Chap 9 : Không Ngờ
Chừng 15 phút chúng tôi đã có mặt nơi chị Thi hẹn người yêu... không ngờ đó là một khách sạn sang trọng. Cả hai đứa đứng lấp ló mà cứ sợ người ta nghi ngờ mình là kẻ xấu...
Chị Thi ngồi có vẻ sốt ruột nhìn đồng hề trên tay mãi... còn hai đứa tôi thì núp gần đó:
- Ôi, đúng là chị Thi đẹp thật. Sao không thấy hắn ta nhỉ... Có khi nào chị Mỹ lừa chúng ta không?
Tôi ngượng ngùng đưa mắt nhìn vài người đang nhìn chúng tôi tò mò, nghi ngờ.
- Chúng ta đứng đây liệu có ổn không hả? Lỡ bị bảo vệ tóm thì sao?
Nhật Khang cũng ngại ngùng nói:
- Chúng ta nhìn trộm người khác là không tốt...
Liếc Nhật Khang tôi bực bội với cái giọng điệu của hắn làm như ta đây là người tốt không bằng.
- Ông là người khởi xướng mà... sao bây giờ lại nói thế?
Bỗng Nhật Khang khều vai tôi nói nhanh:
- Yến Phong... nhìn kìa !
Nghe hắn nói tôi liền quay lại về phía chị Thi. Quả thật có một người đàn ông khoảng 45,46 tuổi ăn mặc vest lịch sự tay cầm bó hoa hồng trao cho chị Thi. Không biết hai người nói gì mà chị Thi cười tít mắt có vẻ vui sướng lắm. Rồi hai người đi ra cửa, ông ta quàng vai chị thân mật. Nhìn cảnh đó tôi thật chán nản, đau lòng muốn bỏ cuộc... nhưng bỗng dưng tôi chợt nhớ đến những lời của chị Mỹ nói trước đó... liền không yên tâm lao ra ngăn cản...
- Chị Hai... đừng đi theo ông ta...
Nghe tiếng kêu gọi của tôi không những chị Thi và ông ấy mà cả những người xung quanh đều nhìn tôi...
Bảo vệ khách sạn nhào đến kéo tôi ra ngoài, anh ta vừa nắm tay tôi vừa cáu gắt:
- Ra ngoài ngay! Ở đây đâu phải để tụi bay quấy phá...
Chị Thi thấy tôi bị lôi kéo thì đi nhanh đến ngăn cản anh ta
- Đây là em tôi... xin anh đừng làm thế!
Bảo vệ cau mày nhìn sang ông ta, ông ta gật đầu ra hiệu thì bảo vệ mới buông tôi ta và bỏ đi nhưng những người xung quanh không thôi khỏi tò mò...
Chị Thi ôm bó hoa hồng nhìn tôi và Nhật Khang ngạc nhiên:
- Yến Phong, Nhạt Khang... sao hai em lại ở đây?
Tôi và Nhật Khang ngượng ngùng nhìn nhau không biết nói sao, không lẽ nói mình đi đánh ghen hay làm anh hùng cứu mĩ nhân khỏi tên sở khanh...
- Thì ra, Yến Phong là cậu trai này sao, lại là người nhà họ Phạm nữa sao? Con riêng của ông ta...
- Ba à...
Không để ông ta nói hết câu thì chị Thi bất mãn lên tiếng cắt ngăn...
- Ba ư???
Trời ạ... lần này mình bị chị Mỹ hại thê thảm rồi. Tôi ngượng ngùng đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu cho khỏi xấu mặt... Bỗng tôi nghe ông ấy cằn nhằn:
- Cả cha lẫn con đều không lịch sự gì cả...
Tôi cau mày bực bội định lên tiếng thì chị Thi đã nói trước tôi.
- Ba nói gì kì quá. Ba Phong là người tốt... ba đừng nói thế!
Tôi nhìn chị Thi biết ơn còn ông ta... tôi chẳng có tình cảm gì cả. Không ngờ hai người lại là cha con.
Ông ta bực mình cáu gặt ngồi phịch xuống ghế salông của khách sạn nói:
- Tốt gì mà tốt chứ. Dám cướp mất vợ của ba...
Chị Thi liếc nhìn tôi áy náy rồi nhăn nhó nhìn ông ta nói:
- Mẹ lấy ba Phong sau khi ba mẹ li dị mà...
Ông ta sượng sùng một thoáng rồi cố cãi bướng:
- Thế... ông ta không có người đàn bà khác và con tiêng nữa là gì...
Chị Thi bực mình cũng ngồi xuống:
- Sao ba giống trẻ con thế... khi mẹ và ba Phong lấy nhau đều biết chuyện của Yến Phong mà! Nếu ba còn nói xấu ba Phong nữa thì xon sẽ về ngay...
Nghe chị Thi nói vậy hình như chạm trúng chỗ nhược của ông ta hay sao mà ông ta thay đổi thái độ ngay liền xuống nước cầu hoà với chị... không ngờ ông ấy nhìn bề ngoài đáng ghét vậy mà hết mực cưng chiều con gái... Sau đó, tôi và Nhật Khang xin lỗi việc hiểu nhầm lúc nãy rồi ra về và để chị Thi lại với ba chị ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro