Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6 : Trường Mới

  Lớp tôi theo học là 11A2, có tất cả là 49 học sinh tính luôn cả tôi... Nữ chiếm đa phần, chủ nhiệm là thầy Đăng Khoa dạy địa lý.

  Cũng như ở trường cũ, tôi không gây chú ý cho ai và cũng chẳng ai quan tâm tôi... ngoài việc tôi là lính mới và chẳng có nét gì đặc biệt... Những tiết học đầu tiên bình lặng trôi qua, cho đến khi chuông reo báo hiệu giờ ra chơi...

  Tôi còn loay hoay cất tập sách thì một bạn nam ngồi phía trên tôi quay xuống nói:

   - Bạn là Yến Phong à? Tui là Gia Bảo...

  Tôi chỉ cười nhẹ, nói nhỏ:

   - Chào bạn...

   - Bạn cười dễ thương lắm đó... đừng nhút nhát như thế. Bạn phải dạn dĩ lên...

   - Ê, chưa gì muốn cua gái rồi hả?

  Ngạc nhiên tôi và Gia Bảo nhìn xem ai vừa lên tiếng xen vào. Thì một gã con trai nhìn rất bảnh, cao ráo phong độ bước lại gần

  Gia Bảo nhăn mặt nói:

   - Sao mày lại xuất hiện ở đây, không phải luôn thường trực ở dưới cantin với bọn con gái sao?

  Bạn nam vừa đến nhìn Gia Bảo cười cười:

   - Tao chỉ đến chào bạn mới thôi.

  Rồi nhìn sang tôi, hắn quan sát tôi một lúc rồi cười nhẹ nói:

   - Tui là Vũ Nhật Khang. Bạn là em gái của chị Thi phải không?

  Nhìn cách hắn nhìn tôi khiến tôi khó chịu vô cùng, ánh mắt làm như đang đánh giá một món hàng vậy và nụ cười đáng ghét đó cho biết món hàng này chỉ là hạng bình thường. Hắn là Nhật Khang mà mọi người ở nhà vừa nhắc đến sao? Đẹp trai thật! ... nhưng đáng ghét quá... hắn có gì là hay ho đâu...

  Tôi cáu gắt trả lời:

   - Thế thì sao?

  Hắn giữ nguyên nụ cười đểu trên môi:

   - Bạn là Nguyễn Yến Phong... Hai người là chị em thật sao? Sao là chị em mà khác họ nhỉ?

  Sự thật thì chị Thi tên đầy đủa là Dương Đan Thi chứ không phải là Phạm Đan Thi, vì chị ấy là con riêng của dì Phương với chồng trước... dù họ Dương hay họ Phạm gì thì tôi và chị ấy cũng không cùng họ... Điều này là ba tôi kể cho tôi ngay ngày đầu đến nhà mới...

  Biết hắn cố tình chọc ghẹo tôi. Tôi nóng giận nói:

   - Chuyện này đâu liên quan gì đến bạn chứ.

  Rồi tôi lách người bỏ đi thì hắn nắm vai tôi ghì lại cười nói:

   - Nè, chưa nói xong mà bạn chạy đi đâu vậy bạn... hai người là chị em mà sao không giống nhau gì cả...

  Tôi tức giận hất tay hắn ra quát:

   - Buông ra!

  Tiếng quát của tôi khiến mọi người trông lớp quay mặt lại nhìn bọn tôi. Đỏ mặt lúng túng tôi đi ra nhanh cửa vậy mà hắn còn không buông tha

  Nhật Khang nói lớn:

   - Chính xác thì nhà chị Thi chỉ có ba chị em gái thôi. Tui chưa nghe họ nhắc đến con gái nào khác... Tui thấy bạn khác họ nên...

  Lời của hắn nói chẳng khác nào mũi dao vô hình đâm thẳng vào trái tim tôi. Giận dữ quay lại nhìn thẳng mặt hắn, buộc miệng tôi nói:

   - Tôi là con riêng của gia đình đó. Bạn hài lòng chưa?

  Nói rồi tôi quay người đi ra khỏi lớp để lại hắn sượng sùng im lặng và nhiều ánh mắt nhìn theo.

  Ngồi ở ghế đá dưới gốc cây phượng hồi lâu mà tôi vẫn không sao hạ bớt cơn giận trong lòng. Nhìn tôi lúc này y như có treo bảng "tôi bị điên đừng chọc tôi" không bằng... nên ai đi qua đều xầm xì, lảng tránh...

   - Ờ... ừm... Yến Phong à ?

  Nhìn người vừa lên tiếng, vẻ mặt cau có của tôi không bớt được chút nào. Tôi cáu gắt nói:

   - Chuyện gì nữa đây?

   Gia Bảo cười cầu hoà, lò dò bước đến gần tôi:

   - Mình có thể ngồi đây được không?

  Tôi cộc lốc trả lời:

   - Chỗ này không phải của tôi.

   Tôi trả lời như thế tưởng anh chàng tự ái bỏ đi. Vậy mà hắn vẫn cười hì hì ngồi xuống

   - À, ừm... Yến Phong này...

  Tôi vẫn không vui vẻ gì hơn nên trả lời cáu gắt:

   - Chuyện gì?

   - Chị Thi... chị Hai bạn đó...

   - Rồi sao?

   - Tốt nhất là bạn nên khuyên chị ấy... coi chừng hắn đấy!

  Nghe Gia Bảo nói mà tôi cau mày quay lại nhìn nói:

   - Ý bạn là gì...

  Một thoáng chần chừ, Gia Bảo nói:

   - Nhật Khang là một... tay sát gái đó. Hắn nhằm vào cô nào thì...

  Mím môi sốt ruột tôi hỏi dồn:

   - Vậy thì tại sao chị Thi chịu làm gia sư cho hắn chứ ?

   - Tôi chưa hại ai bao giờ nha...

  Cái giọng đáng ghét ấy lại vang lên sau lưng bọn tôi, Gia Bảo thì quay lại nhìn còn tôi cau mày nhăn mặt khí chịu lẩm bẩm:

   - Tên chết tiệt này... sao hắn thiêng như quỷ sứ vật ta? Nhắc là có liền?

  Bước sang đứng trước mặt tôi, hắn mỉm cười nói:

   - Nhật Khang này chưa hề làm mất lòng cô nào... nhưng cũng phải giữ thể diện cho người mình yêu chứ!

  Rồi hắn ngồi xuống cạng tôi, bực bội khóc chịu tôi định đứng lên bỏ đi thì bị hắn ghì vai tôi ép ngồi lại. Tôi giận dữ quát :

   - Bỏ tay ra!

  Hắn cười cười buông vai tôi ra rồi nói :

   - Ok... ok... ừm ...cho mình xin lỗi...

  Liếc nhìn hắn tôi cau mày hỏi:

   - Hả? Tôi có nghe nhầm không chứ...

  Hắn ngượng ngùng gãi đầu rồi nói:

   - Xin lỗi mà... đừng giận nữa... chúng ta làm bạn nhé!

  Tôi hất mặt không thèm để ý hắn, nhìn sang hướng khác. Nhưng câu nói của hắn khiến tôi phải quay lại nhìn

   - Thật sự mình hoạch hoẹ bạn là có nguyên do... vì... mỗi lần chị Thi nhắc đến bạn trước mặt tôi là y như rằng chị ấy cười rất tươi... y như...

   - Y như gì?

   - Y như nhắc đến người yêu không bằng.

   - Hả???

  Không hiểu sao nghe Nhật Khang nói thế khiến tôi rất vui và bao nhiêu bực dọc nãy giờ đều tan biến. Sự hồi hộp, sung sướng đến đốt cháy cõi lòng tôi... tôi lẩm bẩm:

   - Nhắc đến tôi là vui ư?

  Tôi chưa kịp hết mộng mơ thì Nhật Khang nói lớn:

   - Sao mặt bạn đỏ thế hả?

  Tôi lúng túng cúi mặt:

   - Nói bậy! Tôi đâu có đỏ mặt...

  Gia Bảo bật cười nói chen vào:

   - Đúng rồi... trông bạn ý y như con trai... lại là chị em một nhà với chị Thi... Thật đáng lo!

  Tôi đỏ mặt xấu hổ cãi:

   - Gì chứ? Tui là con gái mà...

  Tự nhiên Nhật Khang đứng dậy đưa mắt quan sát tôi một hồi. Tôi xấu hổ khó chịu gắt:

   - Bạn nhìn gì vậy hả?

  Hắn cười cười lắc đầu:

   - Nhìn bạn giống con trai thật. Mặc váy kì quá! Được rồi... Nhật Khang này sẽ giúp bạn

  Tôi cau mày nói:

   - Giúp gì chứ?

  Hắn bật cười lớn hơn:

   - Chuyện của chị Thi bạn khỏi lo nhưng với bạn thì... đáng lo đấy!

   - Đáng lo?

  Nhật Khang nở nụ cười gian:

   - Rồi bạn sẽ biết... hãy đợi món quà ra mắt của tui...

  Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi để lại cho tôi một đống thắc mắc không hiểu gì. Quay lại nhìn Gia Bảo định hỏi... không ngờ tên này cũng khịt mũi cười bí ẩn nói:

   - Đúng là bạn mặc váy kì thật... y như con trai mặc váy...

   - Bạn nói gì Gia Bảo?

  Thấy tôi có vẻ như "núi lửa sắp phun trào" nên Gia Bảo cũng đứng nhanh dậy cười nói:

   - Báo cho bạn biết chuyện này nha... Ba của Nhật Khang là hiệu trưởng trường này đó.

  Tôi bực mình nói:

   - Liên can gì đến tôi...

   - Ừ... bạn sẽ biết ngay thôi mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop