Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 41: Đối Mặt

Sau khi ngồi vào bàn kêu hai tô phở, tôi thở phào lắc đầu nói:

- Thật là chịu không nổi họ. Đã bị theo dõi thật rồi!

Chị Thi lấy khăn giấy lau muỗng đưa cho tôi, chị cười gượng:

- Chắc không dám về nhà quá nhưng... có gì phải giấu giếm nữa. Chúng ta không làm chuyện gì xấu mà!

Tôi nở nụ cười hạnh phúc nhìn chị... Đúng! Chúng ta đã thực sự là một cặp, mọi người đều đã biết có gì phải giấu giếm. Cả hai chúng tôi giống như những cặp tình nhân khác cười nói nó xung quanh đây. Có khác... gì đâu... Không! Có rất nhiều nhưng những thứ khác đó không là gì... vì chúng tôi yêu nhau. Nhất định là thế!

Lúc ăn uống xong, chúng tôi đi ra chuẩn bị sang Xóm Đạo chơi, dù gì còn sớm mới 9 giờ mấy thôi. Hôm nay là lễ Noel chắc ba mẹ không la mắng khi chúng tôi về hơi trễ đâu nhỉ. Tôi vừa dẫn xe ra thì...

- Đan Thi!

- Đan Thi phải không?

Nghe có người gọi chị Thi và tôi quay lại hướng phát ra tiếng gọi ấy thì hai cô gái tiến nhanh đến gần...

Như chợt nhớ ra người quen, chị Thi mừng rỡ reo lên:

- Hồng, Lan phải không? Đã lâu không gặp, các bạn khoẻ chứ?

Cô gái có mái tóc ngang tên Hồng cười hớn hở:

- Từ khi tốt nghiệp đã không còn gặp nhau rồi!

- Ủa, ai đây? Dễ thương quá!

Tôi lúng túng khẽ gật đầu chào hai người bạn chị Thi. Chị Thi nhìn tôi cười nói:

- Là bạn cấp ba của chị đó Phong!

- Wow, nhìn được đó Thi. Bạn trai Thi hả?

Chị Thi mắc cỡ đỏ mặt ngập ngừng nói:

- Ơ... không phải... là em...

- Là em hả? Thật không? Nhìn trẻ hơn bạn, dễ thương lắm đó Thi!

Lan khều tay chị Thi nói nhỏ:

- Không phải bồ Thi thì giới thiệu cho Lan đi. Tui đang cô đơn này!

Chị Thi vừa đỏ mặt vừa khó chịu nói nhanh:

- Phong không phải bạn trai mình... Phong là con gái...

- Hả? Con gái? Thi không đùa chứ?

Chị Thi lúng túng đưa mắt nhìn tôi còn tôi thì vờ im lặng như không để ý nhưng... những gì chị Thi nói như những nhát dao chém từng nhát vào tim tôi. Chỉ là em thôi sao? Đối với chị Thi mà nói... tôi chỉ đơn thuần là em như có lần chị đã nói. Tình cảm chị thể hiện với tôi chỉ là lòng thương hại đối với một người em... Vậy mà từ trước đến giờ chỉ có tôi là... ngộ nhận tình cảm của chị sao?

- Phong! Phong!

- Hả? Gì vậy chị?

Nhìn tôi nhăn mặt chị Thi khẽ cốc lên trán tôi, chị vừa cười vừa nói:

- Em làm gì ngẩn ngơ ra thế hả? Đến nỗi bạn chị chào em cũng không hay...

Tôi đưa mắt nhìn quanh quả thật hai chị đã bỏ đi rồi. Tôi đúng là con ngốc mà, suốt ngày chỉ mơ mộng những điều vớ vẩn, ngốc nghếch nên mới ra thế này...

- Giờ chúng ta qua Xóm Đạo hải Phong?

Tôi cười buồn lắc đầu nói dối:

- Thôi, mình về thôi chị. Em hơi mệt nên... để lần sau được không?

Chị Thi lo lắng nhìn tôi chăm chú hỏi:

- Ừ, thôi về. Nhìn sắc mặt em hơi kém! Em chạy được không hay để chị trở cho.

Tôi cười gượng lắc đầu:

- Không sao. Em vẫn làm tài xế... suốt đời của chị mà.

Chị Thi liếc tôi cười tươi rồi leo lên ngồi sau.

- Em học được cái lối nói kiểu đó vậy. Nhật Khang phải không?

Tôi vừa chạy xe vừa nói:

- Đâu có. Em nói thật lòng mà!

Chị Thi mỉm cười hạnh phúc vòng tay ôm lấy tôi siết nhẹ, chị thì thầm :

- Nếu là thật thì hay biết mấy.

Do tiếng xe ồn ào, một phần vì tôi đang phân tâm nên không nghe rõ những gì chị nói nên hỏi lại:

- Chị nói gì?

- Không có gì. Em lo lái xe đi!

Vừa về tới nhà, tôi than mệt nên muốn về phòng nằm nghỉ. Chị Mỹ và bé Út đi đâu mà vẫn chưa thấy về, có lẽ nhân dịp đi chơi luôn rồi.

- Phong sao vậy ta. Rõ ràng lúc nãy còn cười nói vui vẻ lắm mà!

Thi mở cửa phòng mình đi vào trong, ngã lưng nằm dài trên giường mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Thi trở người nằm nghiêng thở dài nhìn gói quà trên bàn ngủ một lúc rồi Thi ngồi dậy cầm lấy nó định mở cửa phòng đi ra thì bất chợt thấy một gói quà khác nhau vẫn nằm kế bên màn hình vi tính từ lúc nào mà Thi không để ý đến... thắc mắc không biết ai tặng mình mà thần bí quá. Thi bước lại gần đặt gói quà của mình sang bên cầm hộp quà vuông vắn nên xem quan sát một lúc mím môi do dự không biết có nên mở ra không...

Đắn đo một lúc Thi quyết định mở quà, nó trong phòng mình thì chắc là của mình. Mở xong lớp giấy bóng bên ngoài của hộp cactong bên trong và... cuối cùng là... quả cầu tuyết có hiện tượng hai thiên thần rất xinh cầm cung tên biểu tượng cho tình yêu những bông tuyết nhân tạo rơi lả tả xung quanh. Thi mỉm cười thích thú vặn dây cót dưới đáy, lập tức tiếng nhạc giáng sinh vui nhộn kêu lên... Thi kéo ghế ngồi xuống ngắm nhìn quả cầu tuyết, tượng hai thiên thần đang quay đều chậm rãi theo điệu nhạc...

Bây giờ không cần đoán thì cũng biết ai đã tặng mình món quà dễ thương này, Thi vừa vui vừa hạnh phúc, ấm lòng hơn bao giờ hết... chợt thấy dưới đáy hộp còn một tấm thiệp nhỏ Thi liền lấy ra đó thì thấy hàng chữ:

" I want to make you happy, because seeting you smilling makes me happy. Baby, loving you! " YP

Đọc được hàng chữ ấy Thi cảm động đến nỗi cầm tấm thiệp lẫn món quà của mình lao nhanh ra khỏi phòng sang phòng kế bên chủ của hàng chữ đầy ý nghĩa, dễ thương ấy. Nhưng gõ cửa mãi mà không thấy Phong trả lời, Thi sốt ruột mở cửa đi vào luôn... Vừa vào đến nơi thì chị Thi thấy tôi ngồi co ro ngước nhìn bầu trời đêm dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ chứ không phải đèn neno.

Kỳ lạ chị Thi đóng cửa bước lại gần tôi ngồi xuống hỏi:

- Em sao vậy Phong? Mệt hả?

Tôi lắc đầu vẫn không nhìn chị và không trả lời chị.

- Chuyện gì xảy ra với em hả?

Chị Thi nôn nóng, lo lắng ôm mặt tôi quay lại đối diện thẳng mặt chị.

- Em đừng làm chị sợ đó Phong! Nói gì với chị đi.

Tôi nở nụ cười buồn khẽ lắc đầu cúi mặt nói nhỏ:

- Cảm ơn chị... Cuộc hẹn lần này... em rất vui, dù chỉ là thương hại cũng chẳng sao...

- Em nói gì?

- Có lẽ em quá tự đề cao mình. Một con cóc ghẻ như em mà đòi đeo chân thiên nga thì quá...

- Em im đi!

- Sao?

Tôi ngạc nhiên ngước nhìn chị thì thấy chị nổi giận nhìn tôi nói:

- Thì ra em nghĩ về chị như vậy. Gì mà thương hại gì mà cóc ghẻ hả? Không thể nào tưởng tượng được... em nghĩ chị như thế thì cần gì viết những chữ này làm gì...

Nói rồi chị ném tấm thiệp nhỏ của tôi tặng chị vào người tôi... chị bật khóc đứng dậy toan lao nhanh ra cửa thì tôi hốt hoảng nhào đến kéo tay chị lại.

- Chị đừng đi. Xin chị đừng đi! Em xin lỗi...

Đẩy mạnh tôi ra, chị Thi bật thốt trong tiếng nghèn nghẹn:

- Buông tay ra! Em không có lỗi gì đâu mà xin với xỏ.

Chẳng chần chừ tôi liền ôm chặt lấy chị nói nhanh:

- Không, em không buông có chết em cũng không buông. Em thành thật xin lỗi!

Chị không vùng vẫy nữa mà ôm chặt tôi khóc lặng lẽ, chị lầm bầm:

- Phong ngốc! Phong ngốc...

- Vâng, em ngốc. Em là Phong ngốc!

Nghe giọng điệu vỗ về ngớ ngẩn của tôi, chị bật cười mà nước mắt vẫn chảy ướt cả vai áo tôi... chị há miệng cắn mạnh một phát vào vai tôi như trả thù khiến chị phải khóc...

- Á! Đau quá... sao chị cắn em...

Chị bật cười trong nước mắt hôn nhẹ lên viết cắn qua làn áo, nhẹ giọng cười nói:

- Đáng đời! Ai bảo làm chị khóc chi. Tại sao em có ý nghĩ chị thương hại em...

Buông chị ra, tôi mỉm cười lau nhẹ nước mắt đọng trên khoé mi chị thì thầm nói:

- Chị không thương hại em, giờ thì em biết chắc điều đó. Xin chị đừng khóc, câu đó em gửi đến chị thì chỉ mãi muốn chị là nụ cười với em thôi.

Chị Thi mỉm cười e thẹn đỏ mặt cầm tay tôi dẫn lại chỗ cũ lúc nãy hai đứa đứa tôi ngồi. Ngồi xuống chị cầm gói quà đưa cho tôi, dịu dàng nói:

- Em mở ra đi!

Tôi ngạc nhiên nhìn lại gói quà lúc nãy tôi không để ý, tôi cười sung sướng cầm lấy ngay ngồi sát bên chị nói:

- Của em sao? Chỉ một câu thôi mà có quà sao. Sau này em viết nhiều nữa để ngày nào chị cũng tặng quà cho em...

Chị Thi liếc tôi trách yêu:

- Đừng mơ. Đây là quà Noel của em thôi! Ngày nào cũng có chắc chị sạt nghiệt quá...

Tôi bật cười tươi:

- Em mở ra nha!

Hỏi thì hỏi thế chứ không cần chị trả lời tôi đã nhanh tay tháo quà rồi. Khi cầm món quà trên tay tôi ngạc nhiên nhìn chị còn chị thì tủm tỉm nhìn tôi mãi...

- Không ngờ...

- Trùng hợp đến lạ lùng phải không?

Đúng là trùng hợp thật vì trên tay tôi cũng là một quả cầu tuyết như tôi tặng chị chỉ khác tôi là hai thiên thần còn của chị là hai chú khỉ ngồi trên xích đu trong quả tim màu hồng. Tôi bật cười lớn vặn dây cót và tiếng nhạc vang lên du dương khác với giai điệu vui nhộn của quả cầu thiên thần... đặt quả cầu tuyết xuống trước mặt, tôi nắm tay chị đưa lên môi hôn một cách trân trọng, nồng thắm... Không ngờ chúng tôi lại giống nhau về việc này đến thế...

Chị Thi đỏ mặt cười nhỏ nhẹ nói:

- Còn nữa đó... chúng ta còn giống một thứ đó, em biết thứ gì không?

Ngỡ ngàng buông tay chị ra, một thoáng suy nghĩ tôi nhìn vào đáy hộp y như rằng một cái thiệp như của tôi, cầm lên mở ra đọc:

- " The star what in the far away sky that in the missing heart. Honey! " T

Tôi xúc động kéo chị vào lòng hôn lên đôi mắt dịu dàng, đôi mắt ấy từ từ nhắm lại khi đôi môi tôi lướt xuống cánh mũi thanh tú rồi dừng lại thật lâu trên đôi môi đang hé mở đón nhận sự mê hoặc từ nụ hôn nồng cháy của tôi.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương vẫn đang vang lên đều đặn như hỗ trợ cho không khí lãng mạn tuyệt vời này... xa xa trên bầu trời đêm đen thẳm lác đác vài vì sao nhấp nháy... Trong tim tôi và chị đều có ngôi sao riêng lẻ của đối phương... mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop