Chap 27 : Cảm Giác
Từ sau buổi đi chơi đầy tuyệt vời đầy kỷ niệm đó cho đến nay đã hai ngày rồi, Ái Như cứ sống trong tâm trạng thấp thỏm, mong nhớ và chờ đợi nhưng Phong vẫn không liên lạc gì với Như qua điện thoại. Tuy ở trường cả hai thường gặp mặt nhưng Ái Như vẫn cảm giác thiếu thiếu cái gì đó...
Yến Phong đối với Như vẫn còn khoảng cách... Chờ mãi không thấy Phong gọi điện thoại cho mình, Ái Như đành phải chỉ động gọi cho Phong.
Chuông vừa đổ không lâu thì đầu dây bên kia có tiếng chị Thi trả lời:
- Alo, xin cho hỏi ai ở đầu dây?
Ái Như hồi hộp trả lời:
- Chị Thi đó hả, em là Ái Như đây. Cho em hỏi Phong có nhà không chị?
Đầu dây bên kia thoáng im lặng rồi nghe chị Thi lên tiếng:
- Phong... mới vừa đi rồi Như à . Có gì lát nữa em gọi lại được không?
Ái Như thất vọng, ỉu xìu nói:
- Dạ, vậy thôi... Cảm ơn chị! Em cúp máy ạ...
Ái Như gác máy với cảm giác buồn bã, chán nản. Như lẩm bẩm, cằn nhằn rủa:
- Phong đáng ghét, khó ưa! Đi đâu mà không đúng lúc vậy hả?
Cùng lúc đó, Thi cũng đang tâm trạng như Ái Như chỉ khác Như là Thi đang mặc cảm tội lỗi... Lúc trước có bao giờ Thi hành động như thế, tại sao dần dà Thi trở nên kì lạ, xấu xa... rõ ràng Phong đang ở trên lầu mà. Ngước nhìn lên lầu, Thi thở dài ngán ngẩm... bước chậm rãi lên lầu lúc định về phòng Thi thấy em mình nằm ngủ dưới nền... vì buổi trưa tôi thường nằm dưới nền phòng cho mát và hay để cửa mở, gió mát mà!
- Phong lại nằm dưới đất nữa rồi...
Thi đi vào phòng định kêu Phong lên giường nằm thì... chị ngồi xuống cạnh Phong nhìn Phong đang ngủ say... hình ảnh Ái Như và Phong ôm nhau lần trước cứ ám ảnh trong đầu chị. Một cảm giác chợt dâng lên một cách mãnh liệt... Thi biết, chỉ cần cúi xuống một chút nữa, chị có thể... hôn được Phong. Một nụ hôn thật sự chứ không phải hôn thoáng qua vô tình như lần cúp điện đó... Chị không biết là mình có vượt qua được chính mình hay không bởi cảm xúc lúc này... Phong vẫn nằm đó, vẫn vô tư say ngủ...
Sờ nhẹ đôi môi đang hé mở theo nhịp thở của Phong... Thi từ từ cúi xuống đặt lên môi Phong một nụ hôn nhẹ nhàng, nâng niu... Sau một thoáng sững người chợt tỉnh, bàng hoàng ngồi thẳng dậy hai tay bụm miệng mình lại, mặt đỏ ửng vì xấu hổ... chuyện gì vậy? Mình... mình đang làm gì thế này? Yến Phong là... là em... mình mà... là em mà... nhưng...
Đưa tay vuốt nhẹ nhàng lên gương mặt Phong, Thi thầm thì:
- Yến Phong... tại sao...
Thi chìm đắm trong cảm xúc riêng mà quên rằng cánh cửa phòng vẫn mở rộng và... tiểu yêu quái nhà này đã chứng kiến tất cả. Nó mở tròn mắt trợn trừng nhìn chị mà chị không biết rồi nó bụm miệng cười khúc khích, nhẹ nhàng đi xuống lầu... Thú vị đây! Có phim hay để coi rồi...
Sự việc đó tôi hoàn toàn mù tịt cho đến sau này người biết sau cùng lại là tôi ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro