dạo này kim y/n nghiện đọc fanfic lắm, nhất là mấy cái ghép cô với jungwon. phải công nhận là engene viết truyện hay thật đấy, đọc mà cứ bị cuốn theo.
cứ mỗi giờ giải lao là y/n lại mở máy lên đọc ngấu nghiến mấy quyển sách vừa cho vào thư viện, đến mức các anh còn thắc mắc đó là gì mà cô thích thú đến thế. cô rất thích đặt mình vào nhân vật nữ chính, để chạy theo suốt cốt truyện, rồi cảm nhận rõ hơn từng suy nghĩ và hành động của họ.
quyển truyện cô đang đọc về yang jungwon và cô là một tiểu thuyết ngắn, nó làm cô phải ngẫm nghĩ lại một vài điều mà từ trước đến nay chưa ai nghĩ đến.
tối hôm đó, kim y/n đã mơ thấy jungwon chợt không còn thích cô nữa.
"thưa quý khách, đã gần đến giờ đóng cửa của quán chúng tôi rồi, người bạn đi cùng của quý khách vẫn chưa đến sao?"
"thật xin lỗi, có thể đợi tôi gọi anh ấy một lần nữa không?"
kim y/n jungwon...
kim y/n em không đợi nữa đâu..
kim y/n thực sự không đến sao?
lặng lẽ thở dài, cô lê từng bước chân ra khỏi nhà hàng. hôm nay là ngày kỉ nhiệm 100 ngày yêu nhau của cô và anh, vậy mà anh không đến. liệu anh có biết rằng cô đã đợi anh từ lúc tan làm đến lúc quán đóng cửa không?
giọng nói của mẹ cô lại văng vẳng bên tai, từng câu chữ như cứa vào da thịt
"tình cảm con dành cho yang jungwon nhiều hơn tình cảm anh ta dành cho con đấy, con gái..."
không, cô không muốn tin điều đó. dù anh có tồi tệ đến nhường nào, cô vẫn muốn tin rằng anh là người tuyệt vời nhất trên thế gian này. dù anh bỏ cô một mình chờ đợi, cô vẫn nuôi lòng tin rằng lần sau anh sẽ đến.
đang bước đi, cô chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. kim y/n chạy tới, kéo jungwon lại, đối mặt với cô. trong giờ phút này, cô chỉ muốn hỏi lý do vì sao anh đã không đến điểm hẹn, để rồi trách anh đã để mình ngồi đợi mỏi mòn đến nhường nào.
"yang jungwon!"
tưởng rằng anh sẽ cuống lên, nói xin lỗi vì đã quên buổi hẹn quan trọng, rồi sẽ dẫn cô đi ra sông hàn đi dạo, bù lại cho những thiệt thòi cô đã trải qua. nhưng không, anh quay lại nhìn cô với ánh mắt không có chút hơi ấm, không một lời giải thích được nói ra, y/n buộc phải lên tiếng
"tại sao anh không đến chỗ hẹn?"
"y/n, dạo này anh rất bận"
"nếu anh không thể đến đó, thì cũng nên báo trước cho em. anh có biết là em đợi anh lâu đến mức nào không?!"
cô gần như hét lên trong sự bất lực và tức giận, mặc kệ người đi qua đường nhìn họ với ánh mắt tò mò. chưa bao giờ cô sợ như lúc này, sợ rằng một ngày anh sẽ nói chia tay vì không còn tình cảm. kim y/n khóc nấc lên, thứ cô nhìn thấy bây giờ là gương mặt lạnh lùng của anh, dường như anh còn không có ý định giải thích hay an ủi cô...
thức dậy sau cơn ác mộng, kim y/n đưa tay chạm lên mặt, nước mắt cô đã rơi từ lúc nào...
lúc đó đã là bốn giờ sáng, y/n lấy máy điện thoại ra nhắn cho jungwon, đó là những gì cô có thể làm ngay lúc này
kim y/n jungwon, em vừa mơ thấy một giấc mơ rất tệ
yangjungwon....
yang jungwon đã bắt đầu một cuộc gọi
"sao thế y/n?" giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên
"anh chưa đi ngủ à?"
"chưa, thế nên mới thấy tin nhắn của em chứ" jungwon bật cười
"em mơ thấy......"
kim y/n kể lại toàn bộ giấc mơ kia cho jungwon nghe, đến đoạn cuối như không kìm nén được, nước mắt cô lại rơi xuống.
"hậu quả của việc đọc fanfic nhiều quá đó..." anh nửa đùa nửa thật đáp lại
"...."
"em đang ở nhà à?" jungwon đột nhiên hỏi
"ừm"
"ngày mai không có lịch trình cá nhân nào đúng không?"
"ừm"
"đợi một chút, anh về đón em đi dạo"
"ừm, được"
hôm đó, anh nắm tay cô đi dọc bên sông hàn ngắm bình minh, thỉnh thoảng lại dừng lại nghỉ chân bên thảm cỏ. đến lúc trời sáng hẳn, hai người ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua mỳ hộp với xúc xích cho bữa sáng.
cả ngày hôm đó, jungwon dẫn cô đến chỗ làm gốm, hai người làm được hai chiếc ống đựng bút đôi, vậy là lại thêm một kỷ niệm đẹp nữa anh và cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro