lấy được cậu sao? 

Jeon Jungkook không từng yêu ai, nên cũng không biết đáp án.Vào lúc cậu còn nhỏ, cậu đã từng quyết định muốn yêu Won Dae Hyun cả đời, cả đời chỉ thích một mình hắn, chỉ trung thành với một mình hắn, hai người cũng không sẽ không quan tâm đến trai thanh gái lịch màu sắc rực rỡ trên thế giới, không quan tâm đến người đó là quốc sắc thiên hương hay con nhà danh giá, bọn họ chỉ cần nhau. 

Đã từng, cậu là muốn như vậy, cũng đã làm như vậy. Ai có thể có thể ngờ tới cuối cùng cũng biến thành tan vỡ rời xa. Cậu giữ được lời hứa hẹn của mình, lại không lấy được Won Dae Hyun. Jeon Jungkook còn nhớ rõ khi đó mình chỉ có mười mấy tuổi, cũng chưa biết gì là tình cảm thiếu niên, càng sẽ không sùng bái mù quáng thần tượng cao nhân gì, ngoại trừ sống cuộc sống bình bình thản thản, cậu chỉ muốn có một mái nhà ấm áp,có một người chồng than thiết, một đứa bé bướng bỉnh, cả đời này cũng đã thỏa mãn. 

Khi đó, cậu ngây thơ cho là Won Dae Hyun là người duy nhất co thể cho cậu hạnh phúc. Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cậu, cậu nói lên ý nghĩ của mình với Won Dae Hyun, bọn họ cả đời chỉ thích đối phương, không bao giờ bị thế gian phồn hoa xa xỉ đó mê hoặc. 

Nhưng nhiều năm như vậy, cậu vẫn ghi nhớ rõ ràng câu trả lời của Won Dae Hyun năm đó. Hắn nói: "Cái đồ ngốc, trên thế giới này không thể nào có một người vĩnh viễn thích một người, dù yêu thế nào, cuối cùng cũng sẽ qua đi, bây giờ chúng ta thích đối phương, cũng không đại biểu về sau, sẽ thuộc về đối phương."

Không phải cự tuyệt, nhưng cũng không phải là đồng ý, chỉ là từ đó về sau, Jeon Jungkook không hề lệ thuộc vào Won Dae Hyun khắp nơi nữa. Nếu anh ta đã không thể cha cậu thứ cậu mong muốn, như vậy thì không nên dựa dẫm quá thì tốt hơn. 

Có ai ngờ, sau lại xảy ra chuyện như vậy, người kia tùy tiện xông vào cuộc sống của cậu như vậy, đem cuộc sống của cậu làm cho rối loạn, sau đó, phủi mông một cái, ngồi tù, lại còn thoải mái chết ở nơi đó, để cho cậu không bao giờ biết nên hận người nào, nên trách người nào, lại nên tha thứ người nào nữa. 

Bảy năm qua, Won Dae Hyun đợi chờ cậu, Jeon Jungkook sao lại không biết. Nhưng vào thời điểm cậu thích hắn, hắn không hề quý trọng, thế là chút tình cảm đó cũng đã trôi qua. Dù hắn hối hận muốn cứu vãn thế nào thì có ích lợi gì đâu? Bọn họ đã từng là hai chiếc xe chạy như điên về hướng đối phương, thời điểm lòng tràn đầy vui mừng mong đợi lại gần nhau, lại quên mất, kết quả của cùng một hướng đi, cuối cùng chỉ là gặp và lướt qua nhau.

Won Dae Hyun, chỉ có thể trở thành phong cảnh đầy xuân sắc dọc một đoạn đường của cậu, mà không thể có được tình cảm của cậu nữa rồi. Khi Jeon Jungkook từ trong suy tư lấy lại tinh thần, da trên người cũng tắm đến nhíu lại. 

Cậu rút ra khăn tắm lớn lau chùi thân thể, lại đem quần áo mặc xong, lúc này mới đi ra phòng tắm. 15 phút sau, tất cả chuẩn bị xong, sắc trời đã có chút sáng trắng, chỉ còn lại vài ánh sao le lói như ẩn như hiện, trời mùa hè buổi sáng đến thật nhanh, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Mặc áo khoác vào, cậu tiện tay đem thẻ từ của cửa chính cất vào trong túi, lại thả mấy tờ tiền lẻ, chuẩn bị mua bữa ăn sáng mang về, sau đó liền đổi giày đi ra cửa. Mới vừa khóa cửa lại, cậu liền phát hiện cửa nhà B đối diện có ánh đèn sáng, tựa hồ có người đi vào ở.

Khu cao ốc này mới vừa hoàn thành xong năm nay, địa thế tốt, phong cảnh cũng thanh nhã, cho nên giá tiền cũng không phải là người bình thường có thể mua nổi, cậu vừa mua căn lầu cuối, cho nên đối diện vẫn chưa có ai đến ở, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị mua lại rồi. 

Jeon Jungkook có chút ngạc nhiên liếc nhà bên một cái, phát hiện cửa cũng không có khóa, còn mở ra một khe hở nhỏ, ánh đèn sáng ngời từ trong khe cửa ánh xạ ra ngoài. Hàng xóm mới nha... Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều làm gì khóa chặt cửa, liền xoay người đi về hướng thang máy. 

Sau đó cậu nghe được một trận tiếng bước chân nặng nề, một thanh âm thô ráp trầm thấp không thể tin được từ phía sau cậu truyền đến, gần như đang ở bên tai cậu: 

"Thỏ trắng...." 

Làm Jeon Jungkook sợ tới mức cả người cũng cứng lại, thanh âm này, thanh âm này là......là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro