Chap 40 : Cuộc Hẹn Đầu Tiên
" Nếu có thể thì chúng ta sẽ là bạn bè... " Vẫn biết đó chỉ là sự miễn cưỡng nhưng tôi rất muốn nói như thế với Ái Như. Thực tế không như tôi tưởng, lúc chạm mặt nhau ở trường... cả tôi lẫn Như đều ngại ngùng né tránh nhau, chúng tôi đi qua mặt đối phương không một lời chào hỏi, cười đùa như trước mà cứ như người xa lạ. Điều đó khiến tôi rất buồn vì đã ngu ngốc không biết ứng xử làm Như bị tổn thương...
Mọi người trong trường, đa số đã biết tôi là les. Tôi tưởng mình sẽ bị xa lánh, xua như bị cùi hủi nhưng hình là không phải vậy. Họ vẫn chào tôi như bình thường, có lẽ do cách ăn mặc của tôi khiến họ đoán biết chắc tôi là ai, chỉ có tôi không biết bản thân mình là ai thôi... hay xã hội hiện nay đã nghĩ thoáng hơn cho một người như tôi. Cũng chẳng biết nữa, mong rằng mọi việc tốt đẹp cho chị Thi.
Sự việc tối qua, chị Thi đã ôm tôi khóc rất nhiều. Mọi người đã an ủi, động viên chị... Mẹ Phương nói hết lời rằng " Ba con không giận con lâu đâu. Ổng chỉ hờn mà nói vậy thôi chứ con biết rõ lão già đó mà. Ổng thương con biết bao sao lại nói bỏ là bỏ con gái cưng của mình. Yên tâm đi! Mẹ đảm bảo với con thế nào mấy ngày nữa ổng gọi điện hỏi thăm con như thường thôi! "
Nghe mẹ Phương nói vậy mà mọi người hết lòng nói vào thì chị Thi mới nguôi ngoai. Tôi lại lần nữa chiêm ngưỡng nụ cười tươi của chị. Và bắt đầu từ sáng hôm nay... tài xế chính thức đổi người... tôi phải chở chị đi chứ không phải như trước chị chở tôi...
Giáng Sinh năm nay là một sáng sinh đổi mới làm thay đổi cuộc sống tôi rất nhiều. Đó là còn hẹn hò đầu tiên của tôi và chị Thi...
Lúc 6 giờ 30 phút chiều tối hôm Noel, tôi đang đứng trước gương săm soi mình lại lần cuối thì... bé Út với chị Mỹ đứng ngoài cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực nhìn vào cười gian... Nhìn nụ cười của hai người tôi thấy chột dạ làm sao đó.
Bé Út cười cười nói:
- Chị Ba à, chị Tư phải "có việc" ra ngoài kìa.
Chị Mỹ nhìn nó cười vờ chắt lưỡi nói:
- Sắp tối rồi không ăn cơm đi đâu chứ. Bé Út đổ oan cho Phong không hà!
Tôi đỏ mặt đi nhanh ra cửa nói:
- Em... em đi mua đồ mà. Vả lại đêm nay là lễ...
Bé Út nhìn tôi từ trên xuống nói:
- Chị đi mua đồ sao? Lạ nha, đi mua đồ mà diện ghê ta.
Rồi nó khịt khịt mũi sát tôi.
- Xịt nước hoa nữa nè!
Tôi lúng túng hai người lớn nhỏ này tấn công tới tấp, liền đẩy hai người chặn trước mặt ra để thoát đi.
- Em đi đây. Em không...
- Chu choa ôi, chị Hai cũng đi mua đồ sao? Trùng hợp dữ ta.
Tôi sững người nhìn chị Thi vừa bước ra khỏi phòng, chị chỉ mặc quần jean áo thun như thường nhưng có gì đó khác lạ khiến tôi ngơ ngẩn không rời mắt được.
Chị Thi cũng lúng túng đỏ mặt như tôi. Liếc nhìn tôi đang ngây dại nhìn chị, chị mím môi đỏ mặt giận dỗi bước đến nhéo cánh tay tôi đau điếng.
- Ái ! Đau...
Rồi chị nhìn bé Út và chị Mỹ nói:
- Chị và Phong đi mua đồ thôi mà. Có gì đâu mà lạ!
Chị Mỹ khoanh tay trước ngực đi vòng quanh hai chúng tôi như quan sát kẻ trộm.
- Một người xịt nước hoa thơm phức, một người thì trang điểm... cả hai làm chuyện thường hiếm thấy. Cái này mà đi mua đồ thôi, ai tin hả?
Bé Út cũng bắt trước chị Mỹ đi vòng vòng hai người đang khổ sở vì bị chọc nghẹo nãy giờ. Nó lên giọng kể cả:
- Khai thật đi hai người đi đâu?
- Xóm Đạo!
- Nhà Thờ Đức Bà!
Cả hai thốt lên rồi mới thấy mình không đánh tự khai, giật mình bọn tôi nhìn nhau cười méo xệch khiển trách đối phương.
- Wa! Mới bắt đầu thôi đã tính chuyện cưới xin rồi. Hay ghê!
- Hai người lãng mạn quá. Làm lễ ở nhà thờ Đức Bà hay Xóm Đạo zạ?
Tôi lúng túng nổi cáu:
- Hai người vừa phải thôi nha. Bọn này chỉ đi chơi không được sao?
Chị Mỹ gật gật đầu cười nói:
- Có vậy thì nói sớm đi, ai cấm cản gì đâu mà sợ. À, có cần dữ chìa khóa không. Về thế chẳng ai la rầy đâu...
- Điệu này em nghĩ sáng mới về quá!
Chị Thi đỏ mặt giật áo sau lưng tôi ý hối thúc chuồn lẹ, ở đây nghe hay yêu quái này nói bậy có nước đào lỗ trốn quá. Tôi nhìn hai người vờ cười nói:
- Hai người không đi chơi sao, hôm nay là Noel mà!
Chị Mỹ nhìn bé Út nhún vai ra vẻ khổ sở:
- Bọn này đâu sướng như hai người...
Ngay lập tức tay nắm tay chị Thi kéo chạy xuống lầu. Chị Mỹ trợn mắt nhưng không rượt theo, chị lẩm bẩm cằn nhằn :
- Quá đang thiệt! Chỉ biết vui vẻ một mình không cần ai nữa cả.
- Chị không can tâm sao?
Chị Mỹ nhìn bé Út cười cười, nó cũng nhìn trả lại chị. Hai gương mặt có chung cảm xúc, đó là đểu và gian... Cả hai cùng thốt lên:
- Theo dõi không?
...Cho xe hòa vào dòng người tấp nập ngược xuôi, không khí Noel quả khác ngày thường. Đông đúc, ồn ào đâu đây vang lên những khúc hát giáng sinh vui nhộn l...
- Tụi mình giờ đi đâu đây? Xóm Đạo hay ra Quận 1 chơi?
Chị Thi ôm lấy hông tôi, ghé vai tôi cười nói:
- Ra Quận 1 đi, giờ này Xóm Đạo chắc đông người lắm.
Tôi lắc đùa cười vô tư nói:
- Em thấy mấy ngày lễ không riêng gì Xóm Đạo mà đông không đâu. Ở đâu có vui chơi đều đông người cả!
Chị Thi nhéo hông tôi bặm môi nói:
- Chỗ nào cũng đông thì đi về. Ở nhà là không đông thôi.
Bị nhéo tôi vờ hốt hoảng hơi đảo tay lái, khiến chị sợ xanh mặt ôm chắc tôi hơn.
- Chạy đàng hoàng chứ Phong?
Tôi vờ nhăn mặt:
- Ai bảo chị nhéo em. Nhéo bậy bạ tăng độ nguy hiểm đó, giờ chúng ta ra Quận 1 chịu không?
Chị cười tươi:
- Ok. Chịu liền!
Tôi cố tình trêu chọc chị, ngắm chị qua kính chiếu hậu tuy không được rõ lắm.
- Ủa, ai lúc nãy đòi về nhà vậy ta?
Chị bặm môi nói:
- Muốn lắm hả?
- Dạ, không.
Chị Thi bật cười hài lòng cốc nhẹ nên nón bảo hiểm trên đầu tôi rồi ôm sát tôi. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy hạnh phúc, ấm lòng trong đêm giáng sinh này... Hôm nay chị đã trang điểm và cái áo thun lần đầu tôi thấy chị mặc... tất cả chỉ vì cuộc hẹn đầu tiên của hai đứa tôi. Vẻ đẹp chị thanh thoát, dịu dàng cuốn mắt người đi đường bởi nụ cười ngất ngây ấy...
Ra đến trung tâm thành phố người xe đông đúc, có những đoạn đường không cho xe vào buộc tôi phải gửi xe. Cảnh hang đá, chúa Jesu, đức mẹ Maria hay ông già Noel và quả cầu tuyết thật to... mọi thứ đều lung linh dưới ánh đèn màu chớp nháy, tiếng nhạc vui nhộn vang lên hòa vào không khí ồn ào xung quanh... kẻ ngắm người chụp thỏa thích. Tôi và chị Thi tay trong tay, trên môi luôn nở nụ cười tươi, hạnh phúc không gì bằng. Mọi thứ giống như tôi hằng mong ước...
- Em có nghĩ khi nào hai người đó theo dõi chúng ta không?
Đang ngắm chúa hài đồng trong hang nước to trước mặt nghe chị hỏi tôi nhìn lại cười nói:
- Chị nói bé Út và chị Ba hả? Chắc không đâu, hai người họ có thể đi chơi riêng thì sao.
- Lúc nãy tụi mình đi nhìn mặt họ gian lắm.
Tôi bật cười kéo chị ra khỏi đám đông nhìn chị nói:
- Lúc về chắc sẽ bị hỏi cung cho xem phải chuẩn bị tốt tâm lý mới được! Chị đói chưa? Hay là chúng ta kiếm gì ăn đã.
Chị Thi cười gật đầu:
- Ừ, chị cũng thấy đói rồi. Hồi nãy đi sớm chưa kịp ăn tối.
Thế là tôi dẫn chị ra bãi xe để lấy xe, tôi định đưa chị qua khu bán thức ăn người Hoa ở chợ Lớn rồi qua Xóm Đạo chơi. Lúc tôi dẫn xe ra thì chị Thi đứng dụi mắt mãi, dẫn xe lại gần tôi lo lắng gạt chân chống xe nhìn chị hỏi:
- Chị sao vậy? Mắt bị gì sao?
Chị Thi gật đầu, tay cứ dụi mặt nói:
- Không biết nữa. Tự nhiên thấy đau mắt xót lên...
Tôi kéo tay chị xuống rồi ân cần, lo lắng quan sát mắt trái chị đang đỏ lên vì bị chị dụi...
- Để xem. Chị đừng dụi nữa, mắt đỏ lên rồi này!
Tôi đưa sát mặt vào mặt chị, thổi bụi trong mắt chị ra... khoảnh khắc đó chắc nghe được đôi tim đang thổn thức, tất cả dây thần kinh đã dồn hết về gương mặt gần kề đối phương... chẳng thổi được gì, chị cũng không nháy mắt hay kêu đau gì nữa... chúng tôi im lặng nhìn nhau quên cả xung quanh...
Cách đó không xa có hai thám tử tư đang dõi theo bọn tôi từng cử chỉ từng hành động.
- Tìm được họ rồi, tìm muốn chết luôn. Muốn cắt đuôi bọn này phải mất 100 năm nữa đi!
- Chị Ba có một trí tuệ cực tốt!
Nhìn hai người đang thân mật trước mặt mình, chị Mỹ lẩm bẩm trong vô thức:
- Tiến triển nhanh đến vậy sao? Bọn họ từ lúc nào...
- Ủa? Đó không phải anh Khang sao?
Trong tâm trạng buồn vui lẫn lộn, chị Mỹ giật mình khi nghe đến tên Nhật Khang... Sau lần ở quán bar đó, chị Mỹ đã bực bội, khó chịu vì sự đeo bám quá mức cần thiết của Nhật Khang. Mỹ đã kiên quyết từ chối lý do: "cả hai chênh lệch tuổi tác quá lớn nên không thể chấp nhận hắn..." đó chỉ là lý do từ chối Nhật Khang thôi, chứ thực ra Mỹ có lớn hơn Nhật Khang 6 tuổi. Mặc dù tự nguyện rút lui từ bỏ mối tình đơn phương với Phong nhưng Mỹ đâu thể nói quên là quên dễ dàng thế được. Đã không thể quên thì làm sao có thể chấp nhận một người khác dù trai hay gái...
Không cần biết có hắn ở gần đây hay thật không, Mỹ nhanh chóng kéo bé Út chuồn nhanh khiến con bé la oai oái vùng vằng không chịu đi.
Nghe tiếng la quen thuộc của nó, mặc dù xung quanh có nhiều tiếng ồn chúng tôi nhận ra và cùng quay nhanh tìm kiếm... không mất mấy giây chúng tôi phát hiện được mục tiêu đang ngồi gần đó...
Tôi méo mặt giục chị Thi lên xe nhanh gọn lẹ cắt đuôi hai người bám dai như đỉa.
Nhìn theo bọn tôi hoà vào dòng xe trên đường, bé Út nổi quạu nói:
- Họ đã chạy trốn mất tiêu rồi. Tại chị đó!
Chị Mỹ cũng hối hả lôi nó đi nhanh vừa nói:
- Ok, ok. Giờ rượt theo là được chứ gì, đừng la om sòm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro