Chap 4 : Chị Hai
Ngâm mình trong bồn tắm... Ngày hôm nay, tôi thật muốn điên đầu vì bị mọi người nhà này quay như chong chóng... một người cha quá hiền... một người dì viết tiểu thuyết... một người chị tân thời... một người en "bà cụ non"... còn người nào khác không trời?
Ngửa đầu ra sau nhắm mắt, tôi không muốn suy nghĩ gì nữa về những người kỳ lạ này...
- Yến Phong!
- Á...
Theo bản năng tôi giật mình ngồi thụt xuống thành bồn tắm, tôi đưa mắt nhìn hoang mang nhìn người vừa mở cửa phòng tắm nhìn vào. Tôi cau mày bực mình khi nhận ra đó là chị Đan Mỹ...
- Tắm xong, đến phòng khách nhé. Họp gia đình đó!
Nói xong chị bật cười lớp đóng cửa lại mặc kệ tâm trạng của tôi thể nào. Trời ơi! Đáng lẽ lúc nãy tôi phải chốt cửa lại... nhưng chị ấy nói gì kia... À, họp gia đình ư? Là sao?...
Tắm nhanh, mặc đồ, chải đầu đoàng hoàng đi nhanh ra phòng khách... tôi không muốn ai đợi mình. Vừa đặt chân lên phòng khách... chưa hiểu chuyện gì thì...
- Bốp!
- Phóc...
- Phóc
Một loạt tiếng động vang lên và từ những bông giấy đủ màu li ti, mùi thuốc pháo xông vào mũi tôi.
- Chúc mừng Yến Phong đã trở thành một thành viên trong gia đình.
- Welcome to home!
...
Nhìn mọi người đang tươi cười chào đón mình, một tiệc nhỏ bày giữa nhà. Tất cả những thành viên đều có mặt đủ... bỗng tôi sững người không tin vào mắt mình... Tại sao cô gái ấy lại ở đây, còn tươi cười với mình nữa... mình không mơ đó chứ. Vẫn nụ cười khiến tôi khó kiểm soát được trái tim mình... Cô gái đó bước gần lại tôi, nắm tay tôi kéo đến bàn tiệc vừa cười nói:
- Hồi lúc trưa chị hơi kì cục khiến em sợ phải không? Chị là chị cả tên Đan Thi...
Ôi, giọng dễ thương làm sao... chờ đã... Hả??? Chị ấy là chị Hai mình sao? Nhìn sững chị Đan Thi rồi đưa mắt nhìn mọi người có mặt... tôi cảm thấy thật tủi thân, ai trong gia đình này đều xinh đẹp có mỗi mình tôi là xấu xí... hazz...
- Em là Yến Phong à? Hôm nay em mới đến, chúng ta làm quen nghen...
Nói rồi chị Đan Thi ấn tôi ngồi vào bàn...
Bé Út - Đan Thi tròn mắt nhìn chị Đan Thi hỏi:
- Chị gặp chị Phong ở đâu zạ?
Chị Đan Thi nhìn tôi mỉm cười trả lời bé Út:
- À, bọn chị gặp nhau lử quán trà sữa "tin tin" đó. Nhưng chưa kịp hỏi chào gì đâu.
Ba cầm chai rượu vang đỏ đặt lên bàn cười:
- Ba mua rượu vang đây nhưng không biết mở
Chị Đan Mỹ liền giành lấy:
- Để con làm cho.
Thế là một cách thành thạo của chị Đan Mỹ mở được chai rượu vang dễ dàng. Định rót ra ly của mình thì dì Phương liền giật lấy chai rượu nói:
- Khai rượu là nhân vật chính của chúng ta chứ. Nào, con uống rượu được không Yến Phong?
- Dạ... chút thì được...
Tôi lúng túng cầm ly lên cho dì rót vào.
- Này, Phong là học sinh cấp ba mà mẹ!
Chị Đan Thi liền ngăn dì Phương không cho dì rót rượu cho tôi. Chị đứng sát bên vô tư cười đùa mà không biết tôi đang hồi hộp kỳ lạ vô cớ.
Dì Phương phớt lờ lời của chị Đan Thi vẫn rót cho tôi phân nửa phần ly
- Học sinh thì sao chứ? Có sao chứ... này là rượu nho nhẹ mà
Rồi dì tự rót rượu cho ba và cho bản thân, nâng ly nhìn tôi. Dì Minh Phương cười tươi:
- Chào con, dì là Minh Phương, lúc nãy quá vội nên chưa chào con...
Chị Đan Mỹ cũng nâng ly, nháy mắt cười tinh nghịch:
- Giới thiệu lại nhé... Chị là chị Ba tên Đan Mỹ... Năm hai khoa Thiết Kế ...
Chị Đan Thi khẽ cụm ly vào ly tôi, chị mỉm cười nhẹ:
- Còn chị là Đan Thi chị Hai... sinh viên năm ba Xã hội nhân văn...
Bé Út tự rót nước ngọt vào ly của mình nghêm mặt nói:
- Em là Đan Thư - bé Út... năm tới, em lên lớp năm...
Nhìn mọi người cởi mở đón tiếp tôi, họ vui vẻ nhiệt tình khiến tôi cũng lây luôn không khí xung quanh không còn ngượng ngùng, xa lạ nữa. Tôi xúc động, vui mừng đưa mắt nhìn ba... Ba lúc này cũng đang nhìn tôi bằng cặp mắt thân thương của người cha. Bỗng ông đứng dậy khi mọi người đã vào bàn...
Một lúc ba hắng giọng rồi nhìn tôi nói:
- Nào... Yến Phong. Trước đây ba chưa làm tròn trách nhiệm của người cha. Cho nên từ bây giờ... ba sẽ bù đắp cho con, Yến Phong à!
Nghe ông nói mà tất cả mọi người có mặt đều sững mặt trố mắt nhìn ông... Một thoáng trôi qua... Ba tôi chắc thấy ngượng ngùng nên ngồi xuống ngay cười nói:
- Nào, bây giờ chúng ta nhập tiệc...
Sau một tràng pháo tay tán thưởng "tuyên ngôn vĩ đại" của ba tôi, mọi người vui vẻ bắt đầu nhập tiệc. Tại sao họ rộng lượng thế? Tại sao họ không khinh rẻ, xua đuổi tôi? Tôi là người ngoài xen vào cuộc sống ấm êm của gia đình họ mà... Họ không cho tôi là gánh nặng của họ sao? Những nỗi bức xúc, tự ti dồn nén trong lòng tôi khiến tôi không nhịn nổi mà bật thốt ra:
- Vì sao?... sao lại vui đến thế... tôi... chẳng làm gì cả mà... tại sao mọi người...
Nghe lời tôi nói, mọi người đều dừng đũa chăm chú nhìn tôi. Một thoáng im lặng, tuy không nhìn thẳng mặt mọi người mà chỉ cúi đầu lặng thinh cho nước mắt rơi lả chả hai má... không khí vui vẻ đã bị tôi phá tan...
Dì Phương mỉm cười nhẹ phá tan bầu không khí tẻ nhạt:
- Thật ra... chuyện của con mọi người đã biết từ lâu rồi...
Nghe dì nói mà tôi tưởng mình nghe lầm, sửng sốt ngước nhìn lên
- Dì nói sao ạ?
Ba tôi thở ra nói:
- Minh Phương đã biết chuyện của con rồi... còn đồng ý tiếp nhận con nữa đấy.
Tôi tròn mắt nhìn Dì ngạc nhiên không nói lên lời. Dì Phương xoa đầu bé Út đang ngồi kế gì nhẹ giọng nói:
- Con không biết đấy thôi! Dì và ba con đã cưới nhau 11 năm... dì sinh được một mình Đan Thư...
Chị Mỹ ngồi kế ba nhìn tôi tươi cười , trỏ ngón cái vào ba tủm tỉm nói :
- Nhưng... ba chúng ta lại có bốn người con gái mà!
Chị Thi vừa lấy khăn giấy vừa tháo kính tôi ra lau mặt cho tôi một cách nhẹ nhàng, chị dịu giọng nói:
- Không sao đâu Phong... mọi người đều biết em hết mà...
Hành động của chị khiến tôi sung sướng, ấm áp trong lòng cũng may vì tháo kính ra tôi không nhìn rõ chị nếu không tôi sẽ lúng túng biết nhường nào.
Ba tôi bật cười nói:
- Ba còn nhớ... có một lần ba đứng ở cửa trường nhìn con đi học. Ba đứng ở một nơi kín đáo chỉ để nhìn mặt con thôi! Ba còn bị hiểu lầm là định bắt cóc trẻ con...
Dì Phương nhấp một chút rượu rồi cười nói:
- Ba con suýt bị cảnh sát bắt về đồn đấy...
Nhìn mọi người kể chuyện về tôi một cách vui vẻ tôi lại không kìm lòng mà bật khóc ngon lành... Cả nhà đầy ắp tiếng cười, tuy không có mẹ ở đây... Đây là gia đình ước mơ của tôi, nó đang dần dần xuất hiện ra...
Sáng hôm sau, tôi dậy muộn hơn mọi người... đầu như búa bổ hôm qua tôi đã uống hơi nhiều nên giờ vẫn say sẩm mặt mày...
Vừa bước xuống hết bậc thang tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng khách...
- Chị Hai xem này... nước mắt nước mũi cứ chảy ra như mưa... bộ này đem đi triển lãm gia đình là hết ý...
Không hiểu chị Mỹ xem gì mà khoái chí cười lớn thế. Tôi bước nhẹ nhàng đến sau lưng chị, chị Thi ngồi đối diện với chị Mỹ nên phát hiện ra tôi. Chị định lên tiếng thì tôi đưa ngón cái lên miệng bảo chị im lặng... nhưng hình như thái độ của chị Thi khiến chị Mỹ nghi nên quay ra sau.
Còn tôi thì nhanh tay chộp lấy tấm hình trên tay chị xem... đập vào mắt tôi là một con ma khóc nhè kinh khủng, không ai khác hơn là tôi lúc tối hôm qua đang khóc bị chụp nén lúc nào không hay...
Chị Mỹ phóng qua luôn ghế salông nhào đến chụp lấy tôi.
- Trả hình đây. Ai cho em cướp tấm hình tâm đắc của chị...
Tôi hốt hoảng không ngờ chị Mỹ lại hành động liều lĩnh đến vậy... liền co chân chạy nhanh, chị Mỹ rượt theo...
Chị Thi tủm tỉm cười lắc đầu nhìn:
- Hình như Yến Phong bắt đầu quen rồi...
Bé Út mắt chăm chú vào tờ báo buổi sáng nói:
- Em nghĩ ồn ào hơn thì có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro