Chap 37 : Bản Chất
Như thật không muốn để mất Phong về tay chị Thi...
Chông vừa giao tan học, mọi người lục đục rời khỏi lớp... Tôi thẫn thờ bước ra cửa, liệu nhân vật trong quyển tiểu thuyết có thể là tôi không? Tôi có quyền hy vọng đó là tôi không? Nếu đó là thật thì... chị Thi cũng có tình cảm đặc biệt với tôi... chỉ nghĩ đến điều đó thôi, mà tôi vừa vui sướng vừa hạnh phúc rồi. Mặc dù tôi chưa dám hỏi thẳng chị...
- Yến Phong!
Đang mải suy nghĩ, tôi hơi sửng sốt khi thấy Ái Như và hai cô bạn của Như đang đi về phía tôi trong họ có vẻ gì đó là lạ. Tôi mỉm cười chào cái ba khi cả hai bên rút ngắn khoảng cách.
- Chào mấy bạn...
Ái Như có vẻ lúng túng nói:
- Chào Phong...
Thấy bạn cứ e dè mãi, Ngọc lên tiếng nhìn tôi nói:
- Bọn này đang định đi karaoke. Như định rủ Phong đi chung cho vui, phải không Như?
Nói rồi Ngọc đẩy cánh tay Như hỏi mà thật ra là hối thúc. Như mím môi rồi nhìn tôi gật đầu cười nói:
- Thi xong hết rồi. Tụi mình đi karaoke xả stress mà, Phong đi chung với bọn mình nha!
Tôi muốn về nhà nhanh để gặp mặt hỏi chị Thi những gì tôi đang rất muốn biết. Tôi cười gượng nói:
- Xin lỗi Như. Phong...
Không để tôi từ chối, Ngọc nắm tai tôi lôi đi nhanh rồi ra hiệu cho Như làm giống mình. Như hiểu ý kéo cánh tay còn lại của tôi. Thế là vô hình tôi bị hai cô nàng ép buộc kéo đi...
- Đi đi mà, có buổi chơi cho thoải mái đi!
- Phong phản đối Như buồn đó!
Vân cau mày, khó chịu nhưng có đi theo sau cả bọn. Để xem mấy người dở trò gì đây.
Thế là tôi bị cả ba kéo đi. Tôi thì trở Như và Ngọc trở Vân... Theo Như hướng dẫn đến quán karaoke, quán karaoke này có khuôn viên khá rộng mà sang trọng. Tôi nhìn ở bên ngoài quán giống nhà hàng, quán ăn ngoài trời hơn... Không ngờ Như bảo tôi chạy thẳng vào trong. Tôi vào gửi xe, lúc ra thì thấy chỉ có Vân và Như đứng chờ không thấy Ngọc đâu, tôi hỏi thì Như nói " Ngọc đi đặt phòng rồi! "
Chờ một hồi lâu thì thấy Ngọc đi ra dẫn bọn tôi vào trong phòng karaoke phía sau khuôn viên nhà hàng. Theo vẻ tự nhiên, bình thản của cả ba thì đây là điểm quan trọng của họ.
Khi bọn tôi vào một phòng khá rộng thì Vân chỉnh dàn âm ly. Ngọc thì kêu nước uống, thức ăn... Như ngồi kế tôi có vẻ gì đó thấp thỏm không bình thường, thấy lạ tôi hỏi:
- Như sao vậy? Không khoẻ sao?
Ái Như bối rối:
- Không... chỉ là Như thấy...
Đúng lúc đó thì Ngọc đi vào nhìn bọn tôi cười nói:
- Xong rồi. Chúng ta bắt đầu mở màn thôi!
Ngồi xuống cạnh Như, Ngọc nhìn tôi cười hỏi:
- Phong thích bài nào?
Tôi lắc đầu cười nói:
- Ba người hát đi, Phong không biết hát.
- Không biết hát thì phải tập hát có sao đâu!
Vân cầm micro đưa cho tôi cười nói:
- Vào đây không hát buồn lắm. Phong thử một bài đi nghe nói Phong biết tiếng Hoa phải không?
Tôi gật đầu cười, Vân chỉnh ngay bài Love - Love - Love rồi nhìn tôi nói:
- Phong hát thử cho bọn mình thưởng thức nha. Bài này được không Phong?
Tôi cười gượng gật đầu mà tim cứ đập thình thịch... sợ hát dở làm trò hề cho cả ba người thì quê lắm nhưng không để tôi kịp chần chừ thì nhạc đã nổi lên rồi.
Trong lúc tôi để tâm vào bài hát thì Ngọc khều vai Ái Như đưa điện thoại cho Như xem. Ái Như thật sự lắng nghe tôi hát mặc dù Như không hiểu lời bài hát nói gì, nhìn Ngọc ngạc nhiên Như tiếp tục lấy điện thoại di động của Ngọc ngẩn người và lúng túng đỏ mặt... vì trên màn hình điện thoại có hàng chữ " lát nữa Như biết làm sao rồi chứ? Muốn có Phong thì đừng ngại bất cứ điều gì... "
Vân ngồi bên phía tôi thấy hành động của hai người thì mím môi suy nghĩ... Như và Ngọc là hai người bạn thân nhất của Vân, việc tình cảm của Như theo cương vị là người bạn thân Vân phải ủng hộ Như. Điều đó là tất nhiên! Nhưng ủng hộ theo kiểu của Ngọc thì Vân thật bất mãn. Hiện giờ dù Vân có khuyên hay nói gì thì chưa chắc Như đã nghe, Như hoàn toàn mù quáng nghe theo lời của Ngọc... thay vì lên tiếng phản đối hành động của hai người rồi để Ngọc và Như đề phòng Vân, lén lút hành động sai trái càng nguy hiểm hơn. Vân chọn cách âm thầm theo dõi hai người để phá hoại, ngăn cản cả hai càng hơn tốt hơn... Hành động thất bại Như sẽ buồn nhưng lúc đó Vân mới có cơ hội khiến Như nghĩ lại...
Đang suy nghĩ thì nhân viên phục vụ quán đem nước vào phòng, cau mày vì nước uống đặt trên bàn là bốn chai bia Heniken và bánh snack . Vân nhìn anh phục vụ hỏi:
- Sao toàn bia không vậy anh? Không có nước ngọt hả?
Anh ta ngạc nhiên trả lời:
- Ủa, mấy em kêu nước ngọt sao? Xin lỗi, chắc bọn anh quên, anh sẽ đem vào ngay! Bọn em muốn uống gì?
Vân liếc mắt nhìn Ngọc rồi nói:
- Anh đổi cho bọn em 4 chai coca đi...
Ngọc liền lên tiếng chặn lại:
- Anh ta nhìn bọn tôi vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu nhưng cũng gật đầu rồi cầm một chai Heniken quay ra. Từ lúc anh phục vụ đem nuớc vào là tôi đã ngưng hát để cho điệu nhạc vẫn vang lên, đưa micro cho Như, tôi nói:
- Như hát đi!
Ái Như cầm micro tôi đưa cười nói:
- Không ngờ Phong hát nhạc Hoa hay vậy nha! Vậy mà giấu bao lâu nay...
Tôi cười thẹn đưa mắt nhìn những thứ trên bàn ngạc nhiên nói:
- Các bạn uống bia được hả?
Ngọc cười trả lời:
- Thi xong rồi xả láng mà. Với lại có nhiêu đây sao say được mà Phong lo!
Vân mím môi cáu gắt nói:
- Bà thì không say những người không biết uống thì một ly cũng đủ rồi.
Ngọc nhún vai nói:
- Vậy hả? Tui không biết đó chứ. Thôi, im lặng để Như hát kìa!
Vân cau mày ấm ức ngồi dựa vào lưng ghế nhìn thẳng vào màn hình tivi, còn Ngọc thì nhún vai cười khó hiểu. Tôi thì lại nghĩ là do tôi mà khiến họ mất vui... Như không biết do không kịp theo lời bài hát hay sao mà cứ vấp mãi ..
Không lâu thì anh phục vụ đem hai chai coca vào rồi đi ra đóng cửa lại... Ngọc cầm lấy chai bia mở nắp nồi nhưng vô tình, Ngọc rót cho Như chưa xong thì qua ly khác đưa cho tôi... Không nói không rằng Vân cầm đi ly đó uống một hơi trước cái nhìn khó chịu của Ngọc và ngạc nhiên của tôi và Như... Ngọc cũng không nói gì mở chai coca rót cho tôi nói:
- Vân sợ Phong uống say đó mà! Phong uống đỡ coca vậy.
Tôi cười nói:
- Phong uống bia dở lắm. Say thì phiền phức hơn, uống coca cho chắc ăn!
Ngọc nở nụ cười có gì hơi gian nhìn tôi liếc sang Như đang cúi mặt suy nghĩ gì đó. Mọi việc sẽ bình thường nếu như Ngọc không thừa lúc Vân đi toilet mà chuốc bia cho tôi với lý do " Phong cứ uống một chút đi không say đâu, bọn này uống mà Phong không uống thì bất công quá! " Nghe Ngọc nói vậy, Như không lên tiếng nhưng cũng có vẻ tán thành lời nói của Ngọc nên tôi đành bấm bụng uống một chút theo lời Ngọc nhưng không ngờ cái gọi là "một chút" của Ngọc là gần hai ly cỡ lớn... Uống xong khiến tôi say xầm mặt mày luôn, coca tôi đã uống trước một ly giờ thêm gần hai ly bia... chưa kể Heniken là loại bia nặng đô...
Ngọc nở nụ cười hài lòng nháy mắt với Như rồi đi ra, sẵn tay bấm khoá chốt trước khi đi ra ngoài... Ngọc vừa đi ra thì đụng ngay Vân đang định trở vào. Ngọc liền kéo Vân đi chỗ khác bảo rằng: " Tui có chuyện muốn nói với bà! "
Ra đến cuối hành lang, Vân cảm thấy khó hiểu và nghi ngờ khi thấy Ngọc nói có chuyện muốn nói mà cứ đứng dựa lan can ngắm trời mây mãi. Bực mình Vân lên tiếng nói:
- Bà muốn nói gì với tôi thì nói lẹ đi!
Ngọc lên tiếng mà không quay lại nhìn Vân:
- Bà thích Phong hả?
Nghe Ngọc hỏi, Vân suýt ngất tại chỗ. Vừa buồn cười vừa bực Vân gắt:
- Bà nói điên nói khùng gì vậy Ngọc? Ba nghĩ sao mà nói thế chứ?
Không một chút phản ứng gì là ngạc nhiên hay khẩn trương, Ngọc vẫn bình thản nói:
- Vậy thì bà thích Như?
Vân giở khóc giở cười bực bội nói:
- Đầu óc bà phong phú ghê đó Ngọc. Chuyện bà cần nói là mấy câu điên khùng này hả?
- Vậy là cả Phong và Như, bà đều không có cảm tình đặc biệt nào...
- Tất nhiên. Cả hai người đó đều là bạn tốt của tui mà.
Bất chợt cảm thấy Ngọc có vấn đề, Vân cau mày nghi ngờ hỏi:
- Khoan đã! Bà kéo tui ra đây chỉ để hỏi vậy sao? Như và Phong nãy giờ trong phòng riêng lẻ... không phải lại là bà "đạo diễn" nữa chứ...
Quay lưng dựa vào lan can, Ngọc nheo mắt nhìn Vân cười cười:
- Ding dong! Chúc mừng bà, bà đoán chính xác lắm. Cả hai đang làm chuyện tốt đẹp cho họ...
Giật mình vì lời nói phớt tỉnh của Ngọc, Vân tức giận nghiến răng nói:
- Bà quá lắm rồi. Bà làm như thế là hại Như rồi biết không Ngọc?
Nói rồi Vân quay lưng chạy về phòng karaoke hiện đang có Như và Phong đang làm "chuyện tốt đẹp" mà Ngọc nói, mà thật ra "chủ đạo" lại là người tỉnh táo nhất. Ngọc nhún vai nói:
- Nếu bà trở về phòng đó thì bà có xứng đáng làm bạn thân của Như không, bà thật sự không hiểu gì về Như...
Nghe Ngọc nói, Vân quay lại nhìn Ngọc khó hiểu nói:
- Bà nói vậy là sao?
- Chúng ta chơi chung với nhau biết bao lâu rồi mà bà còn không biết rõ Như thế nào sao?
Vân lắc đầu mỉm cười nhìn Ngọc:
- Như thế nào thì tui biết rõ và bà cũng vậy. Như nhút nhát, hiền lành trong tình cảm nhưng không quyết đoán... do công lao của bà mà Như biến thành con rối để bà điều khiển...
Ngọc nhếch môi cười nói:
- Được thôi. Bây giờ tôi với bà cá cược nè!
Vân cau mày khó chịu:
- Là sao?
- Nếu Như làm gì Phong thì tui thua bà cái gì tui cũng chịu còn ngược lại bà làm bất cứ việc gì tui yêu cầu nếu bà thua, chịu không?
Vân nhìn Ngọc nghi ngờ rồi quay đi nói:
- Tui không muốn nói chuyện vớ vẩn với bà...
Ngọc lập tức hối hả nắm tay Vân kéo mạnh lại khiến Vân giật ngược xuýt chút Vân va phải Ngọc phía sau. Ngọc hất mặt nhìn Vân nói:
- Sao? Vân không có tự tin với bản thân mình à? Bà sợ thua chứ gì?
Bị Ngọc nói khích Vân nổi máu háo thắng nhìn thẳng mặt bạn nghiến răng nói:
- Được. Tui với bà cá, ai sợ ai cho biết!
Ngọc nở nụ cười đắc ý buông tay Vân ra nói:
- Vậy mới phải chứ. Bà đã chấp nhận ván cược này thì hãy đứng đây đợi đi!
- Tại sao phải đợi?
- Chúng ta phải để Như có thời gian suy nghĩ chứ, hạnh phúc của riêng Như mà!
Vân tức giận quát:
- Thì ra nãy giờ bà giữ chân tui kéo dài thời gian. Bọn tôi có loại bạn như bà thật sai lầm!
Nói rồi Vân bỏ đi chạy về phòng karaoke. Nhìn theo dáng Vân tức giận tức tả bỏ đi, Ngọc mím môi bực bội rồi cũng đuổi theo. Vừa đến phòng thì Vân nôn nóng, tay vặn nắm cửa miệng thì kêu lớn:
- Như! Mở cửa...
Cửa bên trong dã khoá chốt, Vân tức giận đập mạnh cửa hối thúc:
- Như, mở cửa cho tui... Như nghe không... Như...
Đúng lúc đó, Ngọc lao đến gạt mạnh tay Vân gằn giọng nói:
- Bà điên rồi hả Vân? Bà kêu ầm lên như vậy thì mọi người ở đây chú ý thì sao?
- Đó là điều tui muốn mà.
Nói rồi Vân bỏ đi kêu phục vụ viên mở cửa, chưa kịp đi xa thì cánh cửa phòng bật mở...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro