Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33 : Hy Vọng

Giật mình cả hai chị đồng loạt đứng nhanh dậy nhìn ra sau. Tôi ngẩn người nhìn cả ba người không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì nhưng có một điều tôi biết chắc là họ đang nói về tôi bởi câu nói "...đối với Phong thì đó là... " của chị Mỹ. Do chỉ nghe loáng thoáng nên tôi mới càng thắc mắc, tò mò hơn... hai người thò đỏ mặt, lúng túng còn một người thì đắc ý cười hì hì...

Bé Út nhún vai lên tiếng nhìn tôi cười ranh mãnh:

- Thế là xong! Mọi bí mật đều được bật mí...

Bí mật gì? Không lẽ họ cũng giống Nhật Khang đều biết Ái Như thích mình sao và việc Như ôm mình lúc đó... mọi người đều thấy hết do sợ mình ngại nên không nói ra, chắc là vậy rồi. Lúc đó đang ở trước cổng nhà mà, mọi người không thấy mới lạ... Ôi, thôi! Tiêu mất...

Nhìn vẻ mặt lúng túng, mặt đỏ bừng vì ngại ngùng của tôi mà chị Thi lại có ý nghĩ khác... làm sao bây giờ? Yến Phong... Phong nghe được rồi! Phong đã biết hết chuyện đáng xấu hổ của mình rồi... Chị Thi lúng túng lẫn hoảng hốt không biết sẽ đối mặt như thế nào với tôi. Thế là chị liền bỏ chạy nhanh lên lầu...

Tôi bàng hoàng nhìn theo mà bối rối không biết nên làm thế nào cho đúng thì bé Út đẩy lưng tôi, nó cười cười nói:

- Còn không chạy theo an ủi bx đi!

Nghe nó nói tôi liền nhanh chân lao lên lầu theo chị mà không thèm để ý kĩ câu nói của nói. Nhìn bóng dáng tôi khuất sau ngã rẽ cầu thang thì bé Út liếc nhìn chị Mỹ còn đang thẫn thờ nhìn theo... Nó hỏi chị:

- Buồn không chị Ba?

Chị Mỹ nhìn nó mỉm môi nói:

- Làm gì phải buồn... thú vị hơn thì có!

Nó kéo chị ngồi xuống ghế rồi đưa cây viết cho chị nói:

- Không buồn, thế thì làm giúp em tý đi. Gấp lắm rồi!

Chị Mỹ nhướng mày quay tròn cây bút bi trên tay nói:

- Biết lợi dụng quá ha nhóc?

Nó vừa cắm cúi vào bài tập Anh Văn vừa nói mà không nhìn chị:

- Đầu óc bận rộn sẽ không suy nghĩ nhiều...

Khẽ mỉm cười nhìn nó, chị Mỹ nén tiếng thở dài vỗ vỗ đầu nó nói:

- Cảm ơn...

Rồi chị cũng chăm chú vào bài toán trước mặt, công thức toán cần lời giải... tình cảm cũng vậy nó cũng cần câu giải đáp chính xác cuối cùng...

Quay lại với chị Thi và tôi, lúc tôi đuổi theo chị thì chị Thi đã lên đến tầng hai... chị vừa định lao vào phòng thì tôi liền nhanh chân bắt kịp chị, nắm lấy tay chị, tôi vừa thở vừa nói:

- Không... Không phải như chị nghĩ đâu...

Chị Thi đỏ mặt, hơi thở cũng đứt quãng nhìn sang hướng khác im lặng. Nghĩ chị giận tôi nói nhanh:

- Em và Như không như chị nghĩ đâu, tình cảm bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi. Là... là do Như chủ động ôm em... nên em... nhưng em không thích Như... chỉ đơn giản là bạn bè...

Nghe tôi nói, chị Thi sững người quay lại nhìn tôi một lúc rồi ngượng ngùng hỏi:

- Chỉ vậy thôi sao!

Tôi gật đầu gấp rút nói:

- Chỉ vậy thôi, không có gì nữa đâu... em...

Chị Thi thở phào nhẹ nhõm. May quá! Phong chưa nghe gì cả. Làm mình hết hồn nhưng... không ngờ Phong không có tình cảm với Ái Như... Điều đó khiến Thi vui vẻ hẳn lên, cất được gánh nặng từ nãy giờ. Chị Thi mỉm môi cười nói với tôi:

- Không có gì thì... em có thể bỏ tay chị ra được không? Chị muốn vào phòng...

Tôi giật mình buông tay chị ra, tôi vừa thẹn vừa áy náy khi thấy cổ tay trắng như bạch ngọc của chị bị tôi siết đến nỗi hằn đỏ lên luôn. Tôi gãi đầu nhìn chị cười ái ngại:

- Xin lỗi chị... tại em...

Chị mỉm cười hiền nói:

- Không sao, không đau đớn gì đâu mà em phải ngại...

Nói rồi chị đi vào phòng, trước khi đóng cửa chị còn nhìn tôi nở nụ cười tươi chưa từng thấy. Tôi ngẩng người nhìn chị cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại cản trở cái nhìn ham hố của tôi... Vừa gãi đầu vừa cười ngớ ngẩn tôi quay lưng đi xuống lầu, không biết bên trong chị Thi đang đứng dựa cửa mỉm cười sung sướng nhìn cổ tay ửng đỏ của mình...

...........

- Cốc! Cốc! ...

- Ai vậy? Vào đi...

Cánh cửa bật mở ,chị Thi bước vào nhìn tôi mỉm cười nói:

- Chị có pha coffee, em uống không?

Tôi mỉm cười gật đầu:

- Chị cho em một ly đi! Làm bài lúc này không có coffee buồn ngủ quá .

Chị định quay ra thì thấy quyển tiểu thuyết của chị nằm trên giường tôi . Chị bước đến cầm lên nhìn tôi hỏi:

- Em ... cũng đọc sao?

Tôi gật đầu cười nói :

- Hay lắm! Có phong cách riêng của Đan Thi nhà ta...

Chị Thi mắc cỡ cúi nhìn cuốn tiểu thuyết nói:

- Thật ra chị cũng đã mua một quyển. Tuy là nhà xuất bản sẽ tặng chị nhưng không chờ được ...

- Ba mẹ cũng đã mua một quyển nữa. Công nhận chị cũng lợi hại thiệt!

Chị cười ngượng ngùng khiêm tốn :

- Đâu có. Sẽ còn khổ dài dài... Ủa, bài tập giải tích nâng cao này em mới mua hả?

Chị bước đến đứng kế tôi cầm quyển sách trên bàn học, tôi bất giác đỏ mặt bởi vô tình đập vào mắt tôi là phần ngực trắng ngần của chị tôi bối rối cúi mặt nói:

- Em mới mua cùng lúc với cuốn tiểu thuyết... nhưng xem thử thì... khó quá!

- Không phải chứ? Dễ lắm mà!

Tôi ngẩn người cười méo xệch:

- Rõ ràng trình độ không giống nhau! Chán quá.

Chị Thi cười áy náy nói:

- Không sao đâu. Em cố gắng là được... À, qua phòng chị đi! Em gần thi rồi thì sách tham khảo và trắc nghiệm là những thứ em cần...

Tuy ở chung nhà gần một năm, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng chị Thi... phòng chị có vẻ rộng hơn phòng tôi, sáng sủa, gọn gàng và có mùi thoang thoảng của nước hoa xịt phòng... nhìn cách bày trí của căn phòng thì cũng đoán được chủ nhân nó thế nào...

- Yến Phong này...

Tôi giật mình nhìn chị lúng túng nói:

- Dạ... có gì không chị?

Chị bật cười nhìn tôi nói:

- Em cứ ngồi thoả mái đi!

Tôi cười xấu hổ nói:

- Thì... em đang ngồi nè!

- Nhưng chị có cảm giác... em ngồi như bức tượng vậy. Bộ em sợ chị ăn thịt ăn hả?

Tôi lúng túng, hồi hộp nói:

- Không... không có... tại em lần đầu tiên vào phòng chị... nên... em hơi ngại...

Chị lắc đầu cười:

- Thế à? Em đợi chị một lát...

Chị Thi mở tủ sách lục lọi, tìm kiếm....

- Đâu rồi kìa...

Nhìn chị chăm chú vào công việc tìm sách cho tôi mà tôi như người mất hồn, cứ say sưa ngắm chị... gương mặt nghiêng, cái mím môi, cái nhíu mày, những lọn tóc phủ trên vai. Tất cả khiến tôi không thể rời mắt được. Chị Thi vẫn dễ thương như ngày nào... mình vẫn biết... chị ấy dịu dàng như thế khiến mình lại nhóm tên lửa hy vọng đã tắt lịm từ lâu...

- A, đây rồi... Tuy nó cũ nhưng giúp được phần nào cho em đó Phong...

Tôi mỉm cười bước đến ngồi xuống phụ chị lấy đóng sách cũ đầy bụi ra.

- Chị để em! Nó bụi quá, cái này bao lâu rồi chị?

Chị Thi phủi phủi bụi trên sách rồi quay nhìn tôi cười nói:

- Sách này chị đã viết đầy đủ soạn thảo riêng ra. Lúc trước chị cũng như em thôi, xem tới xem lui cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.

Tôi mỉm cười nhìn chị thì thấy một lọn tóc dính bên mép miệng chị, tôi không suy nghĩ gì liền đưa tay vén nó qua một bên... vô tình mấy ngón tay tôi chạm vào da mặt mịn màng của chị và không kìm chế được bản thân... cảm giác sờ nhẹ làm da trắng mịn, đôi môi hồng ấy. Nên trong một thoáng bất động không rút tay về, ánh mắt cứ nhìn như thôi miên vào đôi môi ấy...

Không riêng gì tôi mà chị Thi cũng cùng cảm giác mãnh liệt ấy, chị đỏ mặt khi thấy tôi nhìn... tim Thi đập loạn trong lồng ngực, mặt nóng ran... chị Thi cũng nhìn thẳng vào mắt tôi... cả hai cùng bất động như thế...

Chị Thi không né tránh hay hất tay tôi ra mà chỉ đưa ánh mắt tràn đầy hình bóng tôi nhìn sâu vào mắt tôi, môi chị khẽ cử động như muốn nói điều gì... nhìn đôi môi ấy tôi không kìm chế được bản thân mà từ từ tiến lại gần... khoảng cách cứ dần dần rút ngắn...

- Chị Tư ơi! Cho em mượn cuốn tự điển...

Nghe âm thanh vang dội của nó xuất hiện thật "đúng lúc" khiến cả tôi và chị Thi đều lúng túng... Tôi đứng bật dậy nhìn ra cửa, chị Thi thì quay sang vờ sắp xếp lại đóng sách cũ. Không quá một phút, bé Út xuất hiện ngay trước cửa phòng nói:

- Thì ra chị ở đây, hèn gì vào phòng chị không gặp...

Nói rồi nó liếc nhìn cả hai bọn tôi như tra xét, ánh mắt cú bọ của nó khiến tôi càng chột dạ hơn... Tôi nhanh chóng bước lại gần nó nói:

- Em cần cuốn tự điển Anh - Việt phải không? Qua phòng chị, chị lấy cho...

Nó mày nhướng mày nhìn tôi cười tinh quái:

- Hình như... em đến không đúng lúc thì phải, phá việc tốt đẹp của hai người...

Tôi mím môi đỏ mặt gắt:

- Cái gì phá với không phá, em có lấy hay không hả?

Vừa nói tôi vừa kéo nó đi và quay sang nhìn chị Thi đang loay hoay dọn dẹp, nói nhanh:

- Em về phòng nghe chị Hai. Sách tham khảo, ngày mai em lấy cũng được!

Chị gật đầu mà không quay lại nhìn:

- Ừ, chị sẽ ráng tìm cho em.

Bé Út tủm tỉm cười

- Tìm không ra thì để chị Tư phụ chị Hai một tay có sao đâu.

Sợ nó nói bậy khiến chị Thi ngượng ngùng, xấu hổ... tôi liền lôi nó đi ngay trước khi đóng cửa vào chị Thi lại. Còn lại một mình, Thi vuốt ngực trấn an trái tim thôi đập loạn nhịp nữa... thở phào nhẹ nhõm... nhớ lại cảm giác lúc ấy thật hạnh phúc và có gì đó thật xao xuyến... những ngón tay ấy chạm nhẹ vào má Thi, vẫn còn đây cảm giác rung động bồi hồi. Thi sờ nhẹ lên má mình rồi lên môi... một chút tiếc nuối đi qua. Nếu bé Út không vào thì sao nhỉ? Hành động ấy của Phong nói lên điều gì? Mình có được quyền hiểu rằng Phong có tình cảm với mình không? Thi khẽ mỉm cười thu gọn đống sách trước mặt mình....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop