Chap 42 : Ai Là Người Xa Lạ
- Chị Mỹ làm ơn đi mà. Không lẽ chị định đi bộ từ đây về nhà sao?
Chị Mỹ phớt lờ tên bám dai như đãi Nhật Khang từ lúc chị bước ra khỏi cổng trường. Hôm nay xe chị bị hư nên để ở nhà, dự định ra về đi xe bus thì gặp ngay tên phiền phức này.
- Hôm nay em rảnh quá ha, không đi học hả?
Nhật Khang vừa đẩy xe vừa đi bên cạnh chị Mỹ năn nỉ:
- Em không rảnh đâu dù bận thế nào cũng phải đến rước chị mà. Lên xe em đi... đừng từ chối em mà. Chị không thấy cảm động chút nào về tình cảm em dành cho chị sao?
Chị Mỹ thờ ơ gật đầu, tay mở điện thoại vì có tiếng chông reo lên.
- Cảm ơn. Chị không dám nhận! Alô, Mỹ nghe đây...
- Con về chưa? Mẹ có chuyện muốn nói với con.
Chị Mỹ cau mày nói:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Con về nhà đi rồi mẹ sẽ nói.
Nghe lời nói úp úp mở mở của mẹ Phương, chị Mỹ cảm giác lo lo không xác định được. Mím môi chị Mỹ bỏ điện thoại vào túi rồi quay sang Nhật Khang nói nhanh :
- Đưa nón bảo hiểm đây.
Hắn nghe vậy liền toe toét miệng cười tươi, hớn hở. Không để chị nói tiếng thứ hai hắn nhanh tay lấy nón bảo hiểm còn lại đưa cho chị Mỹ.
- Chị có cần...
- Về nhà. Nhanh lên!
Nghe giọng ra lệnh cộc cằn của chị Mỹ, hắn lật đật cho xe chạy ngay khi chị lên ngồi sau lưng hắn. Ban đầu thì hắn cố tình giở trò nào là chạy chậm, nói nhiều, thắng gấp đến nỗi chị Mỹ nổi khùng nhưng không nói gì nhiều với hắn...
Đến ngã tư chị kêu hắn dừng xe tấp vào lề, rồi kêu hắn xuống xe. Nhật Khang ngác không hiểu gì nhưng cũng nghe lời xuống xe sợ người đẹp phật lòng... Lên cầm tay lái chị nhìn hắn hỏi một câu không đầu không đuôi:
- Có tiền chứ?
Nhật Khang ngạc nhiên gật đầu .
- Đi xe ôm về đi!
Nói rồi chị Mỹ rồ máy vọt nhanh đi để lại Nhật Khang bị đứng hình hả hốc miệng gần 5 giây mới đớ lưỡi kêu:
- Ớ... ớ... ch... Mỹ...
Thấy chị Mỹ chạy đã xa mà còn đưa tay vẫy vẫy hắn khiến Nhật Khang vừa tức giận vừa dở khóc dở cười đứng vò đầu bứt tóc trách mình quá ngu, dại gái mà quên mất chị Mỹ là người không dễ chọc đến... phải nói là con cáo già thứ thiệt.
Còn mọi người xung quanh thì nhìn hắn thương hại vì tưởng hắn bị gái dụ lấy mất xe...
- Con còn nhớ cậu Danh chứ? Là anh của mẹ ruột con đó.
Mỹ vừa ngồi xuống đối diện mẹ Phương thì nghe mẹ hỏi vậy. Mỹ ngạc nhiên hỏi :
- Có gì không mẹ? Cậu ấy lâu lắm rồi đâu đến đây.
Mẹ Phương mím môi do dự một lúc lâu rồi nhìn Mỹ nói:
- Cậu con vừa mới điện thoạt tới... nói là Ngoại con qua đời rồi! Ngày mai sẽ cử hành tang lễ.
Mỹ lặng người cúi mặt không nói nên lời. Gia đình bên Ngoại chỉ có Ngoại là người thương yêu Mỹ, này người yêu thương ấy đã không còn nữa... Lúc người mẹ nhẫn tâm bỏ con mình theo người khác, ba thường đi làm không có nhà bà Ngoại là người trông nom Mỹ, do cậu mợ không có con nên Mỹ là đứa cháu duy nhất nên Ngoại thương Mỹ lắm...
Nhìn Mỹ thương cảm, mẹ Phương từ tốn nói:
- Theo ba con nói bà Ngoại luôn nhớ mong con, tấm hình duy nhất của con là báu vật của bà. Mẹ đã gọi điện báo cho bà con rồi!
Mỹ hít một hơi sâu rồi ngước nhìn mẹ Phương nói:
- Lát nữa con đi đến đó. Nhưng theo con nghĩ là ba không nên đi tuy là rất có lỗi với Ngoại... Tang lễ của Ngoại chắc sẽ có bà ấy...
Mẹ Phương thở dài nói:
- Mười mấy năm không gặp con, bà ấy chắc sẽ không nhận ra. Người chủ trì tang lễ là cậu con, cậu ấy chưa cho mẹ con biết có thể là con đến...
Mỹ cắn môi cười buồn trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy nói:
- Con đi tắm đây.
- Ừ. Thi gần về rồi, con lấy xe nó mà đi! Xe con, ba đưa ra tiệm sửa xe rồi.
... Tối đó, sau khi tắm xong Mỹ vào phòng mở nhạc ngồi trên giường xem tạp chí thời trang... mắt thì nhìn vào cuốn tạp chí, nhạc thì mở âm thầm bên tai mà tâm chí Mỹ cứ để tận đâu đâu. Người sinh ra mình là như thế... bỏ rơi mình từ lúc 5 tuổi... bà ấy... hoàn toàn không nhận ra mình là ai. Mẹ mình đó ư? Người đàn bà lớn tuổi... phải, bà ấy đã không còn xuân sắc như xưa...
- Mỹ, con ngủ chưa?
Nghe giọng mẹ Phương gọi, Mỹ hấp tấp tắt nhạc ra mở cửa. Bước vào phòng mẹ Phương nhìn Mỹ nói:
- Mẹ muốn nói chuyện với con một chút được không?
- Dạ, được. Hiếm khi thấy mẹ vào phòng con!
Mẹ Phương ngồi xuống giường cười nói :
- Đôi khi cũng hay chứ.
Ngồi xuống cạnh mẹ, Mỹ hỏi :
- Ba ngủ rồi hả mẹ?
- Ba con chưa ngủ đâu. Ông ấy nhờ mẹ qua xem con thế nào.
Mỹ mỉm cười cảm động nói :
- Con... lúc trưa, người đàn bà đó đã chào hỏi con...
Rồi Mỹ nhún vai cười mỉa:
- Nhưng bà ấy không để ý đứa con đang đứng trước mặt...
- Thế à? Mẹ nghĩ... chắc cũng sẽ như thế...
- Chẳng có sự xúc động nào cả... vì đã bỏ rơi từ bé nhưng... ít nhiều thì con cũng có sự mong đợi! Trước khi gặp thì bà ấy cũng nhận ra mình chứ, có thể nắm! Con thật quá ảo tưởng, sự thật hoàn toàn trái ngược...
Mỉm cười nhẹ mẹ Phương nói :
- Nếu đổi lại là mẹ thì... nếu mẹ bỏ rơi Thi từ lúc 5 tuổi... thì không chắc bây giờ có nhận ra không nữa. Chắc sẽ không nhận ra đâu! Nhưng con không thể nào quên... nói đúng hơn là không thể quên được! Làm một người mẹ bỏ rơi con nhỏ thì hình ảnh đó không thể nào quên được... tội lỗi trầm trọng của mình thì không thể quên...
Đưa tay vuốt tóc, Mỹ thở hắt ra nói:
- Con cũng chẳng nói gì cả! Lời nói của bà ấy là vô nghĩa đối với con.
Rồi Mỹ quay sang ôm lấy vai mẹ Phương nói đùa:
- Mẹ! Chắc đem viết tiểu thuyết cũng được đấy chứ. Viết ra cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Mẹ Phương bật cười liếc yêu Mỹ nói:
- Tính lấy tiền bản quyền nhân vật à?
Mỹ bật cười khanh khách một lúc rồi dựa đầu vào vai mẹ Phương nói :
- Mẹ...
- Sao?
- Mẹ có chê con lộn xộn không? Đối với con... con chỉ có mẹ là mẹ của con thôi!
Mẹ Phương hôn nên đầu Mỹ cười hiền nói:
- Lúc này còn nói thế nữa à?
- Cũng phải nói chứ!
- Thôi, con ngủ đi. Mẹ về phòng báo cáo cho ba con đây chắc ổng lo lắm đó!
Mẹ Phương vừa nói vừa đứng lên đi ra cửa. Mỹ cười tươi:
- Mẹ nói với ba đừng lo cho con. Đan Mỹ nhà ta đã lạc quan, năng động mà!
Mẹ Phương cười gật đầu rồi về phòng.
Một tháng sau, trong một lời đối thoại của một người mẹ... là nói về một người con đã bị bỏ rơi từ nhỏ để xây dựng nên tình tiết của cốt truyện...
" Mẹ thương con lắm, mẹ muốn có con... Mẹ rất mong có con... nhưng không thể gặp con nữa... "
Làm sao con tha thứ cho mẹ được? Chỉ một lời nói đã làm giảm đi tội lỗi của người mẹ... sự tan nát cõi lòng... xin lỗi và tha thứ. Đơn giản vậy sao?
" Chị là con của mẹ mà bà còn không nhận ra, không có trách nhiệm một người mẹ thì đi với tôi, bả cũng thế thôi! "
Nhớ đến câu nói đó, hình ảnh Giang - cô em gái cùng mẹ khác cha với Mỹ hiện lên. Lúc dự đám tang Ngoại vừa chuẩn bị ra về thì con bé xin đi nhờ xe Mỹ đến về, nó có vẻ đang giận dữ về ai đó. Một cô bé thâm trầm, thẳng thắn mái tóc đen huyền xoã xuống làm Giang trở nên xinh đẹp, thướt tha... tuy nhỏ hơn Mỹ 5, 6 tuổi nhưng Giang có vẻ chín chắn, tự tin...
" Chị có số điện thoại không? Đây là số của em nè... "
Hành động nhanh, gọn, lẹ Giang lấy điện thoại Mỹ bấm số điện thoại của mình gọi rồi sẵn lưu số vào máy Mỹ... không cần biết Mỹ có chịu hay không? Bật cười với hành động tùy tiện của Giang, Mỹ mở danh bạ điện thoại nhìn chằm chằm vào số của Giang... ngón tay do dự nên bấm hay không...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro