Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25 : Hẹn Hò

   Nằm dài ra nền phòng, hai tay chấp sau đầu làm gối... đưa mắt nhìn mây trôi lãng đãng trên bầu trời trong xanh qua cửa sổ áp mái. Trời hôm nay quả là lý tưởng cho buổi đi chơi ngoài trời nhưng sao tôi không có hứng thú gì cả thế này... Hôm qua trong bàn ăn tôi thông báo việc đi chơi lễ với Ái Như, ba và mẹ Phương thì vui vẻ đồng ý, bé Út hào hứng với thích thú... chỉ duy nhất hai người là khác lạ... chị Thi cười nhưng sao giống nhăn nhó còn chị Mỹ không phản ứng gì. Mà suốt buổi tối cả hai cùng giống nhau một điểm là chẳng thèm nói với tôi câu nào... cứ như tôi làm gì nên trọng tội không bằng... cả hai thật khó hiểu!

   - Chị Tư... sao còn nằm đó. Chị Như đến rồi kìa! Trời ạ... còn chưa thay đồ nữa...

   Tôi gượng cười ngồi dậy, chậm rãi bước đến tủ đồ... bé Út chống nạnh cau mày nhìn tôi nó đi nhanh đến nói:

   - Chị chậm chạp quá! Để em.

   Tôi mở to mắt nhìn nó hỏi:

   - Em làm gì mà hấp tấp vậy? Để chị tự thay được rồi...

   Nó vừa mở tủ lựa đồ cho tôi, nó vừa ngắm vừa nói:

   - Chị hay qua loa lắm, đi chơi với bạn gái phải diện lên mới được.

   Tôi nhăn mặt đứng nhìn nó loay hoay với tủ đồ của tôi nói:

   - Chị đi chơi chung với Như chứ có phải bạn gái hay bồ bịch gì đâu mà cần diện đồ. À, còn em? Bộ không đi chơi sao?

   Nghe tôi nhắc nó khựng lại một giây rồi hốt hoảng lấy cho tôi cái quần jean ít đụng tới và cái áo thun in hình con khỉ, áo quần này tôi chưa nghĩ mặc chung với nhau... vậy mà con tiểu yêu này soạn ra phối nhanh như thế. Nó đi nhanh ra cửa sổ quay đầu lại nhìn nói:

   - Chị cứ thay đi... em đi lấy cái này cho chị...

   Nói rồi nó chạy đi, tôi cầm áo quần mà cười lắc đầu. Đi đến đóng cửa lại thay đồ nhưng khi tôi chuẩn bị mặc áo thì bé Út mở cửa xông vào có cả chị Mỹ...

   Tôi hốt hoảng hét:

   - Vào phòng phải gõ cửa chứ!

   Nó và chị Mỹ khựng lại nhìn tôi chăm chăm... Lúc này tôi cầm cái áo che phần ngực để lộ làn da trắng mịn và vòng 2 thon thả... cũng may là tôi mặc xong cái quần jean nếu không thì càng thảm hơn...

   Chị Mỹ đỏ ửng mặt lúng túng quay đi ra ngoài nói:

   - Em thay lẹ đi, Như đang đợi dưới đó!

   Chị đi ra ngoài đóng cửa lại rồi ngồi bệt xuống nền, gương mặt lúc này của Mỹ kể cả hai lỗ tai càng đỏ hơn, tim đập nhanh hơn... hai tay che hai lỗ tai nóng ran, Mỹ tự trấn an mình.

   - Bình tĩnh nào! Có gì đâu mà hồi hộp dữ vậy... có gì đâu mà...

   Nghĩ đến đó thì trong đầu chị Mỹ lại hiện rõ thân hình tôi lúc nãy, gương mặt đỏ gay vì mắc cỡ của em mình đã khiến Mỹ không sao tự kiềm chế nổi bản thân... đứng dậy chạy xuống lầu về phòng để che giấu nỗi bất an trong lòng về một cơn sóng ngầm đang muốn dâng trào...

   Từ lúc thấy tôi cho đến chào ba mẹ và bé Út, dẫn xe ra ngoài... Ái Như cứ nhìn tôi cười tủm tỉm mãi khiến tôi thẹn chín người... chị Mỹ và chị Thi thì vẫn ở trong phòng không thấy xuống nên Như không chào hỏi được. Bé Út tân trang cho tôi áo khoác có nón trùm sau lưng gắn hai cái lỗ tai gấu kỳ quái mà bé Út khoái chí ép tôi mặc... nó bảo "nhìn chị Tư cute quá à!"

   Nhìn quái quái rồi Ái Như cười tươi nói:

   - Phong dễ thương quá, cái áo khoác này của ai zạ?

   Tôi nhăn nhó đề máy:

   - Của chị Ba, bé Út ép Phong mặc đó. Kỳ cục lắm sao!

   Ái Như bật cười ngồi sát tôi nói:

   - Không, Như thấy dễ thương thì có. Thôi! Chúng ta đi nhanh đi...

   Tôi lắc đầu cười với ý nghĩ của Ái Như và bé Út rồi tôi cho xe chạy ra hẻm... Để lại ánh mắt trầm buồn muốn khóc của người đứng sau cửa sổ tầng hai.

   ...Công nhận khu Đại Nam rộng lớn thật, đi cổng chính rồi bãi giữ xe khá tốn nhiều thời gian chưa kể hôm nay là ngày lễ...

   Ái Như thật dễ thương, Như mặc áo thun tay ngắn hình chuột Mickey, áo khoác lửng quần jean lửng, chân mang giày đầu đội nón lưỡi trai đeo balo sau lưng... Nhìn Ái Như tươi trẻ, năng động khoác tay tôi đi vào cổng. Nụ cười núm đồng tiền dễ thương luôn thường trực trên môi khiến mọi người xung quanh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn...

   Khu tham quan đầu tiên của hai đứa tôi là khu Kim Điện... một đền thờ vàng óng xây theo kiểu cung điện của Trung Quốc. Đứng trên bậc thang ngắm nhìn toàn ngôi đền tôi trầm trồ thích thú...

   - Phong! Cười này!

   - Hả?

   Tôi ngạc nhiên nhìn lại Như thì thấy Như đang cầm điện thoại quay phim đưa máy về hướng tôi. Tôi ngượng ngùng, lúng túng đưa tay ngăn chặn lại...

   - Thôi, Như... đừng quay nữa. Quay phong cảnh kia kìa!

   Ái Như vừa cười vừa né tay tôi đang đưa tới:

   - Thì Như đang quay đây nè. Cả Phong lẫn quang cảnh luôn!

   Tôi bật cười đuổi tới cùng chụp cho được cái điện thoại trên tay Như. Cả hai rượt đuổi qua đến khu núi Bảo Sơn, mọi người xung quanh đưa mắt tò mò nhìn chúng tôi... Do đùa giỡn quá hăng mà cả hai chúng tôi vô tình rút ngắn khoảng cách lúc nào không hay...

   Lúc chúng tôi về đi xuyên lòng núi Bảo Sơn tối om, tôi lo chăm chú quay mà không để ý Như đang ôm cánh tay mình một cách thân mật và đôi mắt to tròn ấy cứ nhìn tôi mãi.

   - Như này! Chúng ta lên Cửu tháp xem đi.

   Tôi bất chợt nhìn Ái Như hỏi khiến Như lúng túng như bị tôi bắt quả tang Như đang nhìn trộm tôi. Ái Như đỏ mặt gật đầu cười thẹn:

   - Ừ... tụi mình đi!

   Lúc mới lên thì Ái Như hăng lắm nhưng từ từng tầng 5 thì cô nàng đã tỏ ra đuối sức vậy mà một mực đòi leo đến đỉnh tháp tôi thấy tội nghiệp đành đưa tay đỡ Ái Như đi lên đến tầng 9. Đứng trên đỉnh tháp gió thổi lồng lộng thật mát, đưa mắt bao quanh toàn cảnh phía dưới thật tuyệt vời... có cảm tưởng bản thân đang đứng trên tất cả, mọi thứ đều dưới thân mình... những làn bụi nước do ngọn thác nhân tạo gần đó phất vào mặt sảng khoái vô cùng...

   Ai cũng nhắm mắt hít thật sâu làn gió phía trên cao, Như đưa đôi tay như muốn hứng những làn nước li ti man mát.

   - Tuyệt vời! Cái mình muốn thấy là đây.

   Tôi cười gật đầu nhìn phía xa xa... ngọn núi Bảo Sơn tưởng chừng nhỏ bé, khu vui chơi, bờ biển nhân tạo xanh thắm lấp lánh dưới ánh mặt trời, vườn thú thiên nhiên... tất cả đều trung tâm mắt mình... thích thật!

   Tôi đưa tay định lấy máy quay trong balo Ái Như thì mới chợt nhận ra tay mình và tay Ái Như vẫn nắm lấy nhau cho rời... tôi ngượng ngùng đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy vài người có mặt không để ý đến bọn tôi vì họ cũng đi theo cặp nên đây thưởng ngoại...

   Nhưng tôi vẫn thấy ngại vì chúng tôi đâu giống như họ. Tôi lên tiếng nhắc khéo:

   - Như đưa Phong cái máy quay đi!

   Như mỉm cười buông tay tôi ra coi như không có gì, thấy Ái Như vẫn tự nhiên tôi thờ phào nhẹ nhõm. Tôi cầm máy quay do Ái Như đưa vừa khởi động máy vừa hỏi Như:

   - Như đói chưa?

   Như dựa sát vào người tôi để nhìn màn hình nhỏ trên máy quay lắc đầu nói:

   - Chưa, mới 11 giờ mấy còn sớm mà Phong... Phong đói sao?

   Tôi chăm chú và màn hình cười nói:

   - Phong cũng chưa đói. Phong sợ Như đói thôi... Nè, Như...

   Ái Như nhìn tôi hỏi:

   - Gì Phong?

   Tôi hướng máy quay sang Ái Như cười nói:

   - Như tự nhiên nha! Như đứng chỗ lưng núi Bảo Sơn kế thác nước đó...

   Như nhíu mày bật cười lè lưỡi nhìn vào máy quay.

   - Thợ thì phải quay cho đẹp nghen. Nếu không tui không trả tiền đâu à?

   Tôi bật cười lớn:

   - Quý khách yên tâm. Không đẹp không lấy tiền!

   Sau đó thì Như làm nhiều động tác khiến tôi cười nghiêng ngả... Như đặt tay vào khoảng không phía vòng đu quay phía xa, chế độ khung hình rồi bấm chụp...

   - Ok! Tuyệt vời...

    Ái Như thích thú chạy lại nhìn những tác phẩm của mình cả hai chúng tôi đều ôm bụng cười vì trong hình tưởng chừng Như đang gác tay lên vòng đu quay khổng lồ khu trò chơi. Quay hết toàn cảnh khu Đại Nam từ trên cao xuống rồi chúng tôi đi xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop