Chap 3 : Chị em gái
Tôi lúng túng không biết làm sao khi đang đứng trước cửa cổng nhà. Vì là "ma mới" tôi làm gì có chìa khoá cổng, tần ngần một lúc đưa tay ra ấn chuông... không đợi lâu, từ phía trong nhà có một cô bé tóc ngang lưng, có gương mặt bầu bĩnh khoảng 9,10 tuổi chạy nhanh ra. Đưa đôi mắt to lanh lợi nhìn tôi hỏi:
- Ai đây?
Đây là em gái mình sao? Dễ thương hơn mình nghĩ... Tôi gượng cười nói:
- Chị là...
Không để tôi nói hết câu, cô bé nhìn quan sát tôi rồi nói:
- Chị là con gái của ba à?
Nói rồi cô bé liền mở công cho tôi vào, vừa đóng cửa lại. Cô bé cùng tôi đi vào trong vừa nói:
- Em là Đan Thư. Em Út của chị đó!
Khi bước vào phòng khách con bé khoanh hai tay trước ngực nhìn tôi với giọng người lớn:
- Nhìn chị giống tomboy ghê nhưng không đẹp gì cả. Đành phải chấp nhận thôi... Em phải giúp đỡ, coi và chăm sóc chị nhiều hơn!
Bé bằng hạt gạo mà ghê ghớm thật. Tôi gượng cười nói:
- Tomboy là gì? Nhưng chị cũng phải cảm ơn em...
Đan Thư được nước làm tới:
- Tomboy mà chị cũng không biết sao? Đó là một cô gái trông giống con trai của thế giới les... nom na là thế...
- Hả? Les
Tôi giật mình bởi giọng kể cả, sành điệu của " bà chị " Út học làm người lớn này.
- Ai thế? Là Yến Phong sao?
Nghe thấy cả hai đều quay lại nhìn, tôi liền giật mình đỏ mặt bởi đang đứng trước mặt tôi là một cô nàng thật quyến rũ trong bộ đồ ngủ mỏng dính hai dây, cổ rộng để lộ vòng một đáng nể. Cô gái đẹp tuyệt vời với mai tóc ướt và thân hình nóng bỏng bởi cặp đùi trắng phau, đôi chân dài hết ý.
Đan Thư nhìn cô ta bực mình gắt:
- Chị Mỹ ăn mặc kiểu gì thế? Mau thay đồ đi!
Nhìn gương mặt đỏ tận mang tai của tôi hình như cô ta thích thú lắm nên liền xáp ngay vào người tôi. Mùi sữa tắm thoang thoảng từ người cô ấy, phần trên trống trải đã khiến tôi lúng túng đến phát khóc. Cô gái mỉm cười nựng cằm tôi nói:
- Chị là Đan Mỹ. Chị ba của Yến Phong đó nha!
Tôi lúng túng không biết ứng xử làm sao. Sao mình lại như vậy? Chị ấy cũng là nữ như mình mà... Tên Đan Mỹ thì đẹp nhưng tính tình ghê quá!
Nhìn tôi thế chắc chị ta vui lắm đây, cứ ôm bụng cười mãi.
- Dễ thương quá! Yến Phong đỏ mặt kìa...
Tôi xấu hổ đến lỗi ước chi có cái lỗ để chui xuống ngay lúc này. Tôi cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vẻ mặt cười đắc ý của bà chị mới biết mặt này.
Vẫn cười sặc sụa, chị Đan Mỹ nói:
- Chắc chị hấp dẫn lắm hả Phong...
Tôi như gà mắc xương không trả lời được câu nói nào. Cũng may bé Út - Đan Thư lên tiếng giải vây cho tôi:
- Chị ba đừng trêu chị ấy nữa được không? Chị lên phòng thay đồ đi... nhanh lên...
Được rồi... được rồi... từ từ thôi Út. Đừng đẩy chị... té chị bây giờ...
Tôi ngẩng đầu thì thấy bé Út đang đẩy lưng chị Mỹ về phía cầu thang. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tay vuốt nhẹ ngực trấn định tinh thần lại. Chưa kịp bình tĩnh lại thì tôi nghe chị Đan Mỹ nói:
- À... em đi tắm đi Phong... tranh thủ lúc ai chưa tắm...
Tôi chưa kịp gật đầu đáp trả thì nghe thấy tiếng bé Út cáu gắt nói:
- Lần sau chị làm ơn ăn mặc đàng hoàng chút đi. Dù nhà không có người lạ thì cũng phải lịch sự chứ...
Chị Đan Mỹ trề môi nhìn con bé:
- Có sao đâu. Em quan trọng hoá vấn đề...
Rồi chị quay sang tôi nháy mắt cười bỏ thẳng lên lầu. Còn về phần tôi thì không sao ngăn được tim mình đập hết công suất và bớt đỏ mặt...
- Làm gì mà đứng đơ ra đấy!
Tôi giật mình nhìn bé Út, ấp úng nói:
- À... ừ... chị
Không để tôi nói hết câu con bé nắm tay lôi tôi đi vừa nói:
- Để em chỉ chỗ khắn tắm và mọi thứ cho chị nhé!
Tôi ngoan ngoãn đi theo "bà cụ non" này, dừng lại trước phòng tắm. Con bé mở tủ dưới chân cầu thang lấy một chiếc khăn màu xanh nhạt đưa cho tôi. Nó nói:
- Máy sấy, vật dụng cá nhân chưa dùng đến đều để ở trong tủ này. Khăn của chị màu xanh nhớ treo đoàng hoàng lên đây nhé...
Nó chỉ tay về phía giá phơi đồ sát tường, trên giá quả là có treo mấy chiếc khăn... chắc là của từng người trong nhà...
- Chị còn thắc mắc gì không?
Tôi gượng cười nhìn nó nói:
- Không... cảm ơn em!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro