Chap 34 : Chị Yêu Em
Ngồi một mình bên quầy bar trước mặt là một ly rượu vang đỏ có đá, ngón tay chấm nước vẽ những vòng vô nghĩa... Mỹ bâng khuâng nghĩ đến chuyện hôm qua. Dù không muốn nghĩ đến hay cố tình lảng tránh nhưng hình ảnh Phong đuổi theo chị Thi cứ như lượn lờ trước mặt Mỹ, Mỹ chợt muốn khóc, Mỹ đau đớn nhận ra mình có tình cảm bất thường với Phong, nếu không trái tim Mỹ đâu có đau thắt trong lồng ngực thế này. Muốn rút lui để cố quên một người thật không phải chuyện dễ... Rốt cuộc, mình phải làm sao đây? ...
Bất chợt một bàn tay vịn lên vai Mỹ, Mỹ bực dọc định quay qua mắng tên vô lại, hám gái nào dám phiền Mỹ vào lúc này thì nghe người đó lên tiếng.
- Đúng là chị Mỹ rồi!
Mỹ cau mày nhìn Nhật Khang đang ngồi xuống cạnh mình nói:
- Sao em cũng ở đây? Ở đây không phải là nơi dành cho học sinh cấp ba...
Nhật Khang nhún vai cười:
- Chưa chắc đâu chị. Mà sao chị ngồi đây có một mình thế? Bị người ta cho leo cây à?
Chị mỹ lãnh đạm cẩm ly rượu lên nhấp môi nói:
- Ai nói cho em ngồi gần tôi?
Nhật Khanh bật cười nói:
- Lạnh lùng thật! Nhưng em lại thích điểm đó.
Đặt ly rượu xuống bàn, Mỹ chống cằm nói:
- Không phải là em thích chị Hai ư?
- Đúng là em... có thích chị Thi. Chị ấy làm cho người ta có cảm giác ấm áp, người có trình độ giáo dục cao được lớn lên trong tình thương của mọi người. Nhất định là...
- Stop! Tôi cũng là người sống trong gia đình đó đấy.
Hắn cười tươi xáp lại gần chị nói:
- Nhưng chị không giống thế... chị có vẻ hiểu biết hơn...
Nói rồi hắn ôm lấy eo chị kéo nhẹ vào người hắn. Chị Mỹ nhướng mày đẩy mặt hắn xa, bực dọc nói:
- Em say rồi đó. Mặt đỏ ké rồi kìa!
Quả thực hiện giờ Nhật Khang có hơi rượu, mặt thì đỏ như gấc. Hắn bị chị đẩy mặt nửa đầu ra sau liền la oai oái:
- Đau... đau...
Chị Mỹ liếc hắn rồi tiến ra xa. Hắn xoa xoa cổ, một tay cầm ly rượu của chị nên uống tự nhiên nhưng giọng nói thì có gì đó buồn buồn :
- Công nhận Phong sướng thiệt! Có bao nhiêu người yêu thương... ba em có con riêng với mấy người đàn bà sau nhưng mẹ em không tốt là rộng lượng như dì Phương... việc đó làm em nổi giận. Từ đó đến giờ, ba em chỉ biết có ổng thôi, mẹ cũng vậy... Em thật không muốn về nhà, họ không phải là một gia đình...
Chị Mỹ im lặng nhìn Nhật Khang nói:
- Em vào đây rồi tập tành uống rượu chỉ muốn quên sự đời sao? Chuyện đâu có đơn giản thế...
Nhật Khang nhìn chị cười nói:
- Vậy chị không phải cũng như em sao?
- Chị khác em. Mỗi người một hoàn cảnh... cha mẹ gây nhau thậm chí ly dị người bị tổn thương vẫn là những đứa con. Nói ra thì... em chỉ muốn tự tung tự tác, chị rất hiểu điều đó.
Rồi Mỹ thở dài đưa mắt nhìn những người đang cười nói xung quanh, nhìn lại hắn chị Mỹ chậm rãi nói:
- Chuyện của cha mẹ chị cũng không hay lắm. Ý chị nói là mẹ ruột chị đó... chị hai nghe ông bà cãi nhau rồi hai người li dị...
- Họ đã li dị sao?
- Ừ! Ai cũng lập gia đình riêng. Lúc đó chị 5 tuổi, chị con nhớ rõ tối hôm đó...
Khẽ mím môi nhìn ly rượu đang tán đá, ánh mắt hoài niệm một quá khứ mà Mỹ không muốn nhớ. Chị đều giọng nói:
- Bà ấy cho chị một cái bánh bảo chị ngồi ngoan ngoãn ăn đợi ba về... Trong khi đó, bên ngoài có một người đàn ông đang đợi bà ấy với một đống tàn thuốc. Chẳng biết ba nghĩ gì khi thấy đống tàn thuốc đó...
Nói đến đó, chị cúi mặt trầm ngâm một lúc rồi hít sâu một hơi dài ngẩng nhìn lên cười nói:
- Mà sao tự nhiên chị lại kể chuyện cho em nghe nhỉ!
Hắn nở nụ cười gian ôm lấy vai chị xoa xoa nói:
- Lúc có chuyện buồn an ủi nhau được mà.
Chị nhướng mày nhìn cánh tay hắn nói:
- Sao hả? Đêm nay muốn "tâm sự đêm khuya" với chị hả?
Hắn cười khoái chí nói:
- Chị hiểu em ghê... chúng ta...
Chị Mỹ đứng bật dậy, hất tay hắn ra nói:
- Không may rồi. Chị chẳng cô đơn, buồn tẻ đến mức phải cần người "tâm sự đêm khuya" ...em tìm người khác đi!
Hắn cũng đứng dậy theo chị, cau mày nói:
- Chị nói dối. Không phải chị đang buồn vì người mà chị nghĩ tới sao, hắn cho chị leo cây mà...
Chị Mỹ nhếch môi cười:
- Chuyện đó không liên quan tới em. Chị về trước, ly rượu em uống thì tự trả tiền đi!
Chị mới nói xong bỏ đi một nước để Nhật Khang đứng vò đầu chống nạnh nhìn theo...
Về đến nhà thì cũng đã quá nửa đêm, sợ cả nhà thức giấc Mỹ hành động nhẹ nhàng không gây tiếng động lớn... lúc bước nên lầu thì mới cảm thấy chếnh choáng hơi men rồi, mặc dù uống ít nhưng đó là rượu mạnh nên Mỹ cảm thấy đầu óc quay cuồng, bước chân không vững...
Nhưng không hiểu sao thay vì đi thẳng về phòng mình thì Mỹ lại đi lên tầng hai và... vào phòng Phong. Một cách nhẹ nhàng, Mỹ đứng bần thần nhìn Phong đang chìm trong giấc ngủ say... nhờ ánh sáng của đèn ngủ mờ nhạt mà Mỹ nhìn được vẻ mặt của người mình chôn giấu tình cảm trong lòng, nước mắt chảy dài lặng lẽ trên má. Mỹ lẩm bẩm:
- Phong... em yên tâm. Chị đã bỏ cuộc rồi! Chị sẽ không xen vào tình cảm giữa em và chị Hai đâu...
Nói rồi chị Mỹ nằm dài kế bên tôi khiến tôi giật mình tỉnh giấc, hốt hoảng khi có người đang ôm mình giữa đêm khuya khoắt thế này. Vội vã bật đèn lên thì phát hiện chị Mỹ đang ôm tôi nhắm mắt ngủ... nhưng sao chị lại khóc... ai đã có bản lĩnh làm chị khóc? Tôi nhăn mặt bởi có mùi rượu từ hơi thở của chị. Chị đã uống rượu? Chị có chuyện buồn sao? Tôi mím môi thở dài rồi gỡ vòng tay chị đang ôm ngang eo tôi để sửa tư thế cho chị ngủ đàng hoàng nhưng... hoàn toàn bất lực chị ôm tôi chặt cứng... đành để vậy tôi lấy chăn đắp cho chị và tôi tắt đèn ngủ. Vừa nhắm mắt tôi vào nghe tiếng chị lẩm bẩm:
- Chị yêu em... chị phải... bỏ cuộc... nhưng...
Chị ấy nói gì thế nhỉ? Chị ấy yêu người con trai nào mà người đó không yêu chị sao? Chắc vậy rồi nên chị mới buồn như thế...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro