Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29 : Mẹ Nào Con Nấy

Thi học kỳ sắp đến rồi, tôi phải cố gắng hết sức mới được... tôi không muốn bị thi lại, tôi muốn vào Đại học... không muốn sẽ là gánh nặng cho ba. Mẹ đã từng nói: "... ít nhất mẹ cũng phải cho con học hết Đại học..." Đó là tâm nguyện của mẹ nên con phải học hết Đại học... Gần đây tâm tư cứ bị dao động mãi, lúc gần thi đến nơi mà đầu óc cứ để đâu đâu... nếu như thế sẽ phải thi lại mất thôi .. haizz...

- Yến Phong... Phong! ...

- Hả?? Gì??

Tôi giật mình ngước nhìn Gia Bảo hỏi. Vỗ mạnh lên vai tôi, hắn nhăn mặt nói:

- Phong sao thế hả? Đang nghĩ tới ai mà kêu nãy giờ cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ra đó.

Tôi nghe hắn nói mà vừa bực mình vừa đau, cáu gắt nói:

- Ông đang nói gì thế đầu bò? Ông kêu tôi có gì không?

Gia Bảo lắc đầu cười cười chỉ tay ra cửa lớp nói:

- Bà xã Phong kêu thì có...

Tôi nghe vậy nhíu mày tỏ ý khó hiểu.

- Ông nói bậy bạ gì vậy hả?

Rồi tôi quay nhìn về phía cửa lớp thì thấy Ái Như đang đứng lấp ló vẫy tay cười cười nhìn tôi.

.........

Ngồi trong quán trà sữa mới khai trương với Ái Như mà tâm trí tôi cứ bay bổng và tơ tưởng đến tận đâu đâu. Có lẽ vào những lúc như thế này cũng chính là lúc gợi cho tôi nhớ đến gương mặt và hình bóng của chị Thi... lần đầu tôi và chị Thi gặp nhau cũng trong quán trà sữa như thế này, vậy mà lúc đó tôi còn không biết chị là ai... nghĩ lại thật y như con ngốc...

- Phong không thích chỗ này hả?

Bất chợt, Ái Như lên tiếng hỏi. Tôi giật mình tịnh tâm lại, nhìn Ái Như, tôi gượng cười nói:

- Không có, tại Phong thấy đông khách quá thôi mà. À, mà hai bạn của Như đâu? Phong thấy cả ba thường đi chung mà...

Ái Như lúng túng cười:

- Hai đứa hôm nay bận rồi. Như muốn tới đây nhưng đi một mình buồn quá! Đúng rồi. Phong muốn xem phim lần trước Phong quay lúc bọn mình đi chơi Đại Nam không? Như có đem nè!

Tôi gật đầu, đáp ngay:

- Có đem hả? Như lưu trong điện thoại à?

Ái Như gật đầu cười rồi kéo ghế ngồi sát tôi lấy điện thoại ra... thế nào cả hai chụm đầu vào xem còn thích thú cười đùa khiến mọi người xung quanh chúng tôi như cặp tình nhân không bằng. Trong số "mọi người" lại có bé Út đang ngồi với nhỏ bạn nó ở phía trong mà tôi không để ý...

Hai đứa nhìn tôi và Ái Như ngạc nhiên rồi nhỏ bạn nói hỏi:

- Ủa, không phải chị bạn sao Thư?

Bắt gặp tia nhìn tinh quái của Đan Thư, nhỏ bạn nó bỗng trở nên cảnh giác:

- Uầy, nhìn mặt Thư gian quá... định âm mưu gì nữa đây?

- Không có gì?

- Trời ơi... nhìn vẻ mặt Thư lúc này không ai tin nổi...

Quả thật trông con nhóc này đang hình dung vẻ mặt của hai bà chị yêu dấu của nó khi biết được việc này... con tiểu yêu quái này thật sự thành tinh rồi, hoàn toàn không xứng với gương mặt non choẹt ngây thơ... vô số tội của nó...

Ngồi được một chút nó đòi về, nhỏ bạn nó chưa muốn về nhưng nó mặc kệ khéo léo chuồn nhanh không để tôi phát hiện. Vừa về đến nhà là nó chạy ào vào trong bếp, lúc này chị Mỹ đang nấu ăn. Vừa nhâm nhi cây kem, nó vừa hỏi:

- Chị Hai hôm nay không nấu cơm hả chị Ba?

Chị Mỹ vừa nêm canh vừa nói:

- Chị ấy đi nhà sách mua đồ rồi. Nè, chị nấu không được sao mà hỏi chị Hai?

Nó kéo ghế ngồi xuống nhìn chị Mỹ xụ mặt nói:

- Chị Hai không có nhà mất vui rồi!

Chị Mỹ quay lại nhìn nó nhướng mày hỏi:

- Lại có chuyện gì nữa hả "cô Út" rắc rối...

Bé Út giận dỗi đứng dậy nói:

- Em rắc rối hồi nào mà chị nói em như thế. Tính nói cho chị nghe về việc của chị Tư, chị nói vậy em đi đây...

Bé Út nói xong vừa đi vừa ăn kem, nó hí hửng tưởng chị Mỹ xuống nước năn nỉ nó, dè đâu đi gần tới phòng khách mà không nghe chị nên tiếng gọi. Bản tính tò mò, khoái gây chuyện của nó không dằn được đành phải quay lại nhìn. Chị Mỹ vẫn tiếp tục công ciệc của mình chẳng quan tâm đến nó...

Bé Út hơi quê, nó đi nhanh lại ngồi vào chỗ cũ cười hì hì nói:

- Chị không muốn nghe thật hả chị Ba?

Chị Mỹ lắc đầu nhưng lại cười khoái chí. Ai chứ với tiểu yêu quái này, chị Mỹ quá rành rồi. Trong nhà này chỉ có chị Mỹ mới trị được nó...

Thấy chị Mỹ im lặng lắc đầu, nó hơi bực nói ra luôn:

- Hôm nay ở quán trà sữa mới khai trương, em gặp chị Tư và chị Như ngồi với nhau có vẻ thân mật y như tình nhân...

- Hai người thân vậy à?

Thấy chị có phản ứng nó mỉm cười nói tiếp:

- Không ngờ chị Tư giấu kĩ ghê, tiến triển đột phá bất ngờ...

Chị Mỹ quay lại bước đến gần nó, cau mày nhìn bé Út hỏi:

- Phong và Như thật sự quen nhau sao?

Nó bật cười ha hả rồi cắn một miếng kem nói:

- Em chắc chắn luôn... không 100% thì cũng 99...

Chị Mỹ cười khẽ:

- Em hay thật...

Nó nghênh mặt lên khoái chí:

- Chứ sao? Em mà!

Chị Mỹ chợt cười gian:

- Ủa? Em đang ăn kem gì ngon vậy?

Nó nhìn chị cảnh giác, đứng lên nói:

- Kem này chị không thích ăn đâu...

- Ủa, mẹ... xong việc rồi hả mẹ?

Bé Út nghe chị Mỹ nói, liền nhìn ra sau nói:

- Mẹ, ...chị Ba...

Nhưng có ai đâu, bé Út mới nhận ra chị Mỹ đang cố tình đùa giỡn, lừa gạt mình. Thôi, tiêu rồi! Cây kem của mình... kem yêu quý của nó chỉ còn cây que không... Đã vậy chị Mỹ còn xuýt xoa:

- Lạnh quá à! Buốt cả răng... một miếng là xong!

Con bé giận dữ hét toáng lên:

- Cây kem của em... trả lại em đi!

Chị Mỹ so vai tặc lưỡi ":

- Có một miếng à? Đồ ích kỉ!

Đúng lúc có tiếng điện thoại reo lên. Chị Mỹ cười cười:

- Có điện thoại kìa! Em mau ra nghe đi cưng...

Nó trợn mang phồng má nhìn chị Mỹ bằng cặp mắt hình lựu đạn nhưng tiếng điện thoại reo như hối thúc khiến nó nhẫn nhịn đi ra ngoài phòng khách nghe điện thoại. Nhìn bé Út đi mà chị Mỹ tắt ngúm nụ cười trên môi, thở dài ngán ngẩm... Mỹ quay sang làm tiếp công việc của mình mà đầu óc để tận đâu đâu... Nguy hiểm thật!

...Cùng lúc đó, bé Út đang hậm hực nói nói chuyện điện thoại. Giọng một người đàn ông lên tiếng hỏi:

- Xin hỏi, đây có phải nhà của một tiểu thuyết gia không?

- Dạ phải! Xin chú đợi một chút!

Rồi bé Út bấm nút chuyển máy vào phòng làm việc của mẹ Phương nói:

- Mẹ ơi, nhà xuất bản gọi ạ!

...Tối hôm đó, trong bàn ăn...

- Chị Hai được giải thưởng văn học hả?

Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn chị Thi hỏi. Chị Thi ngượng ngùng đỏ mặt gật đầu không nói gì...

Bé Út cười toe toét nhìn tôi nói:

- Hồi sáng, nhà xuất bản gọi điện tới. Em tưởng là của mẹ nên chuyển cho mẹ... Ai ngờ đã nhầm... không ngờ chị luôn giấu mọi người nha, bất cứ việc gì...

Nó nói mà ánh mắt nhìn xoáy và chị Thi như muốn nhìn thấu tim đen của chị, lời nói của nó khiến ba người chị của nó xuýt mắc nghẹn...

Chị Mỹ lườm nó rồi gượng cười nói:

- Em cũng không biết là chị Hai có khả năng viết truyện...

Ba tôi cười hớn hở hãnh diện nói:

- Quả là mẹ nào con lấy mà!

Ngược lại sự vui mừng của ba, mẹ Phương lãnh đạm nói:

- Con dự định sẽ làm gì?

Chị Thi cười nhìn mẹ Phương nói:

- Con vừa làm gia sư vừa viết tiểu thuyết.

- Mẹ phản đối!

Nghe mẹ Phương nói, mọi người đều nhìn mẹ khó hiểu, chị Thi mím môi hỏi:

- Vì sao? Không phải mẹ đã viết tiểu thuyết à?

Mẹ Phương đặt đũa xuống nhìn chị Thi nghiêm giọng nói:

- Vì mẹ là tiểu thuyết gia nên mẹ không muốn con bước theo con đường này. Cho dù là xuất bản được một cuốn thì chưa chắc đã nổi tiếng, chỉ một thiểu số có thể sống nhờ nó mà thôi! Lúc đó... muốn đổi nghề khác cũng khó...

- Nhưng mà...

- Cho dù là mẹ... cũng không biết lúc nào thì mình bị ngừng bút...

Rồi mẹ thở hắt ra nói tiếp:

- Trên đời này, không có cha mẹ nào muốn con mình khổ cả! Cả nhà ăn cơm đi... mẹ no rồi...

Nói rồi mẹ Phương đứng dậy bỏ vào phòng làm việc, ba tôi thở dài nhìn theo mẹ rồi lại nhìn chị Thi từ tốn nói:

- Mẹ con nói vậy cũng đúng. Mệt mỏi, căng thẳng... cho dù có cố gắng thì cũng không thể viết tiếp tục. Cho đến ngày nay, biết bao người suốt đời vẫn không gặt hái được chút thành tựu, tiền thì kiếm không nhiều... Hy vọng sẽ có ngày rạng danh càng về già, chuyên môn không có nên muốn đổi nghề cũng không kịp nữa... ba đã gặp nhiều người như thế!

Chị Thi mím môi, hai tay đan chặt vào nhau. Chị em tôi im lặng nhìn ba, ba mỉm cười hiền nhìn bọn tôi nói:

- Nhưng con là con gái chẳng cần nuôi ai cả... nếu không ổn thì kết hôn là xong. Ba nói thế, mẹ sẽ la ba mất...

Bọn tôi bật cười bởi câu nói nửa đùa nửa thật nửa thật của ba. Rồi ba tôi hạ giọng nói:

- Đôi khi nghĩ lại hiện tại là cuộc sống của mỗi người... chớ nên buông rơi gia đình mà đuổi theo lý tưởng. Với Yến Phong, ba chưa đủ tư cách của người cha... nhưng tất cả các con đều sẽ chọn riêng con đường mình phải đi, các con cứ đi con đường mình đã chọn... Ba mẹ chỉ là người đứng sau lưng con mình mà thôi... nhưng...

Ba nhìn thẳng chị Thi nghiêm nghị nói:

- Quyển đầu tay của con đã có giải thưởng, thế thì tốt... Kỳ vọng càng lớn, thành quả không xa thì sẽ trở nên thất vọng nhiều. Như thế con có muốn tiếp tục không? Ba và mẹ con e con quay đầu không kịp...

Nghe ba nói thế, chị Thi hít sâu một hơi dài rồi nhìn ba kiên quyết gật đầu nói:

- Có thể con sẽ không có thành tựu và không hối hận nhưng con phải thử một phen. Nếu bây giờ không làm, con càng hối hận hơn...

Hơi sững người ba tôi bật cười thích thú, gật đầu nói lớn:

- Giỏi lắm con gái! Nếu do ba mẹ phản đối mà bỏ cuộc thì sẽ không viết được tác phẩm hay. Nếu muốn, con cứ thử viết tiếp xem... về việc mẹ con để ba lo...

Chị em tôi nhìn ba cảm động và kính trọng. Bọn tôi thật sự hạnh phúc khi có ba mẹ tuyệt vời như thế này. Từ lúc đầu gặp ba trong mắt tôi... ông là một người đàn ông nhu nhược vì quá hiền nhưng bây giờ đây tôi lại có một cái nhìn khác về ba. Một người đàn ông mẫu mực, hết lòng vì sự nghiệp và gia đình luôn quan tâm đến các con...

... Lúc mọi người về phòng ngủ thì mẹ Phương đang ôm ba trong phòng riêng của hai người, mẹ thật sự biết ơn, cảm kích và yêu thương người đàn ông này... mọi việc lúc nãy tuy mẹ nổi giận quay về phòng làm việc nhưng vẫn để tâm đến bên ngoài và nghe rõ mọi điều...

Ngồi trên giường ôm mẹ Phương, ba cười nói:

- Con Thi quả là con của em. Tuy bên ngoài dịu dàng bên trong thì rất kiên cường... Nếu con bé muốn theo con đường của em thì em phải vui mới đúng chứ...

Mẹ Phương ôm chặt lấy hông ba, đầu dựa lên bờ vai vững chắc nhẹ giọng nói:

- " Nếu giờ mình không làm thì càng hối hận... " Em không ngờ con bé lại suy nghĩ vậy...

Ba nở nụ cười dịu dàng, xoa xoa vai mẹ Phương nói:

- Hồi đó, em đã từng nói với anh như thế mà.

- Anh vẫn còn nhớ à?

- Bọn trẻ luôn theo đường mình chọn...

Ngước nhìn ba, mẹ Phương mỉm cười hạnh phúc:

- Xem ra, chúng ta đã già thật rồi.

Nghe mẹ nói thế, ba mỉm cười hôn nhẹ lên đỉnh đầu mẹ Phương:

- Chúng ta già nhưng tình cảm không già.

Mẹ Phương dụi đầu và ngực ba mỉm cười mãn nguyện và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop