Chap 5 : Khởi đầu
Ngay cả bên ba và mọi người tôi cũng không biết... cho đến bây giờ, tôi cũng không tin chuyện này là có thật... Sao mình được đối xử tốt như thế chứ? Thật khó hiểu! Không nghĩ mình có một gia đình...
Vài ngày sau đó ba tôi làm thủ tục nhập học vào trường mới cho tôi. Và hôm nay là ngày tôi nhập học...
Đang còn chìm trong giấc ngủ say, bỗng dưng tôi cảm thấy khó thở như bị ma đè... chân tay tê cứng, lỗ tai thì nhột nhột kỳ lạ... tiếng ai thì thầm bên tai...
- Dậy đi... con ma ngủ nướng...
Mơ màng mở mắt nhìn... tôi lập tức tỉnh ngủ ngay khi gương mặt đẹp của chị Mỹ sát bên mình
- Aaaaaa...
Bị tôi thét bất tử vào tai, chị ngồi dậy xoa xoa lỗ tai cằn ngằn:
- Em làm gì mà hét vào lỗ tai chị chứ... thủng màng nhĩ tui rồi...
Tôi ngồi bật dậy bực mình nói:
- Chị làm gì trong phòng em vậy hả?
Nhìn gương mặt đang đỏ gay của tôi, chị Mỹ cười tít mắt đưa tay lên bẹo má tôi nói:
- Nhìn phản ứng của em dễ thương thiệt. Chị vào đây đánh thức em chứ chi, bộ tính không đi học hả?
Nhắc đến đi học tôi giật mình nhảy xuống giường và phóng nhanh ra cửa... nhìn theo tôi chị Mỹ nở nụ cười bí mật...
Xuống đến nhà bếp, mấy chị em tôi đều có mặt ở bàn ăn chỉ không thấy ba và dì Phương... Thấy tôi... mọi người đều đưa mắt nhìn ngắm như tôi là một người ngoài hành tinh không bằng...
Chị Mỹ nheo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân nói:
- Ây da... không được ...không được. Yến Phong nhìn giống tomboy vậy, mặc váy cứ quái quái sao đó...
Tôi nhăn mặt đi đến keo ghế ngồi và nói:
- Chị mới quái thì có... tomboy, tomgirl gì... em là con gái thì mặc váy đúng rồi. Thắc mắc gì nữa...
Chị Thi đặt đĩa trứng ốp la xuống trước mặt tôi kéo ghế xuống ngồi cạnh tôi cười nói:
- Yến Phong là con gái thì mặc váy, mặc quần sợ nhà trường không cho...
Rồi chị rất tự nhiên sửa cổ áo cho tôi và cười nói :
- Em thật là... cổ áo cũng không hoàn chỉnh nữa...
Lúc này, gương mặt chị tôi nhìn rất rõ. Gương mặt đáng yêu đó khiến tôi hồi hộp, tim đập nhanh mỗi khi nghĩ đến... tại sao vậy nhỉ? Mình thường đùa giỡn, thân mật với chị Mỹ mà có thấy gì là lạ đâu. Kỳ lạ thật!
- Xong rồi. Em ăn nhanh đi! Chúng ta đi không kẻo trễ...
Đang xé ổ bánh mì, tôi nhìn chị Thi khó hiểu nói:
- Ủa? Sao lại là "chúng ta" ?Không phải em đi xe buýt một mình đến trường sao?
Chị Thi mỉm cười cầm cốc sữa lên uống nói:
- Em học trường cũ của chị sẵn tiễn đường chị chở em đến trường luôn...
- À mà ba và dì đâu chị?
- Ba đi làm rồi... còn mẹ thì vừa vào phòng làm việc...
Chị Mỹ cần tách cà phê lên uống nói:
- À, hình như Nhật Khang cùng học lớp 11 cùng trường với Yến Phong đúng không nào?
Vừa ăn tôi vừa hỏi l:
- Nhật Khang là ai thế?
Chị Thi khoanh hai tay đặt lên bàn nhìn tôi cười nói:
- Chị đang làm gia sư cho nó đấy...
Bé Út đang ăn nãy giờ mới lên tiếng:
- Anh ấy là con một, gia đình lại giàu có... chỗ thân quen với nhà chúng ta. Đã đến nhà mình chơi mấy lần...
Chị Thi dứng dậy cần ly sữa vừa uống hết đem lại bồn rửa chén.
- Nhật Khang là người tốt... nếu em kết bạn được hay đó.
Chị Mỹ cũng đứng lên đưa tách cà phê đưa cho chị Thi rửa giùm. Chị vừa cười vừa nhìn chị Thi nói:
- Người tốt à? Với ai chị chẳng cho là người tốt... cảm ơn chị nhiều...
Rồi quay dang bé Út nói:
- Nhanh lên Út... chị đi trước à!
- Xong rồi ... xong rồi nè! Chị đợi em chút...
Nói rồi nó cần đĩa dơ định rửa thì chị Hai giành lấy rửa luôn
- Chào cả nhà... em đi học đây...
Thế là bé Út và chị Mỹ đi thẳng ra cửa... Nhìn theo hai người mà tôi còn thắc mắc câu nói lửng lơ của chị...
Vừa dẫn xe ra cổng, chị Thi với tay khoá cổng rồi quay sang tôi cười nói:
- Không còn sớm nữa chúng ta đi thôi!
Đưa mũ bảo hiểm cho tôi, chị ngồi lên xe đề máy. Tôi leo lên phía sau thì tai nghe loáng thoáng có ai nói chuyện
- Này bà con... con nhỏ đó là con của ông Phong đấy...
- Nó là con riêng thì phải...
- Công nhận bà Phương độ lượng thật đã chấp nhận nó...
Tôi chưa kịp quay ra sau nhìn xem là ai nhưng tôi có thể đoán chắc đó là mấy bà tám rảnh việc trong xóm. Chị Thi cho xe chạy như không muốn tôi nghe thêm bất cứ điều gì nữa
Đến ngã tư... đèn đỏ... trong lúc chờ đèn xanh thì chị Thi nói:
- Em đừng để ý những lời đó...
Tôi cúi đầu nhỏ giọng:
- Em nghe quen rồi. Mẹ em không có chồng... hồi nhỏ nghe nhiều em cũng hiểu...
- Yến Phong à...
Nghe chị gọi tôi ngẩng nhìn chị qua kính chiếu hậu, chị mỉm cười dịu dàng nhìn tôi nói:
- Bây giờ em đã có một gia đình hẳn hoi rồi đúng không nè... Mọi người luôn bên em mà...
Nhìn nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai đó, tôi thật sự được sưởi ấm cả cõi lòng... Nếu cứ thế mãi thì tốt biết mấy... nhưng chị ấy là chị Hai và lại là con gái, mình không có quyền tơ tưởng bậy bạ nữa ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro